Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 33



Hà Sơ Tam lăn lộn trên khung giường sắt chật hẹp. Lò xò dưới giường phát ra tiếng kẽo kẹt, khiến cậu không ngừng sinh ra huyễn thính như nghe thấy tiếng điện thoại kêu.

Dưới lầu bỗng truyền đến tiếng ri rè ri rè, cậu bật người dậy chạy đến bên cửa sổ, nhìn thấy một chiếc xe cứu hỏa và xe cứu thương nối đuôi nhau đi vào trong thành, chắc là một nhà nào đó đốt pháo bị cháy. Thở phào một hơi, cậu mới nhận ra trên đùi đau nhức, nhe răng trợn mắt ngồi lại trên giường, hít một hơi vươn cẳng chân, tự mình mát xa.

Điện thoại bên gối đầu cuối cùng cũng vang lên, cậu vội vàng bò lên, đau đến mức hít một hơi: “Shh… Lục Nhất ca?”

“Làm sao vậy?”

“Không sao.” Hà Sơ Tam vừa nói vừa nhảy xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh đang ở đâu vậy?”

“Nhanh, xuống dưới.”

“Hả?”

“Dẫn cậu đi xem pháo hoa, xuống dưới.”

Hà Sơ Tam cúp điện thoại, phủ thêm áo khoác, chống nạng, lén lút mở cửa thò đầu ngó một cái, rồi mới sờ soạng dò từ bước đi ra ngoài.

Vừa thò tay đến chốt cửa chính, thì Ha ba hét to trong phòng: “Hà A Tam!”

Hà Sơ Tam thoáng chốc nhũn chân, nạng nghiêng dựa trên cửa, cậu nơm nớp quay người lại, lắp bắp nói: “A, ba à, con đi đổ rác……”

“Khò khò…… khò……” Hà ba.

“……” Hóa là nói mớ.

Hà tinh anh có tật giật mình, nhanh tay nhanh chân rón rén kéo cửa trốn ra ngoài, vịn tường nhảy chân xuống cầu thang, khập khiễng liêu xiêu chạy, một chốc sau đã lẻn vào ngõ nhỏ sau đó.

Xe Hạ lão đại chưa tới, cậu dựa vào tường thở gấp, một thân mồ hôi lạnh, vừa khom lưng xoa cẳng chân đau nhức vừa ưu sầu nghĩ, sao cậu lại sợ ba đến vậy? Lúc nào mới có thể dắt Lục Nhất ca về nhà? Chẳng lẽ không thể công khai mà phải gạt ba một đời sao?

Hạ Lục Nhất dừng xe ở đầu ngõ, vừa thấy cậu khom người gù lưng thở dài như phá sản thì mắng người: “Tuổi còn trẻ mà chẳng khác nào lão già! Đi lên!”

Hắn kẹp điếu thuốc đã vơi nửa, nghi hoặc hỏi: “Nạng của cậu đâu?”

Đang kéo cửa xe, Hà Sơ Tam sửng sốt, cúi đầu nhìn —— quên khuấy mất nạng ở cạnh cửa rồi!

“……” Được rồi, chân đều bị ba dọa thành khỏe!

Hà Sơ Tam khụ một tiếng: “Quên mang, thế này cũng đi được.”

Hạ Lục Nhất hồ nghi đánh giá cậu một lượt, trong lòng cân nhắc xem ngày mai đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, thấy cậu đần độn muốn ngồi lên ghế phó thì nói: “Ngồi đằng sau.”

“Há.”

Hạ Lục Nhất không mặc tây trang không mang bảo tiêu, lái một chiếc xe Santana cũ, nửa đêm còn đeo kính đen, trên tóc đã lau keo, mặc một chiếc áo da đen rẻ tiền, quần bò rách, ngụy trang giống như tiểu du côn ở đầu đường. Hà Sơ Tam cảm thấy mới lạ, nhịn không được mà ló đầu đánh giá hắn thêm vài lần.

“Nhìn cái gì?” Hạ Lục Nhất liếc mắt qua kính chiếu hậu, nhíu mày hỏi.

“Anh mặc như vậy trông rất trẻ.” Giống như mới hai mươi tuổi vậy.

Hạ Lục Nhất hừ một tiếng.

Hà Sơ Tam biết hắn làm vậy là muốn giấu người tai mắt, không tiện hỏi nhiều, chỉ thầm nghĩ rốt cuộc hôm nay hắn bận ‘chuyện’ gì vậy. Hạ Lục Nhất lạnh nhạt lái xe, không hề có sơ hở —— nhưng càng như vậy thì càng khiến Hà Sơ Tam thấy cổ quái.

Hạ Lục Nhất lái xe lòng vòng trong đêm, hơn một giờ sau mới dừng xe ở một quảng trường nhỏ gần đỉnh núi Thái Bình. Hà Sơ Tam bị máy điều hòa trong xe phả cho buồn ngủ ríp cả mắt, đang ngáy o o thì bị Hạ Lục Nhất lắc tỉnh.

Hạ Lục Nhất cởi áo da ném lên đầu cậu: “Ngoài trời lạnh, mặc vào.”

“Cởi cho tôi thì anh sẽ cảm…”

“Câm miệng lại, nhanh mặc vào giúp tôi mang mấy thứ này ra!”

Hà Sơ Tam bọc người như gấu, khập khiễng xuống xe hỗ trợ, hai người cùng mang hai thùng giấy ở sau cốp xe ra. Lúc đó đã hơn một giờ đêm, du khách đến mừng giao thừa đã sớm tản đi, trên quảng trường chỉ còn ánh trăng mờ mờ sáng, chiếu lên mấy mảnh giấy vụn, túi nilon, báo rách, cơm hộp và dao nĩa rải đầy trên mặt đất. Hạ Lục Nhất chỉ mặc một chiếc sơ mi bên ngoài là áo len xám, dùng chân dạt rác qua một bên, sau đó xách Hà Sơ Tam què chân vướng tay vướng chân qua, từ trong thùng giấy ôm mấy ống pháo hoa, cách mấy mét lại cắm một cái, chia đều trên mặt đất.

Hắn ra sức lao động một phen, mặt bị lạnh mà đỏ bừng lên lại lộ vẻ hưng phấn đắc ý, quan sát bốn phía một vòng, chỉ vào một tên đang ngồi trên thềm quảng trường ngắm cảnh, sai sử: “Hà khuyết tật! Lên đó chờ đi! Nhanh lên!”

“Anh đi đâu?”

“Tôi lập tức đến, nhanh lên! Chạy nhanh!”

Hà Sơ Tam nhấc chân trèo lên từng bậc thang đá, tay vừa bám đến thành lan can thì phía sau đã “vút——!” nổ vang, cậu vội vàng vắt chân nhảy lên đài ngắm cảnh, quay đầu nhìn lại —— Hạ Lục Nhất hai tay che lỗ tai cười lớn chạy về phía cậu! Phía sau là chùm sáng chói mắt bắn thẳng tắp lên trời, ở trên không bùng lên một cảnh pháo hoa sáng rực đầy sao!

“Vút——! Oành!”

Hạ Lục Nhất tươi cười chạy đến trước mặt cậu, hai tay băng lạnh chụp lên má, ép mặt cậu thành bánh sandwich, sau đó nâng đầu cậu lên nhìn trời: “Ha ha! Choáng sao?! Nhìn pháo hoa này! Đừng nhìn tôi!”

“Anh còn đẹp hơn cả pháo hoa.”

“Bớt buồn nôn đi! Ha, nhìn kìa!”

“Vút——! Oành!”

Lại một chùm sáng kim sắc nhập vào bóng đêm, oanh tạc thành một chùm hoa rực rỡ! Tiếp đó là màu đỏ, xanh… Bốn màu sắc tán loạn bay lên rồi hạ xuống, giống như thủy sắc lấp lánh tẩy rửa cả một bầu trời đêm.

Hà Sơ Tam chưa bao giờ lại nhìn thấy pháo hoa lộng lẫy và gần đến như thế, tim đập như sấm. Dường như không thể tiếp nhận được quá nhiều màu sắc, cậu nhắm chặt mắt, sau đó tầm mắt chuyển về phía Hạ Lục Nhất ở bên cạnh mình —— một vị lão đại xã hội đen hô phong hoán vũ, thủ hạ như mây, lại như một đứa trẻ chưa từng thấy qua đồ chơi mới, mắt không chớp nhìn một màn pháo hoa chỉ thuộc về riêng bọn họ, miệng hơi hé mở, mang theo ý cười hưng phấn.

Hà Sơ Tam ngẩng đầu nhìn lại màn pháo hoa nở rộ trên không trung, tay duỗi đến người bên cạnh, sờ vào lòng bàn tay đối phương, mười ngón tay đan chặt……

“Vút——! Oành!”

Đến khi ống pháo hoa cuối cùng cũng đốt hết, Hà tinh anh tích cóp đủ nhu tình dạt dào, nhẹ nhàng dắt tay Hạ lão đại, chuẩn bị ôm hắn để trao nụ hôn lãng mạn. Thì Hạ Lục Nhất tùy tay gạt cậu qua một bên, vẻ mặt hưng phấn: “Chờ đó! Thêm một lượt nữa!” Rồi quay đầu chạy đi.

“……” Hà Sơ Tam.

Không bao lâu Hạ Lục Nhất lại mang theo bối cảnh “Vút —— vút ——”, bước lớn chạy đến, thần thái phấn chấn giải thích: “Đây gọi là ‘Song Phi Yến’, một lần bắn hai phát! Đợi lát nữa còn có ‘Tiết Tiết Cao’, sau khi nổ tung thì hướng lên trên xung thành một!”

“……” Hà Sơ Tam phát hiện lão đại dường như rất nghiên cứu phi vụ này.

Hạ Lục Nhất ngửa đầu không thèm nhìn cậu, thản nhiên vui tươi hớn hở: “Mẹ nó, lão tử sớm đã muốn chơi trò này rồi! Trước kia Tiểu Mãn nhát gan, kéo không cho tôi chơi!”

Hà Sơ Tam bám chặt cơ hội nhu tình chân thành: “Về sau mỗi năm tôi đều cùng anh chơi được không?”

Hà Sơ Tam một tay che miệng cậu, đâm cho một nhát: “Câm mồm đi! Mẹ nó, mở mồm ra là phiền, nhìn trời kìa!”

Hà Sơ Tam thò đầu lưỡi liếm lòng bàn tay hắn, bị đầu gối Hạ lão đại huých vào vết thương trên đùi, thét lớn một tiếng không dám ho he.

Hai anh bạn nhỏ hai mươi mấy tuổi này, tay trong tay ở trên đỉnh núi ngắm pháo hoa gần một tiếng —— Hạ lão đại quả thật mua một hơi mua đủ một lượng dùng mười năm, cho Hà Sơ Tam xem đến mỏi nhừ cổ mới thôi. Đương nhiên, cuối cùng cậu cũng được toại nguyện mà trao nụ hôn lãng mạn giữa bầu trời đầy pháo hoa —— hôn nửa chừng thì bị Hạ lão đại đấy ra, vì vội vã muốn đốt thêm một đợt tiếp theo.

Anh đây là muốn hẹn hò cùng tôi hay là đi hẹn hò với pháo hoa vậy —— Hà Sơ Tam chua xót trong lòng.

Một đóa cuối cùng là Squib, đốt lửa hồi lâu vẫn không phản ứng. Hạ Lục Nhất nhanh như chớp chạy về chuẩn bị đốt thêm lần nữa, vừa đến gần thì bị “vút” vọt vào mặt, may mà tranh mau nhưng mặt bị hun đen một khối, tóc mái rụi mấy sợi.

Hà Sơ Tam thọt chân vội vàng chạy đến xem thì bị cái bản mặt Quan Công của hắn chọc cười không dừng được, sau đó bị Hạ Lục Nhất thẹn quá hóa giận lật người đánh mông một trận. Hai người cười lớn lăn một đoàn trên mặt đất, không biết chân ai đá đổ Squib, lại “vút” lên một tiếng, sau đó như nã súng máy “Vút! Vút! Vút! Vút!” hàng loạt, bức hai người họ nhảy dựng lên che mông chạy loạn trên quảng trường.

“Đệt mẹ nó!”

“Cẩn thận đằng sau!”

“Mẹ nó cái chó gì vậy!”

“Quần! Quần!”

……

Rạng sáng bốn giờ, bọn họ lái xe xuống núi —— mặt bị huân thành tro không nói, còn bị đông lạnh hắt hơi mấy cái. Xe ở sườn dốc Lan Quế phường thì dừng lại chờ đèn đỏ, nương theo ánh đèn ngoài đường nhìn thấy mặt nhau, cả hai cười ha ha không ngừng.

“Lát về ba lại mắng chết tôi, ha ha ha.” Lần này Hà Sơ Tam ngồi ghế phó lau nước mắt nói, trên ống quần bị rụi một lỗ lớn.

“Cậu thảm bằng tôi sao?” Mặt đen thành tro, đỉnh đầu và tóc mái Hạ Lục Nhất đều bị đốt trụi một nhúm.

“Ha ha ha, Tiểu Mãn tỷ nói đúng lắm, không thể để anh chơi cái trò này.”

“……” Hạ Lục Nhất lại không đáp.

Hà Sơ Tam bỗng dưng ý thức được mình nói cái gì, còn tưởng rằng Hạ Lục Nhất đang tức cảnh sinh tình, lập tức ngậm miệng, khẩn trương nhìn về phía Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất lại không nhìn cậu, tầm mắt lại dừng ở mấy người bên góc đường.

Dưới ánh đèn vàng, ba tên lưu manh vây thành một vòng, quyền cước đấm đá một người đang cuộn mình dưới đất.

Người nọ bị đánh không nói một tiếng, che đầu che bụng không hề phản kháng. Đột nhiên sợi dây vòng cổ xuyên một tấm gỗ khắc chữ nhỏ rơi ra từ trên người gã, bị một tên du côn trong số đõ giẫm lên. Gã thò tay muốn cướp lại bị mấy tên khác đạp về.

Không đợi Hà Sơ Tam thấy rõ mặt người nọ, Hạ Lục Nhất đã đỗ xe bên ven đường, mở cửa đi nhanh ra ngoài.

Hắn đút tay trong túi quần, đi qua bâng quơ nói với mấy tên du côn: “Cút ra.”

“Mẹ thằng chó! Mày nghĩ mày là ai? Dám quản chuyện lão tử!”

“Bệnh thần kinh! Đánh chết nó!”

Hà Sơ Tam tự biết sức chiến đấu bạc nhược của mình, đành trốn trên xe, nhìn Hạ Lục Nhất tay không rút khỏi túi quần, chỉ dựa vào một đôi chân dài mà đạp đối phương ba người chạy trối chết, mấy tên kia vừa trốn vừa mắng chửi mấy câu lời thoại cũ rích: tao tìm xxx ca trở về đánh chết chúng mày!

Hạ Lục Nhất khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống người đang cuộn tròn trên mặt đất.

Đầu tóc người này rối bù hơi bẩn, áo khoác tây trang mở rộng vừa ướt vừa nhăn, tản ra mùi rượu chua. Gã quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi thò tay mò đến tấm gỗ mỏng kia, nhặt nó về nhét vào trong túi quần, không hề ngẩng đầu liếc qua Hạ Lục Nhất —— hiển nhiên là vẻ lười không thèm để ý kẻ cứu mình là ai.

Hạ Lục Nhất cười lạnh nói: “Nơi này là địa bàn Kiều gia, nếu gã biết anh say khướt ngã ở đây, anh nói gã sẽ làm gì anh?”

Người nọ nghe thấy tiếng Hạ Lục Nhất, bỗng nâng đầu nhìn hắn, sắc mặt lập tức nổi giận: “Hạ Lục Nhất?!”

“Tạ Sir.” Hạ Lục Nhất nói: “Tôi coi anh là nhân vật, sao mới chơi hai, ba vố đã chịu không nổi vậy? Chạy đến nơi này tìm rượu tìm chết, không khỏi quá hạ thấp mình đấy!”

Lúc này Hà Sơ Tam cũng chạy đến gần đó, kinh ngạc phát hiện đây chính là vị cảnh sát đã lái xe lên núi cứu cậu, cũng là người từng bắt Hạ Lục Nhất.

Tạ Gia Hoa nhìn có vẻ say quá mức, phải mất một lúc mới thu lại phẫn nộ và xúc động trên mặt, đổi thành vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, đỡ tường lắc lư đứng dậy: “Đây không phải trò chơi ba cục hai thắng, Hạ Lục Nhất, anh còn làm ác như vậy thì có một ngày nào đó sẽ phải phơi thây đầu đường, chết không có chỗ chôn……”

Hạ Lục Nhất cười dữ tợn: “Tạ sir vẫn hay đùa như vậy! Anh nói xem, nếu tôi giết anh ở chỗ này, ném vào trong thùng rác thì ai biết chứ?”

“Lục Nhất ca.” Hà Sơ Tam đè tay hắn đang muốn rút ra khỏi túi quần: “Người này đã cứu tôi.”

Hạ Lục Nhất nhíu mày nhìn về phía Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam tiếp tục giải thích: “Người cứu tôi ở chỗ Kiều gia là anh ta.”

Tầm mắt Tạ Gia Hoa quét qua cậu, trong mắt lộ vẻ khinh thường: “Cậu vẫn qua lại với xã hội đen sao, thân là một sinh viên thanh bạch, cuối cùng thì thấy hắn có gì hơn người chứ? Cậu có biết hắn bán thuốc phiện hại chết bao nhiêu gia đình không? Cậu có biết hắn mở quán bạc, cho vay nặng lãi, bức người làm gà……”

“Nói chuyện cho rõ ràng!” Hạ Lục Nhất cắt ngang lời gã: “Đến chỗ tôi là gà đều là tự nguyện, một tháng tùy tiện đều thu mấy vạn, còn ngon hơn cả nữ cảnh sát làm thủ hạ anh!”

Tạ Gia Hoa cười lạnh, nói tiếp với Hà Sơ Tam: “Năm trước cậu cứu hắn, hắn ở biệt thự sườn núi giết mười mấy người, kẻ còn sống không ai dám khai hắn. Lần đó tôi cứu cậu, hắn ở bến tàu Bắc Giác giết chín người…”

Gã còn chưa nói hết thì Hạ Lục Nhất đã đẩy Hà Sơ Tam ra, một quyền nện lên mặt gã: “Mẹ nó đừng chơi trò châm ngòi ly gián! Nói chuyện thì cầm chứng cớ! Tạ sir!”

Tạ Gia Hoa té ngã xuống đất, nặng nề thở dốc, đột nhiên bật dậy đấm một quyền đáp lễ lên cằm Hạ Lục Nhất!

Hạ Lục Nhất bất ngờ không kịp phòng, bị một quyền đánh lảo đảo mấy bước, Hà Sơ Tam nhanh chóng chạy đến nâng hắn, thì nghe thấy phía sau Tạ Gia Hoa thở hổn hển nói: “… Trên hiện trường tìm thấy dấu vân tay của hắn, vào lúc nửa đêm chứng cớ đã bị người đánh tráo! Ngày đó người nằm vùng nói cho tôi biết nơi cậu bị nhốt, một tuần sau bị người diệt khẩu! Hôm nay, hắn còn cùng trùm thuốc phiện Thái Lan làm một giao dịch ma túy lớn, đem O kí và tổ Tảo Độc đùa giỡn xoay quanh —— cậu ở bên một người âm độc như thế, làm việc ác như thế, cậu còn không biết sao?”

Hạ Lục Nhất chật vật lau khóe môi, nhìn vết máu trên mu bàn tay, mắng một câu: “Tạ Sir không hổ là người đọc sách, biên chuyện còn khiến luật sư cũng phải mặc cảm! Sao anh không nói bản thân anh châm ngòi tôi với Kiều gia, hại hắn bị Kiều gia bắt, cuối cùng còn giả mù sa mưa đi làm chúa cứu thế, đệt con mẹ nó, đúng là diễn một trò hay!”

“Câm miệng hết cho tôi!”

Mở miệng mắng thanh tra cao cấp và ông trùm xã hội đen sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn người dám can đảm lên tiếng giáo huấn họ ——Hà Sơ Tam khom lưng chống đầu gối chân không bị thương, ngẩng đầu cau mày nhìn bọn họ.

“Đã bốn giờ ba mươi sáng rồi, hai người định ồn ào đến hừng đông sao? Tạ sir nhà anh mai không phải đi làm sao? Lục Nhất ca anh không tới công ty sao? Sáng mà tôi không về nhà mà bị ba phát hiện, nhất định ba sẽ lại mở khúc tấu sư tử gầm cho tôi nghe.”

Cậu khập khiễng tiến lên một bước, kéo Hạ Lục Nhất đang đen mặt qua: “Tôi không biết lái xe, còn muốn phiền Lục Nhất ca đưa tôi về. Tạ sir anh tự gọi xe về đi, không đón được xe cũng tự đi mà về, trên đường tỉnh rượu luôn đi!”

Cậu ấn Hạ Lục Nhất vào ghế lái, thay hắn đóng cửa xe, tự mình khập khiễng vòng lại vào ghế phó. Xe im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nổ ga rời đi.

Giữa ngã tư đường lờ lờ ánh đèn sáng, chỉ còn một mình Tạ Gia Hoa đỡ tường nôn mửa, gã khom lưng ho sặc mấy cái, ngay cả dịch dạ dày cũng nôn ra, lắc lư lùi lại vài bước, dựa vào tường ngồi xuống.

Lau đi bụi bẩn trên mặt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng móc ra tấm gỗ nhỏ trong túi quần, nhìn chữ khắc trên đó mà phát ngốc hồi lâu, nghẹn họng cười khổ.

“Quả thật nên tỉnh rượu……”

Tấm gỗ kia chỉ lớn bằng hai ngón tay, là linh bài nhỏ, mặt trên khắc tên một người, mặt trái khắc: “13/08/1958 – 04/02/1983.”

Người nọ đã đi chín năm, người mất đã lâu. Nhưng gã vẫn không tìm được một chút manh mối vào về vụ mưu sát ấy, hoàn toàn không biết được chân tướng. Gã chống đỡ lý tưởng công lý, kiên trì, tín ngưỡng, ở trong mắt người khác lại trở thành trò cười ngớ ngẩn, thời gian trôi qua từng ngày một cách vô ích và hiện thực va chạm vào nhau thành hoa lửa.

Hôm nay, ngày mùng bốn tháng hai, ngày giỗ Đường Gia Kỳ, đêm ba mươi này, gã vẫn thất bại thảm hại như trước.