Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 15



Mỗi một hạng mục lớn đều phải cố gắng gấp mười; gấp trăm lần bình thường, ngoài mặt càng tỏ ra tự nhiên thì sau lưng càng khổ không thể tả.

Hôm nay Giang Bạch phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, Tạ Tiểu Vũ được tới thay ca. Cậu cầm thức ăn nước uống ở buổi diễn tập concert nghe Tiêu Huyền hát không biết lần thứ mấy.

Danh sách bài hát thay đổi liên tục, hiếm có lúc boss kiên nhẫn đến vậy.

Tính tình của hắn đối với âm nhạc trước đến nay không thay đổi, hắn luôn muốn làm thật hoàn hảo, cho dù là diễn tập cũng không hề lạc điệu chút nào.

Báo chí tạp chí đều miêu tả Tiêu Huyền là một thiên vương vô cùng tài năng, nhưng chỉ có Tạ Tiểu Vũ cùng đồng hành với hắn hiểu: kim cương trân quý nhất cũng chỉ có thông qua trau truốt gọt giũa mới có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Đứng dưới sân khấu ngẩng đầu nghe hắn hát mấy tiếng, đứa ngốc nhìn mê mẩn không thôi.

BOSS không mặc trang phục cầu kỳ cũng không trang điểm, nhưng từng cử chỉ hành động vẫn thu hút tất cả ánh nhìn. Thật không biết là hắn phó thác sức lôi cuốn kỳ lạ kia cho sân khấu, hay là sân khấu tặng sự lôi cuốn ấy cho hắn.

Mệt mỏi đợi đến khi biểu diễn xong tất cả tiết mục nhỏ thì kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối.

Tạ Tiểu Vũ thấy BOSS để micro xuống, vội vàng vui vẻ cầm nước chạy qua.

Đáng tiếc Tiêu Huyền cần phải sắp xếp cho rất nhiều người, Tạ Tiểu Vũ cách khá xa chậm một bước, bị chặn ở ngoài nhóm người.

Tiêu Huyền giống như không nhìn thấy cậu, hắn sắp xếp mọi thứ đâu vào đó rồi mới vươn tay ra.

Tạ Tiểu Vũ nhanh chân đưa ly nước ấm cho hắn.

Tiêu Huyền nhấp một hớp, vừa lau mồ hôi vừa cau mày hỏi: "Đây là gì?"

Tạ Tiểu Vũ cẩn thận giải thích: "Trà... có thể làm cổ họng anh thoải mái một chút."

Môi xinh đẹp của Tiêu Huyền là thứ đáng ghét nhất, hắn lập tức hừ: "Không mất giọng là được."

Tạ Tiểu Vũ ngượng ngùng thả tay.

Tiêu Huyền ch4m rãi rót hết nước trong bình giữ nhiệt vào ly sau đó mới ném trả lại cho Tạ Tiểu Vũ: "Mệt chết đi được, đi ăn cơm."

Tạ Tiểu Vũ nghe vậy bèn lấy thực đơn Giang Bạch đã chuẩn bị nói: "Được, vậy chúng ta đi..."

Kết quả BOSS nhân lúc cậu không chú ý mà cướp thực đơn nhét vào túi quần.

"Trả cho em, anh không thể như vậy." Đứa ngốc khẩn trương muốn lấy lại, đáng tiếc tờ giấy không nắm được nhưng lại nắm được cổ tay BOSS.

Tiêu Huyền rủ mắt lãnh đạm nhìn cậu.

Tạ Tiểu Vũ vội rụt tay lại như chạm phải điện, khuôn mặt buồn bực nói không ra lời.

Tâm tình Tiêu Huyền nhất thời tốt lên, vênh mặt hất hàm ra lệnh xoay người: "Đi kêu xe tới cho tôi."

Bên trong phòng ăn trang nhã, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy cây cối và khóm hoa cắt tỉa tỉ mỉ được phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt, tiếng côn trùng kêu vang cùng với hương thơm khiến cho một người đang nóng giận cũng dễ dàng dịu lại.

Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn phục vụ bưng món ăn mình chưa từng thấy qua lên, cũng không dám động đũa, chỉ ôm túi ngồi bên cạnh thất thần.

Bình thường Tiêu Huyền bắt nạt cậu đã là chuyện như cơm bữa, nhưng lần này lại có lòng tốt hiếm thấy, rót cho Tạ Tiểu Vũ nửa ly rượu đỏ: "Cậu ăn đi, đứng cả một ngày rồi."

Hành động này giống như người ngoài hành tinh nói tiếng trái đất vậy, Tạ Tiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu, được chăm mà lo sợ: "Vâng vâng."

Nói xong cũng cẩn thận lấy thêm con cua, im lặng ăn.

Nói thật đối tượng Tiêu Huyền thích giao thiệp là những người thông minh; nhạy bén; không bám vào một khuôn, nhưng người trước mắt hắn luôn ngốc tới mức làm người khác cảm thấy đáng ghét và bực bội, nhưng sau khi buồn bực lại có cảm giác thật ra thì cậu ấy rất thiện lương, là người rất hiếm thấy.

Đương nhiên Tạ Tiểu Vũ không giỏi ăn nói, một hồi lâu cậu mới nghĩ ra đề tài để bắt chuyện: "Concert của anh nhất định sẽ thành công..."

Mặt Tiêu Huyền co giật: "Nói nhảm."

Giọng nói tự tin thậm chí có chút phách lối, hoàn toàn khác với giọng nói nhã nhặn; thanh cao khi đối mặt với các phóng viên.

Tạ Tiểu Vũ cười khúc khích: "Anh đừng thờ ơ như vậy mà. Có thể mở concert là mơ ước cả đời của rất nhiều người đó."

Tiêu Huyền hỏi ngược lại: "Là của cậu sao?"

Không ngờ Tạ Tiểu Vũ lại thản nhiên thừa nhận: "Phải, ha ha."

Nhớ tới mấy chuyện xảy ra mấy ngày trước ở bãi đậu xe, Tiêu Huyền không nhìn được nói: "Sau này có chuyện cứ nói thẳng với tôi, đừng quanh co biểu hiện mình."

Tạ Tiểu Vũ ngờ vực: "Dạ?"

Tiêu Huyền hỏi ngược lại: "Cậu không có nói với Lâm Diệc Lâm mấy cái suy nghĩ chủ nghĩa lãng mạn của cậu sao, kêu cậu ta tới tìm tôi nói giúp, gián tiếp lợi dụng lòng tốt của người khác có gì hay?"

Tạ Tiểu Vũ rất kinh ngạc: "Em, em không có, em chỉ gặp cậu ấy hai lần, không có nói gì cả."

Điểm tốt của đứa ngốc chính là chắc chắn không nói dối.

Sắc mặt Tiêu Huyền lập tức tốt lại: "Vậy là tôi hiểu lầm cậu."

Tạ Tiểu Vũ mở to mắt rất ngờ vực: "Lâm Diệc Lâm tới tìm anh... kêu anh giúp em ạ?"

Tiêu Huyền ăn đồ ăn, gật đầu.

Tạ Tiểu Vũ cười cười: "Anh đừng giận cậu ấy. Cậu ấy quá tốt, giống như thiên sứ vậy."

Tiêu Huyền hừ lạnh: "Không có giới tính như thiên sứ."

Tạ Tiểu Vũ lập tức im lặng: "...Anh vẫn quá truyền thống."

Tiêu Huyền liếc cậu.

Tạ Tiểu Vũ nói: "Đồng tính cũng là người bình thường mà, bọn họ cũng có tình cảm chân thành tha thiết."

Rất nhiều hồi ức mơ hồ khiến cho tâm tình dễ dao động, Tiêu Huyền nhíu mày: "Tôi không thích mà thôi."

Yếu ớt nắm lấy đôi đũa, đại não Tạ Tiểu Vũ trở nên trống rỗng, đột nhiên không có gì để nói tiếp, ngay cả động tác cũng thất thố vụng về.

Tiêu Huyền rất lanh lợi hỏi: "Cậu không phải đúng không?"

Tạ Tiểu Vũ lập tức tỏ thái độ: "Dĩ nhiên là không."

Cậu không có nói dối, trong con đường sinh mệnh đơn bạc của cậu, chưa từng có cái gọi là tình yêu, càng không nói tới là nam hay nữ.

Nếu phải nói tới một kiểu yêu thích mãi mãi không dao động nào đó, cũng chỉ có thể là sùng bái.

Về Tiêu Huyền, về tương lai.

Tạ Tiểu Vũ cũng chưa từng nghĩ về bất cứ điều gì thêm.

Cậu không dám nghĩ, cũng không biết tính toán; lập kế hoạch.

Bởi vì thỉnh thoảng có thể nhìn thấy BOSS, đã quá mức xa xỉ rồi.

Thượng Đế có công bằng hay không, chủ yếu phụ thuộc vào tâm tình của chính mình.

Vốn Tiêu Huyền rất hưởng thụ cảm giác đại gia được phục vụ, ai ngờ tên ngốc Tạ Tiểu Vũ lại bị bệnh não tàn, uống rượu vang cũng say, say rồi thì nằm sấp ngủ luôn, gọi mãi chẳng tỉnh.

Boss chẳng muốn nhìn thấy vẻ mặt oán phu của Hạ Duy kia nên lấy điện thoại của Tạ Tiểu Vũ gửi một tin nhắn cho anh ta, rồi kéo con heo chết này trở về biệt thự của mình.

Cho đến khi ôm đứa ngốc vào phòng khách, cậu vẫn thoải mái mà ngáy khò khò.

Tiêu Huyền là một người rất khiết phích, hắn định để Tạ Tiểu Vũ ở đó tự mình đi nghỉ ngơi, nhưng xoay người đi được hai bước cảm thấy giống như nuôi một con chó cưng, dắt nó đi tản bộ về mà không lau chân cho nó cực kỳ khó chịu.

Cho nên mặc dù rất không tình nguyện nhưng Tiêu Huyền vẫn thô lỗ kéo Tạ Tiểu Vũ vào phòng tắm, trúc trắc c0i quần áo cậu, ném vào bồn tắm.

Nói ra thì... đứa ngốc này đúng là ốm quá.

Làn da sạch sẽ bao bọc xương cốt yếu ớt, cổ tay của một người con trai thế mà không lớn bằng một cái nắm tay.

Tiêu Huyền lẳng lặng sờ vết chai trên tay của Tạ Tiểu Vũ do luyện đàn ghita mà có, hoảng hốt mở vòi sen.

Dòng nước ấm áp đột nhiên xối lên người, Tạ Tiểu Vũ cuối cùng cũng khôi phục chút ý thức, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy khuôn mặt lãnh khốc của Tiêu Huyền, cậu lại nghĩ một chút, mới mang theo men say kêu thảm thiết: "Anh, anh anh anh..."

BOSS không kiên nhẫn giữ cậu lại dội nước: "Cậu bẩn muốn chết, ngồi yên cho tôi."

Tạ Tiểu Vũ ngẩn người không thấy lạnh, khuôn mặt thanh tú đỏ lên, không có khẩn trương như ngày thường, lúc bình tĩnh lại mang đến cảm giác sạch sẽ ngoài ý muốn.

Tiêu Huyền vừa xối nước cho cậu vừa hỏi: "Mơ ước của chúng ta... là gì vậy?"

Bởi vì tai nạn mười năm trước nên hắn phải chữa trị tâm lý rất phức tạp, Tiêu Huyền biết rõ trong cuộc đời mình bị khuyết rất nhiều thứ.

Trước đây cảm thấy không hoàn chỉnh cũng không sao, nhưng hiện tại dần dần sinh ra ảo giác không đủ thỏa mãn.

Tạ Tiểu Vũ như đi vào cõi thần tiên: "Mơ ước à... Mơ ước... chúng ta viết thật nhiều thật nhiều bài hát hay, hát cho thật nhiều thật nhiều người nghe, để bọn họ nhận được niềm vui. Sau đó... chúng ta cũng có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình."

Tiêu Huyền khẽ cười.

Còn tưởng là chuyện gì kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, kết quả nói ra, lại vụn vặt đơn giản như vậy.

Thật ra thì có khác gì công việc bây giờ của mình đâu?

Tạ Tiểu Vũ ngâm mình trong nước ấm cười khà khà, lộ ra hàm răng trắng: "Cậu á không có được vui vẻ lắm, nhưng... cậu vĩ đại hơn... mơ ước của chúng ta rồi."

"... Đứa ngốc." Hồi lâu sau, Tiêu Huyền mới nói ra được câu như vậy, cho một ít dầu gội lên mái tóc ngắn của Tạ Tiểu Vũ, sau đó cẩn thận gội đầu cho cậu.

Tên nhóc say khướt này chợt mở mắt nhìn xung quanh, rồi sau đó che mặt lại kêu thảm thiết: "Vô mắt rồi, vô mắt rồi."

Tiêu Huyền chưa từng chăm sóc người khác, lập tức tức giận la: "Nhắm mắt lại, không được nhúc nhích."

Dứt lời thì mở nước nhỏ lại xối lên mặt cậu, lấy giấy vệ sinh lau bọt đi.

Dáng vẻ của Tạ Tiểu Vũ giống như trẻ em bị ba mẹ mắng, ra sức nhắm hai mắt, vừa đơn thuần lại nghiêm túc.

Tiêu Huyền ma xui quỷ khiến, động tác chậm lại, cuối cùng chợt nghiêng người hôn Tạ Tiểu Vũ.

Đứa ngốc bị rượu mê hoặc tâm trí hoàn toàn không đề phòng, cậu khó thở bèn hé mở đôi môi mềm mại, vừa mở miệng ra đầu lưỡi Tiêu Huyền đã nhân cơ hội nhẹ nhàng trượt vào, rồi sau đó trong lúc triền miên theo bản năng càng không thể thở được.

Khác với nụ hôn xúc động đùa giỡn lần trước, nụ hôn lần này dường như đã vượt quá giới hạn.

Đợi đến lúc Tiêu Huyền buông Tạ Tiểu Vũ ra, áo T-shirt của hắn cũng bị vòi sen trong bồn tắm xối ướt hơn phân nửa.

Tạ Tiểu Vũ không còn sức thở d0c, khuôn mặt bình thản vì vậy mà ửng hồng, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang diễn ra.

Tiêu Huyền quỳ gối trước bồn tắm, đột nhiên không tự chủ mà ghét bỏ bản thân.

Hắn mờ mịt rồi.