“Chuẩn bị xong hết chưa?” Đoạn Di lo lắng nhìn Thịnh Vân Trạch.
“Cậu hỏi hết một trăm lần rồi đấy.” Bị cậu hỏi nhiều đến mức Thịnh Vân Trạch có chút cạn lời: “Cậu bị hội chứng sợ hãi trước kỳ thi à?”
“Mẹ kiếp!” Đoạn Di không vui, phản bác: “Tớ lo lắng cho cậu đấy có được không!”
Cậu lôi quyển sổ ghi chú lỗi sai đã được Thịnh Vân Trạch sắp xếp gọn gàng ra, nhìn hắn với vẻ mặt chân thành: “Hay là cậu xem lại một chút, ôn tập thêm đi, tuy là thầy chủ nhiệm nói tối nay không cần xem nữa, nhưng tớ cảm thấy tốt nhất là cậu nên xem thêm lần nữa, biết đâu đề thi ngày mai lại chính là những gì cậu xem tối nay thì sao, trùng hợp như một định mệnh đẹp đẽ.”
Thịnh Vân Trạch liếc cậu một cái, cảnh cáo: “Cậu còn muốn phiền nữa không?”
Đoạn Di bĩu môi im lặng, nằm úp sấp trên bàn nghịch cục tẩy.
Thịnh Vân Trạch thấy mình hơi có lỗi khi bắt nạt Đoạn Di, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cậu lại cảm thấy rất sảng khoái.
“Không.” Đoạn Di lập tức sống lại đầy máu, thành khẩn nhìn Thịnh Vân Trạch: “Cậu thật sự không xem lại bài một chút nữa sao?”
“Không xem.”
“Cậu cứng đầu thật đấy. Mai thi đại học rồi, cậu không lo lắng chút nào à?”
“Không lo lắng.” Thịnh Vân Trạch bổ sung một câu: “Ba tháng sau khi thi đại học xong là tớ tròn mười tám tuổi rồi.”
Đoạn Di: “…”
“Chú ý nơi công cộng đừng có mà lái tàu hỏa trên miệng đấy! Cậu có thấy cái lớp học nghiêm trang thế này mà thích hợp để chúng ta bàn chuyện này không hả? A… Cậu bỏ tay ra khỏi cổ tớ!”
Phía sau gáy Đoạn Di dán một miếng dán ngăn cách tin tức tố hình vuông.
Kiểu dáng khá là màu mè, in hình con khủng long nhỏ màu xanh lá cây.
Thịnh Vân Trạch táy máy, sau khi sờ soạng hai cái trên gáy Đoạn Di, liền muốn xé miếng dán.
Hành động này của hắn chẳng khác gì mấy đứa học sinh tiểu học thích giật bím tóc bạn nữ ngồi bàn trên, hay là mấy nam sinh cấp hai nghịch ngợm giật dây áo lót nhỏ trên cổ áo bạn nữ.
Đoạn Di vỗ tay hắn ra: “Đừng táy máy nữa!”
Thịnh Vân Trạch: “Hôm nay cậu thay miếng mới à? Sao tớ ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu nồng hơn rồi? Hay là sắp đến kỳ phát tình rồi?”
Đoạn Di cạn lời, vừa đẩy Thịnh Vân Trạch vừa nghiến răng nghiến lợi: “Không phải! Cậu bị sao thế hả! Một tháng cậu phải tìm cho tớ mấy cái kỳ phát tình nữa thì thôi…”
Thịnh Vân Trạch rất thích chiêu chọc cậu bằng trò này.
Thực ra hắn rất rõ kỳ phát tình của Đoạn Di là vào những ngày nào, nhưng hắn có thể bịa ra rất nhiều “kỳ phát tình” khác.
Mượn cớ đó mà đè Đoạn Di trên giường tùy ý lăn lộn.
Đoạn Di vừa đẩy hắn vừa cười, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm quát: “Đoạn Di, nhỏ tiếng chút!”
Đoạn Di uất ức muốn chết, định mở miệng nói là Thịnh Vân Trạch nói chuyện trước thì “Là Thịnh Vân Trạch…”
Kết quả vừa quay đầu lại, Thịnh Vân Trạch đã vội vàng cầm một tờ đề thi giả vờ như đang chăm chú đọc.
“Lại còn kiếm cớ nữa hả?” Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn Đoạn Di: “Thịnh Vân Trạch có thể giỡn với em à? Bản thân không lo học hành còn ảnh hưởng đến người ta thi Thanh Hoa Bắc Đại, rõ ràng là tôi thấy em quấy rối Thịnh Vân Trạch, em xem người ta có thèm để ý đến em không kìa!”
Đoạn Di gục xuống bàn, lấy tay che khuất tầm mắt của thầy chủ nhiệm, hung dữ nói thầm với Thịnh Vân Trạch: Cậu đợi đấy!
Thịnh Vân Trạch nhướng mày, khiêu khích nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên như muốn cười mà không cười, Đoạn Di biết mình lại bị chế nhạo rồi.
Buổi tự học buổi tối cuối cùng trước kỳ thi đại học, lớp học không hẳn là yên tĩnh, cũng không hẳn là ồn ào.
Châu Nguyệt chính là nữ sinh bị hội chứng sợ hãi trước kỳ thi hành hạ, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra hai tay trước khi bước vào phòng thi.
Tưởng Vọng Thư thì vẫn ổn, giả vờ bình tĩnh nói chuyện phiếm với Hách San San, nhưng thực ra cậu ta cũng không biết mình đang nói gì.
Phương Vân định thắp nhang trong lớp học, nhưng bị thầy chủ nhiệm tịch thu bật lửa, cậu ta bèn thắp nhang khô, chắp tay vái về phía tây đã được một tuần nay.
Đầu Bằng thì chăm chỉ ôm chân Phật vào phút chót, cả ngày lẫn đêm lẩm nhẩm đọc thuộc lòng bài văn tiếng Anh cho kỳ thi đại học.
Nhìn xung quanh, người thoải mái nhất lớp lại là Thịnh Vân Trạch.
Chẳng lẽ hắn ta không hề căng thẳng sao?
Mấy ngày gần thi, thầy Hiệu trưởng, thầy Hiệu phó, chủ nhiệm khối, thầy Bắc và thầy chủ nhiệm lớp đều lần lượt tìm Thịnh Vân Trạch nói chuyện, đại loại là dặn dò đừng áp lực, phát huy bình thường là được.
Dường như bản thân Thịnh Vân Trạch cũng không căng thẳng lắm, thầy Hà bọn họ còn căng thẳng hơn, trong đó, người căng thẳng nhất chính là Đoạn Di.
Tổng điểm của tỉnh Chiết Giang là 810 điểm, đã bao gồm điểm thi các môn tự chọn, trừ đi thì tổng điểm kỳ thi thử là 750 điểm.
Kỳ thi thử lần một khó như địa ngục, thành tích của Thịnh Vân Trạch có thể xem là ổn, chỉ cần phát huy bình thường là được.
Độ khó của kỳ thi thử lần hai cũng rất cao, kết quả của Thịnh Vân Trạch cũng không tệ, điểm số không hề giảm xuống.
Không như Tưởng Vọng Thư, kỳ thi thử lần một làm rất tốt, nhưng đến kỳ thi thử lần hai thì rớt hạng thảm hại khiến thầy chủ nhiệm sợ hết hồn, phải tư vấn tâm lý cho cậu ta cả đêm.
May mà đến kỳ thi thử lần ba, thành tích của Tưởng Vọng Thư đã ổn định trở lại.
Chỉ là kỳ thi thử lần ba không khó, dù sao cũng sắp thi đại học rồi, ai cũng biết kỳ thi thử lần ba là để hào hứng tinh thần cho học sinh, vì vậy Thịnh Vân Trạch đã đạt điểm tối đa cho cả môn Khoa học Tự nhiên và Toán học, tiếng Anh cũng điểm tuyệt đối, khiến cho Đoạn Di tròi cả mắt.
Hai ngày trước kỳ thi đại học, giáo viên các môn đã không còn yêu cầu học sinh làm bài tập hay cày đề nữa.
Câu nói mà học sinh nghe nhiều nhất chính là “Thả lỏng, thi tốt”, “Tâm lý phải vững vàng”, “Dù kết quả ra sao, quá trình mới là quan trọng nhất”.
Vào ngày cuối cùng, mỗi giáo viên bước vào lớp đều không lên lớp hay ôn tập nữa, mà chỉ dựa vào bục giảng nói chuyện phiếm, kể về kỳ thi đại học của mình năm đó, bắt đầu hồi tưởng lại tuổi trẻ dữ dội.
Cuối cùng, ai cũng gửi lời chúc phúc đến các sĩ tử sắp thi đại học, khi rời đi còn buồn bã vì ba năm thật sự trôi qua quá nhanh.
Tuổi thanh xuân của một con người cũng như vậy mà trôi qua.
Tiếng chuông tan học tiết tự học buổi tối cuối cùng vang lên.
Thầy chủ nhiệm đứng lên, nhắc nhở: “Ngày mai cố gắng lên! Tối nay ai cũng không được học bài hay ôn tập, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ——Rồi———ạ” Đoạn Di cùng mọi người kéo dài giọng đáp lại, sau đó kéo cặp lên liền nhào tới bám lên lưng Thịnh Vân Trạch: “Đói rồi, đi siêu thị không? Tớ muốn ăn kem que!”
Thịnh Vân Trạch đã quen với việc cậu bám lên người, giờ ngay cả người cũng không hề lắc lư, tiến thẳng về phía trước.
Đoạn Di cứ thế treo trên người hắn, bị hắn kéo đi, đến cầu thang mới đứng thẳng người lên, nhảy tưng tưng chạy xuống lầu.
Lớp 12-1 nằm ở tầng bốn, Đoạn Di đã đi lên xuống cầu thang này suốt ba năm trung học, dù nhắm mắt cũng biết bậc thang tiếp theo nằm ở đâu.
Đèn ở tầng hai và tầng ba bị hỏng, Đoạn Di nhảy đến đó thì dừng lại đợi Thịnh Vân Trạch.
Trên đường gặp học sinh lớp khác, hay là đến tầng hai gặp các em học sinh khóa dưới, họ nhìn thấy Thịnh Vân Trạch thì luôn không nhịn được mà nhìn thêm vài cái, sau đó vừa la hét vừa chạy về lớp khoe với bạn bè “Mình vừa gặp hoa khôi trường”.
Đường về ký túc xá phải đi qua quảng trường trước trường, Đoạn Di từ siêu thị mua hai cây kem que đi ra, nhét một cây vào tay Thịnh Vân Trạch: “Tớ không cho cậu ăn, cầm giúp tớ thôi, tớ muốn ăn hai cây lận”
Sau đó cậu ngậm lấy cây kem que trong tay mình, tiếp tục bám lên vai Thịnh Vân Trạch, quay đầu lại thì thấy dừng ở quảng trường trước trường một chiếc xe lạ lùng, nhỏ hơn xe buýt nhưng lại to hơn xe con, trên đó còn có rất nhiều ăng ten.
“Woa… Để phòng gian lận thi cử sao?” Đoạn Di liếm cho cây kem ướt sũng, tay dính đầy nước đá tan ra, liếm lên liếm xuống.
Thịnh Vân Trạch cầm tay cậu lau sạch sẽ bằng khăn giấy, ngao ngán nói: “Ăn không sạch sẽ gì hết.”
Đoạn Di căn bản không nghe thấy hắn nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cây kem trong tay Thịnh Vân Trạch: “A a a! Của cậu sắp chảy rồi kìa! Cho tớ cắn một miếng!”
Thịnh Vân Trạch cầm lấy cây kem của cậu, cắn một phát hết sạch: “Ăn nhiều thế coi chừng bị cảm đấy.”
Đoạn Di chứng kiến cây kem của mình bị Thịnh Vân Trạch ăn hết, kêu gào thảm thiết nửa ngày.
Cậu cứ thế ồn ào suốt dọc đường, mãi đến khi đến cửa ký túc xá của mình mới im lặng.
Bọn Tưởng Vọng Thư đã tắm xong rồi, Đoạn Di thấy ký túc xá sắp hết nước nóng, vội vàng lối bộ đồ ngủ trong tủ quần áo ra rồi lao vào nhà tắm.
Hôm nay cô quản lý ký túc xá cũng không thúc giục họ lên giường đi ngủ, cho họ được thoải mái tự do hết mức.
Tắm xong, Đoạn Di cầm điện thoại lên giường nằm rồi bắt đầu nhắn tin quấy rầy Thịnh Vân Trạch.
“Ngủ chưa ngủ chưa ngủ chưa ngủ chưa…”
“…”
Thịnh Vân Trạch trả lời tin nhắn, Đoạn Di lập tức trả lời: “Hình như tớ hơi căng thẳng.”
Cậu nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng mai bắt đầu thi môn Ngữ văn, nuốt nước miếng, Đoạn Di bất giác cảm thấy lo lắng.
Thịnh Vân Trạch: “Tớ qua ký túc xá cậu.”
Đoạn Di: “Thôi thôi thôi, thế thì tớ càng không ngủ được, tớ đang đếm cừu đây này.”
Đoạn Di nghĩ, chơi điện thoại làm sao ngủ sớm được.
Hơn nữa cậu lại không có khả năng tự chủ cho lắm, một khi chơi là chơi đến nửa đêm.
Thế là cậu mở đèn pin nhỏ ra, bắt đầu kiểm tra túi bút của mình, cậu vừa ngồi dậy thì thấy Tưởng Vọng Thư cũng đang ngồi ở giường dưới, giống hệt cậu, đều đang kiểm tra túi bút của mình.
Đầu bằng và Mọt sách cũng chưa ngủ, bốn người họ đều lo lắng kiểm tra xem mình có quên đồ gì không.
“Này, Đầu bằng, cậu thi phòng nào thế?”
Đoạn Di gõ gõ giường dưới.
Đầu Bằng nói: “Tớ thi bên khu B hết, xa các cậu quá, lớp trưởng, cậu và Thịnh đại thần thi gần nhau không?”
Đoạn Di bĩu môi: “Tớ cách cậu ấy cả một tòa nhà lận, cậu ấy thi bên tòa nhà thí nghiệm, tớ thi bên tòa nhà truyền thông. Tưởng Vọng Thư, cậu thi ở đâu thế, tớ thấy cậu đối chiếu với Hách San San mãi, cậu thi cùng phòng với cậu ấy à?”
“Không phải. Tớ thi cùng tòa nhà với Thịnh đại thần…”
Trường Trung học số 2 là điểm thi đại học của quận.
Có năm trường trung học tổ chức thi đại học tại Trường số 2, đó là học sinh của Trường số 1, Trường số 2, Trường số 4, Trường số 7 và Trường Trung học Hạ Thành.
Số báo danh của học sinh được xếp theo thứ hạng toàn thành phố của kỳ thi thử lần 1, để tránh học sinh gian lận, học sinh của vài trường bị đánh xáo trộn, có thể thi cùng tòa nhà với người quen đã là may mắn lắm rồi.
Vận may của Đoạn Di không tốt cho lắm, không được thi cùng với Thịnh Vân Trạch.
Cậu trở mình trên giường, đặt giấy báo danh lên mặt, nhắm mắt lại.
“Thực ra tớ cũng hơi căng thẳng”
Mọt sách nói: “Lớp trưởng, ai mà chẳng căng thẳng. Thật ra tớ vẫn muốn xem lại bài, bây giờ đầu óc tớ chỉ toàn là kiến thức ngữ pháp nữa thôi, tớ sợ mai lại thi đúng vào bài tớ học dốt nhất.”
Đoạn Di: “Tớ mong mai thi bài “Lời thầy…”
“Trời ơi tớ cũng thế… Bài đó dễ nhất!”
“Mơ đi cậu…”
Sau khi nói chuyện với Tưởng Vọng Thư một lúc, Đoạn Di cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt ngủ thật.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên, Đoạn Di – trong suốt ba năm cấp 3, lần đầu tiên thức dậy trước khi chuông báo thức của trường reo.
Cậu vừa ngồi dậy đã cảm nhận được không khí bất thường so với hằng ngày, ngay cả Tưởng Vọng Thư bình thường nói nhiều nhất cũng im lặng không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng cậu ta là biết ngay đang học bài trong đầu rồi.
Đoạn Di không khỏi căng thẳng theo, liên tục ôn lại những thành ngữ mà cậu dễ nhầm lẫn nhất và cấu trúc câu.
Rửa mặt, thay đồng phục xong, Thịnh Vân Trạch đã đứng đợi cậu ở cửa ký túc xá rồi.
Hôm nay Thịnh Vân Trạch cũng có chút hồi hộp, nhưng không biểu hiện rõ ràng như Đoạn Di.
Thấy Đoạn Di cứ đứng im không nói nên lời, hắn cười nói: “Cậu làm sao thế? Sợ mình thi rớt à?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Đừng nói chuyện với tớ, bây giờ đầu óc tớ chỉ có bài vở thôi.”
Nói xong cậu vỗ vai Thịnh Vân Trạch, tự tin nói: “Nhưng cậu yên tâm, tối hôm qua tớ đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất rồi. Cùng lắm là cậu vào Thanh Hoa, tớ vào Thanh Hoa Đồng Phương thôi.”
Càng đến gần trường thi, nhịp tim của Đoạn Di càng đập nhanh, gần như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng khi ngồi vào chỗ ngồi, lúc nhận đề thi, Đoạn Di lại bình tĩnh lại.
Đầu tiên là đề bài, sau đó là giấy nháp, Đoạn Di thở hắt ra một hơi, khi tiếng chuông vang lên, cậu hoàn toàn tập trung vào bài thi.
Hai ngày thi cử trôi qua nhanh chóng.
Lúc thi xong môn cuối cùng, bước ra khỏi phòng thi, Đoạn Di mới nhận ra bầu trời xanh đến thế, cỏ cây xanh tươi đến thế, tâm trạng hoàn toàn thoải mái khiến cậu muốn khóc.
Cậu không thi khối tự chọn nên thi sớm hơn Thịnh Vân Trạch và những người khác một môn.
Khoảng 5 giờ chiều, kỳ thi khối tự chọn cũng kết thúc.
Mọi người đều trở về lớp, Tưởng Vọng Thư tự nhận thấy mình làm bài khá tốt nên lúc ra ngoài vui vẻ hớn hở, cậu ta tự cho điểm mình, ước chừng đủ điểm vào Thanh Hoa, không biết là đang nói thật hay nói dối.
Đoạn Di đứng đợi Thịnh Vân Trạch ngay tại cửa phòng thi của hắn, thấy hắn vừa bước ra, cậu liền quan sát sắc mặt của hắn, hình như không có vẻ gì là thất vọng hay đau khổ cho lắm, thế là cậu thở phào nhẹ nhõm, hỏi hắn: “Thi sao rồi? Thanh Hoa hay Thanh Hoa Đồng Phương, Bắc Đại hay Bắc Đại Thanh Điểu?”
Thịnh Vân Trạch lẳng lặng thở dài, duỗi người một cái: “Không biết. Lát nữa xem lại đã.”
“Cậu chưa tự chấm điểm à! Nhanh lên châm điểm đi!”
Thấy bộ dạng nôn nóng của Đoạn Di cũng thú vị, nhưng thấy cậu lo lắng quá, hắn cũng không trêu cậu nữa: “Độ khó tương đương với đề thi thử lần 1, điểm số cũng gần như vậy. Toán với Lý tớ nghĩ không bị trừ điểm đâu”
“Thật không đó?”
“Cậu không tin tớ à?”
“Chủ yếu là tớ không dám tin vào tai mình nữa!”
Đến lớp, mọi người đã đối chiếu đáp án xong rồi.
Trước đó thầy chủ nhiệm đã cấm không cho đối chiếu đáp án khi chưa thi xong, sợ ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người.
Vậy nên phải đợi đến lúc thi xong môn cuối cùng rồi, lớp học mới trở nên náo nhiệt, sự xuất hiện của Thịnh Vân Trạch càng khiến không khí thêm phần sôi động.
Sau khi đối chiếu đáp án với Thịnh Vân Trạch, người thì vui vẻ, người thì buồn bã, Đoạn Di ngược lại không có tâm trạng đối chiếu.
Dù sao thì nếu cậu làm bài tốt thì cũng được 520 điểm, làm tệ thì 250 điểm, dù kết quả ra sao thì ba mẹ cậu cũng không trách cậu.
Ban đầu cứ nghĩ thời gian thi đại học sẽ trôi qua rất chậm.
Kết quả lại chỉ như một cái chớp mắt, một sự kiện quan trọng như vậy đã kết thúc trong yên lặng.
Đoạn Di vẫn còn cảm giác như mình đang nằm mơ, cho đến khi nghe thấy thầy chủ nhiệm báo là thi đại học xong vẫn chưa được nghỉ hè, bởi vì lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Trường Trung học số 2 rơi đúng vào ngày 20 tháng 6.
Nhà trường sẽ tổ chức một buổi lễ hoành tráng kết hợp với lễ tốt nghiệp.
Lớp của họ đã đăng ký một tiết mục nhảy và một tiết mục ngâm thơ, trước khi thi đại học vẫn chưa tập dượt lần nào, thầy chủ nhiệm đã thông báo tin tức này vào buổi tự học buổi tối.
“Trời ơi, tớ quên bẵng việc này luôn rồi” Đoạn Di lẩm bẩm.
Thịnh Vân Trạch đến phòng giáo dục chưa về, cậu chỉ còn cách quay sang ngồi cùng Tưởng Vọng Thư.
Thầy chủ nhiệm nói: “Tiết mục ngâm thơ giao cho Phương Vân nhé, mấy ngày này em hãy chọn một số bài thơ liên quan đến tốt nghiệp, sau đó phát cho mọi người cùng học thuộc. Tiết mục nhảy của lớp mình sẽ diễn chung với tiết mục ngâm thơ, cái này, Tiểu Mã, em sắp xếp việc tập luyện cho tốt.”
Hách San San tích cực giơ tay: “Dạ thưa thầy! Chúng ta nhảy bài gì vậy ạ?”
Thầy chủ nhiệm: “Mấy đứa tự bầu chọn đi.”
Tưởng Vọng Thư: “Em đề nghị nhảy bài “Crying Crying”––”
Hách San San: “Phản đối bài nhảy của người già nhà cậu đi, đây là lễ tốt nghiệp đấy, kỷ niệm cuối cùng của thời học sinh cấp 3 đấy, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng thầy Hà và các thầy cô chứ!”
“Bài nào cũng được” Đầu Bằng lên tiếng: “Tớ chỉ muốn biết chúng ta mặc đồ gì để nhảy thôi? Mặc đồ riêng hay là may đồng phục vậy?”
Hách San San: “Tèn ten ten ten!”
Cô lấy ra một tấm hình, là bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản: “Mặc bộ này này!”
Đoạn Di lại gần xem thử: “Ôi đù mẹ, xịn xò, các cậu mặc hả?”
Bộ đồng phục hải quân màu xanh trắng kẻ sọc này, váy ngắn ngang đùi thật quá phù hợp với con gái mà.
Đoạn Di lập tức hứng thú, mặc dù cậu đã có bạn trai rồi, lại còn không có hứng thú gì với con gái trong lớp, nhưng được ngắm các bạn nữ mặc đồ xinh đẹp, đây chính là ước mơ của mọi nam sinh mà!
Hách San San lắc lắc ngón tay: “No no no!”
Cô cười nham hiểm: “Ý tớ là, các bạn nam trong lớp mình mặc bộ này ấy.”
Đoạn Di đứng hình một lúc, “Mẹ kiếp! Tớ không chịu đâu! Vậy thì tớ không nhảy nữa!”
Hách San San biết từ lâu Đoạn Di sẽ phản ứng như vậy, tuy rằng các bạn nam khác cũng lên tiếng phản đối, nhưng cô nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cách ứng phó: “Không mặc cũng được…”
Cô nhìn Đoạn Di, chân thành đề nghị: “Lớp trưởng, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn Thịnh đại thần mặc váy sao?”
Đoạn Di lại đứng hình.
Lần này không những đứng hình, mà cậu còn im lặng.
Hách San San hạ giọng: “Váy siêu ngắn luôn nhé!”
Đoạn Di quyết định ngay lập tức: “Tớ thấy ý kiến của cậu rất hay, được, cứ mặc bộ này đi.”
Sau đó liếc nhìn các bạn nam trong lớp với ánh mắt đầy sát khí: “Ai có ý kiến gì không?”
Mọi người vội vàng ngồi thẳng lưng: “Không có không có, không có…”
Vì vậy lúc Thịnh Vân Trạch trở về lớp học, cái hắn nhìn thấy là Đoạn Di đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào hắn.
Thịnh Vân Trạch bị nhìn đến mức hoang mang: “Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Đoạn Di lưu luyến trên người Thịnh Vân Trạch, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ lúc hoa khôi trường mặc đồ con gái rồi.
Lúc này cậu vẫn chưa nghĩ tới, bản thân mình cũng phải mặc bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản huyền thoại đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Dòng thời gian này chính là dòng thời gian diễn ra kỳ thi đại học trong thực tế, nhân tiện diễn ra cả lễ kỷ niệm thành lập trường luôn!