Thái Cổ Thần Vương

Chương 1112: Buông tay.



Tử Đạo Dương cảm nhận được khí thế cuồng bạo của ba vị cường giả và một con yêu thú, mơ hồ biết được nếu đánh tiếp có thể sẽ bại.  

             Nhưng muốn hắn bỏ qua trận chiến này rời đi?  

             Hắn là Tử Đạo Dương, con của Tử Đế, hạng nhất trên Đăng Tiên bảng, không ai có thể đưa ra ý bảo hắn phải bỏ qua cuộc chiến này?  

             - Trận chiến này, ta chấp nhận.  

             Tử Đạo Dương cao ngạo và lãnh đạm nói. Tử Đạo Dương có niềm kiêu ngạo của hắn, lòng cao ngạo của người đứng hạng nhất trên Đăng Tiên bảng. Trước đó hắn là người đầu tiên chạy tới Minh sơn, nếu như hắn mượn nhờ lực lượng thần binh cường đại, thì sớm đã chế phục Tiểu Hỗn Đản rồi. Thế nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì thân là thiên kiêu của thành Cổ Đế, hắn tự tin có thể làm được hết thảy mọi thứ dựa vào thực lực bản thân mình, mà không phải đánh vỡ quy tắc của thành Cổ Đế, quyết không dùng tiên binh đối phó với con yêu thú kia.  

             Đây không phải là ngu muội, mà là ngạo khí của hắn thân là hạng nhất trên Đăng Tiên bảng.  

             Tất cả nhân vật tuyệt đỉnh thiên kiêu đều có ngạo khí thuộc về mình.  

             Thanh Nhi, Nam Hoàng Vân Hi và Tiểu Hỗn Đản cùng tiến vào vị trí, vây quanh trước người Tử Đạo Dương. Thân thể cao lớn của Tần Vấn Thiên kiêu ngạo đứng ở đó, quan sát toàn bộ chiến trường.  

             - Chiến.  

             Tử Đạo Dương quát lớn một tiếng, ánh sáng màu tím ngập trời, hội tụ và sinh thành đại chưởng ấn màu tím đánh tới. Đại chương ấn đánh thẳng tới Tiểu Hỗn Đản, nhưng đã thấy Tiểu Hỗn Đản vung móng vuốt sắc nhọn ra phía trước. Phù quang vô tận sáng lóng lánh, móng vuốt sắc nhọn to lớn phảng phất có lực lượng cực kỳ đáng sợ, trực tiếp đánh vào trên đại chưởng ấn màu tím, khiến cho cùng tan rã băng diệt.  

             Một đóa hoa sen bằng ánh sáng chiếu rọi trên thân hình của Tử Đạo Dương. Lực lượng không gian vô tận trút xuống bao phủ thân thể của Tử Đạo Dương. Thần sắc Thanh Nhi lạnh như băng, đánh ra một chỉ, xuất hiện Hư Không kiếm sắc bén đánh tới, trực tiếp phá vỡ hư không.  

             Tử Đạo Dương huy động bàn tay, tinh tượng y hệt như thần linh lóe lên luồng sáng chói mắt. Thiên Thu Đế pháp được vận chuyển, lực lượng sát phạt của Thanh Nhi đánh vào luồng sáng vô hình, lạc ấn ra từng đạo quang văn, lập tức những Hư Không kiếm sắc bén ấy lại bay ngược trở về đánh giết Thanh Nhi.  

             - Công kích tầm thường vô dụng đối với Tử Đạo Dương, Thiên Thu Đế pháp của hắn có thể phản ngược đòn tấn công.  

             Nam Hoàng Vân Hi mở miệng nói. Thời khắc này nàng hoàn mỹ không một tì vết, thánh khiết cực kỳ. Sau lưng nàng có vô số cổ phượng hót dài. Đột nhiên một đạo hào quang tuyệt thế dựng lên ngút trời, hóa thành chùm tia sáng liệt diễm có thể sát phạt hết thảy mọi thứ. Luồng sáng từ trên người nàng bắn thẳng tới Tử Đạo Dương, mang theo liệt diễm muốn đốt diệt hết thảy mọi thứ.  

             Thần sắc Tử Đạo Dương khẽ biến, trước người của hắn đột nhiên xuất hiện một cái khiên màu tím có vẻ như chắc chắn không thể phá huỷ. Nhưng mà chùm tia sáng hóa thành từng đạo Phượng Hoàng kiếm kia điên cuồng cắt chém xuống, làm cho cái khiên tím nhận chịu một cổ uy lực liệt diễm hủy diệt chân chính, dần dần biến thành đỏ chót, sau đó bề mặt bị nứt bung ra, kèm theo một tiếng vang thật lớn, hoàn toàn nổ tung.  

             - Thật mạnh, loại công kích này thật là đáng sợ. Phượng Hoàng kiếm sắc bén kèm theo ánh lửa đốt diệt hết thảy mọi thứ, tích chứa uy năng cắt chém hết thảy mọi thứ. Chỉ một chiêu này của Nam Hoàng Vân Hi là có thể thắng được vô số nhân vật thiên kiêu của thành Cổ Đế rồi.  

             Có người thấy một kích này, chấn động nội tâm kêu lên.  

             Tử Đạo Dương vận chuyển Tử Cực Thánh Tiên công tới cực hạn, dường như mượn lực của thiên địa, sử dụng tử khí đông lai khiến cho cả người như bị ánh sáng màu tím bao phủ. Hắn đưa bàn tay ra, phảng phất có chưởng ấn màu tím đáng sợ không gì so sánh đánh dọc theo ánh sáng liệt diễm của Nam Hoàng Vân Hi. Hai người điên cuồng đối công, đại chưởng ấn màu tím đẩy tới phía trước, muốn đánh bật Nam Hoàng Vân Hi.  

             Một lần nữa, Tần Vấn Thiên dùng Thần Chi Thủ hội tụ thành Thiên chùy đáng sợ đập xuống ầm ầm, kinh thiên động địa. Ánh sáng trấn diệt tinh tượng trong hư không chiếu xuống Thiên chùy, vùng hư không đó bị đè nén cực kỳ. Ngay lúc đó, Tử Đạo Dương nâng tay đánh lên bầu trời bị che lấp.  

             - Ầm ầm...  

             Tiếng nổ rung trời truyền ra, công kích của hai người chạm vào nhau, mặt đất như đang chấn động, bỡi vì uy lực của hai đòn công kích quá mức đáng sợ.  

             Trong hư không, vô số vị thân thể màu vàng như có thể trấn diệt hết thảy mọi thứ buông xuống, trấn thủ trên bầu trời quanh Tử Đạo Dương. Từng tia sáng gắn kết qua lại, phảng phất có quang cầu loá mắt xuất hiện trên bầu trời. Tử Đạo Dương ngẩng đầu, mơ hồ cảm thấy một cổ lực lượng đáng sợ không hội tụ mà tự nhiên sinh ra ở trên đỉnh đầu mình.  

             - Đi qua hổ trợ.  

             Tiêu Lãnh Nguyệt quát lạnh một tiếng. Nàng cảm thấy tình cảnh khó khăn của Tử Đạo Dương trong thời khắc này. Bốn đại cường giả liên thủ có uy lực quá mức mạnh mẽ, ngay cả Tử Đạo Dương cũng khó mà chống lại. Nàng dẫn mấy vị cường giả lao ra, nhưng đã thấy tay trái Tần Vấn Thiên cầm cự kiếm chém tới Tiêu Lãnh Nguyệt. Một đạo kiếm mang chặt đứt hư không lao xuống. Tiêu Lãnh Nguyệt khẽ biến sắc, lui người về phía sau, nhìn thân thể cực kỳ to lớn của Tần Vấn Thiên ấy dường như muốn dùng thanh kiếm to lớn bên tay trái ngăn cách Tử Đạo Dương ra khỏi chiến trường, khiến cho những người khác không ai có thể nhúng tay vào trong đó.  

             Tử Đạo Dương hét lớn một tiếng. Hắn phóng người lên cao, nhưng đã thấy Thiên chùy của Tần Vấn Thiên đột nhiên đập xuống một lần nữa, mang theo phù quang ngập trời. Phảng phất như đây là chùy của thần linh, đến từ trên bầu trời, có uy lực của Chiến thần. Thân thể của Tử Đạo Dương bị cứng rắn đập lui về. Tuy rằng Tần Vấn Thiên công kích cuồng bạo, nhưng vẫn không đủ để chấn thương Tử Đạo Dương, nhưng dường như Tử Đạo Dương không thoát khỏi được tử cục này, cho nên bị vây khốn thật chặt.  

             Nam Hoàng Vân Hi đi ra phía trước, cổ phượng điên cuồng tung ra, từng đạo ảo ảnh của Phượng Hoàng đều tích chứa uy lực sát phạt kinh thiên động địa.  

             Trảm Tiên đồ của Thanh Nhi phun trào như muốn chém chết hết thảy mọi thứ, cuốn về phía Tử Đạo Dương. Tiểu Hỗn Đản cũng nhanh như tia chớp, thỉnh thoảng vọt tới trước người Tử Đạo Dương đánh ra một cú đánh cực nhanh, tốc độ tựa tấn mãnh và cực kỳ nhanh giống như tia chớp.  

             Thân thể màu vàng hàng lâm trong hư không diễn hóa ra đồ quyển đáng sợ hoàn toàn không gì có thể so sánh. Tử Đạo Dương chỉ cảm giác lực lượng tinh tượng của mình phảng phất bị phong cấm. Quang vân buông xuống từ trời cao, chiếu xuống trên tinh tượng, cũng chiếu xuống trên thân thể của hắn, khiến cho hắn cảm giác lưng như đeo cả bầu trời, càng lúc càng sinh ra cảm giác vô lực.  

             - Tử Đạo Dương không xong rồi, hắn ắt phải chiến bại!  

             Người của Tử tông và Tần môn nhìn thấy một màn như vậy thầm chấn động. Nếu như đơn đả độc đấu, bọn Tần Vấn Thiên không có người nào là đối thủ của Tử Đạo Dương hạng nhất trên Đăng Tiên bảng. Thế nhưng khi họ liên thủ chiến đấu, lúc trước Ma Tà đã bị đả thương, giờ này Tử Đạo Dương dường như cũng không ổn, hắn cũng không phá được thế cục.  

             - Tiếp tục như vậy không được.  

             Tử Đạo Dương bị công kích trong vòng vây của bốn cường giả, lực lượng buông xuống từ trong hư không dường như có thể phong cấm lực chiến đấu của hắn, càng kéo dài thêm càng bất lợi cho hắn.  

             Hai tròng mắt của Tử Đạo Dương như hóa thành màu tím, chăm chú nhìn thân hình khổng lồ của Tiểu Hỗn Đản. Bỗng nhiên, hắn không chống đỡ các hướng công kích còn lại, chờ thời điểm Tiểu Hỗn Đản xông tới, thân thể hắn liền xông ra ngoài, xuất thủ cực kỳ quyết đoán.  

             - Oàng!  

             Công kích của Nam Hoàng Vân Hi trực tiếp đánh xuống thân người của Tử Đạo Dương. Ánh sáng màu tím bao phủ cả người hắn, nhưng hắn vẫn bị chấn động buộc phải kêu lên một tiếng đau đớn. Công kích của Thanh Nhi cũng tiếp đến, chém trên thân thể của hắn, xé rách từng tầng ánh sáng đó, cắt vào trên người hắn. Nhưng khoảnh khắc này, dường như Tử Đạo Dương cũng không để ý, bàn tay đánh ra, phảng phất có tử văn chói lọi bầu trời, chụp tới trước.  

             Lại một tiếng nổ oành đùng vang lên. Công kích của Tiểu Hỗn Đản như muốn nát vụn rớt ra, bàn tay to lớn có tử văn chói lọi đội lên thân hình của Tiểu Hỗn Đản, phảng phất có ánh sáng hắc ám đáng sợ lóng lánh hóa thành lực lượng của lốc xoáy, điên cuồng cuốn lấy lực lượng trong cơ thể Tiểu Hỗn Đản vào trong đó.  

             - Buông tay.  

             Tần Vấn Thiên đập Thiên chùy tới, Tử Đạo Dương giơ tay lên lập tức công kích ra. Lập tức bị Thiên chùy đập cho vỡ nát, rồi đập mạnh vào thân người của Tử Đạo Dương, chấn cho hắn hộc ra một ngụm máu tươi. Nhưng bàn tay của hắn vẫn giữ chặt Tiểu Hỗn Đản lại, cho dù rơi xuống đất cũng không buông tha. Hắn ngẩng đầu, cặp mắt màu tím nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên trong trong hư không, lộ ra một cổ chấp niệm đáng sợ.  

             Một tiếng ho khan, khóe miệng Tử Đạo Dương lại hộc ra mấy ngụm máu tươi, hiển nhiên một cú đánh vừa rồi khiến cho hắn bị thương không nhẹ.  

             - Grừ...ừ...ừ, Grừ...ừ...ừ...  

             Tiểu Hỗn Đản tiếng phát ra gào thét kinh thiên. Sắc mặt của Tần Vấn Thiên tái xanh, Thiên chùy trong tay hắn biến mất không thấy đâu. Ngón tay đè xuống dưới, trong Thần Chi Thủ bắt đầu bốc cháy rừng rực như một thanh kiếm thần sắc bén, phun ra nuốt vào ánh sáng thiên địa như muốn sát phạt muôn đời. Hắn nhấc ngón tay đánh tới Tử Đạo Dương.  

             Giờ khắc này Tử Đạo Dương biến đổi thần sắc, cảm thấy giữa thiên địa có một cổ lực lượng khiếp người đang lưu động. Cổ lực lượng này dường như phá nhập tiên uy, một chỉ đánh thẳng tới Tử Đạo Dương. Tử Đạo Dương tụ tập lực lượng mạnh nhất trên người, buông bỏ Tiểu Hỗn Đản, song chưởng đánh về phía bầu trời, lực lượng cả người cộng minh, phảng phất có một tôn thần linh màu tím xuất hiện.  

             - Phốc phốc...  

             Một vệt ánh sáng phun trào nở rộ ra. Ngay cả Thần Chi Thủ cũng băng diệt rớt xuống, hết thảy mọi lực lượng mà Tử Đạo Dương công kích ra đều vỡ vụn, bị kiếm uy bên trong một chỉ đó đánh vỡ. Đồng thời, một kiếm này đánh vào thân thể của hắn, thân ảnh như thần linh màu tím cũng bị chấn diệt, tiếp đó còn phá hủy phòng ngự màu tím trên thân thể của hắn.  

             Mượn nhờ cổ lực lượng cực kỳ cường đại phản ngược trở lại, thân thể của Tử Đạo Dương điên cuồng lui về sau. Mặt đất bị đào thành một cái khe đáng sợ. Nhưng dù vậy, thân thể của Tử Đạo Dương vẫn bị xé ra một cái miệng vế thương lớn, máu me đầm đìa, trong cơ thể phảng phất bị một cổ lực lượng hủy diệt tích chứa kiếm uy kinh thiên xông vào bên trong.  

             Đúng lúc này, xa xa có khí thế cuồn cuộn truyền đến, uy thế rất kinh người, mọi người chuyển ánh mắt nhìn qua, đồng tử đều hơi co rụt lại.  

             Tử Đạo Dương thấy tình hình bên kia vẫn không hề cảm thấy bất ngờ, nhìn thân ảnh Ma Tà không ngừng đến gần, trong thần sắc có ý lạnh lùng:   

             - Ta vốn tưởng rằng có thể trực tiếp thắng trận chiến đấu này, căn bản không thích dùng thủ đoạn, không ngờ lại bị thương ở tại nơi này, tự dưng làm lợi cho ngươi rồi.  

             Tử Đạo Dương đương nhiên muốn Ma Tà sẽ xuất hiện. Hắn một mực chần chờ không xuất hiện chỉ có thể là đang chờ đợi thời cơ. Ma Tà hành động từ trước đến nay đều rất tàn nhẫn, không quan tâm đến dùng thủ đoạn gì, cực kỳ nguy hiểm. Giờ này Tử tông và Tần môn đều tiêu hao rất nhiều, hắn lại không thể thắng bọn Tần Vấn Thiên. Lúc này Ma Tà soái lĩnh người của Tà cung tới, không thể nghi ngờ gì đã chiếm cứ thế chủ động cực lớn.