Từ một nơi không xa chiến trường,Trung tướng Gastar rêи ɾỉ với gương mặt tái mét.
Một cảnh tượng kinh hoàng, vô lý đang bẩy trước mắt ông.
Cả quân đoàn thiết giáp đầy kiêu hùng bị vờn chơi bởi một tên ma nhân sói tàn ác, và hắn hẳn là đã phá nát một cơ số rồi.
Họ thất bại là một đằng, nhưng nhịp độ của trận chiến là quá nhanh, họ không thể chớp được thời cơ để rút lui.
Dẫu thế, với chút lý trí của mình, Trung tướng Gastar biết rằng nếu tình thế hiện tại tiếp diễn, ổn định đội hình là điều rất khó, vì vậy cuối cùng ông đành hạ lệnh rút lui.
Nhưng đã quá muộn.
「Ara? Chắc ngài không định bỏ chạy đâu nhỉ?
Tôi đã nói với ngài rồi.
Nếu ngài đã bước vào thì sẽ không còn đường lui.
Trông vậy thôi, chứ tôi là kiểu người rất giữ chữ tín. Trước đây mỗi lần tôi được đến thế giới này, tôi đều thỏa mãn mong ước của người triệu hồi mình.
Ngài cứ yên tâm.
Cả các vị đây nữa, tất cả đều sẽ được đáp trả thích đáng.」
Trên gương mặt xinh đẹp của ả đàn bà ấy nở một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy chỉ khiến trái tim của Gastar tràn ngập nỗi kinh hoàng.