Nhưng để tận dụng lợi ích từ việc đó, chúng tôi tái tổ chức lại Hiệp hội Tự do theo hướng có lợi cho mình.
Nhờ cố gắng loại bỏ Yuuki và gián điệp của hắn mà việc chuyển nhượng đã diễn ra thuận lợi.
Cuối cùng, ở mỗi chi nhánh đều có một Thánh kỵ sĩ, và thế là một hệ thống lãnh đạo mới được thành lập với Giáo Hội phương Tây đứng đầu.
Và nhà thờ cũng bắt đầu thay đổi ngôn từ và hệ thống theo hướng "thờ phụng tinh linh" hơn.
Và như vậy Ủy ban Phán xét Tự do được thành lập.
Đây là một tổ chức được hình thành từ Hiệp hội Tự do và Thánh Giáo phương Tây.
Không như Ủy ban-Ủy ban Quốc tế, ý tôi là-cái có mấy ông đại biểu được bầu ra ấy, còn cái Ủy-Ủy ban Phán xét Tự do-này là gồm các guild master của Hiệp hội Tự do. Và sau khi được thành lập thì đây sẽ là phương pháp để các quốc gia giải quyết các vấn đề thù địch với nhau trên quan điểm trung lập.
Sakaguchi Hinata được chỉ định vào ghế số một của Ủy ban.
Và vì Nhà Thờ và các Thánh kỵ sĩ từ chối điều hành cơ sở này nên việc cô ấy được chỉ định cũng là đáng mừng.
Thêm nữa, theo thông tin từ các Thánh ky sĩ, hiện tại ở các chi nhánh cũng không ai ra mặt chống đối. Ý tôi là, Chúa tể Quỷ bọn tôi-đặc biệt là tôi và Ramiris-có ý định giật dây từ phía sau, nhưng ngạc nhiên là lại quá thiếu lựa chọn dù chúng tôi hành động cũng khá là phóng khoáng.
Vậy nên, sau khi thành lập tổ chức này, chúng tôi có thể tham gia cùng các quốc gia quanh rừng Jura trong hai tổ chức-Hội đồng và Ủy ban.
Trong một liên minh lớn thì sự liên kết mạnh mẽ giữa các quốc gia là cần thiết. Và đó là tình hình thế giới trong một tháng sau cuộc chinh phạt thất bại.
Tất nhiên, trong khi mọi người mắc thành lập cả một tổ chức mới thì tôi cũng không thể chỉ đi chơi loanh quanh được.
Ba ngày sau sự kiện chinh phạt, cậu ta xuất hiện.
Vượt qua rào chắn của Vương quốc Ingracia, khoác trên mình bộ giáp màu bạc, cậu ta xuất hiện,
Hiệp sĩ Bạc Alrose.
Tự giới thiệu là thuộc hạ của Ác quỷ Bạch Kim Leon Cromwell, cậu ta đưa tôi một lá thư.
Đó là một thiệp mời.
Và đúng như đã hứa, hắn mời tôi tới.
Nhưng... Sao lại là lúc này?
「Chủ nhân của tôi muốn cùng ngài thảo luận về vấn đề liên quan đến "Anh Hùng", thưa Rimuru-sama」
Sau khi Alrose nói, tôi cũng hình dung được phần nào.
Lá thư này đến sau khi Anh Hùng hoàn toàn thức tỉnh-chắc chắn đó là lý do.
Có lẽ Leon biết gì đó về Chloe. Có khi họ từng chọi nhau hay gì đó nên chắc hắn biết những thứ mà chúng tôi không biết. Tôi quyết định chấp nhận lờ mời. Dù sao thì, tôi vẫn chưa làm được gì cho Shizu-san cả.
Việc này dựa cả vào ý định của hắn từ giờ trở đi.
「Được thôi. Ta chấp nhận lời mời này」
「Ngài không cần phí lời với tôi đâu. Chủ nhân của tôi chắc sẽ rất mừng. Lối này, mời」
Alrose đội mũ giáp suốt nên tôi chẳng biết mặt cậu ta biểu cảm thế nào nhưng nghe giọng có vẻ mừng rỡ; oh, và cậu ta dịch chuyển đi mất.
Nhiều ma vật cấp cao có thể dịch chuyển tức thời. Nhưng dù cậu ta có xác định trước địa điểm thì vẫn khá đấy.
Tiện thể, những người có thể dịch chuyển đến bất kì nơi nào (kể cả nơi họ chưa tới bao giờ) là những tồn tại cao cấp. Kể cả trong số thuộc hạ của tôi cũng chỉ có Diablo làm được... Thành thực mà nói. Đó không phải là Kỹ năng bạn dùng được trừ khi bạn có một cơ thể tinh linh.
Và thứ tự là: Ảnh Bộ -> Chuyển dịch Không gian -> Dịch chuyển.
Pháp thuật trận cũng được, nhưng ba cái trên là Kỹ năng, không phải pháp thuật.
Vì tôi dùng lẫn lộn cả Kỹ năng và pháp thuật nên không để ý, nhưng vẫn có điểm khác biệt. Ý tôi là, Hinata nói là có, nên chắc thế.
Chuyển dịch Không gian thì cần phải mở một cánh cổng rồi bước vào đó để dịch chuyển. Vậy nên không thể dùng trong thực chiến được. Và với pháp thuật dịch chuyển thì ngay lập tức tạo ra và phát động một pháp thuật trận cho phép di chuyển ngay lập tức. Cách này cho phép tránh đòn đánh của đối phương các kiểu, nên những người có thể dịch chuyển thường rất mạnh.
Nhưng thường nó chỉ giới hạn từ chỗ bạn đến nơi mà bạn từng đến, nên Kỹ năng này chẳng thể nào giải quyết được Kỹ năng của đối phương.
Nhân tiện, kể cả pháp thuật không gian hạ cấp nhất cũng gần như là ngay lập tức, thế nên không thể bất cẩn được.
Ngay giây phút Hiệp sĩ Bạc Alrose biến mất một pháp thuật trận xuất hiện chỗ cậu ta vừa đứng. Nói cách khác, đây là cái tôi cần để đến đó.
Hiệp sĩ Pháp thuật, một bậc thầy về pháp thuật không gian, tôi cá là cậu ta phải thành thục kĩ năng dịch chuyển ghê lắm.
Leon chết dẫm, ngươi có thuộc hạ ngon thật đấy.
Tôi đoán là tôi sẽ phải đi cho Benimaru, Shion, và đám còn lại dịch chuyển mới được.
Vì tôi thấy mình có thể đi ban tặng Kỹ năng mà không gặp vấn đề gì, việc này có thể tăng tiềm lực quân sự của chúng tôi lên.
Tôi nghĩ vậy khi Alrose đi mất.
Và nói thêm, Hinata cũng biết dịch chyển. Nhưng vì tốn nhiều ma lực quá nên giờ cô không thể làm thế được nữa.
Nhưng xét đến việc cô có thể làm thế mà không cần vịnh chú gì hết: cuối cùng thì tôi cũng có thể đánh giá đúng được sức mạnh thực sự của cô ấy.
Dù không thể dùng được Kỹ năng『Nhà toán học』nữa thì cô vẫn là một thiên tài pháp thuật.
Cô cũng có yếu đi, Nhưng không đến mức cô ấy tự nhận... Dù đến giờ thì đó vẫn là bí mật.
* * *
Và khi tôi đến đó.
Vùng đất Leon cai trị thì giống một lục địa hơn là một hòn đảo. Nó rộng đến bất ngờ, có nhiều thị trấn được chia làm nhiều quận.
Có quận Rừng, Đồng Bằng, Hồ, Sông, và Núi.
Mỗi vùng đều được bảo vệ bằng một pháp thuật trận.
Một vùng đất nhân tạo tự nhiên và thanh bình-một thành phố phép thuật.
Đây là vùng đất của Chúa tể Quỷ Leon Cromwell-El Dorado.
「Yo... Thật đáng kinh ngạc」
Tôi lẩm bẩm.
「Hahaha, ngài thật tử tế. Được khen như vậy hẳn chủ nhân của tôi vui lắm」
Alrose vui vẻ đáp lại trong khi dẫn đường.
Hiện tại, cậu ta đã cởi mũ giáp ra và một mái tóc bạch kim tuyệt đẹp xõa sau lưng.
Dù trông giống phụ nữ, nhưng cậu ta là giai thẳng. Và là đội trưởng của các Hiệp sĩ Pháp thuật.
Vậy nên không nghi ngờ gì khi Leon tin tưởng cậu ta đến vậy.
Nhưng, quốc gia này được xây dựng thật tuyệt vời. Những con đường lấp lánh như làm bằng vàng.
Mỗi tòa nhà đều được quy hoạch cẩn thận, và có cả một tòa tháp thẳng đứng như chạm đến thiên đàng.
Nếu nhìn từ trên xuống, ta có thể thấy thành phố tự bản thân nó đã là một pháp thuật trận rồi. Nói cách khác, trừ những người có thể nhìn từ trên cao thì trận pháp là hoàn toàn vô hình.
Nó được cung cấp năng lượng từ chính những cư dân ở đây. Việc này có hơi chạm tự ái tôi một tẹo.
Không cần phải nói gì hết: Tempest là một quốc gia xinh đẹp. Nhưng chúng tôi không đặt pháp thuật luôn xuống đất.
Việc này có làm tôi hơi buồn.
「Rimuru-sama, có gì hay vậy?」
Shion bước sau tôi hỏi.
Dù cô cũng có một cái nhìn toàn cảnh nhưng cô lại không để ý. Chỉ thế là đủ thấy công trình này tỉ mỉ đến mức nào.
「Thành phố này tạo thành một pháp thuật trận khổng lồ.
Vì thế nên nó được bảo hộ bởi "Pháp thuật Phản vệ" và "Truy tung Kể thù".
Nó sẽ báo hiệu nếu có kẻ đột nhập. Và vì nó kháng công kích pháp thuật, nên nếu có thì cũng sẽ bị nẩy ngược trở lại.
Cứ thử tưởng tượng nếu có một đòn tấn công diện rộng xem: và thế là thành phố này mặc nhiên sẽ thắng.
Ta không biết có nên bắt chước lại ở Tempest không?」
「Oh? Nghe tuyệt nhỉ, nhưng em không hiểu」
「Hahaha, đúng như tôi nghĩ. Dù chưa được nhìn từ trên xuống nhưng ngài vẫn để ý nhỉ.
Đúng là không gì lọt qua nổi mắt ngài. Đúng thế; bản thân thành phố này là một là chắn pháp thuật tuyệt đối」
Alrose tự hào đáp lại.
Shion thực sự chẳng hiểu gì hết. Tôi đoán là do cô ấy không thể nhận thức được pháp thuật. Nên không hiểu cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi tự hỏi là xây dựng một thành phố mà kết hợp đến hai pháp thuật trận khó thế nào.
Chỉ một thôi đã đau đầu rồi, nhưng đây là những hai; và thậm chí còn có dự kiến phát triển cho tương lai nữa. Thật đáng kinh ngạc.
Nhưng đây lại là cách để tôi kiếm được chút niềm vui đây. Tôi chắc chắn cũng sẽ làm thế tại đất nước của mình.
Sau khi chúng tôi ra khỏi phòng đặt pháp thuật trận, hành lang được làm bằng kính.
Quang cảnh phía xa là những dòng sông và thác nước được thiết kế đẹp mê hồn.
Tên khốn đó! Thành phố này tuyệt quá.
Tôi không thể không công nhận được, nhưng mà ghen tị quá-nhưng nó lại thổi lên ngọn lửa sáng tạo trong tôi!
Sau khoảng mười phút đi bộ,
Chúng tôi được đưa đến một căn phòng trong Cung Điện Hoàng Gia.
Đồ đạc rõ ràng là rất xa xỉ, và tất nhiên là chất lượng là rất cao. Họa tiết có màu trắng và vàng kim.
Chắc chắn là thiết kế không tồi chút nào -Tên đó có gu tốt đấy.
Tôi đoán chắc nó không phải để dọa người ta thót tim đâu nhỉ. Và cũng như bên ngoài, bên trong cũng được trang trí bằng vàng luôn.
Nói gọn: nó không làm khách đến phải lo lắng, và về vệc này thì tôi thấy mình có thể noi theo được.
Về phần Shion: ngay lúc vừa bước vào, cô ngồi xuống, bắt đầu ăn miếng bánh, uống miếng trà; như không luôn.
Hmm? Đó là cách mọi người vẫn làm à? Tôi có nên làm theo không?
Bỏ qua đi. Nếu cứ để ý mấy việc như thế cũng không được.
「Rimuru-sama, mấy thứ đồ ngọt này tuyệt lắm. và không có độc đâu, ngài thử chút đi!」
Shion nói và đưa tôi một ít.
Cứ nghĩ rằng cô đầu bếp Shion lại đi lo về an toàn thực phẩm... Mỉa mai thay. Nhưng, độc chẳng làm gì được tôi hết.
Và cứ thế, chúng tôi đợi chừng mười phút,
Đến khi kẻ thống trị đất nước này, Leon Cromwell tới.
「Mấy người đợi có lâu không? Cảm ơn đã chấp nhận một lời mời cụt lủn như vậy」
Hắn nói và ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với chúng tôi.
Hắn ăn mặc có vẻ luộm thuộm hơn tôi nhớ, và ăn nói có vẻ suồng sã.
Bắt chéo chân lại, hắn như bước ra từ trong phim.
Alrose rõ ràng là điển trai, còn Leon thì chỉ có thể miêu tả là đẹp.
Tất nhiên, tôi chẳng hài lòng về điều đó tí nào.
Nhưng cứ bỏ vấn đề nam tính qua một bên đã, quay lại vấn đề chính nào.
Tôi kể lại giây phút cuối cùng của Shizu cho hắn nghe.
「Vậy à... Cô ấy sống lâu hơn ta tính」
Leon đơn giản đáp.
Nhưng tôi lại không điên lên. Có vẻ tôi đã để ý gì đó,
「Này, ngươi đặt Ifrit vào để cứu cô ấy phải không?」
「Ai biết? Chắc ta cũng làm gì đó kiểu thế; Chả nhớ lắm」
Leon nhắm mắt lại, đáp.
Nhưng rõ ràng là tên đó là diễn viên tồi.
「Hmph... Sao cũng được. Ta hiểu rồi.
Oh, và Ramiris có kể cái này hay lắm: ngươi là một thằng bé thích làm nũng sao?」
Khi tôi nói, Leon xám mặt.
「Con nhãi đó... lần tới ta sẽ vặt cánh nó ra」
Hắn giận giữ nói.
Ờ, hình như không phải chém đâu.
「Ta sẽ mách cô ấy đấy.
Oh, ngươi có nói về việc triệu hồi một ai đó đúng không?」
Và lúc đó, sự im lặng bao trùm căn phòng.
Một lúc sau, Leon nghiêm túc nói.
「Đúng thế.
Và việc đó liên quan đến vấn đề mà hôm nay ta mời ngươi tới」
Leon nói và liếc sang Shion.
Tôi gật đầu,
「Shion, cuộc nói chuyện này có hơi phúc tạp một chút.
Cô đi giúp Alrose làm gì đi, được chứ?」
Tôi yêu cầu Shion rời đi.
「Tất nhiên rồi. Shion-san, làm ơn giúp tôi chút trong phòng chuẩn bị nhé」
Leon nhắc Alrose nói vậy bằng một cái liếc.
Shion lặng lẽ gật đầu và đi cùng Alrose ra khỏi phòng.
Vậy là chỉ còn mình tôi và Leon.
Sau khi xác nhận điều này,
「Cậu biết một cô bé tên Chloe không?」
Leon hỏi.
Yup, mọi thứ đã rõ ràng.
Tôi cũng không bất ngờ Leon nói ra cái tên này.
Có lẽ tôi cũng dự đoán được vài hệ lụy khi nghe Hinata và Ruminas kể rồi.
Điều này giải thích ai đã yêu cầu Yuuki việc triệu hồi và tình cảnh của bọn trẻ hiện nay.
Đó là, tại sao chỉ có trẻ con và chủ yếu lại là bé gái được triệu hồi?
Hắn đã nhắm tới Chloe từ đầu: Shizu-san và những người còn lại chỉ là sản phẩm phụ mà thôi.
Nhưng những gì Leon nói hoàn toàn làm tôi choáng váng.