Thái Cổ Thần Vương

Chương 472: Tiên Cung Chu Tước



Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, như muốn quên đi hết sạch tất cả những gì đã xảy ra ở trong mộng ma chi cảnh. Đôi mắt của hắn lóe lên tia sắc lạnh, toát ra vẻ cố chấp vô cùng đáng sợ.

Trải qua một kiếp như thế trong mộng, hắn có thể dùng ý chí và niềm tin mãnh liệt để tỉnh táo lại. Điều này làm cho trong lòng hắn càng thêm kiên định. Không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản con đường phía trước của hắn.

Tần Vấn Thiên đứng dậy, thấy toàn thân đều lạnh toát, mồi hôi đã thấm đẫm áo quần, lúc gió nhẹ thổi qua, cảm giác mát lạnh thấm vào da thịt khiến người hắn cảm thấy lạnh lẽo, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Ở phía trước có một toà hoàng lăng cổ thực sự, nhưng lại tràn ngập ánh sáng chói lóa. Dường như cổ mộ này vĩnh viễn không mất đi ánh sáng rực rỡ của nó.

Thân thể lóe lên, Tần Vấn Thiên đi đến mép của vùng không gian này, nhìn về phía ngôi cổ mộ màu vàng phía trước. Cả vùng trời đất chỉ có một ngôi cổ mộ kia nằm ở đó. Bia mộ của cổ mộ này chính là một tấm bia hình người, rõ ràng đây là một pho tượng. Pho tượng này là một cổ hoàng. Nghĩa địa này nơi để mai táng các cổ hoàng.

- Có chữ viết.

Tần Vấn Thiên nhìn về pho tượng. Ở phía trước ngực của pho tượng khổng lồ kia chính là một tấm bia cổ, trên bia văn có khắc khắc chữ.

- Mộ của Hạ Hoàng!

Tần Vấn Thiên nhìn thấy ba chữ cổ ở phía ngoài cùng bên phải, trong lòng khẽ run lên. Chủ nhân của ngôi mộ này là Hạ Hoàng.

Hoàng triều Đại Hạ trải qua bao triều đại đã xuất hiện không ít hoàng đế. Bất luận là Bá Hoàng hay là Huyết Hoàng đều có thể được xưng tụng là Đại Hạ chi chủ, chính là Hạ hoàng. Nhưng người thực sự có tên là Hạ Hoàng thì chỉ có một.

Thủy tổ của Đại Hạ, Hạ Hoàng!

Nơi đây là mộ của Hạ Hoàng.

Phía trước pho tượng Hạ Hoàng có một cổ lộ màu vàng. Cổ lộ màu vàng này rất dài, hai bên trái phải có một hàng các pho tượng gỗ đứng bất động. Tay của những khôi lỗi này đều cầm trường mâu. Mặc dù chúng đứng bất động nhưng vẫn toát ra khí tức sát phạt vô cùng cường đại.

Ngoài ra điều khiến Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ chính là nơi bắt đầu của cổ lộ màu vàng kia có một khu tịch tọa, trên đó có đặt từng trang sách cổ.

Thân thể Tần Vấn Thiên lóe lên, bước đi trong hư không, sau đó hắn dừng lại ở nơi bắt đầu của con đường màu vàng kia. Hắn ngồi xuống, lấy một trang sách cổ lên, thấy thứ được ghi lại trong trang sách cổ này thế mà lại là thần văn chi đạo, điều này cũng khiến cho Tần Vấn Thiên thoáng kinh ngạc.

Trước mộ Hạ Hoàng - thủy chủ của Hạ tộc, quyển sách cổ đầu tiên chính là một quyển thần văn cổ. Cuốn sách thần văn cổ này có chỗ khá giống với sách cổ kim hình mà Tần Vấn Thiên đã lấy được, nhưng dường như lại bác đại tinh thâm hơn một chút. Nội dung trong đó bao gồm thần văn khôi lỗi chi đạo, thần văn luyện khí trận pháp chi đạo, thần văn luyện khí chi đạo.

Chẳng lẽ Hạ Hoàng - thủy chủ Hạ tộc là một vị cường giả am hiểu về thần văn chi đạo sao?

Tần Vấn Thiên lật từng trang ra xem, cuối cùng hắn đã thấy một trang ghi lại một trận pháp. Trận pháp này có tên là Chu Tước cổ trận.

- Chu Tước trận.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, đúng là Chu Tước trận. Chu Tước cổ trận mà bọn họ bước vào trong trận chiến bảng Thiên Mệnh.

Trận chiến ấy chính là đại trận thần văn đỉnh phong tầng năm, thần bí khó lường. Tần Vấn Thiên xem xét, chỉ cảm thấy kỳ diệu vô cùng. Đại trận như vậy quả thực không phải thứ mà hắn năm xưa có thể hiểu được, đứng ở trong trận căn bản không nhìn ra được bất cứ sự ảo diệu gì.

Hôm nay chính mắt nhìn thấy cách khắc chế trận pháp này thì hắn lại càng thấy chấn động hơn.

Uy lực của Chu Tước đại trận khi đó căn bản không đạt tới tầng năm đỉnh phong, xem ra Đại Hạ tiêu hao mấy năm nay đã khiến cho Chu Tước trận không còn uy phong của năm đó nữa rồi. Hơn nữa không có ai biết cách sửa chữa trận pháp cả.

Tần Vấn Thiên buông cuốn sách trận pháp cổ này xuống, lại xem cuốn sách cổ thứ hai. Cuốn sách cổ này chính là một bộ công pháp tu hành, tên là Đại Mộng Tiên quyết!

Công pháp trước kia Tần Vấn Thiên sử dụng vẫn luôn là Chú Mộng Pháp quyết. Đây là một bộ công pháp tu hành cấp Thiên Cương, có thể tu hành trong mộng, hấp thu tinh thần chi lực.

Hôm nay Đại Mộng Tiên quyết này xuất hiện đúng lúc có thể thay thế được Chú Mộng Pháp quyết.

Khi Tần Vấn Thiên lật xem cuốn sách cổ Đại Mộng Tiên quyết thì trong nháy mắt đã bị rung động sâu sắc, đắm vào trong đó không thể dứt ra.

Trước đó hắn đã cảm nhận được rõ ràng uy lực của Đại Mộng Tiên quyết đáng sợ cỡ nào. Hạ Hoàng đã chết bao nhiêu năm mà vẫn tạo ra một giấc mộng cho hắn, khiến cho hắn đắm chìm vào trong đó, suýt chút nữa không cách nào thoát ra được.

Điều đáng sợ hơn nữa là đến cả người tuyết cùng với rừng kiếm trước kia đều là do hắn tạo ra. Có điều người tuyết, rừng kiếm và vùng không gian thứ ba không giống nhau. Đó là do hắn đã thực sự trải qua, vậy cho nên hắn đã tu hành thành công Thất Sát kiếm thuật, nhưng khi đến vùng không gian thứ ba lại bị rơi vào trong mộng.

Nhưng sự cường đại của nó đã đủ để khiến cho người khác không phân rõ thật giả rồi, hay nói cách khác là mộng đã có thể biến giả thành thật. Đó chính là điều thật sự xảy ra.

Hồi lâu sau, Tần Vấn Thiên mới hồi tỉnh, hắn lại đặt Đại Mộng Tiên quyết trở về chỗ cũ.

Đại Mộng Tiên quyết này ngoại trừ mộng cảnh cường đại ra thì còn một điểm cực kỳ lợi hại nữa, ấy chính là người tu hành nó có thể dễ dàng tạo ra thuật thần thông, diễn luyện hoàn thiện ngay trong mộng.

Dù sao thì tu sĩ Võ Mệnh theo thực lực trở nên cường đại, võ đạo ý chí, Võ Mệnh Thiên Cương, võ đạo Thiên Tượng cũng sẽ dần dần phát huy uy lực cực mạnh, mà thần thông lợi hại đều cần phải dung nhập những thứ này vào trong đó. Nếu như có thể tự sáng tạo ra thì đương nhiên là có thể dung nhập lực lượng mà bản thân am hiểu nhất vào trong thần thông, uy lực phát huy ra cũng sẽ mạnh hơn, bởi vì nó là thứ thích hợp với bản thân nhất.

Tần Vấn Thiên cầm lấy cuốn sách cổ ở phía ngoài cùng bên phải rồi mở ra. Đây không phải là công pháp cũng không phải là thần thông mà là một bức địa đồ.

Bên trong bức địa đồ này có vô số dãy núi uốn lượn, tiên khí mờ ảo, nhưng trong tiên khí mờ ảo ấy hình như lại có một tòa tiên cung lơ lững. Trên tiên cung này dường như có một thân ảnh của Chu Tước như ẩn như hiện.

Ở xung quanh dãy núi mà tòa tiên cung tọa lạc lại là từng vị trí địa lý cụ thể, đương nhiên điều mà bức địa đồ này muốn nói với hắn chính là tiên cung nằm ở giữa kia.

“Đồ đằng của Đại Hạ chính là Chu Tước, chẳng lẽ có liên quan đến thứ này?”

Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, nếu không Hạ Hoàng lại cần gì phải để lại một địa đồ tiên cung ở đây.

Tần Vấn Thiên đứng dậy nhìn cổ lộ màu vàng kia, hắn lập tức tiến về phía trước. Trong nháy mắt, trên cổ lộ màu vàng ngập tràn sát khí dữ dội, nhưng Tần Vấn Thiên vừa dừng chân lại thì những quang văn sáng chói kia đột nhiên trở nên ảm đạm. Hắn bước từng bước, mỗi một bước đi đều khiến cho cổ lộ màu vàng rung lên, áp quang văn sáng chói kia xuống.

Lúc này, ở ấn đường của Tần Vấn Thiên, con mắt thứ ba chợt lóe lên sáng chói. Hắn đương nhiên biết cổ lộ màu vàng này chính là một cổ lộ thần văn, người dám tùy tiện đặt chân lên thì chắc chắn sẽ chết.

Hạ Hoàng để lại một quyển sách thần văn ở chỗ bắt đầu, e rằng chính là mong người đến đây có thể lĩnh ngộ thần văn chi đạo, từ đó bước qua được cổ lộ màu vàng này.

Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, dựa vào lực cảm ứng vô cùng cường đại đối của hắn với thần văn thì việc phá hủy thần văn chi trận dễ dàng hơn khắc chế nó nhiều. Từng bước chân hắn đặt xuống đều giẫm lên những mệnh mạch của thần văn.

Một tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy khôi lỗi ở hai bên cổ lộ màu vàng đều động đậy rồi phóng ra uy áp sát phạt vô cùng đáng sợ. Thân hình lóe lên, trường mâu trong tay chúng đã phóng về phía Tần Vấn Thiên mang theo ý sát phạt cực kỳ đáng sợ, tốc độ nhanh như chớp.

- Đấu Chuyển Tinh Di.

Chân Tần Vấn Thiên đạp lên tinh quang, cơ thể hạ xuống bên cạnh khôi lỗi, bàn tay liên tiếp đánh lên người khôi lỗi. Trong chớp mắt, khôi lỗi vô lực ngã sấp xuống cổ lộ màu vàng, dường như đã trực tiếp bị phá hủy thần văn được khắc chế ở bên trong.

Tần Vấn Thiên đã nghiên cứu ra thủ đoạn đảo nghịch thần văn từ lâu, nay bản thân hắn cũng có tu vi Thiên Cương cảnh, cho dù là khôi lỗi cấp bốn này có chất lượng tốt hơn so với khôi lỗi bình thường đi chăng nữa thì cũng không thể tạo thành uy hiếp cho hắn được.

Trong nháy mắt, từng khôi lỗi lục tục bị hắn phá hủy. Bước chân của hắn cứ thuận theo cổ lộ màu vàng mà tiến về phía trước, e là Hạ Hoàng có tái sinh cũng không ngờ rằng hắn lại có thể đi đến trước mặt pho tượng nhanh đến vậy.

Tần Vấn Thiên nhìn cổ tự trên người pho tượng Hạ Hoàng, trên đó viết rằng: Nếu như đến được đây thì hãy lấy chìa khóa trong tay ta!

Tần Vấn Thiên nhìn vào trong tay pho tượng Hạ Hoàng, quả nhiên trong tay hắn đang nắm một cái chìa khóa. Tần Vấn Thiên lấy cái chìa khóa xuống. Trong phút chốc, ánh sáng màu vàng phát ra lấp lánh. Cả vùng trời đất ở đây dường như biến mất ngay trước mắt hắn, thân ảnh Tần Vấn Thiên đã đến một không gian khác.

Ở nơi này có vô số dãy núi lượn lờ, tiên khí mờ ảo, thân ảnh của Hạ Hoàng đứng sừng sững ở trên không. Phía sau người hắn, rõ ràng chính là tòa tiên cung được miêu tả trong bức địa đồ kia, chỉ là lúc này xem ra tòa tiên cung thực này càng khiến lòng người chấn động hơn.

- Nếu như ngươi đã đến được đây thì có nghĩa là Đại Hạ đã bị diệt, hoặc ngươi có thiên phú dị bẩm có thể thắp sáng tám mươi mốt cột đá kia. Đương nhiên, cũng có thể là cả hai tình huống trên. Dù là tình huống nào đi chăng nữa, ngươi có phải là hậu nhân của Hạ tộc ta hay không thì ta đều mong rằng ngươi có thể bảo vệ Đại Hạ bất diệt.

Hạ Hoàng từ tốn mở lời, Tần Vấn Thiên biết đây không phải là Hạ Hoàng thật mà nhất định là mộng niệm do đối phương để lại khi còn sống, đưa hắn đến nơi này.

- Ta là Hạ Hoàng. Năm đó, nhờ có cơ duyên xảo hợp nên đến được tiên cung Chu Tước, có được Đại Mộng Tiên quyết, trận pháp cường đại và rất nhiều chí bảo tu hành. Cơ duyên này giúp ta thống nhất Đại Hạ, khai sáng ra cả một hoàng triều. Chỉ là trong quá trình chinh phạt đã có rất nhiều chí bảo và tài nguyên bị mất, duy chỉ có sách cổ thần văn, Đại Mộng Tiên quyết này vẫn luôn được ta giữ lại bên mình. Nhưng đây không phải là vật quý giá nhất. Chiếc chìa khóa mà ta giữ chính là thứ có thể mở ra cánh cửa của tiên cung Chu Tước. Ngay cả bá chủ của cả lãnh thổ như Hoàng Cực thánh tông cũng tha thiết mong muốn có được chiếc chìa khóa này.

- Chỉ là ta đã từng bước vào trong đó, biết rằng cần phải có chiến lực cường đại, ngộ tính siêu phàm và lòng kiên trì vô cùng cứng cỏi, thiếu một thứ cũng không được. Bằng không thì nhất định sẽ không thu hoạch được gì. Vì thế trước khi ngươi đến vùng đất này nhất định phải trải qua những khảo nghiệm khó khăn nhất. Như vậy thì ngươi mới có chút cơ hội. Năm đó khi ta vào tiên cung Chu Tước, thứ ta lấy được trong tiên cung chẳng khác nào chín trâu mất một cọng lông. Bên trong đó có rất nhiều pháp trận, thần văn mênh mông, vì vậy ta để lại cuốn sách thần văn lấy được ở trong tiên cung để cho ngươi lĩnh ngộ. Nếu như ngươi không lĩnh ngộ được thì không thể đi qua cổ lộ màu vàng này, cũng không thể nào lấy được chìa khóa. Bởi vì cho dù ngươi đã tìm được tiên cung, có thể lấy được vật gì đó nhưng e là vẫn không thể bằng ta, chi bằng chỉ lấy Đại Mộng Tiên quyết này thì hơn. Nhưng xin chúc mừng, ngươi đã thành công!

Lúc Hạ hoàng nói xong thì mỉm cười:

- Trong lúc sa sút mà vẫn giữ được trái tim lương thiện. Là một người để lại lời nhắn nhủ cho đời sau, hy vọng người có thể đến được nơi này thì có thể vĩ đại hơn cả ta, như vậy thì mới không uổng phí một phen khổ tâm của ta.

Lời vừa dứt thì thân ảnh của hắn dần dần trở nên hư ảo, nhưng nụ cười kia vẫn còn đó.

- Duyên tới duyên đi, hỡi kẻ hậu bối kia, ngươi là người nhìn thấy mộng niệm cuối cùng của ta rồi. Sau khi mộng niệm này chấm dứt thì Hạ Hoàng đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa!

Lời vừa dứt thì thân ảnh Hạ Hoàng dần dần biến mất, mộng niệm cuối cùng cũng triệt để tiêu tan trong thế giới này.