Sau khi thỏa mãn dạ dày với món thịt hầm ngon tuyệt đó, tôi tiếp tục thú ăn chơi bằng cách ngâm mình trong bồn tắm vô cùng sang trọng.
Marsha đã dùng mấy thẻ bài ma thuật tôi đưa kết hợp với nhau để tạo ra cái bồn tắm này. Cô nàng cũng chuẩn bị và điều chỉnh nhiệt độ nước nữa.
「Cái này tiện thật đó nha. Chỉ cần làm đúng thứ tự kết hợp với một chút trí tưởng tượng là có thể thực hiện được một ma thuật phức tạp rồi.」
「Hể~ Mấy tấm thẻ đó~ cậu kiếm đâu ra vậy?」
Aina từ đâu lao đến hỏi tới tấp khiến cho Marsha hết cả hồn.
Cũng không lạ khi cổ thắc mắc đến thế.
Đó là một ma cụ vô cùng tiện lợi, tìm được nó còn khó hơn mò kim đáy bể. Tính năng thì bá đạo thôi rồi, xứng tầm với cổ vật huyền thoại là ít nhất.
「À cái này ấy hả. Nó là một món đồ mà một người bạn cũ đã cho thầy William. Thầy ấy đã cho tớ dùng thử để kiểm tra tính năng của nó. Thầy bảo nó rất hợp để giúp Satoru-kun.」 「Hừm~ Ra thế~ Nhưng mà cậu đã thành thạo nó chỉ trong vỏn vẹn một ngày, có thật nó vừa tiện lợi vừa dễ sử dụng không?」
「Đúng vậy! Không đời nào các ma thuật siêu phức tạp lại bị kiểm soát chỉ bởi một vài lá bài. Chỉ là phỏng đoán thôi nhé, tớ nghĩ ắt hẳn phải có một cơ chế thiết lập nào đó bên trong những thẻ bài này sao cho khi sắp xếp các kí tự thì nó sẽ tự động kích hoạt ma thuật ngay lập tức, có lẽ vậy chăng? Nhưng cũng không thể phủ nhận là nguyên lý của nó khá là phức tạp――」
Không chỉ mình Aina mà ngay cả các học viên khác cũng vô cùng phần khích.
Đúng là học viên ưu tú có khác, chưa gì họ nắm được sơ bộ cách những tấm thẻ hoạt động.
Cách giải thích đó đúng, nhưng chưa trúng.
Cái phần đảo vị trí các con chữ để tạo ra những hiệu ứng khác nhau là đúng, nhưng chỉ có mỗi thiết lập sẵn thì vẫn chưa đủ để kích hoạt ma thuật. Thay vì kết hợp thần chú để giải phóng ma thuật, thì ngôn từ, vốn là ngọn nguồn của sức mạnh, đã được tích hợp để không xung khắc lẫn nhau.
Nói một cách đơn giản, điểm cốt yếu là các ngôn từ sẽ được sắp xếp theo trí tưởng tượng của người dùng, và tự giải động phóng ma thuật.
Bởi vậy, điều quan trọng là phải chọn đúng thẻ, đúng ý nghĩa.
Công nghệ ma thuật hiện nay không thể làm được.
Từ góc nhìn của tôi, Marsha hoàn toàn là một người nghiệp dư, thế nên việc cô nàng có thể sử dụng thuần thục nó như thế nào, từ đó ước lượng xem tôi có thể đặt niềm tin vào quân đội của mình đến mức nào.
Dĩ nhiên đây là bí mật quốc gia rồi.
Mà tôi cũng đã nói với ai đâu, nên nó chỉ là bí mật của riêng tôi thôi.
Nếu sự tồn tại của thứ này bị lộ ra ngoài, kiểu gì cũng có cả tấn cả kẻ thèm muốn nó tìm tới tận nhà tôi mà đòi cho bằng được, thề là trăm phần trăm sẽ có tranh chấp. Tôi chả muốn viễn cảnh đó xảy ra tẹo nào. Mà, nó vẫn chưa hoàn thiện lắm nên người ta không cần phải thèm thuồng đến thế đâu. Ngoài ra, nếu tôi sơ suất khiến vụ này bại lộ thì hỏng bét.
Thêm nữa, nếu tôi có quyền quyết định những người được phép sở hữu nó thì, có một vài người mà tôi đang ủng hộ, lúc đó thì phải tìm cho được lý do chính đáng dư luận mới chịu cho qua.
Tôi dự là sẽ thử nghiệm ngẫu nhiên nó trên một người nào đó, bởi vậy một người không phải thuộc cấp của tôi như Marsha đúng là đối tượng hoàn hảo.
Còn để đảm bảo tin này không lan truyền ra ngoài, hòn đảo này cũng là một địa điểm lý tưởng.
Điều phải lo duy nhất là ngăn không cho các học viên ở đây nói chuyện này cho người ngoài, nhưng cái đó tính sau đi.
Tôi chả muốn làm căng để che giấu việc này, trong trường hợp tình hình chuyển biến xấu, tôi chỉ việc đẩy nhanh quá trình thử nghiệm rồi thủ tiêu nó, là xong. Khỏi mất công che giấu làm chi nữa.
Hiện giờ nó chính là một báu vật của thế giới. Nhìn phản ứng của mấy người ở đây cũng thú vị phải biết.
Có lẽ tôi chỉ nên cho lưu hành trong nội bộ học viện dưới dạng một loại ma thuật mới.
Mà nếu làm thế thì địa vị của các ma thuật sư sẽ nhảy vọt, và rõ ràng cần phải đặt ra những hạn chế nhất định.
Tôi suy nghĩ trong lúc vừa ngâm mình vừa nghe lõm cuộc nói chuyện.
「Dưng mờ~ cậu vừa mới sử dụng nó hôm nay, mà đã nắm được cách thức hoạt động rồi còn gì?」
Nghe Aina nói, Marsha cười khúc khích rồi đáp.
「Thật ra là có một từ ghi chú kẹp trong cuốn hướng dẫn sử dụng. Trong đó có bày cụ thể cách điều chỉnh độ cứng của đất với lấy nước. Giải thích chi tiết lắm.」Marsha gãi má.
「Tớ khá ngạc nhiên khi thấy đó toàn là những ma thuật mà chúng ta đang cần trong lúc này.」
Cô trả lời và cười.
「Thiệt hở~! Thầy William chỉ lẳng lặng cho cậu biết thôi à!」
「Phải. Chứ nếu không chắc cũng phải mất mấy ngày tớ mới tìm ra cách quá!」
「Oa, thầy ấy đang âm thầm giúp chúng ta từ trong bóng tối ư, ngầu quá xá~!」
「Ể? Thầy ấy già lắm rồi~」
Một số học viên lên tiếng.
Tôi thấy cuộc nói chuyện càng lúc càng lạc đề.
Mà thực sự William đã già rồi á?
Tôi mới là người đã chuẩn bị tờ ghi chú. Tất nhiên là sau khi đã nhờ chính William viết, để làm như thể ông ấy là người đã ngầm giúp đỡ họ.
Dĩ nhiên tôi rất vui khi mấy đứa nhóc này đều sập bẫy cả, nhưng giá mà chúng biết ơn William thêm tí nữa thì tốt quá.
Khỏi phải nói, tôi chuẩn bị cái tờ ghi chú đó bởi vì tôi muốn được tắm, quá hiển nhiên rồi.
Nhưng cứ biên nó vào trong cuốn hướng dẫn thì trông hơi thiếu tự nhiên, nên tôi mới phải lòng vòng thế.
Với lại cách đó cũng giúp Marsha học hỏi nhanh hơn nữa.
Và công sức của tôi cũng được đền đáp, sau ba ngày trời, cuối cùng tôi mới được tắm.
Thực ra lúc đầu tôi không định tắm với nhóm con gái đâu, nhưng tôi không muốn ai khác thấy cơ thể mình được, cho nên mới chọn ở đây để có thể lấy khăn che người lại.
「Mà, nếu ngay từ đầu đã có cái này rồi thì tất cả nỗ lực của chúng ta để lấy nước ngày đầu tiên đúng là thật ngớ ngẩn.」
Marsha cười lớn.
Dù là làm trời đổ mưa, hay là tạo ra rồi làm tan chảy băng thì việc chuẩn bị nước bằng ma thuật vẫn rất khó khăn.
Dĩ nhiên đó là một sự cực khổ mà lũ quý tộc đầu đất, lúc nào cũng có đống ma cụ đắt tiền đó, không đời nào hiểu được.
Chà, giờ thì việc thu thập nước đã dễ dàng hơn rất nhiều. Nên chúng tôi mới có thể tắm được như thế này đây.
Một cô gái còn mang theo cả xà phòng trong chuyến tập huấn.
Tôi xin một ít về gội đầu, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Đây thực sự là vấn đề cảm giác.
Cơ thể hiện tại của tôi được mô phỏng chính xác theo cơ thể người, cho nên nó sẽ có, mồ hôi. À tất nhiên là nếu không chịu đựng nổi thì tôi có thể tắt tính năng đó đi cũng được.
Nhưng giờ tôi muốn chìm đắm vào cuộc sống này hết mức có thể, nên ba cái tiểu tiết đó mặc kệ hết đi.
A, thoải mái quá đi.
Thi thoảng sống kiểu này cũng không tệ, nhỉ?
Trong khi ngồi nghe Marsha và những người khác trò chuyện, tôi tiếp tục ngâm mình thật lâu trong cái bồn tắm này.
◇◇◇
Tôi đã tắm xong mà không bị lộ danh tính.
Nhưng sau khi một lần nữa tôi tuyên bố trước mặt mọi người rằng tôi là con trai thì chẳng đứa nào tin cả.
Chẳng đứa nào tỏ thái độ cảnh giác gì với tôi cả, cứ ra vào lều của tôi như không.
Tôi tự hỏi thế này có ổn không? Mà giờ chắc hơi bị muộn rồi.
Vài nữ học viên nghe được tin đồn và xếp cả một hàng dài ngoài kia.
Chiếc lều tuy khá lớn nhưng cũng chỉ chứa được tối đa có mười người.
Chúng tôi đã mượn một cái lều lớn để làm việc này.
Chà, kiểu này thì chắc còn lâu lắm mấy cô gái này mới xong xuôi hết được.
Và một điều nữa.
Nhìn cái bản mặt nhăn như khỉ của đám Julius hóa ra lại thú vị hơn tôi tưởng.
Căn phòng tắm này là do Marsha xây dựng, nên bọn chúng không được phép chen ngang hàng.
Không đời nào tôi để cho chuyện đó xảy ra.
Tôi muốn đi tắm nên đã mất công chuẩn bị những thứ này, liệu có thể nhường cho kẻ khác cứ thích là dùng được?
Còn phải hỏi nữa? Đương nhiên là không bao giờ!
Hôm nay quả là một ngày tốt.
Thưởng thức một bữa tối ngon lành hơn thức ăn của đám quý tộc ngạo mạn đó. Rồi còn được dùng căn phòng tắm tốt nhất có thể trong điều kiện này.
Hai ước muốn lớn nhất hiện giờ đã thỏa mãn.
Quay lại lều nghỉ, tôi thấy trong người vô cùng khoan khoái.
Đột nhiên, 『Nhận thức ma thuật』của tôi cảm nhận được một luồng sóng ma thuật vô cùng mạnh mẽ.
Tôi phát hiện ra một con quái vật đang tiến đến đây rất khẩn trương.
Tôi còn không nhận ra luôn đấy. Rốt cục là có chuyện gì thế?
Không, ra vậy.... thảo nào hôm qua tôi cứ cảm thấy đói bụng một cách kì lạ. Ắt hẳn là do thứ thảo mộc đó.
Rõ ràng không phải do tôi thiếu kiên nhẫn.
Chắn chắc là vậy rồi.
Không đời nào một người như tôi lại mất kiên nhẫn đến thế. Phải đấy, hèn chi tôi cứ lấy làm lạ.
Mà khoan, vấn đề hiện tại cấp bách hơn.
――Có giáo viên nào biết chuyện chưa?
《Có vẻ một vài người đã kịp nhận ra. Ít nhiều gì họ cũng là những cá nhân ưu tú.》
Hừm, tốt quá rồi.
Cũng may là họ không bất tài đến mức lơ là cảnh giác, nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nếu thực sự nhóm người Julius đã trộn thứ thảo mộc hấp dẫn quái vật đó vào đồ ăn, thì....
Mục đích của chúng là gì?
Chúng chính là người ăn đồ ăn đó nên rõ ràng người gặp nguy hiểm nhiều nhất chính là chúng――
――Lẽ nào, Julius bị kẻ khác hãm hại?
《Tôi nghĩ khả năng đó là cao nhất. Không nghi ngờ gì nữa, Julius bị thương nhiều hơn ngày đầu tiên. Song, tôi dự đoán tình hình này cũng nằm ngoài tính toán của thủ phạm. Dẫn đầu đàn quái vật này là Độc Hổ, một trong những sinh vật mạnh nhất hòn đảo này. Âm mưu của chúng là dàn dựng cái chết của Julius trông thật tự nhiên. Nhưng chúng không ngờ rằng nó lại náo loạn đến mức này. Không, mặt khác―― chính danh tính của chúng còn có nguy cơ bị bại lộ bởi sự cố lần này. Có lẽ chúng ta có thể tìm ra thủ phạm khi đứng ngoài theo dõi trận chiến.》
Độc Hổ là con quái vật cư ngụ tại khu rừng phía Nam, xem ra sắp có đánh nhau to rồi đây.
Bây giờ không còn bất kì sự lựa chọn nào nữa, gϊếŧ nó hoặc chết.
Nhưng, ám sát Julius ư?
Dù ý định thực sự của chúng có phải gϊếŧ hay không, tôi cũng chẳng thể ưa nổi cách làm này.
Mà nếu bị bỏ vào thức ăn thì khả năng cao là có một kẻ phản bội.
Âm mưu này đã được tính toán từ trước, có khi trước cả cái kế hoạch sinh tồn này của tôi nữa. Nói cách khác, tôi đã bị lợi dụng.
Tệ thật, bực rồi đấy.
Ciel hiện đang để mắt tới một kẻ mà cô ấy chắc chắn mười mươi đó là thủ phạm.
Nhưng có thực bọn chúng đủ mạnh để đánh bại cả Độc Hổ không? Thế thì càng phải đề phòng hơn.
Kế hoạch ban đầu của tôi là không gây nguy hiểm cho các học viên.
Thế nên bất kì sự can thiệp nào đe dọa đến tính mạng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
――Cô có nghĩ các học viên sẽ an toàn sống sót qua vụ này không?
《Với đà này thì sẽ rất khó.》
Nghiêm trọng đến thế ư?
Vậy thì tôi cũng đành phải giúp một tay rồi.
Tôi vừa sấy tóc vừa ra khỏi lều.
Giả vờ tản bộ dạo mát, tôi hướng đến một khu vực vắng vẻ.
Sau khi đã xác nhận không có ai xung quanh, tôi kích hoạt『Ngăn chặn phát hiện』.
Tất cả âm thanh lập tức biến mất, chỉ để lại một sự tĩnh lặng cùng cực.
「Ngươi đang ở đây đúng không, Moss?」
Tôi cất tiếng, hướng về phía bóng đêm.
「Vâng, thưa Chúa tể.」
Đáp lại tôi, một hình bóng xuất hiện và cúi đầu cung kính.
Moss là một Đại Quỷ.
Một Đại Công Tước của Địa Ngục, đứng trên cả Chúa Quỷ.
Với lại―― lúc đầu cậu ta là tướng quỷ dưới trướng Ác Ma Vương Testarossa mà không biết từ bao giờ đã thành chân sai vặt cho Diablo thế này.
Đại Quỷ có ổn không nhỉ? Tôi hơi lo, nhưng cũng phải công nhận là năng lực của cậu ta rất hữu ích.
Dù sao đó cũng là lỗi của Testarossa.
Cô ấy bảo Diablo cứ sử dụng thuộc hạ của cổ tùy ý.
Mà thôi, hiện tại tôi cũng đang sai vặt Moss đây, nào dám phàn nàn gì....
Tôi vừa cất tiếng gọi thì cậu ta đã lập tức xuất hiện và bày tỏ lòng kính trọng.
Nhưng, đúng là anh chàng này rất hữu dụng.
Cậu ta mạnh hơn các cựu Chúa Quỷ, nên dù chỉ là một『Phân thân』cũng dư sức đàn áp tất cả bọn quái vật trên đảo này.
「Ta muốn nhờ ngươi một việc.」
「Đó là niềm vinh hạnh của thần.」
Bất cứ khi nào tôi nhờ cậy cậu ta việc gì đó là y rằng cậu ta lại vô cùng mừng rỡ.
Chắc là tôi nên thưởng gì đó cho cậu ta nhỉ.
Một bữa thịt nướng có vẻ cũng không tệ. Mà khoan, chuyện đó tính sau đi.
「Hừm. Liệu ngươi có thể bảo vệ tất cả mọi người ở đây khỏi lũ quái vật kia được không? Xây xát một chút thì không sao nhưng đừng để ai lãnh một cú chí mạng đấy.」
「Chuyện nhỏ, thưa Chúa tể.」
「Tốt lắm. Cố lên nhé. Không có thương vong là được. Mà nhớ cố gắng giấu sự hiện diện của người càng nhiều càng tốt.」
「Haha, tuân lệnh. Thần sẽ bảo vệ họ từ trong bóng tối.」
Moss cúi đầu một lần nữa trước khi biến mất.
Phù, cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Sau đó tôi về lều nghỉ, giả bộ như vừa đi hóng mát về.
Ấy chết, tôi quên mời cậu ta một bữa ăn để cảm ơn rồi.
Nhờ Diablo nhắn lại cho cậu ta thì cũng được thôi, nhưng thế thì phiền phức quá, lần sau gặp lại tôi sẽ nói vậy.
Lời cảm ơn thì tốt nhất nên được bày tỏ trực tiếp. Khi nào có dịp tôi đãi Moss một bữa vậy, coi như phần thưởng cho sự nỗ lực của cậu ta từ trước đến giờ.
Giờ thì, tôi tự hỏi mọi chuyện sẽ tiến triển thế nào đây?
Kịch bản tệ nhất đã tránh được, nên tôi có thể thoải mái đứng đằng sau mà quan sát.
Kẻ chủ mưu hãi hại Julius là ai? Mục đích của hắn là gì?
Các giáo viên sẽ đối phó với hiểm họa này đến mức độ nào? Sức mạnh của các học viên dưới sự chỉ huy của Julius ra sao?
Trong cơn hoạn nạn này, mọi bí ẩn sẽ được giải đáp.
Ta sẽ nắm bắt tình thế này để lật ngược thế cờ. Tôi nở một nụ cười nhạt trên môi.
Và――
Tiếng gào rú điên cuồng của một con mãnh thú hung bạo như xé toạc màn đêm tĩnh lặng là tín hiệu khởi đầu cho tất cả.
Đó là tiếng còi khai cuộc báo hiệu một đêm dài đang chờ đón chúng tôi phía trước.