Thái Cổ Thần Vương

Chương 1104: Có cần phải cao hứng không?



Khuyết Thiên Nghệ năm đó được Đông Thánh Tiên đế thu làm đệ tử thân truyền. Hắn là hậu nhân của Khuyết Nguyệt tiên vương, hắn và Tần Vấn Thiên cũng từng ở trong thế giới lạp tử. Nhóm người Hoa Thái Hư cùng xuất hiện, Đông Thánh Tiên đế đi tới thu đồ đệ, cuối cùng thu nhận Khuyết Thiên Nghệ làm đệ tử thân truyền, thừa kế y bát của Đông Thánh Tiên đế.

Hắn có địa vị cực cao tại Đông Thánh Tiên môn, bản thân có thiên phú kinh người lại chịu khó nỗ lực tu hành, bước vào cảnh giới Thiên Tượng tầng chín đã khá lâu, hiện giờ chỉ cần tạo thành Tiên đài, thành tựu Tiên vị.

Lần này, hắn soái lĩnh không ít đệ tử Đông Thánh Tiên môn đi tới thành Cổ Đế tu hành. Những người này đều là những nhân vật trọng yếu trong Đông Thánh Tiên môn, thiên phú xuất chúng. Cô Tô Thiên Kỳ năm đó cực kỳ chói sáng trong thịnh thế trăm năm một lần ở Đông Thánh Tiên môn, được Đông Thánh Tiên đế thu làm đệ tử thân truyền, cũng chính là sư đệ của hắn. Một tháng trước, Cô Tô Thiên Kỳ cũng bước chân vào Thiên Tượng tầng chín.

Ngoại trừ hai người bọn họ là đệ tử thân truyền ra, một số vị khác là đệ tử ký danh của Đông Thánh Tiên đế. Những người khác cũng đều là truyền nhân của Tiên vương thuộc Đông Thánh Tiên môn. Đội hình của đoàn người bọn họ có thể nói cực kỳ cường đại, vì thế cho dù đi tới thành Cổ Đế nơi này là chỗ thiên kiêu đông như mây trên trời, bọn họ vẫn cực kỳ tự tin. Đối với bọn họ, ở nơi này họ có thể gây dựng một thế lực siêu cường, càn quét thành Cổ Đế.

Bọn họ vừa bước chân vào thành Cổ Đế không lâu, lại có tông môn nhỏ có mắt mà không tròng, muốn đánh cướp bọn họ, trong cơn nóng giận bọn họ đã đánh vào tổng bộ tông môn này, nghiền ép đả thương tông chủ của đối phương, từ đó mới tha. Bây giờ đi tới nơi này, chỉ là một câu nói đùa mà thôi, vậy mà một tiểu nha đầu Thiên Tượng Thất Trọng cảnh lại la hét yêu cầu bọn họ xin lỗi. Thật là quá mức nực cười.

Bởi vậy, Khuyết Thiên Nghệ thấy đối phương không buông tha, quát bảo đối phương cút xéo không chút khách khí.

- Ngươi. . .

Triệu Hân Nhi chỉ ngón tay vào đối phương, lạnh như băng nói:

- Các ngươi bất kính đối với Nam Hoàng và Thanh Nhi công chúa, giờ này lại dám bảo tông chủ tông môn ta tới đây. Chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Ầm…

Khuyết Thiên Nghệ lập tức vỗ bàn tay lên bàn, trong khoảnh khắc chiếc bàn bọn họ đang ngồi vỡ nát rớt xuống, trên người hắn phun trào từng luồng hàn ý lạnh thê lương, Khuyết Thiên Nghệ nhìn Triệu Hân Nhi, trong con ngươi của hắn như có một luồng lãnh nguyệt lạnh như băng.

Giờ khắc này khí tức trong trà lâu đột nhiên khẩn trương lên, thiên kiêu xấu xí vừa rồi nói năng lỗ mãng ấy nhìn chằm chằm Triệu Hân lên tiếng:

- Ngươi thật đúng là cho thể diện mà không biết dùng, đừng nói là bất kính, cho dù mỹ nữ tông môn nhà ngươi đưa tới cửa, nhận hay không còn phải xem tâm tình của chúng ta như thế nào nữa.

- Vô sỉ.

Triệu Hân thấp giọng mắng. Bất chợt thân hình thanh niên xấu xí lập lòe đi ra khỏi chỗ ngồi, tốc độ của hắn cực nhanh, như một cái bóng vậy, giơ tay đánh tới Triệu Hân Nhi, thân thể người xấu xí vẫn còn như quỷ mỵ, một bàn tay xẹt qua mặt Triệu Hân Nhi, lập tức trong nháy mắt về tới chỗ cũ, nhanh như một cơn gió.

- Làn da rất non.

Thanh niên xấu xí đưa tay đặt trước lỗ mũi ngửi một cái rồi nói:

- Muốn đưa hai vị mỹ nữ trong tông môn ngươi đến đây cho bổn công tử sờ hay không?

Trong ánh mắt tà dị của hắn lộ rõ ý nghĩ trêu đùa, Triệu Hân Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ, trên người nàng hàn ý phun trào, đã thấy Lãnh Bình Triều giữ nàng lại, truyền âm nói:

- Hân Nhi, bình tĩnh một chút, những người này không hiền lành gì, chúng ta đi tìm người của Tần môn.

Triệu Hân Nhi cứng đờ thân thể, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm thanh niên xấu xí, sự sỉ nhục này đối với một nữ tử như nàng có thể nói khó chịu đến bực nào.

- Đi.

Lãnh Bình Triều kéo Triệu Hân Nhi lui về phía sau, chuẩn bị rời đi.

- Vậy đã muốn đi sao?

Khuyết Thiên Nghệ lạnh lùng lên tiếng, hàn ý bao phủ trong trà lâu. Khách quan trong trà lâu đều cảm nhận được khí tức này, đua nhau biểu hiện thần sắc thú vị. Người này thực lực rất mạnh, thậm chí đoàn người này đều là những nhân vật lợi hại, nhất định là môn hạ của một thế lực tiên đế nào đó tại Tiên vực, mười phần ngạo khí.

Hơn nữa, ngay cả Tần môn mà bọn họ cũng không biết, cũng không biết danh tiếng của Nam Hoàng và Thanh Nhi công chúa, hiển nhiên là mới vừa vào thành Cổ Đế không lâu, cho nên mới phát sinh cảnh tượng ở trước mắt.

Từ khi Tần môn lũng đoạn hạng ba, hạng tư và hạng năm trên Đăng Tiên bảng, thành Cổ Đế không ai đi tìm qua bọn họ gây phiền toái nữa, ngay cả Ma Tà cũng nhất thời mai danh ẩn tích. Hiện giờ đoàn người này mới vừa vào thành Cổ Đế liền khiêu khích Tần môn như vậy, cũng thật thú vị, kế tiếp có thể xem náo nhiệt đây mà.

Người thành Cổ Đế đều là thiên kiêu, tâm cao khí ngạo, những người này điên rồ như vậy, người trong trà lâu cũng lười nhắc nhở bọn họ, chỉ an tĩnh nhìn xem là được.

- Các hạ còn muốn như thế nào?

Lãnh Bình Triều hỏi. Triệu Hân Nhi lại phẫn nộ nhìn chằm chằm Khuyết Thiên Nghệ.

- Nàng kia ở lại. Ngươi có thể đi, đi gọi người tông môn ngươi tới đây.

Khuyết Thiên Nghệ chỉ vào Triệu Hân rồi nói, bảo Triệu Hân Nhi ở lại đây, còn Lãnh Bình Triều đi gọi viện binh.

Một vài thiên kiêu ở bàn bên cạnh lập tức nhìn nhau, trong ánh mắt tất cả đều hiện lộ tia sắc bén, dường như có chút hưng phấn. Người này thật đúng là kiêu ngạo a, hắn chủ động giữ Triệu Hân Nhi lại, cho Lãnh Bình Triều đi gọi viện binh. Đây thực là kiêu ngạo đến bực nào, không coi ai ra gì, có ý muốn khiêu khích thiên kiêu của thành Cổ Đế, khiêu khích thế lực của một tông môn.

Triệu Hân Nhi sắc mặt tái nhợt, Lãnh Bình Triều cạnh đó ánh mắt lập lòe, mở miệng nói:

- Sư muội ta tính tình tương đối xung động, chư vị không nên trách móc. Ta nguyện ở lại nhận tội, sư muội ta đi mời người tông môn tới được không?

"Lãnh Bình Triều không tệ, thật là biết nhẫn nại."

Người bên cạnh âm thầm nghĩ.

- Không được. Ngươi đi, nàng kia lưu lại. Ta không muốn nói thêm lần nữa.

Khuyết Thiên Nghệ lời lẽ lạnh như băng, khiến cho Lãnh Bình Triều thần sắc khó coi, lập tức dặn dò Triệu Hân:

- Sư muội, muội chờ ta ở trà lâu.

Đồng thời, Lãnh Bình Triều truyền âm nói:

"Hân Nhi, không nên vọng động. Chúng ta không ăn thua thiệt trước mắt, ta sẽ quay lại rất nhanh."

- Cáo từ.

Lãnh Bình Triều chắp tay cáo từ với bọn Khuyết Thiên Nghệ, lập tức thân hình nhoáng lên, lập tức rời đi.

- Người này thật ra rất thức thời.

Thanh niên xấu xí cười nói.

- Cho hắn dẫn viện binh tới thì tốt, tông môn chó chết gì đó, tông chủ của bọn họ đi tới, hoặc là quỳ xuống nói xin lỗi, hoặc là cho hắn nằm xuống.

- Thành Cổ Đế cường giả không ít, ngươi chớ để chư vị thiên kiêu khinh thị.

Khuyết Thiên Nghệ khoát tay áo nói. Mặc dù hắn nói như thế, nhưng trong hành vi của hắn lại không chứng tỏ được sự tôn trọng đó, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn sang Cô Tô Thiên Kỳ, hỏi:

- Tại sao sư đệ không nói gì?

- Chúng ta đi tới thành Cổ Đế lịch luyện, dạy dỗ nàng mấy câu là được rồi, cần gì phải sinh ra chuyện.

Cô Tô Thiên Kỳ bình tĩnh lên tiếng. Hắn cũng là đệ tử thân truyền của Đông Thánh Tiên đế, địa vị tương đương cùng Khuyết Thiên Nghệ, cứ nói thẳng lời, không có gì cố kỵ.

- Sư đệ ngươi cũng thấy đó, ta đã nói chuyện này dừng ở đây, nàng kia không buông tha. Ta nhận thấy nếu không nghiêm túc một chút, chỉ sợ bị người chê cười gây phiền phức. Nếu thế lực tông môn thành Cổ Đế lớn lối như vậy, chúng ta sẽ dạy dỗ bọn họ một trận.

Khuyết Thiên Nghệ thờ ơ lên tiếng.

- Hơn nữa chúng ta tới đây vốn là tranh phong cùng thiên kiêu của thành Cổ Đế. Sư đệ, trận chiến Đông Thánh Tiên môn năm đó, nhuệ khí của đệ đã tiêu ma không ít.

Đôi mắt của Cô Tô Thiên Kỳ khẽ động xuống, dĩ nhiên hắn biết Khuyết Thiên Nghệ đang nói đến trận chiến ấy. Năm đó thiên kiêu mười ba châu Đông Thánh chiến đấu, tiếng hô Cô Tô Thiên Kỳ hắn cao nhất, được công nhận là người có lực tranh đoạt ghế đệ nhất, sau đó vào trận quyết chiến cuối cùng, đánh ra hai nhân vật khó lường, Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần, không ngờ lại dẫm nát hắn dưới chân, chuyện này quả thật có ảnh hưởng không nhỏ đối với Cô Tô Thiên Kỳ.

- Cô Tô thị, đời đời là Tiên vương, ta tin tưởng sư đệ cũng có thể thành tựu tuyệt đại Tiên vương. Ngươi cần có ngạo khí lăng vân, nếu có người áp tông môn chúng ta, thì hãy cho bọn họ nhìn thật kỹ, chớ bị chê cười đệ tử Đông Thánh Tiên môn vô năng. Thành Cổ Đế có nhiều hậu nhân đế vương, tương lai cũng sẽ có nhiều đại nhân vật của Tiên vực, nếu chúng ta có thể đứng trong những thiên kiêu ở đỉnh cao này, tương lai có thể ngạo thị Tiên vực.

Khuyết Thiên Nghệ ngạo nghễ nói. Cô Tô Thiên Kỳ mắt sáng lên, nhưng không có nhiều lời.

Nói xong, Khuyết Thiên Nghệ ánh mắt vừa nhìn Triệu Hân, nói:

- Ngươi đến đây.

Triệu Hân Nhi xanh mặt, nhìn Khuyết Thiên Nghệ trân trân, bước chân nâng lên, đi tới trước người hắn.

- Ngươi không phục ư?

Khuyết Thiên Nghệ cười lạnh nói.

- Tốt nhất ngươi cầu nguyện cho tông chủ tông môn các ngươi tự thân tới đây. Còn nữa, ta muốn xem mỹ nữ Tần môn như các ngươi nói. Nếu các nàng đến, ta bảo các nàng nhặt mảnh vỡ từ dưới đất lên, để ngươi tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là gập lưng cúi đầu.

Mỹ nữ? Khuyết Thiên Nghệ hắn thấy qua quá nhiều mỹ nữ. Nhiều mỹ nữ thiên phú xuất chúng, nằm mộng cũng muốn có một số quan hệ cùng hắn. Ngay cả một số thiên chi kiêu nữ của Đông Thánh Tiên môn cũng đã không dễ dàng bò lên giường của hắn nhằm lấy lòng hắn đó sao?

- Khụ khụ. . .

Ở bên cạnh, một người đưa lưng về phía Khuyết Thiên Nghệ ho khan một tiếng, làm phun nước trà phun ra ngoài. Khuyết Thiên Nghệ mắt sáng lên, nhìn về phía hắn, thấy người đó lại ho khan vài tiếng, thấp giọng cười nói:

- Đãi ngộ như vậy, thành Cổ Đế không có ai hưởng thụ qua a.

- Phải không, xem ra ta muốn phá lệ.

Khuyết Thiên Nghệ cười lạnh nói. Trong trà lâu không có ai lên tiếng nữa rồi, bọn họ đều đang nghĩ, những người Đông Thánh Tiên môn này thật là đủ ngạo khí a. Đông Thánh Tiên đế thu đệ tử ngạo khí ngất trời như vậy, nên cao hứng không? Có cần phải cao hứng không?

Người trong trà lâu không ai đàm tiếu gì nữa, chỉ có đám người Đông Thánh Tiên môn chậm rãi nói chuyện, dường như trở thành duy nhất, ngược lại bọn họ rất hưởng thụ loại cảm giác này. Tuy nhiên dường như bọn họ không để ý đến, tuy trà lâu rất an tĩnh, nhưng không ngờ lại không có người nào rời đi, dường như đều đang chờ đợi cái gì.

- Đến rồi.


Nam Hoàng Vân Hi mắt sáng lên, trong con ngươi hiện lên tia lửa bén nhọn nhìn thanh niên xấu xí đó, lập tức chỉ thấy ánh sáng đỏ đầy trời, tay nàng bỗng nhiên phóng ra một chỉ tới trước, người đó lập tức cảm thấy một nguy cơ đáng sợ, chợt đứng lên, từng đạo ánh sáng đỏ đáng sợ kia chém xuống. Chính là Phượng chi linh vũ.

- A...

Hét thảm một tiếng, hai tròng mắt thanh niên xấu xí bị ánh sáng đỏ cắt xé ra, máu tươi chảy xuống. Hắn dùng hai tay che mắt, đau khổ lăn lộn trên mặt đất. Người Đông Thánh Tiên môn đua nhau đứng dậy, đã thấy người mà Nam Hoàng Vân Hi dẫn theo đồng thời lập lòe đến bên cạnh mọi người, bao vây người của Đông Thánh Tiên môn lại.