Thái Cổ Thần Vương

Chương 1074: Khuynh Thành, nàng có khỏe không?



Cái tên Tần Vấn Thiên bắt đầu được người biết tới trong Cổ Đế chi thành, con gái Trường Thanh Đại Đế, con gái Tiêu đế, hai người con trai của Huyền đế đều bị cuốn vào trường phong ba vừa rồi, thậm chí Huyền Tinh còn chiến tử. Lúc này tin tức nhanh chóng truyền ra, mấy ngày sau, trong Đăng Tiên bảng thiếu đi cái tên Huyền Tinh, lại nhiều thêm một danh tự mới.

Danh tự Tần Vấn Thiên xuất hiện trên Đăng Tiên bảng, xếp hạng cụ thể là thứ một trăm.

Xếp hạng này được rất nhiều người tranh nghị, có người cho rằng xếp hạng của Tần Vấn Thiên quá thấp, rốt cuộc hắn tự tay tru sát Huyền Tinh xếp hạng hai mươi bảy, hơn nữa không hề dựa vào tiên binh.

Nhưng cũng có người cho rằng xếp hạng của Tần Vấn Thiên khá cao, bản thân hắn chỉ có cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ bảy, nhờ sử dụng một ít bí pháp mới khiến lực lượng bản thân được đến tăng vọt, đó tịnh không phải lực lượng mà hắn có được trong trạng thái bình thường, tất nhiên sẽ gây ra một ít tác dụng phụ, đám hậu duệ Đế Vương trong Cổ Đế chi thành đều hiểu, loại thủ đoạn vi phản quy củ tu luyện để giúp vũ mệnh tu sĩ vượt qua cảnh giới thì hẳn đều có hạn chế, Tần Vấn Thiên rất có thể sẽ vì thế mà trả ra đại giá không nhỏ.

Còn sức chiến đấu chân thực của Tần Vấn Thiên, với cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ bảy, hắn vẫn chưa thể sử dụng thuần thục Thần Chi Thủ, do đó sau khi bị Huyền đế đánh nát liền không cách nào ngưng tụ ra lần thứ hai, thế nên cũng là không ổn định, dù dựa vào Thần Chi Thủ, hắn chắc cũng chỉ được xếp hạng trên dưới một trăm.

Sở dĩ xếp hạng trên Đăng Tiên bảng của Tần Vấn Thiên gây ra không ít tranh nghị là bởi Tần Vấn Thiên hơi khác với những thiên kiêu còn lại, sợ rằng người được xếp hạng trên Đăng Tiên bảng đều không biết nên đánh giá hắn thế nào, vậy nên tạm định ở vị trí một trăm, sau này tất nhiên còn sẽ có thay đổi.

Chẳng qua đối với hết thảy những điều đó chính bản thân Tần Vấn Thiên lại không rãnh cố cập, thậm chí còn chưa biết chuyện.

Trong Cổ Đế chi thành có sơn mạch kéo dài, địa vực bát ngát vô tận, thần bí vô cùng, người bước vào Cổ Đế chi thành qua các thời kỳ đều không có ai dám nói đã đi khắp cả Cổ Đế chi thành, từng có không ít thiên kiêu tiến vào thám hiểu sâu trong sơn mạch, song lại từ đó tan biến không thấy. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này, trên một núi xanh nào đó trong sơn mạch, có một nơi cực an tĩnh, vách đá dựng đứng, thác nước chảy dài, giống như thế ngoại đào viên, không bị thế tục quấy nhiễu.

Giữa núi xanh quấn quanh có một phòng xá giản đơn, ngoài phòng xá nquái thạch lởm chởm, gió mát phất phơ, mang đến cảm giác mát mẻ vô cùng.

Trên một khối cự thạch, chỉ thấy dáng hình tuyệt mỹ bình tĩnh ngồi ở đó, an tĩnh tu hành, giống như tiên tử đi ra từ trong tranh, khiến người nhìn mà mê say.

Giây phút sau, thân ảnh ấy chậm rãi đứng thẳng người dậy, quay người, ngước nhìn một thân ảnh khác nằm ở đằng xa, chính đang ngủ say ngon lành.

Thân ảnh tuyệt mỹ tự nhiên là Thanh Nhi, mà người nằm hôn mê ở kia tự nhiên là Tần Vấn Thiên.

Thanh Nhi đi tới bên người Tần Vấn Thiên, ngồi xuống, ngắm khuôn mặt an tường trước mắt, tuấn tú mà tự nhiên, hoàn toàn thả lỏng. Dường như sau một kích kia, hắn không hề lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý. Tựa hồ hắn biết nhất định sẽ có người mang hắn đi bình yên vô sự.

Chỉ thấy thần sắc lạnh như băng của Thanh Nhi dần dần trở nên nhu hòa, vẻ thanh lãnh trên khuôn mặt tuyệt mỹ tan biến không còn, gió nhẹ lướt qua, vẩy động tóc mai, vạch qua trên má Tần Vấn Thiên, nhìn ngắm mê say, trong đôi mắt đẹp của Thanh Nhi tựa hồ nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Ở trong mắt nàng lộ ra một mạt ý cười ấm áp hiếm thấy, cực kỳ đích mỹ lệ.

- Cảm ơn ngươi đến tìm ta nhanh như vậy.

Giọng thanh thúy vui tai của Thanh Nhi khẽ vang lên, chợt thấy nàng chậm rãi vươn tay ra, có phần do dự, nhưng ngón tay mảnh khảnh mềm mại của nàng vẫn vươn tới vuốt ve lên gò má Tần Vấn Thiên, nhè nhẹ vỗ về nét mặt nhu hòa đó, nụ cười của nàng càng thêm phần mỹ lệ xán lạn.

- Lần trước ngươi ngủ lâu như vậy, không biết lần này phải mất bao lâu mới có thể tỉnh lại.

Thanh Nhi nhẹ giọng nói. Có điều ngay vừa lúc ấy, đôi tròng mắt trong trẻo trước người chợt mở ra, ngón tay Thanh Nhi khẽ run lên. Dừng ở trên mặt Tần Vấn Thiên, nụ cười nàng cũng cứng ngắc ở đó.

Bỗng đột nhiên có phản ứng, ngón tay Thanh Nhi như thiểm điện rụt về từ trên mặt Tần Vấn Thiên, lập tức đứng dậy, cố khôi phục thần tình băng lãnh, giọng lạnh lùng vang lên:

- Ngươi đã tỉnh.

- Thanh Nhi, ngươi đang làm gì đấy?

Trong mắt Tần Vấn Thiên chớp qua một mạt ý cười, ngắm nhìn đạo thân ảnh kinh diễm kia, ánh mắt với ý cười đó khiến Thanh Nhi không khỏi có phần căng thẳng, nói:

- Xem ngươi đã đỡ hơn chưa.

Nói rồi, nàng liền quay người đi tới tiền phương, đưa lưng về phía Tần Vấn Thiên, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp của nàng chớp qua một mạt thần sắc cổ quái, mặt thoáng phiếm hồng, chỉ là nháy mắt lại khôi phục như thường, phảng phất như chưa từng có việc gì xảy ra.

- Thanh Nhi.

Thanh âm truyền đến từ sau lưng, Thanh Nhi quay người, trong đôi mắt mỹ lệ kia không còn vẻ gì dị thường nữa cả.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ý cười trong mắt vẫn trong veo như nước.

Thanh Nhi thấy Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm mình không nói chuyện, tưởng muốn xoay người, lại nghe Tần Vấn Thiên thấp giọng nói:

- Thanh Nhi, thật không dễ dàng mới tìm đến ngươi, để ta ngắm ngươi thêm chút nữa.

Thanh Nhi ngước mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong con ngươi thanh lãnh nhìn không ra nàng đang nghĩ điều gì, chỉ nghe nàng mềm giọng nói:

- Ngươi nghỉ ngơi đi, sớm ngày bình phục.

Nói xong nàng liền xoay người, đi tới cự thạch, an tĩnh đứng ở đó.

Tần Vấn Thiên nhìn tấm lưng kia, trong mắt toát ra ý cười ôn hòa, rất lâu sau, hắn mới chậm rãi khép mắt lại, điều động từng chút lực lượng trong cơ thể, thân thể hắn phảng phất như đã bị ép khô, trận chiến ngày đó tiêu hao quá đáng sợ, trước là dùng Thần Chi Thủ chiến đấu, cuồng chiến chư cường, đến sau hóa thân Đại Bằng, lại bị thương nặng, cuối cùng sử ra Diệt Tiên kiếm, tru sát Huyền Tinh, lưỡng bại câu thương cùng Huyền Dương.

Sau khi kích thương Huyền Dương, hắn đã tiêu hao hết sạch lực lượng trong cơ thể, cũng may hiện nay cảnh giới hắn đã đề thăng, năng lưc tự khôi phục càng mạnh, lại thêm tùy theo cảnh giới tăng thêm, uy lực tăng phúc của Diệt Tiên kiếm tuy giảm yếu, nhưng đồng thời, tác dụng phụ cũng kéo xuống thấp, không còn khủng bố như lúc đương sơ.

Thời gian dần dần trôi đi, Tần Vấn Thiên lặng lẽ khôi phục thương thế, Thanh Nhi một mực làm bạn bên người hắn.

Bây giờ Tần Vấn Thiên đã có thể tự do hoạt động, lúc này hắn đang ngồi tu hành trên cự thạch, hắn đã ngồi ở đấy mười ngày, chưa từng mở mắt.

Khắc này, hai mắt Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng mở ra, không có quang mang bén nhọn mà bình tĩnh tường hòa, trời chiều phía chân trời chiếu rọi mà đến, khoác một tầng hà quang lên sơn mạch, cực kỳ mỹ lệ, từ trong thác nước thiên nhiên phía đối diện truyền ra tiếng vang róc rách, dưới dư huy trời chiều càng thêm phần mỹ diệu tuyệt luân.

Một đạo thân ảnh tuyệt mỹ đi ra từ trong thác nước, mái tóc đen như suối chảy phi tán mà xuống, ướt sũng, một thân thanh sam đơn bạc phác họa nên đường cong kiều mỹ không chút tỳ vết, dưới ráng chiều lại càng tôn thêm vẻ đẹp thần thánh, khiến Tần Vấn Thiên nhìn mà không khỏi ngây dại.

Thanh Nhi cũng phát hiện Tần Vấn Thiên, lúc đi tới nhìn thấy ánh mắt sững sờ của hắn, nàng ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt đẹp như nước thoáng có vài phần dị dạng, tức thì bước qua bên người Tần Vấn Thiên, tiến lại phòng xá phía trước mặt, bỏ lại một trận khí tức lạnh thấm tim gan.

- Nhân gian mỹ cảnh a.

Tần Vấn Thiên thì thào một tiếng, gió lạnh phất qua, Tần Vấn Thiên quay đầu, chợt nhìn thấy thân ảnh Thanh Nhi xuất hiện ở kia, ánh mắt đang lườm mình.

- Thanh Nhi, sao ngươi tức giận mà vẫn đẹp như vậy.

Tần Vấn Thiên vươn mình vặn eo, đùa một câu, da mặt hắn cũng dày, chẳng lẽ vì một câu như thế mà Thanh Nhi lại ra tay với mình?

- Vô sỉ.

Từ miệng Thanh Nhi bật ra hai chữ, nhưng truyền đến chỗ Tần Vấn Thiên lại vẫn cảm thấy khá là êm tai, cười khanh khách nhìn Thanh Nhi, Tần Vấn Thiên thản nhiên nói:

- Thanh Nhi, nếu có thể một đời như này, ấy cũng là nhân gian mỹ sự.

- Khuynh Thành thì sao?

Giọng thanh lãnh của Thanh Nhi truyền tới, khiến cho Tần Vấn Thiên không khỏi sửng sốt, có phần sá dị nhìn Thanh Nhi, hắn không ngờ Thanh Nhi sẽ nhắc tới tên Khuynh Thành vào lúc này.

Chứng kiến thần sắc của Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi khẽ cúi đầu, cũng trầm mặc.

Chỉ nghe Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, ôn nhu nói:

- Thanh Nhi, ta không thể cô phụ Khuynh Thành, nhưng cũng sẽ không cô phụ ngươi.

Tần Vấn Thiên khó được có lúc thẳng thắn biểu lộ thái độ như thế, hắn biết mình nên làm ra hứa hẹn với Thanh Nhi, vừa nãy Tần Vấn Thiên nói với Thanh Nhi rằng nếu có thể một đời như thế cũng là nhân gian mỹ sự, câu đầu tiên Thanh Nhi đáp lại là Khuynh Thành thì sao, có thể thấy ở trong lòng Thanh Nhi thật ra đã coi Tần Vấn Thiên hắn là người yêu, nếu không sao lại không phản bác, mà lại nhắc tới Khuynh Thành, hiển nhiên trong lòng nàng vẫn luôn có hắn...

Hơn nữa, tuy Thanh Nhi không quá biết nói chuyện, nhưng nhất cử nhất động của nàng đều mặc nhận quan hệ với Tần Vấn Thiên, nàng một mực chiếu cố hắn trong lặng lẽ, không rời xa hắn nửa bước, thậm chí, nàng đi vào trong thác nước tắm rửa, lúc trở về cũng không tránh né Tần Vấn Thiên, có thể làm được như thế, hiển nhiên Thanh Nhi đã coi hắn là người thân cận nhất.

Ôn nhu trong lặng lẽ cùng với tình ý nồng nàn sau lưng, Tần Vấn Thiên sao có thể không cảm nhận được.

Câu trả lời của Tần Vấn Thiên khiến Thanh Nhi sửng sốt, ngơ ngác đứng chôn chân ở đó, tựa hồ có phần kinh ngạc vì Tần Vấn Thiên đột nhiên nói ra lời như vậy. Nàng lập tức lần nữa xoay người đi tới gian phòng, nhỏ giọng nói:

- Ngươi sớm chút đề thăng thực lực, Khuynh Thành hẳn cũng đợi ngươi rất nhiều năm.

Khuynh Thành, nàng có khỏe không?

Trong gian phòng, Thanh Nhi lẳng lặng nằm ở đó, nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ, lúc này tâm đầu nàng không khỏi nhảy động, hiếm có lúc cảm thấy căng thẳng, phải mãi một lúc sau tâm cảnh nàng mới dần dần bình phục lại được.

Chỉ thấy mắt đẹp của Thanh Nhi khẽ nhấp nháy, ý cười ấm áp phù hiện, dần dần tràn khắp trên mặt, nàng chậm rãi khép mặt, trên mặt lưu lại một mạt đỏ ửng nhàn nhạt, đẹp đến nao lòng, đáng tiếc, Tần Vấn Thiên lại không cách nào hân thưởng được mỹ cảnh như thế!