Lúc Đoạn Di về đến kí túc xá, cậu lập tức trở thành tâm điểm chú ý của cả phòng.
Tiểu Mập đang bưng thau nước rửa chân, nhìn Đoạn Di với vẻ mặt run sợ, cẩn thận dè dặt đề nghị: “Cái kia… Đoạn ca, hay là, tối nay cậu ngủ với bí thư luôn đi?”
Đoạn Di: “…”
Mọt sách: “Trời ơi! A men, A di đà Phật, đêm nay tớ sắp được ngủ cùng phòng với một omega sao…”
Đoạn Di vừa ném cặp sách lên giường vừa càu nhàu: “Nói như thể tớ bỗng dưng biến thành con gái không bằng.”
Tưởng Vọng Thư mới là người hỏi đúng trọng tâm: “Thế bí thư đâu? Cậu ấy về kí túc xá rồi à?”
Đoạn Di: “Chứ không thì sao, ở lại ngủ với các cậu chắc?”
Mọt sách: “Thật ra tớ cũng không ngại đâu…”
Đoạn Di trừng mắt: “Mơ đẹp! Nghĩ hay nhỉ, suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện viển vông…”
Mọt sách: “…”
Thật ra tớ đã muốn hỏi từ lâu rồi, Đoạn ca, hình như cậu không quan tâm đến trinh tiết của mình lắm, nhưng lại rất để ý đến việc người khác để ý đến bí thư…
Vấn đề là tớ là beta, tại sao tớ phải để ý đến bí thư chứ…?
Nhưng mà nghĩ lại, Thịnh Vân Trạch trông cũng đẹp trai đấy, so với Đoạn Di thì nói bí thư là omega có vẻ đáng tin hơn?
Kết quả vừa liên tưởng Thịnh Vân Trạch với omega, Mọt Sách liền rùng mình một cái: Thôi bỏ đi, bí thư tuy…tuy đẹp trai thật đấy, nhưng tính cách rõ ràng là một tên S biến thái…
11 giờ rưỡi tối, kí túc xá cắt nước nóng, Đoạn Di tắm rửa như đánh trận xong, tóc tai còn ướt sũng đã muốn lao lên giường – bình thường lúc này cậu sẽ không lao lên giường mình mà là giường Tưởng Vọng Thư.
Máy sấy tóc ở kí túc xá trường Nhị Trung không được phép sử dụng công suất quá 1000W để tránh xảy ra hỏa hoạn.
Theo lời Đoạn Di thì cái công suất 1000W này chẳng khác gì thổi bằng miệng.
Tưởng Vọng Thư ném theo cho cậu cái máy sấy hình con ếch xanh: “Không được sấy trong phòng đâu, ra hành lang mà sấy!”
Lúc Đoạn Di ra ngoài, hành lang đã có mấy người đang sấy tóc, còn có một nam sinh đứng trước gương tự luyến, vừa sấy vừa tạo kiểu tóc.
Gió đông vẫn chưa dứt hẳn, Đoạn Di mặc bộ đồ ngủ khá dày.
Chen chúc với một nam sinh sắp sấy xong, sau đó cướp luôn ổ cắm của người ta, cậu nam sinh kia định mắng, nhưng vừa thấy là Đoạn Di, liền bật cười: “Cậu được lắm!”
Đoạn Di quen biết với tất cả nam sinh trên hành lang này, cũng chẳng khách sáo: “Cho tớ sấy nhờ tí, tóc cậu có hai cọng, thổi phù phù là khô.”
Nam sinh kia khoác trên vai chiếc khăn tắm, nhìn Đoạn Di từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: “Cậu với Thịnh Vân Trạch ở bên nhau rồi à?”
Đoạn Di mặt mày nặng nề: Chết tiệt…
Cái màn phát thanh của thầy Hà hôm nay quả thực không phải dạng vừa đâu, ban đầu Đoạn Di chỉ muốn yêu đương kín đáo thôi, ai dè bây giờ ai cũng biết.
Nam sinh kia nháy mắt với cậu: “Ngại ngùng gì, ghê thật, hoa khôi trường cũng bị cậu cưa đổ rồi, hai người cũng ghê gớm đấy, làm rùm beng cả trường.”
Đoạn Di mất kiên nhẫn: “Biến đi, biến đi!”
Nam sinh kia bình thường chỉ coi Đoạn Di như anh em, nên không để ý lắm đến ngoại hình của cậu.
Bây giờ nhìn kĩ lại, phát hiện Đoạn Di cũng khá là đáng yêu.
Tuy là con trai, nhưng khuôn mặt lại có nét gì đó rất nữ tính, chắc là do giống mẹ, 17 tuổi rồi mà má vẫn phúng phính như trẻ con, nhìn nghiêng có chút mũm mĩm, giống như baby fat vậy.
Tóc tai mềm mại, bàn tay cũng không thô ráp như những nam sinh khác, trái lại còn rất tinh tế, gân guốc rõ ràng, đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tị, rất dễ dàng khơi gợi trí tưởng tượng của các nam sinh tuổi dậy thì.
Đôi mắt cũng to tròn, lúc mở to ra giống như mèo con, long lanh như nước.
Là kiểu con trai hai mí truyền thống, lông mi dài cong vút, muốn trượt patin trên đó cũng được.
Đôi môi cũng rất xinh xắn, quanh năm suốt tháng dường như chẳng bao giờ bị khô, giống hệt kẹo thạch, có chút ánh hồng nhạt.
Hôn chắc là sướng lắm?
Trông mềm mại như vậy cơ mà.
Nam sinh kia nghĩ lung tung: Thịnh Vân Trạch hôn rồi chứ? Trồi ôi sao trước đây mình không thấy Đoạn Di đáng yêu nhỉ?
Sau đó lại nghĩ: Thịnh Vân Trạch chắc là sướng lắm nhỉ?
Đoạn Di có nét giống nữ chính trong phim Cô Nàng Ngổ Ngáo, hồi còn học ở trường Thái Hòa, mọi người hay gọi cậu là Jun Ji-hyun Thái Hòa, cũng khá nổi tiếng…
Nam sinh kia phì cười, có chút cảm thán, cũng có chút ghen tị với Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di vừa sấy tóc vừa đạp hắn: “Tránh ra, chắn gió của tớ rồi.”
Nói là hành lang chứ thật ra là ban công.
Phía đối diện với dãy phòng là gương, còn bên này là ban công, nhìn sang là có thể thấy được tòa nhà kí túc xá omega bên cạnh.
Kí túc xá trường Nhị Trung thì tòa nhà của Đoạn Di là đẹp nhất, mỗi khi hè về, lũ nhóc cấp 3 ăn no rửng mỡ lại bày trò ngắm nhìn các bạn nữ sinh và omega ở tòa nhà đối diện, ánh mắt muốn xuyên thủng cả tường, đàn hát, gọi tên, thậm chí hát đối đáp các kiểu – làm một lần là bị thầy Hà bắt được một lần, hôm sau lên bảng đọc kiểm điểm trước toàn trường, lí do là quấy rối nữ sinh, mà Đoạn Di là “cá biệt” nhất.
Đoạn Di bật chế độ gió nóng, thỉnh thoảng lại hóng gió mát từ ban công thổi vào.
Đạp nam sinh kia một cái vẫn chưa đủ, cậu dùng chân đẩy đẩy đùi hắn, cố gắng đẩy người sang một bên.
Không biết sao hôm nay nam sinh kia không hề tức giận, ánh mắt lại hướng xuống nhìn chằm chằm vào bắp chân của Đoạn Di: Đoạn Di tắm nước nóng xong thấy nóng, liền kéo ống quần ngủ dài lên tận đùi, coi như quần đùi mặc.
Dù sao đây cũng toàn là con trai, bản thân cậu cũng không có khái niệm alpha-omega gì cả.
Bắp chân rất thon thả, săn chắc, hơn nữa còn trắng, dưới ánh đèn càng thêm trắng nõn nà, ánh đèn huỳnh quang chiếu vào dường như còn phản chiếu ánh sáng.
Lúc Đoạn Di dẫm lên chân hắn, vì không đi dép nên nam sinh kia cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn đưa tay nắm lấy cái chân đang giở trò quậy phá của Đoạn Di.
Mắt cá chân nhỏ nhắn, vừa vặn trong lòng bàn tay một người con trai.
Nam sinh kia lặng lẽ dời mắt từ bắp chân lên đùi, phần thịt liền nhiều hơn, nhưng cũng không hề thô, giống hệt như những đôi chân mà hắn từng thấy trong cuốn truyện tranh Nhật Bản được vẽ cực kì tinh xảo.
Giống hệt omega.
Cậu ấy không có lông chân sao?
“Ê Đoạn Di…” Nam sinh kia cười hềnh hệch: “Tớ đi đây, cậu đừng có đá nữa.”
Nói rồi quay người định làm gì đó “lợi dụng” một chút, kết quả là vừa quay mặt lại liền thấy Thịnh Vân Trạch.
Nam sinh kia lập tức ngoan ngoãn, dẹp bỏ mọi suy nghĩ đen tối trong đầu, lúng túng chào hỏi.
Đoạn Di bị gió máy sấy thổi tóc tai rối bời, ngửi thấy mùi hoa oải hương và gỗ đàn hương mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, mắt liền sáng rực: “Sao cậu chưa ngủ?”
Tâm trạng Thịnh Vân Trạch đang rất tệ, lạnh lùng nhìn cậu một cái, sau đó không nói gì, khom người xuống kéo ống quần ngủ mà Đoạn Di cuộn lên tận đùi xuống.
Tiếp theo, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam sinh kia, khiến hắn ta giật bắn mình, sống lưng lạnh toát, cười khan một tiếng, vội vàng chào tạm biệt Đoạn Di: “Tớ về phòng đây, sắp tắt đèn rồi, hai người nói chuyện tiếp đi! “
Đoạn Di không đáp lại, chủ yếu là do tiếng máy sấy quá lớn nên cậu không nghe thấy gì.
Thịnh Vân Trạch đứng bên cạnh, cậu liền được đà lấn tới nhét luôn máy sấy vào tay hắn: “Cậu sấy cho tớ.”
“Lần sau không được cuộn quần lên cao như vậy nữa. ” Thịnh Vân Trạch cảnh cáo.
Đoạn Di không cho rằng việc xắn quần lên cao có vấn đề gì, bèn gật đầu cho qua chuyện: “Ừ ừ…”
Nghĩ đến thân phận omega của Đoạn Di, hắn lại đề nghị: “Ngày mai đi nói với giáo viên chủ nhiệm, bảo không muốn ở cùng phòng với Tưởng Vọng Thư nữa, chuyển sang tòa nhà đối diện.”
“Không được!” Đoạn Di lập tức phản đối: “Không được đâu, vậy thì ai cũng biết tớ là omega rồi, tớ không muốn đâu. “
Thịnh Vân Trạch hơi tức giận, tuy biết đây không phải là thế giới thực…
Nhưng Đoạn Di thì không biết, mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, lòng Thịnh Vân Trạch lại như bị kim châm, nhổ ra thì đau, không nhổ ra thì còn đau hơn.
Dẫn đến việc hắn lúc nào cũng chất chứa tâm sự, ít nói hẳn đi.
Đoạn Di dường như cũng phát hiện ra vấn đề này.
Mặc dù ở trường Thịnh Vân Trạch là một nam thần cao lãnh, nhưng trước mặt cậu lại rất trẻ con.
Không những trẻ con, còn rất là… ngại ngùng.
Đoạn Di giải thích: “Với cả tớ học hết năm nay là tốt nghiệp rồi, học kỳ cuối rồi mà còn đổi phòng sẽ ảnh hưởng đến việc học, cậu biết không?”
Thực ra cậu còn muốn nói thêm, học kỳ cuối phải ra ngoài học vẽ nữa.
Kể cả không ra ngoài học, mà theo lớp mỹ thuật của trường Nhị Trung ở lại phòng vẽ của trường, ngày nào cũng chẳng học được mấy tiết trên lớp.
Nỗi khổ của học sinh khối nghệ thuật…Đoạn Di thầm than thở.
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ với cái thành tích của cậu thì có ảnh hưởng được gì chứ.
Nhưng nghĩ đến việc lâu ngày không gặp, hắn không nói ra, chỉ im lặng sấy tóc cho Đoạn Di.
Đoạn Di được hắn phục vụ như một chú mèo nhỏ đang hưởng thụ, sau khi sấy xong vẫn còn chút lưu luyến, nhìn Thịnh Vân Trạch: “Vậy là tớ không cần đổi phòng nữa nhé?”
Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn cậu: “Cậu muốn gọi “bố” thì lên giường rồi gọi.”
Đoạn Di: ” =.=! Chết tiệt!”
Đệt! Sao tự dưng lại “lái xe” thế kia, hơi khó đỡ đấy, sao Thịnh Vân Trạch càng ngày càng thành thục vậy, cái cảm giác quen thuộc này là sao…?
Thịnh Vân Trạch tắt máy sấy, đưa tay ôm eo Đoạn Di.
Cậu vốn nhạy cảm ở eo, đang cười liền chui vào lòng hắn, Thịnh Vân Trạch bóp nhẹ, giống như muốn kiểm tra xem dạo này cậu có ăn uống đầy đủ hay không.
Đoạn Di không nhịn được cười, sau đó cầm lấy máy sấy, đẩy hắn ra: “Tớ không chơi nữa, tớ về phòng ngủ đây.”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, Đoạn Di vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh hành lang, xác định không có ai, sau đó nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn một cái, có chút ngượng ngùng: “Tớ về đây.”
Ai ngờ chưa kịp xoay người, tay đã bị Thịnh Vân Trạch túm lấy, Đoạn Di cảm thấy hắn nắm rất chặt, hơi đau một chút, sau đó cả người bị kéo mạnh về phía trước, ngã nhào vào lòng Thịnh Vân Trạch.
Hôm nay hắn bị làm sao vậy, cứ ôm mãi thế?
Đoạn Di chưa kịp suy nghĩ nhiều, Thịnh Vân Trạch đã cúi đầu hôn xuống.
Hai người trao nhau nụ hôn vội vàng, Đoạn Di không dám để Thịnh Vân Trạch hôn sâu thêm nữa.
Bây giờ tuy ngoài hành lang không có ai, nhưng lát nữa sẽ có người đi vệ sinh ra, vội vàng đẩy Thịnh Vân Trạch ra.
“Tớ về thật đấy! Trời ạ, lần sau đừng có hôn ở đây, bị người khác nhìn thấy không tốt đâu.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu hôn tớ trước đấy. “
Đoạn Di: “Tớ phải nhìn xem xung quanh có ai không rồi mới dám hôn đấy, ai như cậu.”
Thịnh Vân Trạch: “Chắc chắn? “
Đoạn Di vô cùng tự tin: “Chắc chắn rồi, chưa ăn thịt heo cũng phải từng thấy heo chạy chứ, làm sao tớ bị giáo viên bắt được.”
Thịnh Vân Trạch ra hiệu cho Đoạn Di ngẩng đầu lên, vị trí hai người đứng hiện tại vừa vặn nằm ngay dưới camera giám sát.
Đoạn Di: “…”
Đời người 10 việc thì 9 việc không như ý.
So với việc phát thanh trước toàn trường lúc học buổi tối thì chuyện bị camera giám sát quay được cảnh hôn nhau có vẻ không còn quan trọng nữa rồi.
Đoạn Di phó mặc cho số phận: “Thôi vậy, có lẽ cuộc sống của nhân vật chính là luôn muôn màu muôn vẻ như vậy.”
Cậu ngẩng đầu: “Sao cậu lại ra ngoài này?”
Đoạn Di giờ mới nhớ ra phải hỏi câu này.
Lúc nãy cậu thấy Thịnh Vân Trạch đi ra, còn tưởng hắn ta đi lấy nước nóng hoặc phơi quần áo gì đó.
Kết quả là đến bây giờ cũng chẳng làm gì cả, chỉ chạy ra ngoài sấy tóc cho cậu.
“Muốn gặp cậu.” Thịnh Vân Trạch nói thẳng: “Vừa nãy về phòng nghĩ ngợi rất lâu, cứ tưởng bản thân có thể nhịn được một đêm, nhưng không gặp cậu là không chịu được.”
Rất hiếm khi hắn nói chuyện kiểu này.
Đoạn Di sững người, mặt đỏ bừng từ cổ lan ra, đến khi cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Thịnh Vân Trạch rất ít khi nói như vậy, cậu nghĩ lại một lần nữa.
Đầu óc Đoạn Di giống như có hàng vạn bông pháo hoa cùng lúc được bắn lên bầu trời.
Cậu biết Thịnh Vân Trạch là người rất sĩ diện lại còn hay “khẩu thị tâm phi”, muốn nghe được những lời nói thẳng thắn như vậy từ miệng hắn ta quả thật còn khó hơn lên trời.
Đoạn Di nhất thời không kịp chuẩn bị, phản ứng đầu tiên lại là hối hận vì sao lúc nãy không ghi âm lại câu nói này!
“Ơ…ơ?” Cậu ấp úng đến mức không nói nên lời: “Vậy…vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta…cũng không phải ở cùng phòng…”
Đoạn Di lắp bắp, lần đầu tiên cảm thấy hơi căng thẳng và gượng gạo.
Thịnh Vân Trạch đề nghị: “Vậy cậu đến phòng tớ.”
Đoạn Di: “Cũng không hay cho lắm…”
Thịnh Vân Trạch đã quyết định rồi, không đợi Đoạn Di trả lời, hắn liền đi đến phòng Đoạn Di.
Lúc đó, Tiểu Mập và những người khác đang bật đèn pin cặm cụi làm bài tập, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch bước vào, còn tưởng là giáo viên đi kiểm tra, liền nhanh tay lẹ mắt trùm chăn kín mít, chặn đứng ánh sáng từ đèn pin, giả vờ như đang ngủ say.
Tưởng Vọng Thư là người nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn thấy Đoạn Di liền lật chăn lên.
Thịnh Vân Trạch mượn đèn pin của Tưởng Vọng Thư, nhìn lướt qua bàn một lượt, sau đó trực tiếp cầm lấy cặp sách của Đoạn Di: “Tối nay Đoạn Di ngủ với tớ. “
Tưởng Vọng Thư đang cắn bút, hít một ngụm khí lạnh: “Vậy… cũng được sao?”
Đoạn Di: “Mẹ nó! Tưởng Vọng Thư cậu có ý gì hả! Nghĩ bậy bạ gì đấy! Tớ chỉ sang đó ngủ thôi!”
Tưởng Vọng Thư làm ra vẻ “gả con gái”, nằm úp mặt xuống giường, giọng điệu ai oán: “Tớ biết mà, chuyện này sớm muộn gì cũng đến, Đoạn lang…”
Đoạn Di: “Đoạn cái đầu cậu ấy!”
Thế là, dưới ánh mắt tiễn con gái đi lấy chồng của Tiểu Mập, Tưởng Vọng Thư và Mọt Sách, Đoạn Di đi theo Thịnh Vân Trạch sang phòng hắn.
Đầu Bằng đang lẩm bẩm cái gì đó, chắc là đang học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh, nhìn thấy Đoạn Di xuất hiện ở cửa, có vẻ hơi ngạc nhiên, lại như không ngạc nhiên lắm.
Quả nhiên, vừa lên lớp 12, mặc dù 11h30 tắt đèn nhưng chẳng có học sinh nào đi ngủ cả.
Phòng Thịnh Vân Trạch, ai nấy đều có một chiếc đèn pin nhỏ, giấu trong chăn, sau khi tắt đèn liền lôi cái bàn nhỏ giấu sẵn dưới gầm giường ra để làm bài tập.
Còn 3 tháng nữa là thi đại học, ngay cả những học sinh ham chơi như Tưởng Vọng Thư cũng bắt đầu lao vào ôn tập, từ 5h30 sáng đến 12h đêm, chỉ ngủ 3,4 tiếng, lên lớp thì tranh thủ chữa bài tập, giờ ra chơi thì cày bài tập nâng cao.
Hôm qua là do vừa mới khai giảng, tối lại còn đi xem phim, chắc chắn từ giờ trở đi sẽ không còn thời gian thư giãn như vậy nữa.
Trong bầu không khí học tập căng thẳng này, Đoạn Di ít nhiều cũng bị ảnh hưởng phần nào.
Nếu là bình thường, cậu cũng chẳng mang cặp sách về phòng.
Giường đơn trong kí túc xá nam tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Hai người nằm vừa, Đoạn Di nhớ hồi học kỳ 1 từng ngủ trên giường Thịnh Vân Trạch rồi, cảm thấy khá hoài niệm.
Thịnh Vân Trạch bật đèn ngủ, Đoạn Di nhìn thấy thầy giám thị đang đi đi lại lại ngoài hành lang, kiểm tra xem còn phòng nào chưa tắt đèn ngủ, hoặc phòng nào còn đang chơi điện thoại.
Cửa mỗi phòng đều dán thông tin về lớp, tên học sinh ở trong phòng đó.
Bình thường giờ này, giáo viên đều biết phòng nào là phòng học sinh lớp 12, nên dù nhìn thấy đèn ngủ cũng sẽ không vào kiểm tra.
Chỉ là lúc 1h sáng sẽ gõ cửa nhắc nhở một câu đừng thức khuya quá.
Đoạn Di lấy sách bài tập ra, nhỏ giọng hỏi: “Mấy giờ các cậu mới đi ngủ vậy?”
Thịnh Vân Trạch không có tâm trạng làm bài tập, “Tùy xem sao, tớ ngủ sớm nhất.”
Đầu Bằng tháo tai nghe xuống, Đoạn Di lúc này mới nghe thấy trong tai nghe của cậu ta đang phát đoạn nghe tiếng Anh: “Lớp trưởng làm bài nhanh, lại học giỏi hơn bọn tớ, hơn 1h đã đi ngủ rồi. Còn bọn tớ thì đến tầm 2h30.”
Đoạn Di, người luôn tắt đèn đi ngủ đúng giờ: “…”
Cuối cùng trong lòng cũng dấy lên một chút áy náy.
Đầu Bằng thấy Thịnh Vân Trạch lấy một tờ giấy trắng ra viết gì đó, trông có vẻ không giống đề thi, liền buột miệng hỏi: “Bí thư, cậu viết gì đấy?”
Thịnh Vân Trạch không ngẩng đầu lên: “Bản kiểm điểm.”
Đầu Bằng: “??!!”
Thịnh Vân Trạch tỏ ra rất bình tĩnh về việc tự viết bản kiểm điểm của mình: “Sáng thứ hai đọc trước cờ, tội yêu sớm với cả Đoạn Di.”
Đoạn Di: “Trời má, quên mất tiêu, ông anh cho em chép ké với.”
Trời ạ…
Đầu Bằng ngơ ngác.
Từng thấy thức đêm cày bài tập, chưa thấy ai thức đêm viết bản kiểm điểm bao giờ!
Thịnh Vân Trạch, cậu là con người sao, hay ít nhất cũng đừng hành động như vậy chứ!
Trong đêm khuya thanh vắng, khi các bạn học sinh đang miệt mài ôn tập hắn lại đi “phát cơm chó”!!!