Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Thịnh Vân Trạch cứ thế mà nói thẳng chuyện của hai người với Đoạn Ký Hoài – ba của Đoạn Di.
Đoạn Di sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, trong phút chốc không biết nên quỳ xuống ôm lấy chân ba mình mà khóc lóc, thề non hẹn biển rằng cậu và Thịnh Vân Trạch sẽ không bao giờ chia tay, hay là xông ra chặn ba mình lại mà hét lớn: “Đúng là chuyện dạy thêm là giả nhưng tình cảm của chúng con là thật!” Nếu muốn đánh thì có thể đừng đánh vào mặt không! Hay bốn cái chân thì giảm giá 85% cho mỗi người giữ lại một cái để còn đi học, ba thấy thế nào?…
Kết quả là cậu còn chưa kịp mở miệng, mẹ Đoạn đã “Ôi chao” một tiếng.
Giọng nói mẹ Đoạn mềm mại, ngọt ngào như mật, là người đầu tiên định thần lại được, bà rút khăn tay ra lau lau bộ vest của Đoạn Ký Hoài: “Ông xã, thay quần áo trước đã.”
Đoạn Ký Hoài như người trên mây, mãi mới gom góp lại được chút lý trí đang vỡ vụn.
Tay ông cầm cốc trà run rẩy, run run một hồi rồi đặt mạnh cốc trà xuống bàn.
“Cạch” một tiếng.
Đoạn Ký Hoài nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch cũng nhìn thẳng vào mắt ông, không hề trốn tránh: “Chú Đoạn, những gì cháu nói đều là sự thật.”
Thấy thầy chủ nhiệm vẫn chưa hoàn hồn, Đoạn Di đành cắn răng mở miệng: “Ba, con…”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói tiếp: “Nếu chú đưa cho cháu mười triệu để cháu rời xa Đoạn Di, cháu sẽ cầm mười triệu đó cùng con trai chú cao chạy xa bay.”
Đoạn Di: =口=!
Không biết là do tiếp nhận quá nhiều thông tin trong một lúc hay không mà đầu óc Đoạn Ký Hoài có chút trì trệ, ông theo bản năng tiếp lời Thịnh Vân Trạch:
“Mười triệu… đủ không?”
Thịnh Vân Trạch suy nghĩ một lát: “Bỏ trốn thì đủ, nhưng của hồi môn thì không.”
Đoạn Di đứng thẳng người như học sinh tiểu học, chỉ thiếu mỗi hô “chào cờ” một cái.
Cậu liếc mắt thấy tay Đoạn Ký Hoài đang sờ soạng cây thước trên bàn mà thầy chủ nhiệm để quên.
Nhanh như chớp, Đoạn Di lập tức đè tay Đoạn Ký Hoài lại.
Bên dưới hai bàn tay đang chồng lên nhau chính là cây thước gỗ màu vàng.
Chiếc bàn rung lên bần bật, phát ra tiếng “kẽo kẹt” thảm thiết, minh chứng cho cuộc đấu sức ngầm kịch liệt giữa hai cha con.
Đoạn Ký Hoài: …
Đoạn Di: Mím môi, nhíu mày, rưng rưng nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
Đoạn Ký Hoài: “Buông tay ra.”
Đoạn Di đặt tay phải lên bàn, ngón trỏ và ngón giữa dựng đứng, sau đó nhanh chóng co lại, mô phỏng một người đang quỳ trên bàn, còn khấu đầu một cái rất ra dáng.
Đoạn Ký Hoài: …
Đoạn Di: Ánh mắt chân thành long lanh~
Đoạn Ký Hoài: “… Con nghĩ làm nũng bây giờ có tác dụng à?”
Đoạn Di hít hít mũi, nghẹn ngào: “Ba, tục ngữ có câu hổ dữ không ăn thịt con…”
Cậu nghiến răng, kéo Thịnh Vân Trạch lại: “Ba muốn đánh con thì phải bước qua xác bạn trai con trước đã!”
Thịnh Vân Trạch: …
Cậu ta cũng nhìn Đoạn Ký Hoài với ánh mắt chân thành, lên tiếng: “Chú Đoạn, ngay khi nãy chúng cháu đã chia tay rồi ạ.”
Đoạn Di: =口=!
Tình yêu của tuổi trẻ thật mong manh!
Lời hứa đẹp nhất cũng chỉ vì quá non trẻ!
Đoạn Ký Hoài: …
“Cậu không có chút nghĩa khí huynh đệ nào sao!”
Thịnh Vân Trạch độc miệng: “Tớ không có loại anh em như cậu, với lại nói chính xác thì chúng ta là vợ chồng, chưa nghe câu “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, gặp nạn lớn mỗi người bay một phương” sao?
Đoạn Di: “Khốn kiếp! Tớ muốn chia tay với cậu!”
Thịnh Vân Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt, thản nhiên nói: “Ba mươi giây trước chúng ta đã chia tay rồi, chia tay bây giờ không có hiệu lực.”
Đoạn Di đáng thương nhìn hắn: “Vậy chúng ta làm hòa nhé?”
Thịnh Vân Trạch thoáng dao động, mềm lòng: “…Ừm.”
Đoạn Di lập tức trở mặt, nhanh chóng đổi sang vẻ hung dữ: “Vậy bây giờ tớ có thể chia tay với cậu rồi nhé! Chia tay!”
Thịnh Vân Trạch: …
“Trẻ con.”
“Cậu cũng thế!”
Đoạn Ký Hoài day day trán: “Đoạn Nhị, con…”
Mẹ Đoạn bỗng dưng che miệng cười, bà vừa cười, bầu không khí căng thẳng liền tan biến.
Sự tức giận, kinh ngạc và khó hiểu trong lòng Đoạn Ký Hoài cũng tiêu tan trong chớp mắt, lúc này ông chỉ còn biết bất đắc dĩ nhìn Đoạn Di.
“Con không cần phải nghi ngờ xem mình có phải con ruột của ba hay không, nếu không phải thì ba đã đánh chết con rồi.” Đoạn Ký Hoài thở dài.
Đoạn Di sờ sờ mũi.
Thịnh Vân Trạch cảm thấy giọng điệu của Đoạn Ký Hoài đã dịu đi, lòng bàn tay đang toát mồ hôi vì căng thẳng cũng bắt đầu ấm trở lại, cậu siết nhẹ tay, nhịp tim dần trở lại bình thường.
Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình như vừa từ quỷ môn quan trở về, thở phào nhẹ nhõm, lại không nghe thấy Đoạn Ký Hoài nói thêm gì nữa, trong lòng không khỏi suy đoán: Phải chăng chú ấy đã chấp nhận mình rồi?
Đoạn Ký Hoài dù đã trải qua biết bao sóng gió, nhưng vẫn không thể nào ngay lập tức chấp nhận được việc con trai mình bỗng nhiên biến thành “con gái”, ông vẫn còn chút hoài nghi: “Omega… là sao?”
Đoạn Di không biết giải thích về chuyện thế giới song song như thế nào: “Chuyện dài lắm… Tóm lại là… sau tai nạn xe, con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên con đã trở thành omega.”
Đoạn Ký Hoài tự mình bổ sung: “Phân hóa lần hai?”
Đoạn Di nào biết phân hóa lần hai là gì, bèn gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chính là cái đó!”
Bạn đời của một người bạn làm ăn của Đoạn Ký Hoài cũng từng trải qua phân hóa lần hai, từ alpha biến thành omega, bởi vậy nên ông nhanh chóng tiếp nhận lời giải thích này.
“Bây giờ không có thời gian để hỏi kỹ con, đợi giải quyết xong chuyện rắc rối con gây ra ở trường, tốt nhất là con nên cho ba một câu trả lời thỏa đáng.” Đoạn Ký Hoài liếc nhìn Thịnh Vân Trạch một cái đầy ẩn ý.
Đoạn Di vội vàng lên tiếng: “Con đã nói là con không làm rồi mà!”
Đoạn Ký Hoài: “Vậy con đưa ra bằng chứng đi!”
Đoạn Di im lặng quay đầu đi.
Thầy chủ nhiệm cho gọi hai giáo viên ở phòng giáo dục đến đưa Từ Tuệ Phương đang giả vờ ngất xỉu xuống phòng y tế.
Trò hề mà Từ Tuệ Phương diễn chỉ là muốn làm lớn chuyện.
Nếu không làm lớn chuyện thì Đoạn Ký Hoài chắc chắn sẽ không bồi thường tiền cho bà ta.
Bản thân Từ Tuệ Phương cũng không đưa ra được bằng chứng nào chứng minh Từ Lượng là do Đoạn Di đánh, bà ta cứ một mực khăng khăng muốn Đoạn Di đi kiểm tra.
Ở văn phòng, bà ta làm loạn một hồi, thấy không có kết quả, liền giả vờ ngất xỉu để lấy lòng thương hại.
Thầy chủ nhiệm biết chuyện này chưa xong đâu.
Ông thấy vết nước trà trên áo vest của Đoạn Ký Hoài, tưởng là vừa rồi bị hất vào, giật nảy mình.
Đoạn Ký Hoài lại chẳng quan tâm đến bộ vest của mình, nói: “Tôi tin tưởng nhà trường sẽ xử lý tốt chuyện này.” Ngừng một chút, giọng ông trở nên kiên định và mạnh mẽ: “Tôi cũng tin tưởng con trai tôi.”
Trong lòng Đoạn Di dâng lên một tia ấm áp, nhưng chưa kịp ấm áp được bao lâu thì Đoạn Ký Hoài lại nói tiếp: “Nếu nó thật sự giấu thuốc dẫn dụ, đuổi thẳng cổ nó ra khỏi trường.”
Đoạn Di: …
Con có phải con ruột của ba không vậy!
Mẹ Đoạn len lén nói nhỏ bên tai Đoạn Di: “Ba con lo cho con lắm đấy, lúc đến suýt chút nữa thì vượt đèn đỏ, ông ấy chỉ là cứng miệng thôi.”
Bà nhẹ nhàng dùng pheromone an ủi Đoạn Di, sau đó gật đầu với Đoạn Ký Hoài, ý muốn nói: Pheromone của Đoạn Di dù có che giấu kỹ đến đâu cũng lộ ra một chút, đúng là omega không sai.
Đoạn Di không hề hay biết, ngại ngùng nói: “Con biết, con lại gây thêm phiền phức cho hai người rồi.”
Mẹ Đoạn nói: “Không phiền phức gì đâu, mẹ muốn đến thăm trường con lâu rồi, tranh thủ lúc này còn rảnh, con dẫn mẹ đi tham quan một chút nhé?”
Đoạn Di lập tức đồng ý: “Vâng ạ…”
Đồng ý xong mới ngập ngừng: Vậy còn Thịnh Vân Trạch thì sao?
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, mẹ Đoạn như rất sốt ruột, đến cả việc nhắc chồng thay quần áo cũng quên mất, kéo Đoạn Di rời khỏi phòng giáo vụ.
Giống như là… muốn dành cho Đoạn Ký Hoài chút thời gian.
…
Thịnh Vân Trạch đứng ở sân thượng nhỏ bên cạnh phòng giáo vụ: “Chú Đoạn.”
Đoạn Ký Hoài thay một bộ vest khác, đuổi tài xế về, đi thẳng vào vấn đề: “Chú không ủng hộ cháu và Đoạn Di yêu đương.”
Thần sắc bình tĩnh của Thịnh Vân Trạch thiếu chút nữa là không giữ nổi.
Hắn im lặng một lúc: “Chú Đoạn, cháu đối với Đoạn Di là thật lòng.”
Đoạn Ký Hoài: “Năm mười bảy tuổi, chú đối với rất nhiều thứ đều là thật lòng, đặc biệt là với những cô gái cột tóc đuôi ngựa, thật lòng đến mức muốn tự mình trao tặng bản thân một tấm bằng khen.”
Thịnh Vân Trạch: “Đoạn Di không giống vậy.”
Đoạn Ký Hoài làm động tác tạm dừng: “Tôi sẽ không tin bất kỳ lời hứa nào từ miệng một cậu học sinh cấp ba.”
Khi Đoạn Ký Hoài muốn nói chuyện nghiêm túc với một người, khí chất alpha mạnh mẽ bẩm sinh của ông sẽ bộc lộ ra hết.
Đối mặt với Thịnh Vân Trạch, giống như sư tử chúa và một con sói con, giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai.
Chịu đựng áp lực, Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Cháu muốn có một cơ hội.”
Đoạn Ký Hoài nhìn hắn ta không nói, một lúc sau mới lên tiếng: “Cháu định chứng minh bằng cách nào?”
Thịnh Vân Trạch: “Một ngày là đủ.”
Đoạn Ký Hoài tò mò: “Nếu chú không đồng ý thì sao?”
Bản tính cay nghiệt của Thịnh Vân Trạch lại trỗi dậy: “Chú Đoạn, cháu đang theo đuổi Đoạn Di, không phải theo đuổi chú.”
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khiến Đoạn Ký Hoài nghẹn họng, không nói nên lời.
Muốn mắng người ta, nhưng lại thấy Thịnh Vân Trạch nói dường như không sai?
Thịnh Vân Trạch nói tiếp: “Vì chú là ba của Đoạn Di, cho nên cháu hy vọng chú có thể chấp nhận cháu. Cho dù chú không chấp nhận thì cũng không sao, sẽ không thay đổi được sự thật là cháu và Đoạn Di sẽ ở bên nhau.”
Thịnh Vân Trạch: “Một ngày, chuyện thuốc dẫn dụ và Từ Lượng, để cháu giải quyết.”
Đoạn Ký Hoài nhượng bộ, nhưng ông vẫn không đồng ý: “Đoạn Di là omega, cháu cũng biết thân phận omega đặc biệt như thế nào. Trước khi nó trưởng thành, chú sẽ không cho phép bất kỳ alpha nào lượn lờ bên cạnh nó.”
Thịnh Vân Trạch siết chặt tay.
Đoạn Ký Hoài lại bổ sung: “Nhưng hai đứa có thể lén lút yêu đương.”
Thịnh Vân Trạch: …
Đoạn Ký Hoài lúc sắp đi vẫn không yên tâm, hỏi thêm một câu: “Cháu chưa đánh dấu nó chứ?”
Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc nói dối: “… Chưa.”
Người đánh dấu Đoạn Di là Thịnh Vân Trạch ở thế giới song song, liên quan gì đến hắn?
…
“Cậu với ba tớ lén lút đạt thành thỏa thuận mờ ám gì à?” Vừa về lớp, Đoạn Di đã sán lại gần.
Vừa ngồi xuống, cậu đã như cún con, vây quanh Thịnh Vân Trạch: “Ba tớ không đưa cậu mười triệu để đá tớ đấy chứ!”
Đoạn Di lo lắng sốt vó, thành khẩn nói: “Cậu đừng có đồng ý nhé Tiểu Thịnh, biết thế nào gọi là đầu tư lâu dài, phát triển bền vững không, chờ ba tớ già rồi, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác cướp gia sản của Đoạn Thiệu Hành– À mà Đoạn Thiệu Hành chính là anh trai tớ, ông già nhà tớ cái khác không có, chỉ có mỗi tiền là nhiều! Cậu cố gắng lên! Gia sản của ông ấy so với mười triệu còn hấp dẫn hơn đấy!”
Thịnh Vân Trạch: “Chú ấy nói cảm ơn tớ, cảm ơn tớ vì dân trừ hại, xả thân vì nghĩa, giúp đỡ các alpha trên đất nước này giải quyết một rắc rối to lớn, không tiếc bản thân, chỉ để cưới cậu về nhà, chuyện này thật cảm động, đáng để ca ngợi, là anh hùng của nhân dân, lưu danh muôn thuở. Cống hiến cho đất nước như tớ có thể cho khắc tên lên bia đá anh hùng luôn rồi đấy.”
Đoạn Di: “…”
“Tại sao lúc cà khịa tớ, cậu lại chịu nói nhiều như thế, còn bình thường một chữ cũng lười nói vậy hả?”
Thịnh Vân Trạch trải bài tập ra, chống cằm, chỉ vào môi mình: “Hôn một cái, chồng nói cho em nghe.”