Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng

Chương 13: Rõ ràng anh ta bắt nạt mình



Còn gì ngượng hơn việc nói xấu sau lưng ai đó mà lại bị người ta nghe thấy không?

...

Lệ Chanh hôm nay trốn học ra khỏi trường đến quán gà rán xem đàn em mình làm việc ra sao.

Kết quả không may là khi cậu đến thì Vệ Dung vừa vặn thanh toán và rời đi, gã ta ngồi xe lăn, Quân sư quạt mo đẩy xe, ba người tình cờ gặp nhau.

Vệ Dung ngồi xe lăn mà vẫn không đứng đắn chút nào, nhìn thấy Lệ Chanh hai mắt sáng rực, những lời sến súa tuôn ra không ngừng.

"Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em nhiều không ngớt."

Đây không chỉ là lời tán tỉnh sến súa mà còn là lời tán tỉnh từ thời đồ đá. Nhìn cái cách gã tạo nét chả khác gì đến từ thời nước Đại Thanh.

Anh Hổ thấy Lệ Chanh bị quấy rầy, vội vàng bước tới ngăn cách họ, liếc mắt ra hiệu với Lệ Chanh: "Anh Lệ, anh đến tìm chị dâu à?"

Lệ Chanh thầm nghĩ, "Chị dâu nào?".

Tuy nhiên, Lệ Chanh vẫn tỏ ra thông minh, tiếp lời y: "Ừm, anh mày đến tìm anh ấy, anh ấy không ở đây à?".

Anh Hổ chỉ về con phố bên cạnh: "Chị dâu và bạn học của anh ấy vừa đi về hướng đó rồi, anh mau đuổi theo đi!".

Lệ Chanh cũng chẳng biết mình bị ma ám hay gì, đầu bỗng dưng nóng lên, thế mà lại chạy theo hướng anh Hổ chỉ thật.

Và rồi - cậu biết được "chị dâu" trong miệng anh Hổ là ai.

Cùng lúc đó cậu cũng biết rằng, "chị dâu" này hoàn toàn không ưa gì mình.

Lửa giận bùng lên trong mắt Lệ Chanh, nắm tay cậu siết chặt đến mức kêu "răng rắc".

Thấy tình hình không ổn, Nghiêm Cạnh vội chuồn đi như một làn khói. Cậu ta có tài quan sát sắc bén, nhìn thấy một trận bạo hành gia đình sắp diễn ra ngay trước mắt, sao dám ở lại làm bia đỡ đạn? Hiển nhiên là phải chạy càng xa càng tốt.

Tất nhiên, trước khi chạy, cậu ta vẫn rất "tốt bụng" ném lại một câu: "Có chuyện gì thì nói chuyện tử tế, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa!".

Còn việc đương sự lúc này có nghe lọt tai hay không thì không liên quan gì đến cậu ta.

Lệ Chanh bừng bừng lửa giận, làn da màu nâu rám nắng cũng không che được sắc ửng đỏ trên má. Mái tóc vàng hoe không biết đã vuốt keo bao nhiêu lần dựng đứng, nhìn qua chả khác gì một chú sư tử con đang nổi giận.

Vào khoảnh khắc quan trọng như vậy, Tiêu Dĩ Hằng phân tâm.

Anh thầm nghĩ, "Tóc sư tử con mỗi ngày xịt keo nhiều thế, không sợ rụng tóc à?".

Tuy nhiên, sự mất tập trung của Tiêu Dĩ Hằng chỉ kéo dài trong chốc lát vì Lệ Chanh đã xắn tay áo lên, bắt đầu khởi động trước khi đánh nhau!

Nơi đây không phải là con hẻm vắng tanh không người qua lại trước cổng trường, con đường họ đang đi rất gần ga tàu, xung quanh đông người qua lại, nhiều người đi đường giả vờ như vô tình nhưng lén lút nhìn sang đây.

Cả hai đều mặc đồng phục trường Trung học số 1, một người có khí chất lạnh lùng ngoan ngoãn đeo ba lô; người kia thắt áo khoác đồng phục ở eo, hình xăm con rồng hung dữ trên cánh tay không rõ là hình xăm thật hay hình xăm dán. Hai người có ngoại hình khác biệt quá lớn đứng cạnh nhau, nhìn thế nào cũng giống như học sinh hư hỏng muốn bắt nạt học sinh ngoan.

Lệ Chanh vừa vận động tay chân, vừa tính toán xem lát nữa nên đánh vào đầu hay vào người Tiêu Dĩ Hằng trước.

Tiêu Dĩ Hằng hỏi cậu: "Không lẽ chuyện gì cậu cũng giải quyết bằng nắm đấm à?"

Lệ Chanh: "Không dùng nắm đấm thì dùng cái gì? Kéo búa bao à?"

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Đánh nhau ở nơi công cộng không hay lắm, hai người rời khỏi đại lộ đi về phía con hẻm nhỏ không tên bên cạnh.

Con hẻm này là một ngõ cụt nằm kẹp giữa hai khu dân cư. Cuối ngõ vứt đầy ghế sofa cũ bỏ đi, tủ lạnh tivi vỡ nát, v.v. Mèo hoang nằm lười biếng trên ghế sofa, thấy hai kẻ không mời mà đến, những chú mèo nhanh nhẹn vọt lên rồi chuồn đi.

Chỉ còn lại hai người họ trong hẻm.

Lệ Chanh chuẩn bị cho trận chiến sắp tới - cậu buộc tóc rối trên đỉnh đầu, dây buộc tóc có một quả cam nhỏ sáng bóng đột ngột xuất hiện ở đó, tầm nhìn của Tiêu Dĩ Hằng mất kiểm soát nhìn chằm chằm vào quả cam nhỏ đang lắc lư.

Chiến thuật gì vậy?

Dụ dỗ bằng sự dễ thương?

Quá phạm quy.

Tiêu Dĩ Hằng cố gắng dời mắt đi: "...Lệ Chanh, câu nói bảo cậu hung dữ vừa rồi không có ý gì khác."

Anh chỉ không thích người khác vô cớ ghép đôi mình với Lệ Chanh nên mới muốn giải thích rõ ràng với đàn em.

Chỉ là... anh dùng sai phương pháp, nói sai lời, lại còn bị người trong cuộc nghe thấy.

Lệ Chanh hoàn toàn không tin lời anh ta: "Đừng nói nhảm nữa, con không dạy được cha, hôm nay cha sẽ dạy dỗ con cho ra trò!"

Nói xong, cậu giơ nắm đấm lao thẳng về phía Tiêu Dĩ Hằng.

Lệ Chanh là một người hung dữ.

Trời cao bao nhiêu thì cậu hung dữ bấy nhiêu, dưới bầu trời này, nơi nào cũng là nơi để cậu bay nhảy.

Trước đây, rất nhiều người đã nói Lệ Chanh tính cách quá hung dữ, cậu luôn nghe tai trái ra tai phải: Nếu tính cách cậu không đủ kiêu căng thì làm sao có thể phục chúng, làm sao có thể làm đại ca của người khác được?

Nhưng không hiểu sao, khi vừa nghe Tiêu Dĩ Hằng nói cậu hung dữ, chắc chắn sẽ không thích cậu, một ngọn lửa giận dữ không lời bùng cháy trong lòng Lệ Chanh.

Cậu không biết phải làm thế nào để giải tỏa sự bực bội và tức giận vô cớ này, chỉ có thể chọn cách cậu giỏi nhất - đánh người.

Tiêu Dĩ Hằng đuối lý vốn không muốn đánh trả, nhưng thấy sư tử con xù tóc vàng giận dữ lao tới, anh chỉ có thể ném cặp sách xuống, giao chiến với cậu ở cự ly gần.

Kêu là giao chiến, nói trắng ra là đỡ đòn.

Nói cho cùng, cách đánh nhau của Lệ Chanh quả thật quá "thiếu văn hóa".

Hôm nay Lệ Chanh có ý định khiến Tiêu Dĩ Hằng mất mặt nên ra đòn nào cũng ý đồ lộ liễu.

Nào là "khỉ vồ đào", "thẳng tiến hoàng long", "vớt trăng dưới đáy biển"...

Khi Lệ Chanh lại tính xông vào khu cấm địa, Tiêu Dĩ Hằng nhịn không nổi nắm lấy cổ tay Lệ Chanh.

"Lệ Chanh, cậu cũng dùng những đòn hèn hạ này đánh nhau với người khác à?" Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng lên tiếng.

Lệ Chanh lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Liên quan đếch gì đến anh?"

Tiêu Dĩ Hằng bỗng dưng á khẩu.

Đúng vậy, dù Lệ Chanh có ra đòn bẩn khi đánh nhau với những alpha khác thì cũng đâu có liên quan gì đến anh?

Lợi dụng lúc anh lơ là, Lệ Chanh nhảy lùi lại một bước, cách anh một mét nói: "Này, anh còn đánh nữa không?"

Tóc cậu rối bù, dây buộc tóc có quả cam nhỏ trên đầu lệch sang một bên. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông có in dòng chữ "Trở thành người cha mạnh mẽ", một bên vạt áo đã bị xé toạc để lộ vòng eo thon gọn, ẩn hiện cơ bụng màu mật ong.

Tiêu Dĩ Hằng không hiểu sao, có chút bối rối dời mắt đi.

"... Cậu chỉnh lại quần áo trước đi."

"Quần áo? Quần áo của tôi làm sao, mặc đẹp lắm mà." Lệ Chanh cau mày cúi đầu nhìn bản thân, bực bội nói, "Đừng trì hoãn thời gian nữa, hôm nay một trong hai chúng ta phải chết ở đây!"

Thật đáng tiếc, lời nói dõng dạc của cậu nói ra chưa đầy một phút, bên ngoài con hẻm sâu bỗng vang lên tiếng còi chói tai "bí - bo - bí - bo".

Đây là... tiếng còi cảnh sát!!

Lệ Chanh, một thiếu niên hư hỏng có thâm niên, ngay khi tiếng còi cảnh sát vang lên lập tức dừng động tác dỏng tai nghe.

Chỉ nghe bên ngoài con hẻm vang lên hai giọng nói:

"Bà ơi, ở đây đúng không ạ?"

"Đúng, đúng là ở đây! Vừa nãy có hai thanh niên mặc đồng phục đi vào, bên trong có tiếng đấm đá! Ôi, làm bà già này sợ chết khiếp. Chúng đánh nhau à?"

"Bà ơi, bà đừng lo lắng, để con vào xem."

"Các đồng chí cảnh sát nhanh chân lên!"

Lông tóc toàn thân Lệ Chanh lập tức dựng đứng.

Mịa!

Họ cố ý chọn một con hẻm vắng vẻ để đánh nhau, nào ngờ hành động đấy lại lọt vào mắt của một bà cụ tốt bụng, bà ta còn báo cảnh sát. Lệ Chanh không muốn bị chú cảnh sát bắt, cậu không có bố mẹ, nếu bị tạm giữ thì hiệu trưởng sẽ phải đến chuộc!

Cậu hoảng hốt nhìn quanh tìm chỗ trốn, nhưng con hẻm này thực sự rất nhỏ, chỉ có một đống ghế sofa, TV tủ lạnh cũ vứt ở góc tường. Bóng của đống đấy chỉ đủ che được một người, nếu cảnh sát đến gần chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Lệ Chanh lại nhìn sang bức tường bên cạnh, hai bên hẻm thuộc về hai khu nhà khác nhau, trên tường có treo lưới thép nên hoàn toàn không thể trèo qua được.

Chẳng lẽ Lệ Chanh, đại ca trường Hoa Thành số 1 sẽ phải ngã ngựa ở đây hôm nay - còn phải cùng tên Alpha khốn kiếp Tiêu Dĩ Hằng này vào đồn cảnh sát?

Nghĩ đến đây, cậu vô thức nhìn sang người bên cạnh. Cậu tưởng rằng sẽ nhìn thấy trên gương mặt học sinh ngoan Tiêu Dĩ Hằng này những biểu cảm như lo lắng, bất an, ngoài dự đoán là biểu cảm của Tiêu Dĩ Hằng lại vô cùng bình tĩnh.

"Này, anh.."

"Im lặng." Tiêu Dĩ Hằng hạ giọng, đột ngột nắm lấy cổ tay Lệ Chanh.

Lệ Chanh không kịp đề phòng bị anh kéo, bước chân loạng choạng suýt ngã vào lòng anh. Tiêu Dĩ Hằng đỡ lấy vai cậu, không chút do dự lập tức đẩy cậu vào bóng tối chỗ đồ đạc ở góc tường.

Ngay giây sau, alpha áp sát lại gần.

Cả hai đều cao lớn, thân hình cũng không gầy gò. Để tiết kiệm diện tích, tứ chi của họ gần như quấn chặt vào nhau, đảm bảo mọi mảnh vải trên người đều được che giấu trong bóng tối.

Trán Lệ Chanh dựa vào vai Tiêu Dĩ Hằng, cậu thở ra từng hơi nóng hổi phả vào gáy của alpha. Lệ Chanh thấy rõ ràng yết hầu của Tiêu Dĩ Hằng chuyển động nhẹ.

Do căng thẳng à?

Hay còn lý do khác?

Vì vừa đánh nhau xong nên người họ đều nóng hổi. Tay nóng, vai nóng, ngực cũng nóng. Họ cứ thế chồng lên nhau không có một khe hở, máu nóng như hòa quyện vào nhau, Lệ Chanh nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

— Bởi vì, cậu hình như nghe thấy tiếng tim đập của Tiêu Dĩ Hằng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nóng quá.

Cũng gần quá.

Mùi hương pheromone rò rỉ qua lớp mồ hôi, trong bóng tối chật hẹp, tiếng tim đập như thúc giục những điều không thể nói thành lời.

Mùi pheromone của Tiêu Dĩ Hằng là mùi hương tuyết tùng trên núi cao, nhưng trong mùi hương này lạ là lại trộn lẫn một mùi hương ngọt ngào như trái cây, ngửi giống...

"——Trốn thế này không phải là cách." Lệ Chanh bỗng như bị điện giật đẩy vai Tiêu Dĩ Hằng ra, muốn che giấu gì đó nhìn đi chỗ khác: "Cảnh sát đang ở đầu hẻm thì sẽ vào đây ngay thôi, nơi này không thể giấu hai người được. Để tôi ra..."

Lời tự hiến dâng của cậu chưa kịp nói hết, một chiếc áo khoác đồng phục học sinh bất ngờ trùm lên đầu cậu, bao trùm toàn bộ cơ thể.

"Cậu ngoan ngoãn ở đây," giọng nói của Tiêu Dĩ Hằng qua lớp đồng phục rất xa lại như rất gần, "Tôi đi ra ngoài."

Lệ Chanh sửng sốt, vội vàng muốn cởi áo khoác ra khỏi đầu.

Nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại cố ý tăng cường phát tán pheromone, dùng mùi hương đặc trưng của alpha giữ chân cậu.

Mùi hương tuyết tùng núi cao tràn ngập như một tấm lưới khổng lồ, mà Lệ Chanh là con cá mắc kẹt trong tấm lưới đó. Là một omega có độ nhạy cảm cực cao, cậu hoàn toàn không thể chống cự. Chỉ một khoảnh khắc phân tâm cũng đủ để Tiêu Dĩ Hằng rút lui.

Khi đứng dậy, alpha không kìm được đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của Lệ Chanh.

Mái tóc vàng óng ả của chú sư tử con này quả nhiên cứng y anh đã nghĩ.

Anh nhặt cặp sách, phủi bụi bẩn trên người, chỉnh trang lại bản thân cho tươm tất rồi từng bước tiến ra đầu hẻm.

Đúng như dự đoán của anh, cảnh sát và bà lão tốt bụng kia đang định vào.

Hai bên gặp nhau.

Bà lão nhận ra anh, vội vàng túm lấy áo cảnh sát nói: "Đồng chí cảnh sát, chính là cậu học sinh này! Vừa rồi cậu ta bị một tên côn đồ tóc vàng kéo vào hẻm!"

Nghe vậy, cảnh sát nhìn sang Tiêu Dĩ Hằng.

Trước khi ra ngoài, Tiêu Dĩ Hằng đã cố ý chỉnh trang lại bản thân, may mắn Lệ Chanh không đánh vào mặt anh nên mặt vẫn sạch sẽ, không bị thương, chỉ có quần áo hơi bẩn, nhìn không kỹ sẽ không thấy gì.

Tất nhiên, nếu lật áo anh lên sẽ thấy toàn thân đầy dấu vết do tên nhóc hư hỏng kia để lại.

Tiêu Dĩ Hằng giọng điệu bình thản: "Chú cảnh sát, bà lão hiểu lầm rồi. Đấy không phải tên côn đồ tóc vàng, đó là bạn cùng lớp của cháu, tụi cháu đùa nhau thôi, trước khi các chú đến thì bạn ý đi rồi."

Anh có khuôn mặt của học sinh ngoan, lại mặc đồng phục trường cấp ba nên những lời nói ra khỏi miệng tự nhiên thêm mấy phần đáng tin.

Cảnh sát nghi ngờ hỏi: "Thật sự là bạn cùng lớp? Thật sự chỉ đùa nhau thôi?" Anh ta hơi không tin, "Nhưng vừa rồi bà lão này báo án nói người đó trông giống côn đồ, cậu ta kéo cháu vào hẻm chắc chắn là muốn bắt nạt cháu."

"Không phải." Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười mà bản thân anh cũng không nhận ra, "Cậu bạn ấy không bắt nạt cháu."

...

Sâu trong con hẻm, Lệ Chanh đang trốn dưới bóng của một chiếc ghế sofa cũ kỹ. Chiếc áo khoác đồng phục có pheromone alpha nửa trùm đầu, nửa trên cánh tay.

Âm thanh trò chuyện ở đầu hẻm mơ hồ lọt vào tai cậu.

Cậu bé giấu khuôn mặt đang phát sốt trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng: "...Chết tiệt, rõ ràng là anh ta bắt nạt mình."

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là lần đầu tiên tôi viết một câu chuyện phức tạp như vậy_(:з)∠)_

Không biết mọi người có chấp nhận một quả cam nhỏ như thế không?