Vượt qua biên giới map rộng lớn, Giang Đề bắn chết con bùa đỏ của WWG một cách chính xác, để cho Ice trầm cảm trong vài giây.
Hắn lúng túng nói: "Xin lỗi đội trưởng, tôi không ngờ cậu ta lại xảo quyệt như vậy."
Thẩm Trụy không lên tiếng.
Mới bắt đầu game mà hắn đã bị Giang Đề cướp đi một làn sóng nhịp điệu, và hắn phải quay đầu mang phụ trợ để xâm chiếm bùa đỏ EOG xem liệu có thể bù đắp tổn thất đã mất hay không.
Nhưng cuộc xâm chiếm này sẽ không dễ dàng.
Mặt khác, EOG rất vui vẻ.
Đặc biệt là Time.
Hắn hưng phấn tung pháo hoa nói: "Giang Đề, phát này cậu là thần của tôi."
Giang Đề: "..."
Giang Đề nhanh chóng farm nốt đám lính, nhẹ giọng nói: "Không đến mức vậy, chỉ có bùa đỏ mà thôi."
Time muốn cắn chiếc khăn tay nhỏ quá mà: "Không, cậu không hiểu, đó là bùa đỏ của Trụy Thần, làm sao cậu cứ phải chảnh thế này? Nhưng tôi thích."
Giang Đề không biết sở dĩ Time hưng phấn như vậy là bởi vì đối phương đang chơi rừng là Thẩm Trụy, hiện tại được mệnh danh là đi rừng số một trong Liên Minh, cũng là tuyển thủ huyền thoại duy nhất hiện tại có thể ngang hàng với Trần Hiệt.
EOG và WWG đã thù địch nhiều năm khói lửa như vậy, và hầu như Time không một lần nào chiếm được thế thượng phong trước mặt Thẩm Trụy.
Phát súng đầu tiên của Giang Đề để lấy bùa đỏ không chỉ giật nhịp sóng cho Time mà còn quyết liệt giúp hắn tăng uy phong.
"Không cần nói nhiều, Giang Đề, từ nay về sau, huynh bảo kê đệ." Time nói.
Giang Đề: "..."
Giang Đề không chút cảm xúc đi tới đường giữa, giơ súng lên nhắm vào hai tướng Mid đang đánh nhau kịch liệt.
Pằng... một tiếng, viên đạn xuyên không bay ra, sượt qua má Cloud và bắn tới WWG.
Lập tức, thông báo giết chết hùng hồn vang lên: [First Blood——!!] Chiến công đầu.
Cả map yên tĩnh một lát.
Cloud đóng băng trong hai giây trước khi nói "Ngầu vãi."
Ngay sau khi Cloud nói xong, một viên đạn khác nổ ra giữa không trung.
[Ice Has Slayed Cloud——] Ice đã giết Cloud.
Cloud ảo não gõ bàn phím: "Mẹ! Ván này Ice đáng chết."
Triệu Bắc Nam: "Được rồi, bây giờ áp lực đã được trao cho Giang Tiểu Đề."
Giang Đề không trả lời, nhưng đôi mắt nông cạn lạnh lẽo, môi mím chặt, dường như không cảm thấy bất kỳ áp lực hay khó khăn nào.
Trong những phút giây tới, cả Giang Đề và Ice đều bách phát bách trúng bắn tỉa vào kẻ thù.
Tuy nhiên, họ lại không tiêu diệt nhau.
Chủ yếu là Giang Đề chưa từng solo với Ice, rất khó để Ice gặp được cậu.
Nhưng Giang Đề lại quấy rối WWG đến gà bay chó sủa.
Ice rất bực bội mắng: "Thằng nhóc, còn dám khiêu khích nữa? Có ngon thì solo với bố xem."
Sự thay đổi bắt đầu ở phút thứ mười lăm của trận.
Khi đó, Trần Hiệt bị rừng và Support của địch phục kích trong quá trình ép đường.
Ngay lập tức, lợi thế của việc ép đường biến thành bất lợi.
May mắn thay, thao tác của người này vô cùng nhanh nhạy, đơn giản lẩn vào bụi rồi biến về.
Kết quả là, tình hình biến thành một trận combat hỗn loạn giữa hai chiến đội.
Vì là một tay súng bắn tỉa tầm xa nên Giang Đề không thể lao vào trận giao tranh, chỉ có thể đặt súng ở khoảng cách xa.
"Giang Đề, bắn Thẩm Trụy." Trần Hiệt ra lệnh.
"Ừm."
Tuy nhiên, Thẩm Trụy là một người đi rừng, rất khó thấy được vị trí cụ thể nên chỉ có thể dựa vào phán đoán trước.
Dự đoán kéo dài ba giây.
Trong khi đó, ở phía bên kia, Ice được chỉ đạo: "AD, hạ gục Trần Hiệt."
"Đã rõ."
Trong cú bắn chéo, hai viên đạn gần như ra cùng một lúc.
Một phát súng bắn về phía Trần Hiệt.
Một phát súng khác, bắn vào ——
[Wither Has Slayed Ice!!] Wither đã giết Ice
[Double Kill!!] Wither giết 2 mạng.
Tay Time run rẩy: "Ôi ĐM!"
Cloud thở hổn hển: "Ngầu lòi!!"
Triệu Bắc Nam hưng phấn hét lên: "Giang Tiểu Đề nice!!"
Kết cục này chẳng ai ngờ được.
Giang Đề đột nhiên thay đổi nòng súng, kết liễu Ice bằng một phát.
Ngay cả sau khi viên đạn xuyên qua cơ thể hắn thì nó cũng bắn trúng Mid còn một chấm máu.
Một mũi tên trúng hai đích. WWG ngay lập tức bốc hơi hai chủ lực chính.
Sau đó tình hình đảo ngược, EOG giết ba người còn lại, dẫn đến quét sạch toàn bộ WWG.
Về phần viên đạn bắn về phía Trần Hiệt, bởi vì tốc độ tay của Giang Đề nhanh hơn Ice nửa giây.
Khoảnh khắc Ice bị bắn xuyên qua thì tay hắn hơi run rẩy khiến nòng súng bị chếch đi một góc độ nhỏ.
Trần Hiệt vẫn sống.
Sau khi Trần Hiệt sống sót, anh thu phục được hai người WWG bằng những chiêu thức cực ngầu của mình.
Rồi anh điều khiển Quỷ Sát Minh Khuyển đi tới chỗ Tắc Kè Hoa của Giang Đề.
Giây tiếp theo, Quỷ Sát Minh Khuyển bắn một trái tim màu hồng với Giang Đề.
Trái tim màu hồng bắn bùm bùm như thể tượng trưng cho nhịp tim của Trần Hiệt sau khi được Giang Đề cứu mạng.
Toàn bộ EOG trở nên yên tĩnh.
Hai giây sau, các đồng đội đồng thanh nói: "Này ~~ Đội trưởng, anh cũng quá sến rồi!!"
Trần Hiệt cười.
Tai Giang Đề hơi nóng, mặt gỗ điều khiển tướng quay đầu bỏ đi.
***
Trong trận đấu huấn luyện đầu tiên, nhờ bắn tỉa bách phát bách trúng nghịch thiên của Giang Đề nên EOG đã thành công giành chiến thắng.
Trong trận thứ hai, Ice không cam lòng vẫn muốn chọn Tắc Kè Hoa.
Mặc dù Tắc Kè Hoa tàng hình khiến hắn thua Giang Đề, nhưng hắn không tin Tắc Kè Hoa hiện thân mà ra solo thì Giang Đề có thể thắng.
Tắc Kè Hoa hiện thân là một tay đấu cận chiến, tương đương với một nửa đi rừng.
Ice muốn xem Giang Đề mạnh thế nào khi đánh giáp lá cà với hắn.
Tuy nhiên, bắt đầu từ trận thứ hai, huấn luyện viên hai đội bắt đầu cố tình cho họ tập luyện đội hình hệ thống, và mong muốn của Ice không thành hiện thực.
Cuối cùng, EOG thắng hai trong ba trận đấu tập.
Vốn các trận đấu tập không chú ý thắng thua lắm.
Nhưng vì ván đầu tiên, Giang Đề với tư cách là một người chơi gà không có gì để chờ mong đã giành chiến thắng quá đẹp, dẫn đến một chút lúng túng cho WWG sau khi kết thúc trận đấu tập.
Mặt khác, toàn bộ EOG đều như ác ma.
[EOG·North: Ây dà, Giang Đề đã xin lỗi trước rồi nên anh trai Ice của chúng ta sẽ không tức giận đúng không?]
Ice:......
[EOG·Time: Thật tốt khi Ice không đắc tội Giang Đề thành công, nếu không AD của chúng tôi có tính khí nóng nảy như vậy, giao tranh với người ta thì thật dữ dội và đau đớn mà]
Ice:......
[EOG·Cloud: Tối nay nhớ cầu Phật ở trong phòng ngủ nhé, không là vén chăn lên sẽ đầy đạn từ AD của chúng tôi đấy]
WWG:...
Giang Đề đưa tay lấy nước uống, nhân tiện liếc nhìn Trần Hiệt bên cạnh.
Trần Hiệt cũng đang gõ bàn phím.
[Pray: Ngưỡng cửa này, bị vượt qua chưa nhỉ?]
Là một câu hỏi sắc bén và hung hăng đáng ăn đòn.
Một lúc lâu mới có một câu trả lời hiện lên.
[WWG·Ice: Coi như ngầu đi]
"Waaa ~~"
Mọi người vỗ tay huýt sáo.
Triệu Bắc Nam hưng phấn, trượt ghế chạy về phía Giang Đề với vòng tay rộng mở.
"Giang Tiểu Đề, ngầu... Á——!! Đội trưởng, sao anh lại đá em?"
"Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, tính ôm ai?"
Triệu Bắc Nam tủi thân: "Em ôm AD nhỏ siêu ngầu của mình thì làm sao? Cũng không phải ôm anh!"
Trần Hiệt trượt ghế vào giữa Triệu Bắc Nam và Giang Đề, đôi chân dài thẳng tắp đè ngang như rào chắn.
"Cậu có thể yên tĩnh một chút được không? Nhìn trọng tải của cậu kìa, nếu làm hỏng Giang Tiểu Đề thì biết làm sao giờ?"
"Khụ!" Giang Đề đang uống nước bị sặc.
Cậu nhanh chóng cầm dụng cụ lên rồi rời khỏi phòng huấn luyện mà không nhìn lại.
Trần Hiệt không ngờ Giang Đề lại đi nhanh như thế, anh chỉ có thể thoáng nhìn thấy màu đỏ như máu ở tai thiếu niên, cọng tóc nhỏ đỏ trên trán cũng vui vẻ vểnh lên.
***
Ngày chủ nhật cả chiến đội nghỉ ngơi.
Vốn Giang Đề muốn ngủ đến chiều nhưng ai biết tám giờ sáng cậu lại bị vài tiếng sột soạt đánh thức.
Cậu ngồi dậy khỏi giường với vẻ mặt bực bội và nhìn chằm chằm vào hướng cửa.
Cái gì cọ vào cửa thế?
Giang Đề nghe xong lỗ tai vểnh lên một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng meo meo.
Là mèo.
Trong khu này chỉ có một con mèo.
Cơn cáu ngủ của Giang Đề lập tức tiêu tán, cậu nhảy ra khỏi giường, còn chưa kịp xỏ giày, chạy chân trần mở cửa.
Sau đó, cậu nhìn thấy con mèo nhỏ mặc một chiếc váy công chúa ren trắng và một chiếc nơ màu hồng buộc quanh đuôi.
Lộ Lộ ngồi xổm ở cửa với dáng vẻ trang nghiêm nữ tính, nó ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt to như pha lê màu xanh lam với Giang Đề.
"Meo meo~"
Giang Đề thừa nhận, ngay lúc đó cậu chỉ muốn lấy một cái bao màu hồng, trộm mèo công chúa về phòng, không bao giờ... Trả lại cho Trần Hiệt nữa.
Một khi những tư tưởng xấu xa xuất hiện, chúng không thể bị đàn áp nữa.
Cậu nhìn trái nhìn phải, chắc chắn rằng Trần Hiệt không có ở đó thì lập tức bế mèo lên rồi quay vào phòng.
Cuộc sống thật nhàm chán, phải dựa vào mèo để tồn tại.
Sau khi Giang Đề hít mèo trong phòng vài phút thì âm thanh nhắc nhở WeChat vang lên từ điện thoại của cậu.
[Cẩu Trần Hiệt: Em có nhìn thấy con gái anh không?]
Giang Đề: "..."
[JT: Tôi sẽ giúp anh tìm]
Cẩu Trần Hiệt ở phòng bên cạnh: "..."
Rõ ràng đã trộm mèo của anh mà còn muốn kéo dài thời gian.
Bạn nhỏ mới tới này... Có chút gian xảo.
Giang Đề cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, cậu phải tranh thủ từng phút từng giây để hít.
Có thể hít một miếng thì liền hít.
"Ting ting".
[Cẩu Trần Hiệt: Sau khi em giúp anh tìm xong thì có thể cùng con gái anh đi dự hôn lễ được không?]
Giang Đề sững sờ, hôn lễ?
Của ai?
Quên đi, bất kể là ai, cứ đi theo là có thể hít mèo thật đã.
Ai bảo vụ này không lời thì đúng là một kẻ ngốc.
Giang Đề nhìn chiếc váy nhỏ như công chúa của Lộ Lộ, lập tức lục lọi tủ lấy ra bộ vest đen duy nhất.
Một người đàn ông có thể sánh ngang với công chúa thì tất nhiên là một hoàng tử.
Nửa giờ sau, Giang Đề ôm mèo xuống thì nhìn thấy bốn người đàn ông mặc vest đen.
Ngay lúc đó, cậu im lặng.
Mẹ, biết vậy cậu đã mặc vest trắng.
Như vậy thì cậu sẽ là người xứng với Lộ Lộ nhất.
Ở phía bên kia, bốn đồng đội đều sáng mắt sau khi nhìn thấy Giang Đề.
Triệu Bắc Nam: "Tên nhóc này, tính làm cháy phố hả?"
Time: "Rõ ràng đều là vest, tại sao Giang Đề mặc có cảm giác như một thiếu gia nhỏ, mà chúng ta mặc lại như bartender thế??"
Cloud: "Đội trưởng cũng không cùng loại với chúng ta."
Giang Đề nhìn Trần Hiệt, hơi dừng lại.
Thật vậy, không giống như đồng đội của mình, chó này lớn lên dạng chó hình người nhưng sau khi mặc vest trang trọng thì vai rộng eo hẹp, đôi chân còn rất dài, khí chất nổi bật, phơi bày phong thái của Thái Tử tài phiệt.
Nhưng Trần Hiệt đúng là phú nhị đại hàng thật giá thật.
Giang Đề và Trần Hiệt nhìn nhau.
Trần Hiệt nhướn mày du côn nhìn cậu nói: "Hôm nay em trai nhỏ còn đẹp hơn hôm qua."
Giang Đề đã được khen đẹp từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu được một người đàn ông khen ngợi như thế này.
Mặc dù có vẻ như không có gì đặc biệt, nhưng ——
Dường như Giang Đề bị đôi mắt hoa đào nóng rực của Trần Hiệt thiêu đốt, có chút bối rối rời mắt.
Cậu ôm mèo đi ngang qua Trần Hiệt, đi thẳng ra ngoài.
"Ừm, anh cũng vậy." Cậu vô cảm đáp lại.
Trần Hiệt không khỏi nở nụ cười: "Trả lại Lộ Lộ cho anh."
Giang Đề đã đi xa, bóng lưng và cái gáy tròn trịa vô cùng lạnh lẽo.
Như thể muốn nói: Cái gì? Gió mạnh đến nỗi tôi không nghe thấy gì cả.
Trần Hiệt không nhịn được, khóe miệng cong lên vui vẻ.