Thái Cổ Thần Vương

Chương 272: Truyền thừa? bỏ đi!



Truyền thừa?

Khảo nghiệm?

Ngươi chọn ta, ta liền nhận truyền thừa sao?

Trước kia, ngươi nói ta không đủ tư cách, muốn tru diệt ta, một đường sống chết, bây giờ, dùng tính mạng đoạt tới hết thảy, dùng hai chữ khảo nghiệm bao quát hết thảy?

Thời khắc này, Tần Vấn Thiên hắn chỉ là người cướp đoạt.

Ngươi đã là người có tài truyền, ta liền có thể đoạt.

Thấy Tần Vấn Thiên đầu tiên là tru sát Chu Sát, lại tru diệt nam tử mặc kim giáp.

Người trong đại điện đều biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, thần sắc đều phong mang lóng lánh.

Chỉ thấy thời khắc này, ánh mắt của Tần Vấn Thiên quét nhìn Trảm Trần, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sát ý đáng sợ.

Trảm Trần cảm thụ được ánh mắt lạnh lẽo của Tần Vấn Thiên, biết người này đối với hắn lòng mang sát ý, thần sắc khẽ biến.

- Ông…!

Cuồng phong xẹt qua, bàn tay của Tần Vấn Thiên huy động, nhất thời cánh tay Thần Văn lao thẳng tới Trảm Trần, nhanh như ánh chớp, trong đại điện, Tần Vấn Thiên chính là chúa tể.

Thần sắc của Trảm Trần thay đổi lớn, Tinh Hồn bạo phát, cả người như tắm gội trong kiếm mang vô tận, thân thể hắn như muốn dung nhập trong kiếm, tiếng kiếm rít ào ào khủng bố, cánh tay Thần Văn giống như dao động.

- Trảm.

Trảm Trần quát một tiếng, chỉ thấy tay hắn xuất hiện một tia huyết quang, điểm ở trên kiếm, sau đó xẹt qua hư không, trong giây lát, một thanh Cự Kiếm huyết sắc xung kích ra.

- Ầm!

Cánh tay Thần Văn đụng vào trên Cự Kiếm, Cự Kiếm phát ra âm thanh ông ông không ngớt, như muốn ngăn cản cánh tay Thần Văn đi về phía trước. Ngón tay của Trảm Trần điên cuồng chỉ về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.

- Giết hắn.

Trảm Trần hét lớn một tiếng, chỉ thấy thân thể Dương Phàm di động, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên, bàn tay Trích Tinh đoạt nguyệt, uy lực vô cùng.

Nhưng đồng thời, Bạch Lộc Cảnh cũng xuất hiện ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, Đại Nhật Cửu Trảm oanh ra, trong hư không xuất hiện từng đường cong kim sắc, trực tiếp cắt ra chưởng ấn.

- Hừ.

Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, tiếng gầm gừ truyền ra, ánh Thần Văn ở trên mặt đất lần thứ hai nộ khiếu, điên cuồng cuốn về phía Dương Phàm, đồng thời vài tia mâu dài sắc bén đánh giết về phía Trảm Trần.

Sắc mặt của Trảm Trần trắng bệch, bàn tay vỗ, nhất thời trong hư không xuất hiện một tia sáng, bàn tay của Trảm Trần trảm hư không, trong khoảnh khắc tia sáng lóng lánh, một tia sáng cuốn thân thể Trảm Trần ra ngoài, tiếng phốc nhẹ vang lên, mọi người chỉ thấy thân thể Trảm Trần xuất hiện ở ngoài đại điện, nhưng phun mấy ngụm máu.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, quét về phía Trảm Trần ở bên ngoài đại điện, đôi mắt hai người giống nhau, tất cả đều chất chứa sát ý đáng sợ.

Bọn họ đều muốn giết đối phương.

Không hổ là thiên kiêu của điện Đan Vương, thật là khó dây dưa, hắn mượn đại trận cấp bốn, cũng không thể tru diệt đối phương.

Như bây giờ chỉ là lấy sức mạnh bản thân, có lẽ Trảm Trần đơn giản có thể giết chết hắn, dù sao hắn tu hành thời gian không dài, tu vi còn thấp, nội tình không đủ.

Tần Vấn Thiên lần thứ hai nhìn về phía Dương Phàm, cánh tay Thần Văn nhanh như ánh chớp, sắc mặt của Dương Phàm khó coi, chưởng Trích Tinh cuồng mãnh đánh ra chưởng ấn liên tục, uy lực vô cùng, lại bị trấn áp toàn bộ. Dương Phàm bị chấn phải nhanh lui về phía sau, sau đó cước bộ bước ra, giống như đi ra đại điện, nếu ở lại, dựa vào chưởng của Tần Vấn Thiên khống chế hết thảy trong đại điện, hắn phải chết.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía những người khác, sắc mặt bọn họ đều khó coi không gì sánh được, nhanh chóng rút lui, rời khỏi đại điện, nhưng cũng không đi xa, chỉ chờ ở bên ngoài đại điện. Trong từng ánh mắt lộ ra hàn quang dữ dội.

Tần Vấn Thiên ở trong đại điện có thể mượn uy lực của chưởng Thần Văn khống chế hết thảy, không có người có thể cùng hắn tranh phong. Bất kỳ người nào ở bên trong đều có thể sẽ tao ngộ nguy cơ tử vong.

Nhưng bọn hắn chờ ở bên ngoài, mặc dù Tần Vấn Thiên chiếm được truyền thừa như trước vẫn phải đi ra, chỉ cần hắn đi ra, liền để hắn chết không có chỗ chôn.

Những nam tử mặc kim giáp kia tất cả đều nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, bọn họ cũng hiểu rõ, Tần Vấn Thiên ở chỗ này có thể tùy tâm sở dục (*), hết thảy đều để cho hắn sử dụng, ở lại đây, bọn họ đều sẽ chết ở trong tay Tần Vấn Thiên.

- Ông…

Cánh tay Thần Văn càn quét mà qua, một nam tử mặc kim giáp nổi giận gầm lên một tiếng, tùy tiện nói:

- Người này phản bội, không thể chưởng khống, ta ngăn chặn hắn, các ngươi liên thủ triệu hoán Kim Giáp Vương tru diệt hắn.

Dứt lời, cây giáo dài của hắn bạo kích ra, đánh vào cánh tay Thần Văn, chỉ thấy trên người hắn nở rộ tia sáng kim sắc vô tận, thân thể như muốn vỡ vụn, lại gắt gao đứng vững. Đồng thời, cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp khác bạo kích ra, lại trực tiếp đánh vào trên pho tượng.

- Oanh ca!

Chỉ thấy pho tượng phát ra âm thanh thanh thúy, như xác ngoài vỡ vụn, dần dần, một chùm tia sáng kim sắc lóng lánh, Tần Vấn Thiên bất ngờ phát hiện, pho tượng này, lại cũng là một thân thể kim giáp, chỉ là hình thể lớn hơn.

- Khôi Lỗi.

Tần Vấn Thiên nhìn ra, kim giáp này không giống chín nam tử mặc kim giáp kia, chín nam tử mặc kim giáp kia có cảnh giới, không phải là thân thể Khôi Lỗi.

Mà Kim Giáp Cự Nhân trước mắt lại là Khôi Lỗi chân chính, tựa như do hoàng kim chế tạo, tràn đầy cảm giác sức mạnh đáng sợ.

- Ầm, ầm, ầm!

Chỉ thấy thân thể từng nam tử mặc kim giáp nổ tung, lại tự chịu diệt vong, sau đó trên người bọn họ phảng phất như có từng quang điểm kim sắc bắn về phía Kim Giáp Cự Nhân, chui vào người đối phương.

- Ha ha, ngươi không tiếp thu truyền thừa, như vậy đi chết đi.

Tần Vấn Thiên nghiền ép nam tử mặc kim giáp, sau đó thân thể hắn giống như bị hủy diệt, một tia sáng nhỏ chui vào trên người Kim Giáp Cự Nhân, trong chốc lát, Kim Giáp Cự Nhân kia mở mắt ra lại đứng lên để hai cuốn sách cổ xuống đất, ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên tràn đầy sát cơ.

- Đùng!

Kim Giáp Cự Nhân bước ra, mặt đất run rẩy, làm cho trong mắt Tần Vấn Thiên cũng nở rộ từng tia sắc bén.

Chín nam tử mặc kim giáp đều không phải Khôi Lỗi, mà là con người.

Mà pho tượng này, người khác nghĩ là Thiên Tôn ngã xuống ở đây lưu lại truyền thừa, không ai nghĩ rằng, pho tượng này trái lại chỉ là một Khôi Lỗi mà thôi.

Cảnh tượng như vậy, không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Kim Giáp Cự Nhân, dường như muốn nhìn thấu đối phương, ở đây chỉ có Nguyên Phủ cảnh có thể đặt chân, một Khôi Lỗi cấp bốn, đích xác tương đương với tồn tại vô địch.

- Ông…!

Chỉ thấy Kim Giáp Cự Nhân bắn về phía Tần Vấn Thiên một chỉ, một chỉ này, không gian vặn vẹo, sức mạnh trời đất kinh khủng hội tụ, hư không xuất hiện một tia kim quang xuyên thấu hết thảy.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên khẽ biến, cánh tay Thần Văn trong nháy mắt xuất hiện ở trước người hắn, vỗ ra một lực chưởng khủng bố.

Hai bên công kích va chạm, đại điện chấn động, sức mạnh Thần Văn vô tận gầm hét lên, lao về phía Kim Giáp Cự Nhân, cánh tay Thần Văn kia cũng nghiền ép về phía trước.

Chỉ thấy Kim Giáp Cự Nhân không hề sợ hãi, như trước cất bước tiến lên, đại thủ huy động, cùng cánh tay Thần Văn hung hăng đụng chạm.

- Đùng!

Chỉ thấy cánh tay Thần Văn trực tiếp chế trụ cự chưởng của Kim Giáp Cự Nhân, chăm chú không thả, thân hình của Tần Vấn Thiên gào thét nhanh như ánh chớp, xông về phía Kim Giáp Cự Nhân.

Đôi mắt của Kim Giáp Cự Nhân nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, như một tia ánh chớp kim sắc, muốn đâm thủng đầu của hắn.

Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy mi tâm đau đớn, nhưng trong mi tâm của hắn có một tia sáng rực rỡ đáng sợ lan tỏa va chạm với ánh mắt kia.

Bàn tay của hắn lại đặt ở trên người Kim Giáp Cự Nhân, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh như băng.

Khôi Lỗi cấp bốn thì có thể dương oai sao?

Bàn tay của Tần Vấn Thiên vỗ ra, chỉ thấy trong mắt Kim Giáp Cự Nhân lóe lên sự miệt thị, Nguyên Phủ tầng ba, muốn lay động Khôi Lỗi cấp bốn hả?

Đây là nằm mơ sao?

- Phá hư!

Chưởng ấn của Tần Vấn Thiên oanh ra, trực tiếp rơi trên đầu Khôi Lỗi, trong khoảnh khắc đó, một luồng sức mạnh chấn động đến trong đầu Khôi Lỗi. Đôi mắt của Khôi Lỗi kia biến hóa, một luồng sức mạnh phá hủy Thần Văn phòng ngự của nó.

Điều này sao có thể chứ?

Đối phương có thể nhìn thấu Thần Văn của nó?

Thần Văn phòng ngự ở trên đầu là khắc hoạ bí ẩn nhất, làm sao có thể bị phá vỡ như thế được?

Khắc hoạ Thần Văn nguyên vẹn, dường như vô hình. Mặc dù Thần Văn Đại Sư cảm giác dữ dội có thể thấy, nhưng muốn phá giải, không phải khó khăn lắm sao?

Nhưng một chưởng này của Tần Vấn Thiên vỗ xuống, nó rõ ràng phát hiện, Thần Văn phòng ngự ở trong đầu đang bị phân giải.

Nghịch, Tần Vấn Thiên ở trên tạo nghệ Thần Văn cao bậc nào, lĩnh ngộ thuật Nghịch Thần Văn.

Bây giờ cảm giác tăng thêm kinh khủng như có thể nhìn thấu Thần Văn trong cơ thể đối phương, muốn phá giải thì có khó khăn gì?

Chỉ thấy song chưởng của Tần Vấn Thiên liên tục vỗ ra, mỗi một kích đều rơi vào trên đầu, Kim Giáp Cự Nhân phát ra thanh âm gào thét, nhưng rất nhanh, uỳnh uỳnh một tiếng, Kim Giáp Cự Nhân quỳ trên mặt đất.

- Hống...

Từng tiếng gầm gừ không cam lòng truyền tới.

- Ngươi không chết tử tế được.

Có âm thanh nguyền rủa truyền ra, nhưng thần sắc của Tần Vấn Thiên lạnh như vậy, điên cuồng phát ra công kích của hắn, thẳng đến Kim Giáp Cự Nhân kia hoàn toàn thành một con rối vô chủ, bị diệt ý thức, Tần Vấn Thiên mới thu nó vào trong giới Thần Văn.

Con rối vô chủ, sau này đã là của hắn rồi.

Tần Vấn Thiên dạo bước mà đi lên trên, tới trước hai cuốn sách cổ, nhặt lên. Sau đó Tần Vấn Thiên mở ra, ý thức xâm nhập vào một quyển sách trong đó.

- Cuốn sách cổ này, có thuật Thần thông mà bản tôn tu hành cùng với Thần Văn những năm gần đây tìm hiểu, bây giờ đều truyền thừa cho ngươi.

Một giọng nói lão già truyền vào trong tai, ý thức của Tần Vấn Thiên tràn vào. Quả nhiên hắn thấy được rất nhiều thuật Thần Thông lợi hại.

Tần Vấn Thiên cười một tiếng, ý thức lại xâm nhập một quyển sách khác, liền nghe được một giọng nói rung động trong Thức Hải:

- Bản tôn là Kim Hình Thiên Tôn, thời kỳ thiếu niên, một đường nhấp nhô, sau đó ngẫu nhiên đạt được công pháp nghịch thiên Kim Hình cổ thư, tu Bất Diệt Kim Thân, thành tựu Bất Diệt Chi Thể, toàn thân đều như Thần binh, từ nay về sau tung hoành Đại Hạ, quét ngang các cường giả, ai dám so tài?

- Bản tôn bị kẻ thù hãm hại, tọa hóa ở đây, lưu lại truyền thừa cho hậu nhân, nếu như người có duyên thông qua khảo nghiệm, được bản tôn truyền thừa, nhất định phải tu hành thật tốt. Hơn nữa nhớ kỹ ba điểm: một, công pháp này nghịch thiên, tuyệt không thể để cho người khác biết được, thậm chí trưởng bối tông môn, bằng không chắc chắn gặp hoạ, ngày trước bản tôn là bị người thân cận nhất hại; hai, công pháp này ngang ngược nhất, thời điểm tu hành hội ngộ rất nhiều dị thường, không phải người đại nghị lực không thể tu thành, phải cẩn thận; thứ ba, không được cho bất kỳ người nào biết ngươi tu hành công pháp này, bằng không kẻ thù của ta biết được, ngươi chắc chắn phải chết. Đương nhiên, nếu một ngày kia ngươi có thành tựu, bước vào Thiên Tượng cảnh, nhất định có thể nghe được kẻ thù của ta là người phương nào, nếu có tâm, thay bản tôn báo thù!

Giọng nói dần dần trôi qua, tiêu tán thành vô hình, ánh mắt của Tần Vấn Thiên lập loè, mơ hồ có sắc bén dữ dội.

Kim Hình cổ thư, công pháp nghịch thiên?

Tu hành, không được để người khác biết?

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lộ ra lãnh quang, hắn lại nghĩ đến chín nam tử mặc kim giáp, cũng không phải Khôi Lỗi, mà là cơ thể con người.

- Tần tiểu huynh đệ, chúc mừng được Thiên Tôn truyền thừa.

Chỉ thấy Lý gia lão đại mở miệng cười nói, hắn, Bạch Lộc Cảnh cùng với Bạch Lộc Di, vẫn ở lại trong đại điện.

Tần Vấn Thiên nhìn Lý lão cười một tiếng, sau đó chỉ thấy hắn đi tới trước cửa điện, ánh mắt nhìn mọi người, mở miệng nói:

- Nơi thí luyện phân tranh, đều vì cướp đoạt truyền thừa, bây giờ, truyền thừa tới tay, nói vậy chư vị rất muốn giết ta, Tần mỗ không muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ thành Vọng Châu, Thiên Tôn truyền thừa này, ta nguyện bỏ đi, tặng cho chư vị!

Dứt lời, chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên quất ra, ném quyển sách cổ kia ra đại điện, làm cho mọi người không khỏi chấn động tại chỗ.

Thiên Tôn truyền thừa?

Tần Vấn Thiên bỏ đi như giày rách?

***

(*) Tùy tâm sở dục: Không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm