Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn Bằng Triển, sau đó âm thanh ầm ầm chấn động truyền ra, Hoàng Kim Cổ Viên chà đạp đại địa, Xích Huyết Lôi Ưng ở trong hư không xẹt qua một đường cong hoa mỹ, đi về phía Bằng Triển.
Trên người Bằng Triển tràn ngập Yêu khí, Tinh Hồn xuất hiện, cả người lộ ra một luồng khí tức cuồng bạo khủng bố.
Mà giờ khắc này, chỉ thấy chỗ ấn đường của Tần Vấn Thiên như có ánh sáng lóng lánh khiến người ta sợ hãi, trong nháy mắt, sắc mặt của Bằng Triển dần khó coi, tay hắn đánh về phía trước. Một tiếng nổ vang, Yêu Quân lại phát hiện công kích của Bằng Triển chỉ đánh vào chỗ hư ảo, nơi đó không hề có gì cả.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Bằng Triển run lên, sau đó một cảm giác nguy cơ đáng sợ buông xuống, hắn vừa định né tránh lại nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, chưởng ấn khủng bố của Hoàng Kim Cổ Viên đánh thẳng vào người hắn. Thân thể Bằng Triển bị đánh bay lên, một luồng sét lại đánh thẳng vào hắn. Bằng Triển bị bắn ra xa, biến mất khỏi tầm mắt.
- Chuyện này...
Trong mắt Yêu Quân lóe lên một tia chấn động, sắc mặt hơi lộ vẻ khó coi, hắn vốn cho rằng mình vẫn có thể đánh một trận với Tần Vấn Thiên nhưng nhìn thấy tình hình trước mắt hắn mới ý thức được, nếu như hắn chiến đấu cùng Tần Vấn Thiên, có lẽ hậu quả sẽ rất thảm, giống như Bằng Triển, hoàn toàn bị nghiền ép.
Lúc này trong mắt của hắn ta cũng lộ ra sự nghi hoặc, một nháy mắt vừa rồi kia, vì sao công kích của Bằng Triển lại mắc phải sai lầm lớn như vậy?
Điều này vốn không nên xảy ra, thực lực của Bằng Triển không yếu hơn hắn, ánh mắt sắc bén bực nào, làm sao sẽ phát sinh sai lầm trí mạng như vậy, nhìn Tần Vấn Thiên thật kỹ, hắn chỉ cảm thấy người này càng ngày càng thần bí yêu dị, sâu không lường được.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lướt về phía hắn, sau đó cùng Luyện Ngục Chu Tước dạo bước đi vào trong động phủ, Hoàng Kim Cổ Viên, Thanh Diện Giao Vương và Ngân Giáp Hùng Vương đứng thủ hộ ở bên ngoài, tựa như bất luận kẻ nào cũng không được bước vào trong.
Trong lòng Yêu Quân hiểu rõ, Cổ Vận này vô duyên với hắn.
Tần Vấn Thiên bước vào động phủ, trước động phủ hơi tối tăm nhưng đi thẳng vào trong, dần dần có xu thế rộng mở sáng sủa hơn, qua một lát, Tần Vấn Thiên đi đến một cung điện, ánh nhìn của hắn chợt nghiêm túc lại, cặp mắt yêu dị lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Trong động phủ này lại ẩn tàng một cung điện.
Cung điện khổng lồ bao la, vô cùng uy nghiêm, lộ ra sự lạnh lẽo cùng cực, như có Yêu khí khủng khiếp chất chứa trong đó.
Trong cung điện có rất nhiều pho tượng, từng pho tượng đều là hình thể Yêu thú, giống như thật sự có cốt cách của loài yêu, cực kỳ đáng sợ.
- Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ run, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về một phương hướng nào đó, trong mắt lộ ra sự sắc bén đáng sợ, chỉ thấy phía kia có một pho tượng Cổ Yêu, chính là một Phong Ma Yêu Hổ đáng sợ. Pho tượng này bỗng nhiên từ từ bỏ đi xác ngoài, lộ ra chân dung hung ác dữ tợn, ánh mắt kia hiện lên ý lạnh dày đặc.
Pho tượng sống lại.
Âm thanh răng rắc không ngừng truyền ra, từng pho tượng trút đi xác ngoài, vô số đôi mắt yêu dị nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, một luồng Yêu khí đáng sợ chiếm lấy thiên địa, khủng bố không gì sánh được.
Luyện Ngục Chu Tước phát ra một tiếng hí thật dài, Xích Huyết Lôi Ưng và Ngân Bằng đều gầm thét nhưng Yêu khí trên người những Yêu thú kia càng tụ càng mạnh, pho tượng hóa Yêu.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lùng, thân thể từ từ lơ lửng trên không. Đột nhiên những Yêu thú kia trở nên kích động, điên cuồng tấn công về phía Tần Vấn Thiên, Yêu khí nóng hừng hực liền khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trên người Luyện Ngục Chu Tước bốc lên hỏa diễm, giống như lửa của Luyện Ngục, nó gào to một tiếng, thân thể hét lên giận dữ rồi lao ra. Nơi lửa Luyện Ngục đi qua, thân thể những Yêu thú kia liền bốc cháy lên, đồng thời, cánh chim của Luyện Ngục Chu Tước hóa thành màu vàng đáng sợ, nơi nó xẹt qua máu tươi văng tung tóe, từng Yêu thú bị phá diệt.
Nhưng trong cung điện kia không biết có bao nhiêu pho tượng Yêu thú, bây giờ hóa thân thành Yêu thú, điên cuồng công kích, căn bản không màng sống chết.
Xích Huyết Lôi Ưng và Ngân Bằng cũng bắt đầu lao ra công kích, huyết chiến với chư yêu, đồng thời cũng có Yêu thú lao đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên chân đạp mặt đất, bàn tay của hắn điên cuồng vỗ ra, trong nháy mắt đã có một con Yêu thú bị đánh vỡ, không còn cơ hội sống lại nữa.
- Làm sao có thể, không khắc được Thần Văn?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh băng, nơi này không biết là chốn nào, càng không có cách nào để khắc được Thần Văn, nếu như vậy, hắn chỉ có thể dùng phương thức chiến đấu bình thường để giải quyết đám Yêu thú vô cùng vô tận này.
Luyện Ngục Chu Tước, Xích Huyết Lôi Ưng cùng Ngân Bằng điên cuồng đại chiến, bọn chúng đều cực kỳ lợi hại, nhất là Luyện Ngục Chu Tước, hỏa diễm trên người nó giống như lửa Luyện Ngục, uy lực cực kỳ đáng sợ, cánh chim như lưỡi dao sắc bén nhất có khả năng cắt đứt thân thể Yêu thú. Tất cả những Yêu thú này đều điên cuồng không gì sánh được, liều mạng nhào ra, một con Ma Viên khủng bố giáng thẳng từ trên trời xuống, oanh tạc ở trên người Luyện Ngục Chu Tước, làm cho Luyện Ngục Chu Tước hét to một tiếng, hỏa diễm trên người đốt trụi Ma Viên.
Nhưng công kích như vậy cũng khiến cho Luyện Ngục Chu Tước bị thương, chấn động thật đáng sợ.
Hơn nữa, cảnh tượng như vậy không ngừng lặp lại, không có bao lâu, Ngân Bằng đã bị xé rách mà chết, sau đó ngay cả Xích Huyết Lôi Ưng cũng hao hết chiến lực mà chết.
Con mắt thứ ba của Tần Vấn Thiên phóng ra tia sáng sắc bén, giữa thiên địa như có một luồng lực lượng áp bách khiến người ta sợ hãi, thân thể hắn được Yêu giáp che chắn, Yêu thú lao tới hung hăng công kích đều bị chấn giết, hắn dần bước chậm, đi qua thi thể yêu thú chồng chất.
Luyện Ngục Chu Tước tựa như hiểu được ý đồ của Tần Vấn Thiên, cũng ở phía trước Tần Vấn Thiên mở đường, dọc theo đường đi giết chết không biết bao nhiêu Yêu thú, khóe miệng của nó tràn ra máu tươi, không ngừng nhỏ xuống nhưng ánh mắt của nó vẫn tràn ngập sự lạnh lùng như Luyện Ngục Sát Thần.
Một người một yêu, không có bất kỳ Yêu thú gì có khả năng ngăn trở, cuối cùng bọn họ đi tới trước đại điện, một Cổ Yêu khủng bố trôi nổi ở trên hư không bất ngờ lại là một con Chu Tước đáng sợ, Tà Minh Chu Tước, khí tức đáng sợ không gì sánh được, làm người ta cảm thấy ý lạnh âm u. Nó nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên và Luyện Ngục Chu Tước, trên người tràn đầy sát ý cuồng bạo.
Luyện Ngục Chu Tước rít gào một tiếng, muốn lao ra, chỉ thấy Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:
- Để ta.
Lời vừa dứt, Tần Vấn Thiên đi về phía trước, đây là động phủ hắn mở, khảo nghiệm này nên để hắn tự đối mặt.
Luyện Ngục Chu Tước xoay người, đối mặt với những Yêu thú tiếp tục đuổi tới kia, ánh mắt của nó vô cùng lạnh lùng.
Con mắt thứ ba của Tần Vấn Thiên mở ra, tia sáng sắc bén khủng bố đảo qua, hắn thấy Tà Minh Chu Tước lạnh lùng theo dõi hắn, không hề cử động, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
- Không bị ảnh hưởng sao?
Thần sắc của Tần Vấn Thiên khựng lại, Tà Minh Chu Tước này thật đáng sợ, vậy mà lại không bị ảnh hưởng bởi đòn công kích bằng con mắt thứ ba của hắn.
- Phốc!
Tà Minh Chu Tước phun ra một luồng khí lạnh lẽo, như hơi thở lạnh lẽo tới từ địa ngục, bàn tay của Tần Vấn Thiên ấn một cái, một Long ảnh cuồng bạo đánh ra, nhưng Long ảnh kia lại bị luồng khí lạnh kia đóng băng, thậm chí, cánh tay của Tần Vấn Thiên cũng cảm giác được một luồng khí lưu băng hàn, làm cho Tinh Nguyên của hắn đang lưu chuyển bị cản lại, một luồng tà khí u ám đáng sợ gặm nhấm dần lên.
- Tà Minh khí thật đáng sợ, đây là khảo nghiệm của Cổ Vận sao?
Ánh mắt yêu dị của Tần Vấn Thiên cứng cỏi không gì sánh được. Phía sau hắn, Luyện Ngục Chu Tước điên cuồng công kích tới, vì hắn mà ngăn trở Yêu thú, mặc dù bị thương, cũng không mảy may lùi lại, tựa hồ nó biết Tà Minh Chu Tước đáng sợ, không để chủ nhân của nó có thêm một chút phân tâm nào.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Tà Minh Chu Tước, bàn tay lần thứ hai ấn ra, trong nháy mắt, Tru Tâm Cổ Chung hiện lên. Thế nhưng Tà Minh Chu Tước vẫn nhìn chòng chọc vào hắn, không hề động đậy, không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Điều này làm cho Tần Vấn Thiên mơ hồ hiểu rõ, có lẽ muốn giết Tà Minh Chu Tước, chỉ có lấy lực công kích vì nó có khả năng miễn nhiễm với rất nhiều thần thông.
Phía sau truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ của Luyện Ngục Chu Tước, trên người của nó không ngừng có máu tươi nhỏ xuống, thân thể của nó hóa thành huyễn ảnh, ngăn trở tất cả Yêu thú, không cho bọn chúng tới gần Tần Vấn Thiên.
Đáng tiếc người bên ngoài vốn dĩ nhìn không thấy những chuyện trong này, bằng không tất sẽ khiếp sợ, Chu Tước Cổ Vận hung dữ hóa thành Chu Tước Yêu chân chính, có thể trung thành như vậy với chủ nhân của nó, không tiếc tất cả, lấy mạng che chở, chỉ vì để họ có khả năng lấy đi Cổ Vận thuộc về bọn họ.
Người ngoại giới không biết mọi người đoạt được Cổ Vận gì, là thành công hay thất bại, bọn họ không nhìn thấy.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Tà Minh Chu Tước, đi về phía trước, một luồng Yêu khí khiến người ta sợ hãi xông thẳng lên đại điện, thân thể hắn như bị Yêu khí bao trùm, mình như Yêu, cả người hắn biểu lộ khí sắc của loài yêu, đôi mắt băng giá không gì sánh được.
Tà Minh Chu Tước lạnh lùng theo dõi hắn, phun ra Tà Minh khí lưu, quấn quanh thân thể Tần Vấn Thiên, làm cho thân thể Tần Vấn Thiên như muốn đông cứng lại. Bị Tà Minh khí gặm nhấm nhưng bước chân của hắn vẫn kiên định như vậy, không có bất kỳ ai có khả năng ngăn trở ý chí của hắn.
Tà Minh khí như muốn bao vây thân thể Tần Vấn Thiên, Tà Minh Chu Tước thấy Tần Vấn Thiên vẫn tiến lên, thần sắc lạnh lẽo đến mức tận cùng, thân thể của nó lao ra, nháy mắt giáng trên người Tần Vấn Thiên, một trảo xé rách tất cả, trực tiếp áp sát vào trên người Tần Vấn Thiên, Tà Minh khí điên cuồng thẩm thấu, Tần Vấn Thiên có cảm giác cái chết đang cận kề.
Chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên cầm lấy thân thể nó, sau đó tay phải hung hãn đánh ra, trong khoảnh khắc đó, toàn bộ lực lượng của hắn đều dồn vào một quyền này.
Tà Minh Chu Tước gào thét, muốn tránh thoát, chỉ nghe oanh một tiếng nổ vang, thân thể của nó bị đánh trúng, thân ảnh dần trở nên hư ảo.
- Nuốt nó.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, Luyện Ngục Chu Tước lập tức gào thét lao đến, hé miệng, cắn nuốt hết Tà Minh Chu Tước, Tà Minh Chu Tước muốn phản kháng, chỉ thấy Tần Vấn Thiên cầm lấy thân thể nó, từng quyền oanh kích.
Cuối cùng Luyện Ngục Chu Tước đã cứng rắn cắn nuốt hết Tà Minh Chu Tước, khi ánh mắt nó chuyển qua, hét dài một tiếng, Yêu thú phía sau cuối cùng đã dừng bước, thân thể lại ngưng kết thành từng pho tượng như lúc đầu.
Trên thân thể Tần Vấn Thiên như bám vào một tầng Tà Minh khí, trước ngực của hắn có vết thương đáng sợ, Luyện Ngục Chu Tước dịu ngoan liếm vết thương của hắn, Tần Vấn Thiên cười nói:
- Không sao đâu.
Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía trước, phần cuối của cung điện xuất hiện, Tần Vấn Thiên theo cổ lộ đi tiếp, hắn thấy một vách đá kim sắc, trên đó có ánh sáng chuyển động.
Trên cùng, có khắc ba chữ lớn… Yêu Thần Biến!
- Yêu Thần Biến!
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, thì ra là thế. Thương Vương năm đó tất nhiên cũng đoạt Cổ Vận và từng đến nơi này.