Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 4



35829d68ed339d1a853a7bd4f2de0eff

Tác giả: Xà Hạt Điểm Điểm.

Edit: Diễm Thiếu

“Cộc cộc cộc!”

“Rầm rầm rầm!!”

“Lục Nhất ca!!”

Hạ Lục Nhất đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, nhíu mày nhìn về phía cửa phòng. Tiểu Hà cùng hắn dựng bắn người lên, hơn nữa nhanh chóng cởi quần áo của mình, vò rối tóc, làm ra hiện trường hỗn độn sau một màn mây mưa.

Hạ Lục Nhất kéo cửa phòng, Tiểu Mã bên ngoài suýt nữa đụng đầu tiến vào, vẻ mặt kinh hoảng: “Lục Nhất ca! Không xong rồi! Lão đại và đại tẩu cãi nhau, đại tẩu đâm lão đại một nhát…”

“A Đại bị thương như thế nào?!” Hạ Lục Nhất nôn nóng đánh gãy lời gã. Áo không kịp khoác, chỉ mặc quần tây, chân trần xông ra ngoài phòng.

Tiểu Mã vội vàng đuổi theo phía sau, “Không thương vào chỗ yếu hại, đã được đưa tới bệnh viện! Còn đại tẩu chị ấy…”

“Bệnh viện nào!” Hạ Lục Nhất quát.

“Bệnh viện Giao Thành, ở bên cạnh nhà kia! Lục nhất ca! Đại tẩu chị ấy!” Tiểu Mã cùng hắn chạy ra đi, nhìn hắn kéo cửa xe, cắn răng liều mạng cản hắn.

“Chị ấy làm sao!” Hạ Lục Nhất phẫn nộ quát.

“Chị ấy đâm lão đại một dao, rồi từ trên mái biệt thự nhảy xuống…”

Hạ Lục Nhất đang khom lưng tiến xe, thân mình khựng lại, chìa khóa trong tay rơi lạch cạch xuống đất!



Xe chạy gấp một đường, nhanh như điện chớp xuyên thẳng vào bóng đêm. Cuối đường là một cánh cổng mở rộng, hướng bên trái thông với biệt thự bờ biển Giao Long, hướng bên phải là bệnh viện Giao Thành.

Hạ Lục Nhất đạp phanh ngay giữa quốc lộ, mặt không đổi mà thở hổn hển, hung hăng chuyển bánh, đi về bên trái!

Hắn đẩy cửa xe, chân trần xông vào biệt thự. Mấy người giúp việc canh cửa đều chặn hắn, “Lục nhất ca! Lục nhất ca!”

“Tránh ra!”

Ở bên bờ bể bơi phía sau, có một tấm vải trắng đắp lên, phía dưới nằm là một thân hình gầy yếu.

Hạ Lục Nhất vọt tới quỳ trước bộ thi thể, xốc vải trắng lên nhìn thoáng qua, vẻ mắt cứng nhắc nứt toạc! Hắn run rẩy khom lưng ghé trên người Hạ Tiểu Mãn, im lặng một lúc lâu, mới toát lên tiếng thở dốc áp lực, “Chị…”

Quản gia cùng mấy người giúp việc đuổi đến, do dự đứng ở phía xa, không dám lại gần chọc hắn.

Hạ Lục Nhất hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy quỳ thật lâu, hắn thấp giọng hỏi, “Sao lại thành ra thế này?”

Quản gia do dự, “Tôi cũng là sau đó mới tới, A Văn, cậu nói.”

Một người giúp việc lúc đó ở đây nơm nớp lo sợ nói,“Phu nhân cùng lão gia cãi nhau, tôi, tôi ở ngoài cửa nghe thấy, hình như là phu nhân nghi lão gia bên ngoài có tình nhân, lão gia nói không có, phu nhân không tin, còn mắng lão gia “Biến thái”,“Vô sỉ”, cuối cùng còn nói cái gì mà “Anh thích căn bản chính là…”, lời còn chưa nói xong, thì bị lão gia đánh một bạt tai, phu nhân bèn dùng dao gọt hoa quả đâm lão gia… Chúng tôi vội vàng đưa lão gia đi bệnh viện, vừa đưa đến cổng, thì nghe thấy một tiếng… phu nhân nhảy xuống…”

Hạ Lục Nhất cúi đầu cuộn lại thân thể, gắt gao nắm lấy vải trắng, giống như cả trời đất đột nhiên sụp đổ, hắn phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn đau đớn.

Thật lâu sau, Hạ Lục Nhất cực lực hít một hơi, khi ngẩng đầu lên, đã là mặt vô cảm. Hắn chậm rãi chống mình đứng dậy, nói với Thôi Đông Đông, “Nơi này giao cho cô, tôi đi xem A Đại.”

Hắn loạng choạng chậm rãi rời đi. Không có kẻ nào dám đi lên gọi tên hắn. Lúc này có một tên giúp việc còn lùi tránh mọi người, vụng trộm vào trong nhà, gọi một cuộc điện thoại.

Hạ Lục Nhất lái xe quay về đường cũ, lúc đến rẽ quoặt kia, rẽ về phương hướng Thanh Long. Đến khi hắn dừng ở trước cổng bệnh viện Giao Long, ở đó đã tụ tập một đám tiểu đệ Kiêu Kỵ đường, Tiểu Mã cũng đã đuổi tới, mang theo mấy huynh đệ đi phía sau, gã nói, “Lục Nhất ca, Hứa ca ở bên trong, không cho chúng tôi vào.”

“Tiểu Lục, chị cậu đâm lão đại một dao, cậu đi vào xem, như vậy có hợp tình hợp lý sao?” Hứa Ứng ngăn ở cửa phòng bệnh nói.

“Chị tôi là phát bệnh, thân bất do kỷ,” Hạ Lục Nhất mặt lạnh nói, trong mắt còn chằng chịt tơ máu, “Mười tuổi tôi đã đi theo A Đại, mười bốn tuổi đã gia nhập bang, A Đại đối với tôi ân trọng như núi, tôi sẽ không hại anh ấy, chỉ muốn vào xem anh ấy. Tránh ra.”

Hứa Ứng cùng hắn nhìn nhau một lát, đột nhiên cười lớn,“Cũng đúng, cậu đối với lão đại là một lòng hiếu tâm, tôi không nên ngăn cậu. Vào đi, lão đại mới vừa ngủ, đừng làm ồn đánh thức hắn.”

Trong phòng tối om, tràn ngập mùi máu tươi và thuốc sát trùng, ở một góc xa còn có một ngọn đèn, chiếu lộ chân trần Hạ Lục Nhất.

Thanh Long lẳng lặng nằm ở trên giường, ngẩng mặt ở phía trên, hai mắt hơi nhắm, là tư thế nghỉ ngơi mà lại quá mức uể oải.

Hạ Lục Nhất đóng cửa lại, tay chân rón rén vòng qua giường, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn rừng cây loạt xoạt bên ngoài cửa sổ. Gió đêm mạnh mẽ quét qua chúng, vài cành lá đều run rẩy giãy dụa với trời.

“A Đại,” Hạ Lục Nhất nhẹ giọng nói,“Tôi sai rồi đúng không?”

“Lúc đó, tôi không nên cầu anh cưới chị ấy.”

“Các người không sai, người sai là tôi.”

Hắn cúi đầu, đem mặt chôn vào hai tay, khàn khàn nói, “Nhưng tôi có thể làm sao đây? Chị ấy yêu anh như vậy, mỗi ngày đều nhớ anh, không có anh chị ấy sống không nổi. Chị ấy là chị tôi, chị đối tốt với tôi như vậy, từ nhỏ đã che chở tôi…”

Câu tiếp theo hắn nói không được, há miệng lại không phát ra âm thanh, hắn dồn dập khàn khàn thở dốc vài tiếng, hai tay chôn sâu trong tóc.

Thật lâu sau, hắn hơi hơi ngẩng đầu,“A Đại……”

Sau đó hắn hô hấp liền ngừng lại!

——tầm mắt mơ hồ trong đêm tối, có thứ gì dọc theo rìa giường, đang từ từ chảy xuống không ngừng!

Hắn bước vọt tới, xốc chăn lên, mùi máu tanh phả vào mặt! Thanh Long nửa mở hai mắt nhìn lên trần nhà, là thần tình cứng nhắc khiếp sợ!

Mà đôi song đao mà tự tay Thanh Long tặng Hạ Lục Nhất vào năm hắn hai mươi tuổi ấy, một cái cắm trên ngực gã, một cái cắm ở bụng gã, xuyên qua ván giường, tất cả đều xuyên xuống, chỉ để lại chuôi đao!

Hạ Lục Nhất đột nhiên phát ra tiếng gào thảm thiết, thê lương mà bi cuồng! “ A a a ——!!”

Sau đó hắn muốn ôm thi thể Thanh Long nằm trên giường sắt chạy ra cửa!

Cũng ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đếm tiếng đạp kịch liệt, bên ngoài Hứa Ưng thét lớn, “Lão đại!”, ý muốn tông cửa mà vào!

Hạ Lục Nhất nửa quỳ xuống đất, hai tay liều chết chống đỡ cửa phòng. Trong tiếng va chạm mãnh liệt không ngừng, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Thanh Long, sau đó đau đớn quay mặt đi, cắn chặt răng——

Hắn chợt buông tay, hai tay chế trụ song đao trên thân thể Thanh Long, rồi dứt khoát rút ra, máu tươi bắn đầy mặt!

Hắn xoay người tựa như cung tên, đập vỡ cửa sổ, từ lầu hai nhảy ra ngoài!

Hứa Ưng dẫn người phá cửa xông vào, đúng lúc nghênh đón một trận gió lạnh thổi quất tới! Vẻ mặt gã phức tạp nhìn thoáng qua thi thể Thanh Long, lại nhìn khung cửa bị phá, nghiến răng nghiến lợi quát,“Truyền lệnh xuống! Hạ Lục Nhất báo thù vì bà chị điên của hắn, giết chết Thanh Long lão đại! Toàn Kiêu Kỵ đường xuất động, tróc nã phản đồ, mặc kệ sống chết!”

Vừa dứt lời, bên ngoài lại là “Rầm rầm!” Một tiếng đánh vỡ cửa sổ.

“Sao thế này!” Hứa Ứng phẫn nộ quát.

“Hình như là mã tử của Hạ Lục Nhất cũng nhảy cửa sổ chạy!” Bên cạnh một tay chân nói.

“Mẹ nó! Còn thất thần làm gì! Đuổi mau!” Hứa Ứng chửi ầm lên.

Luận chuồn chạy, Tiểu Mã luôn luôn đều là đệ nhất! Vừa nghe Hứa Ưng nói bậy, quyết định rất nhanh là nhảy cửa sổ hành lang! Mấy tên tiểu đệ của gã cũng tiếp nhận chân truyền của lão đại, ỷ mình là tiểu nhân vật, mặt phổ thông, mà nhanh chóng phân tán vào đám người, ngụy trang thành quần chúng vô tội, lẩn trốn trong đám người Kiêu Kỵ đường, sau đó nửa đường bỏ chạy……

Hạ Lục Nhất hai tay cầm đao, nhanh chóng trốn chạy trong rừng cây. Hắn không mang giày, bị đá gạch sắc bén đâm vào gan bàn chân, cho dù vậy, hắn như không cảm nhận được đau đơn, mặt không đổi chạy như điên về phía trước.

Nơi hắn đau không phải ở chân, mà là ở trong lòng. Tâm hắn đau đến mức không còn cảm nhận thấy bất cứ thứ gì. Trong một đêm, trong hai giờ, hai người quan trọng nhất trong đời hắn, tất cả đều chết trước mặt hắn! Hạ Tiểu Mãn hai mắt trống rỗng nhìn trời, Thanh Long nửa mở hai mắt ——chết không nhắm mắt! Chết không nhắm mắt!

Hai tay Hạ Lục Nhất khảm chặt vào trong chuôi đao, phát ra tiếng ma sát kẽo kẹt dữ tợn.

Hắn cắn răng nín thở chạy điên cuồng, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng hò hét xa xôi. Tuy nhân mã Hứa Ưng đuổi dai dẳng phía sau, nhưng chỗ cuối rừng cây này chính là Giao Long thành, hơn năm trăm nhà cao ốc, ba vạn nhân khẩu, bóng đêm triền miên, một khi tiến vào, thì sẽ như đá chìm đáy biển…

Hai đầu gối đột nhiên truyền đến đau nhức! Cả người hắn té ngã về phía trước, nặng nề bổ nhào xuống đất!

Giữa những mấy cây đại thụ trong rừng, lại buộc hàng loạt dây chắn ngang!

Một đám người mang đao, đi ra từ rừng sâu.

Hạ Lục Nhất lung lay chống thân cây đứng lên, đầu gối phát run, vừa nãy đà của hắn quá mạnh, suýt nữa ngã gãy chân, lúc này đùi hoàn toàn mất cảm giác, chống đỡ thân thôi cũng đã khó khăn.

“Đại Chủy.”Hắn cắn răng nói.

Thành Đại Chủy dùng bàn tay vỗ mặt đao, “Lục nhất ca.”

“Tao và mày không thù.” Hạ Lục Nhất thở dốc nói, “Vì sao theo Hứa Ứng?”

“Tôi cũng không có thù với tiền.” Thành Đại Chủy nói, “Đương nhiên phải xem ai cho nhiều hơn ai.”

Hạ Lục Nhất hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Thuốc ức chế của chị tao, là bác sĩ của mày.”

“À, không phải tôi.” Thành Đại Chủy nói, “Là Hứa ca an bài, tôi chỉ chuyển giao —— mà nghe nói chị anh uống cũng rất cao hứng ha?”

“Thành Tư Quyền!” Hạ Lục Nhất phát ra một tiếng hét to khàn đặc.

Thành Đại Chủy nghiêng đầu, bộ dạng gầy yếu như gió thổi là bay, sau đó lười biếng ngoáy lỗ tai, “Hạ Lục Nhất, ngay cả đứng mày còn không vững, tiết kiệm chút sức đi! Mày nếu theo tao trở về, ăn ba đạo sáu sọc, quỳ trước linh vị của các trưởng lão tiền nhiệm cầu tình, có lẽ còn có cơ h…”

Chữ “hội” tự tán trong gió, thủ hạ bốn phía không ai nhìn rõ, chỉ trong nháy mắt, Đại Chủy đã bị lưỡi đao sắc bén cắt ngang thành hai nửa.

Thanh Long đao bay vút cắm sâu vào thân cây phía sau gã, nửa đầu gã bị nâng ở trên đao, nửa đầu còn lại và nửa thân thể đồng thời chậm rãi đổ xuống……

Hạ Lục Nhất tựa vào thân cây, chống cây đao còn lại, lạnh lẽo nói,“Còn có ai?”

Đám tiểu đệ hít khí lạnh lắc đầu liên tục, hai chân run còn kịch liệt hơn cả hắn! Trơ mắt nhìn hắn chống đao, khập khiễng đi vào phạm vi Giao Long thành.

Cũng chính lúc này, từ sâu trong rừng truyền đến bước chân dồn dập, truy binh đã tới, Hứa Ưng cao cuống họng ẩn ẩn truyền đến, “Ai giết Hạ Lục Nhất, thưởng mười vạn!”

Đám kia tiểu đệ hai mặt nhìn nhau, bị nhiệt huyết và tiền thưởng xung hôn mê đầu não, không biết là ai đi đầu, hét lớn một tiếng chém về phía thân ảnh Hạ Lục Nhất!

……

Đang gần đến lần thi cuối học kỳ, Hà Sơ Tam sớm rời giường, lần mò đi dọc hành lang đến gác mái nhà, ở giữa đống quần áo sặc sỡ rách rưới và chăn trải màn, đứng tấn nửa giờ, lại dùng tốc độ rùa đánh một bài quyền pháp, tự giác luyện tập không sai biệt lắm, thì xuống tầng dọn dẹp sách vở, chuẩn bị đến trường tự học.

Cậu đeo cặp sách đi vào ngõ tắt quen thuộc—— nơi mà chính cậu từng bị đám đại hán chụp bao tải bắt đi, mỗi ngày cậu đi qua nơi này đều thấp thỏm bất an, lo lắng đám lưu manh kia lại dâng trào nhiệt huyết muốn quay phim truyền hình, không nói hai lời đã chụp thêm một cái bao tải vào đầu mình.

Cậu thẳng lưng, ra vẻ trấn định bước nhanh đi nhanh, mắt thấy sắp đi ra đường tắt, chạy về phía sáng, thì đột nhiên vấp phải thứ gì đó, “oanh rầm!” một tiếng ngã vồ ếch!

Khuỷu tay chống đất chật vật thẳng lưng, cậu vừa muốn đứng dậy, trên vai lại chợt lạnh.

Một lưỡi đao băng lãnh đặt trên cổ cậu, trong bóng tối còn có người trầm trầm thở dốc.

Cậu cương cứng không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy người nọ sờ soạng một phen trên người mình, như đang tìm thứ gì đó, đến khi sờ vào cái cặp sách cũ nát của cậu thì động tác chợt ngừng.

Lúc này cậu đã dựa vào hình dáng mơ hồ và tiếng thở dốc kịch liệt trong bóng tối, mà nhận ra người này, “Lục nhất ca?”

“Mẹ nó, là cậu.” Hạ Lục Nhất thở hổn hển mắng một câu, thanh âm rất thấp.

Sau đó “Lạch cạch” một tiếng, Thanh Long đao rơi xuống đất, hắn té ngã về phía trước, ngất xỉu trên lưng Hà Sơ Tam.

……

Hà Sơ Ta cõng lão đại xã hội đen máu chảy đầm đìa về nhà, làm cho cha cậu sợ đến mức thiếu chút nữa là chảy máu não.

Vị nha sĩ này vẫn luôn thành thật sống qua ngày mấy chục năm ở khu vực bóng đêm, nhìn thấy ác bá đại danh đỉnh đỉnh, nhất thời tay chân luống cuống, vẫn là Hà Sơ Tam từng bị Lục Nhất ca tàn nhẫn vô tình chà đạp qua cứng cắn hơn nhiều so với tâm linh của cha, cậu vội vàng phân phó cha mình nói, “Ba, mau đóng cửa, đừng để ai nhìn thấy.”

“Sao con lại chọc vào người này thế hả! Còn mang hắn về nhà!” Hà cha khóa trái cửa xong, run cầm cập đi loạn trong phòng, ngọn nến lung lay trong gió sáng phập phồng.

Hà Sơ Tam hết cách, da đầu cứng nhắc, thẳng thắn nói: “Trước đây anh ta đã cứu con.”

“Con gặp phải chuyện gì sao? Hắn cứu?!” Hà cha vội la lên.

“Con bị người ta chặn, giật tiền.” Hà Sơ Tam không muốn ông lo lắng, chỉ thẳng thắn một nửa.

“Ế ế ế ế….” Hà nha sĩ vừa sốt ruột vừa tức lại hoảng loạn, chỉ dư lại một số từ này.

“Ba, mau qua xem anh ta, có phải chết rồi hay không?” Hà Sơ Tam nói.

Hà nha sĩ sắn tay áo bắt đầu kiểm tra thương thế, trên người Hạ Lục Nhất ngang dọc đếm được mười bảy – mười tám vết đao sâu nông, xương bè còn bị lệch, mấy cái này chưa nguy hiểm, nguy hiểm là ở trên bả vai Hạ Lục Nhất có một lỗ đạn, đầu đạn kẹt bên trong, vết thương khoảng một hai ngày, miệng vết thương chảy mủ, máu thịt bên ngoài lở loét, tình trạng vô cùng thảm thương.

“Ách ách ách…” Hà nha sĩ nói.

Hà Sơ Tam chạy trước chạy sau bưng nước lấy vải, phục vụ ba mình xử lý vết thương cho Hạ Lục Nhất. Thật ra cậu không hề có hảo cảm với loại đại ác bá như Hạ Lục Nhất, loại người lăn lộn trong Giao Long thành này, chết thì chết, còn có tên thứ hai đứng lên lăn lộn tiếp. Chỉ là người này tốt xấu gì cũng từng cứu cậu, hơn nữa cậu là một lương dân hồn nhiên, trơ mắt nhìn người sống trước mắt mình lâm vào đường chết, thật đúng là không làm được.

Hà nha sĩ giơ kính lúp nghiên cứu cả buổi, nói,“A Tam, ba viễn thị, không thấy rõ, con qua lấy đầu đạn giúp hắn đi.”

“Sẽ đau sao?” Hà Sơ Tam thấp thỏm.

“Đau! Đương nhiên là đau!” Hà nha sĩ nói, “Nhưng hắn ngất rồi, thuốc tê cũng tiêm! Mau tới!”

Hà Sơ Tam cầm nhíp hướng vào bên trong, lại nghe thấy Hạ Lục Nhất trong hôn mê phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, khẩn trương đến mức dừng động tác.

Cậu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, gắng sức nhớ lại chuyện mấy tháng trước, Hạ Lục Nhất nhấc cổ áo cậu đập cậu xuống bàn như thế nào, đá bay cậu như thế nào, dùng chân ghế phang cậu như thế nào, nói “dù cậu có chết ở ven đường, tôi cũng không rảnh xem qua” như thế nào…

Đến khi mở mắt, trong lòng cậu cuộn trào dũng khí sôi sục! Một tay che miệng Hạ Lục Nhất vô thức rên rỉ, một tay cầm nhíp kiên định chọc xuống!

Hà nha sĩ trơ mắt nhìn con trai tính tình ôn hòa hiền hậu, mặt không đổi giữa đống máu phốc phốc chảy ra mà gắp viên đạn, biểu tình trầm ổn bình tĩnh, khiến ông không khỏi rùng mình, trong lòng bắt đầu hoài nghi phương thức giáo dục của mình có xảy ra vấn đề hay không—— con trai nên đi học y?

Thời điểm Hạ Lục Nhất tỉnh, là ở trên giường sắt nhỏ hẹp tầng hai Hà Sơ Tam, trong phòng chỉ đốt một ngọn nến, nóc nhà ẩm ướt mọc đầy rêu mốc, tản ra mùi hương mục rữa. Hắn nằm lỳ trên giường, dưới ngực kê gối, đề phòng vết thương bị đạn bắn trên vai chạm vào giường.

Hà Sơ Tam dựa bên giường, dưới mông là một cái ghế con, đang đốt đèn đọc sách.

Hạ Lục Nhất hít sâu một hơi, phát hiện trừ ngón tay của mình, thì toàn thân không thể động đậy được.

“Này.” Hắn khàn khàn nói.

Hà Sơ Tam lại gần, thì nghe câu đầu tiên khi hắn tỉnh dậy là: “Thịt bò xiên.”

Làm chương này, đột nhiên bật khóc QAQ.

Khi đến đoạn Hạ Lục Nhất hét lên, tôi cảm thấy tim mình cũng nát ra… Hóa ra đây là “tình yêu không dám nói ra”.

Thương lão đại quá, nếu ảnh còn sống, anh chắc chắn là một anh công ôn nhu thâm tình.

Và đây là chuyện tình của lão đại hắc đạo và đả thủ kim bài.

Cái kết: BE

Otz…

0000