Thái Cổ Thần Vương

Chương 296: Sức mạnh không gian ý chí



Người trong tửu lâu nghe được tiếng hô trầm thấp của Hoa Tiêu Vân đều khiếp sợ, hộ vệ kia mắt lộ ra hàn mang.

Xem ra cảm giác của hắn là thật, quả nhiên có người dòm ngó nơi này, hơn nữa lại trực tiếp công kích ý thức của Hoa Tiêu Vân.

Nhưng trong tửu lâu không có bất kỳ người nào có dị thường, nói cách khác, người công kích căn bản không ở trong tửu lâu, lại có thể cách không công kích ý thức, thủ đoạn này khiến hắn cực kỳ kiêng kỵ.

Trong đôi mắt đẹp của Thư Nguyễn Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, nhìn người trong tửu lâu, công kích này tuyệt không phải tới từ tửu lâu.

- A...

Hoa Tiêu Vân phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai tay nâng đầu, lộ ra thần sắc thống khổ, công kích ánh chớp kia càng mãnh liệt hơn, ở trong đầu hắn xuất hiện một hư ảnh Thái Cổ Cự Thú, điên cuồng tàn phá bừa bãi, chất chứa sức mạnh ý chí đáng sợ, muốn phá hủy ý chí của hắn.

Hôm nay thực lực của Hoa Tiêu Vân so với lúc ở Sở Quốc thì hơi có tiến bộ, nhưng bởi vì năm đó trọng thương, lại không thể rút kinh nghiệm xương máu từ đó về sau cố gắng tu luyện mà suốt ngày hậm hực nghĩ đến báo thù nên tiến bộ có hạn, chẳng qua là từ Nguyên Phủ tứ trọng bước vào Nguyên Phủ ngũ trọng, hơn nữa cảnh giới không phải rất ổn định.

Về phần sức mạnh ý chí hắn lĩnh ngộ, trước còn ở vào sơ cảnh chính là bởi vì ý chí yếu kém, hắn lại khó có thể chịu đựng được loại ý thức này công kích, trong công kích ý thức của đối phương tựa hồ chất chứa sức mạnh ý chí bạo ngược, làm cho hắn thống khổ, như đầu cũng muốn nổ tung.

- Chúng ta đi.

Chỉ thấy hộ vệ của hắn lôi kéo thân thể Hoa Tiêu Vân phóng lên trời, một tiếng nổ vang ầm ầm, trên không tửu lâu vỡ vụn. Hộ vệ của Hoa Tiêu Vân chuẩn bị mang Hoa Tiêu Vân rời đi, bằng không tiếp tục như vậy ý thức của Hoa Tiêu Vân sẽ tiêu diệt, bị người ta biến thành ngu ngốc, so với chết không hề khác gì nhau.

Thư Nguyễn Ngọc nhìn chằm chằm vào hư không, sau đó chỉ thấy thân ảnh nàng lóe lên, cũng bay lên trời. Rốt cuộc là người nào lợi hại như vậy, cách không tiến hành công kích ý thức.

Ngay khi hộ vệ của Hoa Tiêu Vân lao ra tửu lâu, một lưỡi đao lạnh như băng từ trên trên hư không giáng xuống, đao mang ác liệt khiến người ta cảm thấy đáy lòng sinh ra hàn ý.

Đây là một thân ảnh hắc y khoác trường bào, tròng mắt như kim loại, tràn đầy khí tức băng hàn thấu xương.

- Người nào?

Hộ vệ của Hoa Tiêu Vân nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay liên tục vỗ chín lần, cuồng phong xuất hiện, lưỡi đao trảm xuống, lại theo cuồng phong lưu động, từ bên cạnh đối phương chém giết mà qua.

- Ông…!

Khí tức lạnh lẽo, hai chân đối phương quét ngang đồng thời có tia sáng lạnh lùng. Ánh mắt hộ vệ của Hoa Tiêu Vân nhìn qua, liền thấy hai chân của đối phương cũng có lưỡi đao đáng sợ, sắc mặt cứng đờ, trên người cuốn theo cơn lốc, điên cuồng né tránh lui về phía sau đồng thời chỉ nghe hắn gầm lên giận dữ, Võ Mệnh Thiên Cương gào thét mà ra, nháy mắt hóa thành một tia đao mang chém giết xuống.

Tiếng nổ lớn âm ầm truyền ra, thân hình hộ vệ của Hoa Tiêu Vân cấp tốc lui về phía sau, bàn tay vẫn ôm lấy Hoa Tiêu Vân không buông tha, chỉ thấy lúc này Hoa Tiêu Vân ôm đầu lộ ra thần sắc thống khổ, ý thức công kích kia như vĩnh viễn không dừng lại, điên cuồng công kích hắn.

Cảnh này khiến hộ vệ của hắn thần sắc xanh mét, còn có một người ở chỗ tối, nhưng thực lực của đối phương như thế, vì sao không trực tiếp ra tay?

Thời khắc này Tần Vấn Thiên cũng vô cùng phiền muộn, vẫn cúi đầu như trước, điên cuồng nhìn Hoa Tiêu Vân phát động tấn công. Trong con mắt thứ ba như có hàn quang khủng bố không ngừng bắn ra, nhưng hắn công kích đồng thời cũng cảm giác được xe ngựa kia tới gần.

Đối phương, thật là bởi vì hắn mà đến?

Hai Khôi Lỗi tứ giai, cộng thêm hắn cách không công kích, kích sát Hoa Tiêu Vân tuyệt đối là không sơ hở tý nào. Thậm chí nếu như động tác đủ nhanh, sau khi kích sát lập tức rút lui có khả năng người khác sẽ không thể phát hiện ra là hắn làm, nhưng không nghĩ đến, chính hắn dĩ nhiên cũng bị người theo dõi.

- Chết!

Sức mạnh ý chí của Tần Vấn Thiên điên cuồng từ trong con mắt thứ ba xung kích ra tràn vào trong Thức Hải của Hoa Tiêu Vân, Hoa Tiêu Vân kêu rên liên hồi, điên cuồng tru lên, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ không chịu nổi, mặc dù không cần trực tiếp công kích, hắn cũng sẽ chết.

Gần đến rồi, phu xe kia chạy tới trước người hắn không xa, còng lưng như trước, ngụy trang cực kỳ hoàn mỹ. Nếu như không phải Tần Vấn Thiên có lực cảm nhận đáng sợ phát hiện dị thường, có lẽ chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Tiếng ào ào nhẹ vang lên, toàn thân Tần Vấn Thiên căng thẳng, sắc mặt trắng bệch. Hắn biết, đã không có cơ hội, chỉ cần đối phương cho thêm mình mấy chục tức, chỉ sợ Hoa Tiêu Vân sẽ không nhịn được.

Rất đáng tiếc, thời điểm hắn động thủ với Hoa Tiêu Vân, những người này rốt cuộc cũng ra tay với hắn.

Hơn nữa vừa ra tay, trực tiếp hạn chế hành động của hắn, thân thể hắn như bị người trói lại, đây là sức mạnh ý chí Võ Đạo trói buộc cực kỳ mạnh mẽ.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, con mắt thứ ba đã nhắm lại, ánh mắt của hắn lóe lên một tia sáng, sau đó chỉ thấy thân thể phu xe kia động, tốc độ cực nhanh, một luồng sát ý mãnh liệt gắt gao khóa chặt hắn lại.

Sát ý, sát ý rất mãnh liệt.

Thân ảnh Thanh Nhi lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trên người Thanh Nhi phóng xuất ra một ý cảnh kỳ diệu, trong nháy mắt cảm giác trói buộc trên người Tần Vấn Thiên biến mất.

Bàn tay của Thanh Nhi huy động, một đóa hoa sen nở rộ ra, công kích về phía người lái xe, đồng thời thân ảnh của nàng lóe lên, mang theo thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên trời.

- Không Gian Ý Chí, tuổi còn trẻ lại lĩnh ngộ ý chí.

Ánh mắt người lái xe quét về phía hư không, mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Sức mạnh Không Gian Ý Chí là một loại sức mạnh ý chí vô cùng cường hoành, có lẽ uy lực cảnh giới thứ nhất cùng cảnh giới thứ hai còn chưa đủ mạnh, nhưng càng về sau, Không Gian Ý Chí hùng cường sẽ triển lộ ra, hắn từng thấy một vị cường giả lĩnh ngộ Không Gian Ý Chí, thực lực đáng sợ dường nào.

Nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp kia, dĩ nhiên lĩnh ngộ loại ý chí này, tự thành không gian, ngăn cách ý chí của hắn công kích.

Nhưng hắn dù sao cũng là sát thủ, khi Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên bay lên không thân ảnh của hắn cũng phóng lên trời, cũng cùng lúc này, phía sau hắn còn có ba bóng người bay lên không gào thét đánh tới phía Thanh Nhi cùng với Tần Vấn Thiên.

Động tĩnh bên này nháy mắt hấp dẫn mọi người chú ý, công kích nhằm vào Hoa Tiêu Vân mới dừng lại, Hoa Tiêu Vân thở phào một hơi, trên mặt tái nhợt, toàn thân đã bị mồ hôi ướt đẫm.

Lúc này hắn đột nhiên cảm giác được bên cạnh có chiến đấu đang diễn ra, chỉ một cái liếc mắt, con ngươi của hắn lập tức đọng lại.

- Tần Vấn Thiên.

Trong lòng Hoa Tiêu Vân run lên, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy Thanh Nhi, vừa rồi nhất định là nữ nhân kia công kích hắn.

Khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, Hoa Tiêu Vân không nghĩ tới Tần Vấn Thiên cũng tìm giết hắn.

- Giết chết hắn, lập tức giết chết hắn cho ta.

Hoa Tiêu Vân điên cuồng gào thét, thời khắc này hắn đương nhiên hiểu rõ, người xuất thủ với Tần Vấn Thiên là sát thủ của Ám Ảnh Lâu.

- Một đám phế vật, dĩ nhiên để Tần Vấn Thiên giết đến nơi này.

Trong lòng Hoa Tiêu Vân rống giận. Người hắn thuê tới, làm cho đối tượng hắn muốn săn giết đánh đến trước mặt hắn, quả thực ghê tởm.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ thấy một trường đằng đột nhiên gào thét đến hắn, cuốn về phía thân thể hắn, Thanh Nhi chắn ở trước người Tần Vấn Thiên, trong tay trảm ra một tia sáng kim sắc, trong giây lát trường đằng gãy nứt, nhưng lại nháy mắt đã sinh trưởng ra, hơn nữa càng ngày càng nhiều, điên cuồng cuốn về phía Thanh Nhi cùng với Tần Vấn Thiên.

Thanh Nhi hơi nhíu mày, đối phương công kích rất phiền phức, nàng ngược lại không có vấn đề, nhưng Tần Vấn Thiên sẽ rất nguy hiểm.

- Xùy...

Bỗng nhiên, phía sau Tần Vấn Thiên, từng Yêu xà cuốn tới, là phụ nhân cảnh Thiên Cương kia ra tay.

Cuồng phong gào thét, Khôi Lỗi Kim Giáp xuất hiện ở trong tầm mắt. Khôi Lỗi Kim Giáp này vốn chuẩn bị để phục kích đánh cho Hoa Tiêu Vân chí mạng, bây giờ không thể không triệu hoán quay về.

Phụ nhân kia va chạm cùng Khôi Lỗi Kim Giáp, nhưng một Cự Mãng vẫn rống giận đánh về phía Tần Vấn Thiên.

Trong Thiên Tàn có bốn vị cảnh Thiên Cương, dựa theo dự tính của bọn họ, hai cường giả cảnh Thiên Cương đơn giản có thể ngăn chặn Thanh Nhi cùng hai Khôi Lỗi, đệ tử của bọn họ chỉ cần phục kích để ngừa vạn nhất là được, đây là chuyện dễ dàng.

Nhưng thực lực của Thanh Nhi vượt ra khỏi dự liệu. Nắm trong tay Không Gian Ý Chí nàng có thể làm cho sức mạnh ý chí không ảnh hưởng tới nàng và Tần Vấn Thiên. Bằng không, Trói Buộc Ý Chí hàng lâm ở trên người Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên, chỉ cần ngăn trở Thanh Nhi một chút, giết Tần Vấn Thiên sẽ rất đơn giản.

- Qua đây!

Cự Mãng mở miệng to như chậu máu, trong phút chốc phong vân biến sắc, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể không thể khống chế muốn lao về phía miệng yêu mãng.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng hộ vệ của Hoa Tiêu Vân vì Tần Vấn Thiên đã kéo lại một Khôi Lỗi, nên việc bọn họ giết Tần Vấn Thiên sẽ không khó như trước.

Thanh Nhi thấy tình cảnh như thế, đôi mắt đẹp biến hóa, sau đó một đóa hoa sen kim sắc ở dưới chân nàng nở rộ ra, hoa sen kim sắc này nháy mắt mở rộng, cả phiến hư không bao phủ ở trong một tầng sức mạnh kỳ diệu.

- Ta đi đối phó bọn họ.

Thanh Nhi nhẹ nhàng nói, hoa sen kim sắc bao phủ mảnh không gian này lại, thân thể nàng lại ôm cánh tay của Tần Vấn Thiên bay đi.

- Khôi Lỗi Kim Giáp phụ giúp ngươi.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên ở bên cạnh, thấp giọng nói:

- Ta không sao.

Thanh âm của nàng vẫn lạnh lùng, trong vắt. Vừa dứt lời, liền đưa Tần Vấn Thiên ra khỏi hoa sen kim sắc.

Sau khi Tần Vấn Thiên ra ngoài, liền thấy hoa sen kim sắc nở rộ kia khép kín, cực kỳ mỹ lệ.

Hoa sen kim sắc bán trong suốt, có thể thấy rõ hết thảy bên trong, hoa sen thật lớn xinh đẹp bao vây hai gã cảnh Thiên Cương ở trong đó.

- Sức mạnh không gian, thiên phú của Thanh Nhi thật mạnh.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, nhưng hắn nháy mắt liền không lo nổi bên kia, bởi vì hai người khác ở trong xe ngựa đến, một luồng sát cơ mạnh hàng lâm ở trên người của hắn, như khí tức của Tử Thần.

Từng tia sáng lan tỏa, trong bàn tay Tần Vấn Thiên xuất hiện một thanh trường mâu đáng sợ, trong hư không lơ lửng một bia đá huyết sắc.

Hai người đánh tới thực lực đều không yếu, một người Nguyên Phủ bát trọng, một người Nguyên Phủ lục trọng cảnh, đều gây cho Tần Vấn Thiên uy hiếp mạnh mẽ.

- Tần Vấn Thiên, ngươi nhất định phải chết!

Hoa Tiêu Vân mặt lộ vẻ dữ tợn, Tần Vấn Thiên, hắn có chạy đằng trời.

Hộ vệ của Hoa Tiêu Vân vẫn cùng lưỡi đao Khôi Lỗi chiến đấu, hắn có thể thoát khỏi Khôi Lỗi này đi giết Tần Vấn Thiên nhưng hắn không dám, nếu như hắn đi giết Tần Vấn Thiên, Khôi Lỗi có thể giết Hoa Tiêu Vân. Đối với hắn mà nói, tính mạng của Hoa Tiêu Vân mới cần hắn bảo vệ.

- Hắn chính là Tần Vấn Thiên?

Thư Nguyễn Ngọc nhìn Hoa Tiêu Vân lạnh như băng hỏi, làn váy hỏa sắc theo gió mà động, ánh mắt của nàng gắt gao dừng ở bên Tần Vấn Thiên, trong con ngươi xinh đẹp có một luồng lãnh ý.

Chu Sát là dượng của nàng, nghe Dương Phàm nói, Chu Sát ở nơi thí luyện Thần Văn đã chết ở trong tay Thần Văn Đại Sư tứ giai trẻ tuổi nhất thành Vọng Châu.

- Đúng, hắn là Tần Vấn Thiên, Thư cô nương có thù với hắn?

Hoa Tiêu Vân cười lạnh nói, chỉ thấy Thư Nguyễn Ngọc lạnh như băng quét mắt nhìn hắn nói:

- Ngươi là Hoa gia thiếu gia lại quá phế, bản thân vô năng lại đi mời sát thủ.

- Ngươi...?

Dáng tươi cười của Hoa Tiêu Vân cứng đờ, thần sắc rất khó coi.