Từ cái việc bị tranh mất chức lớp trưởng, Hải Đông luôn ghim hận trong lòng, âm thầm tìm mọi cách khiến Hữu Mỹ gặp đủ các thứ chuyện,
Nhưng đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma mà!
Cuối cùng rồi cũng sẽ bị phát hiện thôi. Sau đó, thì sao nhỉ?
Mời các bạn theo dõi nha!
Hừm, Chắc chắn là có H rồi!
=======//=======
Truyện 10 chương 1: Nhập học
Dứa xanh không chua cũng chát
Mối tình đầu không nát thì tan
Người ta đều thừa nhận rằng, trong tất cả các thứ tình cảm đan xen tồn tại giữa cuộc đời này, tình yêu chính là kỳ diệu nhất.
Thế nhưng ít ai biết được rằng, trong tình yêu ấy, thứ day dứt nhất lại được gọi tên là mối tình đầu.
Bất giác, nghe một bản nhạc,
Bất giác, xem một bộ phim,
Có liên quan dù chỉ là chút vấn vương,
Tự khắc lại nhớ lại người một thủa ấu thơ, tay trao tay nhau, một lá thư tình gấp làm tư, một nhành bằng lăng vương mái tóc người, ngày tựu trường.
Bắc Ninh.
Chín năm về trước.
Những năm rơm rạ vẫn còn phủ phơi đầy đường, kẽo kẹt chiếc bánh xe đạp không qua nổi đường rơm phải đẩy tay nhau mà dắt đi.
Những năm điện thoại di động là một thứ gì đó quá mực xa xỉ, chiếc áo dạ dài có bờ lông mềm trên cổ là khao khát của bao nhiêu kẻ mới lớn.
Nơi ấy, có mối tình đầu của tôi.
=========
Hải Đông khoác trên mình chiếc áo đồng phục mới, nở một nụ cười tươi rói vẫy tay chào bố mẹ mình.
Hôm nay, là ngày cậu nhập học cấp ba.
Trèo lên chiếc xe đạp mới cứng màu lông chuột, được bố mẹ cực kỳ ưu ái dành đó như một phần thưởng thi đỗ lớp chuyên, háo hức đạp những nhịp đầu tiên.
Mọi người trong nhà, nhất là mấy đứa em họ vẫn hay trêu ghẹo gọi cậu bằng hai từ " công tử", chỉ bởi lẽ nhà cậu ở mặt đường lớn của xã, bố mẹ đều là " người nhà nước " lại thêm cái dáng dong dỏng cao và làn da hơi xanh, khác một trời một vực với mấy đứa trai nhóc cùng tuổi trong làng hàng ngày bắn bi cưỡi trâu phơi nắng.
Cũng bởi vậy, khi cậu là người duy nhất trong làng thi đỗ vào lớp chuyên này, không mấy người ngạc nhiên.
Lớp 10A5.
Hải Đông sau khi cẩn thận cất chiếc xe quý báu vào khu để xe phía sau trường, thì một mực thẳng tiến, xốc chiếc túi đeo chéo màu đen – thời thượng lúc bấy giờ, khoác lên vai.
Nhìn khuôn viên trường rộng gấp hàng chục lần so với trường cấp hai gần nhà quen thuộc, Hải Đông có phần hồi hộp, giương đôi mắt một mí của mình nhìn khắp xung quanh.
Trường cấp 3 này, mỗi khối có 25 lớp,
Trong đó có 5 lớp chuyên, A1 A2 là chuyên khối A.A3 chuyên khối B, A4 chuyên khối C, và A5 – lớp của cậu, chuyên khối D.
Để thi đỗ vào trường thì không quá khó, nhưng để cạnh tranh vào được một suất trong các lớp chọn này, tỷ lệ chọi cao hơn cả tỷ lệ thi đại học.
Nghe nói toàn xã năm nay chỉ có 6 bạn vào được lớp chọn, nhưng học chung A5 với cậu thì chỉ có một người.
Mà người này cũng không quen thuộc gì với cậu, thậm chí cậu cũng chẳng biết luôn, vì khác làng, cấp hai cũng khác lớp nữa, tên là Hữu Mỹ.
Nhíu mày, cái tên thật kỳ quặc, con trai mà tên Mỹ.
Hoặc nói trắng ra, cậu không quan tâm.
Nằm trong sự bao bọc che chở và chiều chuộng tuyệt đối của bố mẹ, lớp chín cậu là người duy nhất trong lớp có đài cát sét mang theo trên lớp, bật vang tình khúc vàng của Đan Trường xốn xang một mảnh góc bàng rợp nắng. Đến thầy cô cũng còn phải mượn để phát băng giờ chào cờ lúc loa hỏng, thì nói gì tới chuyện cậu quan tâm mấy kẻ đen đen bẩn bẩn suốt ngày kể chuyện đi gặt với nhổ mạ ngoài đồng kia.
Cậu không phải là lớp trưởng, mà là Liên Đội Trưởng,
Trưởng của Nhóm lớp trưởng, thế nên mắt cậu lúc nào cũng cao ngang ngọn tre.
Cậu tự tin đến 100 phần rằng, chức lớp trưởng những năm cấp 3 này, xét cho cùng cũng không ai qua được mình.
Hải Đông nhìn đống người lộn xộn chen chen lấn lấn trước mắt, thầm bĩu môi một cái.
Trách chi, điểm số đầu vào của cậu cao gần như nhất lớp, đã vậy bố cậu còn làm trên Huyện, chính là bí thư Huyện ủy đấy!
Đừng nói thầy cô chủ nhiệm, đến hiệu trưởng trường cũng phải nể mặt bố cậu mấy phần.
===========
Ngày ấy, các cô giáo không có đồng phục.
Cô Hoa, giáo viên chủ nhiệm, là giáo viên dạy tiếng Anh có tiếng trong trường, cắt tóc ngắn cúp nhìn rất trẻ trung, một bộ áo vest nữ bó lấy người, cất tiếng cười tươi:
- Cô đọc danh sách,các em theo tên lần lượt vào chỗ ngồi, bắt đầu từ phía bàn đối diện giáo viên.
- Thứ tự không sắp xếp theo vần Alpha, mà sắp xếp theo mỗi xã, các bạn cùng xã sẽ ưu tiên ngồi gần nhau để tiện giúp đỡ nhau việc học hành và cá nhân sau này.
Ngay lúc ấy, trong đầu Hải Đông đã bất giác đảo qua tìm kiếm, vậy thì chắc chắn mình sẽ phải ngồi cùng bàn với cậu ta?. Ai là Hữu Mỹ nhỉ?. Cậu ta nhìn thế nào? Có kỳ quặc như cái tên không?
- Xã Minh Tân, có 6 bạn. Các em ngồi kế tiếp đi. Mỗi bàn là hai người nha.
- Đúng rồi. Ba bàn đủ rồi.
Cô Hoa liên tục chỉ vị trí cho từng bạn, hầu hết lớp đều là con gái, còn có những bạn đã chơi với nhau hoặc chung lớp từ hồi cấp hai nên không khí một mảnh rộn rã,
- Hải Đông?
- ....
- Em nào là Hải Đông?
Hải Đông đang ngó nghiêng, nghe thấy tên mình liền vâng một tiếng.
Cô Hoa cười với cậu,chỉ tay về vị trí ngay gần cửa sổ của dãy áp tường, hàng thứ tư:
- Em ngồi kia.
- Vâng.
Thế nhưng bước chân một hai lại hơi dừng, vì cậu biết tiếp theo sẽ là tên của " người bạn" sẽ ít nhất là ngồi gần mình tới một học kỳ.
Vậy nhưng không có!
Hoàn toàn không có!
Người tiếp theo bẵng nhiên lại là gọi tên một người xã khác, ngồi cách chỗ của cậu.
Hải Đông không khỏi có chút thắc mắc,
Tính cậu vốn nhỏ mọn, mặt bất giác hơi nhăn lại.
Cái tên chẳng ra làm sao đã không tính, lại còn không tới lớp?. Khiến cậu hầu như bị cả lớp soi chằm chằm do ngồi đơn lẻ. Lớp thì toàn con gái không!. Lác đác được chục đốm con trai.
Hải Đông bắt đầu hậm hực, dằn bút sách lên trên bàn.
Cô Hoa sau khi ổn định chỗ ngồi, cũng vừa vặn một tên cao to chừa đầu vào lớp.
- Dạ, Em chào cô!
- ...!!
Cả lớp bắt đầu xôn xao, đoán già đoán non.
Cô Hoa đã nở một nụ cười tươi rói, đứng trên bục giảng mà hướng về phía tên con trai vừa mới tới:
- Giới thiệu với các em, đây là Hữu Mỹ.
- Sáng nay cô có nhờ em ấy chút việc trên phòng giáo viên nên tới trễ,
Nói rồi cô Hoa chỉ tay xuống thẳng chỗ bên cạnh cậu:
- Hữu Mỹ, em ngồi ở đó!.
- Vâng!
Giọng nói trong veo còn chưa vỡ, nhưng gương mặt và chiều cao lại đã sáng láng lắm rồi.
Mấy đứa con gái bấm nhau cười khúc khích.
Mặt Hải Đông đã nhăn lại thành cả một chùm lớn, hậm hực nhìn kẻ trước mắt.
So với độ tuổi lớp mười của cậu, nói ra thì có hơi chút buồn cười, thế nhưng con trai mà tầm tuổi ấy, thậm chí lông mao cũng mọc chưa đầy đủ.
Vậy mà cái tên này!
Hữu Mỹ mà cái thứ gì?
Da thì ngăm, người thì cao to.
Rõ ràng là tên chết tiệt phát triển sớm!.
Kẻ cao to kia dường như không để ý được hết ánh mắt lạnh tanh đang xiên về phía mình, hớn hở quay sang bên cạnh:
- Chào cậu, mình tên là Hữu Mỹ!
Hải Đông nghiêng mặt, không thèm trả lời, lầm rầm.
- Tôi đâu có điếc.
=====
Sét đánh ngang tai.
Hải Đông hơi cứng họng,
Bầu lớp trưởng?
Cậu vừa nghe nhầm sao?
Rõ ràng cậu đã ăn chắc trong tay rằng chức lớp trưởng sẽ là của cậu.
Thế nhưng cô giáo lại đang làm gì thế kia?
Cô Hoa cầm trong tay một chiếc thùng giấy" bỏ phiếu". Giọng nói vui vẻ xen chút nghiêm túc vang lên "
- Vì là ở lớp chúng ta, có tới 5 bạn đã từng làm lớp trưởng và lớp phó hồi cấp hai, do đó, để chọn ra chức lớp trưởng và chúng ta sẽ cùng mời năm bạn lên giới thiệu về bản thân mình,
- Sau đó, từ năm bạn này các em sẽ bỏ phiếu để bầu ra một lớp trưởng tạm thời,
- Dĩ nhiên, cô cũng sẽ hoan nghênh bất kỳ một bạn nào trong số các em tự ứng cử mình hoặc bạn bè lên đây.
Nói thì là nói như vậy, nhưng qua lớp chín thủa ấy rụt rè và nhút nhát bao nhiêu. Dẫu cho có là con gái A5, lại là lớp chuyên khối D, vốn dĩ xông xáo hơn nhiều thì ngay buổi đầu vẫn không có bạn nào tự mình dám ứng cử.
Rút cuộc, chức bí thư và lớp trưởng vẫn là để dành cho chuẩn năm người mà thôi.
Hải Đông thở phào một cái.
Ít nhất như thế cũng không phải là quá khó.
Với lại khả năng đứng trước đám đông của cậu đã được rèn luyện cực tốt, hay về cơ bản là cậu chả coi ai ra cái muỗi gì, nên không một chút run rẩy.
Ba đứa con gái kia, quá vặt.
Điều khiến Hải Đông giật cả mình, vậy mà lại là tên Hữu Mỹ ngồi ngay bên cạnh cậu, - nó – cũng được tính một chân do cấp hai là lớp phó học tập.
Cái con khỉ mốc!
Hắn ta nói cũng không được lưu loát lắm, lại còn bối rối mà gãi gãi đầu, tai cũng muốn đỏ cả lên.
Thế nhưng bên dưới lại cứ khúc khích khúc khích.
Hải Đông vô thức chán ghét vò nát cả một trang đầu quyển vở.
Sao nhìn thế nào cũng ghét không chịu được?!!!!!!
Gần ba mươi phút trôi qua, lại thêm ba mươi phút cô Hoa ghi chép và kiểm lại từng đề xuất của mọi người, mỉm cười cầm trên tay tờ giấy kết quả.
Mỗi một bước chân cô bước ra giữa bục giảng giờ đây, thực như muốn lấy đi mấy phần dũng khí của Hải Đông vậy.
Trước giờ, cậu chưa từng hồi hộp như thế.
Bởi vì, cậu là nhất, cậu chính là nhất!!!!!!
Tay Hải Đông siết lại theo từng lời của cô Hoa chậm rãi.
- Dựa theo số phiếu bầu.
- Em Mai và Em Thảo sẽ là tổ trưởng tổ một và tổ hai,
Em Đặng Lan sẽ là bí thư,
Hải Đông mỉm cười, ba đứa tạch rồi!
Liếc xéo sang bên cạnh một cái.
Thế nhưng nụ cười phút chốc lại ngoạch hẳn sang một bên mép không khép lại được.
- Hải Đông sẽ là lớp phó học tập.
- Còn Hữu Mỹ sẽ là lớp trưởng của lớp chúng ta,
- Các em cho bạn Hữu Mỹ một tràng vỗ tay nào!
Tiếng vỗ tay rền vang,
Hữu Mỹ theo cái vẫy tay của cô giáo chủ nhiệm, nở ra nụ cười sáng lạn bước về phía bục giảng.
- Cảm ơn các bạn, cảm ơn mọi người!
Hải Đông cảm giác, mình vừa chết qua một lần.
Cả buổi không phát ngôn ra nổi một chữ nào, mặt mày như đóng đá.
=========
Tối hôm ấy,
Bà Oanh, mẹ của Hải Đông nhìn cậu con trai út trên bàn ăn cứ chọc qua chọc lại bát cơm, an ủi:
- Là lớp phó học tập cũng được rồi. Con trai mẹ là giỏi nhất.
Hải Đông gạt tay ra:
- Con không cam tâm!. Nó là cái thá gì chứ?!
- Con đừng nói vậy chứ!. Ơ kìa..
- Con không ăn nữa!
Hải Đông một hai bước về phòng.
Việc này đối với một công tử bột, một cậu con út được nuông chiều từ bé như Hải Đông, quả thực là một đả kích lớn.
Rõ ràng cậu mới là người giới thiệu tốt nhất, rõ ràng bố mẹ cậu cũng đã cùng cô giáo chủ nhiệm gặp qua. Vậy mà chỉ vì hắn ta, cậu lại bị nẫng đi mất chức lớp trưởng kia!