Thái Cổ Thần Vương

Chương 1127: Đã xảy ra chuyện gì?



Chiến trận tan rã, người của Tần môn giống như hổ vào bầy dê, đã bắt đầu hùng hổ sát phạt. Người dẫn đầu của Đông Thánh tiên môn thối lui vào trong đám người, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn chòng chọc vào thân ảnh to lớn của Tần Vấn Thiên ở phía trước.  

             Không ngờ Tần Vấn Thiên lại soái lĩnh các cường giả phá giải chiến trận, hơn ba trăm vị đệ tử thiên tài Đông Thánh tiên môn đánh giết vào thành Cổ Đế giờ này phải bỏ mạng ở đây hay sao?  

             Giữa song phương sớm đã là kẻ thù sinh tử, Tần Vấn Thiên không nương tay với với bọn họ chút nào, mỗi lần đánh trường thương tất có người phải bỏ mình.  

             Xùy...  

             Một đạo tiên quang sáng chói phun trào, chỉ thấy một người chủ đạo của trận chiến này tế Tiên binh ra. Cuối cùng bởi vì tuyệt vọng, bởi vì biết không có khả năng nghịch chuyển được bại cục, cho nên hắn đã lựa chọn tế ra Tiên binh. Cường giả Đông Thánh tiên môn chung quanh nhìn thấy một màn này thần sắc loé lên, tự hồ lúc này chỉ có một con đường tế ra Tiên binh chiến đấu, còn mong có được một cơ hội.  

             Trường thương của Tần Vấn Thiên đột nhiên rời tay, bạo kích ra như một đạo tia chớp hoa mỹ ám sát tới cường giả đầu tiên tế ra Tiên binh. Một thương kinh người mang theo uy lực sát phạt tuyệt thế. Cường giả đó thần sắc hoảng hốt, không còn kịp suy tư lập tức quật ngang Tiên binh ở trước người. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn, thiên địa nghẹt thở, hư không bị trấn áp, lại thấy một trường thương giết tới, một thương này lộ ra tiên quang, chính là Tiên binh trường thương ngày xưa Tần Vấn Thiên tự luyện chế   

             Trường thương phóng to hóa thành mấy trăm trượng, đâm xuyên qua hư không, trực tiếp đâm vào thân thể của người đó, đinh hắn chết trong hư không. Một đạo ba động khủng bố truyền ra, trên người đối phương sinh ra tiên niệm hiển hóa, mơ hồ xuất hiện một tôn âm thanh cực kỳ uy nghiêm, hàn mang lạnh như băng bắn giết tới Tần Vấn Thiên.  

             - Nghiệt súc muốn chết!  

             Một tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền ra, một đạo Kiếp diệt chi quang gần như đồng thời buông xuống từ trên trời. Phù văn hủy diệt vô tận trực tiếp ấn trên thân hình của người đó. Tiếng nói của hắn vừa dứt thì tiên niệm liền tan rã, hóa thành hư vô, mơ hồ còn có một đạo tàn ảnh hư huyễn chưa hoàn toàn tan mất, ngẩng đầu nhìn hư không phát ra tiếng rống giận không cam lòng.  

             Tình cảnh này có thể nói là chấn động lòng người, khiến cho động tác của các vị cường giả Đông Thánh tiên môn tế ra Tiên binh đều chậm xuống.  

             - Người nào tế Tiên binh thì toàn lực tiêu diệt trước tiên.  

             Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, giữ Tiên binh trong lòng bàn tay. Trên người của các vị thiên kiêu Tần môn đều có tiên quang lóng lánh đáng sợ, phun ra nuốt vào, dường như chỉ cần có người của Đông Thánh tiên môn tế Tiên binh ra, lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới, tất cả cùng nhau công phạt đánh chết hắn.  

             Vô luận chiến đấu như thế nào tựa hồ đều trở thành tử cục, cục diện không thể giải.  

             Đệ tử của Đông Thánh tiên môn vào thành Cổ Đế đánh giết, đã chú định tao ngộ một cuộc đại kiếp nạn, tử vong chi kiếp.  

             - Mọi người tháo chạy, chạy trốn theo các hướng khác nhau, người nào chạy được cứ chạy.  

             Một tiếng rống to truyền ra từ trong đám người Đông Thánh tiên môn. Đây là biện pháp duy nhất rồi, chỉ có liều chết chạy trốn, đánh giết từ các phương hướng khác nhau, sống sót chạy trốn chính là vận may.  

             “Xong rồi. Lòng người Đông Thánh tiên môn tan rã, không thể nghịch chuyển bại cục, lần này sẽ thảm hại hơn nữa.”  

             Chư vị thiên kiêu xem cuộc chiến nói thầm một câu, binh bại như núi đổ, đây là một cuộc quần chiến gần ngàn người, khí thế vô cùng trọng yếu. Người Đông Thánh tiên môn không còn lòng ham chiến, cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện đánh giết chạy ra ngoài, vì thế càng lộ vẻ không chịu nổi một kích rồi, không ngừng có cường giả bị giết chết.  

             - Hoa Thái Hư, sư tôn Vạn Hóa Tiên Vương của ngươi hàng năm cư trú ở Đông Thánh Thập Tam châu, kính sợ lễ phép đối với bệ hạ, không ngờ ngươi lại dám đối phó với đệ tử của Đông Thánh tiên môn ta.  

             Bất chợt trong đám người chiến đấu truyền ra một tiếng rống giận dữ, phẫn nộ gầm thét.  

             - Thiên kiêu thành Cổ Đế tranh phong đều vì chủ của mình, nếu Hoa Thái Hư ta gia nhập vào Tần môn dĩ nhiên thì phải chiến đấu cho Tần môn. Hơn nữa lúc trước các ngươi tiễu trừ đệ tử của Tần môn cũng không mở một mặt lưới cho ta, giờ này nhắc đến sư tôn là có ý gì?  

             Hoa Thái Hư lạnh nhạt nói:  

             - Đây là chuyện của cá nhân ta, hơn nữa mặc dù ta chiến đấu nhưng không tru diệt một người Đông Thánh tiên môn nào.  

             Tại tiên vực, cho dù giữa vãn bối đã xảy ra đại chiến ma sát sinh tử thì trưởng bối rất ít khi nhúng tay vào. Thí dụ như có đệ tử của Tiên vương xảy ra mâu thuẫn cùng đệ tử của Đông Thánh tiên môn, đánh chết đối phương, chẳng lẽ Đông Thánh Tiên đế sẽ đối phó với sư tôn của người khác? Trừ phi người bị giết là con cháu nối dòng hoặc là đệ tử thân truyền yêu quý của Đông Thánh Tiên đế thì còn có chút khả năng nhỏ nhoi.  

             Dĩ nhiên, lần này Đông Thánh Tiên đế lệnh cho hơn ba trăm đệ tử đánh giết vào thành Cổ Đế diệt sát Tần Vấn Thiên, Hoa Thái Hư đứng về phía Tần môn chắc chắn sẽ khiến cho Đông Thánh tiên môn sinh ra khúc mắc trong lòng, thậm chí có thể sinh ra hiềm khích với Vạn Hóa Tiên Vương, nhưng Hoa Thái Hư cũng không quan tâm đến chuyện đó. Vạn Hóa Tiên Vương chỉ cư trú ở Đông Thánh Thập Tam châu mà thôi, có khi sẽ cổ vũ cho Đông Thánh Tiên đế, nhưng chưa tính là thuộc hạ của đối phương, cũng không cầu xin Đông Thánh Tiên đế, nếu như Đông Thánh Tiên đế không thích, cùng lắm là Vạn Hóa Tiên Vương ra khỏi phạm vi thế lực của Đông Thánh Tiên đế cũng được.  

             - Hoa Thái Hư, sau này tốt nhất ngươi đừng đặt chân đến Đông Thánh Thập Tam châu, nếu không Đông Thánh tiên môn tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.  

             Đệ tử của Đông Thánh tiên đế giọng lạnh như băng nói.  

             Tần Vấn Thiên chậm rãi dời ánh mắt nhìn sang bên kia, những tiểu chiến trận kia uy hiếp không lớn, đều bị đám người Quân Mộng Trần lần lượt phá giải. Về phần Ma Viên chiến trận đã phá, nắm chắc phần thắng, hắn có tham chiến hay không thì kết quả vẫn toàn thắng. Giờ này chỉ còn lại một tòa đại chiến trận khác còn chưa công phá, dù sao Nam Hoàng Vân Hi cùng Tiểu Hỗn Đản vẫn đang cố gắng.  

             - Thanh Nhi, chúng ta đi trợ giúp Nam Hoàng một tay.  

             Tần Vấn Thiên nói với Thanh Nhi nói, Thanh Nhi gật gật đầu, lui trở lại bên cạnh Tần Vấn Thiên.  

             - Chư vị huynh đệ, nơi này giao cho các huynh đệ vậy.  

             Tần Vấn Thiên cao giọng nói.  

             - Yên tâm đi, ta thích nhất là đánh chó mù đường.  

             Có người lớn cười nói.  

             - Lấy nhiều khi ít, thiên kiêu thành Cổ Đế đều vô sỉ như vậy sao?  

             Không ít đệ tử của Đông Thánh tiên môn đã thở dồn dập, điên cuồng vòng ra ngoài đánh giết, bọn họ đang bị săn giết tiễu trừ trùng trùng, đã trở thành con mồi trong lồng.  

             - Ha ha, thật bội phục người Đông Thánh tiên môn các ngươi, dũng khí như thế nào mà cũng có thể nói ra lời vô sỉ như vậy.  

             Có người Tần môn càn rỡ cười to nói:  

             - Trước đó hơn ba trăm thiên tài các ngươi tổ hợp chiến trận đối phó với hơn một trăm đệ tử Tần môn a, lại vẫn dám đường hoàng nói như vậy, đây là da mặt dày, bây giờ cho cho các ngươi hưởng thụ mùi vị bị bao vây một chút.  

             - Đám người Đông Thánh tiên môn đùa đó ư, Đông Thánh Tiên đế dạy dỗ được một đám môn nhân tốt như vậy a.  

             Người Tần môn hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, giọng nói nhẹ nhàng.  

             Đồng thời trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi thẳng tới Cự Đỉnh chiến trận. Trường thương của hắn lại lần nữa đánh ra uy lực kinh thiên. Nam Hoàng Vân Hi và Tiểu Hỗn Đản thấy Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi chi viện đều cực kỳ phấn chấn, công kích càng thêm cuồng bạo. Ngoài ra, người gia nhập vào chiến cục của Tần Vấn Thiên nhiều hơn, điên cuồng vây công Cự Đỉnh chiến trận.  

             Thấy chung quanh có chi chít các đệ tử của Tần môn, cùng với các chiến trường đã thua vào tay giặc, đệ tử của Đông Thánh tiên môn trong Cự Đỉnh chiến trận ai nấy đều hoảng loạn, ý chí chiến đấu đã ở vào làn ranh chuẩn bị sụp đổ.  

             Nhìn bọn họ uy phong lẫm lẫm, chiến lực cường đại, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ mình đã là sơn dương đợi làm thịt rồi. Những đệ tử của Tần môn kia nhếch miệng cười lạnh giống như thẩm phán cười tà, đang chuẩn bị thu gặt tính mạng của bọn họ.  

             - Làm sao bây giờ?  

             Cuối cùng có người không kềm chế được kêu quát lên thất thanh, không ai có thể giữ vững sự lãnh đạm hoàn toàn trước thời điểm đối mặt với tử vong, thản nhiên đối mặt, nội tâm của bọn hắn đang bị ăn mòn từng chút từng chút.  

             - Ầm ầm  

             Một lực lượng chấn động kinh thiên truyền đến, chiến trận bên bờ vực tan vỡ.  

             - Chúng ta đầu hàng đi.  

             Có người mang tâm thần thất thủ, quát.  

             - Tần Vấn Thiên.  

             Lúc này trong cự đỉnh có âm thanh truyền ra, quát người ở bên ngoài:  

             - Tạm thời ngưng chiến, chúng ta có lời muốn nói.  

             Đệ tử của Tần môn đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, đã thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên lạnh như băng, thờ ơ nói:  

             - Tiếp tục phá chiến trận, giết.  

             Ngưng chiến?  

             Quả thực là nực cười, ở vào thời điểm yếu thế Đông Thánh tiên môn nói ngưng chiến?  

             - A...  

             Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hào quang của cự đỉnh đã xuất hiện vết nứt, có cường giả trong chiến trận bị Tần Vấn Thiên đánh chấn thương, lực lượng chấn động đáng sợ kia xông vào bên trong chiến trận.  

             - Chúng ta nguyện ý đình chiến đầu hàng, rời khỏi thành Cổ Đế.  

             Người của Đông Thánh tiên môn quát, thế nhưng công kích của Tần Vấn Thiên vẫn không hề có ý ngừng lại, đây là đang nói đùa sao?  

             - Chúng ta sẽ dâng nhẫn trữ vật, cầu ngươi cho chúng ta một đường sống.  

             Có người hoàn toàn tan rã, càng lúc càng nhiều cường giả bị chấn thương rồi.  

             - Đông Thánh tiên môn, một chuyện nực cười.  

             Tần Vấn Thiên lên tiếng lạnh như băng, thời điểm tiễu trừ giết hắn thì ngông cuồng bá đạo bực nào, giờ này rơi vào tình thế tuyệt đối bất lợi thì lại muốn ngưng chiến, đầu hàng ư?  

             - Đích xác, những người này giống như con nít vậy, Đông Thánh tiên môn đánh bại thì cứ coi như thất bại đi, giờ này cũng bị những người này làm mất hết thể diện.  

             Người xem cuộc chiến đang thở dài, cuối cùng một tiếng vang thật lớn, chiến thắng nát vụn, sát lục bắt đầu nghiêng về một phía. Cuối cùng đệ tử của Đông Thánh tiên môn không tiếc bất cứ giá nào, tế ra Tiên binh, nhưng hiện giờ thiên kiêu Tần môn đối mặt đã gấp mấy lần bọn họ, số lượng Tiên binh cũng gấp mấy lần bọn họ. Bọn họ tế ra Tiên binh cũng không thể nào bù đắp được xu hướng suy tàn, máu tươi không ngừng phun trào trong hư không.  

             Người vây xem tâm kinh đảm chiến, đây là một cuộc đại đối quyết quy mô nhất tại thành Cổ Đế mà bọn họ đã chứng kiến, ngoài ra, thành Cổ Đế chưa từng có nhiều cường giả vẫn diệt trong trận chiến như vậy, ngày hôm nay đã mở tiền lệ.  

             Đây nhất định là ngày tai nạn của Đông Thánh tiên môn.  

             .. ...  

             Đông Tiên thành, Đông Thánh tiên môn, từng đại điện rộng lớn tràn ngập khí thế huy hoàng phong cách cổ xưa.  

             Nhưng khoảnh khắc này, trong những đại điện rộng lớn bỗng toát ra một đạo khí thế cực kỳ mạnh mẽ, lập tức có âm thanh phóng lên cao.  

             - Dịch nhi vẫn lạc.  

             Một lão giả tức giận ngập trời, bay lên trời.  

             - Đệ tử giỏi của ta.  

             - Thành Cổ Đế đã xảy ra đại sự.  

             Không ngừng có thân ảnh phóng lên cao, thỉnh thoảng có tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên, toàn bộ Đông Thánh tiên môn bát ngát đều chấn động.  

             Trong quảng trường trước một tòa đại điện rộng lớn không ngừng có cường giả hàng lâm, từng người trong bọn họ đều mang thần sắc cực kỳ phong duệ, rét lạnh chí cực, môn nhân đệ tử của bọn họ được tiên môn triệu tập ra ngoài thi hành nhiệm vụ, giờ này từng người một bỏ mình.  

             Có tiên niệm của người xuất hiện ở thành Cổ Đế, tận mắt thấy quá trình chiến đấu, biết rằng những đệ tử của Đông Thánh tiên môn coi như xong rồi.  

             - Đã xảy ra chuyện gì?  

             Có nhân vật Tiên vương của Đông Thánh tiên môn không biết chuyện vội đạp bước đến dò hỏi, nhưng sắc mặt mọi người đều thâm trầm, thần sắc khó coi, tuy nhiên bọn họ cũng không dám trách mắng mệnh lệnh của bệ hạ.  


             Lúc này, một đạo đế uy kinh thiên càn quét xuống, trong hư không mơ hồ xuất hiện một tòa hư huyễn chi ảnh. Thân ảnh ấy đứng sững ở trên mây, dầy xéo trên bầu trời, bất ngờ chính là hư ảnh của Đông Thánh Tiên đế, chứ không phải là bản tôn của Đông Thánh Tiên đế.  

             - Sau này người Đông Thánh tiên môn ta gặp đám người Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, Tử Tình Hiên thì giết không tha, còn đệ tử Hoa Thái Hư của Vạn Hóa tiên vương nữa.  

             Một âm thanh rét lạnh từ thiên khung vang vọng xuống, cực kỳ uy nghiêm mang theo thao thiên nộ hỏa. Lần này Đông Thánh tiên môn mất hết thể diện, Đông Thánh Tiên đế tự mình ra lệnh tống táng hơn ba trăm vị đệ tử thiên tài.  

             Đông Thánh Tiên đế tức giận ngập trời, không thèm nể mặt mũi của Vạn Hóa Tiên Vương nữa rồi, trực tiếp ra lệnh sát phạt Hoa Thái Hư, đệ tử của nàng.