Yuuki rời mắt khỏi sấp tài liệu mà hắn đang đọc dở.
「Yo, mừng trở về.」
Hắn chào ba người đó.
Nhưng,
「Yuuki-san này, bất khả thi rồi. Mấy tầng dưới khó kinh người.」
「Ừ, đến tầng 50 thì vẫn còn được.
Nhưng sau tầng 55 trở đi thì lũ Death Knight chạy rần rần cả đàn ý.
Tôi cho rằng thế là đã khó với tiêu chuẩn hiệp sĩ thông thường rồi.
Nhưng mà, vấn đề thực sự là từ tầng 59 cơ.」
「――Khó kinh khủng luôn ấy.」
Họ tuôn ra hàng tràng.
Có lẽ do họ quá kích động nên chẳng ai còn quan tâm mình trông ra sao nữa.
Nhìn phục trang của ba người ta có thể thấy chiếc giáp lưới rách nát đã hỏng đôi chỗ.
Liếc qua cũng biết là từ một trận chiến nảy lửa mà ra.
Ba người vẫn tiếp tục nói. 「Boss tầng đó là một thống lĩnh Death Knight ―― Death Lord―― cơ mà, ba con cùng lúc liền ấy!
Mỗi con lại kẹp với 5 con Death Knight nữa chứ, cậu hiểu không?」
「Đáng sợ thật đấy...có lẽ là, ta chỉ được thoải mái tới hết tầng 50 thôi.」
「Mà vật chủ tầng là một con giống bò mạnh ngang ngửa rank A.
Sao thì sao, có loại quái vật như thế gác cửa thì chắc chắn là dưới đấy phải có gì đó.」
「Hee...thế, mấy cậu bỏ cuộc sau tầng 5 à?」
「Không, bọn tôi cũng xoay sở được với đám Death Knight.
Nhưng mà......」
「Thủ hộ tầng 60 có lẽ là một ma vật có tên, cậu biết không, nó mạnh khủng khϊếp luôn ấy.」
「Mới tầng 59 mà bọn tôi suýt gục rồi, nên xuống đến tầng 60 bọn tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để chơi bào sức...」
「Kết quả là cả lũ bị một ma vật hình người đánh bại.」 「Nõ rõ ràng là mạnh bất thường, cỡ đó phải trên cơ bọn Death Knight nhiều lắm.」
「――Thật đó, bất khả thi. Cố mấy cũng thế, bọn tôi kiểu gì cũng sẽ thua thôi.」
Ba người nói tới đó, Yuuki ngồi xuống một chiếc ghế, yên vị tại đó một lúc.
Hắn uống trà, rồi hít lấy hơi.
Yuuki, hắn nghĩ, theo mức độ nào đó, dự đoán của hắn đã chính xác,
「Vậy là, có thứ gì đó ở đấy sao?」
Hắn tra vấn bộ ba kiệt sức đó.
Rõ ràng là cả ba vừa mới rời thị trấn ngay sau khi bị đánh bại ở tầng 60.
Họ hội nhóm với Damrada đang đợi ở ngoại biên thị trấn để ngay lập tức trở về bằng phép thuật dịch chuyển.
Phải như vậy là do họ sợ sẽ bị đuổi theo.
Họ đã nghe ngóng được về kỷ lục trong Mê Cung là tầng thứ 39 và hình như lần đó họ gặp bế tắc với boss chờ ở tầng 40 trước cả khi kịp chạm trán. Mặt khác, họ chắc chắn rằng mình bị nổi bật vì tiến được quá xa và ghi được kỷ lục mới.
Ba người nói rằng ngay khi nhận ra nhiệm vụ đã thất bại, họ rút lui khi xác nhận được có những cá nhân mạnh mẽ đang canh giữ nơi ấy mà không cần phải thách thức Mê Cung thêm lần nữa.
Sau khi xem xét một chút, họ nói,
「Không nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn là có cơ sở gì đấy sau chỗ đó.」
「Kích thước của Mê Cung cũng là một chuyện.
Cá nhân tôi cho rằng nó được mở ra bởi một loại phép thuật nào đó, nhưng xem ra lại không giống như nhân tạo.
Ngay từ đầu thì chỗ đó cũng chẳng có vẻ gì là có khu tàn tích hay gì hết.
Thế nên, bọn chúng tạo ra chỗ đó lớn như thế bằng cách nào cũng là điều bí ẩn.
「――Mà chỉ riêng mình tầng đó thôi lại bảo vệ quá bất thường, nghiêm ngặt quá ấy.
Dẫu nhìn thế nào thì cũng thấy là chúng đang canh gác thứ gì đó.
Không chỉ gã kị sĩ đã hạ bọn tôi mà còn có cả một bộ xương pháp sư với con rồng ma đằng sau nữa.
Chiến lực tập trung ở tầng đó rất khác so với các tầng còn lại.」
「Chính thế.
Cậu thích thì cứ cười, nhưng mà...
Cứ cho tất tần tật cả bọn từ tầng 59 đổ lên đi, đem ra cho chiến với hội ở tầng 60 ấy――thì rõ ràng là bọn chúng vẫn sẽ thắng.」
Shinji và Zhen gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Mark.
Theo lời họ kể thì nơi đó có những kẻ mạnh áp đảo như vậy.
Yuuki không nghi ngờ việc tầng 50 trở lên là để phục vụ việc thu hút khách du lịch, nhưng từ tầng 51 đến 60 hay còn xa hơn nữa là khu vực hạn chế.
Sau đó, họ có một bữa ăn nhẹ và hắn bĩnh thản, thoải mái nghe báo cáo.
Không có vẻ gì là họ sẽ lẻn được vào Tempest, nhưng họ có thể thu thập được tin tức từ những mạo hiểm giả tử tế ở thị trấn Mê Cung.
Họ tóm tát lại các thông tin và báo cáo cho hắn.
Kèm theo đó là tất cả những gì họ kiếm được, chiến lợi phẩm của họ.
Họ lấy được một Ma Thạch chất lượng cao từ một ma vật.
Cũng như một vài trang bị tốt lấy từ các rương kho báu đặt ở các phòng trong Mê Cung hoặc tại các tầng boss và nhiều thứ khác.
Tất cả đều thuộc cấp Hiếm trừ chiếc Bardiche mà Mark tìm thấy là cấp Độc Nhất.
Họ cũng thấy được rằng, để tập hợp được một lượng lớn người như vậy hẳn chúng đã phải chi một lượng tài chính khó tin.
Thêm đó, có một số thông tin khá đáng ngại.
Đó là có một thị trấn ở tầng nào đó của Mê Cung.
Ít nhất là chúng nói thế.
「Đúng như ta nghĩ, đó không phải nói nhầm được.」
「Ừ. Tôi nghĩ phải là thế thật.」
「――Đúng vậy.」
「Vấn đề bây giờ là, ta không thể qua được nổi tầng 60.」
Ít nhất là Shinji đánh giá với nhóm của họ là không thể, nên cậu thắng thắn báo cáo.
Vì boss chủ tầng quá mạnh, nên giữ thể diện bây giờ cũng chẳng để làm gì.
「À tiện đây, cậu nghĩ con boss mạnh đến mức nào?
Cậu thử so thử với Cận Vệ Hoàng Gia cho cụ thể được không?」
Shinji và hai người còn lại không biết nói gì với câu hỏi của Yuuki.
Dù có cái được gọi là Cận Vệ Hoàng Gia nhưng trong quân ngũ cũng có những người như hội Shinji, chẳng quan tâm đến những trận đấu xếp hạng cho lắm.
Họ mắc nợ Yuuki rất nhiều sau khi họ đến thế giới này và cũng đã cố trả nợ theo hướng dẫn của hắn theo nhiều cách khác nhau...
Vì họ không thực sự quan tâm tới việc lọt vào top 100 cho lắm nên cũng không tham gia trận đấu xếp hạng thực hết mình.
Ngoài ra thì vì thống lĩnh quân đoàn cũng đã bị Yuuki thế chân nên họ mới cố ý chuyển từ Quân Cơ Quân Đoàn qua Hỗn Hợp Quân Đoàn dưới trướng Yuuki.
Trong quân đoàn này thì chẳng có lý do gì để phải đánh mấy trận đấu xếp hạng tốn công đó làm gì.
Và ở đây cũng có nhiều người có cùng cách nghĩ với những người dị giới.
Họ không phải có trách nhiệm gì quá lớn, cũng không cần thể hiện sức mạnh, họ là những người sống thả mình.
Vì năng lực của những người như vậy là không rõ ràng, thế nên có thật Cận Vệ Hoàng Gia là những kẻ mạnh nhất chăng hay không vẫn chưa biết được....
Nhưng, trên giấy tờ thì họ đúng là chiến lực mạnh nhất của Đế Quốc.
「Chà...Bét nhất, tầm top 50...?
Tôi nghĩ là đám lâu la của chúng thì không đáng quan tâm cho lắm.」
「Cuối cùng là chỉ có một tên kỵ sĩ thôi ha?
Tên đó, cả ba chúng tôi một lúc mà còn chẳng chạm được một ngón tay vào gã, cậu biết không?」
「――Đúng vậy. Những người trong top 30, có lẽ, đánh ngang cơ được với tên kị sĩ đó?」
「Nói mới nhớ... Không phải từng có một đội chinh phạt Tổng Lãnh Quỷ bị đánh tan trước khi thành hình sao?
Tôi là quân y tham gia chiến dịch lần đó...」
「À, sự kiện Bờ Hồ Nhuộm Đỏ sao? Ừ đúng rồi, Shinji là người sống sót của lần đó nhỉ?」
「Tôi chỉ may mắn giữ được mạng thôi.」
"Bờ Hồ Nhuộm Đỏ" là một biến cố bất thường xảy ra trong lãnh thổ Đế Quốc.
Một nước chư hầu kề bên một hồ nước xinh đẹp, nổi dậy chống lại Đế Quốc, lên tiếng đòi độc lập. Vua của nước chư hầu lần đó đã làm một chuyện do binh lực của ông ta không thể bì được với Đế Quốc.
Đó là bí thuật triệu hồi ác quỷ, đó được coi là điều cấm kị.
Nhà vua đã ra lệnh triệu hồi ra ác quỷ mạnh nhất tuân theo lệnh hắn và hội ma pháp hoàng gia đã thi hành nó.
Dù họ có muốn đối đầu Đế Quốc đi chăng nữa, một tiểu quốc chưa đến 10,000 dân chẳng đời nào có cơ hội chống đối, nhưng――
Nhà vua cũng có cái lý của ông khi đột ngột đấu tranh đòi độc lập như vậy.
Một quý tộc của Đế Quốc thèm khát công chúa, con gái độc nhất của ông.
Trong Đế Quốc, do đã quá hùng cường, Hoàng Đế không thể nắm hết được những chuyện xảy đến với một đất nước nhỏ bé như vậy.
Bá Tước được giao cai quản vùng đó đã mượn quyền của Hoàng Đế để tiến hành đàn áp. Những chuyện như vậy hay thường xảy ra trong Đế Quốc.
Tổng Lãnh Quỷ được triệu hồi từ nghi thức triệu hồi ác quỷ đã hủy diệt tiểu quốc đó.
Cả ác quỷ đó cũng muốn chiếm lấy cơ thể của công chúa.
Tâm trí các pháp sư hoàng gia, ngay thời khắc họ họ nhìn thấy ác quỷ đó, tất cả đều vỡ nát. Chỉ còn lại công chúa lẻ loi trước yêu sách của nó.
Ác quỷ nở một nụ cười xảo trá và chiếm lấy cơ thể của công chúa.
Nó hoàn tất việc hiện thân dùng cơ thể công chúa làm vật dẫn.
Đức vua vì thế mà hết sức phẫn nộ. Tuy nhiên cơn giận mau chóng bị nỗi sợ ác quỷ sẽ tàn phá vương quốc ông thế chỗ.
Sau cùng, báo cáo tiểu quốc đã bị hủy diệt mới đến tai Đế Quốc và một cuộc chinh phạt được điều động.
Chỉ cần họ chậm chân một chút nữa thôi, nơi đó sẽ đánh dấu một Guy Crimson thứ hai khai sinh.
Hồ nước xinh đẹp nhuộm trong máu thần dân tiểu quốc, dòng nước chuyển thành một màu đỏ máu.
Trong vài trăm năm lịch sử Đế Quốc, biến cố kinh tởm này có thể coi là thảm họa tồi tệ nhất từng diễn ra.
「À, quay lại vấn đề chính.
Trận chiến lần đó tôi chỉ nhác thấy bóng dáng nó thôi,
Nhưng tôi có cảm giác boss tầng 60 cũng giống như con tổng lãnh quỷ kia vậy.」
「Cái gì? Thứ đó ngang với một tổng lãnh quỷ á! Thế hắn chẳng còn ở mức chúng ta có thể đánh bại được nữa rồi hả?」
「――Có thật là, ngang không?」
Quân Cơ Quân Đoàn, quân đoàn trải khắp lãnh thổ Đế Quốc đã giải quyết sự kiện "Bờ hồ nhuộm đỏ".
Hay đó là những gì lịch sử đã ghi chép lại.
Tuy nhiên, Shinji là người đã ở đó, từ xa đã chứng kiến một vài kị sĩ đánh bại ác quỷ mà cả đội quân cũng không địch nổi đó.
Cậu không có ý định lộ ra chuyện đó, nhưng cậu tin chắc những người đó phải thuộc hàng ngũ Cận Vệ Hoàng Gia.
Vì chuyện lần đó nên cậu không còn quan tâm tới những trận đấu xếp hạng nữa.
Cậu cảm nhận được rằng những người như vậy nằm ở một tầm cao khác.
「Aaa, có khi đấy.
Giá mà làm được cái máy để đo sức mạnh của kẻ địch thì hay nhỉ, nhưng mà cũng chỉ là viển vông thôi.
Tên kị sĩ đó hẳn phải rất mạnh vì hắn là một kiếm sĩ cao tay.
Còn bộ xương trông như pháp sư đó tỏa ra một bầu không khí đầy đe dọa như một Tổng lãnh quỷ vậy.」
Trong lời Shinji không mang theo chút hồ nghi nào mà tất cả đều là cảm nhận thật của cậu.
「Thế thì chẳng trách sao ta lại thua.
Ngoài hai kẻ mạnh mẽ đó ra còn có một con rồng nữa nhỉ?
Gắt quá rồi đấy. Cái Mê Cung đó mất cân bằng quá đi mất.」
「Tới tầng 50 thì vẫn đảm bảo cân bằng...
Đúng như suy đoán, xét từ mặt khác, hẳn phải có một thị trấn nằm sau tầng đó.」
Nghe xong báo cáo từ bộ ba, Yuuki trầm tư.
Hắn chưa tận mắt thấy nên đó chưa là kết luận chính xác, nhưng theo lời họ thì có một tầng được kiểm soát bởi một undead dạng rồng và hai kẻ ở tầm Tổng lãnh quỷ.
Coi bộ khó mà chạm tay vào được cơ sở nghiên cứu của chúng nếu không vượt qua chỗ đó.
(Ây chà, đúng là không thể đối phó bằng cách thông thường được.)
Yuuki có thể tự đi vào và vượt qua được Mê cung, nhưng hắn sẽ bứt dây động rừng đánh động cho Rimuru và người của hắn.
Hắn không vào Mê Cung lần này cũng là vì chúng luôn cảnh giác với những động thái của hắn.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó Yuuki vẫn muốn đạt được mục đích chiếm được Mê Cung này. Hắn có thể lờ nó đi, nhưng Yuuki vẫn có linh cảm sẽ nảy sinh vấn đề sau này.
Hắn trầm tư một hồi,
「Cảm ơn nhé, mấy cậu cũng nên nghỉ sớm đi.
Đúng rồi, nếu mọi người muốn kiểm tra chi tiết các trang bị thì mọi người nên đi gặp Pháp sư hoàng gia, Gadra-roushi đi nhé.
Shinji, lâu lắm rồi cũng nên đi chào sư phụ lấy một tiếng đi chứ?
À mà, nếu mấy cậu có gì không cần nữa thì có thể bán cho bên hậu cần ha.」
Hắn cảm ơn ba người rồi cho họ lui ra.
Bộ ba nghe hắn nói thì cũng nhớ ra mình đã kiệt sức rồi cũng tỏ thái độ vui vẻ, cảm ơn Yuuki và ra khỏi phòng.
Hạt mầm đã gieo rồi.
Có lẽ hãy còn quá sớm để loan tin này với các đội khác.
Nhưng chắc chắn, Đế Quốc rồi sẽ hành động.
Yuuki nghĩ đến đó, rồi lặng lẽ mỉm cười.
−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−
Bộ ba sau khi rời phòng Yuuki đi xuống khu vực hậu cần để bán ma thạch và các trang bị không cần dùng.
Cuộc điều tra của họ cuối cùng đã thất bại, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn họ lại có thể kiếm được một khoản lớn.
Lương của họ trong quân ngũ cao hơn so với mức trung bình của thường dân, nhưng cũng chưa cao tới mức đủ để sống xa hoa. Nhưng mặt khác, muốn rời quân ngũ để tự kiếm sống thì ở thế giới này lại khá gay go.
Có một cuộc sống ổn định đã đủ hấp dẫn rồi.
「Này, này, mấy cậu kiếm chỗ ma thạch này ở đâu thế?
Gần đây hầu như chẳng thấy mấy thứ này, một cái chất lượng cao đấy!」
「Các trang bị này cũng tốt nữa. là hàng được làm thuần bằng thép quỷ đấy.
Nhưng mà cái lỗ này làm tôi thấy khó hiểu hầy.」
「Hahaha, kiếm được ở chỗ nào thì là bí mật. Xin đừng gặng hỏi thêm nữa.」
Sau thương vụ, họ nghỉ ngơi trong phòng riêng hôm đó.
Những diễn biến áp lực đã hết, cả cơ thể lẫn tinh thần họ đều kiệt sức. Đến khi Shinji thức dậy thì đã là tối ngày hôm sau.
Shinji vừa thức giấc liên lạc với hai người còn lại.
Zhen đang thức, còn Mark hình như vẫn đang ngủ.
Thực tình, hẩn anh ta phải mệt lắm, Mark đã rất tích cực mà.
Ba người gặp mặt và cùng đi ăn tối.
Tại thủ đô Đế Quốc, ba người đặt một bữa tối trong một nhà hàng cao cấp.
Kể cũng đã lâu rồi họ mới lại xa hoa thế này.
Yuuki không bắt họ nộp lại gì cả mà vui vẻ để họ giữ toàn bộ.
Việc chiếm của riêng là không được phép, chiến lợi phẩm khi trong quân ngũ đều thuộc về quân đội.
Thế nên họ không thể phàn nàn gì được, kể cả trong trường hợp tệ nhất là tất cả bị đem sung công.
Đa số trường hợp là vậy,
「Cơ mà, nếu tiền nong hàng hóa chúng mình lôi lên được ở chỗ đó mà bị đem sung công hết thì có khi ta thực sự phải tính chuyện đi chỗ khác sống ấy nhờ?」
Hai người gật đầu đồng ý với Shinji.
Một đồng vàng tương ứng với 100,000 yên.
Giá trị quy đổi trong Đế Quốc cũng tương tự.
Đồng vàng trên thị trường được phát hành bởi Vương Quốc Người Lùn, chất lượng đó được tiêu chuẩn hóa làm một đồng vàng thông dụng.
Họ có thể tiêu được bằng đồng vàng Đế Quốc, nhưng sẽ bị kiểm duyệt bởi người đổi tiền với cả khoản phí cũng lớn hơn.
Thế nên đa phần các giao dịch vẫn dùng bằng đồng vàng đúc tại Vương Quốc Người Lùn.
Những đồng vàng đúc tại đó được khắc bằng phép thuật, mọi loại tiền nhái đều sẽ lộ ngay tức khắc. Đôi khi, nếu tiền giả lộ ra, án phạt sẽ là tử hình.
Vì vậy nên bây giờ chỉ có vài kẻ ngu lắm mới đi làm tiền giả.
Những đồng vàng nhóm Shinji kiếm được từ thành phố Mê Cung, là thành phố vệ tinh của Quỷ Quốc Tempest, chắc chắn là đồng vàng của Vương Quốc Người lùn.
Dùng để chi tiêu trong Đế Quốc cũng không vấn đề gì.
Quân đội dùng hệ thống lương theo năm. Bao gồm cả việc thăng chức, chi và tiêu của năm sau.
Tuy nhiên, vì có nhiều người không có đồng nào trong tay, họ chia nó ra thành những khoản chi theo ngày từ kho dự trữ.
Với một người lính bình thường, khoản đó bằng 10 đồng vàng――Tức là thu nhập hàng năm tương đương 1 triệu yên.
Vì trong quân đội đã chu cấp ăn ở, với người nghèo đó đã là một khoản rất lớn.
Tổng số tiền mà ba người họ kiếm được đã hơn 100 đồng vàng.
Cả Mark và Zhen đều là Thượng Úy.
Vì Shinji có chứng chỉ quân y, quân hàm của cậu cao hơn hai người kia hai bậc, nên cậu là Thiếu Tá.
Vì những người dị giới đều được hưởng đãi ngộ, nên thấp nhất thì cũng sẽ là Trung Úy.
Tất nhiên, lương hàng năm từ Đế Quốc cũng sẽ cao hơn một người lính bình thường.
Nhưng dẫu thế cũng chỉ là 50-100 đồng vàng.
Số tiền lần này họ kiếm được trong nhiệm vụ ngắn hạn này thôi đã nhiều hơn lương cả năm của họ rồi.
Đó là không kể tới những trang bị cấp Độc Nhất và tương tự, đó đều là những thứ mà cả đời cũng chẳng kiếm nổi nếu không chi ra một khoản kếch xù.
Không chịu nổi lối sống phung phí của Damrada là lý do chính khiến Mark ghét hắn ta.
Nói ngắn gọn thì chỉ là ghen tị chứ không có ý gì hơn cả.
Mark không ưa Damrada, người mà cậu không hiểu rõ, người có một cuộc sống tốt đẹp trong khi cậu chỉ là con chó trong quân đội.
Ngoài ra thì anh cũng ghê tởm chính bản thân mình vì có những suy nghĩ như vậy, thế nên anh lại càng đổ lỗi cho Damrada.
Shinji có thể hiểu được cảm nhận của Mark, chính cậu cũng không thấy thỏa mãn với lương quân y được.
Nếu cậu bất cẩn nói ra gì đó, nó sẽ khiến Mark không vui.
Họ đang suy tính về vài chuyện dựa trên những thông tin họ thu thập được lần này.
Chuyện là,
"Dẫu không sống đời lính nữa thì ba người họ vẫn có thể sống cùng nhau ở thành phố Mê Cung mà đúng không?"
Đại loại là vậy.
Đế Quốc chắc chắn là nơi dẫn đầu trong văn hóa và công nghệ. Là một đô thị tuyệt vời.
Thức ăn ngon, đời sống cũng tiện nghi.
Chỉ cần họ có tiền, họ có thể sống một cuộc đời thoải mái không kém gì tại thế giới cũ.
Nhưng ít nhiều gì họ vẫn là công chức nhà nước.
Họ có thể bị đeo cho một nhiệm vụ nguy hiểm tính mạng nào đấy, nên không thể đùa được.
So với đó thì Mê Cung đó quả là đã thật.
Sau cùng thì cũng chẳng cần lo về chết chóc.
Lúc đầu cũng bán tín bán nghi, nhưng sau khi đã tự mình trải nghiệm, cũng chẳng còn cách nào ngoài tin nữa.
Nếu không còn phải lo đến tính mạng nữa thì phải chăng họ nên chọn một cuộc đời vui vẻ ở đó?
Bình thường ai cũng nghĩ vậy thôi.
Có tiền mà không có niềm vui thì cũng chẳng làm gì...
Nơi đó hình như có một chỗ gọi là Đấu Trường hình như cho sử dụng tự do trong những ngày trống lịch thì phải.
Nhiều loại thể thao, như bóng đá hay bóng chày được người ta chơi ở đó, họ cũng đã tìm hiểu được những mạo hiểm giả sống ở đó cũng rất thích chúng.
Còn về đồ ăn thì cũng không thua gì Đế Quốc.
Nói là không thua gì, nhưng nó lại có vị gì đó hoài cổ mà những người ở thế giới này không thể nhái theo được, đó chính là thứ lôi cuốn trái tim những con người tới từ Trái Đất như họ đây.
Nói thẳng ra, vì họ cảm thấy mắc nợ với Yuuki nên mới không muốn đổi phe.
Trong thời chiến thì có thể coi là phản quốc, nhưng may thay giờ đang là thời bình.
Nếu ngay lúc này thì rời ngũ cũng dễ dàng thôi.
「Vấn đề là chiến tranh...nhỉ?」
Mark lầm bầm.
Đó là lý do mà họ không thể hạ quyết tâm được.
Chính là do vấn đề anh vừa nói ra.
Chiến tranh chắc chắn sẽ được châm ngòi. Nếu không thì họ đã rời đất nước này đến sống ở thành phố Mê Cung từ lâu lắm rồi.
「Mọi người nghĩ bên nào sẽ thắng?」
「Nói chơi thôi, lỡ chẳng may ta nhận lệnh tấn công thành phố đó thì sao?」
Ba người nhìn nhau.
Họ sẽ có một cảm giác không chịu khi phải tấn công thành phố họ yêu mến, ngay khi mới đây họ còn ở đó. Nhưng ba người, theo như sức mạnh của con boss trong Mê Cung nghĩ rằng kẻ mạnh nhất trong Tempest hẳn phải vượt quá tầm hiểu biết của họ.
「Nghĩ kĩ thì, bình thường thủ hộ trông coi khu vực nghiên cứu hẳn là mạnh rồi nhỉ?
Nhưng mà cư dân của quốc gia đó là các ma vật, đúng chứ?
Thế thì, bảo vệ của nơi đó sẽ không phải mạnh nhất, đúng không?」
「Tôi cũng nghĩ thế. Ít nhất thì Chúa tể Quỷ Rimuru sẽ coi là ngoại lệ.
Trong quá khứ từng có một thành phố bị hủy diệt bởi một con ác long tên Veldora rồi...
Thật sự thì, chuyện tương tự có khi sẽ lặp lại.
Tôi nghĩ là một Tổng lãnh quỷ sẽ tương đương với đánh bom hạt nhân ở Trái Đất đấy.」
「Cũng đúng. Nhưng chiến tranh vẫn thiên về số lượng, kể cả có vài kẻ như con boss đó đi nữa thì vẫn vô ích.」
「――Với mức độ của chúng ta thì cũng không đánh một lúc lại được mười người, tôi nghĩ nó cũng là vô nghĩa thôi.」
Ba người chuyện trò đến tận tối, nhưng câu truyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Ít nhất là hôm đó họ mới chỉ quyết định sẽ rời Đế Quốc trước khi chiến tranh nổ ra, sau đó họ chia tay nhau ra về.
−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−
Trong văn phòng có một chiếc bàn thiết kế rất đẹp, một gã đàn ông chột mắt mắt đang ngồi trên chiếc ghế cao cấp.
Mắt trái hắn bị che lại bởi một miếng băng, ngoại hình gã là một người đàng ông khắc khổ tuổi ngoài 40.
Tên gã là Calgurio.
Hắn là đoàn trưởng của Quân Cơ Quân Đoàn đội quân mạnh mẽ nhất Đế Quốc.
Trên bàn trước mặt gã là một vài ma thạch.
Chúng đều là ma thạch chất lượng cao, với độ tinh khiết lớn và sẽ trở thành nguồn ma lực tốt.
Trong tay hắn cầm một thanh kiếm.
Nó được rèn từ thép quỷ thượng hạng cũng với kĩ thuật cao.
Đúng là một thanh bảo kiếm, không thua kém những thanh kiếm do những nghệ nhân hàng đầu của người lùn rèn nên.
Người ta nói bên hậu cần đã mua được nó, nhưng rõ ràng đây không phải thứ được rao bán trong Đế Quốc này.
Thuộc hạ của một quý tộc cao tầng quen biết với Calgurio có tai mắt bên hậu cần đã báo cáo lại về vật thượng cấp này.
Chuyện lúc này là thế.
Rất nhiều quý tộc mang điệu cười khiến nhã đã lân la kể lại cho Calgurio.
Xuất thân của Calgurio chỉ là một quý tộc thấp kém, những quý tộc cấp cao sẽ không bao giờ thèm đếm xỉa nếu hắn chỉ là một sĩ quan bình thường.
Những kẻ đó coi thường Calgurio, nhưng chũng vẫn biết nhún nhường với thống lĩnh của quân đoàn hùng mạnh nhất.
Vì thế nên quan hệ của họ mới được coi là ngang hàng.
"Không có chuyện thu được ma thạch với độ tinh khiết như đây từ những ma vật tự nhiên", chúng nói thể.
"Nếu muốn có nguồn cung ổn đinh về ma thạch thì ta nên tìm hiểu nơi sản sinh ra thứ ma thạch này!", đại loại vậy.
Chúng đã tuyên bố như thế với Calgurio trong bản báo cáo.
Lũ quý tộc cao tầng sẽ chẳng bao giờ động tay động chân nếu không liên quan gì tới lợi ích của chúng.
Không có chuyện như kiểu "chỉ là thành ý thôi" hay tương tự thế.
Còn chuyện khác hắn cũng lo lắng.
Đó là về thanh kiếm hắn cầm trên tay.
Nhiều lần lắm rồi, "Vật không tầm thường này có một sức manh huyền bí" người ta rĩ tai hắn những chuyện thổi phổng như thế.
Nếu được giám định, chúng sẽ tăng cường chiến lực cho Đế Quốc.
Sau cùng vì thế nên nó mới có cái giá 100 đồng vàng, nhưng vẫn có thứ khiến Calgurio khó hiểu.
Đó là cái lỗ trên thanh kiếm.
Liệu cái lỗ đó có ý nghĩa gì chăng?
Calgurio không thể chắc được.
Bối rối như vậy nên hắn đành chuyển qua cho nhóm phát triển.
Nếu là bọn họ có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.
Mới vài ngày trước, kết quả đã tới tay Calgurio, gã hết sức bất ngờ, nhưng cũng giúp gã hạ quyết tâm.
Vì cả thợ rèn giỏi nhất bị nó hấp dẫn buộc hắn phải để ý.
Nguồn gốc của thanh kiếm này là từ một mê cung ngầm tại một quốc gia khác, khi hắn nghe được về nó, trong đầu hắn đã vạch ra kế hoạch rồi.
Hắn cười nhẹ khi suy ngẫm.
Khi thời khắc đến, hắn không thể để kẻ khác dắt mũi được.
Và dù có khả năng bọn chúng biết được tin quan trọng này thì có thể lũ đồng nghiệp của hắn quá thảm hại nên không để ý tới điều đó.
Sau cùng thì đám đó cũng chỉ là đám chân ướt chân ráo mới lên mà thôi.
Đang bận cười mỉa lũ đồng bọn nhưng đầu óc gã cũng không dừng hoạt động.
"Nếu hắn làm thế thì phần lời sẽ lớn đến mức nào đây?"
Hắn nghĩ kĩ về thời cơ để khơi cho Hoàng Đế ý định điều binh.