Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 80: Mang thai???



Tối hôm trước ngày tham dự đám cưới, Đoạn Di vẫn phải cặm cụi cày đề.

Kì nghỉ 7 ngày của trường Trung học số 2 trôi qua như một giấc mơ, bài tập về nhà thì chất cao như núi, riêng môn Toán đã có đến 31 tờ.

Chưa kể đến Ngữ văn, Tiếng Anh và các môn Khoa học tự nhiên – riêng Tiếng Anh đã có cả một chồng báo, mang theo vừa nặng vừa phiền phức.

Kể từ sau khi biết điểm thi cuối kỳ của mình trên 500, Đoạn Di như được tiếp thêm động lực, thỉnh thoảng lại nổi hứng học tập, thề sẽ thi vào đại học Thanh Hoa (gần như không thể).

Tối hôm qua, khoảng 12 giờ, ba Đoạn đi ngang qua phòng Đoạn Di, thấy cậu vẫn đang bật đèn cặm cụi làm bài, cảm động vô cùng.

Bao nhiêu năm qua, cuối cùng ông cũng nói ra được câu mà ông muốn nói nhất: “Ngủ sớm đi con, đừng học nữa.”

Ba Đoạn đối với chuyện yêu đương của Đoạn Di: Có vẻ như cũng khá hài lòng.

Đoạn Thiều Hành bận rộn chạy show suốt những ngày Tết, đến tận sáng mùng 2 mới đến nhà bà ngoại, mang theo một đống đồ xa xỉ mà ngay cả người già trong nhà cũng chẳng biết gọi tên.

Có vài món còn là do chính anh ấy làm đại diện.

Đoạn Di vẫn đang ở trên lầu miệt mài học tập, giọng Đoạn Thiều Hành từ xa đến gần: “Em gái bé bỏng —”

Nói rồi bất ngờ ôm chầm lấy Đoạn Di, khiến nét bút đang viết của cậu lệch hẳn ra ngoài vở, gào lên: “Đậu mó! Anh muốn đè chết em à!”

Đoạn Thiều Hành: “=3= Có nhớ anh không?”

Đoạn Di: “Không.”

Đoạn Thiều Hành: “Nói dối!”

Đoạn Di đẩy mặt Đoạn Thiều Hành ra, ngăn không cho tên này dính nước miếng lên mặt mình: “Không có.”

Cậu vừa đẩy vừa đạp Đoạn Thiều Hành ra khỏi người: “Nói chuyện thì tránh xa em ra một chút được không hả, người anh toàn mùi nước hoa, ngạt thở chết em rồi!”

Đoạn Thiều Hành ngửi ngửi người mình: “Đâu có, hôm nay anh không xịt nước hoa mà.”

Cậu ta cười hì hì tiến lại gần, nhìn Đoạn Di: “Ba nói em đã phân hóa thành Omega rồi à?”

Đoạn Di chột dạ dời mắt, Đoạn Thiều Hành đưa hai tay lên ngực, tạo dáng như thiếu nữ đang cầu nguyện: “Chắc chắn là do anh ngày đêm cầu nguyện nên mới có hiệu quả, Chúa Trời đã thực sự ban cho anh một cô em gái…”

Đoạn Di cạn lời: “Ai là em gái của anh chứ! Người em có thiếu cái gì đâu?!”

Đoạn Thiều Hành xoa đầu Đoạn Di một cách đầy ẩn ý: “Trong mắt anh, giờ Thi Thi chính là em gái bé bỏng của anh.”

Đoạn Di ghét nhất là người khác gọi mình bằng cái biệt danh đầy tính sỉ nhục này, vừa nghe thấy đã nổi khùng: “Á á á á á á!! Câm miệng!!!”

Thế là hai anh em lao vào đánh nhau trong phòng sách.

Lúc mẹ Đoạn lên lầu, Đoạn Thiều Hành đang bị Đoạn Di đè ra đánh, người trước cười đến chảy cả nước mắt, vừa cười vừa hét: “Cứu mạng! Tha mạng! Giết anh trai ruột à! Nhớ lại những ngày tháng chúng ta bên nhau đi! Còn có cả tuổi thanh xuân cùng nhau chinh chiến tại quán net nữa! Là ai đã dẫn em đi chơi Vương Giả Vinh Diệu lần đầu tiên hả!”

Cũng giống như hồi nhỏ, mẹ Đoạn nhẹ nhàng kéo Đoạn Di ra, Đoạn Thiều Hành lập tức bật dậy khỏi giường, Đoạn Di giành nói trước: “Em còn chưa đánh anh mạnh đâu!”

Mẹ Đoạn mỉm cười: “Mẹ biết mà, anh em hai đứa tình cảm tốt mà.”

Đoạn Di nhìn thấy đĩa hoa quả trên tay mẹ Đoạn, cơn giận bỗng nhiên tan đi một nửa: “A, cho con ăn với.”

Mẹ Đoạn đút cho cậu một miếng, sau đó quay đầu nhìn Đoạn Thiều Hành đang ghé trên bàn xem bài tập của Đoạn Di.

Khác với Đoạn Di, Đoạn Thiều Hành đúng là con cá lọt lưới của nền giáo dục bắt buộc chín năm, thời điểm rực rỡ nhất là hồi mẫu giáo, đỉnh cao sự nghiệp chính trị là lúc còn là đội viên đội thiếu niên tiền phong. Lớp 9 tốt nghiệp đã thi trượt cấp 3, cầm tờ giấy báo điểm thi 250 điểm, tuyên bố với cả nhà rằng mình muốn dấn thân vào showbiz.

Sau khi bị ba Đoạn đánh cho một trận, cậu ta liền tập tễnh mua vé máy bay sang Hàn Quốc làm thực tập sinh, dựa vào khuôn mặt trời phú đã có sẵn một lượng fan nhất định ngay cả khi chưa debut.

Mười sáu tuổi debut, mười tám tuổi nổi tiếng khắp châu Á, năm kia về nước lấn sang mảng phim ảnh. Vẫn là câu nói đó: Dùng tâm để làm màu, dùng chân để diễn xuất, sau khi diễn vài bộ phim thần tượng, anti-fan tăng đột biến, gây nên sóng to gió lớn trong giới giải trí.

Giờ lên mạng search “Đoạn Thiều Hành”, toàn là những bài đăng kiểu “Ngôn ngữ của Đoạn Thiều Hành”, “Tổng hợp những pha xử lý đi vào lòng đất”, xấu đến mức Đoạn Di cũng chẳng muốn thừa nhận anh là anh trai ruột của mình.

Thế nên, sau khi loay hoay xem đề Ngữ văn cấp 3 của Đoạn Di một lúc, phát hiện ra ngay dòng đầu tiên có 3 chữ mình không nhận ra, Đoạn Thiều Hành từ bỏ giấc mộng vĩ đại muốn kèm bài tập cho em trai.

Chuyển sang hỏi: “Bao giờ thì chúng ta đi đám cưới của dì thế?”

Stylist của mẹ Đoạn và chuyên viên trang trang điểm riêng của Đoạn Thiều Hành đều đã ở dưới nhà, xem ý của ba Đoạn chắc là tầm trưa sẽ xuất phát.

Đoạn Thiều Hành nằng nặc muốn kẻ mắt cho Đoạn Di, nói là kiểu kẻ mắt của Đoạn Thiều Hành, biết bao nhiêu người muốn còn chẳng được.

Dưới sự phản kháng quyết liệt của Đoạn Di, cuối cùng Đoạn Thiều Hành cũng không thực hiện được mong muốn kẻ mắt cho “cô em gái” mới nhận của mình.

Khoảng 1 giờ chiều, Đoạn Di đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Đó là một nhà thờ ở ngoại ô thủ đô, bên cạnh là một khách sạn 5 sao, hôn lễ được tổ chức từ trưa đến tối, khách mời có thể ở lại khách sạn vào buổi tối.

Do Thẩm Nhứ làm trong ngành truyền thông, là một phóng viên khá nổi tiếng, trước đây còn từng là MC của đài truyền hình XX, nên có rất nhiều đơn vị truyền thông đến tham dự, trong đó không thiếu những nhân vật tầm cỡ trong giới truyền thông.

Đoạn Thiều Hành vừa đến đã bị một vị đạo diễn quen biết kéo đi trò chuyện, bỏ mặc Đoạn Di đứng trơ trọi một mình giữa sảnh lớn.

Cậu lấy một cái đĩa, sau đó chọn một chiếc bàn dài có vẻ như nhiều thịt nhất, dự định ăn từ đầu bàn đến cuối bàn.

Bộ vest màu trắng không có túi để điện thoại, Đoạn Di đành nhét điện thoại vào túi quần tây, quần cậu là đồ đặt may theo số đo, vừa khít đến từng cm, nhét điện thoại vào liền hiện rõ mồn một hình chữ nhật.

Có khá nhiều thanh thiếu niên tầm tuổi 17, 18 như cậu ở đây, lợi dụng đám cưới của dì cậu để mở rộng các mối quan hệ xã giao.

Chỉ là những thiếu niên này đều quen biết nhau, gặp mặt là có thể bắt chuyện.

Đoạn Di thì ngại ngùng hơn, dù sao trên mặt cậu cũng đâu có ghi “Tôi là con trai của Đoạn Ký Hoài”, thế nên chả ai thèm ngó ngàng tới.

Hoạt động giải trí duy nhất của cậu chỉ có thể là ôm đĩa đi lấy đồ ăn, hoặc là nhắn tin hỏi Thịnh Vân Trạch đã đến chưa – tối qua cậu mới biết Thịnh Vân Trạch cũng đến dự đám cưới của dì, thật trùng hợp làm sao, Đoạn Di liên tục giục giã, nói rằng mình đang rất buồn chán.

Vừa ăn được một lúc, cậu đã gặp Triệu Úc – người mà cậu vừa gặp hôm qua.

Hôm nay, cô nàng ăn mặc trang trọng hơn, trang điểm cũng tinh xảo hơn, nhìn thấy Đoạn Di vẫn mỉm cười chào hỏi như cũ.

Chắc là Thẩm Nhứ sợ Đoạn Di không thể hòa nhập được với nhóm bạn trẻ, nên đã gọi Triệu Úc tới để giới thiệu bạn bè cho cậu.

Đoạn Di đành nể mặt dì, đi theo Triệu Úc làm quen một vòng, tên với mặt đều chẳng nhớ được ai với ai.

Cậu chỉ nhớ mang máng có mấy vị cậu ấm cô chiêu nào đó như Trương Thành Phi con trai tập đoàn Diệu Văn, Lâm Oánh con gái rượu của Thủy Mộc – tập đoàn về truyền thông và điện ảnh, Phạm Tiểu Mạn của tập đoàn kiến trúc Quyết Minh,…

Đoạn Di cười gượng gạo, giống như học sinh mẫu giáo chia bánh kem vậy, mỗi người một miếng, ai cũng được khen một câu, không hơn không kém.

Triệu Úc và cậu ngồi trên ghế sofa, mấy cậu ấm cô chiêu kia cũng không bỏ đi, sau khi biết được Đoạn Di là con trai của Đoạn Ký Hoài, thái độ của bọn họ rõ ràng là nhiệt tình hơn hẳn.

Chuyện trò được một lúc, bọn họ bắt đầu bàn tán về một số chuyện trong giới.

Những cái tên mà Đoạn Di nghe được đều khá xa lạ, chắc là bạn bè của bọn họ, thỉnh thoảng lại thấy Triệu Úc gật gù phụ họa.

Cho đến khi nói đến chủ đề tình yêu, Triệu Úc và Đoạn Di mới bị bọn họ trêu chọc, Triệu Úc lên tiếng: “Nói bậy bạ gì đấy, Đoạn Di có bạn gái rồi nhé.”

Mọi người tiếc nuối nhìn Đoạn Di một cái, chủ đề được chuyển sang chuyện khác, không biết sao lại chuyển sang người Thịnh Vân Trạch.

Nghe thấy cái tên Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di sững người.

Đặc biệt là nghe thấy từ miệng của những cậu ấm cô chiêu này, càng khiến cậu kinh ngạc hơn.

“Thịnh Vân Trạch?” Đoạn Di chen miệng.

Trương Thành Phi của tập đoàn Diệu Văn lên tiếng: “Đúng rồi, cậu là người Hàng Châu nhỉ, học chung trường với Thịnh Vân Trạch sao?”

Lúc này, Đoạn Di mới chắc chắn, Thịnh Vân Trạch mà bọn họ đang nói chính là Thịnh Vân Trạch mà cậu quen biết.

Cậu thầm nghĩ: Không chỉ học chung trường, bọn tôi còn học chung lớp nữa kìa!

Trương Thành Phi: “Nghe nói anh em nhà đó năm nay về Bắc Kinh ăn Tết mà nhỉ.”

Đoạn Di: “Cậu quen cậu ta à?”

Lâm Oánh cười nói: “Hồi tiểu học từng nghe nói đến tên anh em nhà bọn họ, đúng là con nhà người ta, là nỗi ám ảnh tuổi thơ của biết bao nhiêu người, thành tích cực kì tốt, vừa nhắc đến là tôi lại run rẩy. Mà hình như bọn họ học cấp 2 là chuyển đi miền Nam rồi, cũng nhiều năm rồi không gặp.”

Trong lòng Đoạn Di đã hiểu rõ.

Cậu nhớ gia đình Thịnh Vân Trạch dường như có chút lai lịch, chỉ là sau khi kết hôn, ba mẹ cậu ấy không ở lại quê nhà mà ra ngoài sinh sống.

Thi thoảng về nhà họ Thịnh, Đoạn Di nhớ mang máng đó là một căn tứ hợp viện cổ kính, bên trong khá sang trọng, toát lên hơi thở “Tuy gia thế giàu có nhưng chúng tôi rất giản dị” của một gia đình giàu có lâu đời.

Cụ thể là làm gì nhỉ…?

Đoạn Di vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được.

Điện thoại rung lên một tiếng, Đoạn Di đoán là Thịnh Vân Trạch đã đến, cậu vội vàng chào hỏi Triệu Úc rồi chạy ra ngoài nhà thờ.

Triệu Úc “Ơ” một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì Đoạn Di đã để lại cho cô một bóng lưng.

Đến cổng, còn chưa nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đâu, chân đã bị người ta ôm lấy.

Cảm giác này quá đỗi quen thuộc, Đoạn Di không cần suy nghĩ đã bế Thịnh Tịch lên, Thịnh Tịch dùng sức hôn chụt một cái lên mặt cậu, Đoạn Di cảm thấy tâm trạng buồn chán cả ngày hôm nay đều tan biến hết: “Có nhớ ba không?”

Thịnh Tịch bĩu môi: “Ba nói dối, ba rõ ràng đã hứa là sẽ đến thăm chúng con sớm mà!”

Cậu bé bổ sung: “Con ngày nào cũng nhớ ba, lúc nãy con còn đang nghĩ đến ba đấy! Anh trai không nhớ ba nhiều bằng con đâu, ba ba lớn cũng không nhiều bằng con!”

Thịnh Vân Trạch cực kì trơ mặt tranh giành tình cảm với con trai: “Ba nhớ nhiều hơn, bởi vì ba là người lớn, đầu người lớn to hơn nên nhớ được nhiều thứ hơn.”

Thịnh Tịch nhất thời không tìm được lý do nào để phản bác, cứng họng.

Gừng càng già càng cay thật mà.

Đoạn Di bật cười, mặt dày nói: “Kế hoạch không theo kịp biến hóa mà, giờ chẳng phải đã được gặp nhau rồi sao.”

Trong tay Thịnh Vân Trạch còn dắt theo một cậu bé nữa.

Hai anh em song sinh đều mặc vest giống hệt nhau, trông cực kỳ đáng yêu.

Đoạn Di ôm một lúc, nhấc nhấc lên, cằn nhằn: “Lại tăng cân nữa rồi, ba lớn có lén cho con ăn vặt không đấy?”

Thịnh Tịch cười hì hì quay đầu: “Không có!”

Đoạn Di nhìn sang Thịnh Vân Trạch đang đứng cạnh mình, cười nói: “Cậu nổi tiếng ở Bắc Kinh lắm đấy, đi đâu tớ cũng nghe thấy người ta nhắc đến tên cậu.”

Thịnh Vân Khê từ phía sau Thịnh Vân Trạch bước tới, nắm lấy tay Đoạn Di, vô cùng kích động: “Lại gặp nhau rồi, Đoạn bảo bối!”

Đoạn Di kinh ngạc: “Hai người cùng đến à?”

Nói xong mới phát hiện câu hỏi của mình thật ngu ngốc, hơi xấu mặt.

Thịnh Vân Khê nhìn Đoạn Di, hỏi: “Hóa ra hai đứa nhóc này là họ hàng nhà cậu à?”

Đoạn Di gật đầu, thản nhiên nói dối: “Đúng vậy, trông giống hai người ghê nhỉ, lúc gặp tớ cũng giật cả mình.”

Thịnh Vân Khê nhìn Thịnh Vân Trạch một cái đầy ẩn ý: “Vậy tớ không làm phiền gia đình bốn người các cậu nữa, bye bye.”

Nói rồi, cô nàng xách váy dài màu vàng nhạt biến mất trong sảnh tiệc.

Đoạn Di nhìn bóng lưng của Thịnh Vân Khê: “Sao tớ lại thấy màu váy của cậu ấy kì lạ thế nhỉ, khiến tớ không nhịn được muốn hát là sao ấy.”

Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng: “Câu nói đùa của cậu hết thời rồi.”

Đoạn Di: “=口=! Cậu chả lãng mạn gì cả.”

Vừa gặp mặt, cậu và Thịnh Vân Trạch đã phải tạm thời xa nhau.

Lý do là bởi vì Thịnh Vân Trạch còn có việc khác, nhớ tới gia cảnh nhà hắn, Đoạn Di lập tức bày tỏ sự thông cảm.

Sau đó, cậu chủ động nhận nhiệm vụ chăm sóc Thịnh Minh và Thịnh Tịch, hẹn với Thịnh Vân Trạch 15 phút nữa gặp lại.

Hai đứa nhỏ bị đói bụng, nằng nặc đòi Đoạn Di cho ăn, Đoạn Di lấy một ít đồ ăn cho bọn chúng, còn cậu thì không ăn.

Vừa nãy, cậu đã ăn quá nhiều bánh ngọt với hải sản trên bàn, no muốn chết, dạ dày hơi khó chịu, nhìn thấy hải sản là muốn ói, thế nên chỉ tập trung bóc vỏ tôm cho hai đứa nhỏ.

Thịnh Minh và Thịnh Tịch còn chưa ăn xong thì đã có chuyện xảy ra tại hôn lễ.

Tiểu tam của một vị đại gia nào đó đến náo loạn hiện trường, nói rằng mình đã mang thai con của ông ta, cãi nhau ầm ĩ với bà vợ cả.

Đoạn Di nghe xong có chút bực bội, dù sao đây cũng là đám cưới của dì, làm ầm ĩ lên trong ngày vui của người khác là có ý gì chứ.

Cậu còn chưa kịp tiến lên xem náo nhiệt thì đã nghe thấy tiếng chửi bới om sòm của cô tiểu tam.

Xung quanh còn có những lời xì xào bàn tán truyền vào tai, đại khái là cô tiểu tam này hình như là một hot girl mạng, có khá nhiều người hâm mộ trên mạng xã hội.

Hôm nay làm ầm ĩ lên như vậy là muốn cá chết lưới rách, khiến nhà họ cũng chẳng được yên ổn.

Dần dần, ba người kia bị đám đông vây quanh.

Ban đầu Đoạn Di không muốn xem náo nhiệt, kết quả đám đông càng ngày càng xông tới gần, ép cậu vào giữa vòng vây.

Mẹ Đoạn và những người khác đều đang ở bên trong khuyên can, Đoạn Di bèn ôm Thịnh Tịch, kéo Thịnh Minh đi vào.

Kết quả do người quá đông, tay cậu đang dắt Thịnh Minh đột nhiên bị chen lọt mất, Đoạn Di hốt hoảng kêu lên: “Nhường đường một chút! Đừng chen lấn con trai tôi!”

Cũng may không có ai nghe thấy, Thịnh Minh quay đầu ôm lấy cánh tay Đoạn Di, Đoạn Di vội vàng gọi mẹ Đoạn: “Mẹ! Kéo con ra với!”

Mẹ Đoạn cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy con trai trong đám đông, bà lập tức đưa tay ra đỡ lấy đứa nhỏ trong lòng Đoạn Di, sau đó khẽ giật mình.

Thật ra có vài điểm trên người Thịnh Minh rất giống Đoạn Di, mẹ Đoạn nhìn đứa nhỏ này một cách kì quái, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Thoát khỏi đám đông, trên tay còn đang bế Thịnh Tịch, Đoạn Di vội vàng hỏi: “Dì đâu rồi mẹ?”

Mẹ Đoạn: “Đã gọi bảo vệ rồi, con mau ngồi nghỉ ngơi một lát đi, vừa nãy con đi đâu đấy? Dì con nói đã giới thiệu bạn gái cho con rồi mà.”

Đoạn Di thản nhiên đáp: “Dì trêu con đấy, mẹ còn không biết con à.”

Cậu vừa nói, trong lòng vừa thấp thỏm lo âu.

Thịnh Minh và Thịnh Tịch đều rất ngoan, không lên tiếng, nhưng ánh mắt mẹ Đoạn cứ nhìn qua nhìn lại hai đứa trẻ.

Chắc là lát nữa, sau khi mọi chuyện kết thúc, bà ấy sẽ hỏi dò Đoạn Di.

Đoạn Di đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, “Đây là con của người họ hàng nhà bạn học con, chính là người lần trước đến nhà mình ấy mẹ, Thịnh Vân Trạch, mẹ còn nhớ không?”

Mẹ Đoạn gật đầu, bán tín bán nghi: “Mẹ nhớ, hình như cậu ấy…”

Đoạn Di hơi ngượng ngùng: “Thì là, tụi con đang, đang hẹn hò, hôm nay cậu ấy cũng đến dự đám cưới của dì, hai đứa nhỏ này là cháu của nhà cậu ấy.”

Mẹ Đoạn bừng tỉnh đại ngộ: “À, thì ra là vậy…”

Nói Cao Tổ, Cao Tổ liền đến.

Chuyện náo nhiệt bên này đã thu hút sự chú ý của Thịnh Vân Trạch, hắn nhìn thấy Đoạn Di trước, sau đó là mẹ Đoạn.

Thịnh Vân Trạch chào hỏi: “Chào dì ạ.”

Mẹ Đoạn rất thích đứa nhỏ Thịnh Vân Trạch này, bà tươi cười đáp lại.

Đoạn Di âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu bế Thịnh Tịch trong lòng, nhìn mẹ Đoạn và Thịnh Vân Trạch nói chuyện phiếm.

Cách đó không xa, sau khi Đoạn Ký Hoài cùng Triệu Tân Xuyên giải quyết xong chuyện của cô tiểu tam kia, cả hai đều có chút mệt mỏi, vừa đi vừa nói chuyện.

Triệu Tân Xuyên bất đắc dĩ: “Anh rể, anh thấy không, cô tiểu tam vừa rồi nhìn còn trẻ măng, không biết đã đủ 18 tuổi chưa, còn bé như vậy đã…”

Trong lòng Đoạn Ký Hoài cũng không đồng tình với cách làm của cô hot girl kia, nhưng người khiến ông căm ghét hơn chính là gã đàn ông kia.

Triệu Tân Xuyên nói: “Nghe nói cô ả đã sinh cho hắn ta một đứa con trai rồi, sinh con xong cũng không được gả vào nhà họ, giờ có thai đứa nữa mới đến đây làm loạn, thật là…” hắn bất lực lắc đầu, coi như là đã nhẹ nhàng lắm rồi: “Thật là khiến đám cưới của em thêm phần đặc sắc.”

“Bọn trẻ bây giờ chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa.” Triệu Tân Xuyên cố ý nịnh nọt anh rể, lập tức khen ngợi Đoạn Thiều Hành, nói cậu ta tuổi trẻ tài cao, khen con trai lớn xong, giờ đến lượt khen con trai út, hắn nói kết quả thi lần này của Đoạn Di tiến bộ rất nhiều, khiến Đoạn Ký Hoài rất yên tâm.

Vừa nói vừa đi, hắn buột miệng: “Cái thằng con nhà em gái em ấy, học cấp 2 đã bắt đầu yêu đương, suýt chút nữa là có chuyện rồi, vẫn là Tiểu Đoạn ngoan ngoãn, không hề yêu…”

Vừa nói đến chữ “yêu”, hắn liền im bặt.

Đoạn Ký Hoài đột nhiên dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm về phía trước.

Triệu Tân Xuyên nhìn theo, đầu tiên là thấy mẹ Đoạn, sau đó là Đoạn Di, rồi đến đứa nhỏ trong lòng Đoạn Di – Thịnh Tịch.

Không chỉ có một đứa trong lòng, dưới chân còn có một đứa nữa đang nhõng nhẹo với mẹ Đoạn.

Triệu Tân Xuyên nhìn sang bên phải, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, hắn cứng đờ người.

Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi Đoạn Ký Hoài: “Anh rể, cậu thanh niên kia là…”

Hắn đang hỏi về Thịnh Vân Trạch.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Đoạn Ký Hoài vẫn phải mở miệng: “Bạn trai của Đoạn Di.”

Triệu Tân Xuyên vừa mới khen Đoạn Di ngoan ngoãn không yêu sớm: …

Khoan đã, Triệu Tân Xuyên đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Dù sao thì ngoại hình của Thịnh Minh và Thịnh Tịch không hề giống Đoạn Di, hai đứa bé giống Thịnh Vân Trạch như đúc, ba người đứng cạnh nhau, muốn xóa bỏ suy nghĩ hai đứa trẻ này có quan hệ huyết thống với Thịnh Vân Trạch là điều không thể!

Vậy tại sao hai đứa nhỏ này lại thân thiết với vợ con của anh rể như vậy??

Toàn thân Triệu Tân Xuyên cứng đờ trong nháy mắt, hắn hỏi: “Anh rể, vậy hai đứa nhóc song sinh này…”

Là ai?

Cái đệt?

Trong lòng Triệu Tân Xuyên rối bời.

Đoạn Di, bạn trai của Đoạn Di, cùng với hai đứa trẻ giống hệt bạn trai của cậu, cảnh tượng này… nhìn sao cũng thấy giống như Đoạn Di sinh ra!

Đoạn Di là Alpha mà nhỉ? Alpha không thể sinh con được mà, nhỉ? Nếu không, Triệu Tân Xuyên sẽ lập tức nghi ngờ hai đứa nhỏ này là cháu ngoại của anh rể!

Rõ ràng Đoạn Ký Hoài cũng nhận ra điểm này, tâm trạng ông cực kì tệ.

Đoạn Ký Hoài nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cũng muốn biết hai đứa đó là ai.”

Triệu Tân Xuyên cười gượng: “Hay là, hỏi Tiểu Đoạn…?”

Đoạn Ký Hoài cảm thấy huyết áp của mình sắp lên đến đỉnh điểm.

Chưa kịp tiến lên hỏi thì đã thấy Thịnh Tịch bưng một cốc nước chanh đưa cho Đoạn Di, Đoạn Di không muốn uống, nhưng cậu bé cứ đưa lên miệng cậu, uống một ngụm liền thấy không ổn.

Vị chua xộc thẳng vào dạ dày, khiến dạ dày vốn đã không thoải mái của cậu càng thêm khó chịu, Đoạn Di che miệng nôn khan một tiếng.

Thịnh Vân Trạch chú ý đến Đoạn Di, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, hỏi han điều gì đó từ xa, Đoạn Di lắc đầu, cử chỉ thân mật của hai người thể hiện rõ mối quan hệ giữa hai người.

Bước chân Đoạn Ký Hoài tiến lên phía trước bỗng khựng lại.

Lại nhìn sang Triệu Tân Xuyên, sắc mặt hắn ta có thể nói là vô cùng kinh hãi, hắn ta nhìn Đoạn Ký Hoài, nhỏ giọng nói: “Anh rể… còn muốn hỏi nữa không?”

Hắn ta nuốt nước bọt: “Nếu còn nhỏ thì không nên đánh bằng gậy, nhỡ đâu… một xác hai mạng…”

Đoạn Ký Hoài bóp nát chiếc kính trong tay, từ kẽ răng phun ra một chữ: “… Đệt.”