Tết Nay Không Có Cậu

Chương 31: Lên kế hoạch



Một tháng qua, những chú cảnh sát bảo vệ chúng tôi đều đã tạm ngưng vì không thấy động tĩnh gì từ Lão Đại nhưng bây giờ khi có sự xuất hiện của Hoại Tuyền mọi thứ dường như đang rối tung lên. Các viên cảnh sát đang hết sức tận tụy lên kế hoạch giúp chúng tôi và đặc biệt lần này có sự tham gia của chú Phương vào đội trọng án.

Thì ra kẻ khát màu mà thằng Trung kể là chú Phương. Chú ấy nhìn vẻ ngoài có vẻ rất dữ tợn và tràn đầy sát khí nhưng bên trong rất ấm áp và cô độc.

Lão Đại vẫn chưa nguôi cơn giận, hắn lại tiếp tục thực hiện hành vi xấu xa của mình sau một tháng không chút động tĩnh. Về phía cảnh sát, họ cũng muốn bố trí người bảo về chúng tôi, thế nhưng chú Phương lại ngăn cản điều đó. Tôi thật sự không biết, chú ấy ngăn việc cảnh sát bảo vệ chúng tôi lại có dụng ý gì hay không?

Đến chiều hôm sau, một buổi chiều ồn ào và náo nhiệt tại bệnh viện. Tôi đi thăm chú Gia và bị chặn lại giữa giòng người đang xôn xao bàn tán về sự việc một người đàn ông trốn viện, tôi cố gắng len lỏi giữa đám người đông đúc ấy và thấy ở bên trong bệnh viện có những viên cảnh sát đang căng tròn đôi mắt tìm kiếm một thứ gì đó, trông vẻ mặt của họ rất hấp tấp và lo lắng.

Các bác sĩ thì đang cố gắng khuyên ngăn các viên cảnh sát không nên làm ồn tại đây nhưng họ rất cứng đầu vẫn cứ lục soát.

"Sẹt.."

Bỗng tôi thấy một người đàn ông cầm một thanh đoản kiếm trên tay phóng ra nhanh như cắt. Hai viên cảnh sát bị cứa cổ khiến máu phụt ra đỏ tươi rồi nằm bất tỉnh dưới đất. Tôi bắt đầu phát hiện hắn ta chính xác là Hoại Tuyền, hốt hoảng và bồn chồn, tôi quay phắt lại rồi dốc sức chạy phóng ra ngoài đường cái lớn.

"Sẹt, sẹt.."

Hắn ta thật máu lạnh không ngần ngại chém nhiều người dân vô tội xung quanh để thoát khỏi bệnh viện. Tôi chỉ biết chạy và chạy, không dám ngoảnh mặt lại nữa vì sợ rằng sau khi quay lại tôi sẽ bị hắn cứa đứt động mạch ở cổ, tôi thật sự không có tài ném đá như thằng Tùng và cũng không có tài võ thuật như thằng Trung nên đành bất lực mà chạy.

Cái tên Hoại Tuyền ấy hình như đã thấy tôi, hắn ta bắt đầu đuổi theo phía sau. Tôi biết hắn đuổi theo vì lúc này các giác quan của tôi rất nhạy, đặc biệt là linh cảm của mình, nó đang báo hiệu cho cơ thể tôi có một luồn sát khí máu tanh đang bủa vây xung quanh tôi vì thế phải chạy để không bị nó nuốt sống.

Tôi cố gắng rẻ trái rồi rẻ phải chạy vào các con hẻm để gây khó dễ cho hắn, tôi cố gắng tự khuyên nhủ mình không thể dừng lại được vì tôi nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên:

- Mày đứng lại đó cho tao, thằng nhóc khốn khiếp.

Tôi thở hổn hển dường như sắp rã rời đôi chân, cảm giác như cơ thể tôi đang bị một vật nặng trình trịch đè lên gây khó thở và khó nhấc nổi cái chân của mình.

Không thể chạy được nữa, tôi đành bất lực đứng lại chờ cái tên Hoại Tuyền đó tới. Trong tâm trí tôi lúc này đây đang cầu mong hắn không đuổi kịp và hắn sẽ bị cảnh sát bắt nhưng chỉ trong vòng hai phút, hắn ta đã có mặt tại con hẻm nhỏ này.

Tôi lùi ra sau cảnh giác cao độ rồi nhẻ nhót nói:

- Tôi chưa làm gì ông, tại sao cứ bám riết lấy tôi vậy?

Ông ta cười khúc khích:

- Không phải tại tao đâu mà do thanh đoản kiếm này đang khát máu thôi.

Tôi cảm thấy ớn lạnh khi nghe ông ấy nói một cách đầy man rợ, chỉ nghĩ về máu thôi đã khiến tôi sởn cả gai óc vì tôi biết mình đang mắc một hội chứng sợ màu đỏ.

Hoại Tuyền tiến sát lấy tôi, hắn nở một nụ cười đầy nham hiểm:

- Máu của mày trông ngon phết, ồ, đừng sợ sệt chứ. Yên tâm, tao sẽ cứa nhẹ với mày thôi.

"Bộp.."

Một bàn chân phóng tới đá trúng vào người của Hoại Tuyền khiến ông ta ngã lăn ra xa. Một người đàn ông đi từ phía sau lưng tôi đi lên, thoáng chốc tôi nhận ra đó chính xác là chú Phương.

Chú ấy mỉm cười nhìn Hoại Tuyền rồi nói với giọng ồ ồ:

- Để trả thù cho anh bạn của tao nên tao cho mày đánh thỏa thích. Mối thù không đội trời chung của mày với tao nay tính toán một lần luôn đi. – Chú Phương hất hàm về phía tôi – Nhóc nghỉ mệt đủ chưa, đủ rồi thì nhanh chóng rời khỏi đây.

Tôi liền nghe lời chạy đi đến một ngã rẽ, tôi dừng lại ở đó rồi hé mắt dấm dúi xem trận đấu giữa hai người được mệnh danh là quái vật này.

Chú Phương bắt đầu lùi chân trái ra sau, hình như gót chân hơi nhấc lên giống tư thế mà thằng Trung đã đấu với cái tên Hoại Tuyền đó ở bãi đất trống.

Tên Hoại Tuyền đó đứng dậy từ từ rồi chuyển tư thế sang thế rút kiếm. Hắn ta nheo mắt nói phều phào:

- Mày.. hôm nay là ngày tàn của mày đó.

Chú Phương gãi gãi đầu nói:

- À, cho tao biết một điều. Tại sao mày vẫn còn sống?

Hắn ta cười hì hì:

- Nhờ một vị bác sĩ đấy, sau khi mày đánh tao sắp chết rồi rời đi thì có một vị bác sĩ tới chữa trị cho tao. Có vẻ như mày thật quá chủ quan khi cho rằng tao đã chết, nếu không tao và mày sẽ không gặp nhau ở đây đâu.

Chú Phương cười hô hố:

- Cũng dai phết nhỉ? Thôi được rồi, lại đây.

Hoại Tuyền đứng yên im ỉm không động đậy, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải đưa ra phía trước, đặc biệt mắt ông ta đang nhắm lại.

Chú Phương vẫn đứng thế thủ chờ địch tấn công.

"Sẹt.."

Với một tốc độ nhanh như điện giật, Hoại Tuyền đã chém vào phần ngực chú Phương khiến máu rỉ ra rơi lã chã xuống đất nhưng chú ấy vẫn không có phản ứng đau hay rụt rè.

Hoại Tuyền tiếp tục đâm túi bụi vào người chú Phương làm cho chú né và đở trong khó khăn. Bỗng chú Phương dùng tay phải gạt nhát chém vào vùng cổ của mình, đồng thời tay phải thọc một cú đấm vào bụng hắn. Chưa hết, chú còn liên tục đấm bình bịch vào bụng và xương sườn của đối phương.

Một cú đấm vòng cầu bằng tay phải vào phần cằm của Hoại Tuyền đầy bất ngờ và uy lực khiến hắn ngã về một bên. Có vẻ tên này sức lì đòn rất cao, hắn lùi ra xa rồi cười sằng sặc:

- Tuyệt đấy, sau bao nhiêu năm không gặp. Coi bộ mày đã mạnh hơn sau khi đánh thắng thằng Mừng rồi nhỉ?

Chú Phương vừa giữ tư thế thủ cảnh giác vừa nói:

- Ờ, nhưng phải nhờ đến Gia ta mới thắng.

Hoại Tuyền cười rúc rích:

- Được lắm anh bạn, nào nào, giờ thì chết đi.

Hắn ta tiếp tục tiến tới tấn công bằng những nhát chém, đâm bổ ngược, những đòn lia kiếm nhưng chú Phương đều đở được bằng cách đẩy cổ tay của hắn khiến đòn đâm, chém bị lệch sang một bên rồi chú thọc một cú đá ngang bằng chân phải vào đầu gối của Hoại Tuyền làm cho hắn bị chới với.

Chú Phương nhân đà thọc cú đấm tay phải ở trước vào mặt hắn, tiếng "cốp.." vang lên rõ rệt cho thấy một cú đấm đau như búa bổ.

Chú vẫn tiếp tục đấm "bịch bịch" vào mặt hắn bằng tay phải thủ ở trước. Hoại Tuyền có vẻ đang nóng hôi hổi, hậm hực vì cú đấm khó chịu liên tiếp như vừa rồi.

Hắn ta chửi đổng:

- Mẹ kiếp nhà mày!

Chú Phương tiếp tục tiến tới đạp một cú đá ngang vào bụng hắn rồi liên tục đấm huỳnh huỵch luân phiên hai tay vào mặt Hoại Tuyền. Vừa đấm, chú vừa chặn đứt những đòn đâm và chém vào người, mặc dù thỉnh thoảng hắn vẫn gây nhiều vết thương trên người của chú, thế nhưng chú ấy vẫn không hề hấn gì hay đau đớn mà rụt rè.

Chỉ mấy chốc Hoại Tuyền đã ngã xuống đất thở hổn hển, dường như hắn đã cạn kiệt sức lực sau khi ăn quá nhiều đòn đấm nghẹt thở vào mặt.

Chú Phương ngồi xổm lên người hắn, đưa mắt lúng liếng một hồi rồi nói:

- Mày đã hại chết biết bao người rồi, tao thật sự đã lấy lại cảm giác như xưa là một kẻ khát máu rồi đấy thằng khốn.

Đột nhiên có một người đàn ông to cao xuất hiện ở đầu ngõ, tôi thấy lờ nhờ trên cổ người đàn ông đó có băng màu trăng trắng không nhìn rõ cho lắm. Người đàn ông đó đang đi từ từ về phía chú Phương.

Có vẻ chú Phương vẫn không chút phản ứng mà đưa bàn tay trái nắm chặt thành hình nắm đấm lại, chú ấy nghiến chặt răng kêu lên ken két:

- Mày biết cái giá phải trả rồi chứ.

Cú đấm của chú bắt đầu vụt xuống nhưng đã bị người đàn ông quấn băng ở cổ giữ lại. Tôi bất ngờ nhận ra đó chính là chú Gia, không phải chú ấy đang bị bất tỉnh hay sao? Tại sao chú ấy lại đi tới đây được chứ? Quả là một con quái vật hơn cả sức người.

Chú Gia thở phì phò:

- Hãy để pháp luật xử lý.

Chú Phương thẫn thờ nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tên Hoại Tuyền:

- Đây là sai lầm của tôi khi để hắn sống, vì thế tôi phải chữa lại lỗi lầm của mình.

Chú Gia ươn ướt nước mắt nói ngắc ngứ:

- Tôi biết hắn đã.. đã hại chết.. người mà cậu yêu thương nhưng hãy tin ở pháp luật. Cậu cũng là cảnh sát cơ mà.

Chú Phương phăn phắt gạt tay của chú Gia ra rồi nói:

- Vậy thì tôi đang thực thi pháp luật đấy. Kẻ giết người hàng loạt thì phải tử hình.

"Rầm.."

Chú Phương thọc mạnh một cú đấm nặng trình trịch như một vật nặng đến sáu trăm kí lô gam rơi từ trên cao xuống. Đầu của Hoại Tuyền bấy giờ đã bắn phụt máu ra be bét, trông cảnh tượng thật khiếp đảm.

Tôi trợn tròn mắt, há hốc mồm khi thấy chú Phương bây giờ không còn là con người nữa rồi mà đã trở thành một quái nhân có nguồn sát khí toát ra ngùn ngụt. Hình như tôi thấy một nỗi thù hận bên trong chú, nỗi thù hằn của sự đau đớn tột cùng khi chứng kiến một sự việc nào đó trong quá khứ. Có lần, tôi nghe thằng Trung kể về người con gái cũng như người đã trao một niềm hy vọng hay cứu chú Phương thoát khỏi địa ngục đầy máu tanh tăm tối, rồi đến một hôm cô ấy chết vì bị hãm hại, chú ấy đã tự nhốt mình trong một căn nhà u buồn và chìm trong cô độc, khi thằng Trung đến thì nó mới biết người được mệnh danh là "Kẻ khát máu" này lại là một người có tính tình hiền lành và chất phát. Thế nhưng giờ đây, có vẻ như địa ngục đau thương ấy lại trở lại vấn vít lấy chú, nó biến từ một con người có trái tim nồng ấm, bây giờ đã thành một nỗi khiếp sợ trong lòng người khác.

Tôi quay mặt đi chao đảo như người say rượu, phải chăng nếu tôi không ở lại đây thì hay biết mấy.

Cơn mưa đột ngột ập tới, đây là cơn mưa đầu mùa xuân như thể nó muốn quét đi những bụi bẩn để trang trí cho lá cây cùng với muôn hoa khoe sắc. Mưa rơi xối xả khiến tóc và áo tôi ướt sũng, tôi cứ đi men theo con đường ngoằn ngoèo mặc cho giá lạnh đang bủa quanh tôi.

Về tới nhà, tôi đi thẳng vào phòng tắm rửa ráy sơ qua rồi thay quần áo đi vào phòng ngủ của mình.

"Cốc cốc.."

Tôi ra mở cửa thì thấy thằng Tùng và thằng Trung trông bộ dạng ướt đẫm chiếc áo, tôi vội mời hai tụi nó vào nhà rồi đưa cho cả hai hai chiếc khăn để lau khô người.

Tụi nó ngồi xuống ghế sô pha thở một hơi dài. Thằng Trung lên tiếng:

- Tao nghĩ chúng ta nên hành cho cái tên Lão Đại ấy một trận đi.

Tôi gật gù cái đầu:

- Đúng, vừa rồi tao mới bị cái tên Hoại Tuyền ấy rượt đuổi cũng may mà có chú Phương ra mặt cứu không là bị cứa cổ từ lâu rồi.

Thằng Tùng thắc mắc:

- Chú Phương cấm mày đi tới bệnh viện rồi mà, sao lại cứ đi?

Tôi ngúc ngắc cái đầu:

- Tao xin lỗi, tao muốn thăm chú Gia, nếu không tao sẽ cảm thấy áy náy lắm. - Tôi hất hàm về phía thằng Trung – À, còn vết thương của mày sao rồi?

Thằng Trung xua xua tay:

- Chỉ là vết thương ngoài da. Thôi bỏ qua chuyện này đi, miễn là không sao là được rồi. Bây giờ bàn kế hoạch đấu với cái tên này mới được.

Tôi chau mày, nghiêm sắc mặt nói:

- Muốn đối phó với Lão Đại, một kẻ mưu mô xảo quyệt ấy thì không hề dễ chút nào.

Thằng Tùng hì hục cây viết bi trên tay:

- Phải có một kế hoạch kỹ lưỡng thì mới có thể tấn công. Nhưng tao đã tìm hiểu địa hình rồi, canh phòng rất nghiêm ngặc, ngay cả một con ruồi bay vào cũng bị xẻo thịt ngay.

Tôi nhíu đôi lông mày suy nghĩ, một lát sau tôi nói:

- Mày có vẽ được sơ đồ căn nhà đó không?

Thằng Tùng cười hì hì:

- Tưởng gì, chuyện nhỏ thôi. Phi vụ điều tra lần trước, tao đã gặp.. - Bỗng nó hất hàm về phía thằng Trung rồi nuốt nước bọt nói – À, gặp một người đàn ông là cảnh sát ngầm, ông ấy đưa cho tao tài liệu và chứng cứ buộc tội Lão Đại, trong đó có cả sơ đồ hai căn nhà của hắn.

Tôi liền cảm thấy phấn chấn:

- Vậy mày vẽ giùm tao đi.

Tôi vào phòng ngủ lấy ra một tờ giấy A4 và một cây bút chì rồi đưa cho thằng Tùng. Nó cầm lấy, sau đó hí hoáy vẽ một cách rất uyển chuyển và chuyên nghiệp. Tôi quên mất khi ở lớp, thằng Tùng có biệt danh là "Họa sĩ không giả trân" vì nó vẽ rất đẹp, khi bị căng thẳng trong giờ học là nó cứ lấy bút chì ra vẽ ngọ nguậy một bức tranh phong cảnh, nó vẽ đẹp đến nỗi có lần có nhiều người đòi mua tranh nó vẽ nhưng có vẻ nó đã từ chối việc buôn bán trong lớp.

Khoảng mười lăm phút sau, thằng Tùng vẽ xong một bức sơ đồ chi tiết về nơi ở của Lão Đại, bao gồm cả những người canh giữ cùng với tên của họ. Tôi phải "wow.." lên một tiếng, ngay cả thằng Trung cũng phải há hốc mồm nhìn tỉ mỉ từ đầu đến cuối bức tranh.

Bỏ qua việc ngắm sự đẹp đẽ của sơ đồ, tôi bắt đầu xin phép một ít phút suy nghĩ kế hoạch để tấn công mà không gây tổn thất nhân lực nào, vì thế tôi cần một không gian yên tĩnh nhất có thể. Loay hoay một hồi, tôi quyết định đi vào phòng ngủ đóng cửa lại rồi bảo thằng Trung và thằng Tùng đợi một lát.

Trong phòng, tôi đi đi lại lại như muốn mòn cả đôi chân nhưng hầu như tôi không còn chú tâm đến việc đó nữa. Chợt một lối tư duy chạy qua trong đầu tôi khiến tôi hào hứng như thể vừa mới trúng vé số vậy.

Ba mươi phút sau, tôi trở ra trong bộ dạng đầy vẻ hân hoan vì lúc này đây tư duy của tôi rất nhạy. Tôi liền lật tấm sơ đồ lên bàn rồi thuật lại những gì mà tôi đã suy nghĩ nãy giờ cho cả hai thằng cùng nghe. Chúng tôi thảo luận kế hoạch rất sôi nổi, có những chỗ tôi còn thiếu sót tụi nó liền bù vào bằng ý kiến riêng của mình. Thời gian cứ thế trôi qua, cũng đã đến ngày thực thi kế hoạch, chúng tôi phải chuẩn bị rất nhiều thứ để quyết chiến một trận đấu sinh tử với Lão Đại, nói là sinh tử nhưng bắt buộc chúng tôi phải bảo đảm cả ba phải an toàn trở về..