Đoạn Di hỏi hai đứa nhỏ sao lại ở trong phòng mình.
Cả hai đều chẳng nói rõ ràng, đứa thì bảo ngủ một giấc dậy đã thấy ở đây, đứa lại bảo chú Hà đưa đến.
“Chú Hà? Chú Hà nào cơ?” Đoạn Di thầm nghĩ, vắt óc suy nghĩ cũng chẳng tìm ra nhân vật nào như thế trong vòng tròn quan hệ của mình. Chẳng lẽ là ông Hà nào đó?
Bụng Thịnh Tịch réo lên òng ọc, Đoạn Di mới hoàn hồn.
“Ngoan ngoãn ở đây, ba xuống làm bát mì cho hai đứa ăn.”
Giờ này, người giúp việc trong nhà đều đã ngủ, Đoạn Di lén lút như ăn trộm, trước khi ra khỏi phòng còn ngoái đầu lại mấy lần xem hai đứa nhóc có còn ngoan ngoãn ngồi trên giường hay không.
Cũng may, hai đứa rất ngoan.
Đoạn Di thở phào, rón rén chuồn xuống bếp, nấu một nồi mì trứng.
Sợi mì mảnh, được luộc mềm nhũn.
Cậu nhớ rõ, anh trai thích ăn trứng lòng đào, em trai thích ăn trứng chín hẳn.
Một đứa không ăn hành, một đứa không ăn rau mùi.
Nấu một bát hai đứa ăn là được rồi, Đoạn Di thành thạo gắp hết những thứ hai đứa không thích ăn ra, bưng bát mì nóng hổi lén lút chạy về phòng ngủ.
Mùi hương thơm phức bay theo đến tận phòng ngủ, Đoạn Di đặt bát mì lên bàn học thấp tè.
Cậu đóng chặt cửa sổ, sợ tuyết bên ngoài bay vào.
Vào phòng bế hai bảo bối ra, xếp ngồi ngay ngắn trước bàn.
Chuẩn bị hai cái bát con, Đoạn Di múc một muỗng đầy mì – mì được nấu nhừ nên chẳng thể gắp bằng đũa.
Múc cho Thịnh Minh một bát, lại múc cho Thịnh Tịch một bát.
Hai cái bát nhỏ xinh đặt cạnh hai chiếc thìa, Đoạn Di thổi thổi hai cái, trứng lòng đào cho anh, trứng chín cho em, dặn dò:
“Nhanh ăn đi.”
Thịnh Tịch đói muốn chết, bưng bát lên định đổ thẳng vào mồm.
“Ấy da!” Đoạn Di vội vàng giành lấy bát mì: “Ăn từ từ thôi, muốn bỏng chết à?”
Thịnh Tịch le lưỡi, quả nhiên là bị bỏng thật.
Sau đó, Đoạn Di bưng bát đút cho cậu nhóc, Thịnh Minh bên cạnh không chút lưu tình vạch trần chiêu trò của em trai: “Nó giả vờ đấy.”
Đoạn Di thầm nghĩ: “Còn cần con nói? Ba biết thừa nó giả vờ rồi!”
Thịnh Minh mím môi: “Con cũng muốn được đút.”
Đoạn Di: “Mẹ kiếp, biết ngay mà! Lịch sử luôn lặp lại! Hai đứa bày trò để hành hạ ba đây mà!”
Đút cho hai đứa con xong, trong bát còn chút xíu, cậu ăn vội ba, bốn miếng rồi mới leo lên giường. Đoạn Di chợt nhớ ra hình như mình còn chưa hỏi Thịnh Vân Trạch đã về nhà hay chưa.
Lôi điện thoại từ trong chăn ra, Đoạn Di lại do dự.
Chờ đã… Tại sao Thịnh Minh và Thịnh Tịch lại xuất hiện ở đây?
Không phải mình đang mơ chứ?
Mà thôi, đã tự kiểm tra lại mấy lần, không phải mơ!
Thịnh Minh tự rửa mặt, sau đó lại giúp em trai lau mặt.
Hai đứa nhóc giơ hai cái chân ngắn củn của mình chèo lên giường Đoạn Di, mỗi đứa kiếm một chỗ thoải mái nằm xuống, đôi mắt long lanh nhìn cậu chằm chằm.
Đoạn Di kéo chăn đắp kín cho hai đứa: “Ngủ đi, mai ba dẫn hai đứa đi mua quần áo.”
Thịnh Minh không chịu nhắm mắt: “Muốn nhìn ba thêm chút nữa.”
Đoạn Di: “Nhìn chán chê rồi chứ gì.”
Thịnh Minh: “Con ôm ba được không?”
Tim Đoạn Di nhói lên: “Con có thể không cần phải hỏi.”
Thịnh Minh nhìn cậu với ánh mắt đầy mong chờ: “Vậy… có thể hôn thêm cái nữa không?”
Đoạn Di cúi người, đặt lên trán Thịnh Minh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Rồi lại hôn lên má Thịnh Tịch, cười nói: “Rồi, hôn xong rồi đấy, ngủ được chưa?”
Thịnh Tịch nằm bên kia, cố gắng đẩy cánh tay Đoạn Di lên, dọn ra một khoảng trống rồi chui tọt vào.
Cậu nhóc nhắm mắt lại, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, thấm ướt một mảng chăn.
Thịnh Tịch vùi mặt thật sâu vào chăn, chẳng ai biết cậu nhóc đang khóc.
Chờ đến khi cả hai đều đã ngủ, Đoạn Di mới rời giường, định bế Thịnh Tịch sang nằm cạnh Thịnh Minh.
Bàn tay vừa chạm vào mặt đứa nhỏ, cậu bỗng phát hiện ra dấu vết nước mắt chưa khô của Thịnh Tịch, hàng mi còn đọng lại vài giọt nước lấp lánh, có vẻ như là vì khóc mệt nên mới ngủ thiếp đi.
Tim Đoạn Di như thắt lại, nhẹ nhàng đặt hai đứa trẻ cạnh nhau, đắp chăn cẩn thận. Cậu ngồi xuống mép giường, bắt đầu ngẫm nghĩ về những chuyện khó tin đã xảy ra đêm nay.
Cậu nghĩ ngợi một hồi, lấy giấy bút từ trên bàn, ghi chép lại những điều mình đang nghĩ.
Viết hai chữ “thế giới song song” thật to, rồi lại đánh dấu hỏi.
Có thật là thế giới song song không?
Mãi đến hôm nay, Đoạn Di mới bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì mình từng tin tưởng.
Cậu bị tai nạn xe vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, cố gắng nhớ lại từng chi tiết vụ tai nạn.
Nhưng càng nhớ lại, đầu càng đau, hơn nữa, cậu chẳng thể nhớ nổi nguyên nhân hay diễn biến sự việc.
Ai đâm trúng cậu, tại sao cậu lại bị đâm, làm sao đến bệnh viện, rồi tỉnh lại như thế nào?
Có phải vì tai nạn xe cộ nên cậu đã xuyên không đến thế giới song song? Bên kia thật sự đã trôi qua hơn mười năm sao?
Tại sao Thịnh Minh và Thịnh Tịch chỉ mới năm tuổi?
Nghĩ đến đây, Đoạn Di lại không nhịn được nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng nhất lúc này: Nếu Thịnh Minh và Thịnh Tịch có thể đến đây, vậy thì…
Vậy Thịnh Vân Trạch thì sao?
Thịnh Vân Trạch của thế giới kia đâu?
Đoạn Di cảm thấy IQ của mình không đủ dùng.
Tờ giấy trước mặt dần trở nên mờ nhạt, cậu vừa viết vừa ngủ gật bên mép giường.
Sáng hôm sau thức dậy, Đoạn Di mở mắt.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Thịnh Minh, sau đó là Thịnh Tịch.
Ba người đồng thời chớp mắt.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt hai đứa trẻ càng thêm trắng trẻo, bụ bẫm. Nhìn chung, cả Thịnh Minh và Thịnh Tịch đều rất giống Thịnh Vân Trạch, nhưng gương mặt tròn trịa lại giống Đoạn Di y đúc.
Trông y như hai cái bánh bao trắng mập ú nu.
Không phải mơ…
Đoạn Di bỗng chốc tỉnh táo, lôi điện thoại ra xem, đã 7 giờ sáng.
Người giúp việc dưới lầu chắc đã dậy rồi, tầm 7 rưỡi sẽ gọi cậu dậy ăn sáng.
Thịnh Tịch mở to mắt nhìn cậu, giơ tay lên véo véo: “Là mẹ thật nè, tối qua không phải mơ đâu.”
Đoạn Di gỡ tay cậu nhóc ra, Thịnh Minh lại sờ sờ lên mặt cậu: “Biến nhỏ đi nhiều quá.”
Tiếng bước chân của mẹ Đoạn đã đến cửa, giọng nói dịu dàng vang lên: “Con trai, dậy ăn sáng nào!”
Thịnh Tịch kêu lên: “Bà ngoại!”
Sau đó, cậu nhóc định nhào từ trên giường xuống.
Nhưng còn chưa đáp đất đã bị Đoạn Di chặn lại: “Không được chạy lung tung!”
Cậu do dự một chút, sau đó nghiêm túc nhìn hai đứa con trai: “Anh trai ngồi yên đấy, em trai ngồi bên cạnh anh.”
Thịnh Minh và Thịnh Tịch ngơ ngác nhìn cậu, Đoạn Di lên tiếng: “Giờ ba có chuyện quan trọng phải tuyên bố.”
Cậu sờ sờ mũi: “Đó là… hai đứa không được gọi bừa lung tung, không được gặp ai cũng gọi là ông bà ngoại, cũng không được gọi mẹ, ba cũng không được, phải gọi là anh, hiểu chưa?”
Đoạn Di không biết giải thích thế nào với hai đứa trẻ, chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất có thể: “Tức là, bây giờ ba đang học cấp 3, đang đi học, hiểu không? Vẫn chưa kết hôn với ba các con, cũng chưa sinh ra hai đứa, cho nên không được gọi bừa.”
Thịnh Minh và Thịnh Tịch nghe mà đầu óc như muốn nổ tung.
Đoạn Di vắt óc suy nghĩ mãi mà vẫn không biết phải hình dung thế nào, Thịnh Minh và Thịnh Tịch nhìn nhau, đột nhiên lên tiếng: “Hiểu rồi ạ.”
Đoạn Di: “…”
“Thật sự hiểu rồi?”
Thịnh Minh gật đầu lia lịa: “Hiểu thật mà!”
Thịnh Dạ Minh cũng gật đầu: “Anh biết thì con cũng biết.”
Đoạn Di nghiêm túc cảnh cáo: “Hai đứa cũng phải nhớ kỹ, ông ngoại rất dữ, nếu không muốn mông nở hoa, thì phải ngoan ngoãn nghe lời ba, biết chưa?”
Thịnh Minh gật đầu, Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm: “Nhớ quản lý em trai cho tốt, ba xuống lấy đồ ăn sáng đây.”
Sau khi Đoạn Di rời đi.
Thịnh Tịch hỏi Thịnh Minh: “Sao không được gọi bà ngoại?”
Thịnh Minh trợn mắt nhìn em trai: “Không phải em đã hiểu rồi sao?”
Sau đó, cậu bé suy tư một lúc: “Thực ra anh cũng không biết nữa.”
Thịnh Tịch: “Tại sao mẹ không ngủ cùng ba?”
Thịnh Minh ngẫm nghĩ một hồi: “… Anh không biết.”
Mắt Thịnh Tịch sáng rực: “Sao anh cái gì cũng không biết thế, anh ngốc quá! Đồ ngốc thì không được làm anh đâu, từ giờ em làm anh trai!”
Thịnh Minh không chịu: “Anh sinh ra trước mà!” Cậu bé phản bác: “Sớm muộn gì anh cũng biết thôi!”
Điện thoại của Đoạn Di chợt sáng lên.
Tin nhắn từ Thịnh Vân Trạch: Chiều nay cậu rảnh không?
Thịnh Tịch nhảy xuống giường, nhặt chiếc điện thoại của Đoạn Di bị rơi dưới đất lên.
Đoạn Di lưu tên Thịnh Vân Trạch là “Hoa khôi”, Thịnh Minh và Thịnh Tịch liếc mắt nhìn, sau đó rất thành thạo mở khóa điện thoại của cậu.
Hai đứa trẻ ngồi chéo chân trên sàn nghiên cứu một hồi, Thịnh Vân Trạch lại gửi tin nhắn tới: Một giờ chiều tớ đến tìm cậu.
“Hắn ta là ai thế?” Thịnh Tịch ngẩng đầu nhìn Thịnh Minh.
Thịnh Minh: “Hoa khôi là cái quái gì vậy?”
Thịnh Tịch ngại ngùng không dám nói là mình không biết chữ “hoa”, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, tin nhắn mới của Thịnh Vân Trạch lại hiện lên.
Thịnh Minh: “Sao hắn ta cứ nhắn tin cho mẹ thế nhỉ?”
Thịnh Tịch lên tiếng: “Chú Hà nói rồi, hoa khôi có nghĩa là phụ nữ đấy.”
Thế nghĩa là sao?
Mẹ nó, mẹ nó lại âm thầm tìm “mẹ kế” cho hai đứa sao?
Thịnh Tịch nhặt điện thoại, bấm bấm gõ gõ: Anh là ai vậy?
Thịnh Vân Trạch đang làm bài tập, vừa nhìn thấy bốn chữ này, lông mày giật giật, chẳng cần suy nghĩ liền gọi điện thoại qua.
Một lúc lâu sau, bên kia mới nhấc máy, giọng nói trẻ con non nớt vang lên: “A lô?”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Giọng nói trẻ con ấy lại hỏi hắn: “Chưa nói anh là ai mà?”
Thịnh Vân Trạch: “Nhóc là ai?”
Thịnh Minh ra hiệu bằng khẩu hình: Không được nói tên mình cho người lạ biết.
Thịnh Tịch gật đầu, định lên tiếng, thì Đoạn Di đã quay lại.
Cánh cửa vừa mở, Thịnh Vân Trạch mơ hồ nghe thấy người bên kia gọi một tiếng “Mẹ”, sau đó trong điện thoại là một trận tiếng ồn ào, tiếp đến là giọng nói của Đoạn Di: “Ách, sao cậu lại gọi điện thoại cho tớ?”
Thịnh Vân Trạch đi thẳng vào vấn đề: “Cậu nhóc vừa rồi nghe điện thoại là ai?”
Đoạn Di hiếm khi im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: “Ha ha ha ha ha, à, con của họ hàng xa bên nhà tớ ấy mà, Tết nhất gửi gắm nhờ tớ chăm hộ mấy ngày, vừa nãy nghịch điện thoại của tớ thôi.”
Thịnh Vân Trạch mỉa mai: “Cậu cười rất giả đấy.”
Đoạn Di: “…”
Thịnh Tịch: “Sao con lại là con nhà họ hàng xa? Hôm qua con vẫn là bảo bối của mẹ mà.”
Đoạn Di vừa ôm vừa đẩy cậu nhóc ra: “Đi ăn cơm với anh đi, mau lên nào…”
Thịnh Tịch bĩu môi, tủi thân.
Cậu nhóc học được thói quen xấu này từ Thịnh Vân Trạch, hễ không vừa ý là lại bĩu môi, mà gương mặt lại giống Thịnh Vân Trạch như đúc, trông hệt như Thịnh Vân Trạch phiên bản thu nhỏ vậy.
Thịnh Vân Trạch chuyển chủ đề: “Chiều nay ra ngoài đi.”
Đoạn Di: “Ở nhà tớ có chút việc, không ra được.”
Cậu liếc nhìn Thịnh Minh và Thịnh Tịch, hai đứa nhóc cũng đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu. Không hiểu sao Đoạn Di lại có chút chột dạ: “Mấy hôm nay chắc là tớ không ra ngoài được đâu.”
Lần này đến lượt Thịnh Vân Trạch không vui: “Có chuyện gì thế?”
Đoạn Di cứng họng: “Chuyện của con của họ hàng…”
Xong chuyện lớn rồi, giờ đến lượt giải quyết hai đứa nhỏ này.
Bây giờ Đoạn Di cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc hai đứa trẻ này là thế nào, tại sao lại xuất hiện ở thế giới thực tại, là sẽ ở lại đây luôn, hay sẽ quay về vào một thời điểm nào đó?
Còn cả chú Hà trong miệng bọn trẻ nữa, rốt cuộc là ai? Tại sao có thể đưa bọn trẻ đến đây?
Nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng nhìn thấy hai bộ quần áo mùa hè mỏng manh của hai nhóc, Đoạn Di quyết định mua cho con trai hai bộ quần áo ấm áp trước đã.
Một tiếng sau, trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Đoạn Di một tay bế một đứa, một tay dắt một đứa, giữa trời đông lạnh giá, đeo khẩu trang và kính râm, bước vào cửa hàng quần áo trẻ em.
Chính là cửa hàng cạnh tiệm bán đồ cho trẻ sơ sinh mà lần trước cậu và Thịnh Vân Trạch đến.
Nhân viên nữ vừa nhìn thấy hai cậu bé sinh đôi liền tan chảy trái tim, liên tục khen bọn trẻ đáng yêu. Đoạn Di được khen đến mức lâng lâng, thầm nghĩ: Không nhìn xem là gen di truyền của ai à?
Trên đường đi, Đoạn Di hỏi rất nhiều câu về chú Hà.
Nhưng hai đứa trẻ nói năng lộn xộn, nghe nửa ngày trời, Đoạn Di vẫn chẳng hiểu mô tê gì, càng không biết bọn trẻ đến đây bằng cách nào.
Sau một ngày bình an vô sự, Tưởng Vọng Thư đột nhiên gọi điện thoại đến, hỏi cậu chiều mai có rảnh không.
Đoạn Di xem lịch, thì ra là sinh nhật của Tưởng Vọng Thư.
Cậu ấy đã đặt chỗ ở nhà hàng khách sạn ngay trung tâm thành phố, chiều mai sẽ tổ chức tiệc sinh nhật tại phòng bao.
Không thể nào không đi được, do dự một chút, Đoạn Di hỏi xem Tưởng Vọng Thư có mời Thịnh Vân Trạch hay không.
Tưởng Vọng Thư nói thẳng: “Mời rồi, nhưng hình như ngài bí thư có việc bận, cậu ấy không nói với cậu à?”
“Suốt ngày nay tớ toàn lo cho hai đứa con của hắn rồi, làm sao liên lạc được với hắn chứ!” Đoạn Di thầm oán.
Tưởng Vọng Thư: “Hình như là nhà cậu ấy phải về Bắc Kinh ăn Tết, nói chung là chưa trả lời tớ có đến hay không, không thì cậu gọi điện thoại hỏi cậu ấy xem, cậu đến chắc chắn là cậu ấy đến.”
Đoạn Di: “Không… không cần đâu…”
Cậu thở phào nhẹ nhõm: Không đến mới tốt!
“Cậu ấy đến hay không cũng chẳng sao, còn mời ai nữa không?”
Tưởng Vọng Thư: “Toàn người quen của cậu thôi.”
Đoạn Di: “Vậy à, được rồi, tớ biết rồi. À, chuẩn bị thêm cho tớ hai chỗ nữa nhé, hai đứa con của họ hàng nhà tớ đi cùng.”
Tưởng Vọng Thư: “Tự dưng cậu có con nhà họ hàng từ lúc nào thế?”
Đoạn Di mất kiên nhẫn: “Bảo chuẩn bị thêm là được rồi.”
Chiều hôm sau, Đoạn Di thay quần áo cho Thịnh Minh và Thịnh Tịch.
Ở đây một ngày rồi, rốt cuộc Thịnh Minh cũng nhịn không được hỏi: “Bố đâu rồi ạ?”
Đoạn Di cài cúc áo cuối cùng cho cậu bé: “Bố con có việc bận, phải đi công tác xa, hiện tại chúng ta mỗi người sống một nơi, hiểu chưa?”
Thịnh Tịch nghịch ngợm chiếc kính: “Sao con phải đeo cái này? Khó chịu chết đi được!”
Đoạn Di giữ tay cậu bé lại: “Không được kéo! Đây gọi là cải trang, hiểu chưa?”
Chẳng phải là nói nhảm sao!
Dẫn theo hai đứa trẻ có gương mặt giống Thịnh Vân Trạch như đúc đi ăn cơm, không khác gì trực tiếp nói với người ta rằng hai đứa nhóc là con của Thịnh Vân Trạch.
Mặc dù với độ tuổi hiện tại, Thịnh Vân Trạch cũng chẳng thể nào có hai đứa con trai lớn như vậy.
Xe đến trung tâm thương mại, Đoạn Di bế hai đứa nhỏ xuống, đi thang máy lên lầu.
“Vào phòng bao rồi thì không được nói lung tung, cũng không được gọi bừa, hiểu chưa?”
Thịnh Minh và Thịnh Tịch gật đầu.
Kết quả vừa đẩy cửa phòng bao liền nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang ngồi trên ghế sofa.
Ánh mắt Đoạn Di và hắn va vào nhau giữa không trung.
Đoạn Di: “Mẹ kiếp! Không phải nói là không đến à?!”
Cậu còn chưa kịp đóng cửa, Thịnh Tịch đã sáng mắt lên, như chú cún con nhìn thấy chủ, chạy như bay về phía Thịnh Vân Trạch, giòn giã gọi một tiếng: “Bố!”