Thái Cổ Thần Vương

Chương 1087: Tám cái quan tài gỗ.



Tử Đạo Dương là con của Tử đế, đứng đệ nhất trên Đăng Tiên bảng.  

             Trong khoảnh khắc này bị người ta bóp cổ nói không ra lời trên không trung, phảng phất chỉ cần lão giả kia dùng một ý niệm là có thể đoạt tính mạng của hắn.  

             Tất cả các thiên kiêu đều cực kỳ khẩn trương. Lão giả áo xám đưa mắt nhìn Tử Đạo Dương, khoảng không trong cặp đồng tử phảng phất như nhìn thấu vào Tử Đạo Dương.  

             Oành...   

             Một cổ chấn động kịch liệt đột nhiên càn quét ra. Từ trên người Tử Đạo Dương truyền ra một giọng nói:   

             -Các hạ là ai?  

             -Đây không phải là giọng nói của Tử Đạo Dương.  

             Mọi người thần sắc chấn động lên. Tử đế tất nhiên là Tử đế đại đế của Tiên vực.  

             Ánh mắt lão giả xuyên thấu hết thảy, vẫn đưa mắt nhìn Tử Đạo Dương, trong con mắt của lão xuất hiện hình bóng của Tử đế.  

             -Ta là ai ư? Vậy ngươi là ai?  

             Lão giả áo xám vẫn không buông Tử Đạo Dương ra, trong giọng nói lộ ra một ý thương tang qua năm tháng. Hắn quên mình là ai, quên hết thảy rồi.  

             -Bổn tọa Tử đế của Tiên vực, khuyển tử của ta đi tới nơi này để tôi luyện, mong rằng các hạ hạ thủ lưu tình.  

             Âm thanh của Tử đế lại truyền ra lần nữa. Lão giả áo xám mắt sáng lên, thản nhiên nói:   

             -Tử đế. . . Thực lực ngươi không tệ. Con của ngươi ta phải thả sao?  

             Hắn như đang lầm bầm lầu bầu, trên người Tử Đạo Dương phun trào khí thế đáng sợ, nhưng lại thấy trong bàn tay lão giả áo xám có lực lượng vô tận, cả vùng không gian đè nén chí cực. Lão đưa mắt nhìn Tử Đạo Dương, mở miệng nói:   

             -Tử đế, ngươi ở đây phản kháng ta sao? Thôi vậy, nếu con trai ngươi đến nơi này, ta sẽ tha cho hắn.  

             Nói đoạn bàn tay lão quăng ra, ném thân thể của Tử Đạo Dương ra xa. Đám người trông thấy một màn như vậy lại chấn động trong lòng. Lão giả trước mặt, đừng nói chi là Tử Đạo Dương, cho dù là Tử đế, dường như lão cũng không thèm để ý. Dĩ nhiên, cũng có thể là lão nhân thần bí này đã quên hết thảy, lão không biết bất cứ cái gì.  

             Như thế mà lão vẫn ở tại chỗ này, rốt cuộc là tại sao?  

             Ánh mắt thần bí của lão giả lại quét qua các thiên kiêu. Trong con ngươi trống rỗng, hai tròng mắt phảng phất như muốn xuyên thấu mọi người, có thể nhìn thấu qua tất cả.  

             -Quá kém. Nhiều người kém cỏi vậy sao, tới đây có tác dụng gì chứ?  

             Lão giả thở dài một tiếng. Mọi người hoàn toàn không còn gì để nói. Những nhân vật thiên kiêu của thành Cổ Đế bị lão nhân thần bí này nói là quá kém. Vậy thiên tài trong mắt lão nhân thần bí là nhân vật như thế nào đây?  

             -Thôi thôi, cứ theo số phận vậy.  

             Lão nhân thần bí lần nữa thở dài, lập tức thân thể lão bay lên không, chỉ tới vị trí lộ ra khí Đế vương thuần khiết, thân hình lão mới nhoáng lên, lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Thậm chí đám người không thấy được lão đã đi khỏi bằng cách nào. Đây là nhanh đến mức cực hạn, tầm mắt của bọn họ đều không thể theo kịp.  

             -Thật là lão quái vật.  

             Quân Mộng Trần lẩm bẩm nói nhỏ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lời hắn vừa dứt, đột nhiên cảm thấy một cổ uy thế đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Quân Mộng Trần thần sắc cứng đờ. Một bàn tay từ trên trời giáng xuống, túm lấy hắn nhấc lên.  

             -Mộng Trần. . .  

             Tần Vấn Thiên biến sắc, cầu xin:   

             -Tiền bối thủ hạ lưu tình.  

             -Trong những người này, ngươi là một trong mấy người mà ta xem không tệ. Ta không thể giết ngươi, ngươi đi qua đi.  

             Chỉ thấy bàn tay kia vung lên, thân thể Quân Mộng Trần lập tức bay thẳng ra ngoài phía trước, tới phiến địa vực màu xám tro.  

             Bàn tay lập tức biến mất, phảng phất như trước giờ chưa từng có ai tới đây. Uy năng cỡ này càng làm cho người ngậm miệng thật chặt, không dám nhiều lời.  

             -Đi thôi.  

             Mọi người tiếp tục đi về phía trước, nhìn luồng gió lốc hai màu xông thẳng lên trời, khí chất hoàn toàn khác biệt. Trong lòng mọi người đều xuất hiện rất nhiều nghi vấn cùng một lúc. Nơi này đúng thật là di tích của Phạm Thiên đại đế sao?  

             Hai loại khí tức tuyệt đối khác nhau đó đều là được Phạm Thiên đại đế lưu lại ư?  

             Hay là ngoại trừ Phạm Thiên đại đế ra, còn có di tích của một vị Cổ Chi đại đế nào khác tồn tại ở nơi đây?  

             Cuối cùng, đám người tới nơi khí tức hai màu này. Đây là di tích của hai tòa động phủ cổ, bên trái có khí tức màu xám tro âm lãnh, bên phải là khí thế đế vương thuần khiết ánh sáng vàng vạn trượng. Đi tới nơi này, mọi người không khỏi tỏ ra do dự: bọn họ nên lựa chọn đi vào nơi nào đây?  

             -Tiểu Hỗn Đản ở bên trong!  

             Tần Vấn Thiên nhìn động phủ có khí tức màu xám tro, động phủ cổ tọa lạc nơi đây, khí thế phóng lên trời. Di tích của Cổ Chi đại đế lưu lại từ vô số năm trước, không ngờ vẫn có uy thế như vậy, không hề tiêu tan.  

             -Đây hẳn là do Phạm Thiên đại đế lưu lại.  

             Đám người nhìn cổ khí thế bên trái kia. Phạm Thiên đại đế đã từng là nhân vật sát thần tàn nhẫn danh chấn Tiên vực, đã từng đánh một trận tru diệt tám vị Tiên Đế, có thể thấy đáng sợ đến bực nào. Hung danh của ông ta chấn nhiếp muôn đời. Khí thế của ông ta tất nhiên có ý lạnh ngập trời, cực kỳ bá đạo, giống như uy thế của cổ di tích bên trái này vậy.  

             -Các ngươi muốn đi bên nào?  

             Tần Vấn Thiên hỏi.  

             Thanh Nhi không trả lời, đương nhiên là nàng đi theo Tần Vấn Thiên.  

             -Đều phải xem hai bên, ta không có ý kiến.  

             Hoa Thái Hư thản nhiên nói.  

             -Ta đi bên phải, Mộng Trần đi bên nào?  

             Tử Tình Hiên cảm nhận được vẻ thuần khiết của khí tức liền mở miệng nói.  

             -Ta cũng muốn đi bên phải.  

             Nam Hoàng Vân Hi lên tiếng.  

             -Vậy thì tốt. Ta và Thanh Nhi đi bên trái. Ba người Nam Hoàng các ngươi đi bên phải. Nam Hoàng chăm sóc mấy người bọn họ nhé.  

             Tần Vấn Thiên nói, tất nhiên hắn phải đi nhìn xem Tiểu Hỗn Đản hiện giờ ra sao rồi. Thanh Nhi và hắn cùng đi chung một lối. Nam Hoàng thực lực mạnh có thể chiếu cố ba người còn lại.  

             -Được.  

             Nam Hoàng Vân Hi gật gật đầu. Lập tức sáu người phân cách ra. Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đi hướng bên trái.  

             Hai bên trái, phải đều có người đi tới trước. Người đi bên trái nhiều hơn một chút. Điều này dĩ nhiên là bởi vì lời đồn về Phạm Thiên đại đế. Sự tích về Phạm Thiên đại đế quá mức kinh người.  

             Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đi vào trong động phủ. Toà động phủ này tựa như được hình thành từ thiên nhiên, chỉ có cổ khí thế kia là hậu thiên dưỡng thành. Khi đi vào động phủ bên trong núi cổ, trên mặt đất có không ít thi cốt, hình ảnh này khiến người ta đột nhiên khẩn trương lên. Xem ra nơi này cũng không dễ dàng đặt chân như vậy, không cẩn thận tiếp theo sẽ có nguy cơ tới sinh mệnh.  

             -Cổ quan.  

             Đúng lúc này, đám người chỉ thấy phía trước động phủ có vài bãi đá, không ngờ lại có quan tài ở đấy. Quan tài được chế tạo bởi vật liệu đặc thù, ngàn vạn năm không mục nát.  

             -Tử Đạo Dương ở đó.  

             Lúc này đám người chỉ thấy Tử Đạo Dương ngồi xếp bằng bên cạnh động phủ, dường như hắn đang nhắm mắt dưỡng thần.  

             -Hắn xảy ra chuyện gì?  

             -Trong quan tài bằng gỗ này có cái gì?  

             Đám người từng bước một đi về phía trước. Một lát sau có người đi tới quan tài, đưa mắt nhìn vào bên trong.  

             Các thiên kiêu nhìn theo người đó, chỉ thấy thiên kiêu ấy đưa mắt thăm dò vào trong quan tài.  

             - Ah...   

             Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Thân thể người nọ lui nhanh, té lăn trên đất. Tiếng hét thê thảm đến cùng cực, khiến cho từng ánh mắt đồng thời rơi xuống trên người hắn. Mọi người chỉ thấy hai mắt của thiên kiêu chảy máu, cực kỳ đáng sợ.  

             -Cái gì vậy?  

             Mọi người thần sắc cứng đờ, đua nhau nhìn chằm chằm tới quan tài. Những thiên kiêu khác muốn ghé mắt nhìn vào quan tài thì vội vàng ngừng lại, không còn dám bước lên trước một bước nào nữa.  

             Đông…  

             Đám người khẽ chấn động trong lòng, trong quan tài gỗ dường như xuất hiện âm thanh lạ, lập tức thấy trong đó có một đôi tay đặt lên mép quan tài. Đôi tay này cực kỳ tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Khí tức âm lãnh bao phủ bên trong động phủ, mọi người đều cảm nhận được rất áp ức.  

             Ngay tức khắc, đám người trông thấy một cái đầu thò ra ngoài từ trong quan tài gỗ. Cái đầu chuyển hướng nhìn quanh mọi người. Vừa nhìn, mắt của tất cả mọi người đều đau nhức kịch liệt, phảng phất như bị mũi tên nhọn màu máu xuyên thấu qua, bắn vào đôi đồng tử của bọn họ. Một cổ ý chí cường đại vọt thẳng vào trong đầu của đám người, bọn họ phảng phất như lâm vào một thế giới màu máu. Một hình dáng quân lâm thiên hạ đáng sợ đứng ở trước mặt bọn họ, cầm trong tay roi dài màu máu, đang tiến hành tra hỏi đối với bọn họ.  

             Tần Vấn Thiên cũng giống như mọi người, ngay khi hai mắt đổi hướng, mọi người ai cũng trải qua tình cảnh giống như nhau. Hắn nỗ lực tránh ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình trong quan tài gỗ ở phía trước. Đây là một thân hình cực kỳ uy nghiêm, phảng phất là bá chủ thiên hạ, có thần uy vô thượng.  

             "Tám cái quan tài gỗ."  

             Tần Vấn Thiên chú ý tới trong động phủ có tám cái quan tài, nghĩa là có tám vị như thế này.  

             “Đại đế. . .”  

             Một âm thanh đáng sợ hiện lên trong đầu Tần Vấn Thiên. Tám vị này là tám vị Tiên Đế đỉnh cấp chiến vong ngày xưa ư?  

             Thi thể của bọn họ bị Phạm Thiên đại đế đặt ở nơi này sao?  

             Đùng, đùng. . .  

             Từng tiếng vang đáng sợ truyền ra, chỉ thấy trong bảy quan tài khác đều có tiếng động lạ truyền đến. Một đôi tay xuất hiện ở quan tài bên cạnh, vô số hình bóng xuất hiện, đứng lên từ bên trong quan tài gỗ. Khoảnh khắc các bóng người đó mở mắt ra, toàn bộ đều lộ ra một cổ uy thế không ai bì nổi.  

             Oành…  

             Một người trong đó đạp bước ra. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn. Tất cả thiên kiêu trong động phủ đều bị ép xuống, nằm sấp trên mặt đất, kể cả Tử Đạo Dương đang nhắm mắt tu dưỡng ở gần đó.  

             Chỉ thấy trong đám người, Cốt Ma đứng hàng thứ tám Đăng Tiên bảng giãy dụa đi lên phía trước. Ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào hình bóng một vị trong quan tài gỗ leo ra ngoài kia. Toàn thân hình bóng ấy phun trào ra ánh sáng loá mắt, trong cơ thể dường như cũng chứa lực lượng thần bí.  

             -Hậu bối Cốt Ma bái kiến tổ tiên.  

             Cốt Ma quỳ hai đầu gối xuống đất, cung kính dập đầu trước hình bóng đó. Thân thể hình bóng đó run lên, lập tức cánh tay phảng phất xuất hiện trong hư vô, trực tiếp nhấc Cốt Ma lên, hai tròng mắt vô thần không động nhìn chăm chú vào Cốt Ma.  

             -Tổ tiên, con là Cốt tộc nhân, đời sau của tổ tiên.  

             Cốt Ma thần sắc hoảng hốt, nói to lên.  

             -Cốt Ma chính là Cốt tộc nhân truyền thừa vô số năm trong Tiên vực. Thân ảnh đi ra từ trong quan tài gỗ không ngờ lại là tổ tiên của Cốt Ma. Đây là Tiên Đế. Năm đó Tiên Đế bị Phạm Thiên đại đế tru diệt, thân thể của bọn họ không ngờ vẫn chưa bị hủy. Phạm Thiên đại đế mang bọn họ đến nơi này, đặt vào trong quan tài.  

             Có người cả kinh kêu lên. Mọi người lập tức đều lộ ra thần sắc khiếp đảm.  

             Đại đế, tám nhân vật đại đế, bọn họ đều đã vẫn lạc rồi sao?  

             Như vậy thân ảnh xuất hiện ở trước mắt này là cái gì? Phạm Thiên đại đế đã luyện chế bọn họ thành khôi lỗi ư?  

             -Phạm Thiên đại đế, ngươi thật là ác độc. Nơi này có truyền thừa của ngươi sao?  

             Ánh mắt Cốt Ma nhìn sâu vào động phủ.  

             "Truyền thừa. Truyền thừa của Phạm Thiên đại đế có năng lực như thế nào? Trong cổ tịch có ghi lại Các đời Cổ Chi đại đế của Tiên vực, e rằng chỉ có mấy người là có thể sánh vai cùng cùng Phạm Thiên đại đế. Năng lực mà ông ta tinh thông nào chỉ có một loại mà thôi."  

             Mọi người ngầm chấn động ở trong lòng. Nếu thật sự có truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, tất sẽ dẫn tới phong ba như thế nào.