Chuyện này đúng là có liên quan đến việc đánh dấu tạm thời, nhưng nguyên nhân lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Lệ Chanh.
Tiêu Dĩ Hằng không hề bị kiệt sức, mà là... hành vi đánh dấu tạm thời đó đã khơi dậy những khao khát bị đè nén trong lòng anh.
Ở độ tuổi này, Tiêu Dĩ Hằng đang ở thời kỳ tràn trề "tinh lực". Chỉ là anh thường chú tâm vào việc học, lại sinh ra trong một gia đình như vậy, anh luôn vô tình hay cố ý đè nén con người thật của mình.
Sự tiếp xúc thân mật với Lệ Chanh ngày hôm qua đã phá vỡ những quy tắc mà anh tuân thủ suốt bao năm.
Những khao khát bị dồn nén bùng phát như tuyết lở trên đỉnh núi, không thể ngừng lại.
Đến bây giờ, đầu lưỡi của anh dường như vẫn còn nhớ rõ vị ngọt ngào của máu omega.
Đêm qua anh ngủ không yên, cứ chợp mắt rồi lại tỉnh, và trong vô số những giấc mơ chồng chất mộng mị, bóng dáng của Lệ Chanh luôn ở đó.
Anh mơ thấy lần đầu tiên họ gặp nhau, Lệ Chanh từ trên trời rơi xuống đáp vào lòng anh. Anh không để cậu rời đi mà giữ chặt trong vòng tay, không cho trốn thoát.
Anh lại mơ thấy họ đánh nhau trong con hẻm nhỏ, cảnh sát chặn ở đầu hẻm, họ ẩn náu sau chiếc ghế sofa bẩn thỉu, anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt kiêu ngạo của Lệ Chanh.
Anh còn mơ thấy cậu làm bẩn quần áo của mình bằng một chậu nước bẩn, Lệ Chanh dẫn anh đến hồ bơi tắm rửa. Anh kéo cậu vào phòng tắm, nước nóng xối từ vòi sen xuống làm ướt cơ thể của cả hai.
Giấc mơ cuối cùng diễn ra trong phòng mỹ thuật.
Những gì đã xảy ra ngoài đời được tái hiện lại trong mơ. Ánh hoàng hôn mờ ảo, ánh sáng vỡ vụn, đôi chân của cậu run rẩy vì xấu hổ.
Nhưng khác với thực tế, anh không dừng lại ở việc đánh dấu tạm thời - sau khi pheromone hòa quyện, anh đẩy Lệ Chanh lên bàn học.
Quần áo học sinh rơi vãi khắp nơi.
Tiêu Dĩ Hằng tô điểm lên Lệ Chanh như cách anh tô màu lên bức tranh ấy.
Trong mơ, cậu ban đầu chửi rủa, đấm đá, nhưng nhanh chóng chuyển thành những tiếng rên rỉ dễ chịu mơ hồ.
Anh thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh cậu rơi nước mắt vì sung sướng, ngón chân đáng yêu co quắp lại.
... Đáng tiếc, giấc mơ cuối cùng vẫn chỉ là giấc mơ.
Khi tỉnh dậy, Tiêu Dĩ Hằng bị sốt cao.
Chỉ là anh không ngờ rằng, cậu thiếu niên đã quyến rũ anh trong mơ, lại hồn nhiên xuất hiện trước mặt anh với một túi cam.
Còn nói - sẽ "chịu trách nhiệm" với anh.
...
Nghĩ đến đây, Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày nhìn Lệ Chanh đang ngồi đối diện mình, môi mấp máy: "Nếu cậu thật sự 'vắt kiệt' tôi, điều đó có được tính là tai nạn lao động không? Cậu định chịu trách nhiệm thế nào?"
Lệ Chanh bị câu hỏi của anh làm nghẹn lại: Đúng vậy, cậu có thể chịu trách nhiệm thế nào đây.
Cậu vừa rồi không biết ma xui quỷ khiến sao, tự dưng dám nói ra những lời lớn lối như vậy. Đầu óc nóng lên nói muốn chịu trách nhiệm với một alpha!
Lời nói ra như bát nước hắt đi, Lệ Chanh sĩ diện, không thể tự mình nuốt lại những lời hùng hồn vừa thốt ra.
Cậu vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng bật ra được vài từ từ kẽ răng: "...Tôi sẽ bồi dưỡng thêm cho anh?"
Nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu, mắt, mày, và mũi đều nhăn nhúm lại, từ quả cam ngọt ngào biến thành quả cam chua.
"Bồi dưỡng thêm?" Tiêu Dĩ Hằng khẽ nheo mắt, như đang cân nhắc đề nghị của Lệ Chanh.
Khi nói, ngón tay anh vuốt ve từ sau cổ xuống đuôi của Chanh nhỏ, không biết đã chạm vào điểm nhạy cảm nào mà chú vịt run lên, cả người rung rinh như gắn một chiếc motor, tạo ra những gợn sóng nhỏ.
Tiêu Dĩ Hằng cứ thế nhè nhẹ vuốt ve, Lệ Chanh nhìn chằm chằm vào tay anh, mơ hồ cảm thấy đôi tay đó như đang chạm vào lưng mình, khiến cậu không tự chủ được mà rùng mình.
Tiêu Dĩ Hằng không chú ý đến sự rùng mình thoáng qua của cậu, chậm rãi nói: "Lệ Chanh, tấm séc khống của cậu có phải giá trị hơi cao rồi không? Đừng quên, ngay cả khoản trả trước cậu cũng đang nợ. Giờ cậu nói muốn bồi dưỡng thêm cho tôi, lần này định trả góp bao lâu? Năm tháng? Mười tháng? Hay là cả đời?"
Lệ Chanh bị đánh trúng chỗ đau, mặt đỏ bừng lên: "Ông đây bây giờ không có tiền, không có nghĩa là sau này cũng không có! Anh không biết sao, tôi sắp tham gia cuộc thi cấp tỉnh rồi, chỉ cần giành được quán quân thì tỉnh, thành phố và trường đều sẽ thưởng cho tôi, tổng cộng là mấy ngàn, tiền nợ của anh tôi sẽ trả đủ!"
Giọng điệu của cậu hệt như những chàng thư sinh nghèo trong tiểu thuyết thời Minh Thanh, lừa tiền phòng the của các cô gái làng chơi, tự tin hứa hẹn, nào là "Đợi tôi đỗ Trạng nguyên nhất định sẽ rước nàng về dinh bằng kiệu hoa mười dặm", nghe lừa tình chẳng có xíu sức thuyết phục gì.
Tiêu Dĩ Hằng dĩ nhiên không dễ nghe theo lời hứa suông đó.
Vì bị bệnh, sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm, có vẻ uể oải: "Nói đi nói lại, vẫn là tờ séc trắng trơn. Thi đấu thể thao có nhiều biến số, làm gì có ai dám chắc mình giành được quán quân? Đừng để đến lúc đó cậu nói với tôi 'hôm nay đối thủ quá mạnh' hay 'hôm nay phong độ tôi không tốt', vừa không giành được quán quân, tiền cũng chẳng có một xu."
Nếu không phải Lệ Chanh còn nhớ Tiêu Dĩ Hằng là bệnh nhân, bây giờ cậu đã lật bàn lên đánh cho Tiêu Dĩ Hằng kêu cha gọi mẹ rồi!
Lệ Chanh là người rất kiêu ngạo, và điều cậu tự hào nhất chính là vị thế độc tôn của mình trong bể bơi. Để chuẩn bị cho mùa giải, cậu ngày nào cũng ngâm mình trong hồ bơi hàng giờ tập luyện, Tiêu Dĩ Hằng có thể nghi ngờ cậu điều gì khác, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ thành tích của cậu!
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh tức giận muốn chứng minh thực lực của mình.
Cậu giận dữ kéo túi xách, thò tay vào bên trong lục lọi, cuối cùng rút ra một tờ giấy mỏng, "bốp" một tiếng đập lên bàn.
——Đó chính là vé thi đấu của Lệ Chanh.
Vị trí trên vé là ở khu vực VIP, đối diện bên hông bể bơi, chiều cao trung bình, là vị trí quan sát tốt nhất trong toàn bộ sân vận động.
"Tiêu Dĩ Hằng, ngày mùng 2 tháng sau tại bể bơi của tỉnh, dù anh có bệnh đến chết cũng phải bò đến đó cho tôi!" Lệ Chanh vung tay, khí phách ngút trời, "Tôi muốn anh tận mắt thấy, tôi làm thế nào để chiến thắng đám tôm tép đó và giành chức vô địch!"
"Ồ?" Ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng dừng lại trên tấm vé xanh tinh tế, không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay nhận lấy: "Nếu cậu đã thành tâm thành ý mời tôi, thì tôi... nhất định sẽ đến."
Lệ Chanh: "..."
Ừm, đợi đã, đợi đã.
Chuyện này có vẻ hơi sai sai?
Mặc dù vợ HLV đã cho cậu một tấm vé thừa, nhưng cậu rõ ràng không định đưa vé cho Tiêu Dĩ Hằng mà...
Lệ Chanh rơi vào nghi ngờ sâu sắc chính bản thân mình - hình như mình vừa trúng kế?
Tiếc thay, trên đời này không có thuốc hối hận, Lệ Chanh tỉnh táo lại, mắt mở to nhìn Tiêu Dĩ Hằng rút tấm vé từ tay cậu, vuốt phẳng, kẹp cẩn thận vào trong sổ tay rồi đặt vào ngăn kéo.
Cho đến khi ngăn kéo "cạch" một tiếng đóng lại, ánh mắt Lệ Chanh mới bị cắt đứt.
Cậu sờ lên chiếc mũ len trên đầu, chắc chắn do mũ quá dày nên mới khiến đầu óc cậu nóng lên làm chuyện ngu ngốc! Cậu cố gắng chữa cháy, lắp bắp nói: "Vừa nãy tôi đùa thôi, nếu hôm đó anh có việc thì cũng không cần phải đến!"
Nếu đội viên của cậu biết cậu đem vé cho Tiêu Dĩ Hằng, trời biết họ sẽ nghĩ gì!
Sự không tình nguyện của cậu gần như viết rõ trên mặt, Tiêu Dĩ Hằng cố tình làm như không thấy: "Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta quen nhau cũng đã một thời gian, tôi vẫn chưa từng thấy cậu bơi lội."
Nói xong câu này, Tiêu Dĩ Hằng không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười khẽ.
Lệ Chanh rùng mình, trực giác của loài động vật nhỏ khiến cậu cảm thấy có chuyện gì đó không lành: "...Anh cười gì? Bơi lội có gì buồn cười à?"
"Không phải cười chuyện bơi lội." Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu, "Cậu mặc quần ngắn khi bơi đúng không?"
Lệ Chanh gật đầu: "Anh nói chuyện chẳng đâu vào đâu, chỉ có con gái mới mặc áo bơi liền thân thôi."
"Tôi cười vì điều đó." Tiêu Dĩ Hằng nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh, "Hôm qua tôi đã thấy nửa dưới của cậu, lần này cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng nửa trên."
Lệ Chanh: "..."
Lệ Chanh: "........."
Lệ Chanh: ".................."
Lệ Chanh mặt đỏ bừng, nhảy bật lên, tung cú đá vào không khí: "Tiêu Dĩ Hằng, hôm nay cha phải thay trời hành đạo, dạy dỗ ngươi đứa con bất hiếu!!"
... Ngoài cửa, bạn học Nghiêm Cạnh đang áp sát tai vào cửa nghe, đôi mắt ngấn lệ: Cậu ta không cố ý nghe lén đâu, nhưng cặp đôi này không chỉ nói chuyện mờ ám mà còn chơi trò nhập vai! Hai người họ có thể yên lặng một chút được không!
...
"Việc học nhóm" của ba người kéo dài đến tận 7 rưỡi tối. Mẹ Tiêu muốn giữ Lệ Chanh và Nghiêm Cạnh ở lại ăn tối, nhưng cả hai đều kiếm cớ từ chối.
Lệ Chanh làm sao có thể ngồi cùng bàn ăn với Tiêu Dĩ Hằng được? Hiện tại cậu nhìn Tiêu Dĩ Hằng đâu cũng thấy khó chịu, chỉ mong anh ta sốt đến mức hóa thành con rùa đen to đùng, như vậy cậu không cần trả nợ, cũng không phải mời anh ta đến xem trận đấu của mình nữa!
Nghiêm Cạnh vốn dĩ là "tình nguyện viên bất đắc dĩ" đến thăm bệnh, nhiệm vụ đưa cam của cậu cũng đã xong. Là một công cụ đáng thương, cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Hơn nữa, một lát nữa bố Tiêu sẽ tan làm về nhà. Nghe nói ông ấy còn nghiêm khắc, lạnh lùng và giống như người máy hơn cả mẹ Tiêu. Họ không muốn ngồi ăn tối cùng hai cái máy lạnh chút nào.
Thấy họ quyết tâm ra về, Tiêu Dĩ Hằng không giữ lại, tiễn cả hai ra đến cửa chào tạm biệt.
Trước mặt mẹ, Tiêu Dĩ Hằng không thể quá nhiệt tình với Lệ Chanh, sợ rằng người mẹ nhạy cảm sẽ nhận ra điều gì đó.
Anh thậm chí cố ý chào Nghiêm Cạnh trước, sau đó mới quay sang Lệ Chanh. Đôi mắt trong veo mang theo ý cười nhưng giọng nói lại lạnh nhạt: "Lệ Chanh, cảm ơn cậu đã đến thăm tôi hôm nay. Đừng lo, ngày mai tôi sẽ khỏi bệnh. Hẹn ngày mai gặp lại."
Lệ Chanh ậm ừ trả lời: "...Ừ, ngày mai gặp."
Trong lòng cậu nghĩ: Đừng tự dát vàng lên mặt mình, ai thèm lo lắng anh ngày mai có khỏi bệnh hay không chứ.
Chanh nhỏ trong ba lô nhảy nhót, bằng hành động thực tế biểu thị nó quan tâm!
Lệ Chanh cảm nhận sự hoạt bát của Chanh nhỏ, không hiểu vì sao nó lại thân thiết với Tiêu Dĩ Hằng như vậy. Rõ ràng cậu cho nó ăn, cho nó uống, mỗi tối ngủ cùng nhau, ban ngày thay tã cho nó, thế mà chỉ cần Tiêu Dĩ Hằng khẽ vẫy tay, nó liền ngốc nghếch chạy theo!
Ôi, đúng là một đứa ăn cây táo rào cây sung.
Nếu Chanh nhỏ nghe được suy nghĩ này, chắc chắn nó sẽ nói:
Ôi, đúng là một kẻ nói một đằng làm một nẻo.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói trắng ra, Tiêu Dĩ Hằng phát sốt là do lửa dục thiêu đốt, kiềm chế quá lâu...