Trận Chu Tước này chính là một trận pháp cực kỳ lớn, đã tồn tại từ lúc hoàng triều Đại Hạ cổ vẫn còn, vô cùng cổ xưa. Chín đại công tộc phản bội lại hoàng triều cổ, sau khi hoàng thành bị phá hủy, bọn họ vẫn không có cách nào chiếm được trận pháp Chu Tước.
Bọn họ không phá nổi trận pháp này nên tự động vận chuyển, chỉ có người ở cảnh giới Nguyên Phủ mới có thể vào trong.
Vì vậy, trong số mười tám nơi thí luyện ở hoàng triều Đại Hạ, trận pháp Chu Tước của hoàng triều Đại Hạ cổ dành cho cấp bậc Nguyên Phủ này là nơi được xếp hạng cao nhất.
Sau mấy ngàn năm cho tới ngày hôm nay, những thế lực lớn này vẫn không từ bỏ việc khai quật Chu Tước trận. Mỗi một lần Thiên Mệnh bảng diễn ra, bọn họ đều sẽ để cường giả trong tộc đến đây, xem thử có thể khai quật ra bí ẩn của Chu Tước trận hay không, chưa từng để gián đoạn.
Sau mấy ngàn năm hoàng triều Đại Hạ cổ bị tiêu diệt, trong trận tranh đoạt Thiên Mệnh bảng cũng đã xuất hiện mấy nhân vật tài năng tuyệt đỉnh, giành được rất nhiều lợi ích trong Chu Tước trận.
Nghe nói năm đó Thương Vương đã chiếm được một bộ công pháp cực mạnh ở chỗ này, nhưng cụ thể là công pháp gì thì không có ai biết cả.
Tần Vấn Thiên đang ở trong Chu Tước trận nhưng hiển nhiên là hắn không biết về lịch sử của Chu Tước trận. Hắn chỉ cảm thấy trận pháp này rất kỳ lạ, có thể tạo ra linh hồn Chu Tước. Với năng lực hiện tại của hắn vốn dĩ là nhìn không thấu trận pháp này. Hắn chỉ biết là trận pháp không gian này cực kỳ rộng lớn, đã ba ngày mà hắn mới chỉ gặp được hơn mười người.
Hắn cũng nhìn thấy không ít di tích cổ, có di tích cổ tựa như đã bị người khai quật, hiển nhiên là không có phần của hắn, còn có một số di tích cổ hắn không di chuyển được, ví dụ như cái rìu lớn cắm trong đá mà hắn gặp được lúc vừa mới tới.
Thật ra thì để tranh đoạt Cổ Vận, Tần Vấn Thiên hoàn toàn có thể dừng lại ở chỗ nào đó, bỏ chút thời gian khắc một trận pháp Thần Văn cấp bốn, như vậy thì không ai có thể làm gì được hắn. Nhưng trận pháp không gian này quá mức rộng lớn, phương pháp ôm cây đợi thỏ này hiển nhiên là không được, hắn chỉ đành phải ra ngoài cướp đoạt.
Cảm giác lớn mạnh vẫn khuếch tán ra bốn phương tám hướng như cũ, không lâu sau, Tần Vấn Thiên cảm nhận được có một bóng người xuất hiện, làm hắn phải ngừng bước chân lại.
Trần Vương!
Trần Vương của đại nhật Trần gia, đến Thiên Mệnh bảng lần này là vì vị trí số một, hắn vốn đã xếp thứ hai trên Thiên Mệnh bảng, đứng sau Hoa Thái Hư. Hiện nay Hoa Thái Hư đã đột phá Thiên Cương cảnh tầng hai, Trần Vương vẫn còn là Nguyên Phủ cảnh, nhưng có thể hiểu Trần Vương dừng lại ở cảnh giới Nguyên Phủ có bao nhiêu ưu thế mạnh hơn hắn, võ đạo ý chí của hắn cũng đã tới nhị cảnh, hơn nữa Hỏa diễm ý chí đã nhị cảnh tầng nhập cảnh.
Thậm chí, đây có phải là giới hạn của Trần Vương hay không thì hắn vẫn không biết được.
Nhưng có một số điều có thể khẳng định, là trong trận đấu Thiên Mệnh bảng, Trần Vương là người mà không ai muốn chọc vào.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh xoay người, đi ngược về đường cũ, khiến cho ánh mắt mọi người đều khựng lại. Thời điểm Tần Vấn Thiên và Trần Vương sắp gặp nhau, hắn lại xoay người đi trước?
Là trùng hợp hay là lực cảm tri của Tần Vấn Thiên mạnh hơn so với Trần Vương? Dự biết trước Trần Vương ở nơi đâu.
Quả nhiên, Trần Vương không phát hiện ra Tần Vấn Thiên, hắn vẫn di chuyển theo tốc độ vốn có, không nhanh không chậm, vốn tưởng rằng sắp sửa diễn ra thì trận chiến lại không xảy ra.
Trần Vương thay đổi phương hướng, thân hình tiếp tục phóng lên, tốc độ thoáng tăng nhanh hơn, hắn biết không gian này lớn bao nhiêu, phải tăng nhanh tốc độ để cướp đoạt Cổ Vận.
Dưới cái nhìn soi mói đầy kinh ngạc của mọi người, Tần Vấn Thiên không rời đi, ngược lại hắn còn đi theo Trần Vương vào thời điểm Trần Vương chuyển hướng, điều này làm cho mọi người thầm kêu lên tên này thật là can đảm, hoặc là cảm thấy Tần Vấn Thiên gần như tự tin đến mức cuồng vọng, hắn lại dám theo dõi Trần Vương.
- Là Tần Chính, hắc mã thứ bảy kia, hắn và Tần Vấn Thiên đều là họ Tần, sắp sửa gặp phải Trần Vương.
Người ở phía ngoài đều thấy rõ ràng tất cả, người mà bọn họ chú ý nhất chính là đám người Trần Vương, Thạch Phá Thiên và Vương Tước.
Hôm nay, đám hắc mã Tư Khung, Tần Chính, Hoa Thiếu Khanh cũng bắt đầu thu hút sự chú ý của một số người.
Quả nhiên, Trần Vương và Tần Chính đã gặp nhau, Cổ Vận Chu Tước mà Trần Vương cướp đoạt được hiển nhiên là nhiều hơn của Tần Chính. Cổ Vận Chu Tước của hắn cũng rất phi phàm, chính là Chu Tước Kim Vũ, Chu Tước của Tần Chính chỉ là Chu Tước Cổ Vận bình thường.
- Là ngươi tự giao Cổ Vận ra hay là để ta ra tay đây?
Trần Vương chăm chú nhìn hư ảnh Chu Tước trên đầu Tần Chính, trán nó có năm chấm sáng, chỉ cần cướp được là tương đương với cướp đoạt năm lần Cổ Vận.
- Trần Vương.
Tần Chính cũng không để ý mà mỉm cười, nói:
- Cổ Vận của ta ngươi không lấy được đâu.
Khóe miệng Trần Vương xuất hiện một nụ cười lạnh nhạt, hắn hừ một tiếng rồi bước tới, cánh tay đỏ rực lên tựa như ngọn lửa, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên, cảm giác nóng bỏng đầy đáng sợ tràn ngập, giống như không khí xung quanh Trần Vương cũng bị bốc hơi hết lên.
- Xem ra ngươi không tin.
Tần Chính cười, Trần Vương lạnh lùng quát một tiếng, một quyền vô cùng bá đạo phá không lao ra, trong hư không xuất hiện quyền mang ngọn lửa đáng sợ, điên cuồng càn quét lao tới, hơn nữa, tốc độ cũng cực nhanh.
- Đùng!
Một quyền khủng khiếp mang theo ngọn lửa tựa như trực tiếp đánh vào người Tần Chính. Nhưng mọi người lại phát hiện, bóng dáng Tần Chính xuất hiện ở bên cạnh, chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã thay đổi vị trí, tốc độ cực nhanh.
Trần Vương từ từ bước rới, đưa bàn tay hướng về hư không chộp một cái, một chưởng ấn hỏa diễm đáng sợ trực tiếp đánh xuống từ trên hư không, đập vào trên người Tần Chính, thuật pháp thần thông như thế làm người ta cảm thấy vô cùng rung động.
- Phá!
Tần Chính vừa thốt ra một chữ kia, chưởng ấn bị đánh vỡ tan tành, thật giống như có kiếm khí đáng sợ đang gào thét, đồng thời, bóng dáng Trần Vương phủ xuống, ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt, mỗi một tia ánh sáng đều như có thể chọc mù mắt người ta. Tần Chính nhắm nghiền hai mắt, lúc kiếm Đại Nhật của Trần Vương chém xuống, thân thể của hắn lại biến mất, trong nháy mắt này, hắn xuất hiện ở trước mặt Trần Vương.
Hắn dùng tay chém xuống, lòng bàn tay Tần Chính như có lưỡi dao, lộ ra một luồng lực lượng cắt xén kinh người, Trần Vương vung tay trái ra, cánh tay hắn đỏ rực, liền bắt được lực lượng cắt xẻ kia, nhiệt độ kinh khủng khiến cho tay của đối phương như sắp bị nướng chin đỏ, ngay sau đó chấn động dữ dội.
- Đoạn!
Tần Chính lạnh lùng quát một tiếng, bàn tay xẹt qua, tay áo của hắn bị đốt cháy, cánh tay có từng vét cháy đen, cánh tay đỏ rực của Trần Vương kia loáng thoáng như có ngọn lửa bốc lên, lúc cánh tay khôi phục lại như thường lúc, tay áo của hắn cũng đã bị đốt cháy, nơi đó có một vết máu.
- Không gian võ đạo ý chí.
Trần Vương thì thào nói, hắn nhìn vết máu trên cánh tay:
- Có võ đạo ý chí thế này chẳng trách ngươi lại tự tin như vậy.
Trần Vương ngẩng đầu, ánh mắt của hắn chói chang giống như mặt trời, ánh lửa trên người hắn hừng hực, vầng mặt trời lớn lại hiện lên, không gian xung quanh như đều đang sôi trào.
Bóng dáng của hắn vụt lên trong nháy mắt, đánh về phía đối phương, giống như mặt trời đang lao tới, những vật đến gần nó đều sẽ bị đốt cháy.
- Đốt!
Trần Vương lạnh giọng quát một tiếng, chỉ thấy ánh sáng mặt trời đánh tới đối phương, trên người Tần Chính hiện lên hai luồng lực lượng võ đạo ý chí đầy đáng sợ, ngay sau đó hắn đưa bàn tay lên hư không biến hóa, lưỡi kiếm cắt xén vô cùng sáng chói chém xuống từ phía trên, mặt trời cũng bị chém ra làm đôi, hóa thành vô số ngọn lửa tiếp tục đánh về phía Tần Chính, nhưng tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, lập tức lại biến mất, lui về phía xa.
- Không gian thiết cát (*) thuật phối hợp với Phong ý chí, khả năng sử dụng uy lực đại thiết cát không tồi.
Trần Vương nhìn chằm chằm Tần Chính, nói:
- Ngươi là ai?
- Vô Song giới, Tần Chính.
- Võ đạo ý chí của ngươi giúp ngươi có năng lực né tránh cực mạnh nhưng nếu như ở trong một trận quyết chiến, ngươi nghĩ bản thân sẽ có cơ hội?
Trần Vương nhìn chằm chằm Tần Chính, lực chiến đấu của hắn hiển nhiên là đè bẹp Tần Chính, nhưng Không gian ý chí và Phong chi ý chí hắn nắm trong tay cũng rất lợi hại, năng lực né tránh cũng siêu mạnh.
- Trần Vương, ngươi đừng tự cho là mình vô địch trong Thiên Mệnh bảng lần này. Tạm không nói đến quyết chiến, lúc nãy, ngươi bị người theo dõi mà vẫn hồn nhiên không biết, lại còn ở đây mà ngạo mạn nói đến chuyện quyết chiến.
Tần Chính cười nói, ánh mắt Trần Vương dừng lại, đột nhiên, hắn bắt đầu khuếch tán lực lượng toàn diện.
Tần Vấn Thiên thầm mắng một tiếng, tên Tần Chính này cũng quá xấu xa rồi, chỉ thấy bóng dáng hắn lao vút đi, lập tức chạy trốn.
Trần Vương như cảm giác được điều gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hắn lao nhanh như gió, lại tựa như tia chớp mà đuổi theo, hiển nhiên là cảm nhận được hơi thở dao động lúc Tần Vấn Thiên di chuyển.
Dựa vào thực lực, Tần Vấn Thiên vẫn không cho rằng mình có thể va chạm trực tiếp với Trần Vương.
- Tần Vấn Thiên!
Trần Vương nhe răng cười, cảnh giới của hắn là Nguyên Phủ tầng chín đỉnh phong, mặc dù Tần Vấn Thiên tu hành được một bộ thân pháp rất mạnh nhưng Trần Vương vẫn không coi là gì. So sánh tốc độ của hai người, rõ ràng Trần Vương nhanh hơn Tần Vấn Thiên, suy cho cùng đây là sự chênh lệch về cảnh giới.
- Ngươi trốn không thoát!
Trần Vương đã thấy được bóng dáng Tần Vấn Thiên, không ngừng kéo gần khoảng cách giữa hai người, chỉ thấy ánh sáng mặt trời trên người Trần Vương vô cùng đáng sợ, ngay sau đó ngón tay của hắn xẹt về phía trước, thoáng chốc trong hư không có mấy luồng Thái Dương kiếm chém xuống.
Tần Vấn Thiên xoay người đánh ra một chưởng Long ấn nhưng kiếm Đại Nhật vô cùng sáng chói, ngay lập tức chém vỡ Long ấn, lại còn có thừa uy lực đánh cả vào người Tần Vấn Thiên.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh lùng, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, cánh chim sau lưng nhanh chóng vỗ mạnh, phía trước xuất hiện một động phủ, bên trong hẳn là rất tối tăm, cơ thể của hắn lao vụt đi, xông thẳng vào trong đó.
- Muốn chết!
Trần Vương thấy cảnh này thì lạnh lùng cười một tiếng, không ngừng bước chân, thân thể đắm chìm trong trong ánh lửa, sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn có thể đốt cháy tất cả, hắn hạ xuống động phủ, bay thẳng vào bên trong.
Khoảnh khắc hắn bước vào động phủ, một luồng uy áp kinh người điên cuồng lao đến khiến cho mái tóc dài và áo bào của hắn tung bay điên cuồng, vẻ mặt Trần Vương lạnh lẽo, lòng bàn tay xuất hiện một vầng mặt trời chói chang.
- Đùng!
Trái tim của hắn thật như cũng khẽ run lên, mãnh liệt co rút, ngay sau đó có một luồng lực công kích càng thêm đáng sợ phá hủy mặt trời, tiêu diệt tất cả đâm thẳng về phía trái tim của hắn.
Trần Vương giận dữ quát một tiếng, xương cốt máu thịt toàn thân như cũng hóa thành ngọn lửa làm nóng chảy nham thạch. Một luồng lửa khổng lồ bốc cháy ở cửa động, cả động phủ đều bị chấn động, thân thể Trần Vương bị đánh bay ra ngoài, tay phải của hắn khẽ run, từng giọt máu tươi tuôn ra tựa hồ như muốn rơi xuống.
Một luồng lửa nóng bỏng hiện ra làm máu bốc hơi khô lại, Trần Vương ổn định bàn tay của mình, sắc mặt xanh mét.
Đánh với Tần Chính, hắn không thể làm gì được đối phương, hôm nay thế mà lại phải chịu thiệt ở trong tay Tần Vấn Thiên.
Nhưng tại sao Tần Vấn Thiên có thể phát ra lực công kích đáng sợ như thế?
Một luồng ánh sáng mặt trời bị chém đứt, Trần Vương muốn phá hủy động phủ này lại phát hiện mặc dù động phủ bị chấn động nhưng không hề có hiện tượng sắp sụp đổ.
Vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, Trần Vương đi ra khỏi động phủ, một luồng lửa nóng bỏng đầy đáng sợ xông vào trong đó, muốn đốt cháy cả động phủ, hắn đứng chờ ở bên ngoài, lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong đó à?
- Trần Vương, lúc ngươi tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, e là ta vẫn còn ở cảnh giới Nguyên Phủ cấp thấp, hiện giờ ngươi vẫn không làm gì được ta mà còn dám ngạo mạn nói những lời này?
Một tiếng cười lạnh lùng tràn ra mang theo sự châm chọc:
- Có can đảm thì ngươi hãy vào đây đi.
Trần Vương chỉ nghe thấy tiếng nói không ngừng vang vọng trong động phủ, sắc mặt của hắn lạnh như băng giá, tiếp tục truyền lửa vào trong động phủ.