Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!



Thịnh Vân Trạch sau khi nói “Em với Đoạn Di là thật” thì liền im bặt.

Thầy Hà nghe vậy mặt mũi dần chuyển sang xanh mét. Đoạn Di vội vàng giành lấy mic, trong lúc nguy cấp đã vận dụng hết trí thông minh, phát huy năng lực phi thường vượt qua cả khả năng làm văn, vội vàng chữa cháy: “Là thật–“

Cậu suýt chút nữa thì hét đến lạc giọng: “Là thật sự biết lỗi rồi ạ!”

Thầy Hà thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Di cuối cùng cũng giúp hắn giữ được hình tượng nam thần học đường vốn đang bị đe dọa nghiêm trọng.

Phần sau diễn ra theo trình tự bình thường, trên tay cậu căn bản không có bài kiểm điểm nào cả, chỉ đành phải nói đông nói tây một hồi xin lỗi, từ thầy chủ nhiệm đến thầy hiệu phó, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi.

Giống như việc yêu đương là tội ác tày trời vậy.

Thầy Hà ho khan một tiếng, ra hiệu cho Đoạn Di đưa Thịnh Vân Trạch xuống.

Ông chậm rãi bước lên bục giảng: “Hy vọng những em học sinh sau khi trải qua buổi tự kiểm điểm và xin lỗi sáng nay, có thể nghiêm túc nhận thức được tác hại của việc yêu sớm, haiz, các em tuổi này mà yêu đương, chỉ có hại người hại mình, làm ảnh hưởng đến kết quả học tập, không có lợi ích gì đâu!”

Thầy Hà cảnh cáo toàn trường một phen, sau đó lấy ra danh sách học sinh đạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi để công bố, ông điềm nhiên nói: “Tiếp theo thầy sẽ công bố danh sách học sinh đạt giải trong kỳ thi Vật lý cuối học kỳ trước, trường ta có ba em học sinh đạt thành tích xuất sắc, trong đó–“

Ông đột nhiên khựng lại.

Toàn trường im lặng lắng nghe.

Thầy Hà cứng nhắc nói: “Cái đó, giải Nhất toàn quốc cũng thuộc về trường ta, Thịnh Vân Trạch à, em lên đây, em lên đây, nhanh lên!”

Tiếp theo cả trường vang lên tiếng cười ồ.

Thầy Hà bị cười đến mức hơi ngại ngùng, bực bội nói: “Cười cái gì! Trật tự! Giáo viên chủ nhiệm các lớp duy trì trật tự lớp!”

“Woa… Ngầu quá, mẹ kế mới, cho tớ sờ cái bằng khen của cậu được không? Tớ chỉ sờ thôi, không làm gì khác đâu.” Vừa về đến lớp, Hách San San đã uốn éo tiến lại gần.

Sau khi trải qua tiết tự học tối qua và màn phát biểu dưới cờ sáng nay, mọi người đối với việc lớp trưởng của mình cưa đổ bí thư của lớp mình đã tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Dù sao cũng là “tiêu hóa nội bộ”, lại không phải cưa cẩm lớp khác, người bị cưa cũng không phải bản thân mình, hai người đứng cạnh nhau lại còn rất dễ nhìn…

Tất nhiên điều quan trọng nhất là người còn lại là Đoạn Di, độ hảo cảm của Đoạn Di trong lớp rất cao, bạn học trong lớp đều rất bao dung cho những hành vi đặc biệt của cậu ấy, và trong lòng đều thực sự thán phục Đoạn Di lại có thể hái được bông hoa lạnh lùng của trường như Thịnh Vân Trạch.

Giấy khen của Thịnh Vân Trạch được đặt trên bàn, Hách San San sờ xong thì đổi Phương Vân tiến lại hưởng chút vận may.

Cậu ta vừa sờ vừa nhìn khuôn mặt của Đoạn Di rồi không nhịn được mà hỏi: “Lớp trưởng, cậu với bí thư thật sự đang yêu nhau à?”

Đoạn Di cảm thấy có chút mệt mỏi, vốn dĩ muốn về đến lớp liền ngủ một giấc, bị Phương Vân hỏi như vậy, tính khí liền bốc lên, cậu ném tập bài xuống bàn, ra vẻ ta đây khoe khoang: “Nói nhảm à, không phải thì là gì, tớ với bí thư phát biểu dưới cờ cả trường đều chứng nhận rồi, thầy Hà đứng đó làm chủ hôn đó, cậu không nhìn thấy à?”

Phương Vân nghe xong ngẩn ra, “Luôn cảm thấy có gì đó không giống lắm.”

Đoạn Di: “Không giống ở chỗ nào, rõ ràng rất xứng đôi.”

Thịnh Vân Trạch tự mình dọn dẹp bàn học, trong lòng đang lo nghĩ chuyện khác.

Phương Vân: “Nhưng mà hai người trong lớp cũng không thấy dính lấy nhau, đều tự mình làm việc riêng của mình mà.”

Đoạn Di không phục: “Còn muốn dính lấy nhau kiểu gì nữa, cậu không thấy mỗi lần chép bài tập của Thịnh Vân Trạch, tớ đều là người đầu tiên à, cậu có được ưu ái như vậy không?”

Phương Vân: …

“Đó là ưu ái gì chứ, đó là do cậu ngồi gần bí thư nhất nên giành bài nhanh thôi mà.”

“Thịnh Vân Trạch, cậu nói cho bọn họ biết đi, không phải do tớ tay nhanh mắt lẹ nên mới giành được bài của cậu đâu đúng không, có phải do cậu để dành cho tớ không?” Đoạn Di cứ nhất quyết muốn phân thắng bại.

Giản Kiều bỗng chốc hỏi trúng điểm mấu chốt: “Lớp trưởng, không lẽ hai cậu đến cả tên thân mật của nhau cũng không có luôn à?”

Nói xong một đám người vốn đang hóng hớt ở bên cạnh liền vây lại, bây giờ cũng không giả vờ che giấu nữa, đều trực tiếp nhìn chằm chằm vào Đoạn Di.

Hình như thật sự chưa nghe thấy hai người này gọi nhau bằng tên gì đặc biệt lắm.

Đoạn Di gọi Thịnh Vân Trạch phần lớn đều là gọi tên thật, có lúc thì theo bạn học trong lớp gọi là “bí thư”, có lúc lại theo Tưởng Vọng Thư gọi là “nam thần”.

Thịnh Vân Trạch cũng vậy, chỉ gọi tên thật của Đoạn Di.

Đoạn Di bị nhìn đến có chút xấu hổ, liền lấy thái độ của “quan lớn”, vẫy tay ra vẻ uy nghiêm nói: “Đi đi đi, tối nay có bài kiểm tra đầu năm, ôn bài xong hết chưa hả, đừng có làm phiền lớp trưởng này ôn bài.”

Mọi người nghe xong liền tản ra, mỗi người một việc.

Thịnh Vân Trạch: “Cậu còn nhớ có bài kiểm tra đầu năm?”

Đoạn Di: “Đó là tất nhiên rồi, kỳ thi học kỳ trước tớ thi được năm trăm mấy điểm đó, học kỳ này tớ phải nỗ lực học hành, sửa chữa lỗi lầm, thi vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa. Này, cậu đừng thi Đại học Bắc Kinh nữa, cậu thi vào Thanh Hoa đi, cậu thi Thanh Hoa thì chúng ta mới có thể học cùng trường.”

Thịnh Vân Trạch có chút lơ đễnh, không giống như những bạn khác mở tập bài ra ôn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đoạn Di.

Đoạn Di bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, không hiểu sao lại hiểu ra ý gì đó, hoảng sợ ôm lấy hai cánh tay của mình: “Ê, cậu không lẽ thật sự muốn nghĩ một cái tên thân mật gọi tớ đúng không, cậu nhất định không được gọi tớ là “bảo bối” đấy nhé, nghe sến sẩm quá, tớ không chịu nổi đâu!”

Thịnh Vân Trạch cười một tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Đoạn Di lại cảm thấy không vui.

Tuy rằng nghe Thịnh Vân Trạch gọi mình là “bảo bối” thật sự rất sến sẩm đến nỗi toàn thân đều bị giật điện.

Nhưng mà bị bạn trai của mình từ chối một cách phũ phàng như vậy, cậu cũng không cao hứng nổi.

“Này.” Đoạn Di lén lút dưới gầm bàn đá Thịnh Vân Trạch một cái.

Cậu phát hiện gần đây Thịnh Vân Trạch đặc biệt dính cậu, trước kia gọi mười tiếng hắn cũng lười đáp lại, bây giờ gọi một tiếng đáp một tiếng, phản ứng còn nhanh hơn cả trợ lý ảo.

Phát hiện này khiến Đoạn Di cảm thấy vô cùng khoái trá.

Quả nhiên, hiện tại cũng vậy, chỉ cần cọ cọ Thịnh Vân Trạch một cái là hắn liền buông bút ra nhìn cậu.

Giống như hắn chưa bao giờ đặt sự chú ý lên tập bài vậy, mà luôn dùng ánh mắt của mình chú ý đến cậu.

“Hay là cậu gọi một tiếng đi.”

Thịnh Vân Trạch ngồi thẳng người dậy: “Gọi cái gì?”

Đoạn Di vẫn là cảm thấy xấu hổ, nhìn lướt qua bạn học trong lớp ai cũng đều chăm chỉ làm bài của mình, cậu bèn nằm sấp trên bàn, vùi mặt vào trong tay, sau đó quay sang, mấp máy miệng: “Bảo bối!”

Nói xong liền cười một tiếng, mặt cũng vùi sâu vào trong tay hơn một chút, đôi mắt sáng ngời, lấp lánh ý cười ngại ngùng: “Hì hì.”

Thịnh Vân Trạch ngẩn ra: “Được.”

Đoạn Di suy nghĩ một lát, lại phủ định bản thân: “Khoan đã, khoan khoan khoan đã, tớ lại đổi ý rồi, tớ vẫn cảm thấy gọi thẳng ra như vậy ngại chết đi được, hay là để tớ suy nghĩ lại đã.”

Thịnh Vân Trạch không chờ cậu nghĩ xong, liền chỉ vào tập bài trên bàn của Đoạn Di —— tập bài sai của mình, mở miệng nói: “Đưa tập bài sai “bảo bối” của tớ đây nào, đồ heo.”

Đoạn Di: …

Vừa khai giảng học kỳ hai lớp 12, thời gian đếm ngược đến kỳ thi đại học đã từ ba chữ số chuyển thành hai chữ số.

Hơn nữa mỗi ngày trôi qua đều giảm xuống một ngày, điều này khiến bầu không khí căng thẳng trong lớp bỗng chốc được nâng lên mức cao nhất.

Lớp bọn họ là lớp chọn, học kỳ này không có thi học sinh giỏi nên nhiệm vụ học tập còn nặng nề hơn bình thường.

Những chuyến đi chơi và nghỉ lễ thỉnh thoảng vẫn có vào học kỳ trước thì học kỳ này đều bị hủy bỏ hết.

Nghỉ cuối tuần chỉ còn buổi chiều thứ bảy, tự học buổi tối chuyển thành mười giờ bốn mươi phút tan học, về ký túc xá hai mươi phút rửa mặt đánh răng đi ngủ, mười một giờ lên giường, sáng hôm sau sáu giờ ba mươi tự học buổi sáng, bảy giờ đúng bắt đầu vào học.

Tất cả các môn học đều học liên tiếp hai tiết.

Đoạn Di nghiên cứu thời khóa biểu học kỳ này một lượt, từ sau khi thi thể dục xong, môn thể dục cũng bị hủy luôn.

Từ sáng đến tối đều là hai tiết Toán, hai tiết Lý, hai tiết Hóa, cứ thế cho đến tận tự học buổi tối.

Một tuần hai lần kiểm tra nhỏ, hai tuần một lần kiểm tra lớn.

Thi thử lần một được xếp vào cuối tháng ba đầu tháng tư, cuối tháng tư đầu tháng năm thi thử lần hai, giữa tháng năm thi thử lần ba, cơ bản đã kết thúc tất cả các kỳ thi nhỏ và lớn.

Cuối cùng có lẽ sẽ có hai tuần ôn tập chung, ôn lại toàn bộ kiến thức và nội dung thi đại học, sau đó bước vào kỳ thi cuối cùng, cũng chính là kỳ thi đại học.

Đoạn Di hồi lớp mười, lớp mười một cũng không chăm chỉ học hành cho lắm, chỉ có lên lớp mười hai mới bỗng dưng chăm chỉ hơn một chút.

Cậu còn tự cho rằng mình là kiểu người có thiên phú nữa chứ, kết quả bài kiểm tra đầu năm vừa rồi, do nghỉ đông chơi bời quá đà nên thành tích cũng bởi vậy mà lộ ra.

Trở về hình dạng ban đầu, chỉ được bốn trăm điểm chẵn, thêm một điểm cũng không có, khiến cho Đoạn Di buồn bực cả tuần.

Tưởng Vọng Thư thì vẫn vậy, thi được sáu trăm bảy mươi mấy điểm, Phương Vân thì thấp hơn cậu ta một chút.

Thành tích của lớp bọn họ cũng coi như khá, dù sao cũng không có ai dưới sáu trăm điểm, tỉnh Chiết Giang thi đại học tổng cộng bảy trăm năm mươi điểm, dưới sáu trăm điểm thì có thể từ lớp này cuốn xéo sang lớp khác rồi.

Thịnh Vân Trạch vẫn dẫn đầu, bảy trăm mấy điểm nhìn thật chói mắt.

Đoạn Di đứng trước bảng tin nhìn rất lâu, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.

Tuy rằng biết Thịnh Vân Trạch này, từ nhỏ đến lớn thành tích đều rất tốt, chỉ số thông minh cũng cao, trước kia bọn họ còn nói hắn là thiên tài nữa chứ.

Theo tình hình phát triển này, lên cấp hai là đã bị kéo vào lớp khoa học tự nhiên rồi, không biết Thịnh Vân Trạch tại sao không đi, có lẽ là bởi vì công việc của bố hắn.

“Nhìn cậu kìa lớp trưởng, thi được bốn trăm điểm mà cười đến nỗi hở cả lợi.” Tưởng Vọng Thư tậc lưỡi thán phục.

Đoạn Di liếc xéo cậu ta một cái: “Cậu hiểu cái gì chứ.”

Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch từ cửa lớp đi vào, Đoạn Di liền không thèm nói chuyện với Tưởng Vọng Thư nữa, chạy tới chỗ hắn chơi: “Này, cậu nhìn thấy điểm của mình chưa?”

Thịnh Vân Trạch: “Nhìn rồi.”

Đoạn Di: “Có cảm nghĩ gì không, bí thư, phỏng vấn cậu một chút đi!”

Hắn xoay xoay cuốn sách trong tay, cuốn sách nào của Đoạn Di cũng giống như là mới mua vậy, như chưa từng bị lật ra bao giờ, công dụng chính của nó không phải là để đọc, mà là để xoay chơi.

Hơn nữa mép sách còn bị cậu dùng bút lông viết tên lên trên, chính là mặt lật trang, mở sách ra thì sẽ không nhìn thấy tên nữa, đóng lại mới có thể nhìn thấy tên.

Tất cả các nhà khoa học và nhà lịch sử trong sách giáo khoa đều không thoát khỏi bàn tay của Đoạn Di, bị cậu vẽ lung tung lên trên.

Chỉ riêng hình của Đỗ Phủ trong sách Ngữ văn của cậu đã bị vẽ thành chiến binh lái Gundam rồi.

Thịnh Vân Trạch cười với cậu một cái, hỏi: “Hôm nay cậu không đến phòng vẽ à?”

Vừa khai giảng, Đoạn Di liền nói với giáo viên chủ nhiệm là muốn ở lại trường học vẽ cùng các bạn trong lớp mỹ thuật ở phòng vẽ.

Cậu không chọn đến trung tâm bên ngoài học vẽ, Đoạn Di rất tự tin về khả năng vẽ của mình, thi đại học vượt qua điểm chuẩn là việc quá dễ dàng, lại còn khiêm tốn khoe khoang: sợ mình thi điểm quá cao, dọa các đàn em khóa dưới.

Nhưng mà cậu nói như vậy cũng không phải là không có căn cứ, Đoạn Di hình như nhớ mình từng thi đại học một lần rồi, không biết là thi ở thế giới song song nào đó hay không, lúc đó cậu hình như là thủ khoa khối thi ba môn của Học viện Mỹ thuật Trung ương.

Cuối cùng cậu cũng không chọn Học viện Mỹ thuật Trung ương, cũng không đi Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, mà chọn Học viện Mỹ thuật Quảng Châu, lại còn là học sinh được tuyển thẳng vào, toàn trường chỉ có mình cậu là được như vậy, vào học học kỳ đầu tiên năm nhất, bị các tiền bối khóa trên vây xem cả một tuần.

Phong cách vẽ tranh của Đoạn Di thực ra nghỉêng về lộng lẫy, huyền bí, nhìn vào bức tranh của cậu, cơ bản mọi người đều cho rằng người vẽ là một thiếu niên bí ẩn, cao ngạo, lạnh lùng và không dễ gần, kết quả lúc đó Đoạn Di lúc đó vác theo chiếc cặp sách đến làm thủ tục nhập học, trông vô cùng tinh nghịch, hoạt bát không giống một người vẽ tranh cho lắm, rất nhanh liền làm quen với bạn học trong lớp, lúc cười lên thì giống như mặt trời nhỏ, cũng khiến mọi người vô cùng kinh hãi.

Kỳ thực việc vẽ tranh cũng không phân biệt tuổi tác, có một số người có thiên phú được ông trời ban cho, dù cho người bình thường có cố gắng cả đời cũng không thể nào đứng cùng vạch xuất phát với họ.

Thiên phú của Đoạn Di thuộc dạng được ông trời ban cho, hơn nữa cậu còn vô cùng chăm chỉ, từ nhỏ đến lớn chưa từng bỏ bê ngày nào.

Đoạn Di đang nằm vẽ một chiếc đồng hồ nhỏ trên cổ tay của Thịnh Vân Trạch, vẽ mẫu mới nhất của Piaget.

Thịnh Vân Trạch đặt tay trái trên bàn cho cậu “bày trò”, tay phải làm bài.

Đoạn Di vừa vẽ vừa nói: “Tối hôm qua về muộn quá, về đến ký túc xá đã hai giờ sáng rồi, lại còn quên chìa khóa phòng vẽ bên trong nữa, hôm nay bọn họ chưa qua đó, tí nữa tớ qua đó vẽ.”

Thịnh Vân Trạch: “Sáng nay cậu ở lại lớp à.”

“Ừ.” Đoạn Di thổ ra một hơi, vô cùng đắc ý khoe: “Nhìn cũng được phết nhỉ!”

Thịnh Vân Trạch lười biếng khen cậu một câu, thật sự không nhìn ra được chiếc đồng hồ này có chỗ nào đẹp.

Đoạn Di chống cằm lên trên nắm tay: “Hôm nay cậu không cần đi cùng tớ đâu, phòng vẽ bẩn lắm.”

Phòng vẽ của lớp mỹ thuật nằm ở cuối hành lang tầng bốn, giữa phòng vẽ và phòng nhạc có một cầu thang ngăn cách.

Phòng nhạc sạch sẽ, sáng sủa, phòng vẽ thì không, bẩn đến mức bước vào còn không có chỗ đặt chân.

Hộp màu xếp thành núi, giá vẽ thì thiếu chân thiếu tay, dưới đất toàn là bụi than và vụn tẩy, cộng thêm những bức tranh bay lơ lửng khắp nơi.

Trong phòng vẽ không tìm nổi một quyển vở vẽ nào nguyên vẹn, hầu hết đều bị xé ra dán lên tường, hơn nữa còn bị xé lung tung hết cả, lúc muốn dùng thì lại phải cúi xuống nhặt từng tấm tranh dưới đất lên.

Thịnh Vân Trạch bị sạch sẽ lắm, Đoạn Di nhớ mà, lúc trước lúc nào cũng kéo hắn ở lại phòng vẽ ăn bụi than với mình, thật sự là chẳng có ý nghĩa gì.

Hơn nữa Đoạn Di lúc vẽ tranh rất thích nghe nhạc, cũng chẳng có thời gian nói chuyện với người khác.

Thịnh Vân Trạch mỗi lần đến cũng chỉ tìm một góc lấy ghế ra làm bài tập, cứ thế ngồi bên cạnh cậu mà thôi.

“Đi thôi.” Thịnh Vân Trạch thu dọn cặp sách.

Đoạn Di: “Ê, khoan đã, thật sự đi à, vậy hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi?”

Thịnh Vân Trạch: “Tí nữa gọi đồ ăn ngoài ăn.”

Đoạn Di đuổi theo hắn: “Mẹ kiếp, cậu biến thái rồi đấy, lúc trước cậu đâu có gọi đồ ăn ngoài bao giờ

À, cậu đã ra sân bóng rổ lấy đồ ăn bao giờ chưa, không có kinh nghiệm thì để tớ đặt cho, tớ lấy đồ ăn ba năm rồi mà chỉ bị bắt có mười lần…”

“Cạch” một tiếng, cửa phòng vẽ bị đẩy ra.

Tuy rằng Thịnh Vân Trạch đã đến đây không ít lần, nhưng mà mỗi lần mở cửa ra, đều bị mùi mốc meo lẫn lộn giữa mùi sơn và mùi gỗ kỳ quái bên trong làm cho sốc một phen.

Đoạn Di ném cặp sách lên trên chiếc bàn sạch sẽ, liền đi mở cửa sổ, để ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào.

“Hôm qua lớp mỹ thuật lên đây học mà không dọn dẹp gì cả, mẹ kiếp ai mà thiếu đức vậy, lại còn ăn lẩu ở phòng vẽ nữa chứ!” Đoạn Di chán ghét dùng một cái giá vẽ che khuất cái bếp điện từ ở góc tường.

Giá vẽ của cậu chiếm cứ nơi có ánh sáng tốt nhất phòng vẽ, hơn nữa còn gần bồn rửa tay nhất.

Tuy rằng Thịnh Vân Trạch chưa từng học vẽ–trình độ vẽ vời của hắn chỉ giới hạn ở mức vẽ “năm đứa bé thả chim bồ câu hoà bình” thời mầm non.

Lại còn là chim bồ câu vẽ theo kiểu giản lược.

Nhưng dưới sự “thấm nhuần” của Đoạn Di, hắn vẫn học được không ít thứ.

Ví dụ như biết được gôm không nhất định phải là cứng, mềm cũng có thể dùng để tẩy xoá.

Hơn nữa, hoá ra cũng có thể dùng gôm để vẽ tranh!

Còn có chính là màu trắng còn quan trọng hơn cả mạng sống, có thể cho cậu mượn tiền, nhưng không thể cho cậu mượn màu trắng.

Trong phòng vẽ, nếu như đã cho phép bạn bè dùng thìa múc màu trắng của mình rồi, vậy chắc chắn là tình bạn thắm thiết như anh em cùng mẹ–––đặc biệt là khi trên chiếc thìa của đối phương vẫn còn loang lổ các loại màu chưa rửa sạch.

Thịnh Vân Trạch rất tự giác lấy bảng pha màu của Đoạn Di mang đi rửa sạch sẽ, thuận tiện đổ hộ cậu cốc nước pha màu hôm qua cậu chưa kịp đổ đi, thay bằng nước sạch.

Lúc quay lại thì Đoạn Di đã căng giấy vẽ xong rồi, hôm nay không biết cậu muốn vẽ cái gì–––nhưng mà nhìn thấy cậu ngồi gọt bút chì, Thịnh Vân Trạch liền biết cậu không muốn vẽ tranh rồi.

Thông thường, mỗi khi Đoạn Di không muốn vẽ tranh, không phải chính là ngồi gọt bút chì, thì chính là nghịch ngợm mấy hộp màu nước của cậu.

Bút chì và tẩy của Đoạn Di mua về chẳng bao giờ dùng hết đã thấy mất rồi, Thịnh Vân Trạch cũng không biết cậu lấy bút chì của ai mà gọt nữa.

Mỗi lần cậu vẽ phác hoạ hoặc là chân dung bán thân, đều phải cúi người lục lọi dưới đất nửa ngày, nhặt được mấy cây bút chì, cục tẩy rồi mới bắt đầu vẽ, tuỳ tiện đến mức đáng sợ.

Đoạn Di gọt bút chì một lúc, sau đó kéo chiếc ghế nhỏ của mình lại gần Thịnh Vân Trạch rồi ngồi xuống.

“Tớ hỏi cậu này.”

Hiện tại, trong phòng vẽ chỉ có hai người bọn họ, Thịnh Vân Trạch nhìn cậu: “Hỏi cái gì?”

Đoạn Di do dự rất lâu, cuối cùng cũng hỏi ra miệng: “Gần đây cậu có phải là có chuyện gì không vui phải không?”

Cũng đã một tuần rồi, cậu không thấy Thịnh Vân Trạch vui vẻ lần nào cả.

Không lẽ là do áp lực thi đại học lớn quá?

Học bá cũng có lúc cảm thấy căng thẳng à?

“Không có.”

Thịnh Vân Trạch nhớ tới lời của bác sĩ Hạ, không thể nói thẳng bí mật của thế giới này cho Đoạn Di biết.

Hắn vẫn đang cân nhắc lời nói của bác sĩ Hạ, trong ánh mắt toát lên một tia buồn bã không thể nhận ra, nhìn Đoạn Di.

Đoạn Di dưới ánh mắt của hắn liền duỗi người một cái, ngáp một cái, cứ tưởng Thịnh Vân Trạch thật sự buồn bực vì chuyện thi đại học: “Cậu đừng có mà cảm thấy áp lực, thật ra ai cũng vậy cả, hơn nữa, thành tích của cậu tốt như vậy, chỉ cần cậu thả lỏng tinh thần đi thi là nhất định có thể thi đỗ Đại học Bắc Kinh.”

Nhưng Thịnh Vân Trạch lại không nghe thấy Đoạn Di đang nói gì, trong lòng hắn lúc này chỉ nghĩ đến: Gần đây, Đoạn Di ngày càng hay ngủ gật.

Từ mùa đông năm ngoái bắt đầu, cậu luôn trong trạng thái uể oải, lờ đờ.

Giống như là ngay giây phút tiếp theo, cậu sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ.

Thịnh Vân Trạch không biết liệu đây có phải là biểu hiện tinh thần của Đoạn Di không thể chống đỡ nổi nữa hay không, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Đoạn Di nhắm mắt muốn ngủ, trong lòng hắn đều theo đó mà co rút dữ dội.

“Đoạn Di…”

Thịnh Vân Trạch vươn tay ra đỡ lấy cậu.

Đoạn Di giật mình tỉnh lại, mắt mờ mờ mịt mịt chớp chớp: “Mẹ kiếp, sao tự dưng tớ lại ngủ thế này, chết tiệt, chắc chắn là do tối hôm qua vẽ tranh đến tận hai giờ sáng đây mà, tớ cũng quá nỗ lực rồi đấy, xúc động quá đi mất! Khóc ròng ròng trên màn hình …”

Cậu vừa nói vừa cười ha ha, khiến cho bầu không khí trở nên vui vẻ hơn một chút, thuận thế ngả đầu lên vai Thịnh Vân Trạch: “Buồn ngủ quá đi mất, tối nay tớ phải đi ngủ sớm mới được.”

Lúc nhắm mắt lại, Đoạn Di nghe thấy giọng nói run rẩy của Thịnh Vân Trạch: “Đoạn Di, đừng có ngủ.”