Thái Cổ Thần Vương

Chương 1120: Huynh đi muội cũng đi.



Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn các vị đồng bạn, cười nói:  

             - Tất cả đều đã phá cảnh rồi, hiện giờ chúng ta đều đạt tới cùng một cảnh giới, nói không chừng có cơ hội một đường thành tiên.  

             - Vận khí tốt, không ngờ có thể gặp Thượng cổ Thánh quang Thánh Hi ở nơi này, nếu không cự ly Thiên Tượng tầng chín của ta sẽ còn một khoảng cách nữa, chứ không thể đột phá nhanh như vậy.   

             Quân Mộng Trần cười nói.  

             - Huynh nói vậy thật ra ta và Thanh Nhi công chúa thì bị thua thiệt rồi, vốn đã đến cảnh giới Thiên Tượng tầng chín.   

             Tâm tình của Nam Hoàng Vân Hi dường như rất tốt, cũng bắt đầu nói đùa:  

             - Dạng Thượng cổ Thánh vật như thế này, phá hai cảnh giới chẳng có gì lạ. Chúng ta có vận may rất tốt, nhưng cũng có thể nói là không tốt, nếu như chờ cho đến sau Tiên cảnh lại trải qua thanh tẩy Thánh Hi, vậy thì khai thác tiềm lực càng lớn hơn rồi.  

             - Thánh Hi, thật sự không có biện pháp nào mang đi sao?  

             Tần Vấn Thiên nhìn Thánh Hi có chút không cam lòng. Thượng cổ Thánh vật như thế này nếu có thể mang cho Khuynh Thành thì thật tốt. Như vậy con đường tu hành của Khuynh Thành cũng có thể tiến thêm một chút, không đến mức lọt lại ở phía sau quá nhiều.  

             - Cũng không phải là không được. Thánh Hi là Thượng cổ Thánh quang, muốn mang Thánh Hi đi, tích trữ Thánh Hi, trong truyền thuyết chỉ có mượn nhờ Thượng cổ Thánh vật, nhưng bảo vật như vậy huynh có sao?  

             Nam Hoàng Vân Hi gượng cười nói. Thượng cổ Thánh vật cùng các pháp bảo khác, đừng nói là Tần Vấn Thiên, ngay cả toàn bộ Tiên vực cũng không có mấy người sở hữu, cho dù có cũng đều là bảo vật truyền thế của cường giả trong các đại thế lực đỉnh cấp.  

             Tần Vấn Thiên nhún vai:  

             - Nếu toà Thượng cổ chi thành này có Thánh Hi, nói không chừng vận khí của chúng ta tốt, có thể có được pháp bảo dạng Thượng cổ Thánh vật thì sao?  

             - Ta cũng hy vọng có khí vận như thế.   

             Đôi mắt đẹp của Nam Hoàng Vân Hi hàm chứa nụ cười, Tần Vấn Thiên thật đúng là có lòng tham, lại còn nghĩ tới pháp bảo Thượng cổ Thánh vật nữa chứ.  

             Lúc này, một tiếng hót dài trong Thánh Hi truyền ra. Toàn thân Luyện Ngục tắm trong lửa tẩy rửa bên trong Thánh Hi, thân thể đã được tố tạo mới. Nó vốn là do linh thể biến thành, sau đó thai nghén trong huyết mạch của Tần Vấn Thiên, lại có linh trí của tự thân. Giờ này trải qua sự thanh tẩy của Thánh Hi, dường như nó cũng đã nhận được lột xác, tạo thành thân thể chân chính. Thân thể nó hiện đầy phù quang, hình dáng kiệt ngạo vô song, giống như Thần Điểu đại yêu chân chính.  

             Luyện Ngục hóa thành một đạo tia chớp màu đỏ, hàng lâm trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, bay quanh hót dài có vẻ cực kỳ hưng phấn, dị tượng trời sanh, tia sáng khiếp người.  

             - Luyện Ngục, chúc mừng ngươi!  

             Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, chỉ thấy Luyện Ngục chậm rãi hạ xuống, trôi lơ lửng trên vai của Tần Vấn Thiên, dùng đôi cánh của nó vuốt ve thân thể của Tần Vấn Thiên.  

             - Tần sư huynh, cái tên này làm sao bây giờ?  

             Quân Mộng Trần nhìn chằm chằm Ma Tà bên trong Thánh Hi, hỏi.  

             - Hắn biết chúng ta muốn đối phó với hắn, khẳng định sẽ núp ở trong Thánh Hi không ra ngoài. Chúng ta tiếp tục đi sang những chỗ khác, có thể gặp gỡ những thứ khác bên trong toà Thượng cổ chi thành này, không đáng lãng phí thời gian với hắn. Giờ này Ma Tà hắn cũng không uy hiếp được chúng ta.   

             Tần Vấn Thiên đáp lại một tiếng, Quân Mộng Trần lạnh lùng quét nhìn Ma Tà một cái:  

             - Đành phải tạm thời bỏ qua cho hắn vậy.  

             Quân Mộng Trần cũng hiểu rõ, giờ này đám người bọn họ đều bước chân vào Thiên Tượng cảnh điên phong, uy hiếp của Ma Tà đối với bọn họ đích xác là rất nhỏ, nếu hai bên giao chiến như trước đó ở Minh sơn, bất kể là Tử tông hay là Tà cung đều phải trả giá nặng nề.  

             - Chúng ta xuất phát, xem xét thật kỹ toà Thượng cổ chi thành này.   

             Thân thể Tần Vấn Thiên trôi nổi giữa không, cả người phù văn sáng lóng lánh giống như một con Phong bằng.  

             - Đi.   

             Quân Mộng Trần sải bước ra, mọi người cùng nhau đi về phía trước, tiếp tục đi sâu vào toà Thượng cổ chi thành.  

             - Đó là cái gì?  

             Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên trái xa, như là có ánh lửa ngất trời, dường như là núi lửa bạo phát, lửa dung nham phun ra hung mãnh, đỏ rực như máu, nhuộm cả bầu trời, hóa thành liệt diễm ngập trời có thể hủy thiên diệt địa.  

             - Dạng hỏa diễm này không như chúng ta có thể tưởng tượng, không cần phải để ý đến.   

             Nam Hoàng Vân Hi tương đối quen thuộc đối với hỏa diễm, chỉ nhìn màu ánh sáng của ngọn lửa này, nàng biết không phải là thứ bọn họ có thể tưởng tượng được.  

             Đoàn người Tần Vấn Thiên tiếp tục đi tới trước, thấy được nhiều kỳ cảnh. Những kỳ cảnh này cực kỳ đáng sợ, có Minh hà hủ hóa hết thảy, có Toái Hư lưu phá hủy hết thảy, bọn họ cũng không dám tới gần.  

             Những kỳ cảnh này có lực hấp dẫn đáng sợ đối với nhân vật đế vương. Đế vương cường giả cũng có thể mượn nhờ những kỳ cảnh này để đột phá cảnh giới. Tuy nhiên, đám người Tần Vấn Thiên chỉ có cảnh giới Thiên Tượng, quá nhỏ bé, căn bản cũng không dám tới gần.  

             Cuối cùng, phía trước không có đường nữa. Dưới tinh không, tinh quang vô tận chiếu xuống toà Thượng cổ chi thành. Bên trong tòa thành cổ xuất hiện từng phiến Tinh Không chi môn. Những Tinh Không chi môn này giống như tồn tại từ viễn cổ, dường như có thể đi thông lên trên tinh không phía trên. Nơi này có thể là điểm cuối của tòa Thượng cổ chi thành, hoặc có thể là điểm đầu. Dường như thông qua những Tinh Không chi môn này, có thể thật sự đi vào trong tinh không, gặp được vương giả thời thượng cổ.  

             - Hình như không còn đường rồi...   

             Quân Mộng Trần nhìn phiến Tinh Không chi môn phía trước, thấp giọng nói:  

             - Trong đó có cái gì?  

             - Tinh Không cổ lộ.   

             Nam Hoàng Vân Hi đưa mắt nhìn phía trước, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời:  

             - Bên trong tòa Thượng cổ chi thành này, gặp được quá nhiều truyền thuyết thượng cổ, Tinh Không cổ lộ cũng xuất hiện, đây chính là cổ lộ để triều bái thần thánh.  

             - Là có ý gì?  

             Tần Vấn Thiên hỏi.  

             - Thánh Hi là thuộc loại Thánh Quang trong truyền thuyết. Tinh Không cổ lộ cũng có quan hệ đến truyền thuyết từ thời thượng cổ. Trong cổ tịch có ghi lại, nếu như gặp Tinh tú chi môn đi thông trên bầu trời, đó chính là gặp Tinh Không cổ lộ. Đây là con đường khảo nghiệm mà thần linh ban cho. Nếu có thể lần lượt thông qua, thì có cơ hội triều bái thần linh, nhìn thấy Tinh Không cổ lộ, ta rốt cuộc đã biết vì sao lại có thành Cổ Đế tồn tại.  

             Rốt cuộc Nam Hoàng Vân Hi đã hiểu rõ bí mật lớn nhất của thành Cổ Đế. Cũng có lẽ là Nữ Đế của Nam Hoàng thị hiểu được một chút, nhưng vì tu vi của nàng vốn yếu nên không nói cho nàng biết. Thế nhưng thời khắc này chính nàng đã tìm hiểu được điều huyền bí ở nơi này rồi, nhưng vẫn không kềm chế được cảm xúc dâng trào.  

             - Muội nói thành Cổ Đế tồn tại là bởi vì triều bái thần linh?  

             Tần Vấn Thiên hỏi.  

             - Vô luận hiện tại hay là thượng cổ, đạt đến Tiên đế điên phong chính là tận cùng của con đường tu luyện sao? Phía trên còn có cảnh giới cao hơn nào nữa nữa không? Hay là có mà bọn họ không có cách nào đặt chân vào, nên sinh lòng hâm mộ muốn hướng tới?  

             Giọng nói của Nam Hoàng Vân Hi trang nghiêm trang trọng, chậm rãi tiếp tục:  

             - Những nhân vật Cổ Chi đại đế tất nhiên dốc sức lực của cả một đời, đều theo đuổi cảnh giới cao hơn nữa. Như vậy, chỉ có một con đường chính là tìm kiếm thần tích. Mà toà Thượng cổ chi thành nơi chúng ta đang đứng đây chính là thần tích. Bởi vậy các nhân vật Cổ Chi đại đế đua nhau đi tới trước thành Cổ Đế, hoặc có thể là bọn họ tìm được rồi, chỉ không biết có đúng thật là có người gặp được thần linh thông qua Tinh Không cổ lộ này hay không...  

             - Thần tích sao?  

             Tần Vấn Thiên lẩm bẩm nói nhỏ:  

             - Cho dù là thần tích, vậy tất yếu phải đi một lần rồi.  

             - Huynh mới có cảnh giới Thiên Tượng thôi.   

             Nam Hoàng Vân Hi cả kinh nói.  

             - Nếu là thần tích, sẽ phải suy tính đến khả năng các hậu nhân có cảnh giới khác nhau đặt chân vào Tinh Không cổ lộ chứ. Ta đã vào Thiên Tượng điên phong, sắp thành tiên, bây giờ gặp được Tinh Không cổ lộ, sao cam tâm không tiến lên tìm hiểu hư thực.?  

             Tần Vấn Thiên cảm xúc cuồn cuộn, lời của hắn khiến cho Nam Hoàng Vân Hi chấn động trong lòng.  

             Thiên Tượng điên phong, sắp thành tiên ư? Một khi bước chân vào Tiên Đài chính là đệ lục cảnh trên con đường tu hành rồi, đích xác phải nhìn tới nơi xa hơn.  

             - Hơn nữa, ta cũng muốn đi trên con đường mà Cổ Chi đại đế đã tha thiết ước mơ.   

             Tần Vấn Thiên ngạo khí lăng vân, ánh mắt của hắn cực kỳ sắc bén, ngóng nhìn về phía trước.  

             Thời kỳ thiếu niên bắt đầu bước chân vào đường tu hành, đã trải qua năm đại cảnh giới, Luyện Thể cảnh, Luân Mạch cảnh, Nguyên Phủ cảnh, Thiên Cương cảnh, Thiên Tượng cảnh. Giờ này hắn đã là Thiên Tượng đỉnh phong, một bước tiến vào phía trước chính là đệ lục cảnh, cảnh giới Tiên Đài.  

             Tiên cảnh đã là sự khởi đầu của việc chân chính bước lên con đường cường giả, có thể xưng bá thế giới lạp tử, đi lên nữa sẽ là vua của Tiên vực.  

             Đệ thất cảnh, Tiên Vương cảnh, nhân vật đế vương đều là cường giả cảnh giới này.  

             Trên con đường tu hành còn có cảnh giới cao hơn nữa hay không?  

             Thượng cổ chi thành này, Tinh Không cổ lộ là con đường của đế vương, giờ này mặc dù hắn chưa thành tiên, nhưng vẫn muốn đi tới đó một lần.  

             - Ta cũng muốn nhìn một chút.   

             Quân Mộng Trần nắm chắc hai nắm đấm, trong ánh mắt lộ ra ý khao khát.  

             Nam Hoàng Vân Hi nhìn hai người, trong lòng cũng sinh ra một trận hào tình, nói:  

             - Tốt, nếu cùng đi một lượt tới đây thì cứ lên Tinh Không cổ lộ nhìn một chút, tuy nhiên nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, có thể lui thì nhất định phải thối lui.  

             - Đi thôi.   

             Quân Mộng Trần có phần nôn nóng không thể chờ đợi, Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Nhi, kéo tay nàng và nói:  

             - Thanh Nhi.  

             - Huynh đi muội cũng đi.   

             Dường như Thanh Nhi hiểu được Tần Vấn Thiên muốn nói điều gì, nàng liền lên tiếng. Tần Vấn Thiên đành gượng cười, nhìn vào mắt của nàng nói:  

             - Nhất định nhớ bảo vệ chính mình.  

             - Vâng.   


             Hai tròng mắt của hung cầm có thể bao chụp người ta vào trong đó, khiến người ta luân hãm. Thân thể của hắn xông ra lần nữa, chỉ có một đạo ảo ảnh, phù quang vô tận lại bạo kích lần nữa. Tần Vấn Thiên cảm thấy thiên địa biến sắc, vô số Ma cầm cực kỳ đáng sợ bao phủ bầu trời, che lấp đại địa, bạo kích điên cuồng, muốn xé thân thể hắn thành phấn vụn.  

             Nội tâm của Tần Vấn Thiên chấn động ghê gớm. Đây không hổ là Tinh Không cổ lộ, khảo nghiệm này không khỏi quá mức đáng sợ sao? Tuy nhiên khảo nghiệm càng mạnh thì chiến ý trên người hắn càng cao, nhưng nếu như bước qua được Tinh Không cổ lộ này, thì sẽ có thần tích gì đang chờ đợi hắn đây?  

             Một tiếng gầm lên, trong cơ thể Tần Vấn Thiến phút chốc đan dệt ra Đại Bằng thần nguyên vô tận. Hắn giơ tay đánh ra, một chưởng này có thể đánh vỡ bầu trời, điên cuồng va chạm với công kích mà đối phương đánh tới. Một cổ loạn lưu càn quét thiên địa. Trong cơn hỗn loạn này, một móng vuốt sắc nhọn tuyệt thế xé cào tới. Tần Vấn Thiên đã sớm chuẩn bị, bàn tay của hắn lưu động ánh sáng khiếp người, mơ hồ có ánh màu bạch kim, còn có tia máu yêu dị trực tiếp đánh ra. Lại có một tiếng nổ rung trời.  

             Lập tức, hung cầm công phạt điên cuồng, Tần Vấn Thiên cũng dùng nhục thân đối địch. Chỉ thấy giờ này khí thế của Tần Vấn Thiên cường đại đến mức cuồn cuộn, thân khoác áo giáp bạch kim màu máu, mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần, đánh cho không gian hư vô bạo động. Cuối cùng, một tiếng hô kinh thiên truyền ra, thân thể của Tần Vấn Thiên trở nên lớn hơn, song chưởng chụp bắt được cánh của hung cầm. Một tiếng hét lớn, huyết quang lóng lánh, Tần Vấn Thiên thẳng thừng xé xác nhục thân cực kỳ đáng sợ của con hung cầm này ra.