*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc ấy,
Gần tới giờ sinh hoạt.
Hữu Mỹ cầm trong tay tờ " đơn xin thôi chức lớp trưởng ", mà hơi run nhẹ lên.
Giờ ra chơi này, sao lại lâu như thế?
Thực sự cảm giác bị mọi người xiên xỏ, rất khó chịu, dù là mình không nghe, nhưng không phải là nó sẽ không lọt tới tai.
Nếu như không do cô Hoa khẳng định tin tưởng, thì có lẽ bản thân cậu thực muốn nghỉ cả học.
Hít một hơi không khí lành lạnh đầu đông,
Dù là có kha khá đứa khẳng định chẳng sao cả, nhưng lại không ai đồng ý tham gia cuộc thi < đôi bạn cùng tiến > với cậu.Có hai thằng bạn thân, thằng Ninh, thằng Điển, thì đều là khác lớp.
Trước khi vụ việc kia xảy ra, ngay ở giờ chào cờ, khi đại diện trưởng ban phụ huynh phát động và tài trợ cho cuộc thi đôi bạn cùng tiến này, rất nhiều bạn trong lớp đều đã đề nghị cùng cậu tham gia. Bởi lẽ vài phụ huynh giàu có đã đứng ra tài trợ, nếu như cả hai bạn đều đạt loại khá, sẽ được thưởng mỗi bạn ba trăm ngàn. Còn nếu như hai bạn đều đạt loại giỏi trong học kỳ, sẽ được thưởng tới sáu trăm ngàn.
Con số này có khi bằng tiền ăn sáng cả một học kỳ của một đứa cấp ba như cậu.
Thế mà vừa xảy ra việc, chẳng đứa nào muốn chung nhóm với cậu nữa.
Bị sốc là điều không thể tránh.
Hữu Mỹ thở một hơi nặng nề. Cương quyết ký tên xuống tờ đơn này, cậu không muốn cũng không được, tiếng xì xào khắp nơi rằng lớp trưởng lớp chọn khối D là một thằng biến thái, sex siếc ghê lắm.
Thậm chí Hải Đông không những kẻ vạch vôi chia bàn, mà mỗi lần cậu nhìn sang đều bĩu môi và lùi người ra sau.
Hữu Mỹ cũng tức tới ghê gớm, muốn đánh nhau một trận, lại bị chúng nó nói rằng nghe nói thằng đó ăn cả con trai, rồi chạy hết.
Hữu Mỹ oan ức lắm.
Thực sự mới mộng xuân được chính ra có hai lần.
Sao rút cuộc lại thành ra thế này?!
Mạnh tay ký lên tờ đơn. Hữu Mỹ trừng mắt
Nếu như thực để cậu tóm được tên khốn nạn nào nhét mấy đồ đó vào túi cậu, cậu sẽ giã nó ra bã rồi muốn đến đâu thì đến!
==========
Giờ sinh hoạt.
Sau khi Hữu Mỹ miễn cưỡng như đọc ra những việc tối thiểu phải có trong giờ sinh hoạt, liền dứt khoát cầm tờ đơn đặt lên bàn giáo viên chủ nhiệm,
- Thưa cô, em muốn thôi giữ vị trí lớp trưởng.
- Em thực sự không biết giải thích thế nào, chỉ hi vọng mọi người tin tưởng. Nhưng em cũng không muốn ảnh hưởng tới lớp ta.
Cả lớp một mảnh ồn ào, ai cũng biết rõ ràng lý do, thế nhưng lại chỉ có một vài bạn là nhỏ tiếng bênh vực lẫn nghi ngại.
Đặng Lan là bí thư, đứng lên một hai câu mong cô giáo làm rõ, rồi cũng thôi.
Hữu Mỹ vừa đảo chân quay trở về lớp dưới sự thất vọng nặng nề, đôi mắt hơi cúi, thì đúng lúc này, cứ như vạch nắng trong mưa. Hải Đông tận dụng triệt để cái tinh thần chẳng coi ai ra cái gì sất, hùng dũng đứng lên,
- Cái gì?!!!
Cả lớp mắt chữ O một loạt, trợn đến suýt rơi cả lông mi, nếu như coi Hải Đông là tấm vải, nãy giờ chắc bị xuyên thủng tới không còn một sợi tơ nào còn nguyên.
Cái tin Hải Đông đăng ký tham gia < đôi bạn cùng tiến> với Hữu Mỹ, lại còn làm một bài " phát biểu cảm nghĩ " cực kỳ cảm động và chân tình về cái sự việc không may xảy ra kia.
Cái gì mà:
" Mình tin tưởng Hữu Mỹ không phải người như vậy "
" Việc ngày hôm đó mình chắc chắn là sự hiểu lầm "
" Mình hi vọng các bạn cũng sẽ có cái nhìn đúng hơn "
" Hữu Mỹ là một lớp trưởng cực kỳ có trách nhiệm, không vì một sự việc chưa rõ ràng mà chúng ta lại đánh giá sai lầm"
" Lấy tư cách là lớp phó học tập mình mong muốn được cùng với bạn ấy tham gia chương trình đôi bạn cùng tiến "
" Chúng ta là một tập thể, phải cùng nhau cố gắng và phấn đấu "
" Một lần nữa mình hi vọng Hữu Mỹ sẽ vẫn là lớp trưởng của chúng ta "
Tích tắc.
Thời gian cũng như ngưng đọng theo từng câu phát biểu hùng hồn của Hải Đông.
Gần ba phút trôi qua, tiếng vỗ tay bắt đầu reo vang lên,
Từng nhịp từng nhịp, thúc thẳng vào tim Hữu Mỹ,
Gần như ôm chầm lấy Hải Đông, Hữu Mỹ siết người tới nghẹn thở.
- --------
Cảm động ư?
Có một chút thì phải, tim Hải Đông nảy lên một tiếng thật mạnh.
Ừ, thì là hiểu lầm.
Vậy mà trước đây làm biết bao nhiêu thứ ngu xuẩn. Hóa ra lại là hiểu lầm.
Nếu như không phải hắn,
Ừ. Thì chức lớp trưởng kia cũng cứ không phải là của mình.
Thôi thì hôm nay, mái tóc cháy nắng này, không đáng ghét lắm,
Cái ôm lắc lư này, ừ thì cũng ấm.
- ---------
Mấy đứa con gái rì rào rì rào,
Nhìn cái mặt đáng ghét thế mà tốt ra phết đấy nhở?
Ừ, trước giờ nhìn là muốn tạt phát một mà hóa ra ok đấy!
Vậy mà trước giờ cứ tưởng hai ổng không thân chứ!
- ---------
Cô Hoa mỉm cười.
Tuổi trẻ ấy mà.
Đẹp và trong veo như nắng, nếu không biết cách rèn cho đủ nặng đủ nhẹ.
Có lẽ, sẽ thật chưa xứng mang cái danh nhà giáo.
- ----------
Hải Đông ngay sau đó một ngày thôi, là đúng một ngày thôi.
Mới thấy cái chương trình này nhảm hết sức nhảm.
Vậy nhưng cũng không dám hó hé tiếng nào, vì nghe chính tai bố cậu nói rằng ông cũng là một trong số những phụ huynh " tài trợ " ấy.
Nằm trườn lên giường đã thay nệm dày cả gang cho mùa đông vừa chớm, Hải Đông chán ghét.
Mẹ ơi!
Cái gì chứ?!
Cậu thì học giỏi rồi, nhưng nhỡ tên kia chỉ được cái to xác mà não teo thì sao?
Sẽ làm ảnh hưởng tới kết quả của cậu lắm lắm luôn!
Còn nữa, mỗi tuần đều phải có ít nhất 3 buổi học chung để bổ sung những kiến thức thiếu hụt của các môn.
Xì,
Bó tay.
Sao tự dưng, từ đâu, vì sao, vì cái quái gì, mà rút cuộc lại trở ra như vậy?!
Rồi rồi rồi!
Cái tiếng gọi oang oang ở dưới nhà nữa!
Chiều nay, chính là buổi " học nhóm đôi " đầu tiên.
- ---------
Hải Đông miễn cưỡng nở một nụ cười méo xệch, kéo lết cái thân ra khỏi ổ chăn ra mở cửa.
Cậu cũng không thích để cho người khác vào phòng, trước giờ ngoài anh trai và bố mẹ, có thể tính Hữu Mỹ là một trong những người đầu tiên.
Cánh cửa vừa kéo, thoảng vào chóp mũi lại là một mùi thơm dìu dịu.
Hữu Mỹ cười tươi, kéo ra từ phía tay sau cửa:
- Này! Hồng trứng! *
- Hồng trứng?!
Hải Đông đưa tay đón lấy, trên mặt không dấu được ngạc nhiên, hít hít hai quả hồng trứng chín vừa nứt.
Thơm quá, ăn còn ngon nữa. Không khí liền dịu đi mấy phần.
Hữu Mỹ lách người vào cửa xong, cũng lại bị ngạc nhiên hơn cả khi Hải Đông cầm mấy quả hồng trứng.
- Trời?!
- Phòng rộng thế!
- Đẹp quá!
- Ui!
- Nệm dày quá đi!
Hữu Mỹ không khỏi cảm thán!
Căn phòng vừa rộng, chiếc giường còn là loại giường gỗ kiểu chỉ có trên phố mới có. Ở quê cái thời ấy, lạnh thì lót một lớp chăn chiên ở dưới lưng, chứ nệm thì lấy đâu ra?
Còn khoái trí mà ngồi xuống nhún hai ba cái.
Hải Đông lau lau, cắn một miếng trứng gà.
Vừa nhai vừa bĩu môi.
Quê mùa!
À mà suýt quên, ở đây thì rõ là quê rồi!. Có mỗi nhà cậu tự dưng mới lại khác chứ!
Hữu Mỹ không thấy Hải Đông bảo gì, thò cả chân lên giường:
- Nằm thử một tý nhé?
- ....
- Ờ!
Biểu cảm kiểu gì nhìn cũng điêu không chịu được!
Chỉ là một cái đệm thôi, có gì mà sung sướng như vậy!
Hải Đông ăn đến nửa quả thì muốn bỏ, tiến tới kệ tính rót một ly nước, lại bị Hữu Mỹ nghịch ngợm ngáng chân qua một phát,
- Á!!!!
Lại kéo tay một phát!
- Á!!!!!!!!
Cả người nửa ngã nửa bị kéo lên giường,
Hải Đông điên tiết vơ cái gối đập lên đầu Hữu Mỹ:
- Muốn chết hả?
- ....!!!!
Hữu Mỹ không những không đánh lại, mà với tay cù một phát tới eo Hải Đông,
Hải Đông theo phản xạ bật cười, co người lại.
- Ha ha ha ha!!!!
Lại cù thêm một cái nữa.
Hải Đông bị buồn, cười tới nỗi chảy cả nước mắt, cố gắng đạp đánh trả.
Vậy nhưng sức không lại, kết thúc thì cười nhiều quá bị đau cả bụng, nằm thừ người, ai oán nhìn Hữu Mỹ cũng đang thở phì phò,chăn màn lộn tung lên như bãi chiến trường.
Hữu Mỹ bất giác quay sang:
- Hải Đông, cảm ơn ông,
- .....
- Hôm đó, nếu không có ông đứng lên, chắc tôi thực sự nghỉ học mất.
- .....
- Nhà tôi không giống nhà ông, nếu bị đuổi xuống A thường, chắc không lo được học phí, thì tôi đi làm gỗ với bố tôi bên Lào.
- .....
- Nói chung là cảm ơn ông nhiều lắm.
Hải Đông theo từng lời nói chậm đó, mà giật thót cả tim.
Chưa khi nào nghĩ rằng, chỉ là trò đùa thôi, lại có thể nghiêm trọng đến vậy, cẩn thận hỏi lại:
- Làm gì tới mức ấy?!
Hữu Mỹ chân thành, vò vò góc chăn:
- Thật đấy, năm ngoái mẹ tôi mổ thận, còn nợ một khoản. Tôi cố thi vào lớp chọn này đỡ được học phí với mấy khoản thu đầu năm. Chứ nếu mà rớt vào lớp thường thì cũng thôi.
- ......
Hải Đông cảm thấy sao mà, những chuyện trước đây cảm giác vui như thế, giờ lại bớt vui đi rồi?.
Khuôn mặt bằng tuổi mình kia, nhìn thực sự có chút già dặn hơn một tý thôi. Lại hóa ra nhiều tâm tư ghê...
Nếu biết thế..
Thì đã chẳng trêu làm gì.
Hải Đông tự dưng lại thấy hơi hơi có lỗi, còn đang định mở miệng, Hữu Mỹ đã chống một tay, xoay người nhìn sang phía Hải Đông:
- À mà eo ông sao bé tẹo nhỉ?
- Người gầy thật ý!
- .....!!!!
Hải Đông chau mày, chút không khí thương cảm lập tức tan đi hết, ném cả cái túi quơ được ở đầu giường lên người Hữu Mỹ: