Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 19



Trên đường về nhà, vừa qua chiếc đèn đỏ thứ hai, Hạ Lục Nhất phát hiện mình bị theo dõi.

Kẻ theo dõi đã trải qua huấn luyện, tiến hành đổi luân phiên hai chiếc xe, một chiếc đi cùng đường lớn rồi rẽ qua hẻm khác rời đi, sau đó chiếc thứ hai đi lên thay thế. Sở dĩ trong thời gian ngắn ngủi như thế bị Hạ Lục Nhất phát hiện, bởi vì biển số xe rất ngứa mắt: Một cái hiệu 61 (lục nhất), một cái là r3 (A Tam).

Trong lòng Hạ lão đại bực bội, nhìn thấy biển số ‘tình yêu’ như thế thì càng phát bực, không nói hai lời thì đánh tay lái đụng vào chiếc A Tam.

Chiếc xe A Tam nhanh chóng giảm phanh, tránh được một kích nguy hiểm. Nó bị rớt ở phía sau mấy mét, quọăt nhanh đầu xe, cướp đường mà chạy. Dù đã quoặt đầu xe nhưng Hạ Lục Nhất vẫn thấy rõ, hai hàng ghế trước ngồi hai thanh niên, đều rất lạ mặt.

Dám can đảm theo dõi lão đại ở địa bàn Kiêu Kỵ đường cũng không nhiều, Hạ Lục Nhất một mình đi ra ngoài nhưng vẫn có mấy thủ hạ âm thầm dõi xung quanh, vừa thấy tình huống tùy thời có thể chạy đến trợ giúp. Hắn quoặt tay lái, đạp qua đuổi theo.

Chó nhỏ theo đuôi lão hổ, giờ lại đổi thành lão hổ truy đuổi thỏ con, hai vị thanh niên trẻ ngồi trên xe A Tam không ngừng kêu khổ. Kỹ thuật lái xe của Hạ lão đại quá hung hãn, cắn chết cũng không buông, từ đường Cửu Long bám dai đuổi thẳng đến Vượng Giác, trên đường còn đụng vào đuôi xe mấy lần, trực tiếp đụng cho A Tam kia cho nghiêng ngả mới thôi.

Càng đi về phía trước thì càng nhiều xe, hai chiếc xe rượt tông nhau thành một đoàn, không nhìn đèn xanh đèn đỏ, xuyên thẳng qua dòng xe cộ, tiếng xe phanh gấp hỗn loạn, tiếng còi la và tiếng gầm rú có ở phía xa, còn có tiếng kinh hô tránh ra của người qua đường.

Tết năm mới, lái xe nhanh như vậy quấy nhiễu dân chúng và đường phố khiến hai cảnh sát cơ động cưỡi mô tô đuổi theo sau mông bọn họ, chuông báo kêu inh ỏi một đường. Xe A Tam thấy tình thế bất lợi, ngoan ngoãn dừng lại ở ven đường, Hạ Lục Nhất im hơi lặng tiếng, cũng dừng theo.

Hắn ngửa người tựa trên ghế ngồi, nghiêng đầu châm điếu thuốc, thích ý phun ra một làn khói trắng, quay đầu kéo cửa xe xuống.

“Bằng lái xe và chứng minh thư.” Cảnh sát trẻ tuổi đội mũ Kepi nói: “Các anh có hiềm nghi vượt đèn đỏ, chạy quá tốc đ… Hạ Lục Nhất?!”

Hạ Lục Nhất ngậm điếu thuốc vừa nhấc mắt, thì thấy người tới vẻ mặt sửng sốt phẫn nộ, chính là vị ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ không thành lại hóa thành ‘gian phu’ – tiểu tham trưởng kia.

Chư vị xem qua chắc còn ấn tượng, chính là vị thanh tra tập sự không chịu nhận tiền hối lộ nên bị Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông tính kế, chụp hơn mấy chục tấm 18+, vơ vét hết tài sản. Gã liều chết cắn chặt răng, tài sản bị vơ vét không còn một xu, ảnh chụp bị gửi đến mấy tòa soạn bát quái và trước bàn chú phó xử trưởng. Mất hết mặt mũi, lại còn bị chú đập cho một trận, giáng xuống mấy cấp, đá ra đường ‘thổi còi’.

Gã biết mình là bị Hạ Lục Nhất tính kế. Giờ kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt, hận không thể lôi Hạ Lục Nhất ra khỏi xe lột sống nuốt. Mà Hạ Lục Nhất lại làm vẻ lạnh nhạt trấn định, ngậm thuốc nói: “Tạ tham trưởng.”

Sớm đã không còn là ‘tham trưởng’, Tạ cảnh sát tăng vọt lửa giận, đập mạnh lên cửa xe, rít gào: “Lấy chứng minh thư ra! Giờ anh bị hoài nghi tàng trữ cần sa và súng ống, xuống xe điều tra, cốp xe sau mở lên!”

Chính là trong lúc này, chiếc xe biển số 61 kia cũng đuổi tới, một người ngồi ở ghế phụ, nghiêm túc nói: “Dừng tay.”

Tạ Gia Bảo quay đầu: “A Hoa ca?!”

Sớm liền không phải “Tham trưởng” tạ giao cảnh lửa giận tăng vọt, mạnh một chùy cửa sổ xe, rít gào nói,“Chứng minh thư lấy ra! hiện tại hoài nghi ngươi có hiềm nghi tàng độc cùng mang theo súng ống, xuống xe nhận kiểm tra, sau xe có lọng che mở ra!”

Chính lúc này, phía trước kia chiếc vĩ hào lục nhất xe hơi cũng đuổi theo, phó ghế điều khiển xuống dưới một người, túc thanh nói,“Dừng tay.”

Tạ gia bảo quay đầu,“A Hoa ca?!”

Người tới mặt không đổi nhìn qua gã, gã vội vàng đứng thẳng lưng kính lễ, lớn tiếng nói: “Sir!”

Người tới tầm ba mươi tuổi, một thân tây trang, dáng người thon gầy, đường viền mặt cứng nhắc như được đao mài dũa qua, gương mặt nhìn qua có vẻ tái nhợt không biểu tình, hai mắt đen sâu không thấy đáy, cả người giống như một thanh sắt không hề có sức sống.

“Xe đằng trước chính là người mình.” Gã nói nhỏ phân phó với Tạ Gia Bảo, lại đi tới trước tiếp đón Hạ Lục Nhất: “Hạ tiên sinh.”

Hạ Lục Nhất lấy điếu thuốc xuống, hiếm thấy mà dùng ánh mắt đánh giá gã.

“Lần đầu gặp mặt, Hạ tiên sinh quả nhiên thân thủ bất phàm.” Gã nói: “Tôi là Tạ Gia Hoa, thanh tra cao cấp O ký*”. Hạ Lục Nhất búng tàn thuốc, cười lạnh nói: “Lại họ Tạ, cảnh cục có phải là do họ Tạ mấy người mở không? Qua năm mới, lễ gặp mặt của Tạ sir quả là có tâm. Tết năm mới anh và đám người nhà anh không ở nhà, ngược lại còn muốn đi hộ tống tôi, Hạ mỗ quá áy náy rồi. Không bằng tôi gửi mấy hồng bao cho mọi người để ăn một bữa đêm nha, sớm về nhà tắm rửa rồi đi ngủ cho khỏe.”

“Hồng bao thì không cần.” Tạ Gia Hoa nói: “Năm mới Hạ tiên sinh không làm chuyện giết người phóng hỏa, cũng khiến đám anh em ngủ an tâm rồi.”

Hạ Lục Nhất cười: “Hạ mỗ luôn là một thị dân lương thiện, đã làm phiền Tạ sir phí tâm.”

Tạ Gia Hoa cũng cười, vẻ lạnh lùng trên gương mặt như một màn gió xuân, nhưng gió xuân chỉ thoáng lướt qua, gã mặt không đổi thẳng lưng, vung tay với Tạ Gia Bảo: “Đi.”

Tạ Gia Bảo đi sau hắn, vội la lên: “Nhưng anh à, gã ta…”

Tạ Gia Hoa vỗ vai lên vai gã, bất động thanh sắc đè nặng xuống, thấp giọng nói: “Giờ không thể động vào gã, từ từ sẽ đến.”

Tạ Gia Bảo ủy khuất lại phẫn nộ cưỡi mô tô, cùng đám người rời hiện trường. Hạ Lục Nhất ở lại tại chỗ, hít thêm mấy ngụm, thì nghe thấy tiếng gió mà nhân mã Kiêu Kỵ đường hộ giá tới.

Bốn chiếc xe ù ù dừng xung quanh xe Hạ Lục Nhất, ‘Hồng Côn’ Đại Ba Đầu vác khảm đao nhảy xuống xe, vội vàng gào to: “Lão địa! Không có chuyện gì chứ?”

“Mẹ nó, là cái hàng cứt chó gì mà dám đua xe cùng lão đại nhà chúng ta!” Gã vừa mắng vừa ngó bốn phía, một thân cơ bắp, vẻ mặt dữ tợn.

Tiểu Mã thiếu một lá gan, còn thằng nhóc này rớt mất một bộ óc, tâm trạng lúc này của Hạ Lục Nhất rất phiền muộn, nhìn thấy gã thì càng đau đầu, một tay đánh gã: “Đi về ngủ một giấc đi!”

Hắn lại khởi động xe, trong lúc lơ đãng nhìn về phía ghế phó, canh của Hà Sơ Tam đã sớm bị đổ trong lúc đua xe trên đường, nước chảy tí tách tràn đầy toàn bộ ghế ngồi.



Tết âm lịch này của Hạ lão đại, nửa thời gian đầu vừa khẩn trương lại cẩn thận, thời gian sau lại đầy kích thích và cáu kỉnh, toàn thân đều tràn ngập khí tức ‘không thoải mái’. Đại Ba Đầu ở bên hắn chưa lâu, chưa hiểu được tâm ý của lão đại, chỉ biết ton tót đi phía sau. Hạ Lục Nhất không bắt được lỗi của gã, lại càng không vui, chịu một bụng nghẹn uất. Vất vả mới đến ngày mồng ba, Tiểu Mã từ Quảng Châu trở về, lão đại mới tìm được chỗ phát tiết.

Hạ Lục Nhất đóng cửa văn phòng, một trận thóa mạ đổ ập xuống người Tiểu Mã: Kêu mày với Thôi Đông Đông đi tìm cái thằng gây sự trên địa bàn lão tử, người đã không tìm được lại còn kéo O ký về đây tìm xui xẻo cho lão tử! Lập tức đi điều tra ngay cho tao, tên họ Tạ kia lai lịch ra sao, bày cái bản mặt chính nhân quân tử như vậy để cho ai xem, tra xem mỗi năm thu cống được bao nhiêu!

Tiểu Mã ăn tết béo ra một vòng, ôm đầu ấp úng, cuối cùng mặt đầy máu chó đi ra văn phòng, đạp một cước với tên tiểu đệ đang chào hỏi: “Mẹ nó! Nhất định là do cái thằng họ Hà kia chọc giận lão đại!”

Tiểu Mã xoa tay, lập kế một ngày nào đó sẽ lột da rút gân tên nhóc họ Hà kia, báo thù rửa hận. Nhưng tên nhóc họ Hà kia nào đâu hay biết, chỉ vô cùng an tâm và khoái trá đón tết, hơn nữa cuộc sống càng lúc càng ổn định, tháng ba cậu đã được thăng chức lần đầu—— từ nhân viên thực tập lên làm nhân viên chính thức—— sau đó vận dụng chút quan hệ, giới thiệu ‘bạn gái’ Tiểu Hà của cậu vào làm một nhân viên phục vụ đại sảnh.

Tình cảm của cậu ta và Tiểu Hà dần trở nên tốt đẹp, bên kia Hạ Lục Nhất cũng lười phái người theo dõi—— chủ yếu càng nghe thì càng khó chịu, thằng nhóc kia làm đồ ăn gì cho Tiểu Hà, Tiểu Hà dùng cái gì may áo lông cho thằng nhóc kia… đưa tới đưa đi còn không ngại phiền sao!

Hạ Lục Nhất tạm thời không có tâm tư đi quản chuyện Hà Sơ Tam, bởi vì cuối cùng hắn cũng điều tra rõ thân phận Tạ Gia Hoa: Anh họ Tạ Gia Bảo, thanh tra cao cấp, hiện ba mươi mốt tuổi, con trai phó xử trưởng cảnh vụ, sinh ra ở thế gia nhiều đời làm cảnh sát, mười tám tuổi đã nhập chức O ký.

Nghe nói thời điểm gã nhập chức, chỉ là một tên ăn chơi trác táng, vì có quan hệ với một người ở trong bộ máy chính trị, điều tra tìm được chứng cứ về một người bị nhốt trong tủ lạnh cho đến khi đông chết, sau đó giống như đánh tiết gà (hăng máu) không ngừng quét sạch quân thù bình ổn muôn dân, không từ bỏ mà vì giúp đỡ chính nghĩa, dốc hết tâm huyết, trong mấy năm tham gia phá mấy vụ án lớn, được đặc cách thăng chức lên làm thanh tra cao cấp.

Nói tóm lại, vị này chân chính là: một bông hoa cao lãnh, bối cảnh hùng hậu, văn hóa cao, kinh nghiệm phong phú, còn vững dạ—— mặc kệ là viên đạn bọc đường hay là đạn pháo sắt thép, tất cả đều không để vào mắt. Vị Tạ Gia Hoa trong truyền thuyết tùy thân mang linh bài huynh đệ nhà gã, là bùa người chết phù hộ, mấy năm tới gặp các cảnh cảnh cáo, uy hiếp, đánh lén, ám sát, minh sát không dưới hai mươi lần, nhưng lông tóc vẫn không tổn hại. Ba năm trước đây, có một lần nghiêm trọng nhất là tập kích bom ở chung cư, vậy mà chỉ nổ thương tới người giúp việc nhà gã. Việc này kinh động đến cha gã, vì vậy cứng rắn mang gã ra ngoài nước đào tạo sâu thêm. Gã ở nước Mỹ học ngành tâm lý tội phạm đến bằng thạc sĩ, tháng tám năm ngoái thì về cảng.

Tạ sir từ USA trở về, một lòng chính nghĩa, một bụng kinh thư, đến cơ bụng cũng nhiều thêm hai khối, có thể nói thể xác và tinh thần đều võ trang đầy đủ. Hai giới hắc bạch, các nhân sĩ giới giang hồ, ai mà dám vụng trộm cào gã một cái, thì sẽ bị gã cắn chết không tha, cắn chặt lấy lông mông.

Hạ Lục Nhất hoàn toàn không tin ở Hongkong lại tồn tại một Sir ‘thanh thuần’ như thế, hắn và Thôi Đông Đông cân nhắc rất nhiều lần vị tường đồng vách sắt này, cũng không nghĩ ra được cách nào chu toàn—— lấy tiền dỗ không được, lộng chết cũng không xong, quỷ kế thông thường không làm gì được gã. May mà tên nhóc này dù ba đầu sáu tay đến mấy cũng chỉ là một thanh tra cao cấp nhỏ. Phía trước còn có một nhóm ‘tham trưởng’ quan tâm tha thiết giang hồ, con đường chính nghĩa của Tạ Gia Hoa còn gian nan khó tưởng, tạm thời không làm khó được Hạ Lục Nhất.

Mắt ưng của Tạ Gia Hoa không dừng lâu ở trên người Hạ Lục Nhất, trước khi xuống ngựa chính là lúc phòng bị chưa sâu, tổ chức tán loạn của Sa lão đại. Vị này là trùm thống lĩnh Sa gia bang, xuất thân như Kiêu Kỵ đường đều từ trong thành Giao Long, trong tay nắm mấy đường dây thuốc phiện. Tạ Gia Hoa dốc lòng tổ chức mấy tháng, tại hiện trường giao dịch thuốc phiện của Sa lão đại và Thái Lan, một lưới tóm gọn cả lũ, mấy người Thái Lan trong lúc chống cự đều bị súng loạn bắn chết, Sa lão đại chạy chưa quá năm trăm mét thì bị Tạ Gia Hoa đuổi phía sau bắn gãy một chân, tự tay bắt được.

Sau khi Sa lão đại bị bắt, Sa gia bang cứ như vậy mà không gượng dậy nổi, Phì Thất thấy đồng minh xưa không thể cứu thì thuận lý thành cương mà thôn tính hết địa bàn của gã, thuận đường còn thôn tính luôn cả mấy em gái như hoa như ngọc ở bên trong nhà gã. Sa lão đại ở trong ngục nghe vậy thì hận đến ngứa răng, tự nguyện khai không ít chuyện, vẩy nước bẩn cho Phì Thất không ít rắc rối, tuy không dao động được Phì Thất nhưng đủ làm cho Phì Thất co cóng tay chân một trận.

Mà Hạ Lục Nhất lại thờ ơ nhìn qua, tuy không phải chuyện liên quan tới mình, nhưng cũng ngửi thấy mùi cháy khét nguy hiểm, truyền lệnh cho thủ hạ phải cẩn thận làm việc, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi mà chọc vào quả boon Tạ Sir kia.

Dưới tình thế hỗn loạn như thế, chớp mắt đã đến tháng sáu. Là mùa chim bay hoa nở, gió biển mang về hơi thở ấm áp. Quản lý Kiêu Kỵ đường lại vui mừng—— sinh nhật lão đại, lại đến.

Mọi người vẫn gặp nhau ở câu lạc bộ đêm cũ. Rượu trì nhục lâm, chè chén cả đêm, một hai zô cùng uống đến mức không tìm thấy đường mà ra.

Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông, chuồn đi trước, thuận đường mang theo một vị tâm phúc ‘giày rơm’. Ba người ở trong văn phòng vừa giải rượu vừa bí mật bàn chuyện quan trọng. Cuối cùng Hạ Lục Nhất đuổi giày rơm đi, cùng Thôi Đông Đông nói vài lời.

“Tôi không tìm được lỗi sai của Đại Ba Đầu nhưng dù sao hắn cũng là người Cát lão đề cử, tôi không tán thành anh trọng dụng hắn.” Thôi Đông Đông lắc đầu.

“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.” Hạ Lục Nhất nói: “Nửa năm này hắn cũng coi như tận tâm tận lực.”

Thôi Đông Đông nhún vai: “Anh là lão đại, anh nói thế nào thì thế đó. Dù sao gần đây gió đổi hướng, Nguyên thúc không yên lòng, ngầm dặn tôi khuyên anh cẩn thận làm việc, đừng quá kiêu ngạo chọc phải vào Sai lão.”

Hạ Lục Nhất đệt một tiếng,“Tôi kiêu ngạo chỗ nào? Mẹ nó, đã làm chó cụp đuôi như vậy, vẫn chưa đủ?”

“Người già luôn bảo thủ.” Thôi Đông Đông nói: “Ông ta vẫn không thích anh và Phì Thất làm loạn quá lớn, nhóm tham trưởng không thể làm công đạo. Giờ O ký nhìn chằm chằm vào chúng ta, anh còn muốn làm lớn thêm, ông ta lo sự nghiệp Kiêu Kỵ đường đều bị hủy trong tay anh.”

“Lão thì biết cái gì!” Hạ Lục Nhất mắng: “Chỉ là một bộ xương già, tôi lười không so đo với lão! Cô cho lão ba mươi vạn hồng bao, để lão thanh tĩnh dưỡng lão luôn đi!”

“Anh hào phóng với ông ta, ông ta chưa chắc hiểu nỗi khổ tâm của anh.”

“Gì?”

Thôi Đông Đông dừng một lát: “Các trưởng lão chỉ muốn bang hội duy trì và phát triển, ai là long đầu đều không quan trọng. Lúc trước ông ta đề cử anh mà không phải Hứa Ứng, tôi cho là, do cảm thấy anh trẻ tuổi, dễ khống chế. Nếu có một ngày anh không nghe lời thì……”

Hạ Lục Nhất chau mày, cười lạnh nói tiếp: “Có một ngày tôi không nghe lời thì lão lại muốn đổi người?—— vậy phải xem lão có bản lĩnh này hay không đã.”

Thôi Đông Đông gẩy xì gà, không nói, nhíu mày, vẻ mặt do dự.

“Sao? Cô cũng cảm thấy điều tôi làm không ổn?”

Thôi Đông Đông lắc đầu: “Trừ Thanh Long thì người tôi nhận làm lão đại chỉ có mình anh, ánh mắt anh độc đáo, làm việc tự có đạo lý của anh, đã vậy anh là huynh đệ của tôi, vì tình vì lý, anh làm gì tôi đều theo anh. Nhưng ông ta nói không sai, Sai lão nhìn chằm chằm vào anh, tôi lo cho sự an toàn của anh.”

Hạ Lục Nhất khó chịu gãi đầu,“Được rồi, biết, tôi sẽ cẩn thận.”

Hắn ấn điện thoại trên bàn: “Đưa hai bát mì vằn thắn đến đây.”

A Vĩnh mang mì vằn thắn vào, còn cẩn thận nói: “Lão đại.”

“Gì?”

“Một giờ trước có người đưa quà đến cho anh. Anh phân phó không muốn bị làm phiền nên tôi để qua một bên.”

“Lấy vào.”

A Vĩnh mang một hộp đã bị bóc rời vào, rõ ràng lúc trước đã được kiểm tra qua.

Gã đặt đồ lên bàn, lui ra ngoài. Hạ Lục Nhất vẻ mặt hồ nghi nhìn chiếc hộp bề ngoài lôi thôi này, trên nắp hộp được thắt ruy băng cẩn thận bị người kiểm tra cắt nát. Hắn mở ra, bên trong là một chiếc bánh ngọt hoa quả tinh xảo.

Có điều mặt bên còn có vài đường chọc xiên qua, còn có người cắt xuống ăn thử một miếng nhỏ—— là lo lắng bên trong có tàng boom hay tàn độc.

Hoa quả bị nhét lại xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng mất thẩm mỹ.

Hạ Lục Nhất cầm chiếc thiệp chúc mừng trong hộp, vừa mở đã thấy, sáu chữ viết đoan chính “Mùng một tháng sáu vui vẻ”, mặt trên vẫn là hình vẽ bánh ngọt đơn giản.

—— Tôi muốn tặng anh một cái bánh sinh nhật lớn như vậy, nhưng không đủ tiền. Đành phải đưa giấy trước, đợi sang năm tôi đi năm rồi bù lại cho anh sau.

“Ai đưa?” Thôi Đông Đông nhìn qua tấm thiệp chúc mừng, nhưng Hạ Lục Nhất lại thu lại, siết chặt tấm thiệp này trong lòng bàn tay.

Hắn còn chưa kịp trả lời, thậm chí còn chưa để ý Thôi Đông Đông nói cái gì, thì bỗng đứng thẳng người dậy! Dù hắn vẫn chưa ý thức được tình huống thì đã bước lớn đuổi theo!

……

Hạ Lục Nhất vội vàng đẩy một đám ma men đang chặn đường ở hành lang, vẻ mặt trấn định, cước bộ càng lúc càng nhanh. Vài phút sau, hắn đứng ở trước cửa câu lạc bộ đêm, sau lưng là một mảnh xa hoa truỵ lạc, si mị võng lượng, phía trước lại là đèn đường tối đen, không người qua lại.

Không nhìn thấy Hà Sơ Tam, hắn kéo tên bảo an bên cạnh: “Vừa nãy người tặng quà đâu?”

“A? Đại, lão đại!”

“Vừa nãy người đưa quà, không phải mày thu sao?” A Vĩnh đuổi theo sau, mắng.

“Hả, cậu ta…” Bảo an vội la lên,“Cậu ta vừa đưa thì đi luôn!”

Hạ Lục Nhất ném gã qua một bên, khó chịu gãi đầu. Đứng ở tại chỗ châm một điếu thuốc, hắn nói với A Vĩnh: “Điện thoại.”

A Vĩnh dâng ‘cục gạch nhỏ’ cho đại ca, Hạ Lục Nhất ngoạm thuốc, cau mày ấn một dãy số.

Chờ một hồi sau, bên kia mới nhận điện thoại.

“Lục nhất ca.” Cái thằng chán sống kia cung kính gọi.

“Cậu ở đâu?”

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Ở đâu?”

“Bánh ngọt ăn ngon chứ?”

“Con mẹ mày, bố hỏi mày đang ở đâu!”

“…… Về nhà rồi.”

“Sao không vào tìm tôi?”

“Không được, anh đang bận, không muốn làm phiền anh.”

Thằng nhóc này vừa nói xong, câu lạc bộ đêm sau lưng Hạ Lục Nhất liền đổi nhạc, tình ca triền miên biến thành nhạc sống kịch liệt, nhưng Hạ Lục Nhất nhướn mày ——bởi vì nghe rõ một âm thanh đồng dạng trong đó.

“Hà A Tam! Đi ra ngay cho lão tử!” Hắn quát rống với một bóng người lén la lét lún ở góc đường đối diện.

Chú thích:

O Ký: Là tổ chức điều tra các vụ án và Hội Tam Hoàng.

Hội Tam Hoàng: đề cập đến nhiều băng đảng tội phạm lớn xuyên quốc gia, các địa bàn hoạt động chủ yếu và hội sở đặt tại Hongkong, Macao, Đài Loan và các nhánh hoạt động khác.