Mọi người ngẩng đầu nhìn người đến từ hư không, thần sắc tất cả đều nghiêm lại.
Là hắn. Không ngờ hắn lại đến rồi.
Trong nháy mắt, dường như mọi người đều ngẩng đầu nhìn về thanh niên từ trên trời giáng xuống đó. Điều này làm cho Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ khác lạ, xem ra người hàng lâm chính là nhân vật siêu phàm. Nam Hoàng Vân Hi cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy.
Tần Vấn Thiên dễ dàng có thể đoán được, có thể khiến cho các thiên kiêu của thành Cổ Đế bị hấp dẫn, thậm chí có sức hút đối với mọi người hơn so với mỹ nữ như Nam Hoàng Vân Hi và Thanh Nhi, đại khái chỉ có hai người. Dù sao thứ hạng của bản thân Nam Hoàng Vân Hi cũng đã cao tới đáng sợ rồi.
Từ khí chất, mặc dù người này nhìn nhẹ nhàng ung dung, nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được loại khí thế bễ nghễ từ trên người hắn. Người này là ai dường như cũng không cần phải đoán nữa rồi.
"Hậu nhân của Tử đế, Tử Đạo Dương."
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Tử Đạo Dương, xếp hàng thứ nhất trên Đăng Tiên bảng, đương kim đệ nhất thiên kiêu trong toàn bộ Cổ Đế chi thành. Như vậy, phóng tầm mắt nhìn cấp độ Thiên Tượng Điên Phong cảnh trong toàn bộ Tiên vực, hắn cũng là nhân vật tuyệt thế số một số hai rồi.
-Lãnh Nguyệt không sao chứ?
Tử Đạo Dương nhìn thoáng qua Tiêu Lãnh Nguyệt bị thương trên mặt đất, sau đó lại nhìn Tần Vấn Thiên.
-Đạo Dương ca ca.
Tuy Tiêu Lãnh Nguyệt bị thương, nhưng vẫn ôn nhu gọi lên, Giọng nói thánh thót như có thể làm cho người ta mất hồn. Điều này khiến vô số người không khỏi thầm than trong lòng. Đây là sự chênh lệch. Tuy đều là những nhân vật thiên kiêu nhưng vẫn là chênh lệch rất lớn. Tiêu Lãnh Nguyệt có vô số người theo đuổi, nhưng cho tới bây giờ đều không tỏ ra thân mật với ai.
Vậy mà khi Tử Đạo Dương xuất hiện, không ngờ Tiêu Lãnh Nguyệt lại xưng hô thân mật như thế, ôn nhu lên tiếng gọi Dương ca ca, khiến cho những thiên kiêu đang theo đuổi Tiêu Lãnh Nguyệt không khỏi sinh ra tâm ý nguội lạnh. Nàng đãi ngộ như vậy làm cho tâm tư bọn họ đều lạnh đi. Nhưng dù sao thì vào thời điểm bọn họ ngẩng đầu nhìn Tử Đạo Dương, lại chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.
Cũng khó trách Tiêu Lãnh Nguyệt, chỉ vì người này là Tử Đạo Dương. Cho dù nàng là mỹ nữ tuyệt thế, nếu như thân phận không đủ, vẫn không có tư cách làm bằng hữu cùng kẻ này.
-Không phải Đạo Dương ca ca đang bế quan tu hành sao? Có chuyện gì mà giờ này rảnh rỗi đi ra rồi.
-Ta nghe nói bên trong Minh sơn có tin tức của Phạm Thiên đại đế, liền đi ra đi một chút.
Tử Đạo Dương mở miệng nói, lập tức ánh mắt của hắn lại nhìn Nam Hoàng Vân Hi, cười nói:
-Hậu duệ của Nam Hoàng thị, hậu nhân của Nữ Đế - Vân Hi công chúa, hôm nay gặp mặt quạ thật danh bất hư truyền.
-Huynh cũng tin tưởng lời đồn về Phạm Thiên đại đế ư?
Nam Hoàng Vân Hi hỏi Tử Đạo Dương.
-Tin tưởng. Bởi vì ta biết có một người đã bước chân vào trong Minh sơn, hơn nữa đã có một đoạn thời gian rất dài rồi. Ta tin tưởng hắn sẽ không chết ở trong đó.
Tử Đạo Dương mỉm cười gật đầu, khiến cho Nam Hoàng Vân Hi lộ ra một chút sắc mặt khác lạ:
-Huynh nói hắn sao?
Người có thể làm cho Tử Đạo Dương chú ý không nhiều lắm, trong toàn bộ thành Cổ Đế đại khái có mấy người mà thôi. Vậy mà Tử Đạo Dương nói có một người bước chân vào Minh sơn đã lâu, hiển nhiên là người này đã lâu không hiện thân tại Cổ Đế chi thành.
Nghe được đối thoại giữa hai người, trong lòng mọi người chợt nghiêm lại, trong nháy mắt đoán được bọn họ ám chỉ là người phương nào. Tử Đạo Dương là đệ nhất trên Đăng Tiên bảng. Nam Hoàng Vân Hi đứng thứ ba Đăng Tiên bảng. Vậy người mà hai người bọn họ ám chỉ chỉ có thể là vị tồn tại giữa hai người bọn họ, một người rất ngoan cường và cực kỳ nổi danh. Hắn biến mất lâu như thế, không ngờ là đi tuyệt địa Minh sơn của Cổ Đế chi thành. Thật ra rất là ghê ghớm đấy.
-Ngoài hắn ra còn có người nào nữa chứ. Hắn không tiếc hết thảy muốn chiến thắng ta, cướp lấy vị trí thứ nhất trên Đăng Tiên bảng của ta. Thậm chí bước chân vào Minh sơn tìm cơ duyên, thật là độc ácđối với chính mình. Giờ này có tin tức truyền ram rằng có thể trong Minh sơn có truyền thừa của Phạm Thiên đại đế. Nếu thật sự bị hắn lấy được. . .
Ánh mắt Tử Đạo Dương lóe ra một tia sắc nhọn. Ở thành Cổ Đế này, người duy nhất có thể làm cho hắn có một chút kiêng kỵ đại khái cũng chỉ có người đó.
Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đã từng bước chân vào Minh sơn, dường như vẫn chưa gặp được người sống. Giờ này nghe Tử Đạo Dương nói dường như người đó đang ở trong Minh sơn. Như vậy, thậm chí có thể thông qua được vách núi phù văn kia, nếu như hắn gặp Tiểu Hỗn Đản thì sao?
Nghĩ vậy Tần Vấn Thiên không khỏi có chút âu lo. Tiểu Hỗn Đản cảm giác được lực lượng triệu hóan, hẳn là có gặp gỡ riêng của mình, Tần Vấn Thiên mới thả nó ở trong Minh sơn. Nhưng Tần Vấn Thiên vẫn có chút lo lắng cho an nguy của tên khốn này.
Đúng lúc này, đôi mắt của Tử Đạo Dương chợt nhìn Thanh Nhi ở phía sau Tần Vấn Thiên, mỉm cười nói to lên:
-Thanh Nhi muội muội.
Lời vừa nói ra, không ít người đua nhau lộ ra chút thần sắc thú vị. Tiêu Lãnh Nguyệt gọi hắn là Đạo Dương ca ca, nhưng mà Tử Đạo Dương chỉ lãnh đạm gọi nàng ta là Lãnh Nguyệt. Hắn lại gọi Nam Hoàng Vân Hi là Vân Hi công chúa. Nhưng khi xưng hô đối với Thanh Nhi công chúa hắn lại gọi Thanh Nhi muội muội. Ba kiểu xưng hô hoàn toàn khác biệt. Đối với Lãnh Nguyệt là thân quen; đối với Nam Hoàng Vân Hi là khách khí; còn xưng hô đối với Thanh Nhi công chúa thì tỏ ra rất gần gũi.
Hắn vừa đến liền trao đổi cùng ba đại mỹ nữ tuyệt thế của thành Cổ Đế , phong khinh vân đạm. Sự tự tin này không phải ai cũng có thể có được. Dù sao ba vị mỹ nữ tuyệt thế kia đều nằm trong mười hạng đầu của Đăng Tiên bảng.
Nhưng mọi người đã thấy gương mặt của Thanh Nhi công chúa tựa hồ có vẻ không vui, quét nhìn Tử Đạo Dương lạnh như băng.
-Trường Thanh thúc phụ thường xuyên tới nhà ta làm khách, thân thiết với phụ thân ta như là huynh đệ. Thúc phụ xem phụ thân ta như là huynh trưởng. Ta cũng sớm nghe thúc phụ nói qua về muội, chỉ là một mực không thể gặp một lần. Ngày hôm nay gặp nhau tại Cổ Đế chi thành, vô tình nhận ra muội. Tuổi của ta lớn hơn muội, hơn nữa quan hệ bậc cha chú, xưng một tiếng muội muội cũng không quá đáng. Thanh Nhi muội muội đừng trách móc. Đây cũng là yêu cầu của thúc phụ ngày đó đối với ta, nếu như có gặp muội ở bên ngoài nhớ chiếu cố đến muội. Tuy nhiên với thực lực của Thanh Nhi muội muội, thật ra cũng không cần ta chiếu cố.
Tử Đạo Dương mỉm cười nói. Nếu là người khác xưng hô Thanh Nhi công chúa hoặc có ý thân cận như vậy, hoặc là lợi dụng, nhưng Tử Đạo Dương nói như thế mọi người lại cảm giác cực kỳ bình thường.
Quan hệ giữa những nhân vật cấp Tiên Đế có chút rắc rối phức tạp, đám hậu bối cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Tử đế chính là một trong Tiên Đế siêu cường ở Tiên vực, nhân vật dưới trướng trái phải hai bên đều có mấy vị Tiên Đế , Trường Thanh đại đế xưng hắn một tiếng huynh trưởng cũng không phải là lạ.
-Ngươi cứ trực tiếp xưng tên của ta đi.
Thanh Nhi cất giọng lạnh như băng nói. Tử Đạo Dương nhìn nàng, lập tức mỉm cười gật đầu nói:
-Cũng được. Sau này nếu như ra khỏi thành Cổ Đế , Thanh Nhi có rảnh rỗi theo thúc phụ đi tới nhà ta một chuyến.
Thanh Nhi không trả lời. Ánh mắt Tử Đạo Dương lại nhìn qua Tần Vấn Thiên và Huyền Dương, chỉ nghe đầu tiên là hắn nói với Huyền Dương:
-Đều là người quen. Không cần thiết phải tranh phong như thế. Huyền Dương, ngưng chiến đi, nể mặt mũi của ta, dẫn Lãnh Nguyệt và người Song Kiêu minh của ngươi rời đi.
Huyền Dương thần sắc cứng lại, hơi có vẻ khó coi. Dường như Tử Đạo Dương có ý biểu lộ ra quan hệ không cạn giữa hắn và Thanh Nhi. Nếu như vậy, chẳng phải là muốn cho Huyền Dương hắn từ nay về sau bỏ qua việc báo thù cho Huyền Tinh hay sao?
-Sao hả?
Tử Đạo Dương thấy Huyền Dương trầm mặt, không khỏi nhíu nhíu mày.
-Nếu ngươi đã lên tiếng, trận chiến đấu này ta có thể bỏ qua. Tuy nhiên, Tần Vấn Thiên đả thương tướng cũ của Tiêu môn, lại đánh Lãnh Nguyệt trọng thương, chẳng lẽ cứ quên đi sao?
Huyền Dương ngẩng đầu nhìn Tử Đạo Dương và nói.
Mặc dù Huyền Dương đứng hạng thứ tư trên Đăng Tiên bảng tại thành Cổ Đế, danh chấn một phương,người có thể áp chế được hắn không nhiều lắm, nhưng Tử Đạo Dương đã lên tiếng thì dù sao hắn vẫn phải nể tình. Vô luận là thực lực của tự thân, hay là thân phận bối cảnh, hắn và Tử Đạo Dương đều có chênh lệch không nhỏ.
Tuy nói thành Cổ Đếcó rất nhiều người là hậu nhân của đế vương, nhưng đế vương cũng có sự phân chia mạnh yếu, thậm chí Tiên Đế cũng như thế. Phụ thân của Tử Đạo Dương - Tử đế - chính là một vị đại đế siêu cường của Tiên vực, dưới trướng còn có Tiên Đế. Tử đế so với phụ thân Huyền đế của Huyền Dương đâu chỉ mạnh hơn một bậc mà thôi.
Cũng giống như vậy, đây cũng là nguyên nhân ngày đó Tiêu đế tiên niệm xuất hiện, lại không dám làm nhục Thanh Nhi. Phía sau Thanh Nhi có Trường Thanh đại đế cùng với Cơ đế, đều mạnh hơn so sánh với Tiêu đế. Hậu bối tranh phong bất kể ai thắng ai thua, trưởng bối đều không nên nhúng tay. Nếu như Tiêu đế hắn nhúng tay vào làm nhục Thanh Nhi, như vậy một khi bị Trường Thanh đại đế và Cơ đế biết được, chỉ sợ sẽ nhìn Tiêu đế hắn bằng con mắt không được thuận hòa rồi.
Tử Đạo Dương nghe được lời Huyền Dương nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
-Huyền Dương nói cũng không phải không có lý. Ngươi làm Lãnh Nguyệt bị thương nặng, ta yêu cầu Huyền Dương ngưng chiến. Ngươi nên nói lời xin lỗi Lãnh Nguyệt một tiếng có được không?
Tần Vấn Thiên nhìn thiên kiêu tuyệt đại Tử Đạo Dương đệ nhất trên Đăng Tiên bảng, thời khắc này hắn còn chưa rõ vì sao đối phương lại xuất hiện ở nơi này, sao giống như một người hoà giải vậy, dường như muốn mọi người cần phải nể mặt mũi hắn, chỉ đơn thuần là vì để biểu hiện chính bản thân hắn sao?
Với thân phận của Tử Đạo Dương hoàn toàn không cần như thế.
Tần Vấn Thiên thần sắc lạnh lùng. Hắn nhìn Tử Đạo Dương nhưng lại không cảm thấy thuận mắt cho lắm. Một tiếng Thanh Nhi muội muội, tuy rằng hắn nói một cách thẳng thừng ngay ngắn, nhưng vẫn khiến cho Tần Vấn Thiên không thích. Hơn nữa, hắn dựa cái gì mà bảo Huyền Dương ngưng chiến, bảo hắn nói lời xin lỗi?
Huyền Dương và Tần Vấn Thiên có mối thù giết địch. Hắn đánh bại Tiêu Lãnh Nguyệt là do đối phương đến xâm phạm. Tử Đạo Dương can thiệp áp đặt, nói trắng ra là ỷ vào thực lực của mình để dọa người. Nếu như đổi lại là một người khác, liệu Huyền Dương có thỏa hiệp hay không?
-Vì sao ta phải nói xin lỗi?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Tử Đạo Dương.
Đồng tử trong mắt mọi người hơi co lại. Người trước mắt Tần Vấn Thiên là Tử Đạo Dương, đệ nhất Đăng Tiên bảng. Ngay cả Huyền Dương ở trước mặt hắn cũng phải thỏa hiệp. Tần Vấn Thiên lại hỏi vì sao?
Ai cũng hiểu rõ, đương nhiên là dựa vào thực lực mạnh mẽ.
-Ngươi hỏi ta vì sao ư?
Tử Đạo Dương nở nụ cười, lên tiếng.
-Tuy rằng ngươi đã có được tuyệt học Thần Chi Thủ của Cổ Chi đại đế, dựa vào nó đánh bại Lãnh Nguyệt. Nhưng cho dù cảnh giới của ngươi đến Thiên Tượng cửu trọng, cũng chưa đủ để khiến cho ta nhìn tới.
-Ha ha.
Tần Vấn Thiên cười lạnh.
-Ta đã nói, giao phong ở thành Cổ Đế, tại sao lại có chuyện có người xin lỗi. Rõ ràng là ngươi muốn lấy thế áp đặt ta, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy.
Nói trắng ra là người ở nơi này đều e ngại Tử Đạo Dương.Hắn vừa xuất hiện là giao lưu trao đổi cùng ba đại mỹ nữ tuyệt sắc, không ngoài việc cậy vào thân phận và thực lực tự thân.
- Ta tiến vào Thiên Tượng cửu trọng ai mạnh ai yếu, tranh chấp cũng không có ý nghĩa, nhưng bằng vào một câu nói của ngươi, khiến cho ta giũ bỏ thể diện nói lời xin lỗi, ngươi không khỏi quá tự coi trọng chính mình quá rồi.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói.
-Nếu đã như vậy, ta không làm khó hắn.
Nói đoạn, thần sắc của hắn lại trở nên nhu hòa, nhìn Huyền Dương nói:
-Huyền Dương, chuyện này dừng ở đây. Trường Thanh thúc phụ đã từng dặn dò ta chăm sóc Thanh Nhi. Những lời nói lúc nãy của ngươi ta cũng hiểu rồi, sau này không được trở lại gây sự