Thái Cổ Thần Vương

Chương 127: Cô Tinh



Trên chiến đài, Nhược Hoan vẫnmột mực khống chế được Đệ Tứ Dạ, mọi người trông thấy Nhược Hoan dường như vẫn chưa có ý định từ bỏ.Nhìn dung nhan mỹ lệ của cô mà không khỏi cảm thấy rùng mình, rõ ràng là muốn lấy mạng của Đệ Tứ Dạ đây mà.

Thời gian dài như thế, e là Đệ Tứ Dạ đang chịu đựng khổ sở vì nghẹt thở.

- Hắn đã thua rồi, tại sao cô vẫn chưa chịu buông ra.

Tư Không Minh Nguyệt nhìn về phía Nhược Hoan, lạnh lùng nói.

- Nhưng ta chưa nghe thấy hắn nhận thua.

Nhược Hoan vừa cười vừa nói:

- Lỡ như ta tha cho hắn mà hắn lại ra tay với ta thì sao.

Vẻ lạnh lẽo trong mắtTư Không Minh Nguyệt lóe lên, nhưng quả thực Nhược Hoan không hề phạm quy.Cô không chỉ khống chế được Đệ Tứ Dạ mà thậm chí còn khiến hắn không có cả cơ hội nói chuyện nữa.

Cũng không phải là nói Đệ Tứ Dạ không mạnh, chỉ là phương thức chiến đấu của Nhược Hoan quá quỷ dị, tổ hợp song Tinh Hồn dường như khiến cho cô có thân thể vô cùng dẻo dai, giống như là cây roi trong tay cô vậy. Có thể tùy ý uốn lượn, thậm chí bị công kích cũng không hề hấn gì.

Đệ Tứ Dạ căn bản không kịp phô bày sức chiến đấu thì đã rơi vào tuyệt cảnh.

- Làm người tốt nhất là đừng có quá đáng.

Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói.

- Hình như ban nãy khi các ngươi định chơi trò xa luân chiến với sư đệ ta thì đâu có nghĩ như thế nhỉ.

Nhược Hoan vẫn cười vang. Rõ ràng vì không ưa đám người nước Tuyết Vân liên tục ra tay với Tần Vấn Thiên nên bây giờ học viện Đế Tinh mới trả đòn.

Tư Không Minh Nguyệt không nói gì, nhưng trên người hắnphát ra sát ý rất đáng sợ, nhìn Đệ Tứ Dạ nằm dưới người Nhược Hoan, lạnh lùng nói:

- Ta sẽ báo thù cho ngươi.

- Tỷ tỷ ta chưa tàn nhẫn đến mức như thế.

Nhược Hoan cười khẩy, sau đó cơ thể cô trườn xuống, rồi một cước đá văng Đệ Tứ Dạ xuống chiến đài.

Đệ Tứ Dạthoát được thì hít sâu lấy một hơi. Sau đó lập tức hôn mê, rõ ràng hắn cũng không thể nào tiếp tụcquay lại chiến đài rồi.

- Những người này ra tay thật tàn nhẫn, căn bản không cho đối phương cơ hội xoay người.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, Tần Vấn Thiên cũng vậy mà Nhược Hoan cũng thế.

Đệ Tứ Dạ đãmất tư cách quay lại đài, nhưng Đệ Thất Dạ vẫn còn cơ hội, chỉ thấy mặt mày cô vẫn còn tái mét, rõ ràng chút thời gian này không đủ để khôi phục thương thế.

- Thôi bỏ đi, nghỉ ngơi cho tốt vào.

Tư không Minh Nguyệt nói với Đệ Thất Dạ.

Đệ Thất Dạ gật gật đầu với vẻ không cam lòng, từ bỏ mất cơ hội quay lại chiến đài khiêu chiến.

Đến lúc này, tất cả ba người Đệ Tứ Dạ, Đệ Lục Dạ và Đệ Thất Dạ đều bị loại,mười tám người trên Quân Lâm yến chỉ còn lại mười năm người.

Mà nước Tuyết Vân thì chỉ còn lại bốn người.

Kết cục như vậy cólẽ không phải là điều mà nướcTuyết Vân muốn thấy. Lần này vượt ngàn dặm xa xôi đến đây để bắt tay với nước Sở tổ chức lần Quân Lâm Yến này, nếu như chiến tích quá kém thì khi trở vềchẳng phải nước Tuyết Vân sẽ mất hết mặt mũi hay sao.

- Xin mời mỗi bên tự chọn đối thủ cho mình.

Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trong chớp mắt bóng dáng của mấy người trên chiến đài đồng loạt di chuyển.

Đệ Nhị Kiếm đã đi đến trước mặt Thạch Tuấn.

Đệ Tam Dạ đi đến trước mặt Cuồng Sinh.

Đệ Tam Kiếm lại muốn đi về phía Tần Vấn Thiên. Thế nhưng khi hắn đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên thì lại có một bóng người xuất hiện chặn hắn lại ở giữa chiến đài thứ năm. Đó chính là thiếu niên Cô Tinh vẫn luôn im lặng kia.

Vị thiếu niên này từ đầu đến cuối chưa từng hé môi nói một câu nào. Trầm mặc, an tĩnh, người cũng như tên, tựa như một ngôi sao cô độc. Nhưng trong vòng đấu đầu tiên hắn đã đánh bại Đệ Ngũ Dạ nênkhông ai dám khinh thường hắn.

Lúc này, Cô Tinh lại đứng trước mặt Đệ Tam Kiếm. Không biết hắn là cố ý chặn thay Tần Vấn Thiên hay là có toan tính riêng.

Nhưng dù cho mục đích của hắn có là gìđi chăng nữa thì chí ít lần nàymọi người có thể tận mắt chứng kiến một màn quyết đấu đặc sắc.

Tư Không Minh Nguyệt vốn muốn động nhưng lúc này hắn lại dừng bước, nhìn cả ba bên giằng co.

"Nước Tuyết Vân không nhịn được nữa rồi."

Trong lòng mọi người thầm nghĩ.

Kiếm khí trên người Đệ Nhị Kiếm phóng ra, toàn thân giống nhưcuốn theo một cơn lốc rất khủng khiếp. Hắn đưa tay chỉ ra, lập tức cóvô số kiếm quang bắn về phía Thạch Tuấn đứng thứ tám trong kinh thành thập tú.

Thạch Tuấn thân như bàn thạch, tung ra một chưởng giống như có vô số cự thạchbắn ra cuồn cuộn, nhưng trong phút chốc lại bị lưỡi kiếm sắc bén chém vỡ tan, khiến cơ thể hắn lùi về sau một bước.

Kiếm khí trên người Đệ Nhị Kiếm cực kỳ sắc bén. Hắn đã từng giao thủ với Giang Tú, kiếm của Giang Tú còn thua xa kiếm ý trên người Đệ Nhị Kiếm.

Nếu như nói kiếm ý trên người Giang Tú giống như mưa thu thì kiếm ý trên người Đệ Nhị Kiếm lại giống như gió lốc.

Cùng lúc này Đệ Tam Dạ cũng bắt đầu ra tay với Cuồng Sinh, người đứng thứ chín trong kinh thành thập tú. Đệ Tam Dạ có vài phần giống với Đệ Lục Dạ, thế mạnh đều là công kích và lực lượng. Chỉ thấy tay hắn cầm cây búa lớn, trực tiếp chém thẳng về phía Cuồng Sinh.

Cuồng Sinh am hiểu đao pháp, dùng đao pháp bá đạođể chống lại Đệ Tam Dạ, nhưng sau mỗi một lần va chạm thì mọi người lại phát hiện ra, đao pháp của Cuồng Sinh sẽ khựng lại một chút. Hơn nữa cước bộ lại cònlùi về sau, hiển nhiên xét về lực lượng thì hắn tuyệt đối rơi vào thế yếu.

Đệ Tam Dạ đang dùng lực để phá pháp.

"Trông thì như chiêu thức ngớ ngẩn nhưng kỳ thực lại cực kỳ tinh diệu. Đao của Cuồng Sinh bị áp chế rất chặt, hai người Thạch Tuấn và Cuồng Sinh trong kinh thành thập tú này e là đều phải bại rồi."

Mọi người thầm nghĩ, lần này vị trí của năm người xếp chót của kinh thành thập tú sẽ phải đổi hết rồi.

Âu Thần, Nhược Hoan, Tần Vấn Thiên, thậm chí cả La Thành cũng đều được tính vào kinh thành thập tú.

Nước non đời đời đều có thiên tài (*), không vào thì được lui để nhường đường cho người sau, đây chính là hiện thực.

Đệ Tam Kiếm lúc nàycũng đã bùng nổ Kiếm Tinh Hồn của hắn, kiếm ý trên người hắn bắt đầu tăng lên.

Nhưng Cô Tinh vẫn đứng im ở chỗ đó, như thể vĩnh viễn cô độc. Đôi mắt của hắn vốn không có chút gợn sóng, duy chỉ có lúc nhìn về phía đối thủ mới lại bộc phát ra hàn quang đáng sợ.

Loại hàn quang này khiến người ta cảm thấy rét run từng cơn.

Kiếm quang như ảnh, Đệ Tam Kiếm xuất kiếm của hắn ra, đây là kiếm pháp thần thông không hề có sơ hở. Dường như dưới kiếm quang của hắn thì sẽ không còn sự tồn tại của hào quang nào khác, tất cả sự rực rỡ đều thuộc về kiếm của hắn.

Phập… phập!

Một âm thanh khẽ vang lên khiến mọi người sững lại, Đệ Nhị Kiếm cũng ngây người.

Kiếm của hắn đâm vào cánh tay trái của Cô Tinh, một nhát kiếm này của hắn chỉ là muốn phong kín đường lui của Cô Tinh. Nhưng Cô Tinh căn bản không hề lui lại cũng không trốn tránh, để mặc cho nhát kiếm này dễ dàng đâm thẳng vào cơ thể hắn.

Kinh nghiệm chiến đấu của Đệ Tam Kiếm cực kỳ phong phú nhưng tình hình thế này hắn cũng chưa từng gặp qua bao giờ. Cho nên hắn cũng giật mình ngây người.

Cũng cùng lúc này Cô Tinh giơ tay túm lấy lưỡi kiếm đã đâm vào trong cơ thể hắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Đệ Tam Kiếm. Trong nháy mắt, Đệ Tam Kiếm chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn đau nhói lên, sau đó cómột đạo chưởng lực trực tiếp ấn vào trên đầu hắn. Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể của Đệ Tam Kiếm bay xuống dưới chiến đài, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trên mặt loang lỗ máu thịt.

Trận chiến đấu quỷ dị này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, ai nấy đều ngẩn ra.

Thanh kiếm ở cánh tay trái của Cô Tinh đã biến mất, không có sự duy trì của nguyên lực tinh thần nữa thì tinh thần chi lực làm sao có thể hóa thành kiếm hình được.

Hắn quay lại vị trí của mình, khoanh chân ngồi xuống. Cánh tay trái chẳng có bao nhiêu máu chảy ra, hơn nữa miệng vết thương dường như đang khép lại.

- Khả năng khôi phục thật đáng sợ, hắn cóTinh Hồn gì thế nhỉ?

Trong lòng mọi người run lên, khắc sâu thân ảnh cô độc này.

Hắn tên là Cô Tinh, là ngôi sao cô độc. Lúc này hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không ai biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

Kỳ thực ngay từ vòng đầu tiên khi Cô Tinh đánh bại Đệ Ngũ Dạ thì đã có rất nhiều thế lực ở hoàng thành đã bắt đầu điều tra về hắn. Sau đó họ lại phát hiện ra dường như nước Sở căn bản không có người như thế, thậm chí dù năng lực tình báo của họ kinh khủng nhường nào cũng không thể điều tra được chút tin tức nào. Hắn chỉ xuất hiện ở hoàng thành trước Quân Lâm yến, chưa từng làm chuyện gì cả, mãi cho đến khi hắn xuất hiện trên chiến đài Quân Lâm yến đánh bại Đệ Thất Dạ.

Hôm nay lại đánh bại Đệ Tam Kiếm.

Ngoại trừ Đệ Tam Kiếm bị đánh bại ra thì hai người còn lại của nước Tuyết Vân đều đánh thắng được đối thủ của mình. Thạch Tuấn và Cuồng Sinh đều bị thua, nhưng bọn họ có khả năng quay lại đài khiêu chiến tiếp, nhưng Đệ Tam Kiếm lại đã không còn cách nào quay lại thách đấu được nữa.

Thạch Tuấn và Cuồng Sinh quay lại đài khiêu chiến lần nữa, những người khác thì đều yên tĩnh ngồi nguyên tại chỗ.

Thạch Tuấn đi về phía Sở Trần cùng là người của học viện Hoàng Gia.

Cuồng Sinh dường như đang chờ đợi, đến khi chính mắt nhìn thấy tiểu vương gia Sở Trần đánh bại Thạch Tuấn thì lòng lại càng nguội lạnh.

Những người còn lại đều không phải là những nhân vật dễ chọc.

Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm tất nhiên không cần phải nói nhiều.

Âu Thần, Nhược Hoan, Cô Tinh cũng rất đáng sợ.

Hầu Thiết của võ phủ Thần Tướng cực kỳ lợi hại, mà Lãnh Nha kia cũng là một nhân vật hung ác, hắn không biết rõ về đối phương. Còn có người mạnh nhất trong Luân Mạch của học viện Thần Phong, đứng thứ sáu trong kinh thành thập tú Giang Phong và cả Tần Vấn Thiên nữa.

Muốn vào vòng tiếp theo thật sự quá khó, dù hắn có thắng thêm một trận nữa thì vòng sau vẫn có khả năng bị loại.

Cuối cùng Cuồng Sinh hạ quyết tâm, hắn đi về phía Tần Vấn Thiên. Dù sao thì hắn đã xem qua mấy trận chiến của Tần Vấn Thiên, tuy là lợi hại nhưng cũng coi như biết rõ vài điều. Hơn nữa, Tần Vấn Thiên đã tiêu hao không ít nguyên lực tinh thần, bây giờ còn đang bận tu hành, có lẽ dễ đối phó hơn chút.

Khi Cuồng Sinh xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên mở bừng mắt nhìn Cuồng Sinh rồi chậm rãi đứng dậy.

- Chung quy cũng là do ta hiền quá đây mà.

Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, hắn không cầm Phương Thiên Họa Kích nữa, bảy đường luân mạch trong cơ thể cuồn cuộn rít gào. Mọi người dường như có thể nghe thấy tiếng rít gào đó. Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt Cuồng Sinh cứng đờ, thần sắc lại càng ngưng trọng thêm vài phần.

Đôi cánh Côn Bằng hư ảo như ẩn như hiện ở sau lưng Tần Vấn Thiên. Ngay sau đó cơ thể hắn đã biến mất tại chỗ, trực tiếp đánh một chiêu Phá Vọng ấn.

Cuồng Sinh nâng đao lên, đao quang lóe sáng, chém vỡ chưởng ấn. Nhưng thân ảnh hư ảo của Tần Vấn Thiên thoắt cái đã biến mất, sau đó lại xuất hiện ngay bên cạnh Cuồng Sinh, trực tiếp tung thêm một chưởng.

Bộ pháp của Cuồng Sinh được phát huy đến cực hạn. Di chuyển theo thế công của Tần Vấn Thiên. Sau một lát, mọi người chỉ thấy bóng dáng của Tần Vấn Thiên tung ra chưởng ấn đầy trời.

Đao của Cuồng Sinh vũ động kín kẽ mọi bề, nơi đó xuất hiện một cỗ đao chi phong bạo vô cùng dữ dội, nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra nếu cứ tiếp tục như này thì sớm muộn gì Cuồng Sinh cũng sẽ thua.

Quả nhiên không qua bao lâu sau đao của Cuồng Sinh đã bắt đầu loạn. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên tung ra một chưởng, Cuồng Sinh lại vung đao ra chém đao mang, nhưng cùng lúc đó miệng Tần Vấn Thiên lại phun ra lợi kiếm khiến cho vẻ mặt Cuồng Sinh đại biến, nháy mắt nâng đao ngang mặt để đỡ đòn.

- Phập!

Một đạo chưởng ấn đáng sợ đánh lên người Cuồng Sinh, cơ thể hắn trực tiếp bay thẳng lên không rồi văng ra khỏi chiến đài, đập mạnh xuống mặt đất, miệng không ngừng hộc máu, kinh mạch trong cơ thể giống như đã bị phá hủy.

Lúc này bàn chân giơ lên của Tần Vấn Thiên từ từ hạ xuống, hắn đâu chỉ biết phun mỗi kiếm quang từ miệng thôi đâu.

Ai nói chân không thể tung ra chưởng pháp chứ?

Thế nên, chiến đài mười tám người chỉ còn lại mười hai người.

Tiếp tục loại thêm ba người nữa thì chín vị trí đầu đã xuất hiện, nhưng trong lòng mọi người dường như lại căng thẳng hơn nữa. Đặc biệt là trong lòng những người đã đặt cược, ai cũng thấp thỏm lo âu.

*Giang sơn đại hữu thiên tài xuất: một câu thơ trong "Luận thi" (论诗). Ý là: Đất nước tươi đẹp của chúng ta mỗi một thời đại đều xuất hiện những người tài hoa xuất chúng.

Chương 127:Cô Tinh

Trên chiến đài, Nhược Hoan vẫnmột mực khống chế được Đệ Tứ Dạ, mọi người trông thấy Nhược Hoan dường như vẫn chưa có ý định từ bỏ.Nhìn dung nhan mỹ lệ của cô mà không khỏi cảm thấy rùng mình, rõ ràng là muốn lấy mạng của Đệ Tứ Dạ đây mà.

Thời gian dài như thế, e là Đệ Tứ Dạ đang chịu đựng khổ sở vì nghẹt thở.

- Hắn đã thua rồi, tại sao cô vẫn chưa chịu buông ra.

Tư Không Minh Nguyệt nhìn về phía Nhược Hoan, lạnh lùng nói.

- Nhưng ta chưa nghe thấy hắn nhận thua.

Nhược Hoan vừa cười vừa nói:

- Lỡ như ta tha cho hắn mà hắn lại ra tay với ta thì sao.

Vẻ lạnh lẽo trong mắtTư Không Minh Nguyệt lóe lên, nhưng quả thực Nhược Hoan không hề phạm quy.Cô không chỉ khống chế được Đệ Tứ Dạ mà thậm chí còn khiến hắn không có cả cơ hội nói chuyện nữa.

Cũng không phải là nói Đệ Tứ Dạ không mạnh, chỉ là phương thức chiến đấu của Nhược Hoan quá quỷ dị, tổ hợp song Tinh Hồn dường như khiến cho cô có thân thể vô cùng dẻo dai, giống như là cây roi trong tay cô vậy. Có thể tùy ý uốn lượn, thậm chí bị công kích cũng không hề hấn gì.

Đệ Tứ Dạ căn bản không kịp phô bày sức chiến đấu thì đã rơi vào tuyệt cảnh.

- Làm người tốt nhất là đừng có quá đáng.

Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói.

- Hình như ban nãy khi các ngươi định chơi trò xa luân chiến với sư đệ ta thì đâu có nghĩ như thế nhỉ.

Nhược Hoan vẫn cười vang. Rõ ràng vì không ưa đám người nước Tuyết Vân liên tục ra tay với Tần Vấn Thiên nên bây giờ học viện Đế Tinh mới trả đòn.

Tư Không Minh Nguyệt không nói gì, nhưng trên người hắnphát ra sát ý rất đáng sợ, nhìn Đệ Tứ Dạ nằm dưới người Nhược Hoan, lạnh lùng nói:

- Ta sẽ báo thù cho ngươi.

- Tỷ tỷ ta chưa tàn nhẫn đến mức như thế.

Nhược Hoan cười khẩy, sau đó cơ thể cô trườn xuống, rồi một cước đá văng Đệ Tứ Dạ xuống chiến đài.

Đệ Tứ Dạthoát được thì hít sâu lấy một hơi. Sau đó lập tức hôn mê, rõ ràng hắn cũng không thể nào tiếp tụcquay lại chiến đài rồi.

- Những người này ra tay thật tàn nhẫn, căn bản không cho đối phương cơ hội xoay người.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, Tần Vấn Thiên cũng vậy mà Nhược Hoan cũng thế.

Đệ Tứ Dạ đãmất tư cách quay lại đài, nhưng Đệ Thất Dạ vẫn còn cơ hội, chỉ thấy mặt mày cô vẫn còn tái mét, rõ ràng chút thời gian này không đủ để khôi phục thương thế.

- Thôi bỏ đi, nghỉ ngơi cho tốt vào.

Tư không Minh Nguyệt nói với Đệ Thất Dạ.

Đệ Thất Dạ gật gật đầu với vẻ không cam lòng, từ bỏ mất cơ hội quay lại chiến đài khiêu chiến.

Đến lúc này, tất cả ba người Đệ Tứ Dạ, Đệ Lục Dạ và Đệ Thất Dạ đều bị loại,mười tám người trên Quân Lâm yến chỉ còn lại mười năm người.

Mà nước Tuyết Vân thì chỉ còn lại bốn người.

Kết cục như vậy cólẽ không phải là điều mà nướcTuyết Vân muốn thấy. Lần này vượt ngàn dặm xa xôi đến đây để bắt tay với nước Sở tổ chức lần Quân Lâm Yến này, nếu như chiến tích quá kém thì khi trở vềchẳng phải nước Tuyết Vân sẽ mất hết mặt mũi hay sao.

- Xin mời mỗi bên tự chọn đối thủ cho mình.

Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh nói, trong chớp mắt bóng dáng của mấy người trên chiến đài đồng loạt di chuyển.

Đệ Nhị Kiếm đã đi đến trước mặt Thạch Tuấn.

Đệ Tam Dạ đi đến trước mặt Cuồng Sinh.

Đệ Tam Kiếm lại muốn đi về phía Tần Vấn Thiên. Thế nhưng khi hắn đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên thì lại có một bóng người xuất hiện chặn hắn lại ở giữa chiến đài thứ năm. Đó chính là thiếu niên Cô Tinh vẫn luôn im lặng kia.

Vị thiếu niên này từ đầu đến cuối chưa từng hé môi nói một câu nào. Trầm mặc, an tĩnh, người cũng như tên, tựa như một ngôi sao cô độc. Nhưng trong vòng đấu đầu tiên hắn đã đánh bại Đệ Ngũ Dạ nênkhông ai dám khinh thường hắn.

Lúc này, Cô Tinh lại đứng trước mặt Đệ Tam Kiếm. Không biết hắn là cố ý chặn thay Tần Vấn Thiên hay là có toan tính riêng.

Nhưng dù cho mục đích của hắn có là gìđi chăng nữa thì chí ít lần nàymọi người có thể tận mắt chứng kiến một màn quyết đấu đặc sắc.

Tư Không Minh Nguyệt vốn muốn động nhưng lúc này hắn lại dừng bước, nhìn cả ba bên giằng co.

"Nước Tuyết Vân không nhịn được nữa rồi."

Trong lòng mọi người thầm nghĩ.

Kiếm khí trên người Đệ Nhị Kiếm phóng ra, toàn thân giống nhưcuốn theo một cơn lốc rất khủng khiếp. Hắn đưa tay chỉ ra, lập tức cóvô số kiếm quang bắn về phía Thạch Tuấn đứng thứ tám trong kinh thành thập tú.

Thạch Tuấn thân như bàn thạch, tung ra một chưởng giống như có vô số cự thạchbắn ra cuồn cuộn, nhưng trong phút chốc lại bị lưỡi kiếm sắc bén chém vỡ tan, khiến cơ thể hắn lùi về sau một bước.

Kiếm khí trên người Đệ Nhị Kiếm cực kỳ sắc bén. Hắn đã từng giao thủ với Giang Tú, kiếm của Giang Tú còn thua xa kiếm ý trên người Đệ Nhị Kiếm.

Nếu như nói kiếm ý trên người Giang Tú giống như mưa thu thì kiếm ý trên người Đệ Nhị Kiếm lại giống như gió lốc.

Cùng lúc này Đệ Tam Dạ cũng bắt đầu ra tay với Cuồng Sinh, người đứng thứ chín trong kinh thành thập tú. Đệ Tam Dạ có vài phần giống với Đệ Lục Dạ, thế mạnh đều là công kích và lực lượng. Chỉ thấy tay hắn cầm cây búa lớn, trực tiếp chém thẳng về phía Cuồng Sinh.

Cuồng Sinh am hiểu đao pháp, dùng đao pháp bá đạođể chống lại Đệ Tam Dạ, nhưng sau mỗi một lần va chạm thì mọi người lại phát hiện ra, đao pháp của Cuồng Sinh sẽ khựng lại một chút. Hơn nữa cước bộ lại cònlùi về sau, hiển nhiên xét về lực lượng thì hắn tuyệt đối rơi vào thế yếu.

Đệ Tam Dạ đang dùng lực để phá pháp.

"Trông thì như chiêu thức ngớ ngẩn nhưng kỳ thực lại cực kỳ tinh diệu. Đao của Cuồng Sinh bị áp chế rất chặt, hai người Thạch Tuấn và Cuồng Sinh trong kinh thành thập tú này e là đều phải bại rồi."

Mọi người thầm nghĩ, lần này vị trí của năm người xếp chót của kinh thành thập tú sẽ phải đổi hết rồi.

Âu Thần, Nhược Hoan, Tần Vấn Thiên, thậm chí cả La Thành cũng đều được tính vào kinh thành thập tú.

Nước non đời đời đều có thiên tài (*), không vào thì được lui để nhường đường cho người sau, đây chính là hiện thực.

Đệ Tam Kiếm lúc nàycũng đã bùng nổ Kiếm Tinh Hồn của hắn, kiếm ý trên người hắn bắt đầu tăng lên.

Nhưng Cô Tinh vẫn đứng im ở chỗ đó, như thể vĩnh viễn cô độc. Đôi mắt của hắn vốn không có chút gợn sóng, duy chỉ có lúc nhìn về phía đối thủ mới lại bộc phát ra hàn quang đáng sợ.

Loại hàn quang này khiến người ta cảm thấy rét run từng cơn.

Kiếm quang như ảnh, Đệ Tam Kiếm xuất kiếm của hắn ra, đây là kiếm pháp thần thông không hề có sơ hở. Dường như dưới kiếm quang của hắn thì sẽ không còn sự tồn tại của hào quang nào khác, tất cả sự rực rỡ đều thuộc về kiếm của hắn.

Phập… phập!

Một âm thanh khẽ vang lên khiến mọi người sững lại, Đệ Nhị Kiếm cũng ngây người.

Kiếm của hắn đâm vào cánh tay trái của Cô Tinh, một nhát kiếm này của hắn chỉ là muốn phong kín đường lui của Cô Tinh. Nhưng Cô Tinh căn bản không hề lui lại cũng không trốn tránh, để mặc cho nhát kiếm này dễ dàng đâm thẳng vào cơ thể hắn.

Kinh nghiệm chiến đấu của Đệ Tam Kiếm cực kỳ phong phú nhưng tình hình thế này hắn cũng chưa từng gặp qua bao giờ. Cho nên hắn cũng giật mình ngây người.

Cũng cùng lúc này Cô Tinh giơ tay túm lấy lưỡi kiếm đã đâm vào trong cơ thể hắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Đệ Tam Kiếm. Trong nháy mắt, Đệ Tam Kiếm chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn đau nhói lên, sau đó cómột đạo chưởng lực trực tiếp ấn vào trên đầu hắn. Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể của Đệ Tam Kiếm bay xuống dưới chiến đài, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trên mặt loang lỗ máu thịt.

Trận chiến đấu quỷ dị này khiến mọi người kinh ngạc không thôi, ai nấy đều ngẩn ra.

Thanh kiếm ở cánh tay trái của Cô Tinh đã biến mất, không có sự duy trì của nguyên lực tinh thần nữa thì tinh thần chi lực làm sao có thể hóa thành kiếm hình được.

Hắn quay lại vị trí của mình, khoanh chân ngồi xuống. Cánh tay trái chẳng có bao nhiêu máu chảy ra, hơn nữa miệng vết thương dường như đang khép lại.

- Khả năng khôi phục thật đáng sợ, hắn cóTinh Hồn gì thế nhỉ?

Trong lòng mọi người run lên, khắc sâu thân ảnh cô độc này.

Hắn tên là Cô Tinh, là ngôi sao cô độc. Lúc này hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không ai biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

Kỳ thực ngay từ vòng đầu tiên khi Cô Tinh đánh bại Đệ Ngũ Dạ thì đã có rất nhiều thế lực ở hoàng thành đã bắt đầu điều tra về hắn. Sau đó họ lại phát hiện ra dường như nước Sở căn bản không có người như thế, thậm chí dù năng lực tình báo của họ kinh khủng nhường nào cũng không thể điều tra được chút tin tức nào. Hắn chỉ xuất hiện ở hoàng thành trước Quân Lâm yến, chưa từng làm chuyện gì cả, mãi cho đến khi hắn xuất hiện trên chiến đài Quân Lâm yến đánh bại Đệ Thất Dạ.

Hôm nay lại đánh bại Đệ Tam Kiếm.

Ngoại trừ Đệ Tam Kiếm bị đánh bại ra thì hai người còn lại của nước Tuyết Vân đều đánh thắng được đối thủ của mình. Thạch Tuấn và Cuồng Sinh đều bị thua, nhưng bọn họ có khả năng quay lại đài khiêu chiến tiếp, nhưng Đệ Tam Kiếm lại đã không còn cách nào quay lại thách đấu được nữa.

Thạch Tuấn và Cuồng Sinh quay lại đài khiêu chiến lần nữa, những người khác thì đều yên tĩnh ngồi nguyên tại chỗ.

Thạch Tuấn đi về phía Sở Trần cùng là người của học viện Hoàng Gia.

Cuồng Sinh dường như đang chờ đợi, đến khi chính mắt nhìn thấy tiểu vương gia Sở Trần đánh bại Thạch Tuấn thì lòng lại càng nguội lạnh.

Những người còn lại đều không phải là những nhân vật dễ chọc.

Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm tất nhiên không cần phải nói nhiều.

Âu Thần, Nhược Hoan, Cô Tinh cũng rất đáng sợ.

Hầu Thiết của võ phủ Thần Tướng cực kỳ lợi hại, mà Lãnh Nha kia cũng là một nhân vật hung ác, hắn không biết rõ về đối phương. Còn có người mạnh nhất trong Luân Mạch của học viện Thần Phong, đứng thứ sáu trong kinh thành thập tú Giang Phong và cả Tần Vấn Thiên nữa.

Muốn vào vòng tiếp theo thật sự quá khó, dù hắn có thắng thêm một trận nữa thì vòng sau vẫn có khả năng bị loại.

Cuối cùng Cuồng Sinh hạ quyết tâm, hắn đi về phía Tần Vấn Thiên. Dù sao thì hắn đã xem qua mấy trận chiến của Tần Vấn Thiên, tuy là lợi hại nhưng cũng coi như biết rõ vài điều. Hơn nữa, Tần Vấn Thiên đã tiêu hao không ít nguyên lực tinh thần, bây giờ còn đang bận tu hành, có lẽ dễ đối phó hơn chút.

Khi Cuồng Sinh xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên mở bừng mắt nhìn Cuồng Sinh rồi chậm rãi đứng dậy.

- Chung quy cũng là do ta hiền quá đây mà.

Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, hắn không cầm Phương Thiên Họa Kích nữa, bảy đường luân mạch trong cơ thể cuồn cuộn rít gào. Mọi người dường như có thể nghe thấy tiếng rít gào đó. Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt Cuồng Sinh cứng đờ, thần sắc lại càng ngưng trọng thêm vài phần.

Đôi cánh Côn Bằng hư ảo như ẩn như hiện ở sau lưng Tần Vấn Thiên. Ngay sau đó cơ thể hắn đã biến mất tại chỗ, trực tiếp đánh một chiêu Phá Vọng ấn.

Cuồng Sinh nâng đao lên, đao quang lóe sáng, chém vỡ chưởng ấn. Nhưng thân ảnh hư ảo của Tần Vấn Thiên thoắt cái đã biến mất, sau đó lại xuất hiện ngay bên cạnh Cuồng Sinh, trực tiếp tung thêm một chưởng.

Bộ pháp của Cuồng Sinh được phát huy đến cực hạn. Di chuyển theo thế công của Tần Vấn Thiên. Sau một lát, mọi người chỉ thấy bóng dáng của Tần Vấn Thiên tung ra chưởng ấn đầy trời.

Đao của Cuồng Sinh vũ động kín kẽ mọi bề, nơi đó xuất hiện một cỗ đao chi phong bạo vô cùng dữ dội, nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra nếu cứ tiếp tục như này thì sớm muộn gì Cuồng Sinh cũng sẽ thua.

Quả nhiên không qua bao lâu sau đao của Cuồng Sinh đã bắt đầu loạn. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên tung ra một chưởng, Cuồng Sinh lại vung đao ra chém đao mang, nhưng cùng lúc đó miệng Tần Vấn Thiên lại phun ra lợi kiếm khiến cho vẻ mặt Cuồng Sinh đại biến, nháy mắt nâng đao ngang mặt để đỡ đòn.

- Phập!

Một đạo chưởng ấn đáng sợ đánh lên người Cuồng Sinh, cơ thể hắn trực tiếp bay thẳng lên không rồi văng ra khỏi chiến đài, đập mạnh xuống mặt đất, miệng không ngừng hộc máu, kinh mạch trong cơ thể giống như đã bị phá hủy.

Lúc này bàn chân giơ lên của Tần Vấn Thiên từ từ hạ xuống, hắn đâu chỉ biết phun mỗi kiếm quang từ miệng thôi đâu.

Ai nói chân không thể tung ra chưởng pháp chứ?

Thế nên, chiến đài mười tám người chỉ còn lại mười hai người.

Tiếp tục loại thêm ba người nữa thì chín vị trí đầu đã xuất hiện, nhưng trong lòng mọi người dường như lại căng thẳng hơn nữa. Đặc biệt là trong lòng những người đã đặt cược, ai cũng thấp thỏm lo âu.

*Giang sơn đại hữu thiên tài xuất: một câu thơ trong "Luận thi" (论诗). Ý là: Đất nước tươi đẹp của chúng ta mỗi một thời đại đều xuất hiện những người tài hoa xuất chúng.