Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng

Chương 42: Thầy trò play





Khóa học "Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc" có tổng cộng mười tiết học, mỗi sáng thứ bảy và chủ nhật có một tiết, kỳ thi được tổ chức vào buổi chiều tiết cuối cùng, học đúng bốn cuối tuần là hết khóa.

Việc một trùm trường như Lệ Chanh phải học khóa tự chọn ở trường cấp hai trực thuộc thực sự rất mất mặt, Lệ Chanh chỉ có thể lén lút, kiếm cớ đuổi đám đàn em đi rồi lặng lẽ đến trường cấp hai vào sáng thứ bảy.

Vì là cuối tuần nên cậu không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo thun in dòng chữ "Người cha nghiêm khắc" rồi lục ra một chiếc jeans rách trong tủ đồ. Cậu nhìn mình trong gương, cảm thấy mình là người dẫn đầu xu hướng thời trang, nhưng trong mắt bảo vệ của trường cấp hai, cậu lại trở thành một tên đầu gấu đáng ngờ.

"Cháu đến đây làm gì?" bảo vệ nghi ngờ hỏi, "Phụ huynh học sinh à?"

Lệ Chanh hừ nhẹ: "Cháu trông thế này mà giống phụ huynh học sinh ạ?"

"Ừ, đúng rồi," đội trưởng đội bảo vệ ra hiệu cho các nhân viên bảo vệ khác vây quanh. Mấy người đưa mắt nhìn nhau rồi lén lút tiến lại gần, "Cháu trông không giống người tốt."

Bảo vệ trường khác thì còn trẻ khỏe chứ bảo vệ trường cấp hai toàn mấy ông lão năm sáu mươi tuổi, nói chuyện còn hở cả răng. Họ sợ không khống chế nổi Lệ Chanh nên quyết định cả bọn cùng xông lên.

"...???" Lệ Chanh cuống lên, cậu trông giống người xấu ở chỗ nào, đẹp trai, cao ráo, mái tóc vàng óng ả! Cậu là nhân vật nổi tiếng ở trường cấp ba, ngay cả sách giáo khoa toán mà cậu từng nhỏ dãi vào cũng có người mua với giá cao, vậy mà đến trường cấp hai lại bị mấy ông bảo vệ nghi ngờ?

Cậu không thể đánh nhau với mấy người đáng tuổi ông mình, đành không tình nguyện móc từ túi quần ra thẻ nghe giảng của trường cấp hai, thẻ có in rõ tên họ của cậu bằng chữ đen trên nền trắng, kèm ảnh nhỏ 1 inch.

Đây là một trong số ít ảnh thẻ chuẩn mực của cậu, lúc đó cậu chưa nhuộm tóc vàng, da cũng chưa rám nắng, trông sạch sẽ, cười lộ tám cái răng.

"Cháu là học sinh khối trung học của trường bên cạnh." Lệ Chanh mặt mày khó chịu, nửa câu sau líu lưỡi nói lướt qua không rõ ràng, "Cháu đến nghe giảng môn SERG#$%^."

"Gì cơ?" bảo vệ già không nghe rõ.

"Môn giáo dục DSTGH¥%&."

"Cái gì??" bảo vệ già tai điếc.

"Môn! Giáo! Dục! Sức! Khỏe! Toàn! Quốc!!" Lệ Chanh tức tối, "Cháu là omega, vừa mới phân hóa, đến nghe giảng!!"

"..." Bốn bề im lặng.

Đúng lúc này, từ phía sau Lệ Chanh vang lên một giọng cười như vịt đực của đứa trẻ đang trong giai đoạn vỡ giọng.

"Haha, ngượng dùm tên tóc vàng kia, lớn vậy rồi mà mới phân hóa!"

Lệ Chanh: "..." Cậu quay đầu nhìn, chỉ thấy sau lưng không biết từ khi nào xuất hiện vài đứa trẻ mặc đồng phục của trường cấp hai, cậu bé dẫn đầu kiêu ngạo ngẩng cao đầu, để lộ cái cổ chưa dài đến ba centimet của mình.

Nó thấp hơn Lệ Chanh cả một cái đầu, eo to chân ngắn, chuẩn một chú Corgi đi bằng hai chân, không biết lấy đâu ra tự tin chế nhạo Lệ Chanh.

Lệ Chanh cười lạnh, đưa tay túm lấy bình gas nhỏ. (***)

***Bình gas (cũng không nhỏ lắm =)))))

chapter content



Bình gas nhỏ hoảng hốt:!!!

Đám đàn em phía sau bình gas nhỏ cũng hoảng hốt:!!!

"Bỏ tay ra!!" Bình gas nhỏ quẫy hai cái chân ngắn ngủn trên không trung, "Anh có biết anh họ tôi là ai không, tôi sẽ bảo anh họ đánh anh!!"

Lệ Chanh cảm thấy thú vị, từ khi cậu dùng nắm đấm đàn áp khắp nơi, đây là lần đầu tiên cậu bị người khác đe dọa.

Cậu đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt mập mạp của bình gas nhỏ, thương hại nói: "Heo con, trước khi anh họ em đến thì em đã bị nấu chín rồi."

"..." Bình gas nhỏ run rẩy, tay đấm chân đá mạnh hơn, nhưng không thể chạm được một sợi lông của Lệ Chanh.

Lệ Chanh nhướn mày: "Em nói anh đây lớn tuổi, vậy em phân hóa lúc mấy tuổi?"

Bình gas nhỏ dù bị treo lơ lửng nhưng vẫn không quên khoe khoang: "Mười hai tuổi! Tôi là một alpha!"

Ồ, hóa ra là một alpha chưa trải sự đời.

"Mười hai tuổi hả?" Lệ Chanh cười ranh mãnh, "Lần sau mà còn lắm mồm, anh đảm bảo em sẽ không thấy mặt trời ở tuổi mười ba đâu."

Bình gas nhỏ: "..."

Bình gas nhỏ: "Oa oa oa oa oa--"

Bình gas nhỏ bị dọa khóc, Lệ Chanh không chút thương tiếc quẳng nó ngã sõng soài. Đám đàn em đứng xa nhìn, do dự một hồi, cũng không ai dám đến gần xem nó thế nào.

Cuối cùng, mọi người nhìn nhau, rồi đột nhiên tản ra, như một đàn chim sẻ cứ thế ríu rít chạy đi.

Lệ Chanh nhìn alpha nhỏ đang ngồi khóc: "Ôi chà, 'đại ca nhỏ' à, xem ra đám đàn em của em cũng chẳng trung thành lắm."

Alpha nhỏ khóc lớn hơn.

Chỉ trong chốc lát, Lệ Chanh đã đặt cho cậu bạn nhỏ bốn biệt danh: Corgi nhỏ, bình gas nhỏ, heo con, đại ca nhỏ, làm cậu bé tức giận đến nỗi gào khóc, vừa khóc vừa chạy đi.

Lệ Chanh phủi phủi bui không có thật ở trên tay, cảm thấy mình đúng là sứ giả công lý, người trồng cây của nhân dân, chỉ trong vài phút đã khiến đứa bé chuẩn bị thành alpha thần kinh quay đầu, không dám làm bậy nữa.

Bảo vệ già chứng kiến mọi chuyện kinh ngạc đẩy đẩy kính lão. Cậu bé ngồi khóc dưới đất vừa rồi là học sinh gây nhức đầu nhất trường, trước khi phân hóa thì thích kéo bím tóc con gái, sau khi phân hóa thì bắt nạt beta và omega, gia đình giàu có, khi nhập học cha mẹ đã quyên tặng một tòa nhà thí nghiệm, tên ba người được khắc trên tường danh vọng của trường, vậy nên ai cũng không làm gì được.

Không ngờ Lệ Chanh dễ dàng xử lý được tên nhóc ranh này.

Ông nhìn kỹ mái tóc vàng của Lệ Chanh, lại nhìn kỹ tên trên thẻ nghe giảng, đột nhiên "à" một tiếng.

"Cháu là Lệ Chanh à!" bảo vệ già vui mừng nói, "Người đoạt ba giải vô địch bơi lội Lệ Chanh!"

Lệ Chanh ưỡn ngực, giả vờ hỏi: "Bác biết cháu ạ?"

"Sao lại không biết?" Bảo vệ già cười rạng rỡ, "Lúc đó bác xem trực tiếp trận đấu! Cháu là học sinh xuất sắc của trường Hoa Thành Số 1, xin lỗi cháu nhé, thế mà bác lại không nhận ra."

Lệ Chanh nghi hoặc gãi cái đầu vàng của mình, cậu nghĩ mình có đặc điểm khá rõ ràng, tóc vàng, da nâu, chân dài, vậy mà có người không nhận ra cậu luôn đấy?

Bảo vệ già thật thà đáp: "Cháu trên TV không mặc đồ, bây giờ mặc đồ nên bác không nhận ra."

Lệ Chanh: "..."

Lệ Chanh: "............"

Lệ Chanh:???

Gì mà "trên TV không mặc đồ"? Cậu xuống nước chứ có phải xuống biển đâu!

...

Lệ Chanh tức giận bước vào cổng trường cấp hai.

Ba năm cấp hai cậu học ở trường do trại trẻ mồ côi chỉ định, đến khi thi lên cấp ba mới được chiêu mộ vào Hoa Thành Số 1. Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên cậu bước vào khu vực trường cấp hai.

Trường cấp hai trực thuộc nằm cạnh Hoa Thành Số 1, nhưng diện tích nhỏ hơn nhiều, mỗi khối chỉ có năm trăm học sinh, ba khối chen chúc trong một tòa nhà, cũng không có khu nội trú, tất cả đều là học sinh ngoại trú.

Hôm nay, khóa học "Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc" được tổ chức ở phòng đa phương tiện của tòa nhà thí nghiệm, tất cả học sinh được sắp xếp ngẫu nhiên, mỗi lớp có ba mươi học sinh.

Nói cách khác, Lệ Chanh sẽ học cùng với hai mươi chín đứa nhóc cấp hai.

Lệ Chanh hối hận ngay khi bước vào hành lang, mỗi nơi cậu đi qua, lũ trẻ đều tò mò nhìn chằm chằm cậu, nhìn mái tóc vàng, nhìn chữ "Người cha nghiêm khắc" trên ngực cậu, nhìn chiếc quần rách của cậu... như thể Lệ Chanh là một ultraman từ trên trời rơi xuống, dẫn quái vật đến tiêu diệt chúng.

Lệ Chanh cố gắng bước từng bước đến trước cửa phòng đa phương tiện số một, nhìn lướt qua và thấy một gương mặt quen thuộc.

"Ôi trời, đại ca nhỏ!!" Lệ Chanh thả lỏng ngay lập tức, đưa tay dài ra ôm lấy bình gas nhỏ đang chuẩn bị bỏ chạy, "Trùng hợp nhỉ? Chúng ta cùng lớp à?"

Bình gas nhỏ lại sắp khóc: "Anh, sao anh lại ở đây?"

"Em hỏi gì kỳ vậy," Lệ Chanh cười khì khì, "Anh đến học mà."

Lệ Chanh túm lấy bình gas nhỏ vò vò, làm bình gas nhỏ khóc sưng cả mắt, rên rỉ đầy tủi thân.

Dù vậy, bình gas nhỏ cũng không chịu thua, giả vờ cứng rắn hỏi: "Anh, anh đừng có mà đắc ý, có gan thì để lại tên đi!!"

Lệ Chanh nhướn mày: "Nhà em không dạy em phép lịch sự à? Hỏi tên người ta trước thì phải báo tên mình."

Bình gas nhỏ thở hổn hển, hít vào thở ra, hít vào thở ra, nghe như đang xì hơi.

"Tôi tên là Vệ Hỏa Hỏa!! Vệ trong bảo vệ quốc gia, Hỏa trong hùng hùng hổ hổ!!"

Lệ Chanh: "...Họ Vệ?"

Lệ Chanh lập tức cảnh giác, nhìn kỹ bình gas nhỏ mấy lần.

Đợi đã, cái khí chất kiêu ngạo này, giọng điệu alpha thần kinh này, dáng người ngắn ngủn này...

Lệ Chanh: "Vệ Dung là gì của em?"

"Hừ, xem ra anh cũng nghe đến danh của anh họ tôi rồi!" Vệ Hỏa Hỏa khoanh tay, "Hừ, còn không mau báo tên?"

Lệ Chanh: "Anh họ em, tên là cha em."

Vệ Hỏa Hỏa: "..."

Vệ Hỏa Hỏa lại khóc chạy đi.

Lệ Chanh đau đầu, không ngờ chỉ đến học khóa giáo dục sức khỏe, lại gặp phải em họ của Vệ Dung.

Cậu đứng trước cửa lớp, nhìn hai chín đôi mắt tò mò bên trong, bỗng dưng mất hết dũng khí bước vào.

Đúng lúc cậu định quay đi, đột nhiên có một cơ thể ấm áp dính sát vào phía sau cậu.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Xin lỗi, nhường đường."

Lệ Chanh:!!!

Da gà lập tức nổi dọc sống lưng, Lệ Chanh cứng đờ đứng tại chỗ, không dám quay đầu đối mặt.

Chắc chắn cậu nghe nhầm rồi-Sao Tiêu Dĩ Hằng lại ở đây?

Thấy cậu không nhúc nhích, Tiêu Dĩ Hằng giơ tay vỗ vai cậu: "Sao thế, thấy tôi mừng quá không nói nên lời à?"

Lệ Chanh lúc này mới "giải đông", từng chút một quay lại, nhìn thân hình đứng sau mình.

Tiêu Dĩ Hằng giống như cậu, không mặc đồng phục mà chỉ mặc quần jeans và áo sơ mi trắng đơn giản. Tóc anh hình như dùng keo vuốt qua, dù thả bừa trước trán nhưng trông vẫn phong cách.

Dù mặc đơn giản như vậy nhưng anh lại mang một sức hút khó tả, làm mờ đi tuổi tác của anh, khiến anh trông chững chạc hơn.

Lệ Chanh chưa từng thấy Tiêu Dĩ Hằng với dáng vẻ này bao giờ.

Cậu mơ hồ nghĩ, tại sao Tiêu Dĩ Hằng lại xuất hiện ở trường cấp 2? Tại sao... lại ăn diện thế?

"Sao anh lại ở đây?" Lệ Chanh giọng khàn khàn hỏi.

"Cậu hỏi gì kỳ vậy," Tiêu Dĩ Hằng trả lời cậu bằng câu y hệt, "Tôi đến học mà."

...

Cho đến khi buổi học chính thức bắt đầu, Lệ Chanh mới phát hiện ra rằng "học" của cậu và "học" của Tiêu Dĩ Hằng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

"Học" của Lệ Chanh là ngồi dưới nghe giảng, còn "học" của Tiêu Dĩ Hằng lại là đứng trên bục giảng với vai trò trợ giảng!

"Chào mọi người, tôi là Tiêu Dĩ Hằng, học sinh lớp 12 (1) của trường trung học. Tôi là alpha. Trong tháng tới, tôi sẽ làm trợ giảng của các bạn." Tiêu Dĩ Hằng xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, cầm phấn viết tên mình lên bảng.

Chỉ một động tác đơn giản đó thôi mà khiến không ít học sinh nhỏ trong lớp phát ra tiếng "Oa~~".

Số lượng học sinh trong mỗi lớp tương đối cân bằng về mặt giới tính, lớp này có 30 học sinh, mỗi giới tính A, B, O đều chiếm 10 người, tỷ lệ nam nữ cũng tương đối cân bằng. Họ đều là những đứa trẻ vừa mới phân hóa, lần đầu tiên cảm nhận ảnh hưởng của "giới tính thứ hai" lên cơ thể, giống như những chú chim non học bay, đầy băn khoăn và phấn khích.

Sự xuất hiện của Tiêu Dĩ Hằng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của họ.

Trẻ con thì dễ xao xuyến, các beta và omega nhỏ thầm yêu thích khuôn mặt của Tiêu Dĩ Hằng; còn các alpha nhỏ thì bị khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng của anh thu hút, khát khao trở thành người giống anh.

Giữa đám trẻ này, Lệ Chanh lặng lẽ ngồi ở cuối lớp, cảm thấy mình chưa bao giờ lạc lõng đến thế.

Xấu hổ vãi...

Có một cô bé beta dũng cảm giơ tay hỏi: "Tiêu... ừm, chúng em nên gọi anh là anh hay là thầy ạ?"

Tiêu Dĩ Hằng chống tay lên bàn (động tác này lại khiến một tràng "Oa~~" vang lên): "Ngoài giờ học thì gọi tôi là anh, trong giờ học thì gọi tôi là thầy."

Lệ Chanh:... Hừ, ra vẻ.

Lại có người hỏi: "Thầy ơi, thầy sẽ dạy chúng em suốt khóa học này ạ?"

"Không, tôi chỉ là trợ giảng của các em, phụ trách những bài học cơ bản và giải đáp thắc mắc sau giờ học. Còn những nội dung phức tạp hơn sẽ do giáo viên từ Bộ Y tế giảng dạy."

Lệ Chanh:... Vậy là mỗi cuối tuần cậu đều phải gặp Tiêu Dĩ Hằng?

Có người hỏi: "Thầy ơi, thầy có thể cho chúng em xin số điện thoại không? Nếu chúng em có thắc mắc, có thể gọi cho thầy được không?"

Lệ Chanh lập tức quay đầu nhìn chằm chằm, ô hô, bây giờ omega nhỏ dám hỏi xin số điện thoại của thầy giáo alpha ngay từ lần gặp đầu tiên cơ đấy?!

Trên bục giảng, Tiêu Dĩ Hằng lắc đầu từ chối yêu cầu của omega nhỏ: "Môn học này rất cơ bản, đơn giản, chỉ cần các em chú ý nghe giảng thì sẽ không có bất kỳ thắc mắc nào. Còn về số điện thoại... xin lỗi, hiện tôi là học sinh lớp 12, không dùng điện thoại."

Lệ Chanh:?

Không dùng điện thoại?

Lệ Chanh lén lút rút điện thoại dưới bàn, mở ảnh đại diện của Tiêu Dĩ Hằng, nhắn liên tiếp 10 tin nhắn.

Vậy là, trước sự chứng kiến của cả lớp, túi quần của Tiêu Dĩ Hằng phát ra mười tiếng "ting ting ting".

Cả lớp: "..."

Tiêu Dĩ Hằng không hề tỏ ra lúng túng hay hoảng hốt khi lời nói dối bị vạch trần, anh bình tĩnh thò tay vào túi quần, bấm nút tắt âm.

Lệ Chanh lập tức giơ tay.

Cậu vốn lớn hơn các bạn nhỏ cùng lớp, lại có khí chất không dễ chọc, nhất là sau khi mọi người thấy cậu xử lý Vệ Hỏa Hỏa, chẳng ai dám nói chuyện với cậu nữa. Giờ đây, cậu bất ngờ giơ tay hỏi, tất nhiên thu hút sự chú ý của cả lớp.

Hai mươi chín cái đầu đồng loạt quay lại nhìn Lệ Chanh.

Tiêu Dĩ Hằng đứng sau bục giảng, bình tĩnh hỏi: "Bạn học này có chuyện gì vậy?"

Lệ Chanh nghĩ, để xem anh còn ra vẻ được không.

Lệ Chanh ngồi ngả ngớn trên ghế, thậm chí còn nhấc hai chân đặt lên ghế trước: "Thầy~ Tiêu~" cậu kéo dài giọng, "Vừa rồi thầy nói không có điện thoại, vậy trong túi quần của thầy là cái gì vậy?"

Hai mươi chín cái đầu đồng loạt quay lại nhìn Tiêu Dĩ Hằng.

Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh trả lời: "Bạn học này hiểu lầm rồi, đó là điều khiển từ xa máy điều hòa nhà tôi."

Lệ Chanh: "..."

Về tài nói dối trắng trợn, cậu chịu thua.

Lệ Chanh phồng má, định nói tiếp thì Tiêu Dĩ Hằng lại lên tiếng.

"Bạn học này, khi tôi cho phép bạn phát biểu ý kiến, bạn không đứng dậy mà ngồi nghiêng ngả trên ghế. Điều này vi phạm nội quy lớp học, gây ảnh hưởng xấu đến các bạn học khác." Tiêu Dĩ Hằng chỉ vào khoảng trống nhỏ cạnh bục giảng, "-- Bạn phải chịu phạt, hãy mang bàn ghế lên đây. Trong mười buổi học tới, bạn sẽ phải ngồi đây nghe giảng."

Lệ Chanh: "..."

Lệ Chanh nghi ngờ Tiêu Dĩ Hằng cố ý nhằm vào mình và đã nắm được bằng chứng sơ bộ!

Tác giả có lời muốn nói:

Lớp học nào mà chẳng có học sinh ngồi trên bục nghe giảng?!

(Dù cùng trang lứa nhưng vẫn thầy trò play zui zui zẻ zẻ!)

Mấy bữa trước mọi người nói chưa đủ ngọt, những chương tiếp theo sẽ rất ngọt, cẩn thận bị sâu răng đấy nhá!