Thái Cổ Thần Vương

Chương 1008: - Giằng co với tiên đế. (2)



 

Đông Thánh Đình vẫn muốn mở miệng, lại nghe Đông Thánh Tiên Đế thản nhiên nói: 

 

- Ngươi câm miệng. 

 

Đông Thánh Đình nghe vậy, lập tức dừng lại, liếc mắt nhìn phụ thân hắn, chỉ thấy thần sắc của Đông Thánh Tiên Đế lúc này vẫn rất bình thản, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra bất kỳ tình cảm vui hay tức giận nào. Qua nét mặt của hắn, ngươi không có cách nào thăm dò được tâm tình hiện giờ của hắn, nhưng dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng trên mặt hắn đã biến mất, trở nên nghiêm túc hơn. 

 

Không thể nghi ngờ, lúc này Đông Thánh Tiên Đế đương nhiên là đang tức giận. Hắn là tiên đế bệ hạ, là nhân vật cỡ đế vương, vậy mà trước mặt mọi người, hắn lại bị hai tiểu bối đánh vào thể diện, sao hắn có thể không tức giận? 

 

- Tất cả đều ngồi xuống. 

 

Đông Thánh Tiên Đế bình tĩnh mở miệng. Hắn có thân phận cao quý cho dù trong lòng phẫn nộ cũng sẽ không lộ ra ngoài chút nào. Mọi người đều ngồi xuống, nhưng bầu không khí vẫn cực kỳ nghiêm trọng, không ai dám nói chuyện. 

 

- Các ngươi là sư huynh đệ đã bái nhập một môn phái nào sao? Sư tôn là ai? 

 

Đông Thánh Tiên Đế ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi. Ánh mắt của hắn dường như muốn nhìn thấu Tần Vấn Thiên, chỉ là một ánh mắt, không ngờ lại khiến Tần Vấn Thiên cảm nhận được uy áp đáng sợ, âm thanh kia lượn lờ bên tai giống như âm của đại đạo, đè ép thần kinh của hắn, khiến hắn phải ngoan ngoãn nói cho Đông Thánh Tiên Đế biết. 

 

Khí thế trên người Tần Vấn Thiên phóng ra, huyết mạch ở trong thân thể hắn gầm thét, hắn nhìn đôi mắt đáng sợ của Đông Thánh Tiên Đế. Đôi mắt ấy rõ ràng không phóng ra bất kỳ uy áp nào nhưng vẫn đáng sợ như vậy. Đây là chênh lệch trên phương diện cảnh giới mà hắn không thể vượt qua. 

 

- Điều này không cần bệ hạ phải lo lắng. 

 

Tần Vấn Thiên vẫn duy trì sự khách khí. Dù trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa đủ năng lực đối phó với nhân vật cấp tiên đế, vẫn cần phải duy trì lễ nghi, đương nhiên cũng không cần phải khúm núm. Hắn vẫn có thể giữ vững ý kiến của mình, giữ vững phong cách của mình. 

 

- Là vì chuyện lần trước nên ngươi mới cố gắng đến đây để khiến ta đánh mất thể diện sao? 


 

Đông Thánh Tiên Đế lạnh lùng nói. Dường như chỉ đang nói một chuyện cực kì bình thường, nhưng khí tức lần này khiến Tần Vấn Thiên không thể không bội phục. 

 

- Lần trước ta vốn nên bái sư ở môn hạ của bệ hạ, chỉ là sau này, bệ hạ yêu cầu ta trong nghìn năm chỉ có một lần tự do. Vãn bối thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng lại bị bệ hạ vứt bỏ vì lí do phẩm chất không tốt. Có thể đối với bệ hạ, đây chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể, bởi trong mắt bệ hạ, ta chính là sự tồn tại bé nhỏ không đáng kể, cho dù đánh một chút vào tôn nghiêm của ta, cũng chỉ là một chuyện nhỏ, thậm chí có khi vừa xoay người, bệ hạ đã quên mất chuyện này. 

 

Tần Vấn Thiên cười nhạt, chậm rãi mở miệng: 

 

- Chuyện lần trước cùng lời nói với Đông Thánh Đình điện hạ, lại thêm hiện tại thiếu thiên nghệ không có bất kỳ thời gian hạn chế nào lại ngồi ở nơi như vậy, vãn bối cũng có thể suy đoán được chuyện lần trước cũng không có đơn giản như ta nghĩ, có lẽ là bệ hạ có ý định muốn ta phải khó xử. 

 

- Ngươi thật to gan. 

 

Đông Thánh Đình bước chậm về phía trước, mang theo sát ý muốn hủy diệt tất cả. 

 

- Cứ để cho hắn nói. 

 

Đông Thánh Tiên Đế nhẹ nhàng mở miệng. Đông Thánh Đình chỉ có thể dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. 

 

- Lần này, ta tới tham gia Tiên yến của Đông Thánh Tiên môn, lại gặp phải người tự dưng nhằm vào ta, gây khó dễ cho ta, Đông Thánh Đình điện hạ ở khắp nơi kiếm chuyện với ta. Vòng sát hạch thứ nhất dùng ác mộng Tiên Vương lấy đi ký ức của ta, sao ta có thể không phản kháng giãy dụa để thoát ra. Đương nhiên xếp vị trí chót bảng, vòng thứ hai ma khắc cũng có ý thức tự chủ trực tiếp chém giết ý thức của ta. Dù vậy, ta vẫn sử dụng thực lực bản thân để chứng minh mình có thể vượt qua. Chứng minh ta bước đến nơi này là để giành lấy vị trí đứng đầu. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Đông Thánh Tiên Đế, tiếp tục mở miệng nói: 

 

- Dưới tình hình như vậy, bệ hạ còn cho rằng ta vẫn sẽ vào Đông Thánh Tiên môn sao? Ta vào tiên môn, không biết sẽ gặp phải đối xử như thế nào. Khi đó, Đông Thánh Đình điện hạ sẽ dùng lý do gì nữa để khiến ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đây. 

 

- Ta tới đây, thứ nhất để rèn luyện bản thân, thứ hai là để nói cho bệ hạ biết rằng không phải tất cả mọi người đều muốn bái sư ở môn hạ của bệ hạ. Ta không bái sư bệ hạ, vẫn có thể đánh bại thiên kiêu của mười ba châu, vẫn có thể càn quét nhân vật cùng thế hệ của Đông Thánh Tiên môn. Nhân vật nhỏ cũng có khí khái của nhân vật nhỏ, bọn họ cũng có tôn nghiêm, không phải thứ mà bệ hạ có thể tùy ý chà đạp. 


 

Tần Vấn Thiên cao giọng mở miệng, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Diễm Uyên Tiên Vương, mở miệng nói: 

 

- Trước đây, Diễm Uyên Tiên Vương có ẩn ý nói với ta rằng có một số kết cục đã được xác định từ lâu, nhưng ta cũng tặng lại Diễm Uyên Tiên Vương một câu, có một số việc khi nó chưa kết thúc, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không biết kết cục là gì. Hiện tại, Diễm Uyên Tiên Vương thấy mình đã hiểu rõ kết cục sẽ chấm dứt như thế nào chưa? 

 

Sắc mặt của Diễm Uyên Tiên Vương hiện lên vẻ thâm trầm, lại thấy Đông Thánh Tiên Đế thản nhiên nói: 

 

- Đủ đặc sắc. 

 

Tần Vấn Thiên lại một lần nữa nhìn về phía tiên đế, thấy đối phương bình thản nhìn lướt qua hắn, đôi mắt uy nghiêm vẫn lộ ra uy áp cường đại, nói: 

 

- Rất đặc sắc, rất nổi bật. Nhưng ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao? 

 

Lời này vừa nói ra, một lực lượng khiến người hít thở không thông bao phủ Tần Vấn Thiên, dường như chỉ cần một ý nghĩ của Đông Thánh Tiên Đế, sẽ có thể lấy đi tính mạng của hắn. 

 

- Ngày xưa Đông Thánh Tiên Đế nhận sự nhờ vả từ Trường Thanh đại đế, đi vào thế giới căn bản để thu đồ đệ, đương nhiên sẽ biết đó là cơ hội Thanh nhi gửi tặng ta. Nhưng bệ hạ lại có ý nhằm vào ta, được nhờ vả nhưng cũng không nguyện ý dốc hết lòng vì việc này. Hiện tại, ta chỉ không bái sư bệ hạ, bệ hạ lại muốn giết ta, bệ hạ cũng không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao? 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng cao ngạo nói. Đôi mắt đẹp của Lưu Ly công chúa lóe lên, dường như nàng hiểu rõ ý Tần Vấn Thiên muốn nói lúc trước là gì. Đây chính là điều Tần Vấn Thiên muốn nói cho nàng biết! 

 

 

 

 

 

   

Đông Thánh Đình vẫn muốn mở miệng, lại nghe Đông Thánh Tiên Đế thản nhiên nói: 

 

- Ngươi câm miệng. 

 

Đông Thánh Đình nghe vậy, lập tức dừng lại, liếc mắt nhìn phụ thân hắn, chỉ thấy thần sắc của Đông Thánh Tiên Đế lúc này vẫn rất bình thản, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra bất kỳ tình cảm vui hay tức giận nào. Qua nét mặt của hắn, ngươi không có cách nào thăm dò được tâm tình hiện giờ của hắn, nhưng dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng trên mặt hắn đã biến mất, trở nên nghiêm túc hơn. 

 

Không thể nghi ngờ, lúc này Đông Thánh Tiên Đế đương nhiên là đang tức giận. Hắn là tiên đế bệ hạ, là nhân vật cỡ đế vương, vậy mà trước mặt mọi người, hắn lại bị hai tiểu bối đánh vào thể diện, sao hắn có thể không tức giận? 

 

- Tất cả đều ngồi xuống. 

 

Đông Thánh Tiên Đế bình tĩnh mở miệng. Hắn có thân phận cao quý cho dù trong lòng phẫn nộ cũng sẽ không lộ ra ngoài chút nào. Mọi người đều ngồi xuống, nhưng bầu không khí vẫn cực kỳ nghiêm trọng, không ai dám nói chuyện. 

 

- Các ngươi là sư huynh đệ đã bái nhập một môn phái nào sao? Sư tôn là ai? 

 

Đông Thánh Tiên Đế ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi. Ánh mắt của hắn dường như muốn nhìn thấu Tần Vấn Thiên, chỉ là một ánh mắt, không ngờ lại khiến Tần Vấn Thiên cảm nhận được uy áp đáng sợ, âm thanh kia lượn lờ bên tai giống như âm của đại đạo, đè ép thần kinh của hắn, khiến hắn phải ngoan ngoãn nói cho Đông Thánh Tiên Đế biết. 

 

Khí thế trên người Tần Vấn Thiên phóng ra, huyết mạch ở trong thân thể hắn gầm thét, hắn nhìn đôi mắt đáng sợ của Đông Thánh Tiên Đế. Đôi mắt ấy rõ ràng không phóng ra bất kỳ uy áp nào nhưng vẫn đáng sợ như vậy. Đây là chênh lệch trên phương diện cảnh giới mà hắn không thể vượt qua. 

 

- Điều này không cần bệ hạ phải lo lắng. 

 

Tần Vấn Thiên vẫn duy trì sự khách khí. Dù trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa đủ năng lực đối phó với nhân vật cấp tiên đế, vẫn cần phải duy trì lễ nghi, đương nhiên cũng không cần phải khúm núm. Hắn vẫn có thể giữ vững ý kiến của mình, giữ vững phong cách của mình. 

 

- Là vì chuyện lần trước nên ngươi mới cố gắng đến đây để khiến ta đánh mất thể diện sao? 

 

Đông Thánh Tiên Đế lạnh lùng nói. Dường như chỉ đang nói một chuyện cực kì bình thường, nhưng khí tức lần này khiến Tần Vấn Thiên không thể không bội phục. 

 

- Lần trước ta vốn nên bái sư ở môn hạ của bệ hạ, chỉ là sau này, bệ hạ yêu cầu ta trong nghìn năm chỉ có một lần tự do. Vãn bối thỉnh cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng lại bị bệ hạ vứt bỏ vì lí do phẩm chất không tốt. Có thể đối với bệ hạ, đây chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể, bởi trong mắt bệ hạ, ta chính là sự tồn tại bé nhỏ không đáng kể, cho dù đánh một chút vào tôn nghiêm của ta, cũng chỉ là một chuyện nhỏ, thậm chí có khi vừa xoay người, bệ hạ đã quên mất chuyện này. 

 

Tần Vấn Thiên cười nhạt, chậm rãi mở miệng: 

 

- Chuyện lần trước cùng lời nói với Đông Thánh Đình điện hạ, lại thêm hiện tại thiếu thiên nghệ không có bất kỳ thời gian hạn chế nào lại ngồi ở nơi như vậy, vãn bối cũng có thể suy đoán được chuyện lần trước cũng không có đơn giản như ta nghĩ, có lẽ là bệ hạ có ý định muốn ta phải khó xử. 

 

- Ngươi thật to gan. 

 

Đông Thánh Đình bước chậm về phía trước, mang theo sát ý muốn hủy diệt tất cả. 

 

- Cứ để cho hắn nói. 

 

Đông Thánh Tiên Đế nhẹ nhàng mở miệng. Đông Thánh Đình chỉ có thể dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. 

 

- Lần này, ta tới tham gia Tiên yến của Đông Thánh Tiên môn, lại gặp phải người tự dưng nhằm vào ta, gây khó dễ cho ta, Đông Thánh Đình điện hạ ở khắp nơi kiếm chuyện với ta. Vòng sát hạch thứ nhất dùng ác mộng Tiên Vương lấy đi ký ức của ta, sao ta có thể không phản kháng giãy dụa để thoát ra. Đương nhiên xếp vị trí chót bảng, vòng thứ hai ma khắc cũng có ý thức tự chủ trực tiếp chém giết ý thức của ta. Dù vậy, ta vẫn sử dụng thực lực bản thân để chứng minh mình có thể vượt qua. Chứng minh ta bước đến nơi này là để giành lấy vị trí đứng đầu. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Đông Thánh Tiên Đế, tiếp tục mở miệng nói: 

 

- Dưới tình hình như vậy, bệ hạ còn cho rằng ta vẫn sẽ vào Đông Thánh Tiên môn sao? Ta vào tiên môn, không biết sẽ gặp phải đối xử như thế nào. Khi đó, Đông Thánh Đình điện hạ sẽ dùng lý do gì nữa để khiến ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục đây. 

 

- Ta tới đây, thứ nhất để rèn luyện bản thân, thứ hai là để nói cho bệ hạ biết rằng không phải tất cả mọi người đều muốn bái sư ở môn hạ của bệ hạ. Ta không bái sư bệ hạ, vẫn có thể đánh bại thiên kiêu của mười ba châu, vẫn có thể càn quét nhân vật cùng thế hệ của Đông Thánh Tiên môn. Nhân vật nhỏ cũng có khí khái của nhân vật nhỏ, bọn họ cũng có tôn nghiêm, không phải thứ mà bệ hạ có thể tùy ý chà đạp. 

 

Tần Vấn Thiên cao giọng mở miệng, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Diễm Uyên Tiên Vương, mở miệng nói: 

 

- Trước đây, Diễm Uyên Tiên Vương có ẩn ý nói với ta rằng có một số kết cục đã được xác định từ lâu, nhưng ta cũng tặng lại Diễm Uyên Tiên Vương một câu, có một số việc khi nó chưa kết thúc, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không biết kết cục là gì. Hiện tại, Diễm Uyên Tiên Vương thấy mình đã hiểu rõ kết cục sẽ chấm dứt như thế nào chưa? 

 

Sắc mặt của Diễm Uyên Tiên Vương hiện lên vẻ thâm trầm, lại thấy Đông Thánh Tiên Đế thản nhiên nói: 

 

- Đủ đặc sắc. 

 

Tần Vấn Thiên lại một lần nữa nhìn về phía tiên đế, thấy đối phương bình thản nhìn lướt qua hắn, đôi mắt uy nghiêm vẫn lộ ra uy áp cường đại, nói: 

 

- Rất đặc sắc, rất nổi bật. Nhưng ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao? 

 

Lời này vừa nói ra, một lực lượng khiến người hít thở không thông bao phủ Tần Vấn Thiên, dường như chỉ cần một ý nghĩ của Đông Thánh Tiên Đế, sẽ có thể lấy đi tính mạng của hắn. 

 

- Ngày xưa Đông Thánh Tiên Đế nhận sự nhờ vả từ Trường Thanh đại đế, đi vào thế giới căn bản để thu đồ đệ, đương nhiên sẽ biết đó là cơ hội Thanh nhi gửi tặng ta. Nhưng bệ hạ lại có ý nhằm vào ta, được nhờ vả nhưng cũng không nguyện ý dốc hết lòng vì việc này. Hiện tại, ta chỉ không bái sư bệ hạ, bệ hạ lại muốn giết ta, bệ hạ cũng không sợ người trong thiên hạ chế nhạo sao? 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng cao ngạo nói. Đôi mắt đẹp của Lưu Ly công chúa lóe lên, dường như nàng hiểu rõ ý Tần Vấn Thiên muốn nói lúc trước là gì. Đây chính là điều Tần Vấn Thiên muốn nói cho nàng biết!