Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 68: Vụng trộm



Buổi hẹn hò chiều thứ Sáu đồng nghĩa với việc thứ Bảy và Chủ nhật Đoạn Di phải ở nhà cày bài tập.

Cậu còn phải đối mặt với một cơn bão tố khác: Giai đoạn đầu của chuyến khảo sát thực địa và mở rộng thị trường của Đoạn Ký Hoài ở Úc đã kết thúc.

Sáng hôm đó, mẹ Đoạn đột nhiên nhận được thông báo, nói rằng nhà bà ngoại có chút chuyện, không lớn, nhưng nhất định phải có mặt mẹ cậu, Đoạn Di không cần phải đi.

Ban đầu, cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mãi đến tối, khi nhìn thấy Đoạn Ký Hoài bước vào nhà, cậu mới bừng tỉnh ngộ.

Đoạn Ký Hoài nới cà vạt, cởi cúc cổ áo, từ sau cửa lôi ra một cây chổi lau nhà: “Con biết nó tên là gì không?”

Đoạn Di lùi lại một bước.

Đoạn Ký Hoài vuốt ve cây chổi: “Đây là cây chổi ông nội con dùng để đánh bố con hồi bé, nó còn già hơn cả con đấy, không dễ gì lấy ra để dạy dỗ người khác đâu.”

Đoạn Di co chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Ba xạo vừa thôi, tuần trước ba còn dùng chổi đánh anh hai mà!”

Lý do là bởi Đoạn Thiệu Hành bị đồn có tình ý với một cô sư muội cùng công ty, Đoạn Ký Hoài tưởng con trai mình làm lớn bụng người ta.

Đoạn Ký Hoài chậm rãi giới thiệu: “Đây là kỹ nghệ gia truyền, tinh hoa được truyền thừa, công nghệ cha truyền con nối, tốc độ tấn công 10, sát thương 10, độ chính xác 10, khả năng điều khiển 20.”

Đoạn Di thành khẩn: “Ba ơi, con có thể thoát game không?”

Đoạn Ký Hoài cười lạnh: “Con có thể chọn đổi vũ khí.”

Sau đó, trong căn biệt thự rộng lớn, tiếng kêu la thảm thiết của Đoạn Di vang lên không ngớt suốt ba ngày.

“Á – Đau chết mất!”

Bị đánh đến lăn lộn trên đất, Đoạn Di ngộ ra một sự thật phũ phàng.

Ba cậu cố tình đuổi mẹ đi.

Cuối cùng, cậu vừa khóc vừa ôm chặt chân ba mình: “Ba muốn đánh chết con sao! Hổ dữ không ăn thịt con, ba muốn mẹ con liều mạng với ba à?!”

Sao Đoạn Ký Hoài nỡ lòng nào đánh cậu thật chứ, cây chổi kia – phải công nhận dù có giàu có đến đâu, công cụ mà người cha dùng để dạy dỗ con cái đều giống nhau – chỉ đánh nhẹ vào bắp chân cậu hai cái.

Đoạn Di sợ đau, đặc biệt là không chịu được đau, vừa đau đã kêu la oai oái.

Cậu thầm nghĩ, nếu ba còn đánh nữa, cậu sẽ quỳ xuống lừa ba, kêu lên một tiếng là ba sẽ mất cả vợ lẫn con, mất luôn cả hai đứa cháu luôn!

Cậu muốn xem xem Đoạn Ký Hoài còn dám động vào cậu nữa hay không.

Đánh cũng đánh rồi, tức giận cũng nguôi ngoai rồi.

Đoạn Ký Hoài lấy hộp thuốc ra, bôi thuốc cho Đoạn Di.

Tiếng kêu “oa oa” của cậu nhỏ dần, vừa sụp mí mắt khóc vừa hít mũi.

“Ba cố tình đấy, cố tình đuổi mẹ đi, càng già càng hư hỏng, bụng dạ nham hiểm, ba còn là người nữa không hả?”

Đoạn Ký Hoài liếc cậu một cái: “Để khỏi phải nghe con làm phiền mẹ con nữa chứ sao, lúc nào cũng dùng một chiêu, con không chán à? Ba không phải người thì con là cái gì?”

Tuy rằng chiêu trò ấy của Đoạn Di đã dùng cả chục năm, nhưng lần nào cũng hiệu quả.

Bị Đoạn Ký Hoài đánh, chỉ cần chạy ra sau lưng mẹ cậu là được.

Dù Đoạn Ký Hoài có nhẫn tâm với con trai đến đâu, thì cũng rất yêu thương vợ.

Mẹ Đoạn vừa nhíu mày là ông sẽ mềm lòng.

Kéo theo đó là tha thứ cho cả Đoạn Di.

Sau khi bôi thuốc cho cậu xong, thấy cậu không còn đau nữa, Đoạn Ký Hoài lấy quà từ Úc ra.

Đôi mắt Đoạn Di sáng rực, quên cả đau đớn muốn giật lấy.

Đoạn Ký Hoài: “Cầm đi, đừng nói với anh con, một lát nó lại cãi nhau với ba.”

Đoạn Di: “Hì hì, vậy con có hai phần sao?”

Đoạn Ký Hoài xoa đầu con trai: “Con còn nhỏ, con lấy thêm một phần nữa đi.”

Nhìn thấy Đoạn Di vui đến mức hai mắt sáng lấp lánh, Đoạn Ký Hoài mới nói ra mục đích thật sự của mình: “Đừng méc với mẹ con.”

Đương nhiên là Đoạn Di không phát hiện ra cái bẫy thâm hiểm của người đàn ông trung niên nham hiểm, gật đầu lia lịa sau khi nhận hối lộ: “Ba yên tâm, chuyện ba đánh con là chuyện của hai ba con mình, con sẽ không nói với mẹ đâu!”

Đoạn Ký Hoài hài lòng gật đầu: “Cũng coi như con có trách nhiệm.”

Khi ở bên ngoài, Đoạn Ký Hoài trông có vẻ đáng sợ, đúng chuẩn một tổng tài bá đạo.

Về đến nhà, trút bỏ gánh nặng, bộc lộ khía cạnh gần gũi, đời thường mà ít ai biết.

Phương châm giáo dục con cái của ông đối với Đoạn Di và Đoạn Thiệu Hành là lấy sự bình đẳng làm chủ đạo, kết hợp với roi vọt, cố gắng để chúng lớn lên trong môi trường thoải mái nhất có thể.

Hai cha con ngồi trên ghế sô pha, Đoạn Ký Hoài thông báo thẳng: “Ngày mai đi kiểm tra sức khỏe với ba.”

Đoạn Di ngẩn người, định nói con không đi, nhưng lại sợ cây gậy thần trong tay ba, đành phải đổi lời: “Con lớn rồi, con tự đi được.”

Đoạn Ký Hoài: “Con tự đi được á?”

Đoạn Di từ nhỏ đã không thích uống thuốc, còn sợ tiêm, nổi tiếng là vậy.

Liệu có thể tự giác đến bệnh viện không?

Ông thậm chí còn nghi ngờ mấy lần kiểm tra sức khỏe sau vụ tai nạn xe cộ trước đây của cậu đều không đi.

Nếu để ông đoán đúng thì Đoạn Di thật sự một lần cũng chưa từng đi.

Đoạn Di: “Con đâu còn nhỏ nữa, lúc nào ba cũng quản con, sao ba không quản anh hai đi.”

Đoạn Ký Hoài: “Anh con không giống con, lúc nào cũng khiến ba phải lo lắng.”

Nói đến đây, Đoạn Ký Hoài không khỏi cảm thán: “Hồi đó, ba chưa từng khiến ông nội con phải lo lắng, đi học thì luôn ngoan ngoãn học giỏi, lễ phép, chín môn học đều đạt điểm tối đa…”

Đoạn Di ngắt lời ông, càu nhàu: “Sao ba cứ giống hệt ba của Tần Thập Ngũ vậy, ba cậu ta cũng hay khoác lác như vậy.”

Đoạn Ký Hoài nghiêm túc phản bác: “Tần Sơ có thể so với ba à? Hồi cấp ba, ba thực lực thi được bảy trăm điểm, ông ấy thi được bao nhiêu? Hai trăm mốt, mất mặt từ Hàng Châu đến tận Bắc Kinh, đám bạn bè chúng ta ngại không dám cười nhạo ông ấy, điểm của vợ ông ấy cộng thêm vào cũng chưa chắc bằng một nửa của ba.”

Đoạn Di thầm nghĩ hai người chẳng khác gì nhau, điểm của ba với mẹ nhân với nhau chưa chắc đã cao hơn ba của Tần Thập Ngũ đâu.

Dù sao thì bảy trăm nhân với không cũng bằng không.

Mẹ cậu chính là nữ nhân kỳ lạ thi được 0 điểm.

Đoạn Di: “Người lớn các người toàn nói dối, còn thích nói mấy câu đạo lý gì mà con chim non tập bay. Con cũng kể cho ba nghe một câu chuyện nè, có một con chim non ấy à, nó không bay, nó đẻ một quả trứng, để quả trứng bay, ba có hỏi qua xem quả trứng có đồng ý không chưa?”

Đoạn Ký Hoài chậm rãi cầm lấy cây chổi.

Đoạn Di lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Quả trứng rất đồng ý!”

Ban đầu, Đoạn Ký Hoài còn muốn hỏi con trai, rốt cuộc là khi nào thì phân hóa thành Omega.

Lại muốn hỏi, rốt cuộc giữa con với cái thằng nhóc Thịnh Vân Trạch kia là chuyện gì?

Hai đứa có thể chia tay được không? Có thể dứt khoát không dây dưa nữa không? Có thể học hành cho tử tế không yêu yêu đương đương nữa không?

Nhưng người làm cha như ông và con trai, luôn có những điều khó nói, khiến ông không cách nào bình tĩnh hỏi han được.

Liên quan đến chuyện giới tính thứ hai và yêu sớm, sau khi cân nhắc, Đoạn Ký Hoài quyết định giao cho vợ.

“Chờ mẹ con về từ nhà bà ngoại, con nói chuyện đàng hoàng với mẹ đi. Ba biết có vài chuyện con không muốn nói với ba, ba cũng không ép con, con với mẹ con quan hệ tốt, nhưng không được lừa dối mẹ, nghe rõ chưa?”

Đoạn Di: “Con không lừa mẹ!”

Đoạn Ký Hoài xoa đầu cậu, mái tóc Đoạn Di bị xoa rối tung, khuôn mặt baby càng thêm rõ ràng, má phúng phính, cực kỳ đáng yêu.

Ngẩng đầu làm nũng trước mặt ông, khiến trái tim Đoạn Ký Hoài lập tức mềm nhũn.

Cứ như nhặt được một cô con gái vậy?

Đoạn Ký Hoài thầm nghĩ: Thật vui vẻ.

“Sao tự dưng lại lớn vậy rồi nhỉ.” Đoạn Ký Hoài cảm khái một câu: “Trước kia chỉ nhỏ bằng bàn tay thôi.”

Đoạn Di nhặt chiếc cặp sách trên ghế sô pha lên, cười nịnh nọt: “Con lên lầu đây ba, ghê chết đi được!”

Đoạn Ký Hoài: …

Nhìn cậu chạy vụt lên lầu như một chú thỏ, ông vội vàng lên tiếng: “Chạy chậm thôi! Coi chừng té!”

Vừa dứt lời, Đoạn Di không phụ lòng mong đợi té nhào ngay chân cầu thang.

Đoạn Ký Hoài: …

Đoạn Di nhanh chóng bò dậy, vỗ vỗ chân, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chạy về phòng.

Con trai mà, té ngã là chuyện thường!

Ném cặp sách lên bàn, Đoạn Di vừa thay giày vừa chạy vọt vào phòng tắm.

Hơi nước bốc lên nghi ngút, phải đến khi xịt thuốc ức chế xong, cậu mới nằm xuống giường.

Cầm điện thoại lên nghịch một lúc, định tìm Thịnh Vân Trạch, nhưng lại sợ hắn đang làm bài tập, sợ tin nhắn của mình làm phiền đến hắn, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, khung chat vẫn trong trạng thái đang nhập liệu.

Mãi đến khi Thịnh Vân Trạch gọi điện thoại tới.

Đoạn Di vội vàng bắt máy.

“Sao cậu chưa ngủ?” Cậu trở mình.

“Cậu muốn nói gì?” Thịnh Vân Trạch nghe thấy cậu “gõ gõ” trong điện thoại cả mười phút đồng hồ, vậy mà chẳng gửi cho hắn chữ nào, lâu như vậy, truyền máu chắc cũng được 200cc rồi, Đoạn Di còn do dự cái gì nữa?

Đoạn Di: “Tớ bị ba đánh, đau chết đi được.” Cậu giả vờ đáng thương: “Nhưng cậu yên tâm, tớ không khai cậu ra đâu!”

Thịnh Vân Trạch: “Bị thương ở đâu, chụp ảnh cho tớ xem.”

Đoạn Di ngẩn người, chụp ảnh bắp chân cho hắn xem.

Đôi chân của cậu thẳng tắp, thon dài, trắng nõn nà, vết bầm tím càng thêm rõ ràng.

Thịnh Vân Trạch nhíu mày, hơi không vui: “Bôi thuốc chưa?”

Đoạn Di làm nũng: “Rồi, giờ hết đau rồi. Ngày kia cậu cõng tớ đi học, tớ không đi được.”

Thịnh Vân Trạch độc miệng: “Không sợ mất mặt thì đến đây.”

Nói chuyện đông tây một hồi, Thịnh Vân Trạch hơi lo lắng: “Ba cậu nói gì vậy?”

Chẳng có tình tiết máu chó nào kiểu cha mẹ ngăn cấm, Vương Mẫu nương nương vạch đường Ngân Hà chứ?

Đoạn Di mà chia tay hắn vì chuyện này thì Thịnh Vân Trạch chết chắc.

“Kêu tớ đi khám sức khỏe, tớ bảo tớ tự đi được.” Đoạn Di cuộn tròn trong chăn: “Sao cậu chưa ngủ?”

“Làm đề.” Thịnh Vân Trạch đáp.

Đoạn Di nhìn thời gian: “Mười một giờ rồi còn làm à?”

Thịnh Vân Trạch: “Không thì sao?”

Chắc khoảng hai giờ sáng là hắn có thể làm xong.

Gần đến kỳ thi giữa kỳ, trường trung học số 2 sẽ giao rất nhiều bài tập, bên ngoài tuyết rơi dày bao nhiêu thì trong trường bài tập nhiều bấy nhiêu.

Ngay cả một học sinh giỏi như Thịnh Vân Trạch khi đối mặt với chồng bài tập chất đống cũng phải đau đầu, hơn nữa bài tập của lớp chuyên còn khó hơn so với lớp thường.

Nghe vậy, Đoạn Di có chút ngại ngùng, ngồi dậy: “Vậy tớ cũng làm bài tập đây.”

“Cậu còn bao nhiêu bài chưa làm?”

Đoạn Di: “Cậu có thể hỏi theo cách khác được không? Ví dụ như hỏi tớ bài nào đã làm rồi ấy.”

Thịnh Vân Trạch mặt không cảm xúc: “Không cần hỏi nữa.”

Hắn do dự một chút, định cúp điện thoại để mỗi người tự làm bài tập.

Ai ngờ Đoạn Di lại không nỡ, để điện thoại ở đó, cắm sạc pin để duy trì cuộc gọi.

“Tớ muốn gọi video.” Đoạn Di chưa làm được câu nào, đã bắt đầu đưa ra yêu cầu.

Thịnh Vân Trạch ở đầu dây bên kia: “Chờ chút.”

Đoạn Di: “Video call thì chờ cái gì chứ?” Nghĩ một lát, cậu hỏi: “Hay là để tớ gọi qua?”

Thịnh Vân Trạch: “Để tớ mặc áo đã.”

Đoạn Di kinh hãi: “Cậu không mặc đồ à!”

Thịnh Vân Trạch: …

“Mặc áo khoác.”

Video call được kết nối.

Quả nhiên, Thịnh Vân Trạch đã mặc áo khoác, bên trong là bộ đồ ngủ.

Đoạn Di chưa từng nhìn thấy đồ ngủ của hắn, ánh đèn trong phòng ngủ của Thịnh Vân Trạch khá lờ mờ, phủ lên khuôn mặt hắn một lớp ánh sáng dịu dàng.

Ẩn ẩn hiện hiện, càng tôn lên vẻ ngoài tuấn tú của hắn.

Hèn gì người ta hay nói “vẻ đẹp ẩn hiện sau lớp lụa mỏng”.

Đoạn Di càng nhìn càng thích, nhìn khuôn mặt hắn mà cười ngây ngô.

“Sao cậu lại mặc áo khoác?” Đoạn Di ghé sát vào màn hình, nhìn hắn.

Thịnh Vân Trạch: “Vừa nãy đang ở trên giường.”

Đoạn Di: “Không phải lúc nãy cậu đang làm bài tập sao?”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Nằm trên giường làm bài.”

Đoạn Di: = 口 =!

Cậu lên tiếng phê bình: “Cậu biết đó là một thói quen xấu rồi đấy! Đang làm bài nào vậy, cho tớ xem với.”

Thịnh Vân Trạch: “Muốn chép thì nói thẳng.”

Đoạn Di khiêm tốn đáp: “Nói một cách uyển chuyển một chút, cho nhau bậc thang mà xuống…” Chuyển chủ đề, Đoạn Di trở nên cứng rắn: “Không phải cậu nói sau này có thể cho tớ chép bài tập sao, đừng keo kiệt vậy chứ, tớ chỉ chép một chút thôi, còn lại tớ làm không xong thì thôi.”

Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu: “Hai lựa chọn.”

Đoạn Di: “Hả?”

Thịnh Vân Trạch bình tĩnh nói: “Nhìn tớ thì không được nhìn bài tập, xem bài tập thì không được nhìn tớ, A hay B.”

Đoạn Di lập tức đầu hàng: “AAAAA! Nhìn cậu, nhìn cậu, nhìn cậu!”

Cậu đọc to đáp án, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Đoạn Di kinh hãi nghĩ đến một chuyện rất kỳ lạ:

Chết tiệt! Cái giọng nói khốn kiếp của hệ thống kia hình như biến mất lâu rồi.

Không trách sao cậu nghe quen tai như vậy, nghĩ kỹ lại, giọng nói ma quái đó hơi giống giọng của Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch nói: “Đừng ồn, làm xong tờ này cho cậu chép.”

Đoạn Di: “Ừ…”

Cậu ngoan ngoãn ghé vào trước màn hình nhìn Thịnh Vân Trạch, đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Này, nếu ba tớ nói tớ phải thi cuối kỳ đạt năm trăm điểm mới được ở bên cậu thì chúng ta phải làm sao?”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng: “Kiếp này không có duyên, hẹn kiếp sau gặp lại.”

Đoạn Di càu nhàu: “Cậu không thể tin tưởng tớ một chút à! Chẳng lẽ cả đời này tớ cũng không thi nổi năm trăm điểm sao!”

Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, vẻ mặt khó nói nên lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Trong một gia đình, chỉ cần có một người thông minh là được rồi.”

Đoạn Di: = 口 =!

“Cậu chê tớ ngốc? Cậu muốn chọc tức chết tớ à!”

Cậu hờn dỗi không thèm nói chuyện với Thịnh Vân Trạch, nhưng lại không nỡ tắt video.

Không còn cậu ở bên cạnh làm loạn, tốc độ làm bài của Thịnh Vân Trạch rõ ràng nhanh hơn hẳn.

Nửa tiếng sau, hắn đã làm xong một tờ, Đoạn Di chọc chọc vào màn hình, Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn cậu, Đoạn Di nói: “Tớ muốn gặp cậu.”

Thịnh Vân Trạch muốn nói: Không phải chiều nay mới gặp nhau sao?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Đoạn Di, hắn lại không nói nên lời.

Cậu đáng thương như vậy, ghé sát vào màn hình điện thoại, nhìn hắn chằm chằm.

Đoạn Di dời mắt, nhìn thời gian, tự lẩm bẩm: “Sao hôm nay tối lâu vậy… Hay là mai tớ đến tìm cậu chơi nhé?”

Thịnh Vân Trạch lảng sang chủ đề khác: “Cậu làm bài chưa?”

Đoạn Di: “Tớ không biết làm.”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu bớt nói nhảm với tớ đi, bây giờ đã làm xong một tờ rồi.”

Nhìn thấy hắn định tắt video, Đoạn Di vội vàng nói: “Nói chuyện với tớ thêm chút nữa đi!”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Không nói nữa, ảnh hưởng đến việc học của tớ.”

Đoạn Di: “Sao cậu lại như vậy chứ! Nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình nào cũng muốn dính lấy người yêu cả ngày, sao lúc nào cậu cũng cắm đầu vào học vậy?”

Thịnh Vân Trạch: “Ngủ sớm đi.”

Video đột nhiên bị ngắt.

Đoạn Di không tài nào ngủ được, sau khi không thể quấy rầy Thịnh Vân Trạch, cậu đành phải lấy một tờ bài tập tiếng Anh chuyên đề bài tập điền từ trên bàn ra để ru ngủ.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy những câu tiếng Anh dài lê thê là cậu lại buồn ngủ díp mắt, gục xuống bàn ngủ quên cả trời đất.

Ngủ đến hai giờ sáng, cậu bị lạnh mà tỉnh giấc.

Không biết máy lạnh hẹn giờ đã ngừng hoạt động từ lúc nào, cây lê bên ngoài cửa sổ bị gió thổi lắc lư tạo thành tiếng “cạch cạch”.

Tối nay gió to, đóng chặt cửa sổ, tiếng gió rít qua khe cửa cứ như tiếng động cơ xe hơi gầm rú.

Đoạn Di mơ màng mở mắt ra, rùng mình một cái, hai tay ôm lấy cánh tay, vừa xoa xoa cho đỡ lạnh vừa mò mẫm tìm đường lên giường.

Lúc đi ngang qua cửa sổ, hình như bị thứ gì đó thu hút, cậu theo bản năng nhìn ra ngoài.

Sau đó, dưới ánh đèn đường đối diện biệt thự nhà mình, cậu nhìn thấy một bóng người đang đứng đó.

Thoáng chốc, Đoạn Di tưởng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt, trừng lớn nhìn kỹ: Người thiếu niên đó rõ ràng là Thịnh Vân Trạch.

“Mẹ kiếp!” Giấc ngủ của Đoạn Di lập tức tan biến.

Bên ngoài gió to như vậy, dự báo thời tiết còn nói ba giờ sáng sẽ có tuyết pha đá.

Thịnh Vân Trạch im lặng đứng đó không biết bao lâu, Đoạn Di cảm giác máu toàn thân như sôi trào, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi bên tai.

Một nửa là vui, một nửa là đau lòng.

Cậu lập tức xông ra khỏi phòng, rón rén bước đi, sợ đánh động đến người giúp việc và quản gia.

May mà biệt thự nhà cậu đủ lớn, chạy ra vườn hoa cũng không ai phát hiện ra nhị thiếu gia đã biến mất.

Đoạn Di không biết đã lôi từ trong tủ quần áo ra cái áo gì, vừa chạy vừa ôm lấy, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, đôi mắt sáng như sao, nhào thẳng vào lòng hắn, treo cả người lên, Thịnh Vân Trạch không còn cách nào khác đành phải ôm lấy cậu, nếu không Đoạn Di sẽ ngã lăn ra đất.

Đột ngột bị ôm chầm như vậy, hai tay Đoạn Di ôm chặt lấy Thịnh Vân Trạch, hai chân quấn chặt lấy eo hắn không chịu buông.

Cơ thể đối phương lạnh buốt, mang theo hơi lạnh của đêm đông, Đoạn Di không chịu buông tay, ôm một lúc lâu, Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Để tớ xem chân cậu.”

Đoạn Di vùi mặt vào lòng Thịnh Vân Trạch, nói nhỏ: “Hết đau rồi.”

Thịnh Vân Trạch nói: “Ừ.”

Đoạn Di ôm đủ rồi, sợ bản thân quá nặng, chậm chạp trượt xuống từ trên người hắn: “Sao khuya khoắt thế này mà cậu còn chạy đến đây?”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu cần tớ mô phỏng lại biểu cảm của cậu lúc gọi video sao? Cứ như thể nếu tớ không đến cậu sẽ khóc cả đêm vậy.”

Mặt Đoạn Di đỏ bừng: “Không đến mức đó chứ.” Cậu cố gắng vớt vát chút mặt mũi: “Tớ đâu có bánh bèo vậy…”

Cậu thật sự không muốn nói rằng mình vừa mới gục xuống bàn ngủ quên trong lúc làm bài tập tiếng Anh.

Đoạn Di nắm tay hắn nhét vào lòng mình ủ ấm: “Vào nhà với tớ.”

Thịnh Vân Trạch dừng một chút: “Tớ xem cậu một chút rồi về.”

Thực ra hắn muốn nói, lỡ bị ba cậu phát hiện thì cả hai đều tiêu đời.

Đoạn Di vội vàng nói: “Tớ vẫn còn chưa ngắm đủ! Vào trong này, tớ không cho cậu về đâu.”

Lần trước khi Thịnh Vân Trạch đến nhà Đoạn Di, hắn chưa từng vào phòng cậu.

Căn phòng rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, có một tủ kính chuyên dụng để đựng bóng rổ, găng tay và truyện tranh.

Phòng ngủ nối liền với phòng tắm, còn có cả phòng sách và phòng bếp, cách bố trí giống hệt phòng hắn, ở giữa là phòng khách nhỏ, đối diện phòng ngủ là ban công, phía sau là vườn hoa.

Vừa vào cửa, Đoạn Di đã bấm bấm trên tường, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên mức cao nhất, sau đó lục tung phòng bếp pha một cốc sữa nóng, tiếp theo lại lấy một cái chăn mỏng bọc Thịnh Vân Trạch lại.

Cậu lo lắng hỏi: “Cậu còn lạnh không?”

Thịnh Vân Trạch: …

Đem người về rồi Đoạn Di mới có chút ngượng ngùng: “Tớ chỉ nói đùa thôi, lần sau muộn vậy rồi thì đừng ra ngoài nữa.”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu không vui?”

Đoạn Di lắc đầu: “Rất vui, nhưng tớ sợ cậu bị cảm lạnh.”

Thịnh Vân Trạch: “Tớ không sao.”

Hắn nhân lúc Đoạn Di không chú ý, kéo cậu ngồi vào lòng mình.

Chiếc chăn mỏng từ trên người Thịnh Vân Trạch trượt xuống, Đoạn Di “hít” một tiếng: “Lạnh quá.”

Thịnh Vân Trạch nói: “Cho tớ cắn một cái.”

Đoạn Di sờ sờ sau gáy: “Vẫn chưa đến kỳ phát tình đâu.”

Thịnh Vân Trạch cũng không thật sự muốn cắn cậu, hắn trực tiếp kéo ống quần ngủ của Đoạn Di từ mắt cá chân đến cổ chân, để lộ cả bắp chân.

Tuy đã bôi thuốc nhưng vẫn còn vết bầm.

Đoạn Di ngồi trong lòng hắn, cảm thấy tư thế này thật kỳ quặc, nhưng lại không muốn xuống, chỉ đành tiếp tục xấu hổ: “Nếu cậu đến muộn chút nữa thì đã khỏi rồi.”

Thịnh Vân Trạch buông cậu ra, giả vờ thản nhiên hỏi: “Tớ ngủ ở đâu?”

Đoạn Di: “Cậu ngủ trên giường.” Cậu chỉ chỉ vào giường: “Tớ ngủ bên này, hai cái chăn, được không?”

Thịnh Vân Trạch khá hài lòng với sự sắp xếp này, cởi áo khoác ra leo lên giường, nệm hơi lún xuống, Đoạn Di lúc này mới ngẫm nghĩ lại, Thịnh Vân Trạch thật sự dám nửa đêm nửa hôm chạy đến tìm cậu sao?

Chỉ vì một câu nói kia thôi sao.

Đoạn Di vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, mặt đỏ bừng.

Nói thật, cậu cảm thấy việc này thật ngốc nghếch, người mười sáu mười bảy tuổi không làm được chuyện điên rồ thế này.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc trái tim cậu đập thình thịch. Lúc này đây, nó gần như sắp nổ tung rồi.

Sao mình lại thích cậu ấy đến vậy chứ?

Chết tiệt!

Trong lòng Đoạn Di không ngừng lẩm bẩm.

Thật sự muốn chết luôn cho rồi, tiêu đời thật rồi.

Cậu không khống chế nổi trái tim mình, càng không khống chế nổi nhịp tim và khả năng não bổ của mình.

Cậu ấy thật sự đến rồi sao?

Bọn mình còn đang ngủ chung một giường sao?

Thật sự không làm gì đó sao?

Đoạn Di nhắm mắt giả vờ ngủ.

Thịnh Vân Trạch ngủ bên cạnh cậu, im thin thít.

Đoạn Di thầm nghĩ: Có nên nói gì đó không nhỉ? Cứ ngủ khô khan như vậy cũng chán chết…

Thịnh Vân Trạch thích nghe gì?

Hay là thảo luận một chút về đề thi vừa rồi?

Tư duy của Đoạn Di bay xa, nghĩ đến việc ngày mai phải dậy sớm một chút, nếu bị Đoạn Ký Hoài phát hiện, hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là hai chân bị đánh gãy, có khi cậu sẽ phải minh hôn với Thịnh Vân Trạch luôn.

Đoạn Di nghiêng người, quay lưng về phía Thịnh Vân Trạch. Cậu không dám quay đầu nhìn xem Thịnh Vân Trạch ngủ như thế nào.

Cậu chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, đầu óc hoạt động hết công suất, nhắm mắt lại toàn là những hình ảnh thiếu nhi không nên xem.

Trong lòng Đoạn Di lặp đi lặp lại “Tám vinh quang, tám điều hổ thẹn”, “Xây dựng Xã hội”, “Chủ nghĩa Mác”, những bài văn chính trị dài dằng dặc, nhưng vẫn không thể nào khiến cho nhịp tim mình bình tĩnh trở lại, vì quá hồi hộp, cậu cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, nuốt nước miếng mấy lần, hàng mi run rẩy.

Hay là mình lật người lại nhỉ?

Đoạn Di thầm nghĩ bản thân cứ cứng đơ như vậy cũng khó chịu, vì vậy cậu dùng tư thế vô cùng tự nhiên, diễn xuất level Ảnh đế, thản nhiên xoay người, từ nằm nghiêng sang nằm ngửa.

Trong bóng tối, liếc mắt nhìn sang, thấy Thịnh Vân Trạch đang quay lưng về phía mình.

Trong lòng bỗng chốc trống rỗng, có chút chua xót.

Cậu ấy thật sự không muốn làm gì sao?

Đoạn Di rối rắm muốn chết.

Vừa nghĩ nếu Thịnh Vân Trạch muốn làm gì đó, hai người đều chưa đủ tuổi, như vậy có thích hợp không?

Vừa nhìn thấy Thịnh Vân Trạch thật sự chẳng làm gì, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng.

Cậu đành điều chỉnh lại tư thế, rụt tay vào trong chăn.

Đầu ngón tay vô tình chạm vào lưng Thịnh Vân Trạch, một dòng điện nhỏ bé lập tức chạy khắp cơ thể cậu, Đoạn Di không rút tay về, cứ thế đặt tay bên cạnh Thịnh Vân Trạch.

Đoạn Di nhắm mắt, bắt đầu chìm vào giấc ngủ, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.

Trong bóng tối, Đoạn Di nghe thấy bên cạnh có động tĩnh.

Thịnh Vân Trạch dường như trở mình, không còn nằm nghiêng quay lưng về phía cậu nữa.

Đoạn Di vô thức mở mắt ra, vừa xoay đầu đã chạm phải ánh mắt của Thịnh Vân Trạch.

Cậu cảm thấy như nghe thấy tiếng thứ gì đó nổ tung, đầu óc trống rỗng.

Ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc ấy, tựa như sét đánh lửa tình, tất cả cảm xúc kìm nén trong lòng hai thiếu niên bùng nổ.

Không kịp suy nghĩ nhiều, hai người lập tức lăn vào nhau.

Động tác của Thịnh Vân Trạch có phần vội vàng, nhưng lại im lặng, khống chế cậu, Đoạn Di vô sư tự thông ngẩng đầu, hai tay luống cuống vòng qua vai hắn.

Trong màn đêm im ắng, hai người trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt mà vụng về.

Chăn đệm nhăn nhúm, trong gió thoảng đưa đến tiếng rên rỉ của thiếu niên.