Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 56: 56





Ngày mai có kỳ thi, Hà Liêu Tinh rõ ràng nên đi ngủ sớm một chút, lại lăn qua lộn lại ngủ không được, chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu chợt lóe toàn là Bùi Túc, như một đống hoa tuyết.
Như là trong đêm tối yên tĩnh, rơi xuống một trận tuyết lớn liên quan đến một người.
Cậu co rúc trong chăn, mở mắt ra, nhìn thấy dây lắc pha lê trên tay, nhớ Bùi Túc, nhắm mắt lại, nghĩ đến chàng trai trong buổi chiều lười biếng ôm cậu từ phía sau, nhớ Bùi Túc.
Ngồi dậy, mở sách cùng bài ghi chép, trọng điểm đều đã được đánh dấu, chữ viết nhỏ nhắn gọn gàng bày ra một bên, vẫn nhớ Bùi Túc.
Cứ như cả thế giới tất cả đều liên quan đến Bùi Túc, ở khắp mọi nơi, như hình với bóng.
Hà Liêu Tinh ngồi trên ghế dựa, cưỡng ép chính mình quên đi, để cho mình chuyên tâm ôn tập.

0.

2.

2.

3.
Sau một lát, cậu ném bút xuống, ngửa đầu ra thật sâu, bất lực nhắm hai mắt lại.
—— thì chúng ta cũng chỉ là bạn thôi vậy.
Người ta chỉ làm người bạn bình thường của cậu, trong đêm tối không người, cậu lần đầu tiên nếm trải được cảm giác khó chịu và suy sụp không khống chế được là thế nào.
Tựa hồ trong sự lặng yên không một tiếng động, một chồi non xanh biếc phá đất, chậm rãi trưởng thành một cây con, đón gió tung tăng, người kia nói nhiều hai câu với cậu, cây con liền cao thêm một tấc, người kia cười một cái, nó liền vui vẻ mà nhảy múa.
Mà y không để ý tới cậu, cây con xanh biếc liền cứ thế mà khô héo, mà bộ rễ sinh trưởng lâu dài trải rộng vạn ngàn thần kinh, hơi nhúc nhích, lục phủ ngữ tạng cùng đau.
Cậu chợt phát hiện, cậu cũng không muốn chỉ làm bạn với Bùi Túc.
...
Mặt trời mọc, liền là một ngày mới, Hà Liêu Tinh từ phòng thi cuối cùng chuyển sang phòng thi thứ sáu, phòng thi thứ sáu toàn là những gương mặt mới, thấy Hà Liêu Tinh đi tới, không nhịn được nhìn về phía cậu.
Mai Thái gửi tin nhắn cho Hà Liêu Tinh hỏi lát nữa đi ăn cái gì, Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, trả lời nói ăn sườn bò và mì Ý.
Mai Thái gửi một bàn tay OK.

Bài thi Ngữ Văn buổi sáng mười một giờ kết thúc.
Phòng thi của Hà Liêu Tinh ở tầng năm, Mai Thái ở tầng ba, bọn họ hẹn trước cùng tập hợp ở tầng ba, trong lúc thi Hà Liêu Tinh và Bùi Túc là bảo vật nóng bỏng tay, không biết bao nhiêu người cướp, Mai Thái và Tần Thư liền trông cậy vào hai người họ.
Sau khi chuông thi vang lên, Hà Liêu Tinh xuống lầu trước, đến ban công ở chỗ rẽ tầng ba, Mai Thái cùng Tần Thư đều ở đó, hai người bọn họ đang tranh luận trong Thục Đạo Nan [1] là hai câu nào biểu đạt hoàn cảnh lạnh lẽo tâm trạng u sầu.
Đang tranh chấp mặt đỏ tía tai, thấy Hà Liêu Tinh đến, để cậu làm trọng tài.
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút: "Đãn kiến bi điểu hào cổ mộc, hùng phi tòng thư nhiễu lâm gian, hữu văn tử quy đề dạ nguyệt, sầu không san[2]."
Hai người nhất thời không cãi nữa, bởi vì bọn họ một người đáp là dĩ thủ phủ ưng toạ trường thán, vấn quân tây du hà thời hoàn[3], một người đáp là sử nhân thính thử điêu chu nhan[4].
[1]蜀道难, thơ của Lý Bạch thời Đường
[2]Dòng thứ 22-24 của Thục Đạo Nan – Lý Bạch, dịch nghĩa: "Chỉ nghe thấy tiếng chim kêu đau thương trong hàng cây cổ thụ, con trống bay theo con mái, lượn quanh trong rừng, lại nghe thấy tiếng chim tứ quí kêu dưới bóng trăng đêm, buồn trong núi vắng" – nguồn thivien
[3]Dòng thứ 18-19 của Thục Đạo Nan – Lý Bạch, dịch nghĩa: "Đưa tay vỗ bụng, ngồi than thở hoài.

Hỏi bạn đi chơi phía Tây, bao giờ trở lại?" – nguồn thivien
[4]Dòng thứ 26 của Thục Đạo Nan – Lý Bạch, dịch nghĩa: "Khiến người ta nghe nói đến cảnh đó, phải héo hắt vẻ mặt trẻ trung." – nguồn thivien
Bầu không khí lập tức trở nên hài hòa mười phần.
Hà Liêu Tinh rất ăn ý không hỏi họ thi thế nào: "Sao còn đợi ở đây? Chờ Bùi Túc à?"
"Ừ, còn tưởng hai người sẽ xuống cùng nhau nữa." Mai Thái đưa tay đẩy Tần Thư, "Thư, mau đi xem một chút, môn Toán buổi chiều của hai đứa mình còn hi vọng hai vị Phật hướng dẫn."
Tần Thư lườm một cái, chạy về hướng cầu thang.
Mai Thái vô cùng ưu sầu mà suy nghĩ một vấn đề khác: "Tinh, cậu nói là tình yêu quan trọng hay là anh em quan trọng?"
...!Gần đây tần suất nghe thấy hai chữ tình yêu và anh em này hình như hơi cao.
Ngón tay Hà Liêu Tinh cong lại, nghiêng đầu: "Sao lại hỏi chuyện này?"
Mai Thái túm tóc: "Bởi vì mình đăng ký chạy tám trăm mét hội thao, nhưng mà Phương Phương cũng báo, hai đứa mình đang trong quan hệ này, hai nhà đối đầu, vụиɠ ŧяộʍ mặc kệ sự phản đối của mọi người.

Nếu mà mình thắng, cô ấy nhất định sẽ đau lòng, nếu mà không thắng, mình lại có lỗi với anh em lớp Một, mình nên làm sao cho phải?"
Hà Liêu Tinh: ...
Hà Liêu Tinh không nói gì ngẩng đầu nhìn trời một lát, thực sự không hiểu Mai Thái từ đâu mà có loại lo lắng này, cậu chân thành hỏi: "...!Cậu chạy tám trăm mét, lần nào không dẫm vạch hả? Cậu cảm thấy cậu có thể thắng?"
"Gần đây mình luyện tập, cảm thấy mình chạy rất nhanh mà." Mai Thái nói năng hùng hồn, "Cậu lội ngược dòng được, sao mình không thể? Mình nghĩ rồi, nếu mà mình thắng, mình là đứa sáng nhất trường."

Hà Liêu Tinh từ ái đưa tay sờ tóc nhóc: "Vậy cậu cố lên."
Mai Thái cười khúc khích với cậu.
Đã thi xong mười lăm phút, dòng người đã tản đi gần hết, cầu thang bên cạnh ban công vang lên tiếng bước chân xuống lầu.
Hà Liêu Tinh nhìn sang, Tần Thư từ trên cầu thang đi xuống, cùng với cậu ta, không chỉ có Bùi Túc, còn có Trần Viện.
Con người cậu hơi co lại.
Trần Viện khoác trên người áo khoác của Bùi Túc, Bùi Túc đưa tay dìu cô, cô dựa vào trong ngực y, thiếu nữ ngũ quan dịu dàng, lộ ra loại suy yếu không tả được, như một đứa trẻ bị bệnh.
Hà Liêu Tinh cách bọn họ gần như vậy, trên người lại có ký hiệu lâm thời của Bùi Túc, cậu nghe được chất dẫn dụ của Bùi Túc, không khí hải dương tươi mát mênh mông bao lấy quanh người Trần Viện, thông tin lộ ra là —— lặng lẽ bảo vệ.
Tựa như dây cung nhẹ nhàng bực một tiếng, không kịp chuẩn bị gì đột nhiên bung ra.
Bùi Túc hình như hướng sang bọn họ nói gì đó, mà Hà Liêu Tinh không nghe rõ được gì cả.
Sau đó y mang Trần Viện xuống lầu.
"Nhìn như vậy Bùi Túc và Trần Viện thật xứng á." Mai Thái không nhịn được than thở, "Một giáo thảo, một giáo hoa, hai người thành tích tốt, cũng có đề tài chung."
Không, cậu không thấy xứng chút nào.
Lần tiệc sinh nhật kia nhận được tin nhắn của Trần Viện, biết Trần Viện không thích Bùi Túc nữa, nhưng Hà Liêu Tinh vẫn không khống chế được chính mình suy nghĩ nhiều.
Như là nơi mềm nhất trong lòng bị người nhẹ nhàng ngắt một cái, đắng chát đến mức có thể vắt ra nước.
Hà Liêu Tinh nắm chặt lòng bàn tay, giống như lơ đãng hỏi: "Bùi Túc...!tại sao ôm Trần Viện?"
"Mới nãy cậu không nghe cậu ấy nói à?" Tần Thư khó hiểu nói, "Người Trần Viện không khỏe, bị dị ứng, sốt rồi, phòng thi hai người họ gần nhau, Bùi Túc tiện tay giúp cô ấy, bây giờ đưa cậu ấy lên phòng y tế, một lát nữa tìm tụi mình."
Hà Liêu Tinh sau khi nghe câu trả lời có chút ngẩn ra.
Cậu bỗng nhiên ý thức được, Alpha có thể ký hiệu rất nhiều Omega khác nhau, thế nhưng mỗi Omega chỉ có thể có một Alpha.
Nói cách khác, Bùi Túc y có thể dùng chất dẫn dụ giúp cậu, tương tự có thể đến giúp người khác, bọn họ trên bản chất đều là vì bệnh mà cần sự trợ giúp của Alpha.
Bùi Túc nói ký hiệu cậu, là bởi vì có tư tâm, y sẽ không tùy ý ký hiệu Omega.
Vậy còn dùng chất dẫn dụ trợ giúp Trần Viện thì sao? Là bởi vì cái gì?
Rõ ràng không nên suy nghĩ nhiều, thế mà tâm tư lại lan tràn thành biển, hoàn toàn không khống chế được, chua chát đến tận đáy lòng...!hóa thành oan ức lẻ tẻ.
Hà Liêu Tinh cụp mắt, đi theo phía sau Mai Thái cùng Tần Thư, bước ra khỏi dãy phòng học, một vùng ánh mặt trời tung xuống, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cậu nỗ lực trấn áp tâm tình tiêu cực trong lòng, nhưng một chút tâm tình này lại như lò xo, càng ép, càng đàn hồi mạnh mẽ, thậm chí từ các góc trong thân tất cả chảy ra ý nghĩ nồng nặc như nước độc ——
Cậu muốn trong mắt Bùi Túc chỉ có một mình cậu, cậu muốn hoàn toàn triệt để nắm giữ toàn bộ chất dẫn dụ của y, người khác đừng hòng chia lấy nửa phần.
Cỏ dại căng vọt phần phật tràn qua chân trời, che ngợp bầu trời, mãnh liệt gào thét.
.
.
Bọn họ sớm đã đặt chỗ xong, chọn một phòng riêng trong một quán ăn Tây ở phố ăn vặt, dự định ăn xong ôn tập, nghỉ ngơi, buổi chiều trực tiếp đi thi Toán.
Ba người đơn giản ăn vài miếng, sau đó lấy sách giáo khoa ra ôn tập.
Không có Bùi Túc, vì vậy học bổ túc từ một chọi một biến thành một chọi hai.
Hà Liêu Tinh giảng hình học không gian và bất đẳng thức với họ.
Khi giảng đồ thị hình chiếu thứ ba với họ, Tần Thư cùng Mai Thái phát huy đầy đủ hình thức tư duy của sinh vật đơn bào, vẫn cứ không nghĩ ra được rốt cuộc làm sao có thể nhìn trước sau trái phải không giống nhau, cuối cùng còn phải dựa vào đồ thị hình chiếu thứ ba vẽ ra hình lập thể.
Hà Liêu Tinh nói khàn cả cổ họng, hận không thể ôm sách đồng quy vu tận với họ.
Vào lúc cậu giảng đến muốn nổi khùng, Bùi Túc đến.
Áo sơ mi xám bạc, quần đen dài, giày bệt trắng, trên vai là ba lô một quai, gọn gàng đẹp trai.
Lúc thẳng đường đi tới, như là một vệt ánh sáng.
Tần Thư cùng Mai Thái ngồi ở bên kia ghế dài, chỉ có bên cạnh Hà Liêu Tinh có chỗ trống.
Thấy Bùi Túc đến, Hà Liêu Tinh dời ra dựa vào bức tường bên kia, y tự nhiên ngồi xuống.
Hà Liêu Tinh không nhìn y: "Đã ăn cơm trưa rồi?"
Bùi Túc ừm một tiếng, từ trong túi đeo lưng lấy ra sách và bút: "Xin lỗi, tình trạng Trần Viện không ổn định lắm, ở lâu với cậu ấy một chút, cho nên tới trễ."
"May mà cậu đến rồi." Mai Thái nhìn thấy y cứ như thấy Chúa cứu thế, "Tinh quá nóng nảy, cậu ấy sắp ăn tụi này luôn rồi."
Hà Liêu Tinh ồ một tiếng, chuyển bút nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Thư cảm thấy kỳ thi quan trọng, những cái khác tất cả đều không đáng nhắc tới, cậu ta đẩy đề bài về phía Bùi Túc một cái: "Thầy Bùi, đề này giải thế nào ạ?"
Bùi Túc liếc nhìn, cầm giấy nháp qua, đề bút bắt đầu vẽ.
Phong cách y giảng bài ngắn gọn, không nói nhảm, hướng làm bài này không ổn liền đổi cách khác, thật sự không được liền khuyên bạn từ bỏ, đề bài rõ ràng đã vượt qua phạm vi trí tuệ mà bạn có thể hiểu được thì không có duyên với bạn.
Tần Thư và Mai Thái bị đả kích sâu sắc hơn, khóc thút thít, cảm thấy chẳng có duyên với đề bài nào, mà vướng phải thần thái của Bùi Túc, lại không dám hỏi nhiều.
So sánh mà nói, cách Hà Liêu Tinh giảng bài quả thật hiền lành có nhẫn nại, lúc bắt đầu tựa như mưa thuận gió hòa, sau đó bị tức gần chết liền quá độ thành mưa dầm kéo dài, sau đó nữa triệt để hóa thành cuồng phong mưa rào.
Hà Liêu Tinh dự thính một lát, nhìn ra được hai người này có nhiều chỗ nghe không hiểu, lấy bút chỉ điều kiện trong tiêu đề, tiến hành giải thích: "A là mẫu số, muốn phân số có nghĩa, rõ ràng A không thể là không, đây là một điều kiện, lại dựa lên giá trị tuyệt đối luôn lớn hơn hoặc bằng không, có thể xác định phạm vi của B...!Nghe rõ chưa?"
Hai người ở đối diện gật đầu như gà mổ thóc.
Hà Liêu Tinh lúc này mới yên tâm, cậu rút bút lại, muốn nói một câu thầy Bùi cậu tiếp tục, Bùi Túc vừa vặn lật trang giấy, ngón tay Hà Liêu Tinh lướt qua mu bàn tay y.
Rõ ràng chỉ là một nháy mắt cực ngắn ngủi, lại như thả hàng loạt tia chớp vào lòng Hà Liêu Tinh.

Roẹt một cái.
Xế trưa ngày hôm trước, đôi tay đẹp đẽ này bị cậu gối lên, móng tay tròn trịa, ngón tay thon dài như ngọc trúc, vương đầy ánh nắng, thanh tú dễ nhìn.
Lúc đó Hà Liêu Tinh nghĩ, cái tay này có vẻ nắm lấy sẽ rất tuyệt, lúc này Hà Liêu Tinh chỉ muốn thực tiễn hóa ý nghĩ này.
Cậu như khắc chế mà dời tầm mắt.
Bùi Túc tiếp tục giảng đề, cứ như không hề phát hiện.
Giải đề khoảng một giờ xong, mọi người chuẩn bị nghỉ trưa.
Tần Thư và Mai Thái không để ý nhiều, gục xuống bàn liền bắt đầu lim dim.
Hà Liêu Tinh ngồi trên ghế dài, nhắm mắt lại.
Bùi Túc ngồi ở bên cạnh cậu, hình như cũng không định ngủ, còn đang xem tài liệu.
Sau giờ ngọ quán ăn Tây yên tĩnh mà trống trải, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rơi lên bàn đá hoa cương màu trắng, trong bình hoa hoa hồng đỏ đang nở rộ, không chút tiếng động tỏa ra hương thơm nhạt.
Trên bàn ngổn ngang để bút, sách Toán, giấy nháp.
Búi Túc đưa tay dọn, động tác rất nhẹ.
Hà Liêu Tinh tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng đôi mắt trước sau hé mở, đang chú ý động tĩnh của Bùi Túc.
Lúc dọn đến văn phòng phẩm để trước mặt Hà Liêu Tinh, Hà Liêu Tinh nhìn trúng thời cơ, đổi hướng cuộn mình, như là vô cùng ngẫu nhiên, đầu vừa vặn khuynh dựa lên vai Bùi Túc.
Chất dẫn dụ quen thuộc dễ nghe gần trong gang tấc.
Cả người Hà Liêu Tinh căng thẳng không chịu nổi, nhưng lại nhắm chặt mắt giả bộ ngủ, tựa như chỉ cần thôi miên chính mình đang ngủ, thì không ai có thể nhìn ra cậu đang làm bộ.
Sau khi cậu đến gần, Bùi Túc liền không di chuyển nữa, Hà Liêu Tinh trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, điều độ thả lỏng thần kinh căng thẳng.
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, Bùi Túc lại đưa tay, hình như muốn chỉnh người cậu thẳng lại.
Người Hà Liêu Tinh một lần nữa căng lên, đồng thời ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ, mò tới tay Bùi Túc.
Bùi Túc không nhúc nhích.
Hà Liêu Tinh hơi thấp thỏm, thăm dò, từng chút một bao lấy lòng bàn tay y, cùng y đan xen mười ngón.
Tay Bùi Túc vẫn rất tĩnh lặng, dường như không định phản kháng nữa.
—— rốt cuộc cũng nắm được.
Lòng bàn tay Bùi Túc ấm áp mà khô ráo, cảm giác nắm chặt giống như trong tưởng tượng, như cuốn một cơn gió nhẹ vào tay, mềm mại lưu luyến.
Lại như một bạn nhỏ mơ ước đã lâu được ăn kẹo, ngọt lịm.
Hà Liêu Tinh không tự chủ cọ lên bả vai Bùi Túc, càng vùi sâu vào hõm vai, khóe môi không kiềm được cong lên, chuyển động ra hai đồng điếu như được thấm mật ong, nhìn qua tựa đang mơ một giấc mộng đẹp.
Nhưng chỉ cần cậu mở mắt, có thể nhìn thấy Bùi Túc bên người một tay chống dưới cằm, tư thế ngồi nhàn nhã mà hờ hững, đang nhìn cậu, trong con người lặng lẽ lướt qua một nét cười..