Thái Cổ Thần Vương

Chương 1081: Thử một lần nữa.



 

Ba người Hoa Thái Hư, Tử Tình Hiến và Quân Mộng Trần lần lượt xuất hiện ở hư không bên cạnh Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi. Nhìn thấy những người đến, Quân Mộng Trần lên tiếng: 

-Sao hả, những tướng cũ của Tiêu môn không làm được gì, bây giờ Song Kiêu minh chuẩn bị vận dụng toàn bộ tông môn để đối phó với năm người của Tần môn nhà ta sao? 

-Tần Vấn Thiên, các ngươi quá càn rỡ rồi! 

Tiêu Lãnh Nguyệt mặt lạnh như sương. Trước đó nàng muốn lấy được Thần Chi Thủ từ trên người Tần Vấn Thiên, thậm chí không tiếc sử dụng mỹ nhân kế. Giờ này lại nhìn thấy Thanh Nhi ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, nàng hiểu rõ bản thân mình từ đầu đến cuối e rằng chỉ là một trò cười trong mắt đối phương. Tần Vấn Thiên chưa bao giờ động qua chút ý nghĩ nào đối với nàng. Hắn và Thanh Nhi – con gái của Trường Thanh đại đế - vốn là một đôi tình lữ. 

-Ngươi đối phó với sư đệ và sư muội của ta, không cho phép ta động tới người Tiêu môn của ngươi sao? 

Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt, thần sắc cũng lạnh lùng, mở miệng nói. 

-Huống chi, năm người bên ta chiến đấu với hơn mười cường giả Tiêu môn của ngươi, đường đường chính chính. Bên ngươi tài nghệ không bằng người, có gì để nói chứ? Đây chẳng lẽ không phải là quy tắc tranh đấu của thiên kiêu thành Cổ Đế? Tiêu Lãnh Nguyệt, ngươi phái các thiên kiêu đối phó hai người sư đệ và sư muội của ta, thật ra ta đã đánh giá cao ngươi rồi. Thì ra ngươi một mỹ nữ xếp hàng thứ sáu trên Đăng Tiên bảng lại tệ hại như thế. 

-Ngươi ngậm miệng. 

Trên người Tiêu Lãnh Nguyệt phóng vụt ra lãnh ý đáng sợ, mở miệng nói: 

-Trước đó các ngươi làm bộ đáng thương nhập vào Tiêu môn ta. Tiêu môn ta bảo vệ sự an nguy cho các ngươi. Không ngờ rằng các ngươi tiểu nhân như thế, một mực lợi dụng ta, đoạt xong Thần Chi Thủ lập tức lộ rõ bộ mặt tiểu nhân. Tiêu Lãnh Nguyệt ta thật là có mắt như mù. 

-Ngươi nói chuyện thật là vô sỉ. 

Tử Tình Hiên không thể nghe nổi lời nào nữa, Tiêu Lãnh Nguyệt không nguyện tiếp thụ giáo huấn thê thảm trước đó, giờ này vẫn còn tự an ủi chính mình. 

-Thị phi đúng sai không cần cãi cọ, không có chút ý nghĩa nào. 

Tần Vấn Thiên đạp chân một cái, lên tiếng nói tiếp: 

-Tiêu Lãnh Nguyệt, ta và ngươi trước kia chưa từng kết thành tử thù. Nếu ngươi còn có chút cốt khí, hãy cùng ta đơn độc đánh một trận kết liễu ân oán đi. 

-Ngươi cho rằng chúng ta nhất định phải độc chiến cùng ngươi sao? 

Sát niệm trên người Huyền Dương rất nặng, bởi vì cái chết của Huyền Tinh, nên hắn và Tần Vấn Thiên đã kết thành tử thù. Hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho Tần Vấn Thiên, nếu có cơ hội hắn tất phải tru diệt Tần Vấn Thiên. 

-Ngươi muốn cho toàn bộ người Song Kiêu minh cùng xông lên sao? 

Tần Vấn Thiên quét nhìn qua Huyền Dương, cười lạnh nói: 

-Thật là nực cười. Chiến đấu như vậy ngươi cho rằng ta sẽ chiến với ngươi sao? Nếu ta muốn đi, trên người của Thanh Nhi tự nhiên có Tiên bảo không gian, ai có thể ngăn được chúng ta chứ? Ta ở lãnh địa của Tiêu môn chờ các ngươi tới. Huyền Dương, ngươi và Tiêu Lãnh Nguyệt coi như là cường giả trên Đăng Tiên bảng, nếu ngươi là nam nhân, hai người các ngươi đánh một trận cùng hai người chúng ta đi. 

Mọi người vừa nghe lời nói của Tần Vấn Thiên thì trong lòng ngầm rúng động. Bọn họ nghĩ tới thân phận của Thanh Nhi cùng với lực lượng mà nàng am hiểu, không khỏi nhủ thầm bọn Tần Vấn Thiên đợi ở đây vốn là đã có chuẩn bị trước rồi. 

Đích xác, nếu như người của Song Kiêu minh muốn liên thủ đối phó với năm người bọn hắn, như vậy Tần Vấn Thiên đích xác không cần thiết phải đối mặt, thẳng thừng và trực tiếp ly khai cho rồi. 

Toàn bộ lực của Song Kiêu minh có hơn trăm thiên kiêu, thậm chí có không ít thiên kiêu có tên trên Đăng Tiên bảng. Như thế bảo năm người Tần Vấn Thiên chiến như thế nào đây? 

Tần Vấn Thiên chờ ở chỗ này, chính là muốn giải quyết cho xong chuyện với giữa hắn và Huyền Dương, Tiêu Lãnh Nguyệt. Hắn và Thanh Nhi chiến với Tiêu Lãnh Nguyệt cùng Huyền Dương. Hai người đối chiến hai người, đánh một trận thật công bình. 

Ánh mắt của các thiên kiêu đều rơi vào trên người Huyền Dương. Một trận chiến này nếu hắn không đáp ứng, tiếp tục lựa chọn vây công, như vậy Tần Vấn Thiên trực tiếp ly khai liền không có chút ý nghĩa nào nữa. Chỉ sợ Huyền Dương cũng sẽ bị người lên án. Dù sao hắn và Tiêu Lãnh Nguyệt là xếp hạng thứ tư và thứ sáu trên Đăng Tiên bảng, Thanh Nhi chỉ đứng thứ năm, thấp hơn so với Huyền Dương hắn. Tần Vấn Thiên tạm thời chỉ là hạng 100 trên Đăng Tiên bảng. 

Mặc dù là hai người đối chiến với hai người, dường như hắn và Tiêu Lãnh Nguyệt cũng có ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn không cần phải e sợ. 

Lời thỉnh cầu khiêu chiến mà Tần Vấn Thiên đưa ra, khiến cho Huyền Dương không có cách nào cự tuyệt. Hắn muốn báo thù cho Huyền Tinh, chỉ có thể dựa vào thực lực mà đánh, dựa vào chính mình để tru diệt Tần Vấn Thiên, chứ không mượn tiên binh, đường đường chính chính mà chiến. Nếu lại tế tiên binh ra giống như lần trước, Tần Vấn Thiên liều mạng, chỉ sợ lại là một kết cục lưỡng bại câu thương. Thanh Nhi cũng có thể đưa hắn đi. 

Chỉ thấy Huyền Dương đưa mắt nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt. Trận đánh lần trước Tiêu Lãnh Nguyệt chiến với Thanh Nhi. Kết cục là nàng chiến bại. Lần này, bên phía nàng cộng thêm một Huyền Dương có thứ hạng trên Đăng Tiên bảng cao hơn Thanh Nhi. Còn đối phương Tần Vấn Thiên chỉ có tu vi tiến bộ một cảnh giới. Đích xác nhìn từ bên ngoài, khả năng hai người bọn họ chiến thắng xem như cực cao, mặc dù Tần Vấn Thiên bước chân vào Thiên Tượng tầng tám, so với bọn họ cũng kém không ít. Tần Vấn Thiên có ưu thế duy nhất chính là tuyệt học Thần Chi Thủ của Nghệ đế. 

Tiêu Lãnh Nguyệt gật gật đầu với Huyền Dương, lập tức ánh mắt hai người đồng loạt chuyển sang nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi. Bọn họ cùng bước chân đi tới chiến trường, nghênh tiếp cuộc chiến thuộc về bọn họ. 

Tần Vấn Thiên nhìn thấy một màn như vậy, hắn và Thanh Nhi cũng bước chân đi lên phía trước. 

Bốn đại thiên kiêu đứng trên hư không, hiển lộ uy lực không ai bì nổi. Bất kỳ người nào cũng đều là nhân vật tuyệt đại thiên kiêu có tài ba trác tuyệt. 

-Ta sẽ đối phó với Thanh Nhi. Ngươi tru diệt Tần Vấn Thiên thay ta. Không được lưu tình. 

Huyền Dương truyền âm nói với Tiêu Lãnh Nguyệt. Hắn xếp hạng thứ tư, cao hơn Thanh Nhi trên Đăng Tiên bảng, còn Tiêu Lãnh Nguyệt lần trước chiến bại trong tay Thanh Nhi. Một trận chiến này sự lựa chọn của hắn chính là hắn sẽ đối phó với Thanh Nhi, để cho Tiêu Lãnh Nguyệt đối mặt với Tần Vấn Thiên. 

-Hiểu rõ. 

Tiêu Lãnh Nguyệt đáp lại. Nhìn vị trí đứng của bốn người, thật ra mọi người liền hiểu rõ ý nghĩ của Huyền Dương và Tiêu Lãnh Nguyệt. 

Lấy mạnh đối với yếu, Huyền Dương thứ hạng cao chiến với Thanh Nhi. Tiêu Lãnh Nguyệt xem ra có thể chiến thắng Tần Vấn Thiên. Cứ như vậy, hai người bọn họ đều có ưu thế, kết cục chiến đấu không cần nói cũng biết. 

Bốn người đua nhau toát ra khí thế mạnh mẽ cùng với Tinh Thần Thiên Tượng mạnh nhất của bản thân mình. Nhìn Tinh Thần Thiên Tượng của Huyền Dương, tinh tượng cổ kính ấy vắt ngang trời, khiến cho người ta cảm thấy Huyền Dương đã đứng vào thế bất bại. Thiên Huyền kính thuật của hắn có thể bắn ngược lại sự công kích, căn bản không thể chiến thắng. 

Tất cả thiên kiêu chung quanh đều nghiêm túc chăm chú nhìn cuộc tỷ thí, bao gồm cả Nam Hoàng Vân Hi. Ba người xếp thứ hạng phía sau nàng đều có mặt, hơn nữa hỗn chiến, chiến đấu như vậy không phải là lúc nào đều cũng có thể nhìn thấy, có thể nói là một trận chiến đấu cực kỳ hiếm có. 

-Tinh tượng của Thanh Nhi công chúa dường như cũng cực kỳ lợi hại. Trong bức đồ phổ không gian tinh tượng đó phảng phất như tích chứa các loại uy năng thuộc loại không gian. Uy thế không gian cường đại bao phủ Thanh Nhi công chúa vào trong đó, thần thánh không thể xâm phạm. 

-Thần Chi Thủ xuất hiện rồi. 

Đúng lúc này, mọi người lại một lần nữa thấy được Thần Chi Thủ, ánh sáng sáng chói lưu động trên lòng bàn tay Tần Vấn Thiên. Rất nhanh, bàn tay của hắn đã bắt đầu lột xác, hóa thành Thần Chi Thủ cực kỳ uy nghiêm, giống như bàn tay thần linh chân chính. 

Phía sau Tần Vấn Thiên có Phong Bằng chi dực thoáng hiện, trên thân thể cao lớn lưu động ánh sáng tiên ma, có huyết mạch chi lực đáng sợ lưu động. 

Oành... 

Tiêu Lãnh Nguyệt ra tay rồi. Bàn tay nàng vỗ đánh ra, trong phút chốc một cổ lực lượng đông diệt hư không đó càn quét ra. Chỉ thấy một mảng lớn không gian trên bầu trời đóng băng đông cứng trong nháy mắt, dường như muốn đóng băng thân thể Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi ngay lập tức. 

Thanh Nhi đánh ra quyền mang hư không màu vàng, tê liệt hết thảy, trực tiếp xé rách lực lượng đông diệt ấy. Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên xuất hiện một thanh trường thương đáng sợ. Vào lúc trường thương này đâm tới, một cổ lực lượng vô hình đáng sợ giống như lực lượng gió lốc chưa biết nhưng có thể trực tiếp phá hủy hết thảy. 

Huyền Dương cũng đã ra tay. Tay hắn cầm trường thương, trực tiếp đâm thẳng tới thân thể Thanh Nhi, nhanh như tia chớp. Tia sáng bên trong tinh tượng điên cuồng giết tới, chèn ép Thanh Nhi đối chiến với hắn. 

Tiêu Lãnh Nguyệt cũng đã xuất thủ với Tần Vấn Thiên. Bước chân nàng đạp xuống, Đông Diệt Kiếp chỉ bay thẳng đến Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc Tần Vấn Thiên cảm giác khắp người lạnh như băng, một cổ lực lượng đông diệt và huỷ diệt muốn xuyên thủng thân thể của hắn. 

Ngón tay ngọc mảnh khảnh của Thanh Nhi đánh tới trường thương của Huyền Dương, phảng phất có từng đạo kiếm sắc bén màu vàng chặt đứt hư không, phá không đánh tới, tiêu diệt hết thảy công kích phía trước. Trường thương của Tần Vấn Thiên vẫn đâm ra thẳng tắp, dùng Thần Chi Thủ phun trào một thương ẩn chứa lực lượng kinh người, điên cuồng phá nát lực lượng đông diệt phía trước. Tiêu Lãnh Nguyệt cảm giác được rõ ràng một cổ lực lượng uy áp vô thượng đang nhắm thẳng tới mình. 

-Thần Chi Thủ. 

Đôi mắt đẹp của Nam Hoàng Vân Hi nhìn chằm chằm đòn công kích của Tần Vấn Thiên. Thần Chi Thủ bạo phát ra lực công kích quả thực kinh người. Hơn nữa công thêm thương pháp của bản thân Tần Vấn Thiên, lực công kích của hắn đã chân chính đạt đến trình độ thiên kiêu Thiên Tượng cửu trọng điền phong. Sau này nếu như hắn bước chân vào cảnh giới Thiên Tượng cửu trọng, dùng Thần Chi Thủ công kích còn đáng sợ hơn nữa. 

Tiêu Lãnh Nguyệt chỉ tay, trong phút chốc một cổ lực lượng đông diệt trực tiếp đóng băng trên trường thương, thậm chí muốn đóng băng Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên. Có một cổ lực lượng kinh người bao trùm lấy thân thể Tần Vấn Thiên, trong nháy mắt ngắn ngủi, nửa phần thân thể của Tần Vấn Thiên phảng phất bị bao trùm bởi lực lượng đông diệt, thân thể sắp bị đông cứng tiêu diệt chết. 

“Tiêu Lãnh Nguyệt lĩnh ngộ quy tắc lực lượng đông diệt, lực lượng của tiên, mặc dù chỉ là hình thức ban đầu nhưng cũng đủ để tru diệt người ở Thiên Tượng cảnh.” 

Nam Hoàng Vân Hi thấy một màn như vậy nhủ thầm một tiếng. Nếu như lực công kích mạnh mẽ của Tần Vấn Thiên đạt tới một trình độ nhất định, dựa vào công kích có thể chống lại Tiêu Lãnh Nguyệt. Thế nhưng hắn không thể nào chống cự quy tắc lực lượng ăn mòn của đối phương công kích. 

Trong con ngươi xinh đẹp của Tiêu Lãnh Nguyệt lộ ra một chút hàn ý. Cặp mắt này phảng phất muốn nhìn xuyên thấu Tần Vấn Thiên. Nhưng mà đúng vào lúc này, chỉ thấy toàn thân Tần Vấn Thiên rúng động một chút, một cổ lực lượng vô thượng phun trào ra từ trên người hắn. Băng sương che lấp trên người hắn trong nháy mắt vỡ vụn ra toàn bộ. Thần Chi Thủ tiếp tục công phạt ra, mang theo ánh sáng sát phạt vô tận, như muốn đánh một cú là tiêu diệt ngay Tiêu Lãnh Nguyệt. 

- Thử một lần nữa. 

Ánh mắt Tiêu Lãnh Nguyệt lóe lên một đạo hàn mang, thấy trường thương đánh tới, thân thể của nàng trực tiếp đóng băng hóa thành một tượng băng. Trên tượng băng lưu động từng luồng lực lượng quy tắc kỳ diệu, cực kỳ đáng sợ. 

Phốc... 

Trường thương hoa mỹ đánh tới, trực tiếp xuyên thấu vào, nhanh chóng đánh nát tượng băng. Ánh mắt của Tiêu Lãnh Nguyệt biến đổi, lần thử này đã có thể khẳng định suy đoán của nàng: Tần Vấn Thiên đích xác đã lĩnh ngộ loại lực lượng kia!