- Tôi mệt rồi, cô đi đi. Ba ngày sau tới tìm tôi, chỉ có 3 ngày thôi đó!
Nói xong, Lục Thừa Phong nhấn số điện thoại nội bộ, thư kí trực tiếp đi vào mời Tuyết Nhi ra ngoài.
- Baba mama yên tâm, mọi chuyện đã bắt đầu rồi!
Lục Thừa Phong nhìn di ảnh nói.
Mọi thứ đều đã bắt đầu! Nhiễu Tuyết Nhi, bây giờ tốt nhất là cô hãy chấp nhận mọi thứ đi.
****
- Thật ngại quá Tuyết Nhi, đáng lẽ ra anh muốn tới sớm một chút nhưng mà công ty xảy ra chút chuyện nên anh phải ở lại giải quyết, xin lỗi vì làm em phải chờ anh.
La Hải có chút áy náy nói.
- Anh không có lỗi gì hết nên đừng nói xin lỗi với em, bất luận thế nào thì anh cũng không có lỗi với em. La Hải, em đã mua vé máy bay rồi, chúng ta đi chơi biển hai ngày một đêm đi, được không?
Tuyết Nhi lấy ra 2 tờ vé máy bay, nói.
- Biển? Hai ngày một đêm? Tuyết Nhi không nói trước nên anh chưa kịp thu xếp mọi việc. Lần sau đi, lần sau anh sắp xếp xong hết mọi chuyện thì sẽ đi nha, được không?
La Hải vừa cười vừa nói, anh ta cũng muốn đi du lịch nhưng mà lúc này thật sự không đi được.
- La Hải, đời người có hai điều thú vị, một là gặp được một người mà mình sẽ phấn đấu hết mình, một là thích thì sẽ xách balo lên và đi du lịch ngay, em muốn có được hai điều thú vị này, anh có thể làm cùng với em không? Bây giờ anh hãy thử buông bỏ công việc trên tay một lần có được không? Với lại em cũng đã mua được hai vé máy bay tốt rồi, La Hải, có thể đi với em được hay không, một lần này thôi ... Em thật sự rất muốn đi với anh! Em ...
Tuyết Nhi khóc.
Cô không còn nhiều thời gian nữa, chỉ có 3 ngày, 3 ngày sau cô và La Hải không có bất kỳ liên quan gì với nhau nữa hết, cũng sẽ không hề qua lại. Nếu thật như có qua lại thì cũng chỉ có hận mà thôi, nếu như ông trời đã tàn nhẫn với cô như vậy thì cô không thể phản kháng, chỉ có thể khóc mà chấp nhận, trước lúc chấp nhận thì hãy để cho cô có được một chút kỷ niệm đẹp, ít nhất thì sau này lúc không tiếp tục sống nổi nữa thì cũng có một số kỷ niệm giúp cô đứng dậy, như vậy là đủ rồi.
- Được, được, anh đi anh đi, anh lập tức đi sắp xếp công việc ngay. Tuyết Nhi, em biết không, anh không muốn nhìn em khóc, chỉ cần em khóc thì anh sẽ rất khó chịu, chỉ cần em muốn thì anh đều có thể đồng ý với em, lên trời xuống đất, bất cứ chỗ nào anh cũng đi hết, được rồi, đừng khóc nữa. Còn 3 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, em đi thu xếp đồ đạc đi, anh cũng đi thu xếp công việc, một chút nữa anh tới đón em nha?
La Hải đau lòng lau nước mắt cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi luôn có cách làm cho hắn hết sức đau lòng.
- La Hải, cảm ơn anh!
Tuyết Nhi dùng sức ôm La Hải thật chặt, dùng hết khí lực toàn thân vì cô muốn bù đắp vào nội tâm rỗng tuếch và tâm trạng áy náy của cô.
- Được rồi, ngoan, anh đi đến công ty, một lát anh tới đón em.
Nói xong La Hải mỉm cười rời đi.
Tuyết Nhi chuẩn bị đồ đạc của mình, mỉm cười bước ra ngoài cửa.
"Tuyết Nhi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Ba ngày thì ba ngày, chỉ cần ba ngày hạnh phúc thì cũng là hạnh phúc cả đời. Bây giờ chỉ cần vui vẻ là đủ rồi."
Tuyết Nhi tự an ủi mình, cô không cần quan tâm nhiều như vậy nữa, chỉ cần ba ngày này sống thật vui vẻ là đủ rồi.
****
- Tổng tài, cô ta mang vali đứng ở trước cửa.
Một người trên chiếc xe màu đen báo cáo.
- Cho cậu 20 phút để nói cho tôi biết cô ta muốn đi đâu?
Nói xong ngắt điện thoại ngay.
Lục Thừa Phong gần như bóp nát điện thoại, muốn chạy trốn, được, tôi sẽ cùng đùa giỡn với cô một chút, coi như là muốn chạy trốn thì cũng phải toàn thân đẫm máu mà chạy.