Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 18: Chụt



Đoạn Di lui về sau vài bước cũng không thể nào thoát khỏi mùi hương ngọt ngào của Omega kia.

Cậu bị hun đến choáng váng, đầu óc quay cuồng, không nhịn được ngồi xuống uống một ngụm nước để bản thân dễ chịu hơn một chút.

Đại Hôi vỗ vỗ vai an ủi cậu: “Không thoải mái thì đến tiệm thuốc mua ít thuốc ức chế, tớ biết mấy cậu Alpha đều bị ảnh hưởng.”

Đại Hôi là một Beta, Đoạn Di lơ đãng “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch rất biết giữ kẽ, tự động rời khỏi trung tâm quảng trường.

Đại Hôi: “Không biết Omega kia đã đỡ chưa?”

Phó Hội Trưởng: “Tớ thấy nhiều người chạy đến đó lắm, chắc bị cách ly rồi đấy. Cô ta làm cái quái gì thế không biết, đến ngày phát tình cũng không tính được, còn chạy ra ngoài, gây chuyện rồi lại phiền phức.”

Đại Hôi: “Omega mà, đều vậy cả.”

Đoạn Di lười nghe, đứng dậy đi mua một chai nước.

Trên quảng trường sau khoảng thời gian ngắn náo loạn thì lại trở về yên tĩnh, vài nhân viên bảo vệ cầm bình xịt thuốc ức chế, khử trùng khắp quảng trường. Những Alpha bị kích động cũng dần dần bình tĩnh lại.

Omega phát tình…

Đoạn Di sờ sờ sau gáy mình, chẳng lẽ kỳ phát tình của cậu cũng sắp đến rồi sao?

Mối quan hệ của cậu với Thịnh Vân Trạch không thể nói là cứng nhắc, nhìn chung là cậu đang đơn phương bám lấy hắn.

Hắn sẽ cho mình mượn tin tức tố chứ?

Đoạn Di buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc nên dùng lý do gì để hỏi mượn tin tức tố của hắn đây?

Trên chứng minh thư của Đoạn Di ghi rõ giới tính thứ hai là Alpha, cậu cũng không thể chạy đến đồn cảnh sát nói với họ rằng mình đã xuyên không, xuyên không về biến thành Omega, thế là vẫn kéo dài đến giờ, cũng chưa xin được thuốc ức chế đặc biệt dành cho vị thành niên do quốc gia phát.

Lần trước cậu nói với Thịnh Vân Trạch chuyện mình xuyên không, kết quả bị hắn xem là tên biến thái, bây giờ mối quan hệ hơi dịu hoà một chút, hình tượng của cậu cũng phần nào gặt hái được không ít, Đoạn Di không muốn lại trở thành Alpha kỳ quái trong mắt Thịnh Vân Trạch.

— Giá như tin tức tố khác có tác dụng thì tốt rồi.

Đoạn Di ngồi xổm trên bồn hoa, nhàm chán nghĩ ngợi lung tung.

Hay là hỏi mượn anh trai một chút nhỉ? Dù sao anh ấy cũng chưa có bạn gái, mượn tin tức tố của anh trai dùng một chút thì có sao?

Hay là hỏi mượn Nam Dã cũng được, vừa hay Nam Dã lại thích cậu, mượn chút tin tức tố của anh ta chắc chắn không thành vấn đề — không được không được, lỡ như khiến Nam Dã hiểu nhầm cái gì thì phải làm sao?

Vẫn là tin tức tố của Thịnh Vân Trạch tốt nhất.

Sạch sẽ, thanh mát, cũng là thứ cậu cần nhất, phù hợp với cậu nhất.

Đáng tiếc Thịnh Vân Trạch không cho mượn.

Nghĩ nửa ngày, Đoạn Di lại vòng về vấn đề ban đầu.

Hỏi mượn tin tức tố của bạn cùng lớp, nếu đổi lại giới tính, vậy thì Đoạn Di chính là đang quấy rối tình dục.

Hơn nữa… Đoạn Di không muốn cho Thịnh Vân Trạch biết chuyện xảy ra ở thế giới bên kia.

Đó là chuyện của riêng cậu, không liên quan gì đến Thịnh Vân Trạch.

Nói với hắn rằng Thịnh Vân Trạch ở thế giới song song là chồng của cậu, đã đánh dấu cậu, thậm chí còn có con cái. Chẳng khác nào là đang ép buộc hắn về mặt đạo đức.

Chuyện này thì liên quan gì đến học sinh cấp ba Thịnh Vân Trạch chứ?

Thay vị suy nghĩ một chút, nếu Tưởng Vọng Thư có ngày nói với cậu rằng ở một thế giới khác, hắn ta và cậu kết hôn, bây giờ là Alpha của cậu, đồng thời yêu cầu cậu lên giường thậm chí là kết hôn với hắn ta — Đoạn Di chắc chắn sẽ không chút do dự đánh chết Tưởng Vọng Thư.

Cậu rùng mình, thầm nghĩ: Sức chịu đựng của Thịnh Vân Trạch đối với mình cũng cao thật đấy, hôm đó mình trộm quần áo của hắn sao hắn không đánh chết mình nhỉ?

“Đoạn Di?” Thịnh Vân Trạch gọi cậu.

Đoạn Di vội vàng đứng dậy, loạng choạng suýt ngã, Thịnh Vân Trạch vội vàng đỡ cậu: “Gọi cậu mấy tiếng rồi đấy, sao thế? Người không thoải mái sao?”

“Tớ ngồi xổm lâu quá nên đứng dậy bị chóng mặt.” Đoạn Di móc trong túi ra một viên kẹo cho vào miệng: “Chắc là do chưa ăn sáng.”

Thịnh Vân Trạch: “Tin tức tố của cô ta ảnh hưởng đến cậu à?”

Đoạn Di: “Hả? Ai cơ? Omega kia hả?” Cậu đáp: “Cũng không ảnh hưởng lắm, cậu thì sao?”

Thịnh Vân Trạch: “Vẫn ổn.”

Đoạn Di thầm nghĩ: Ổn là ổn thế nào?

“Vậy cậu có thích mùi hương tin tức tố nào không?” Đoạn Di hỏi ngược lại.

“Mùi hương nào?”

“Của Omega ấy, cậu từng yêu đương bao giờ chưa?” Đoạn Di hứng thú bừng bừng.

Thịnh Vân Trạch không biết tại sao chủ đề lại nhảy sang chuyện này, rõ ràng là hắn không muốn trả lời.

Đoạn Di: “Tớ cũng chưa ngửi qua tin tức tố của Omega bao giờ, hồi tớ với Nam…”

Cậu buột miệng, vừa định nói “Lúc tớ và Nam Dã yêu nhau, cậu ấy vẫn chưa phân hoá”, kết quả chuông báo động của loài vật nhỏ vang lên, chặn đứng câu nói kế tiếp.

Thịnh Vân Trạch thay cậu nói tiếp: “Lúc yêu đương với Nam Dã thì cậu ta vẫn chưa phân hoá, đúng chứ?”

Đoạn Di:…

Thịnh Vân Trạch: “Hừ.”

Tiếng hừ hừ của hắn chỉ đơn thuần là đang cười khẩy.

Đoạn Di bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

“Chuyện đó đều là hồi còn bé…” Đoạn Di sờ sờ mũi.

Cậu cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng: “Là hồi cấp hai, yêu năm lớp chín!”

Sắc mặt Thịnh Vân Trạch hơi tệ, nhưng vẫn hỏi: “Yêu bao nhiêu năm?”

Đoạn Di: “Cũng chỉ nửa năm…”

Ồ, lúc thi chuyển cấp lên cấp ba, lần đầu tiên gặp Đoạn Di, cậu ta vẫn còn đang yêu đương với Nam Dã.

Tin tức tố của Thịnh Vân Trạch dao động một chút.

Đoạn Di nhạy bén nhận ra tâm trạng của Thịnh Vân Trạch không tốt, vội vàng chuồn mất.

Tin tức tố của hắn vừa động, người xui xẻo chính là cậu. Đoạn Di có cảm giác máu của mình đều theo tâm trạng của Thịnh Vân Trạch mà lạnh đi.

Đại Hôi: “Tin tức tố trên quảng trường đều được xử lý sạch sẽ rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm đi?”

Đoạn Di không quen ăn cơm cùng người lạ, lập tức muốn từ chối, kết quả Đại Hôi lại mời Thịnh Vân Trạch: “A Trạch, quen biết bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng ăn cơm với cậu lần nào. Lần này đừng từ chối nữa.”

Đoạn Di điên cuồng nháy mắt với hắn: Đừng đi, đừng đi, tớ mời cậu!

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng đáp: “Ừ.”

Đoạn Di: =口=!

Phó Hội Trưởng reo hò sung sướng, địa điểm ăn cơm được ấn định tại một quán BBQ trên tầng 4 trung tâm thương mại Hồ Tân.

Mọi người chọn một phòng riêng nhỏ, kiểu nửa kín nửa hở, Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của một vài cô gái trẻ trong quán.

Ngoại hình Thịnh Vân Trạch đẹp trai khỏi bàn, còn gương mặt Đoạn Di so với hắn cũng chẳng kém là bao, tiêu chuẩn trai đẹp thịnh hành hiện nay đều bị hai người bọn họ chiếm hết.

Đại Hôi tự tiện gọi một chai rượu, vốn dĩ Đoạn Di muốn gọi một ly Pepsi cho đỡ khát, kết quả thấy Thịnh Vân Trạch cũng uống rượu, cậu không muốn tỏ ra hèn nhát, cũng gọi một chai.

Chỉ là tửu lượng không tốt, uống một chai là sẽ say. Không đến nỗi nghiêm trọng như hôm đó, chỉ là cứ ngẩn ngơ, không nói gì.

Đại Hôi vẫn còn chút sợ hãi nói: “May mà lúc Omega kia phát tình thì bạn trai của cô ta cũng ở bên cạnh, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào không biết chừng.”

Chủ đề nói chuyện sôi nổi lên: “Tớ còn liếc nhìn cô ấy một cái, xinh phết.”

Tiếp đó mọi người lại tán gẫu về chuyện học hành và tình cảm, về việc học — Đoạn Di không thể xen miệng vào.

Cậu không thích học tập, thành tích cũng không tốt, bình thường chỉ thích vẽ vời, từng lập kỷ lục huy hoàng thi rớt hạng bét toàn tỉnh chỉ với một tờ giấy trắng.

Cậu thi vào trường cấp ba số 2 bằng hình thức tuyển thẳng năng khiếu mỹ thuật, từng đạt vài giải thưởng hội họa trong nước, thậm chí là cả quốc tế, chất lượng vàng khối, bình thường thành tích thi thử dao động khoảng hai trăm sáu mươi điểm. Nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ hy vọng Đoạn Di có thể ngoan ngoãn đợi đến khi tốt nghiệp, sau đó đi du học — dù sao bố cậu cũng có tiền.

Những sinh viên đại học trong câu lạc bộ cơ bản đều là sinh viên tốt nghiệp trường Đại học Chiết Giang, người nào người nấy đều là nhân tài ưu tú.

Đoạn Di không có ý kiến gì với mấy người học giỏi, chỉ là cảm thấy khi so sánh với những người có kiến ​​thức, bản thân mình cứ như thấp hơn một bậc vậy.

Trông cậu ngu ngốc, thật khó chịu.

Về phần chuyện tình cảm: Đại Hôi với bạn gái vừa chia tay, Phó Bộ Trưởng cũng đã lâu không liên lạc với bạn trai cũ. Những người còn lại người có người không. Cuối cùng, sau khi hỏi một vòng, các nữ đồng nghiệp độc thân trong câu lạc bộ mới chuyển chủ đề sang nhân vật chính với ý đồ đã rõ ràng từ trước.

“Còn cậu, A Trạch? Cậu đã từng yêu đương bao giờ chưa? Năm nay cậu học lớp 12 rồi…” một người hỏi.

Đại Hôi cười nói: “Cậu biết A Trạch nhà chúng tôi học lớp 12 rồi mà còn cố ý hỏi thế, chắc chắn là chưa từng yêu đương rồi. Biểu ngữ vàng của trường cấp ba số 2 bọn tớ đó, cậu ấy mà yêu đương, mấy ông thầy trong văn phòng giáo dục chắc chắn sẽ thay phiên nhau gọi cậu ấy lên nói chuyện, đừng có mà làm chậm trễ việc thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại của người ta.”

“Cấp ba không yêu đương, vậy định khi nào học đại học sẽ yêu sao? Đúng rồi, A Trạch, cậu đã nghĩ kỹ muốn thi trường đại học nào chưa?”

Đoạn Di thầm giúp Thịnh Vân Trạch trả lời: Đại học Bắc Kinh, đó là trường cũ của chồng tớ.

Kỳ thật hắn cũng chỉ học ở Đại học Bắc Kinh được 2 năm rồi đi du học bên Havard. Năm 21 tuổi đã được đăng bài trên tạp chí học thuật nổi tiếng nhất thế giới. Bởi vì đẹp trai mà còn lọt top tìm kiếm Weibo, độ hot cao ngất ngưởng mãi không giảm. Sau khi trở về nước trực tiếp gia nhập Viện Khoa học Trung Quốc, dành ra mấy năm trời nghiên cứu vật lý lượng tử. Nghiên cứu đến cuối cùng, Đoạn Di cũng không biết hắn rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì nữa. Hình như có liên quan đến thiên văn học, thần bí muốn chết. Có lẽ thế giới của thiên tài đều khiến người khác khó hiểu như vậy.

Thịnh Vân Trạch có tư duy lý trí tuyệt đối, hơn nữa theo tuổi tác càng lớn thì càng thêm lãnh đạm và thần bí, nghiên cứu khoa học nghiên cứu đến mức sắp thành thần học rồi. Hoàn toàn trái ngược với người theo chủ nghĩa lãng mạn chuyên vẽ vời như Đoạn Di.

Cậu nhớ rõ, cậu và Thịnh Vân Trạch kết hôn vào năm hai đại học.

Lúc cậu muốn hồi tưởng lại một chút chuyện liên quan đến Thịnh Vân Trạch của thế giới bên kia, thì bị giọng nói của một cô gái trong câu lạc bộ cắt ngang.

“Bạn học của A Trạch thì sao, cậu ấy cũng chưa yêu đương à?”

Bị điểm danh, Đoạn Di lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

Cô gái đặt câu hỏi Đoạn Di biết, lúc nãy còn bắt chuyện với cậu. Đoạn Di cũng không thấy lạ, người theo đuổi cậu nhiều lắm, bình thường những ai có chút ý tứ với cậu đều nói chuyện giống cô gái này.

“Chưa từng.” Đoạn Di đáp.

Cô gái hỏi: “Cũng phải, năm nay cậu cũng học lớp 12 rồi…”

Đoạn Di: “Tớ học không giỏi, yêu đương hay không cũng không sao.”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng liếc cậu một cái, Đoạn Di không hiểu sao lập tức sửa lời: “Dù sao vẫn nên ưu tiên việc học tập, đợi đến khi học đại học rồi tính.”

Cô gái không chịu thua: “Vậy thì làm quen trước một chút cũng được mà.”

Đại Hôi cười lớn nói: “Bạn bè của Chu Chu đều học Học viện Truyền thông cả đấy, toàn là mỹ nữ đó, muốn yêu đương thì phải nắm chắc thời gian.”

Đoạn Di cười gượng một tiếng, cứ tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó.

Kết quả Chu Chu thật sự lấy điện thoại ra giới thiệu đối tượng cho mọi người, trừ Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di ra, còn có thêm ba bốn nam Alpha khác.

Đoạn Di liếc mắt nhìn, Chu Chu giơ điện thoại đến trước mặt cậu.

Kỳ thực nhìn cũng chẳng xinh đẹp bằng Giản Kiều, Đoạn Di muốn bĩu môi.

Cậu lấy Giản Kiều ra so sánh thì hơi quá đáng rồi, Giản Kiều học lớp 11 đã làm người dẫn chương trình cho đài truyền hình thiếu nhi Hàng Châu, gần như là tiểu mỹ nữ ai ai cũng biết đến, sau này chắc chắn cũng sẽ đi theo con đường giải trí.

Nếu không phải thì mắt nhìn của Đoạn Di cao như vậy cũng sẽ không theo đuổi Giản Kiều hai năm trời.

“Cậu không xem à?” Thịnh Vân Trạch nhướng mày, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Đoạn Di.

“Không xem, tớ không thích người lớn tuổi hơn mình.” Cậu uống một ngụm rượu: “Hơn nữa, nhìn cũng không xinh bằng Giản Kiều.”

Đoạn Di thật lòng nói ra suy nghĩ trong lòng, không biết đã chọc trúng điểm nào của Thịnh Vân Trạch mà mặt hắn lập tức đen kịt.

Trong lòng Đoạn Di chột dạ, mở miệng hỏi: “Hôm đó, có phải cậu đã từ chối Giản Kiều không?”

“Phải, cậu muốn theo đuổi cô ta à?” Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói.

Đoạn Di: “Cũng không phải… Giản Kiều xinh đẹp như vậy, sao cậu không thích cô ấy?”

“Tại sao cứ xinh đẹp thì phải thích?”

Đoạn Di không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt Thịnh Vân Trạch buột miệng nói: “Tớ thích người xinh đẹp.”

Thịnh Vân Trạch sững người, đầu tiên là nhớ đến Nam Dã, là một Alpha, nhưng gương mặt lại tinh xảo như con gái.

Tiếp theo là Giản Kiều, cũng là mỹ nhân hàng đầu.

Hắn quỷ thần xui khiến mượn gương trên vách tường của quán BBQ để nhìn thoáng qua gương mặt của bản thân: So với Giản Kiều… thì đẹp trai hơn chứ?

Thịnh Vân Trạch cảm thấy tiếp tục nói chuyện với Đoạn Di cung phản xạ có vấn đề này nữa thì lát nữa bản thân sẽ hỏi ra mấy câu như “Tôi với Giản Kiều, ai đẹp hơn” mất. Câu hỏi vừa mất mặt vừa ngu ngốc, vì thế lập tức dừng chủ đề lại.

Đoạn Di vẫn đang thao thao bất tuyệt bày tỏ tâm đắc về người đẹp: “Đương nhiên cũng không phải chỉ cần đẹp là được, còn phải thanh thuần nữa, tốt nhất là thông minh một chút, lại hiểu chuyện…”

Tư duy thẳng nam chính hiệu.

Thịnh Vân Trạch nghe mà phát bực: “Liên quan gì đến tôi?”

Giọng của Đoạn Di bỗng nhiên im bặt, ngơ ngác nói: “… Không có.”

Tai cụp xuống, đuôi cũng không vẫy nữa, chuyển sang lấy đũa chọc chọc vào đĩa đậu phộng trên bàn, hành hạ chúng.

Uống rượu vào, mặt nóng nóng, Đoạn Di cảm thấy hôm nay mình chóng mặt nhanh hơn mọi khi.

Chắc chắn là do Omega phát tình ở quảng trường lúc nãy đã ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu đang trong trạng thái bị ép buộc phát tình.

Nhưng bởi vì cậu đã được Thịnh Vân Trạch đánh dấu hoàn toàn, cho nên triệu chứng bị ép buộc phát tình sẽ không quá rõ ràng.

Đoạn Di không biết điều đó, cậu cứ nghĩ là do bản thân say rượu đơn thuần.

Ăn cơm xong, mọi người lại đề nghị đi hát karaoke, trực tiếp đặt một phòng hát trên tầng 5, cả đám gào thét hát hò nửa ngày trời.

Chỉ hát hò thì không có ý nghĩa gì, dưới sự dẫn dắt của Đại Hôi, mọi người chơi trò chơi Thua Thật Tỏ Tình.

Hai vòng sau đến lượt Đoạn Di, người hỏi là Chu Chu, vấn đề rất nhạy cảm: “Nụ hôn đầu của cậu còn giữ không?”

Đoạn Di ngây ra một lúc, theo bản năng liếc mắt nhìn Chu Chu. Cô nàng cười nói: “Cậu cũng có thể lựa chọn Thực Hiện.”

Đoạn Di vô thức không nhìn Thịnh Vân Trạch, trực tiếp chọn Thực Hiện.

Tiếp theo, đến lượt Thịnh Vân Trạch quay trúng Đoạn Di. Đoạn Di không sợ Thịnh Vân Trạch hỏi cậu mấy vấn đề về lần đầu tiên hay mối tình đầu. Theo tính cách của Thịnh Vân Trạch, cậu sợ hắn sẽ hỏi cậu bài kiểm tra vật lý tuần này, bài cuối cùng ý thứ ba, gia tốc trọng trường là bao nhiêu.

Thế nhưng Thịnh Vân Trạch không hỏi gì cả, thậm chí còn không bắt Đoạn Di phải thực hiện Thực Hiện, cứ mơ mơ hồ hồ bỏ qua.

Sau đó không ai quay trúng Đoạn Di nữa, mà quay trúng Thịnh Vân Trạch 2 lần. Đại Hôi bọn họ không dám đùa giỡn quá trớn, tùy tiện hỏi hai câu rồi thả cho Thịnh Vân Trạch.

Đoạn Di muốn quay trúng Thịnh Vân Trạch một lần, cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Trước tiên chính là muốn hỏi Thịnh Vân Trạch đối với việc người khác mượn tin tức tố thì có suy nghĩ gì? Có phải sẽ cảm thấy hơi biến thái không? Những chuyện đại loại như thế.

Lại qua mười phút, Đoạn Di nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Cậu ngửi thấy mùi tin tức tố hơi mất khống chế do uống rượu, mùi hương tinh tế của Alpha lẫn lộn vào nhau, mang theo tính xâm lược nhắm thẳng vào Đoạn Di.

Lúc này, Đoạn Di không chỉ đau sau gáy mà đầu cũng đau theo. Cậu nói với Thịnh Vân Trạch một tiếng rồi đi vào WC.

Lúc ra ngoài thấy Thịnh Vân Trạch đang đứng đợi cậu ở cửa, kinh ngạc nói: “Vừa nãy sao cậu không đi cùng tớ?”

Thịnh Vân Trạch: “Tôi định về.”

Đoạn Di cầu còn không được: “Cậu chào mọi người rồi à? Hay quá, tớ về cùng cậu. Tớ còn bài tập chưa làm xong, mai Hách San San sẽ thu, tớ sợ bị ghi tên, ảnh hưởng không tốt đến cán bộ lớp, chúng ta là tấm gương thì không thể…”

Vừa đi vừa lải nhải, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Thịnh Vân Trạch lần này không đỡ cậu, Đoạn Di chỉ có thể tự mình vịn tường mà đi, thầm oán: Đúng là không có chút tình bạn đồng hành nào cả.

Cậu đuổi theo hắn hai bước, radar rất nhạy bén: “Thịnh Vân Trạch, cậu giận à? Tớ lại chọc giận cậu chỗ nào nữa rồi?”

— Vừa nãy còn tốt đẹp mà.

Thịnh Vân Trạch đi về phía trước, không thèm để ý đến cậu.

Đoạn Di say rượu bạ đâu nói đấy, có chút tức giận, túm lấy cánh tay hắn hỏi: “Cậu không vui thì nói ra đi, là do tớ thì tớ xin lỗi. Tớ ghét nhất cậu suốt ngày trừng mắt lạnh lùng với tớ. Chiêu trò này từ yêu đương cho đến kết hôn cậu không thấy chán à?”

Thịnh Vân Trạch không biết đang buồn bực hay sao mà không nghe ra điều bất thường trong lời nói của Đoạn Di.

Hắn bỗng dưng xoay người đè Đoạn Di lên tường, cơ thể đơn bạc của Đoạn Di va vào lớp đá cẩm thạch lạnh lẽo, đau đến nỗi phải hít vào một ngụm khí lạnh, bực mình nói: “Cậu bị điên à?”

Sắc mặt Thịnh Vân Trạch u ám, cả hai đều uống chút rượu, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống không nói, mím môi nhìn chằm chằm vào Đoạn Di.

Một lúc sau, Thịnh Vân Trạch buông tay, nhưng vẫn dùng đầu gối chặn Đoạn Di lại.

Tư thế này rất có tính công kích, gần như là đè Đoạn Di lên tường, muốn làm gì thì làm.

“Lúc nãy lúc Tiền Tiểu Chu hỏi cậu nụ hôn đầu, tại sao lại trốn tránh?”

Đầu óc Đoạn Di choáng váng, thầm nghĩ: Đây là chuyện vớ vẩn gì vậy? Cậu tức giận chỉ vì chuyện này thôi sao?

“Tớ không muốn nói, cậu muốn nói à?”

Thịnh Vân Trạch dừng một chút: “Cậu nợ tôi một lần Thua Thật Tỏ Tình.”

Hắn ám chỉ việc vừa nãy không làm khó Đoạn Di.

“Muốn hỏi thì hỏi đi, bỏ chân ra, tớ nhón chân mỏi lắm rồi.”

“Cậu và Nam Dã đã từng hôn nhau chưa?”

Rất đột ngột, thẳng thắn dứt khoát, nói là hỏi, chẳng bằng nói là ép buộc. Thịnh Vân Trạch dùng tin tức tố vô hình của Alpha áp chế, giống như một loại trừng phạt nào đó, vừa quyến rũ lại vừa bá đạo.

Đoạn Di nghe xong, mỉm cười, cồn rượu đã làm choáng váng đầu óc, nhìn gương mặt Thịnh Vân Trạch gần trong gang tấc, lớn gan hỏi ngược lại: “Có phải cậu muốn hỏi nụ hôn đầu của tớ còn hay mất?”

Thịnh Vân Trạch im lặng.

Đoạn Di móc móc tay, ý bảo hắn lại gần một chút.

Thịnh Vân Trạch không phòng bị, Đoạn Di bỗng nhiên ôm lấy vai hắn, giống như người say rượu mà “Chụt” một tiếng lên má hắn, lưu lại một dấu vết không tính là hôn. Thậm chí còn không chạm đến khóe môi.

Đoạn Di đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Vừa nãy thì còn, bây giờ mất rồi.”

Vẻ mặt kiểu như ông đây chính là đang làm càn đấy, cậu tính sao nào.

Rất nhanh sau đó cậu đã tỉnh táo lại, bởi vì sắc mặt của Thịnh Vân Trạch quá kỳ quái.

Dũng khí vừa nhen nhóm trong lòng Đoạn Di lập tức tiêu tan, vội vàng lấy cớ say rượu, mặt dày nói: “… Tớ say rồi, cậu xem như tớ nói mê đi.”

Nói xong cũng không quan tâm đến câu trả lời của Thịnh Vân Trạch, xoay người bỏ chạy.

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh đoàn trưởng mặt liệt: Cái này không tính, hôn lại, để anh dạy em thế nào là nụ hôn tiêu chuẩn.

Đoạn Di: Nụ hôn đầu của tớ vẫn còn mà, cái này không tính, sau này phải hôn với chồng một cái chính thức 5 phút! [Đẩy gọng kính]

Bên cạnh đó, mặc dù hoa khôi trường là một đóa hoa cao lãnh, nhưng thật ra thì… anh ta rất biết chơi. Đúng, chính là loại chơi đó. Hơn nữa Đoạn Di thuộc tuýp người ngoài mạnh mẽ, bên trong mềm yếu. Kỳ thật thì trong chuyện ấy rất ngoan ngoãn, có cầu tất ứng [Đẩy gọng kính]