Sau khi tắm xong, đáng lẽ mọi người đều nằm trên giường của mình, nhưng Đoạn Di lại không chịu yên phận, “soạt” một tiếng, từ tầng hai trượt xuống tầng một, tốc độ xuống cầu thang nhanh như chớp.
“Nghiêm!”
Một tiếng hô vang, Cậu Mập ngẩng đầu lên từ đống đồ ăn vặt: “Lớp trưởng, mấy giờ rồi, ngủ đi, mai chơi trò chơi đếm số với cậu?”
Đoạn Di đá một cái vào giường cậu ta: “Ai thèm chơi game với cậu, lớp chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc!”
Rồi nhanh chóng lôi Tưởng Vọng Thư ra khỏi chăn: “Dậy dậy dậy dậy! Cứ cái đà này, lên chiến trường là đầu tiên hi sinh đấy!”
Tưởng Vọng Thư mơ màng sắp ngủ, hé mắt: “Bảo bối… Cậu là bố tớ, là bà nội tớ cũng được, khuya rồi cho tớ ngủ một giấc ngon lành đi!”
Mọt Sách quan sát tình hình, vội vàng ném bài thi xuống đất rồi bò dậy, người đầu tiên đứng nghiêm.
Đoạn Di ra vẻ mặt “Thằng nhỏ này có thể dạy bảo”, vỗ vỗ vai Mọt Sách.
“Nhìn thấy chưa, cái này mới gọi là thái độ.”
Nói rồi hít sâu một hơi, lại hô lớn: “Nghiêm!”
Lần này, cả phòng ngủ đều bị cậu làm cho náo động, vây quanh bàn học.
Đoạn Di hăng hái nói: “Nghiêm! Nghỉ! Báo cáo quân số!”
Tưởng Vọng Thư lười biếng: “Một…”
Mọt Sách: “Hai!”
Cậu Mập: “Ba…”
Đoạn Di: “Tốt, hôm nay mọi người đến đông đủ, vậy tớ sẽ nói ngắn gọn hai câu.”
Cậu ho khan một tiếng: “Bây giờ hội nghị bắt đầu, điện thoại im lặng, tất cả nhìn vào mắt tớ, đừng để tớ phát hiện ra ánh mắt của ai không nhìn lớp trưởng.”
Đoạn Di không giữ hình tượng nữa, đột ngột ngồi phịch xuống ghế, hai tay chống lên bàn, thành khẩn mở miệng: “Hỏi các cậu, hồi lớp 10 có từng nghe tin đồn về Thịnh Vân Trạch và một tiểu thư nhà giàu đẹp gái nào đó ở khối 2 không?”
Ba người nhìn nhau.
Đoạn Di sờ cằm suy tư.
Cậu Mập khổ sở suy nghĩ, sau đó trên đầu xuất hiện một cái bóng đèn, kèm theo tiếng “ding” một cái.
“Tớ nhớ ra rồi!”
Mắt Đoạn Di sáng lên: “Tốt lắm, bạn học Cậu Mập rất tích cực, nào, cậu đứng lên, đọc to, rõ ràng, truyền cảm câu trả lời cho tớ.”
Cậu Mập nói: “Lớp trưởng, cái cô tiểu thư nhà giàu đẹp gái mà cậu hỏi có phải là Ngu Di Tĩnh không?”
Đoạn Di lẩm nhẩm cái tên này một lượt, một chút ấn tượng cũng không có.
Năm lớp 10, cậu và Tưởng Vọng Thư học cùng lớp, là lớp Khoa học Tự nhiên 2.
Thịnh Vân Trạch học Khoa học Tự nhiên 1.
Tuy là lớp 1 với lớp 2, nghe có vẻ hai lớp này nên ở cùng một tòa nhà, cùng một tầng, nhưng trường Nhị Trung lại không đi theo lối mòn, lớp Khoa học Tự nhiên 1 ở tòa nhà Thí nghiệm, lớp Khoa học Tự nhiên 2 lại ở tòa nhà Truyền thông.
Hai tòa nhà cách nhau muôn trùng nước non một sân bóng rổ, ngày thường đến mặt mũi cũng chẳng thấy.
Đoạn Di lúc đó và Thịnh Vân Trạch đều nổi tiếng ngang nhau trong trường, nhưng cộng cả hai năm lớp 10, lớp 11 lại chưa gặp mặt đến mười lần.
Nói đến đây, Đoạn Di không khỏi nhớ lại, hai năm cấp ba trước đó, cậu thật sự rất ít khi gặp Thịnh Vân Trạch.
Sau khi cải cách chế độ giáo dục thi tốt nghiệp, Đoạn Di và các bạn cùng khóa đã trở thành những người may mắn cuối cùng được chia lớp theo ban Khoa học Xã hội và Khoa học Tự nhiên.
Trường Nhị Trung áp dụng chế độ học theo lớp chọn, một học kỳ thi hai lần, giữa kỳ và cuối kỳ, dựa vào điểm số để cho một số ít học sinh có tiến bộ hoặc thụt lùi được linh hoạt thay đổi giữa lớp 1 và lớp 2.
Tưởng Vọng Thư muốn học cùng lớp với Đoạn Di, rất có nghĩa khí, cho dù điểm cao cũng không chịu lên lớp Khoa học Tự nhiên 1, khiến giáo viên chủ nhiệm lớp 2 rất cảm động.
Lên lớp 12, ban Khoa học Xã hội và ban Khoa học Tự nhiên lại bị xáo trộn và phân chia lại lớp, lớp Khoa học Tự nhiên 1, lớp 2 được chia thành lớp Luyện thi và lớp Khoa học Tự nhiên 1, số còn lại chọn học Khoa học Xã hội, trở thành lớp Khoa học Xã hội 1.
Tổng cộng có ba lớp trọng điểm, những lớp còn lại đều là lớp bình thường.
Cậu Mập nói: “Lúc trước, tòa nhà Thí nghiệm của lớp Khoa học Tự nhiên 1 rất gần khu nhà mới, chỉ cách một dải cây xanh, lúc đó khu nhà mới vẫn chưa xây xong, lớp Khoa học Tự nhiên khối 2 học ở trên lầu tòa nhà Thí nghiệm.”
Đoạn Di chua ngoa: “Vậy cô tiểu thư nhà giàu đó cũng đến tòa nhà Thí nghiệm học?”
Cậu Mập: “Tớ nghe bạn tớ nói, hình như là gặp bí thư ở đây.”
Nghĩ một chút: “Bí thư hồi lớp 10 đã có rất nhiều con gái theo đuổi rồi, lúc cậu ấy đến trường Nhị Trung học, nhiều người há hốc mồm kinh ngạc luôn.”
Hàng Châu có trường trung học tốt nhất là Nhất Trung, tiếp theo mới đến Nhị Trung.
Với thành tích lúc đó của Thịnh Vân Trạch, học Nhất Trung là thừa sức.
Đoạn Di chưa từng tìm hiểu về quá khứ của Thịnh Vân Trạch, đương nhiên, quan trọng hơn là chưa từng nhìn Thịnh Vân Trạch từ góc nhìn của người thứ ba, thế là cậu bắt đầu hứng thú.
“Nghe cậu nói vậy, Thịnh Vân Trạch hồi cấp hai đã rất nổi tiếng rồi sao?”
Cậu Mập vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: “Cậu ấy học Phụ Trung mà, trước kia chắc chắn rất nổi tiếng…” Nghĩ một chút: “Đồng phục của Phụ Trung đẹp trai lắm, có lần thi bóng rổ, bí thư đã thi đấu, sau đó nổi tiếng luôn, đẹp trai đến mức khiến người khác phải thổ huyết.”
“Woa…” Đoạn Di khoa trương thốt lên: “Sao tớ chưa xem bao giờ nhỉ?”
Tưởng Vọng Thư: “Tỉnh lại đi, chúng ta học Thái Hà, làm gì có cơ hội đấu với Phụ Trung?”
Cậu nhắc nhở Đoạn Di: “Hơn nữa lúc đó cậu không phải đang hẹn hò với Nam Dã à, ra sân cứ như con công xòe đuôi, hận không thể cắm hết lông lên người, còn chú ý người khác cái gì…”
Đoạn Di bị nhắc đến lịch sử đen tối, vội vàng đánh trống lảng: “Dừng dừng dừng dừng dừng!”
Cậu Mập ngáp một cái, hỏi: “Cậu hỏi chuyện này làm gì, Lớp trưởng, chẳng lẽ cậu cũng thích cô tiểu thư nhà giàu đó à?”
Tưởng Vọng Thư thấy Đoạn Di không có ý định tiếp tục truy hỏi, lười biếng bò lên giường: “Chủ ngữ với tân ngữ bị nhầm lẫn rồi, ngủ đi, từ giờ trở đi trừ động đất ra thì không ai có thể lôi kéo tớ ra khỏi giường, hiểu chưa?”
Đoạn Di cầm điện thoại đang sạc bên cạnh lên, vừa nằm xuống giường, giáo viên tuần tra đã đi qua một vòng.
Giờ này Thịnh Vân Trạch chắc chắn vẫn còn đang làm bài tập, cậu nhắn tin trả lời, vốn định chờ Thịnh Vân Trạch trả lời, kết quả ôm điện thoại không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm thức dậy, thấy Thịnh Vân Trạch đã trả lời từ tối hôm qua, đầu tiên là một dấu chấm hỏi, một lúc sau, gửi một tin nhắn: “Ngủ rồi à?”
Xem ra là hiểu rõ Đoạn Di lắm.
Mùa đông cậu rất ham ngủ.
Trong ký túc xá có đặt radio, 6 rưỡi sáng đúng giờ bắt đầu hát, tiếng loa ồn ào khiến mọi người không chịu được phải ngồi dậy khỏi giường, tuyên bố sẽ dỡ bỏ cái loa trước, sau đó dỡ bỏ cả trường học, tiếp theo là bưng chậu vừa đánh răng vừa tranh giành vòi nước, nước lúc đầu còn chưa nóng, bị nước lạnh dội vào, cả người tỉnh ngủ.
Sau đó mặc đồng phục, xỏ quần, chạy như bay ra sân tập: trước 7 giờ, học sinh nội trú phải ra sân điểm danh.
Đoạn Di uể oải bò dậy, nghe thấy Tưởng Vọng Thư muốn ra ngoài mới lẩm bẩm: “Giúp tớ điểm danh…”
Cửa lại được mở ra, Đoạn Di đang ngủ mơ màng, ngẩng đầu lên: “Về nhanh vậy?”
Người tới là Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di lập tức mở mắt ra, hương sữa đậu nành và quẩy tỏa ra khắp phòng, Thịnh Vân Trạch đặt bữa sáng lên bàn, nhìn thấy Đoạn Di mặc bộ đồ ngủ hình gấu, tóc tai bù xù, nằm bò ra giường nhìn hắn, trông thật đáng yêu.
“Chưa tỉnh ngủ à?” Thịnh Vân Trạch lên tiếng.
Điều hòa đã tắt từ nửa tiếng trước, Đoạn Di lạnh đến run người: “Lạnh chết tớ mất…”
Cậu thấy trong phòng không có ai, lần mò trong chăn một hồi, rồi không động đậy nữa.
Thịnh Vân Trạch biết tên nhóc này nhất định là nhét quần áo cởi ra ở đuôi giường vào trong chăn ủ ấm, đợi ấm rồi mới chịu mặc vào người.
Lại nhìn thấy Đoạn Di cố hết sức uốn éo trong chăn một lúc lâu, sau đó bò xuống giường, nhào thẳng vào người Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch theo bản năng dùng lực ôm lấy cậu, tránh cho Đoạn Di ngã xuống.
Hai chân Đoạn Di quấn lấy eo hắn, nhắm mắt, gục đầu vào người hắn ngủ tiếp: “Bài tập của tớ viết chưa xong, không muốn đi học.”
Thịnh Vân Trạch cứ thế ôm cậu, đặt cậu lên bàn: “Đến lớp chép, tớ giúp cậu viết.”
Đoạn Di nũng nịu: “Cậu không thể bảo thầy đừng thu bài tập của tớ à?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Cậu không thể tự mình viết thêm mấy chữ sao?”
Đoạn Di làm nũng: “Tớ viết không nổi!”
Đoạn Di bám chặt lấy hắn không chịu xuống, làm nũng nửa ngày mới bị bế đến bể nước rửa mặt, đánh răng.
Đợi đến khi Thịnh Vân Trạch giúp cậu thu dọn cặp sách xong, Đoạn Di đã uống hết sữa đậu nành, trên môi còn dính một lớp bọt trắng.
Mấy tiết học trước kỳ thi cuối kỳ cơ bản đều nghỉ hết, đến lớp, Hách San San đã đang đọc bài văn tiếng Anh như thầy tu tụng kinh.
Đoạn Di dậy muộn không điểm danh, tưởng mình chắc chắn bị trừ điểm, kết quả Tưởng Vọng Thư nói với cậu, lúc cậu ta đến thì Thịnh Vân Trạch đã giúp cậu điểm danh rồi, cuối cùng còn dùng ánh mắt gian xảo nhìn Đoạn Di, giả vờ chua chát: “Có bạn trai đúng là sướng thật, điểm danh không cần tự đi, bài tập cũng không cần tự viết.”
Đoạn Di mặt dày đáp: “Vậy thì bạn trai cũng phải là học bá mới được chứ.”
Hai ngày tự học trôi qua rất nhanh.
Tối hôm trước kỳ thi, thầy chủ nhiệm phát phiếu báo dự thi cho bọn họ, sau đó dặn bọn họ ở lại lớp trực nhật sau buổi tự học tối.
Đoạn Di dọn dẹp vệ sinh chẳng khác nào đang chơi đùa, lau cửa sổ không tìm thấy giẻ lau, liền lấy tờ báo bài tập tiếng Anh chuyên đề vò thành một cục lau cửa.
Bị cô giáo A My bắt gặp, lần này thì hay rồi, bị phạt đứng ngoài cửa.
Thầy chủ nhiệm dặn bọn họ không được mang điện thoại di động vào phòng thi, nếu phát hiện sử dụng điện thoại di động gian lận, sẽ trực tiếp xử lý cho điểm 0.
Lại cảnh cáo bọn họ tất cả những thứ gì không liên quan đến kỳ thi đều không được mang vào, nếu vô ý mang vào thì nộp cho giám thị.
Mỗi lần nghe thầy cô nói đến chuyện giao những thứ không liên quan đến bài thi lên bục giảng, Đoạn Di đều muốn nộp chính mình lên đó.
Giấy báo dự thi, bút mực đen, tẩy và bút chì 2B đều là lấy của Thịnh Vân Trạch.
Toàn thân Đoạn Di chỉ có duy nhất một cái ruột bút đang lõa thể chẳng biết tự trọng.
Phòng thi của hai người không ở cùng một chỗ. Sáng hôm thi, Thịnh Vân Trạch dậy sớm cùng cậu đi ăn sáng ở căn tin, sau đó đưa cậu đến phòng thi xong mới tự mình đến tòa nhà Thí nghiệm.
Phòng thi của Đoạn Di ở tầng 4 tòa nhà Truyền thông, lúc Thịnh Vân Trạch và cậu vừa xuất hiện ở khúc cua hành lang, học sinh đang đứng đợi ở sân thượng liền đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía này.
Tiếng xì xào vang lên.
“Đệch mợ, hoa khôi kìa, sao cậu ấy lại đến tòa nhà Truyền thông thi thế?”
“Tao phải nhắn tin kêu con bạn thân đến đây xem mới được!”
“Mày tránh ra chút đi, chắn hết tầm nhìn của tao rồi, tao không thấy gì cả!”
“Trời ơi… cậu ấy đẹp trai thật đấy…”
“Cùng Đoạn Di đến hả? À đúng rồi, hai người họ cùng lớp mà, sau khi lên lớp 12 thế mà lại làm hòa rồi, ngầu thật…”
“Hoa khôi sao lại đeo hai cái cặp thế kia? Đây là thú vui gì của trai đẹp vậy?”
“…”
Thịnh Vân Trạch đứng bên lan can hành lang tầng bốn, đúng là đang đeo hai cái cặp sách, mỗi bên vai một cái.
Bên trái là của hắn, bên phải là của Đoạn Di.
Đoạn Di cầm hộp bánh quy vừa đi vừa ăn, tay đầy vụn bánh, phát ra tiếng ăn giòn tan.
Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ thi, rất đông học sinh đứng tán gẫu ở sân thượng và hành lang, trên tay người nào người nấy đều cầm một túi đựng tài liệu trong suốt, bên trong là giấy bút.
Thịnh Vân Trạch không vội đi, cứ thế đứng đó chờ Đoạn Di.
“Cậu ăn không?” Đoạn Di đưa bánh quy cho hắn.
“Đút tớ một miếng.” Thịnh Vân Trạch ra lệnh.
Đoạn Di oán trách: “Tay cậu liệt hả…”
Nói rồi lấy một miếng nhét vào miệng Thịnh Vân Trạch, rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của mấy nữ sinh xung quanh.
Đoạn Di bị nhìn đến ngại ngùng, định quay sang bảo “Mấy cậu có thể đừng nhìn chằm chằm vào tớ với cậu ấy nữa được không”, nhưng lại sợ tự mình đa tình, lỡ người ta không nhìn thì sao?
Nói người ta không nhìn thì cũng không đúng, Thịnh Vân Trạch làm gì cũng khiến đám đông vây xem bàn tán xôn xao.
Hơn nữa đừng tưởng cậu không thấy, ban nãy ở sân thượng chỉ lưa thưa có sáu bảy học sinh đứng thôi, giờ mẹ nó sắp full chỗ rồi!
Sau đó lặng lẽ nhìn Thịnh Vân Trạch: “Cậu không đi à?”
Thịnh Vân Trạch: “Chưa đến giờ thi.”
Đoạn Di: “Vậy sao cậu không ôn bài, tớ thấy bọn họ trước khi thi đều tranh thủ từng phút từng giây để ôn bài mà.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu phiền phức thật đấy, không còn chuyện gì khác để nói với tớ nữa à?”
Đoạn Di: “=口=! Vậy cậu muốn nghe gì hả?”
Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên cúi người xuống.
Đoạn Di tưởng hắn muốn làm chuyện trắng trợn giữa ban ngày ban mặt, sợ hãi lùi lại một bước.
Kết quả Thịnh Vân Trạch chỉ vén cổ áo cho cậu, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu một cái.
Hành động cũng đủ mập mờ rồi: “Tớ đi đây.”
Thịnh Vân Trạch lấy cặp sách của Đoạn Di xuống: “Bút ở trong đó.”
Loa phóng thanh trong trường vang lên đúng lúc, là giọng nói của một thiếu niên:
“Đề nghị giáo viên coi thi chú ý, còn 15 phút nữa là đến giờ thi, đề nghị vào phòng thi ngay lập tức. Kiểm tra sơ đồ chỗ ngồi của học sinh, đối chiếu với số báo danh dán trên bàn, đối chiếu thông tin của học sinh, bao gồm họ tên và số báo danh. Đề nghị lãnh đạo đưa đề thi đến từng phòng thi, phát đề thi môn Ngữ văn…”
Thịnh Vân Trạch ngẩng đầu lên nhìn, Đoạn Di mở miệng, có chút xấu hổ: “Được rồi được rồi, là giọng của tớ, là giọng của tớ được chưa!”
Bản ghi âm thông báo thi là Đoạn Di đã ghi âm trước ở đài phát thanh, trước đây hầu hết các bản ghi âm của trường Nhị Trung đều do cậu ghi âm.
Lúc dịu dàng cũng rất êm tai, đặc biệt là trên giường.
“Ờ.” Thịnh Vân Trạch đáp lại một tiếng: “Thi xong buổi sáng, tớ đến tìm cậu.”
Đoạn Di phất tay: “Chắc chắn tớ nộp bài trước, tớ đến phòng thi tìm cậu.”
Cậu nghĩ ngợi một lát, chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Trong phòng thi của các cậu không có mỹ nữ nào chứ? Ví dụ như người yêu cũ gì gì đó…”
Ngầm ám chỉ Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch nhướn mày, Đoạn Di nói: “Tớ nghe người ta nói, hồi lớp 10 có một tiểu thư nhà giàu từng theo đuổi cậu, lần thi này ngồi cùng phòng thi với cậu, cậu xem trên diễn đàn chưa?”
“Chưa, cậu ghen à?” Thịnh Vân Trạch hỏi.
Đoạn Di hung hăng véo eo hắn một cái: “Đúng! Chuẩn luôn! Cậu mà dám nói một câu với cô ta, cậu cứ việc quỳ lên ván giặt đồ gia truyền cho tớ!”
Thịnh Vân Trạch bật cười một tiếng: “Ờ, đi rồi đây.”
Hai giáo viên coi thi là Khâu Hòa và Bắc Ca.
Lần lượt là giáo viên vật lý lớp 10 và giáo viên vật lý lớp 12 của Đoạn Di.
Cầm theo chiếc giỏ nhựa màu đỏ chuyên dùng để đựng bài thi, bên trong là xấp bài thi cuối kỳ được niêm phong cẩn thận, bước vào lớp.
Bắc Ca đứng ở cửa nhắc nhở học sinh ngoài hành lang: “Có thể xếp hàng rồi, xếp hàng theo thứ tự số báo danh dán ở cửa.”
Đoạn Di vội vàng chạy đến cửa xem ảnh, ảnh thẻ của tất cả những người thi phòng này đều được dán rõ ràng, Đoạn Di ở hàng thứ hai, số sáu.
Nhớ vị trí của mình xong, vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn – có mấy người cùng chen chúc với cậu.
Đoạn Di đếm rất chăm chú: “1, 2, 3, 4, 5… Đệt, số một hàng thứ hai!”
Cậu không dám tin, đếm đi đếm lại năm lần.
Năm lần đều là số một hàng thứ hai!
Đầu Đinh đến muộn: “Lớp trưởng! Cậu ngồi đâu?”
Đoạn Di mặt mày tái mét: “Tớ ngồi số một, ngay trước bàn giáo viên.”
Đầu Đinh giật mình, sau đó vỗ vai cậu một cái đầy nặng nề: “Lớp trưởng… Tiếc thương cho cậu, bảo trọng.”
Đoạn Di hỏi cậu ta: “Cậu số mấy?”
Đầu Đinh đếm số thứ tự: “Tớ hàng ba, cách cậu xa lắm.”
Đoạn Di nắm chặt hai tay Đầu Đinh, nước mắt lưng tròng: “Tình quân dân cá nước, khoảng cách chẳng là gì, thực lực 2.0 của tớ, người có gan làm, điểm có bội thu! Đầu Đinh, Lớp trưởng ngày thường đối xử với cậu không tệ chứ!”
Đầu Đinh ngượng ngùng gãi đầu: “Tớ chắc chắn sẽ truyền đáp án cho cậu, cậu yên tâm!”
Đoạn Di đã hiểu, vội vàng thống nhất ám hiệu với Đầu Đinh.
“Này, 1 là A, 2 là B, 3 là C…” Đoạn Di ra hiệu bằng tay, giống như đang chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi đại học: “Câu hỏi lớn tớ không cần, cậu chỉ cần chép phần trắc nghiệm cho tớ là được, sau khi tô xong phiếu trả lời, nhớ để ở góc phải trên bàn, để ngược lại…”
Đầu Đinh ghi nhớ trong lòng.
Kết quả Đoạn Di may mắn, chỗ cậu không phải số một hàng thứ hai.
Lần thi này xếp chỗ ngồi theo hình chữ “S”, Đoạn Di ngồi gần cuối.
Buổi sáng thi rất thoải mái, chép được hơn nửa bài của Đầu Đinh.
Thậm chí còn rảnh rỗi rất nhiều thời gian, muốn nộp bài trước mà chưa đến giờ, đành phải móc ba sợi dây đỏ trong túi ra, vừa tết vừa giết thời gian.
Là Phương Vân dạy cậu.
Tuần trước Phương Vân ngồi trước mặt cậu tết dây, Đoạn Di nhìn thấy, tò mò, kéo bím tóc đuôi ngựa vừa tết xong của Phương Vân – cậu là vậy đấy, rất thích giật tóc đuôi ngựa của con gái.
Không mạnh lắm, Phương Vân bị cậu kéo, trừng mắt: “Lớp trưởng, cậu làm gì thế!”
Đoạn Di gục xuống bàn, ánh mắt thuần khiết khiến Phương Vân có chút ngượng ngùng, dời mắt đi chỗ khác, Đoạn Di không hề nhận ra, chỉ vào sợi dây đỏ trên tay cô hỏi: “Cái này là cái gì vậy? Thấy cậu tết mấy ngày rồi, Hách San San cũng đang tết cái này.”
Phương Vân: “Mua ở siêu thị trong trường, cậu muốn không, tớ còn hai túi dư này.”
Đoạn Di chợt nhớ đến cổ tay trắng nõn của Thịnh Vân Trạch, mơ hồ nhìn thấy cả gân xanh ở mu bàn tay, trong lòng có chút ngứa ngáy.
“Cái này tết thế nào, dạy tớ với.”
Thế là cậu học được cách tết cơ bản nhất.
Ba mươi phút cuối của bài thi Toán, Đoạn Di vừa vặn thắt nút thắt cuối cùng, còn tỉ mỉ xâu thêm hai hạt châu nhỏ lên đó.
Vừa ngẩng đầu lên, Thịnh Vân Trạch đã đứng dựa người bên cửa sau đợi cậu.
Những học sinh còn chưa rời khỏi lớp, dù là khối 1 hay khối 2, khi nhìn thấy gương mặt của Thịnh Vân Trạch, đều cố ý đi chậm lại một chút.
Mấy nữ sinh túm tụm lại với nhau, len lén đánh giá hắn, khiến Đoạn Di bỗng nhiên có chút tự hào.
Thầm đắc ý nghĩ: Haizz, chẳng còn cách nào khác, bạn trai mình đẹp trai quá mà.
Vốn định trực tiếp tặng cho Thịnh Vân Trạch, nhưng đến khi lời nói ra đến miệng lại thấy hơi ngại ngùng.
Đoạn Di thầm nghĩ: Đợi ăn cơm trưa xong rồi đưa cho hắn.
Buổi chiều thi tổ hợp Khoa học Tự nhiên phải đến 1 giờ 50 mới bắt đầu, ở giữa có hơn hai tiếng đồng hồ để ăn cơm trưa.
Đoạn Di kéo Thịnh Vân Trạch đến cổng trường Nhị Trung ăn cơm, kết quả ra ngoài muộn, mấy quán ăn ngon đều chật kín người.
Hai người đành phải đi dọc theo con phố bán đồ ăn vặt, đi gần hết con phố mới tìm được một quán thịt nướng Hàn Quốc, vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Đoạn Di không kìm lòng được nuốt nước bọt.
Thịnh Vân Trạch bật cười: “Heo con.”
Đoạn Di đã quen: “Đi nhanh đi, không thì hết chỗ mất.”
Giá cả ở khu phố đồ ăn vặt trước cổng trường đều rất rẻ.
Bốn mươi tệ một suất lẩu cay Tứ Xuyên có thể ăn đến no căng bụng.
Còn loại quán thịt nướng có lầu 1 lầu 2 trông hoành tráng như này, giá chỉ khoảng một trăm tệ một người.
Ngon bổ rẻ, vừa ngồi xuống, Đoạn Di đã cầm menu gọi tất cả những món cậu muốn ăn, Thịnh Vân Trạch nhận ra Đoạn Di gọi rất nhiều món hắn thích.
“Cậu ấy không hỏi ý kiến mình nhưng lại biết mình thích ăn gì.”
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ: “Chưa bao giờ mình nói với cậu ấy cả.”
Nghĩ đến việc Đoạn Di còn có khả năng du hành thời không song song chẳng biết thật giả thế nào, Thịnh Vân Trạch đành lờ chuyện này đi.
Sớm muộn gì hắn cũng phải điều tra cho rõ ràng chuyện này là như thế nào.
Nửa tiếng sau, Đoạn Di ăn no bụng.
No đến mức nằm vật ra bàn lăn qua lăn lại, Thịnh Vân Trạch hết nói nổi, ôm Đoạn Di vào lòng, vén áo khoác đồng phục của cậu lên, xoa xoa bụng nhỏ cho cậu.
Đoạn Di kêu oan: “Trời ơi… Sao tớ biết miếng cuối cùng lại no đến chết đi sống lại thế này chứ…”
“Cậu là heo hả!” Thịnh Vân Trạch bị cậu chọc cười: “Heo còn biết no rồi thì không ăn nữa, cậu không biết à? Dạ dày của cậu thật là tài giỏi.”
Đoạn Di như quả mít rụng dựa vào người hắn, cứng miệng: “Chờ tớ nghỉ ngơi một chút, tớ còn ăn được nữa.”
Thịnh Vân Trạch lấy điện thoại ra nghịch, vừa nghịch vừa xoa bụng cho Đoạn Di.
Đoạn Di dựa vào người hắn một lúc, bỗng nhiên nghiêm mặt ngồi thẳng dậy.
Thịnh Vân Trạch quay đầu, Đoạn Di sờ mũi: “Tớ nhớ rồi, tớ có cái này muốn đưa cho cậu.”
Vừa lúc Thịnh Vân Trạch đang hoang mang, Đoạn Di từ trong túi áo móc ra một sợi dây màu đỏ.
Nhìn là biết được đan bằng tay, nhịp tim của Thịnh Vân Trạch bất giác đập nhanh hơn, cố tỏ ra bình tĩnh, vờ như không biết hỏi: “Cái gì đây?”
Đoạn Di ngại ngùng nói: “Tớ tự làm đấy, cậu có muốn không?”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ.”
Hắn nhận lấy sợi dây, xem xét một chút.
Đoạn Di nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành: “Thật ra tớ thấy tết cũng được mà, cậu thấy thế nào?”
Thịnh Vân Trạch chỉ vào mớ nút thắt trên đó, cười khẩy: “Mớ nút thắt cậu dày công tết đấy à? Giống thật.”
Đoạn Di:…
Cậu biện minh: “Đây là nút thắt thật đấy, không phải tớ cố tình tết giống đâu.”
Bỗng dưng cảm thấy hơi mất mặt, Đoạn Di định giật lại, ai ngờ Thịnh Vân Trạch giơ tay lên, cậu chiều cao lép vế, lập tức không giật được sợi dây nữa.
“Cậu làm gì đấy?” Đoạn Di khó chịu.
Thịnh Vân Trạch: “Đồ của cậu đưa cho tớ rồi chính là của tớ, dựa vào đâu mà lấy lại?”
Đoạn Di âm dương quái khí nói móc: “Chẳng phải cậu chê nó là mớ nút thắt sao.”
Thịnh Vân Trạch đeo nó lên tay: “Dù là mớ nút thắt thì nó cũng là mớ nút thắt của tớ.”
Đoạn Di túm lấy tay hắn xem kỹ mấy lần.
Bàn tay Thịnh Vân Trạch rất đẹp, khớp xương rõ ràng, trắng như ngọc, toát ra hơi thở lạnh lùng.
Lớn hơn bàn tay của Đoạn Di một chút, Đoạn Di nghịch một lúc, mười ngón tay đan vào nhau, lại buông ra, lại đan vào, đột nhiên nảy ra ý định: “Tớ chụp một tấm ảnh nhé.”
Cậu lấy điện thoại của Thịnh Vân Trạch, tìm kiếm một lượt trong điện thoại hắn, không thấy ứng dụng chụp ảnh đâu.
Đoạn Di kinh ngạc, quay sang nhìn Thịnh Vân Trạch: “Cậu chẳng lẽ toàn dùng camera trước của iPhone để selfie hả!”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Tớ không selfie.”
“Đệt, cậu là người hả!” Đoạn Di kinh ngạc: “Thời buổi này thế mà vẫn còn tìm được học sinh cấp ba không selfie.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu selfie à?”
Đoạn Di gật đầu: “Thỉnh thoảng phải chụp chứ, tớ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của mình, không nhịn được! Đặc biệt là sau khi tắm xong, đẹp trai đến mức bản thân sắp yêu mình đến nơi rồi.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu xác định không phải sau khi tắm xong bị nước vào não hả?”
Đoạn Di hào phóng nói: “Tớ đang vui, cho phép cậu cãi lại đấy.”
Cậu nhanh chóng tải xuống mấy ứng dụng chỉnh ảnh, mở camera trước lên.
Khuôn mặt của Thịnh Vân Trạch xuất hiện trên màn hình điện thoại, Đoạn Di nhịn không được “woa” một tiếng.
Khuôn mặt bạn trai cậu qua camera trước của iPhone thôi đã đẹp trai ngời ngời rồi.
Mà trong ứng dụng chỉnh ảnh, cậu ấy còn đẹp đến mức không chân thật.
Photoshop cũng chẳng dám chỉnh đẹp đến mức này, đăng lên chắc chắn người ta sẽ bảo là ảnh mạng lừa đảo.
Quan trọng là bản thân Thịnh Vân Trạch còn đẹp trai hơn cả trong ứng dụng chỉnh ảnh.
Đoạn Di nhất thời không muốn chụp ảnh chung với Thịnh Vân Trạch nữa, rõ ràng cậu cũng rất đẹp trai, nhưng so với hắn bỗng chốc kém sắc hơn hẳn.
“Tớ tự chụp, không chụp với cậu.” Đoạn Di không vui.
Thịnh Vân Trạch vươn tay ôm chặt lấy Đoạn Di vào lòng: “Tại sao?”
Đoạn Di thành thật trả lời: “Tớ bị cậu so sánh rồi, nhìn xem, tớ không đẹp trai bằng cậu, tớ không chụp!”
Thịnh Vân Trạch cười nói: “Nhưng cậu đáng yêu.”
Đoạn Di lẩm bẩm: “Tớ không muốn đáng yêu…”
Cuối cùng vẫn bị ép chụp chung.
Đoạn Di hăng hái giới thiệu sticker của ứng dụng chỉnh ảnh cho Thịnh Vân Trạch.
Sau khi tải xuống, màn hình hiện lên một chiếc tai mèo, Thịnh Vân Trạch giật mình, cau mày che mặt lại, lời nói mang phong cách thẳng nam chính hiệu: “Cái quái gì đây?”
Mắt Đoạn Di sáng rực: “Sao cậu lại che mặt! Dễ thương muốn chết! Cho tớ xem tai mèo của cậu!”
Thịnh Vân Trạch kiên quyết không chịu: “Xóa nó đi!”
Đoạn Di nhất quyết không chịu, cầm điện thoại chĩa về phía Thịnh Vân Trạch chụp, Thịnh Vân Trạch che mặt cũng không che nổi, cuối cùng bị Đoạn Di chụp được mấy tấm ảnh có tai mèo.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Đoạn Di cười lớn tiếng.
Thịnh Vân Trạch nghiến răng ken két, quyết định lấy gậy ông đập lưng ông, tải xuống sticker hình heo con, điên cuồng chụp Đoạn Di.
Đoạn Di cười rung trời lở đất, ảnh chụp ra đều bị mờ, Thịnh Vân Trạch lại kéo cậu vào lòng, đợi đến khi Đoạn Di cười đủ rồi, cậu mới ngoan ngoãn cầm điện thoại, chuẩn bị chụp một tấm ảnh chung với Thịnh Vân Trạch.
——Lần trước chụp ảnh chung hình như là chụp ảnh thẻ.
Đoạn Di nhớ đến chuyện này, cảm thấy như đã trải qua cả một đời.
Hai người còn chụp nhầm, thành ra chụp ảnh chứng nhận kết hôn.
Đoạn Di ngồi bên trái, Thịnh Vân Trạch bên phải.
Khoảnh khắc ấn nút chụp ảnh, trái tim Thịnh Vân Trạch run lên, không hiểu sao lại muốn hôn cậu.
Thế là nghiêng đầu hôn lên môi Đoạn Di ——
Khoảnh khắc này vốn nên rất đẹp, tình yêu thời niên thiếu bộc lộ vô cùng mãnh liệt.
——Nhưng chụp ảnh chung với thánh nhây Đoạn Di thì đừng hòng mong có bức ảnh đẹp nào!
Lúc Thịnh Vân Trạch hôn, Đoạn Di không kịp chuẩn bị, giật nảy mình, sau đó cả người run lên!
Là thật sự run lên.
“Tách” một tiếng, bức ảnh được lưu lại.
Góc nghiêng hoàn mỹ, vẻ đẹp trai của Thịnh Vân Trạch—— và một bóng hình mờ ảo như mosaic của Đoạn Di.
Đoạn Di:…
Lần này đến lượt Thịnh Vân Trạch cười nhạo cậu, hơn nữa còn cười một cách không chút lưu tình, cười đến mức đập cả bàn.
Trên đường quay về phòng thi, Đoạn Di vẫn còn lẩm bẩm cái bóng hình mờ ảo như mosaic đó, canh cánh trong lòng.
Tên Thịnh Vân Trạch này xấu tính thật đấy, còn cố tình tìm một cái máy in ảnh in ra, sau đó vênh váo đút vào túi.
…Đệt!
Đoạn Di tức giận vô cùng: Hắn cố ý đúng không!
Hai người quay về phòng thi của mình.
Thịnh Vân Trạch ngồi bàn đầu cạnh cửa sổ, chưa đến giờ thi, hắn quang minh chính đại cầm điện thoại chơi ngay ngoài hành lang.
Lật xem mấy tấm ảnh vừa chụp, sự ngốc nghếch của Đoạn Di, nụ cười của Đoạn Di, còn có biểu cảm “=口=” của Đoạn Di, khoảnh khắc cậu ấy vươn tay muốn cướp điện thoại, dáng vẻ ăn nhiều quá nằm bò ra bàn như thể linh hồn đang trôi ra ngoài…
Khóe môi hắn bất giác cong lên nụ cười mà chính bản thân cũng không nhận ra.
“Thịnh Vân Trạch, đến sớm vậy à?”
Một nam sinh cùng phòng thi chào hỏi hắn, không phải là học sinh lớp hắn mà là bạn học hồi lớp 11, cùng lớp Khoa học Tự nhiên 1, hiện tại học ban Khoa học Xã hội.
Thịnh Vân Trạch gật đầu, nam sinh ban Khoa học Xã hội “hớ” một tiếng, cười nói: “Gan to thật đấy, dám chơi điện thoại trước cửa phòng thi, không sợ thầy cô biết à?”
“Không sao.” Hắn chăm chú xem ảnh.
Vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nam sinh ban Xã hội từ hồi lớp 11 đã biết bông hoa xinh đẹp lạnh lùng này không thích bắt chuyện với người khác, nên chỉ tự mình nói chuyện, cũng không cảm thấy ngại ngùng.
Nói một hồi, cũng chẳng mong Thịnh Vân Trạch đáp lại.
Kết quả, không biết Thịnh Vân Trạch nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên cất điện thoại, định đáp lại cậu ta.
Nam sinh ban Xã hội thấy Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên nghiêm túc đứng thẳng người, cậu ta:?
Sau đó lại thấy Thịnh Vân Trạch cực kỳ khó hiểu thốt lên một câu: “Nóng thật đấy.”
Trong lòng cậu ta nghĩ: Hôm nay âm 4 độ C nóng cái gì, nóng chỗ nào? Dự báo thời tiết còn bảo một lúc nữa có tuyết rơi đấy?
Tiếp theo liền nhìn thấy Thịnh Vân Trạch xắn tay áo đồng phục lên: Để chứng tỏ bản thân rất nóng.
Trên cổ tay, sợi dây màu đỏ chói mắt.
Nam sinh ban Xã hội cũng có phản ứng giống như tất cả mọi người bình thường, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu lúc nào thì bắt đầu đeo vòng tay thế?”
Thịnh Vân Trạch như vừa mới phát hiện ra mình đang đeo vòng tay, thản nhiên nói: “À, cái này hả, vừa nãy thôi.”
Hắn còn ra vẻ hơi buồn phiền: “Xấu lắm phải không.”
Sao nam sinh ban Xã hội dám nói xấu chứ! Vội vàng nói: “Không đâu, đẹp lắm, tự tay đan hả? Nhìn là biết ngay.”
Ngay sau đó, trong lòng nam sinh ban Xã hội như bị vật gì đó đập mạnh vào, đầu óc choáng váng, “đệt” một tiếng, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao sợi dây chuyền này lại quen mắt đến vậy.
Đây chẳng phải là loại dây đỏ đang bán rất chạy trong trường gần đây dùng để làm nguyên liệu đan đồ thủ công hay sao!
Rất nhiều nữ sinh đều tự tay đan tặng bạn trai đấy!
Não nam sinh ban Xã hội đình công, ấp a ấp úng: “À… à? Cái này… ai tặng cậu vậy?”
Trong lòng cậu ta gào thét: Trời ơi, chẳng lẽ Thịnh Vân Trạch đang yêu đương sao?
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “À, Đoạn Di tặng.”
Trong lòng nghĩ: Đây là cậu tự hỏi, không phải tôi khoe khoang đâu nhé.
Nói rồi còn cố ý đặt tay lên lan can, chống tay lên!