Cảm giác đau nhói ở vùng bụng cũng đã dần dần hết sau khi lĩnh trọn cú đá uy lực của thằng Trung. Nhưng trên bụng vẫn còn vết bầm tím, nếu như lúc đó Huỳnh Tiến Hải không gồng cơ bụng kịp thì có khả năng sẽ bị thủng ruột.
Huỳnh Tiến Hải nguây nguẩy đập bàn tay phải xuống bàn.
"Rầm"
Huỳnh Tiến Hải cầm chai rượu trên bàn lên uống một hơi hết một nửa, bỗng cậu ho sặc sụa liên hồi rồi té xuống ghế. Cố gắng lấy lại sức lực, cậu lồm cồm đứng dậy, cảm thấy bản thân mình đã rệu rã khiến cậu nhớ về cô gái ấy đã thành những miếng thịt vụn rải rắc xung quanh, cứ nghĩ đến cảnh tượng đó lại làm cho cậu phẫn uất thằng Tùng vì nó không chịu nghe lời của mình. Cậu đưa chai rượu lên cao rồi đập mạnh xuống sàn nhà, chai rượu vỡ loảng xoảng dưới đất.
Cậu đứng dậy lờ đờ đi đến một xó rồi ngồi xuống ủ rũ như người không có xương sống. Cô gái đó mấy ngày qua đã vấn vít lấy trí não cậu không buông rời, nhưng đồng thời cũng làm cho cậu đớn đau và rất nhói lòng.
Ánh mắt cậu từ từ cụp xuống rồi chìm vào giấc ngủ say. Đã bao ngày qua, muốn ngủ một giấc ngon cũng không đành nào ngủ được, muốn thức thì cứ khóc rưng rức như thế giữa không gian u ám trong căn phòng ngủ này.
Một giấc mơ bắt đầu ập tới. Trong giấc mộng ấy, Huỳnh Tiến Hải thấy mình đang đứng tại một không gian đầy đủ bảy màu lộng lẫy. Tò mò, cậu đi tới phía trước một đoạn thì thấy một cô gái có thân hình cao mặc bộ váy màu trắng để lộ cặp đùi trắng nỏn. Phải đến một lúc sau, cậu mới nhận ra đó là người mình yêu, người đó chính xác là Tú. Không do dự, cậu chạy ngay đến nắm lấy tay Tú, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má rồi chảy xuống tận cằm.
Tú chỉ nở một nụ cười thắm duyên, nụ cười rất tươi và hồn nhiên.
Huỳnh Tiến Hải vội nói ra những điều cậu luôn giữ kín trong tim trong suốt hai năm học ở trường cùng với Tú, nếu không nói thì một tí nữa thôi là tất cả đều hóa về hiện tại:
- Tú biết không? Từ lúc chúng mình cùng ngồi trên ghế nhà trường tui đã yêu Tú rồi. Dù biết chỉ là một tình yêu đơn phương nhưng cũng cảm ơn Tú rất nhiều vì đã cho tui được yêu Tú. Có phải tôi thật sự quá đáng lắm không khi không thể bảo vệ được người con gái tôi yêu thế này..
Tú bấy giờ chen ngang:
- Đừng hận thù..
Đôi mắt của Huỳnh Tiến Hải đột nhiên mở toang ra ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh, thở hổn hển rồi đứng dậy từ từ. Phút chốc cậu nhận ra mình đã mơ thấy một giấc mộng kì lạ, một giấc mộng cho phép cậu được thể hiện những gì sâu kín tận đáy lòng được bộc lộ.
"Tín tìn.."
Chiếc điện thoại trên bàn vang lên. Huỳnh Tiến Hải không vội cầm lên nghe máy mà chỉ xem lướt qua và thấy cái tên "Lão Đại" hiện lên. Khuôn mặt cậu bất ngờ chuyển sắc, hình như đang nhớ ra điều gì đó. Phải, chính cái tên này, chính xác là cái tên này đã khiến cho mình ra nông nỗi thế này. Nếu không phải do kế hoạch của hắn gây ra thì giờ đây mình có thể nhìn thấy Tú hằng ngày rồi. Nếu như không có tên này thì bây giờ mình chẳng làm việc cho hắn và cũng sẽ không chứng kiến cái chết của Tú. Than ôi! Càng nghĩ lại càng căm hận hắn ta dường nào, nếu là một con sói khát máu thì cũng nguyện cắn nát từng mảnh xương thịt của hắn ra.
Huỳnh Tiến Hải cầm chiếc điện thoại lên rồi đập mạnh xuống đất, thấy vẫn chưa vỡ ra cậu dở chân lên rồi dậm rầm rầm xuống. Xin lỗi Tú! Tôi không thể không hận thù, tôi nhất định phải trả mối thù này để Tú yên tâm siêu thoát.
Đúng vậy, nghĩ kỹ lại thì thằng Tùng chỉ là một thằng ngây thơ không biết gì về kế hoạch tà ác của cái tên Lão Đại ấy, kẻ gây ra bao phiền toái cho mình chính xác là hắn, chính là hắn đã hại đời người khác ra như thế.
Huỳnh Tiến Hải đi xuống bếp rút một con dao găm ra khỏi kệ đựng chén rồi nhét vào túi áo. Trong đầu cậu lúc này chỉ có hai chữ "trả thù", ngoài ra không còn từ nào khác nữa.
Đi tới tòa nhà ba tầng đó, không cần hai người canh gác chặn lại vì họ cũng đã quen đến ngao ngán khuôn mặt của Huỳnh Tiến Hải. Họ liền mời cậu vào trong, không chần chừ cậu liền chạy huỳnh huỵch lên bậc thềm rồi rẻ trái vào trong căn nhà.
Một người thanh niên đi tới hướng dẫn cho cậu lối đi lên đến tầng ba, nơi mà Lão Đại đang ngồi họp cùng với các vị đại ca khác. Nhưng cậu lại ngủng ngẳng đẩy người thanh niên đó ra rồi mang cái khuôn mặt hậm hực của mình chạy nhanh lên tầng ba.
Sau khi tới nơi, hình như cậu nghe thấy một tiếng nói vang lên trong căn phòng. Tò mò, cậu áp tai vào dấm dúi nghe:
- Nếu tao không giết cái thằng Khóa thì làm sao có thể lôi kéo thằng Hải về bên tập đoàn của tao được chứ? Nói gì thì nói, cái thằng này mạnh miệng bảo với tao sẽ chiếm được cái trường ấy nhưng ai ngờ nó bị cảm xúc chen chấn làm cho kế hoạch của tao bị đỗ vỡ, trong suốt hai năm liền nó còn chả giám thu hộ khẩu. Ngoài ra, nó lại còn khiến cho những người khác không có nhà cửa để ở. Người ta nói không sai, cảm xúc là kẻ thù số một của thành công..
Huỳnh Tiến Hải sửng sốt trợn tròn đôi mắt của mình, tự nhiên cậu cảm thấy thấp thỏm, đôi bàn tay run lên bần bật. Đôi mắt của cậu lúc này đầy tia máu như một con quỷ đến từ địa ngục nhìn chăm chăm vào cánh cửa như thể muốn nhìn xuyên thấu người đang ngồi ở bên trong và chuẩn bị nuốt sống đối tượng.
Tai cậu bấy giờ đang lùng bùng như một nồi cháo sôi lụp bụp. Ngay lập tức, cậu đá lung tung vào cánh cửa cho đến khi nó bật ra.
Huỳnh Tiến Hải phóng tới đá vào bắp tay của Lão Đại khiến cái điện thoại trên tay hắn bay ra chỗ khác. Cậu túm lấy cổ áo hắn rồi hét to:
- Mày hại đời tao chưa đủ à?
Lão Đại bẻ quặt cổ tay của Huỳnh Tiến Hải đang cầm con dao găm sang một bên đồng thời một tiếng phát ra "rắc.." vang giòn. Tiếp một cú đá bằng mũi bàn chân thọc vào bụng cậu làm cho cậu bật ngửa ra sau ghế.
Lão Đại làu bàu nói:
- Mẹ kiếp nhà mày! Ngồi xuống nói chuyện tử tế bình thường không được hay sao?
Mặc dù lời nói của Lão Đại có hơi nhỏ nhưng Huỳnh Tiến Hải vẫn nghe được, cậu vật vã ôm cổ tay phải đã bị đối phương bẽ gãy rồi đứng dậy trong bộ dạng khổ sở.
Lão Đại ồ ồ nói:
- Mày là cái thằng rất ngang bướng đấy. Có chuyện gì từ từ nói không được hay sao mà cứ xôn xôn lên như thế hả?
Huỳnh Tiến Hải ngồi xuống thở dốc nhưng ánh mắt đầy sát khí cứ nhìn quăm quắm vào Lão Đại:
- Mày đã mắc tội ác tày trời còn nói chuyện tử tế được à?
Lão Đại phì cười:
- Tội ác gì nào?
- Mày giết đi người tao thương và cả người cha thứ hai của tao nữa.
Lão Đại khụt khịt mũi:
- Trong giới xã hội đen thì sống chết là chuyện bình thường nhưng cảm xúc mày nên bỏ đi.
Huỳnh Tiến Hải lụp chụp nói:
- Mày không còn là con người nữa rồi. Xem lại mày xem, đã là một con quỷ.
Lão Đại cười hì hì:
- Cảm ơn đã khen nhưng tao cũng phải khen mày nghe lén tốt đấy.
Dứt câu hắn ta đứng dậy mở đèn lên, ánh sáng đèn lờ nhờ vụt sáng cho thấy một căn phòng nhỏ chật chội đóng bàn ghế. Hắn hung hăng đóng cánh cửa lại rồi hất hàm về phía Huỳnh Tiến Hải nói với vẻ khiêu khích:
- Được rồi, hôm nay tao cho mày một cơ hội để giết tao đấy, mau tới đây đấu tay đôi với tao nào. Yên tâm đi, tao sẽ không chơi bẩn đâu.
Huỳnh Tiến Hải buông thỏng bàn tay phải bị gãy ra rồi đứng phắt dậy tỏ vẻ hùng hồn. Nắm chặt con dao găm sắc nhọn trong tay, có vẻ con dao găm này đang khát máu của kẻ đứng trước mặt mình đây.
Cậu liền phóng tới đâm túi bụi vào người của Huỳnh Tiến Hải nhưng càng đâm hắn lại càng né được. Vẻ mặt của Lão Đại lúc này tươi hơn hớn như thể đối phương là thú vui của hắn vậy.
Lão Đại luồn ra sau lưng của Huỳnh Tiến Hải rồi túm lấy sau gáy của cậu, hắn dúi mạnh vào tường khiến đầu của cậu đập mạnh vào.
"Rầm.."
Chưa hả dạ, hắn tiếp tục đè mạnh rồi chà xát tạo ra một vệt máu đỏ tươi dài in rõ nét trên bức tường.
Huỳnh Tiến Hải cố gắng giãy dụa thoát ra nhưng mãi không thể thoát ra được.
"Choang.."
Lão Đại chùi vết máu lên áo của mình, vẫn còn dinh dính, hắn liền lấy lưỡi của mình liếm sạch rồi phì cười:
- Máu của mày cũng ngon phết nhỉ?
Huỳnh Tiến Hải ỉu xìu đang cố đứng dậy sau khi bị hắn ta ném vào cái bàn gỗ đựng đầy ly chén khiến cái bàn gãy làm đôi và những mảnh chai vỡ tứ tung khắp sàn nhà, còn cậu thì mặt mũi lắm lem vết máu.
Lão Đại đá dạt các đồ vật dưới chân sang một bên, hắn ta hét lên đầy vẻ phấn chấn:
- Trò chơi này vui quá mày nhỉ? Ha ha..
Một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Thằng khốn, tao sẽ giết mày..
Lão Đại ngồi xổm xuống, hắn lúng liếng nhìn Huỳnh Tiến Hải rồi đưa bàn tay phải ấn chặt cổ cậu, hắn vừa đè vừa nói to:
- Mày rất can đảm nhưng tao cũng rất tiếc. Mày nên nhớ, xã hội này chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại, còn những kẻ yếu đuối thì sẽ phải trả cái giá rất đắc. Cảm xúc cũng không ngoại lệ, mày nên vứt bỏ tất cả cảm xúc của mày nếu không sự nghiệp của mày sẽ bị tàn lụi. Đó là những thứ tao muốn dạy cho mày, hy vọng kiếp sau mày sẽ hiểu những lời tao nói. Còn bây giờ, mày nên yên nghỉ và khi ở thế giới bên đó mày nên chống hai con mắt thối tha của mày lên xem, tao sẽ khống chế thế giới này ra sao ha ha..
Huỳnh Tiến Hải giãy nảy dưới đất, hai tay cầm lấy cổ tay Lão Đại nhưng lại bất lực đành hờ hững hai tay của mình cho hắn ấn mạnh đến nghẹt thở. Cảm giác đau đớn bắt đầu bủa vây lấy cậu, khuôn mặt bấy giờ đã tím tái như vết bầm tím. Bỗng một không gian tối tăm bao trùm, còn cậu thì đang lơ lửng giữa không gian đen kịt ấy và trôi bồng bềnh vào một lối nhỏ sâu thăm thẳm. Cậu ngửi thấy mùi máu, nghe thấy tiếng cười khúc khích của Lão Đại cùng với những tiếng xì xào của đám thuộc hạ và có một cảm giác cơ thể mình như có một vật nặng trình trịch vô hình đè lên gây khó thở.
Thuở ấy, Huỳnh Tiến Hải vẫn còn đang nhe răng cười đùa với những đám bạn trong lớp, cùng chơi những trò chơi tinh nghịch, quậy phá giáo viên và có trải nghiệm về tình yêu đơn phương của tuổi học trò mặc dù cậu đã lớn tuổi nhưng khi chơi với đám học sinh đó, thì tuổi tác của cậu đã bị lãng quên từ lâu. Bao năm quyến luyến với những cô cậu học trò ngộ nghĩnh ấy, lòng cậu xao xuyến dường nào nhưng giờ đây cậu sắp phải rời xa họ, rời xa cả thế giới này để đến một thế giới mới.
Một giọt nước mắt lăn từ mép mắt cậu, chảy qua huyệt thái dương rồi rơi xuống sàn nhà.
Giọt nước mắt ấy chính là bao nỗi niềm trong cậu bao gồm cả tình bạn lẫn tình yêu, tình mẫu và phụ tử.
Giọt nước mắt đó cũng là sự kết thúc và bùi ngùi cảm động cho một cuộc đời sầu khổ.
Giọt nước mắt của cậu là một bài hát ngân nga trong gió chiều quê hương trên đồng cỏ xanh bát ngát.
Một giọt nước mắt này cũng đủ để nói lên một niềm hy vọng để dành lại cho biết bao con người khác trên cõi đời này.
Huỳnh Tiến Hải buông dần hai tay của mình khỏi cổ tay của Lão Đại, tay chân cậu đã bủn rủn không còn sức sống. Trước khi qua đời, một dòng suy nghĩ thoáng qua đầu cậu "Cảm ơn cuộc đời!"
Lão Đại thấy đối phương đã im ỉm, liền đứng phắt dậy gọi người vào dọn dẹp cái xác đang nằm bất động ở dưới sàn nhà, đồng thời kêu người quét dọn không được để lại bất kì dấu vết nào để đề phòng cảnh sát tới điều tra.
Hắn ta đi vào phòng tắm rửa đôi bàn tay dính máu rồi đi vào phòng ngủ của mình. Hắn bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời này và sự nghiệp của hắn trong tương lai. Chỉ vì mấy thằng nhóc mà đã hại ta phải mất đi những người phụ nữ thú vui đó, cũng tại vì tụi nó mà kế hoạch buôn bán trẻ em ra nước ngoài bị phá vỡ một cách trắng trợn như thế.
Lão Đại sực nhớ tới một người và một việc quan trọng, hắn liền gọi một tên tay sai vào:
- Mau gọi cái tên Trường Kỳ đến đây.
- Dạ. – Tên tay sai tuân lệnh rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Một lát sau, một người đàn ông cao to và vạm vỡ bước vào. Anh ta mặc bộ vest trắng xóa, làn da ngâm đen, đặc biệt khuôn mặt anh ta đầy rẫy những vết sẹo trông như một con quái vật. Trên tay anh ta cầm thanh đoản kiếm Genji rất sắc bén đến nỗi có thể chặt đứt được kim cương.
Lão Đại liền đứng phắt dậy chào với vẻ tôn kính đối phương:
- Chào anh, sát thủ máu tanh Trường Kỳ.
Trường Ký hì hục cất thanh đoản kiếm vào trong vỏ rồi lạnh lùng nói:
- Thanh kiếm của tôi đang rất khát máu, mong ngài ra chỉ thị.
Lão Đại gật gù:
- Từ khi ta đối đầu với thằng Cảnh, cũng may lúc đó ta có mặc áo giáp chống đạn nếu không đã bị một đòn chí mạng từ hắn rồi. Nhưng tên này ranh ma hơn ta tưởng, hắn ta đã ném đi dấu vân tay của ta và những chứng cứ nội bộ cho cái tên này.
Nói xong, Lão Đại lấy trong túi ra một tấm ảnh rồi đưa cho Trường Kỳ.
Sau khi nhìn tỉ mỉ tấm ảnh, Trường Kỳ cảm thấy cái tên này rất quen. Thoáng chốc đã nhận ra hắn ta chính là đối thủ truyền kiếp của mình, một kẻ khát máu, đồng thời hắn ta cũng từng là cảnh sát đã hại đời mình sống khổ sở trong bảy năm qua.
Nhưng sau khi nghĩ đến lần thua thảm bại trước, sắc mặt Trường Kỳ đột ngột trở nên nghiêm trọng:
- Đấu với tên này không dễ đâu, tôi đã từng thất bại dưới tay hắn.
Lão Đại mỉm cười:
- Vậy anh muốn thua hắn lần nữa sao?
Trường Kỳ quay phắt lại bước ra khỏi cửa rồi nói:
- Đương nhiên là không.
Lão Đại hét lên:
- Vậy thì đem cái đầu của hắn về đây.
Tên Trường Kỳ đó đột nhiên chạy lại vào trong phòng, hắn vội vàng nói:
- Cảnh sát tới.
Sắc mặt Lão Đại bất chợt biến sắc tái mét. Hắn la lên: