Đoạn Di giật bắn mình đẩy Thịnh Vân Trạch ra, trong lòng thầm kêu “Má ơi”.
Liếc sang trái, chiếc cốc nước trên tay Hách San San “bộp” một tiếng lăn long lóc trên sàn, lăn đến ngay chân gã đầu đinh. Nhóc đầu đinh vốn dĩ rất nhiệt tình nhặt đồ cho Hách San San lúc này như bị sét đánh trúng, giữ nguyên tư thế chép bài đầy kỳ quái, trợn mắt há mồm nhìn Thịnh Vân Trạch.
Liếc sang phải, Tưởng Vọng Thư không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu đi, trên mặt lộ rõ vẻ “tự lo liệu đi, thầy Hà mà biết chuyện thì lột da cậu”, rồi lại tự động viên bản thân “không liên quan gì đến mình”.
Nhóc mập và mọt sách thì chết lặng tại chỗ, nhìn Đoạn Di với vẻ mặt kinh hãi, rồi lại nhìn Thịnh Vân Trạch, rồi lại nhìn Đoạn Di, ánh mắt đảo liên tục giữa hai người.
Biểu cảm của các bạn học trong lớp cũng na ná như vậy.
Dù ngày thường hay trêu chọc muốn bí thư rước luôn lớp trưởng về dinh, nhưng mẹ nó ai ngờ tối nay lại được chứng kiến cảnh tượng này.
Vấn đề là thầy Hà đang đứng ngay cửa kìa!
“ĐOẠN DI!!” Thầy Hà gầm lên một tiếng, khiến tất cả mọi người bừng tỉnh.
Nhưng giữa những tiếng cười ồ của đám học sinh, giọng thầy Hà cũng chẳng to hơn được bao nhiêu.
Ngược lại, lũ học sinh xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn của lớp bên cạnh còn chạy ra hành lang hóng hớt, buổi tự học buổi tối vốn yên tĩnh bị Thịnh Vân Trạch làm một cú như vậy, hoàn toàn sôi trào.
Thầy Hà chen chúc giữa đám học sinh đang hóng chuyện, lấy hết uy nghiêm ra, cau mày quát: “Giáo viên chủ nhiệm đâu! Giáo viên chủ nhiệm của mấy đứa này đâu! Đưa hết đám học sinh này về lớp học bài cho tôi!”
Ông vừa dứt lời, giáo viên chủ nhiệm các lớp mới lục tục chạy đến, lùa đám học sinh về lớp như lùa vịt.
Lúc này Đoạn Di mới có thời gian nhìn Thịnh Vân Trạch: “Mẹ nó! Cậu bị điên à!”
Nhiệt độ bình thường, nhịp tim thì có hơi bất thường, hình như đập nhanh hơn hẳn.
Nghĩ kỹ lại, Đoạn Di bỗng hiểu ra.
Nói nhảm, trước mặt thầy Hà mà làm ra chuyện động trời như vậy, nhịp tim không tăng tốc mới lạ!
Mẹ nó, đúng là hoa khôi mà!
Đoạn Di cảm thấy bằng tốt nghiệp cấp ba của mình cũng bay theo luôn rồi!
“Tớ nói cậu làm cái– “
Đoạn Di định cằn nhằn vài câu, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Thịnh Vân Trạch ôm chặt lấy.
Thật ra cậu cũng hơi ngại, bởi vì bây giờ Thịnh Vân Trạch đang đứng ở hành lang, cậu thì ở trong lớp, giữa hai người còn cách một bức tường gạch men thấp tè, Thịnh Vân Trạch cứ ôm chặt cậu như vậy, khiến cậu đau cả người.
Ban đầu Đoạn Di muốn nói vài lời riêng tư, kiểu như là nên xin lỗi trước, không nên giận dỗi Thịnh Vân Trạch nữa…
Nếu biết giận dỗi Thịnh Vân Trạch, có thể khiến hắn cả buổi chiều nín nhịn rồi làm ra chuyện động trời như vậy, thì có chết Đoạn Di cũng không giận hắn nữa.
Sau đó Đoạn Di nghe thấy tiếng thầy Hà đang dần tiến lại gần, quay đầu lại, cậu còn có thể nhìn thấy rõ ràng luồng khí đen sau lưng ông.
Đoạn Di: =口=!
Cậu vỗ mạnh vào lưng Thịnh Vân Trạch, cố gắng đánh thức chút lý trí ít ỏi còn sót lại của hắn: “Đợi, đợi đã! Đại ca! Đại ca! Thầy Hà đến rồi, thầy Hà đến rồi!!”
Nhìn thầy Hà đang ngày càng tiến lại gần và Thịnh Vân Trạch dù có làm cách nào cũng không gỡ ra được.
Đầu óc Đoạn Di trống rỗng, sau đó trong lúc trống rỗng bỗng lóe sáng, nhanh trí đưa ra một quyết định.
Cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm túc, dùng giọng điệu có chút nặng nề vỗ vỗ vào lưng Thịnh Vân Trạch, dùng âm lượng mà thầy Hà vừa đủ nghe thấy lên tiếng: “Tiểu Thịnh, kỳ thi này không tốt thì vẫn còn kỳ thi sau! Cuộc đời này vốn dĩ không có thất bại, chỉ là do so đo quá nhiều mà không cho bản thân cơ hội! Thực ra thi cuối kỳ trượt cũng không đáng sợ như vậy, điều chỉnh tốt tâm lý của mình, cậu làm được mà! “
Sau đó nhìn thầy Hà với vẻ mặt chính trực: “Thầy Hà, sự tình là thế này, chủ yếu là bạn học lớp chúng em– đúng rồi, Thịnh Vân Trạch, thầy cũng biết cậu ấy mà, bạn cũ lâu năm rồi, em không cần giới thiệu nhiều nữa đâu ha– kỳ thi cuối kỳ vừa rồi không được phát huy tốt lắm, thi bị điểm kém, em đang an ủi cậu ấy đấy ạ. “
Thầy Hà:…
Đoạn Di cứng đầu lên tiếng: “Thầy xem, học sinh lớp 12 áp lực lớn như vậy, còn khóc nữa kìa! Haizz, em đã bảo mọi người thả lỏng một chút rồi mà, kỳ thi đại học không phải là con đường duy nhất cơ mà, phải không, Tiểu Thịnh?”
Thầy Hà nhìn một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu dùng miệng an ủi cậu ấy?”
Ý chỉ chuyện vừa rồi hôn nhau ở cửa lớp.
Thật sự là quá đáng quá thể, dám hôn nhau ở chốn trường học thần thánh này, lại còn trước mặt thầy Hà, giáo viên chủ nhiệm, đơn giản là giẫm đạp lên mặt mũi của ông, giẫm đạp tới tấp, giẫm đến nát bét rồi!
Đoạn Di ra vẻ ngây ngô: “Hả?”
Cậu nhìn thầy Hà với vẻ mặt chân thành: “Đúng vậy, đương nhiên là dùng miệng an ủi rồi! Cái miệng này của em không phải là nói rất hay sao!”
Thầy Hà giận dữ: “Cậu!!”
Sau đó chỉ vào Thịnh Vân Trạch, hận không thể biết Nhất Dương Chỉ, chỉ thẳng một cái cho cả hai biến mất khỏi thế gian này cho rồi: “Còn cả cậu nữa!”
Ông gầm lên: “Hai đứa bây lập tức cút đến phòng giáo vụ cho tôi!!”
Lớp 12-1 im phăng phắc, hơn hai mươi đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch.
Cô giáo chủ nhiệm lớp dẫm đôi giày cao gót vội vàng chạy đến, nhìn thấy tình hình trước mắt, sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc: “Sao vậy? Hai đứa đánh nhau à?”
Tưởng Vọng Thư: “Thầy ạ…”
Thầy chủ nhiệm vội vàng hỏi: “Đoạn Di với Thịnh Vân Trạch làm sao vậy? Có phải đánh nhau không? Không phải hai đứa nó quan hệ rất tốt sao? Chuyện gì thế?”
Tưởng Vọng Thư: “Thầy cứ bình tĩnh, đúng là đánh nhau, nhưng mà không phải kiểu đánh nhau mà thầy nghĩ đâu.”
Cậu im lặng một lúc, nói: “Là yêu tinh đánh nhau đấy ạ.”
Phòng giáo vụ ở tầng 2 dãy nhà phía Đông.
“Bốp” một tiếng, thầy Hà đập cuốn sổ lên bàn, vẫn chưa hả giận, ục ục uống cạn ấm trà.
Sau đó xoay người, ánh mắt nhìn về phía tòa nhà thư viện– tòa nhà do bố của tiểu Đoạn quyên góp.
Nhưng lần này sự việc quá nghiêm trọng, thầy Hà ngay cả nhìn tòa thư viện cũng không thể nguôi giận, quay đầu lại, lông mày nhíu chặt, ngồi xuống ghế: “Ai nói trước.”
Đoạn Di vẻ mặt nịnh nọt, ngây thơ chớp chớp mắt: “Thầy Hà…”
Thầy Hà: “Cậu im miệng. Thịnh Vân Trạch nói đi.”
Thịnh Vân Trạch như mới từ trên mây rơi xuống đất.
Nhìn thấy Đoạn Di một cái, cảm thấy toàn thân như được hồi sinh.
Thầy Hà nhìn Thịnh Vân Trạch– không thèm nhìn ông, ánh mắt cứ như dính trên mặt Đoạn Di không bóng, bóng mắt dán lên rồi không thể gỡ ra.
Chuyện gì đây, rõ như ban ngày.
Thầy Hà lên tiếng: “Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di nổi loạn thì thôi đi, sao em lại theo cậu ấy cùng nổi loạn?”
Ông bất lực: “Em có thể nhìn mặt thầy không, hả? Bốn chữ tôn sư trọng đạo viết như thế nào em còn nhớ không?”
Thịnh Vân Trạch quay đầu nhìn thầy Hà, trong lòng cảm xúc vạn ngàn.
Tuy đối với thầy Hà mà nói, ông chỉ là không gặp Thịnh Vân Trạch trong một kỳ nghỉ đông.
Nhưng đối với Thịnh Vân Trạch mà nói — những ký ức năm xưa lần lượt hiện lên trong đầu, từng mảnh kí ức không ngừng lộn xộn trong đầu.
Nhìn thấy phòng giáo vụ thời trung học, nhìn thấy thầy Hà, nhìn thấy tòa thư viện quen thuộc, cảm giác như cách một đời.
Tuổi trẻ quý giá là vì khi còn trẻ, không ai cảm thấy khoảng thời gian này lại quý giá đến vậy.
Đó là giấc mộng đẹp huyền ảo mà mỗi người trưởng thành đều hoài niệm, vậy mà Thịnh Vân Trạch lại biến nó thành hiện thực.
Giấc mộng tan vỡ, tỉnh lại phát hiện mình vẫn còn ở độ tuổi đẹp nhất, trước mặt là bạn học thời trung học, tài liệu ôn thi chất đống, giọng mắng mỏ của giáo viên chủ nhiệm, góc bàn còn sót lại bịch bim bim ăn dở, chiếc gương nhỏ của nữ sinh giấu trong sách giáo khoa, lời phàn nàn về món mì trộn và dưa hấu xào của căng tin, cô bán hàng lúc nào cũng mua rau củ, bác bảo vệ lúc nào cũng đi đón cháu, và khuôn mặt tướng phu thê của dì căng tin và chú bảo vệ…
Hắn đã từng mong, khi mình tỉnh lại không phải đối mặt với bệnh viện trắng xoá, không phải đối mặt với công việc bận rộn và bất tận, vẫn có thể sống tự do tự tại, luôn tự tin về bản thân, luôn tràn đầy hy vọng vào tương lai…
Còn có người con trai mười bảy tuổi xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của hắn —
— Đương nhiên hình ảnh của cậu con trai mười bảy tuổi trong giấc mộng rất đẹp trai đứng dưới gốc cây hoa anh đào, gió thổi qua, khung cảnh ấy thật giống một bộ phim điện ảnh–
Cho nên hiện thực là hiện thực, hồi ức là hồi ức — hồi ức sẽ luôn tự động tô điểm cho tuổi trẻ trong quá khứ, khiến Đoạn Di trong hồi ức có lớp lọc mỹ nam mười tầng.
Chứ không phải cậu bạn trai ngốc nghếch mười bảy tuổi trước mặt này, bị thầy Hà dùng sách vở đánh cho chạy trối chết, la hét ốm nhom–
Mặc dù rất ngốc, nhưng lại rất sinh động.
“Thầy Hà em sai rồi, em thật sự sai rồi!! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!! Đánh nữa là em chết đấy!!”
“Dám yêu đương trong trường học? Hả? Dám, dám, dám, dám yêu đương trong trường học!” Mỗi lần thầy Hà nói một chữ “dám”, lại quất một gậy lên lưng Đoạn Di, còn có nhịp điệu nữa chứ.
Đoạn Di ôm đầu chạy trốn, sau đó “vút” một cái chui tọt ra sau lưng Thịnh Vân Trạch.
Thầy Hà thật sự hận không thể đánh cho Đoạn Di chết đi cho rồi, đánh cho nó lần sau chừa thói ngựa quen đường cũ.
Cửa phòng giáo vụ đang đóng.
Qua một lúc, cô Tiêu– hiệu trưởng trường trung học số 2 bước vào.
Đoạn Di hơi sợ cô, vội vàng đứng thẳng người, như đang đứng nghiêm.
Thầy Hà lên tiếng: “Hiệu trưởng…”
Cô Tiêu: “Thầy không cần nói nữa, vừa nãy cô Thu đã nói cho tôi biết rồi, hai em lớp thầy Triệu đã đến chưa?”
Giáo viên chủ nhiệm lớp của Đoạn Di thì gọi là thầy Triệu.
Thầy Hà: “Đang ở trong lớp ổn định học sinh, để tôi gọi điện cho thầy ấy, một lát nữa sẽ đến.”
Ông vừa nói vừa đi ra ngoài, cô Tiêu nhắc nhở một câu: “Thầy Hà, trước tiên hãy dẫn hai em học sinh này sang văn phòng bên cạnh đứng, lát nữa lãnh đạo Vương của sở giáo dục muốn mượn văn phòng của thầy để nói chuyện với học sinh khối 12 trường chúng ta…”
Đoạn Di lén liếc nhìn văn phòng của thầy Hà, nghĩ thầm hèn chi hôm nay phòng giáo vụ lại sạch sẽ đến vậy.
Tường đều được sơn lại hoàn toàn, trông rất mới, còn được trang trí bằng hoa tươi, không khí thoang thoảng hương thơm.
Đoạn Di có ấn tượng về việc lãnh đạo Vương đến trường trung học số 2 phát biểu, hình như trong kỳ nghỉ đông, thầy Triệu đã nhắn tin thông báo cho mọi người.
Đây là chương trình truyền thống của trường trung học số 2, mỗi năm trước khi diễn ra lễ tuyên thệ của học sinh lớp 12, đều sẽ do hiệu trưởng đích thân mời một số học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ trường về phát biểu.
Vị lãnh đạo Vương của sở giáo dục này chính là cựu học sinh xuất sắc của trường trung học số 2.
Cô Tiêu nhìn hai học sinh: Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch.
Khuôn mặt nào cũng không xa lạ gì, đều là khách quen của phòng giáo vụ.
Đoạn Di thường xuyên đến với lý do đánh nhau, trốn học, vi phạm nội quy nhà trường.
Thịnh Vân Trạch thường xuyên đến với lý do nhận giải, đạt giải nhất toàn thành phố.
Cô Tiêu không ngờ rằng lần đầu tiên cả hai cùng xuất hiện tại phòng giáo vụ lại là vì yêu đương trong trường học!
Thật là không thể tin nổi! Tiểu thuyết cũng không thể viết ra cốt truyện như thế này!
Con người không thể, ít nhất là không nên như thế.
Cô thở dài, cảnh cáo hai người: “Lát nữa tôi sẽ tìm hai em nói chuyện sau, gọi cả thầy Triệu đến luôn.”
Sau đó nói với thầy Hà: “Thầy Hà, chuyện này tạm thời giữ bí mật đã, không cho học sinh bàn tán.”
Thầy Hà vội vàng đồng ý.
Ra khỏi phòng giáo vụ, Đoạn Di lén lút đi theo sau Thịnh Vân Trạch, dùng ngón út câu lấy tay hắn.
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, Đoạn Di “hehe” cười một tiếng, sau đó quay đầu giả vờ nhìn khung cảnh trong trường.
Giờ tự học đã bắt đầu, chút ồn ào ban nãy ở khối 12 đã biến mất hoàn toàn, cả trường chỉ còn lại ánh đèn sáng rực của các phòng học, học sinh đều ngồi ngay ngắn, chuẩn bị nghe bài phát biểu động viên của lãnh đạo Vương trên loa phát thanh.
— Trước đó đã nhắc nhở giáo viên các lớp chuẩn bị sẵn sàng.
Đến văn phòng bên cạnh, thầy Hà thấy bên trong các bạn học sinh ban tuyên giáo đang di chuyển loa đài, chắc là lát nữa sẽ đem sang phòng giáo vụ.
Trên bàn còn để một chiếc mic đứng, đèn đỏ chưa sáng, chắc là đang tắt.
Thầy Hà không chú ý đến chiếc mic đứng này, chủ yếu là ông cũng không hiểu biết về thiết bị âm thanh, thấy học sinh đi lại, đồ đạc đều được mang ra ngoài hết rồi, liền cho các bạn học sinh ban tuyên giáo ra ngoài hết, chuẩn bị nói chuyện cho rõ ràng với Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di.
Hơn nữa cho dù có chú ý cũng sẽ không để tâm, đồ đạc dùng để lãnh đạo phát biểu đều đã được chuyển sang phòng bên cạnh rồi, mic để lại chắc chắn là không dùng đến.
Sau đó ông vô tình chạm vào mic, phát ra âm thanh “cạch cạch”.
Cùng lúc đó, phó bộ phận tuyên truyền đã đi xuống tầng 1 nghe thấy âm thanh này, liền hỏi một câu: “Cậu tắt loa chưa?”
“Chưa tắt ạ.” Thành viên ban tuyên truyền trả lời: “Lát nữa không phải còn phát biểu động viên sao, em chỉ tắt mic thôi, loa chưa tắt ạ.”
Phó bộ phận: “Vậy sao lại có tiếng động, cậu chắc chắn cậu tắt mic rồi chứ?”
Thành viên gật đầu: “Vâng… Ơ, phó ban, không phải anh mang mic sang phòng bên cạnh rồi sao?”
Cả hai nhìn nhau, trên mặt đều là dấu chấm hỏi:???
Cũng trong thời gian này, cô Tiêu đã đón lãnh đạo Vương ở cổng trường.
Hai người trò chuyện vài câu, mặt mày hớn hở.
Cũng vẫn là thời gian này, lớp 12/1 cuối cùng cũng trở lại vẻ yên tĩnh bề ngoài.
Hách San San lén lút lấy gương nhỏ ra, thoa một lớp son mỏng.
Thầy Hà rót cho mình một cốc nước, sau đó ngồi xuống.
Lúc ông ngồi xuống, khuỷu tay vô tình đẩy nút bật loa, im lặng và nhanh chóng, công tắc được mở, đèn đỏ nhấp nháy báo hiệu đang ghi âm.
Chỉ là trong phòng không nghe thấy tiếng gì, nhưng loa bên ngoài — bao phủ tất cả mọi ngóc ngách của trường học, đều nghe thấy âm thanh “cạch cạch”.
Mọi người đều cho rằng loa đang thử âm, không ai cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao thì mỗi buổi chiều trường trung học số 2 đều mở nhạc trong vòng nửa tiếng trước khi tự học buổi tối, bây giờ kiểm tra loa cũng là chuyện bình thường.
Giáo viên chủ nhiệm các lớp đồng loạt nhắc nhở học sinh trong lớp: “Ngồi im nghe cho kỹ vào, lát nữa giáo viên phòng giáo vụ sẽ kiểm tra đấy, nếu phát hiện ai không tập trung lắng nghe, bị trừ điểm thì biết tay tôi!”
“Dạ chúng em biết rồi thầy/ cô ạ!”
Vì vậy, sau khi loa phát ra âm thanh “cạch cạch”, tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều chú ý lắng nghe.
Chỉ nghe thấy trên loa truyền đến giọng nói của một nam sinh.
“Thầy Hà, là em không tốt.”
Trong phòng học, Tưởng Vọng Thư sững sờ: “Hả?”
Hách San San ngẩn người, ngẩng đầu nhìn loa phát thanh trên góc phải phòng học: “Đây không phải là giọng của bí thư sao?”
Đầu đinh: “Mẹ kiếp, chuyện gì vậy? Không phải nói là lãnh đạo phát biểu sao?”
Học sinh các lớp đều mặt mày ngơ ngác, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong phòng giáo dục, thầy Hà hoàn toàn không hay biết mình đã bật mic, càng không biết âm thanh trong phòng đang được truyền đi khắp mọi nơi trong trường thông qua loa phát thanh.
Ngay cả cô Tiêu– hiệu trưởng đang đón tiếp lãnh đạo ở cổng trường, và vị lãnh đạo kia, cũng bất giác dừng bước.
…?
Thầy Hà thấy học sinh cưng của mình lên tiếng, trong lòng buồn bực muốn chết.
Nói Đoạn Di, tên tiểu ma vương này gây họa ai không gây, lại đi gây họa cho Thịnh Vân Trạch?!
“Hai đứa các em, nhất là em, Thịnh Vân Trạch, tôi luôn cho rằng em là người hiểu chuyện, em nhìn lại xem mình đang làm những chuyện gì đi? Lúc này là lúc nào rồi mà còn yêu đương?”
Thịnh Vân Trạch lén liếc nhìn đèn đỏ đang nhấp nháy của chiếc mic, suy nghĩ một chút, quyết định nhắc nhở thầy Hà một câu: mic chưa tắt.
Nhưng thầy Hà căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, liên tục trách mắng: “Em tưởng yêu sớm là chuyện đáng tự hào lắm sao? Nói ra không sợ xấu hổ à? Tôi muốn cho em đứng trước cờ để kiểm điểm bản thân mình đây, nhưng tôi sợ em không có mặt mũi nào đứng nữa!”
Thầy Hà thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói: “May mà hiện tại chuyện này chưa nhiều người biết, nếu không thì không biết hai đứa phải làm sao nữa.”
Tưởng Vọng Thư trong phòng học như bị đóng băng, lắng nghe giọng nói của thầy Hà trên loa, chai sữa chua chậm rãi rơi xuống đất.
… Đệch…
Cả trường đều biết rồi! Thầy Hà!! Thầy quên tắt mic rồi!!!
Cả trường nghe thấy hết rồi!!!
Tưởng Vọng Thư
Tưởng Vọng Thư đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó ba chân bốn cẳng lao ra khỏi lớp, chạy về phía văn phòng giáo vụ.
Cùng lúc đó, hai bạn học bên ban tuyên giáo cũng hộc tốc chạy về phía văn phòng giáo vụ–
Cùng chạy theo hướng đó còn có — hiệu trưởng Tiêu đang dẫm trên đôi giày cao gót, mặt mũi méo xệch vì cuống.
Các lớp học dọc đường “Woa” vang lên không ngớt, đều nhô đầu ra nhìn về phía văn phòng giáo dục.
Thịnh Vân Trạch??
Mẹ nó??
Thịnh Vân Trạch yêu sớm???
Với ai cơ??
Đoạn Di???
Từng thấy kẻ dám đối đầu với giáo viên công khai yêu sớm.
Chưa thấy kẻ nào công khai trước toàn trường như này.
Thầy Hà vẫn chưa nhận ra điều gì, lời lẽ thấm thía nói: “Tôi không quan tâm sau khi tốt nghiệp hai đứa có ở bên nhau hay không, dù sao hiện tại tôi không đồng ý.”
Đoạn Di sờ sờ mũi: “Thầy Hà, vậy bọn em có thể lén lút yêu nhau được không ạ?”
Thầy Hà: “…Lén lút cũng không được, cậu có nghe tôi nói gì không hả? “
Đoạn Di bất mãn: “Nghe thấy rồi, nhưng em rất thích cậu ấy mà!”
Loa phát thanh truyền đi giọng nói của Đoạn Di một cách trung thực.
“Woa kích thích vãi…”
Trong lớp học vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Đừng tắt loa thầy ơi!!!”
“Trời… Đoạn Di tỏ tình kìa …”
“Mẹ nó tuyệt vời, đọc sách chục năm lần đầu tiên thấy cảnh xử trảm dã man như này hahahahaha…”
Thầy Hà bất lực quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, lông mày nhíu chặt: “Thịnh Vân Trạch, ý cậu là sao, đừng có ra vẻ khó xử như vậy, tôi làm cho cậu không vui chắc? Tôi đang làm vì lợi ích của cậu đấy! Có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi!”
Thịnh Vân Trạch chỉ vào chiếc mic bên dưới khuỷu tay của thầy Hà, thẳng thắn nói: “Thầy Hà, mic của thầy chưa tắt.”
Thầy Hà sững sờ.
Đoạn Di cũng sững sờ.
Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Hình như những lời thầy vừa nói bên ngoài đều nghe thấy.”
Vẻ mặt hắn vẫn như thường, bình tĩnh nói: “Bây giờ có vẻ đã nhiều người biết chuyện này rồi, em và Đoạn Di cũng không biết phải làm sao nữa.”
Vừa dứt lời, cửa văn phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.