Trong tửu lâu yên lặng không tiếng động, bọn họ vừa rồi còn đĩnh đạc nói chuyện lúc này lại yên lặng không lên tiếng, vẻ mặt trở nên trắng bệch, luồng áp lực kia giống như thiên uy ép xuống chúng sinh, ép lên người bọn họ khiến rất nhiều người bọn họ nằm rạp xuống dưới, vẻ mặt của Lâm Tiên Nhi mạnh mẽ thay đổi, nhìn về phía tòa thành cổ Phiêu Tuyết kia, bóng dáng đang đứng trên không trung kia giống như một vị thần, uy lực của hắn bao phủ đất trời, nhưng toàn bộ lực công kích của hắn chỉ tập trung tại một điểm, không lan đến bất cứ chỗ nào khác.
Lực khống chế như vậy thật đáng sợ, đó là sự khống chế tuyệt đối.
Tinh Hà công hội phái cường giả siêu cấp của Tiên Vực thượng giới xuống sao?
Trước đó, Tần Vấn Thiên đã đánh hơi được một tia nguy cơ mãnh liệt, tiên niệm nhập vào chín chiếc chuông tiên, ánh sáng vạn trượng, toàn bộ tòa thành cổ Phiêu Tuyết phóng ra màn ánh sáng che trời, nhưng dưới một đòn này, tất cả những người trong tòa thành cổ Phiêu Tuyết đều bị chấn động đến nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy toàn thân run rẩy.
Ong!
Căn bản không để cho hắn kịp phản ứng, một bàn tay khổng lồ xuyên qua hư không, sắp rơi tới thành cổ Phiêu Tuyết.
A…
Một tiếng gào hét kinh thiên truyền ra, một luồng tiên uy tối thượng từ trong tòa thành Phiêu Tuyết phóng ra, chín chiếc chuông tiên kinh động đất trời hóa thành một chiếc chuông lớn che trời, một tiếng ong vang lên toàn bộ tòa thành Phiêu Tuyết được bao trùm bên trong cũng chặn lại bàn tay lớn đang xuyên đến kia.
Ầm!
Lại một tiếng kinh thiên rung chuyển vang lên, Tần Vấn Thiên phun ra một ngụm máu, cơ thể hắn gập lại giống như không cách nào đứng vững, ngẩng đầu nhìn về phía hư không tiếp theo đó nhắm đôi mắt lại, liên kết với tòa thành trì mà Phiêu Tuyết lâu chủ đã từng chế luyện này, khí thành là binh, cũng tức là thành, công kích xếp thứ hai, phồng ngự đứng đầu.
Toàn bộ thành cổ Phiêu Tuyết sáng lên, vô số ánh sáng phù văn xuất hiện, bay lượn trên chín chiếc chuông tiên, chiếc chuông lớn này đứng sừng sững giữa đất trời, lấp lánh áng sáng phù văn vô tận, tiếng chuông vang lên không dứt chấn động thế gian, từng ánh sáng hư ảo của thành cổ chiếu trên chiếc chuông tiên, giống hàng phòng ngự kiên cố nhất.
Ầm, ầm, ầm…
Vẻ mặt của cường giả kia thay đổi, hắn ngạo nghễ đứng trên hư không điên cuồng đánh tới, tòa thành cổ Phiêu Tuyết này không ngờ lại còn có khả năng phòng ngự mà hắn lại đánh không vỡ?
Chỉ nhìn thấy bóng dáng che trời của chiếc chuông lớn liên tục gặp phải lực lượng chấn động, cho dù toàn bộ phòng ngự được chiếc chuông lớn che trời chống đỡ, uy lực vô tận kia cũng bị phân tán cuốn trôi, nhưng lực chấn động vẫn khiến bọn họ khó chịu vô cùng, nhất là một đám người có tu vi yếu nhất cho dù là biên độ chấn động nhỏ nhất cũng đủ khiến cho bọn họ nôn ra máu bị thương, liên tục có người nằm xuống.
Tần Vấn Thiên thừa nhận tấn công trực diện nhất, hắn nhắm mắt lại vẻ mặt tái nhợt, nhưng tiên niệm vẫn chống đỡ ở trạng thái phòng ngự cường đại nhất, không để cho cường giả này công phá, dẫn đầu cường giả Tiên Vương của Tinh Hà công hội đã đến trước một bước rồi.
Trong hư không cường giả kia công kích hồi lâu, phát hiện lại không thể đánh vỡ được chiếc chuông che trời này, hắn đạp bước bước ra, chấn động đất trời, vẻ mặt lóe lên một ánh sáng lạnh lùng sắc bén, phía sau lưng hắn, xuất hiện rất nhiều cường giả Tiên Đài trước đó của Tinh Hà công hội, vẻ mặt của bọn họ cũng vô cùng khó coi, phòng ngự của tòa thành cổ Phiêu Tuyết này không ngờ lại lợi hại như vậy?
- Tần Vấn Thiên lăn ra đây.
Nhân vật Tiên Vương kia trên người ăn vận chói lóa ngạo nghễ nói, giọng nói giống như hòa vào một thể với đất trời, rung động đến bên trong chín chiếc chuông tiên.
- Tần Vấn Thiên, lăn ra đây… Tần Vấn Thiên, lăn ra đây…
Bên trong chín chiếc chuông tiên âm thanh chấn động vọng lại, Tần Vấn Thiên mở mắt nhìn về phía hư không, sắc mặt tái xanh:
- Tinh Hà công hội đối phó với Tần mỗ, lại để cho Tiên Vương một phương ra tay, thật sự đủ nể mặt tại hạ.
Sắc mặt của cường giả Tiên Vương này lạnh như băng, một luồng uy lực tối thượng từ trên người hắn hạ xuống, cơ thể hắn đột nhiên rớt xuống, trực tiếp đạp lên chiếc chuông cổ cực kỳ khổng lồ.
Đông.
Một tiếng động vang trời truyền ra, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy kịch liệt, chín cái chuông tiên bao trọn thành cổ Phiêu Tuyết, sụp xuống mặt đất, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, chiếc chuông tiên chìm dần vào trong đất, người ở bên trong chấn động đến mức cơ thể run rẩy.
Chỉ thấy nhân vật Tiên Vương trực tiếp đứng trên chín cái chuông tiên, cúi đầu nhìn Tần Vấn Thiên ở bên trong tiếp tục nói:
- Lăn ra đây.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt bá đạo của Tiên Vương kia, sau đó cười lạnh lùng:
- Lấy uy lực của Tiên Vương đến bắt nạt người của thế giới căn bản, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
- Càn rỡ.
Chân của Tiên Vương này lại một lần nữa đạp mạnh xuống, chín chiếc chuông tiên mang theo tòa thành cổ Phiêu Tuyết tiếp tục chìm xuống, ánh mắt của Tần Vấn Thiên vẫn lạnh lùng nhìn đối phương, chỉ cần phòng ngự của chín chiếc chuông tiên không bị phá vỡ, cho dù là nhân vật Tiên Vương trước mắt đó sớm muộn gì cũng sẽ là một người chết.
- Ngươi cho rằng co đầu rụt cổ ở bên trong thì ta sẽ không làm gì được ngươi hay sao?
Tiên Vương này cười lạnh chỉ về phía Thiên Ung thành nói:
- Tòa thành này là cố hương của ngươi, chắc hẳn ngươi có rất nhiều bằng hữu, ngươi có tin ta tàn sát tòa thành này hay không?
Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lúc này hắn nhất định phải ung dung thản nhiên, hắn càng để ý thì đối phương sẽ càng lấy Thiên Ung thành uy hiếp hắn.
- Ngươi chính là nhân vật Tiên Vương, tàn sát người phàm không sợ bị tội lớn quấn thân phải chịu nhân quả báo ứng sao?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, tất cả bằng hữu thân thích của ta đều ở trong tòa thành Phiêu Tuyết không có ai ở bên ngoài cả.
- Đến cảnh giới này của ta, trong tay ai mà không dính tội nghiệt, cho dù ngươi chỉ là cảnh giới Tiên Đài nhưng cũng đã tiêu diệt không ít tính mạng rồi, chỉ cần ta không tiêu diệt một bên của thế giới cơ bản, chỉ là tính mạng của một tòa thành nho nhỏ này thì tính là gì?
Bước chân của cường giả kia lại một lần nữa đạp lên, thành cổ Phiêu Tuyết tiêp tục chìm xuống, nhân vật Tiên Vương kia lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự không đi ra?
- Ngươi muốn ta vì người của Thiên Ung thành mà từ bỏ bằng hữu thân thích của ta sao, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
Tần Vấn Thiên nói:
- Trong thiên hạ lại có người có nghĩa lớn như vậy sao, ngươi đây là tạo ra chết chóc mà thôi.
Trong lòng Tần Vấn Thiên vô cùng lạnh lẽo, không nghĩ tới một nhân vật Tiên Vương lại buộc hắn làm ra chuyện như vậy, hắn chỉ có thể giả vờ hoàn toàn không quan tâm, hơn nữa hắn nói cũng không sai đối phương không có lý do giết người của Thiên Ung thành, cũng không có ai lại có nghĩa lớn như vậy.
- Hứ.
Cường giả Tiên Vương kia giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bàn tay mạnh mẽ chụp tới, trong nháy mắt hơn mười mấy người bị đại chưởng ấn của hắn bắt lên trên hư không, những người đó chỉ cảm thấy linh hồn run rẩy kịch liệt mở miệng la lớn:
- Cứu mạng.
- Chỉ là người của Thiên Ung thành nhỏ nhoi, đối với ta chỉ giống như con kiến hôi, chỉ cần một cái nhấc tay đã có thể giết chết, ngươi có ra hay không?
Tiên Vương đó nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Sắc mặt của Tần Vấn Thiên vẫn không thay đổi ý chí sắt đá, hắn càng quan tâm đối phương sẽ càng đại khai sát giới.
- Giết.
Bàn tay của nhân vật Tiên Vương kia cách không bóp lại, trong nháy mắt toàn bộ những người đó đều ngã xuống khoảng không bên dưới, những người của Thiên Ung thành ở phía xa nhìn thấy một cảnh tượng này chỉ cảm thấy linh hồn chấn động, thậm chí bọn họ quên luôn phẫn nộ, đối với người này mà nói người của Thiên Ung thành chẳng qua giống như con kiến hôi muốn giết là giết hơn nữa hắn giết bọn họ chỉ bằng thời gian của một cái nhấc tay mà thôi.
Tần Vấn Thiên trơ mắt nhìn những người đóbị giết, cho dù hắn có căm phẫn ngập trời nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ yên tĩnh như nước, hắn không thể để ý, càng để ý đối phương sẽ giết càng hăng hơn, sẽ lấy uy thế này ra ép bức hắn.
- Ngươi giết những người vô tội có ý nghĩa sao, ta thật sự cảm thấy thẹn vì ngươi.
Tần Vấn Thiên châm chọc nói.
Tiên Vương kia nhìn thấy Tần Vấn Thiên vẻ mặt hờ hững lộ ra sự coi thường chết sống, hắn nhắc tay đánh về phía xa, âm thanh ầm ầm đáng sợ truyền ra, lại có rất nhiều người bị thiêu cháy rớt xuống.
- Ngươi thật sự không quan tâm đến sống chết của những người này?
Tiên Vương đó cúi đầu nhìn xuống dưới.
- Là ngươi ngu xuẩn hay là ta ngu xuẩn, ta sẽ vì người ngoài vứt bỏ mình?
Tần Vấn Thiên nói.
- Ha ha, không ngờ lại có người không chạy, nhìn ánh mắt của nàng giống như là đang lo lắng cho ngươi đấy.
Tiên Vương kia cười lạnh, Tần Vấn Thiên hơi nhíu mày, tiếp theo đó Tiên Vương kia lại một lần nữa vươn tay ra chộp một cái, rất nhanh một bóng dáng xuất hiện trong hư không, đó là một bóng dáng phiêu nhiên như tiên, vô cùng xinh đẹp, lúc này khăn lụa che mặt của nàng đã bị Tiên Vươn giơ tay gạt đi, lộ ra dung nhan kinh thế nhưng lại là hoa dung thất sắc.
- Lâm Tiên Nhi.
Vẻ mặt của Tần Vấn Thiên trầm xuống, tại sao Lâm Tiên Nhi lại xuất hiện ở nơi này.
- Rất đẹp cho dù là tiên nữ Tiên Vực cũng không có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngươi đừng nói cho ta biết các ngươi không quen biết?.
Tiên Vương kia cười lạnh, niệm tiên của hắn lợi hại tới mức nào nào, lúc nãy mỗi một cử động của Thiên Ung thành đều nằm trong không chế của hắn, hắn không bỏ qua vẻ mặt của những người này, vẻ sợ hãi của Lâm Tiên Nhi rất ít, nàng nhìn chằm chằm về phía bên này không ngờ lại lộ ra vẻ lo lắng và khẩn trương.
Trong lòng Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, nhân vật Tiên Vương quả nhiên cường đại, hóa ra hắn có mục đích trong lúc công kích tiên niệm của hắn cũng đồng thời đang quan sát, muốn tìm ra người quen của Tần Vấn Thiên.
- Nữ tử này quả thật ta có quen biết, có chút danh tiếng chính là mỹ nữ khó có được.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói:
- Chỉ có điều ngươi xem thành này của ta, mỹ nữ nhiều như mây, thế giới cơ bản này Tần mỗ tự hỏi nữ tử ái mộ ta không ít, nhất là những nữ nhân ưu tú, nàng ta lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng thì có gì là kỳ lạ?
- Vậy ngược lại diễm phúc của ngươi không nhỏ?
Nhân vật Tiên Vương kia nhìn hắn nói, tiếp theo đó vung tay lên, ném Lâm Tiên Nhi về phía nhân vật Tiên Đài ở sau lưng, nói:
- Thế giới cơ bản này khó có được mỹ nữ như vậy, ánh mắt câu hồn, lợi cho các ngươi rồi trở về từ từ hưởng thụ đi.
- Tiền bối, tiểu nữ tử cũng không quen biết hắn, ngài là đại năng Tiên Vực, tội gì làm khó ta.
Lâm Tiên Nhi yểu điệu nói.
- Giọng nói nét mặt đều dụ dỗ người đến cực điểm, là mỹ nữ khó có được các ngươi có phúc rồi.
Nhân vật Tiên Vương này lạnh lùng nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng coi thường tất cả, người của thế giới cơ bản trong mắt của hắn, mạng của con người như cỏ rác không đáng để nhắc tới, tất cả đều là kiến hôi.
- Cảm ơn Tiên Vương.
Phía sau mọi người cúi người, kéo Lâm Tiên Nhi trực tiếp rời đi, Tần Vấn Thiên nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiên Nhi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tuyệt mỹ kia mang theo một tia tuyệt vọng.
- Ngươi nghĩ thông suốt rồi có thể ra ngoài.
Tiên Vương kia cúi đầu nhìn tần Tần Vấn Thiên, lại đạp thêm một bước nữa sau đó biến mất không thấy. Tần Vấn Thiên xiết chặt hai nắm tay, ánh mắt lúc rời đi của Lâm Tiên Nhi vẫn không không tan đi được.
Mọi người đều đi tới, sắc mặt tái nhợt, tất cả đều bị chấn động kịch liệt, bọn họ nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Vấn Thiên, ngươi sắp rời đi sao? Đi đến Tiên Vực phải không?
- Thù này nhất định phải báo.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên lạnh lẽo đến cực điểm, ban đầu là Lâm Tiên Nhi có ân với hắn. Năm đó lúc thí luyện ở Tiên Vũ Giới nàng đã giúp đỡ Diệp Lăng Sương và Âu Dương bọn họ.
- Lâm Tiên Nhi nàng…
Âu Dương Cuồng Sinh muốn nói lại thôi, trong lòng cũng vô cùng tức giận:
- Đến rồi.
Hai mắt Tần Vấn Thiên lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt của mọi người nhìn Tần Vấn Thiên không biết Tần Vấn Thiên có ý gì, loại thời điểm này đối với hắn mà nói chỉ có rời đi chứ không có lựa chọn nào khác.
Thanh Mai tiên tử nói với Mạc Khuynh Thành, nhưng mà lúc này lại nhìn thấy Tần Vấn Thiên sát ý ngập trời, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ nhìn thấy nơi đó có từng bóng dáng cường giả từ trên cao hạ xuống, giống như từ trên trời xuống vậy.