Cây Thiên Tượng đã không còn chứa Thiên Tượng quả của ý chí võ đạo nữa, uy áp hầu như không thể ảnh hưởng đến mọi người nữa rồi.
Bây giờ, trên cây cổ thụ chọc trời này chỉ còn cành lá tươi tốt, không có một quả nào, tất cả đã bị ngắt xuống hết rồi. Mà bản thân Tần Vấn Thiên đã có được sáu quả, tiểu gia hỏa đã sớm đứng một bên đợi hắn cũng lấy được một quả. Điều đó có nghĩa là một mình Tần Vấn Thiên cướp được bảy Thiên Tượng quả.
Còn về cây Thiên Tượng quả này, đương nhiên không có ai nguyện ý hủy hoại nó. Nó có lẽ có thể còn kết ra Thiên Tượng quả, nhưng e rằng đó là chuyện của không biết bao nhiêu năm về sau. Nhưng chắc hẳn các đại thế lực sẽ không từ bỏ việc tranh đoạt nó. Chẳng qua đó không phải là vấn đề cần suy nghĩ bây giờ.
“Bịch… bịch…”
Mấy bóng người rơi xuống đất, đó là những người tâm mạch phòng ngự yếu kém. Dưới Tru Tâm cổ chung của Tần Vấn Thiên, tim mạch bị vỡ toang, tắt thở ngay tại chỗ.
Vừa rồi lúc bọn họ đến gần Thiên Tượng quả, trái tim bị kéo căng như dây đàn. Lúc này có một con dao cắt qua là có thể cắt đứt dễ dàng.
Không nói đến bọn họ, cho dù là Thương Thích có lực lượng huyết mạch cường đại cũng bị thương tim mạch, bước chân chạm đất loạng choạng suýt nữa thì quỳ xuống. Hắn trực tiếp nuốt vào một viên đan dược để ổn định lại tim mạch, sát ý trong mắt lại vô cùng đáng sợ.
Ngẩng đầu nhìn lên cây Thiên Tượng, thấy bóng dáng Tần Vấn Thiên giống như một con chim đại bàng bay đi.
Một người đã đoạt được sáu Thiên Tượng quả như hắn sao lại không đi cơ chứ. Bất cứ ai ở đây, cho dù là đã đoạt được ba Thiên Tượng quả cũng nhất định phải đi.
- Ngăn hắn lại.
- Chặn giết hắn.
Từng giọng nói gần như đồng thanh vang lên. Mấy nhân vật thiên kiêu như Thương Thích và Kiếm Kinh Thiên đều lên tiếng. Những người không bị thương kia nhanh chóng lướt đi, xông về phía Tần Vấn Thiên trong hư không.
Người truy đuổi gắt gao nhất chính là Tạ Vũ. Vừa rồi hắn cách Thiên Tượng quả xa nhất, bởi vậy ít bị ảnh hưởng nhất. Hắn thấy Tần Vấn Thiên muốn đi, chín mũi tên ở cánh tay đồng thời nhắm trúng Tần Vấn Thiên, lập tức bắn ra.
Tần Vấn Thiên cảm giác được mũi tên khủng bố bay đến sau lưng mình trong nháy mắt. Hắn lướt đi như một con đại bàng, mũi tên sát sao xẹt qua đỉnh đầu hắn.
Tiểu gia hỏa vọt tới, xuất hiện bên cạnh hắn. Một người một thú chạy vào trong sơn mạch. Đến lúc này đã không cần thiết phải lưu lại nữa rồi.
- Ngươi chạy đâu cho thoát.
Một tiếng thét chói tai truyền đến, cuồng phong thét gào giận dữ, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có bóng râm. Ngẩng đầu lên lại thấy một bóng người xuất hiện ở đó. Người này chính là Phong Vân Hạc của Phong Bằng thế gia. Lúc này trên người hắn như mọc ra cánh chim, hai cánh mở ra giống như đại bàng, có gió bọc lấy thân thể khiến tốc độ của hắn nhanh hơn tất cả những người ở đây.
Phong Vân Hạc đáp xuống, vươn tay ra, giống như bộ móng vuốt màu vàng sắc nhọn không thể phá hủy chộp thẳng về phía Tần Vấn Thiên, tiếng rít sắc bén xé toạc không khí.
“Công kích thật mạnh.”
Tần Vấn Thiên cảm nhận được lực công kích đáng sợ của móng vuốt sắc nhọn, thần nguyên trong cơ thể rít gào, huyết mạch cuồn cuộn. Một đạo ấn pháp tung ra, khí tức của chú ấn ngập tràn, đúng là Huyết Chi Chú Ấn.
“Bùm!”
Công kích va chạm mãnh liệt, Phong Vân Hạc dường như cảm nhận được sự cường đại của chú ấn, thân hình lóe lên rồi bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Tần Vấn Thiên dõi mắt nhìn về phía trước, thấy một bóng người lơ lửng ở đó, chính là bóng dáng của Phong Vân Hạc.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Phong Vân Hạc đang cản đường ở phía trước, ánh mắt đối phương hơi yêu dị, mọc ra đôi cánh, dường như có một cỗ lực lượng huyết mạch đang gào thét trong cơ thể hắn.
Phong Bằng thế gia có nghĩa là đại bàng trong gió, mang theo dòng máu của phong bằng. Ở thành Huyễn Vương, nếu bàn về tốc độ thì không có bất kỳ một thế lực nào có thể sánh bằng người của Phong Bằng thế gia. Cho dù là Vương phủ của thành Huyễn Vương thì tốc độ cũng không bằng bọn họ.
Thân là thiên chi kiêu tử của Phong Bằng thế gia, Phong Vân Hạc đương nhiên có thể hơn xa cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm tầm thường, thực lực cường đại hơn nhiều. Tần Vấn Thiên có thể một mình đánh chết nhiều người thuộc Thiên Cương tầng năm. Nếu như cho Phong Vân Hạc chút thời gian thì hắn cũng có thể. Bình thường mà nói, tốc độ của người cùng cảnh giới bình thường thua xa hắn, công kích cũng không bằng hắn thì còn chiến đấu thế nào đây?
Phong Vân Hạc không chỉ riêng tốc độ nhanh, bằng không thì cũng không thể trở thành nhân vật thiên kiêu.
- Nôn Thiên Tượng quả ra đây.
Phong Vân Hạc chặn Tần Vấn Thiên lại, người ở phía sau lần lượt cấp tốc đuổi đến. Bản thân Tần Vấn Thiên không hiếu chiến, hắn lướt đi, nhảy lên lưng Tiểu Hỗn Đản. Đôi cánh màu vàng mọc ra sau lưng Tiểu Hỗn Đản, phá vỡ không trung, rẽ hướng rời đi.
- Hừ!
Phong Vân Hạc hừ lạnh một tiếng, cơ thể hắn lập tức giống như chim đại bàng trong gió chân chính, lắc tay, trên móng vuốt sắc nhọn của hắn lập tức đã xuất hiện từng thanh trường mâu màu vàng.
Cuồng phong thét gào, Phong Vân Hạc chặt chẽ nhắm vào Tần Vấn Thiên, trường mâu màu vàng hung hãn đánh ra chắn kín đường đi của Tần Vấn Thiên, đồng thời có trường mâu còn đâm về phía thân thể Tần Vấn Thiên.
Tiểu Hỗn Đản nhanh chóng rơi xuống dưới, rơi thẳng xuống đất, tránh thoát trường mâu màu vàng. Phong Vân Hạc lướt tới, lại giáng xuống trước mặt Tần Vấn Thiên một lần nữa, chặn kín Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đừng hòng sống sót mà rời đi.
Cuồng phong lóe lên, từng bóng người lơ lửng trong không trung. Chỉ chậm có tí thôi mà đã có không ít cường giả của Phong Bằng thế gia truy kích đến, tất cả đều cầm trường mâu màu vàng, đứng lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Đằng sau, cường giả khắp nơi đều vội vã chạy đến, kể cả mấy nhân vật thiên kiêu như Thương Thích và Kiếm Kinh Thiên. Ánh mắt mọi người đều lộ ra tia sáng lạnh sát phạt đáng sợ, cách nhau rất xa, dồn sự tập trung vào Tần Vấn Thiên.
Cơ Tuyết chạy như điên về phía trước, nhưng Từ Lam lại kéo cô lại. Cơ Tuyết quay đầu nhìn hắn. Từ Lam lại không hề nhìn cô mà là nhìn về đại quân hùng dũng phía trước, lắc đầu nói:
- Ta cũng nợ hắn một mạng giống cô, nhưng lúc này chúng ta xông vào thì chẳng khác nào nộp mạng cả. Không có ý nghĩa gì hết.
Từ Lam rõ ràng là người lý trí. Về góc độ tình cảm mà nói thì bọn họ nên ra tay tương trợ, nhưng về mặt lý trí mà nói thì chết kiểu đấy đúng là chết một cách vô ích.
Giọng nói này rất tàn khốc. Cơ Tuyết hơi há miệng, rồi nhìn về khí tức cuồn cuộn phía trước, có cảm giác cực kỳ bất lực. Thực lực của cô tuy cũng khá nhưng đối mặt với nhiều cường giả chặn giết như thế này thì hoàn toàn không có con đường sống sót nào cả.
- Con Xích Mâu yêu thú kia biến mất rồi, có lẽ đã chết trong tay hắn rồi. Hắn dám đoạt Thiên Tượng quả thì có lẽ hắn sẽ có thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.
Từ Lam nhỏ giọng nói. Tuy bản thân hắn cũng hơi hoài nghi, dù sao cục diện như vậy tuyệt đối là không có đường sống. Nhưng lời của hắn lại khiến cho đôi mắt của Cơ Tuyết sáng bừng lên, biết đâu hắn thật sự có cách thì sao.
Thân hình Thương Duyệt lóe lên, cô hơi đứng ở đằng sau, thấy các cường giả phía trước giống như là một bầy sói đói săn mồi, người thanh niên áo trắng kia phải sống sót thế nào dưới tuyệt cảnh này?
Tần Vấn Thiên đứng ở trên mặt đất, dừng bước, dõi mắt nhìn từng bóng người sát khí ngút trời trên không trung, lại thêm cả những võ tu không ngừng hội tụ đến ở phía sau nữa, e rằng chỉ cần một lần công kích tập thể thì hắn có thể trở về với cát bụi rồi.
- Giao Thiên Tượng quả ra đây, ta sẽ không giết ngươi. Có lẽ ngươi còn có một cơ hội sống sót.
Phong Vân Hạc hét lớn với Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên liếc nhìn đối phương, huyết mạch cuồn cuộn, ánh mắt yêu dị hết sức, mái tóc dài thẳng tắp bay lên, hắn đạp một bước, kiếm ý ngập tràn trong không trung càn quét giữa trời đất.
“Uỳnh… uỳnh… uỳnh…”
Tần Vấn Thiên liên tiếp giậm chân tại chỗ, mỗi một bước chân giẫm xuống kiếm khí lại càng cường đại. Lúc bước chân thứ tư giẫm xuống, trong hư không dường như xuất hiện kiếm khí vô tận.
- Ngươi chán sống.
Phong Vân Hạc hét lên, trường mâu màu vàng phá không tung ra. Cùng lúc đó, bóng người trong hư không cũng hung mãnh xông tới, trường mâu màu vàng đâm rách tất cả xông thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên lại như không nhìn thấy, hắn giẫm bước chân thứ năm. Đặt chân xuống, trong chốc lát thân thể mọi người đều run rẩy dữ dội, dường như có kiếm khí xuyên qua cơ thể. Võ Mệnh Thiên Cương chi kiếm trên người Tần Vấn Thiên lấp lánh xuất hiện. Thiên Cương chi kiếm đang rung lên điên cuồng, giữa trời đất dường như có một rừng kiếm.
Nhưng toàn bộ trường mâu màu vàng hung mãnh đâm tới.
“Bùm!”
Ánh sáng bùng nổ, cơ thể hắn biến mất, trực tiếp xuất hiện trong không trung, dường như vừa nãy hắn đã xuyên qua kẽ hở trường mâu, bay lên trời rồi lập tức giẫm xuống bước thứ sáu.
Kiếm âm lượn lờ trong trời đất, thần sắc mọi người xung quanh đều biến đổi, nhanh chóng lùi lại, đồng thời giơ tay công kích. Võ Mệnh Thiên Cương trong người bọn họ dường như đang run rẩy, như có từng đạo kiếm ý xuyên thẳng qua cơ thể vào Võ Mệnh Thiên Cương. Máu tươi tung tóe, cánh tay bọn họ dường như bị kiếm ý xé toạc, kiếm uy vô tận đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể bọn họ.
Ngay cả thân thể Phong Vân Hạc cũng chấn động, cảm nhận được kiếm uy đang ngập tràn trong trời đất. Tia sáng sắc bén đáng sợ lộ ra trong mắt hắn.
Cơ thể Tần Vấn Thiên dường như căng cứng, một kiếm cuối cùng khó có thể phóng ra.
Thất Sát kiếm thuật, mỗi bước mỗi kiếm. Mỗi một kiếm đều hội tụ uy lực các kiếm phía trước. Mỗi một kiếm đều cần thế càng mạnh. Sáu kiếm lúc này, hắn cảm tri thiên địa khiến thiên địa chi lực hóa thành kiếm, hội tụ thành kiếm thế, đã đến cực hạn của hắn. Thế của bảy bước này khó mà tụ thành.
Mấy người Thương Thích đều hét lên giận dữ xông đến, cảm nhận được cỗ kiếm uy khiến cho người ta sợ hãi kia. Trên người bọn họ đều bộc phát khí tức đáng sợ, dường như tất cả mọi người xung quanh đều đang lưu chuyển kiếm uy.
Nhưng, sau khi một kiếm này hạ xuống, bọn họ lại muốn xem thử xem, Tần Vấn Thiên sẽ chết kiểu gì.
Kiếm Kinh Thiên bước ra một bước, toàn thân đều là kiếm uy vô cùng vô tận. Bàn tay hắn nâng lên, lập tức Thiên Cương chi kiếm điên cuồng quay vù vù, gào thét trước mặt. Một kiếm thành hai kiếm, hai kiếm thành bốn kiếm… Trước người hắn đã xuất hiện một hàng kiếm, mỗi một thanh kiếm đều nhả ra kiếm khí đáng sợ.
- Giết!
Kiếm Kinh Thiên vung tay lên, lập tức các kiếm ở phía trước đồng thời phá không, dường như đâm xuyên hết thảy, lập tức giáng xuống trước người Tần Vấn Thiên.
Song trong khoảnh khắc ấy, trên người Tần Vấn Thiên như là có sức hấp dẫn không gì sánh bằng với kiếm. Kiếm giáng xuống trước mặt hắn, muốn đâm xuyên thân thể hắn lại khựng lại, gào thét không ngớt.
- Giết!
Kiếm Kinh Thiên nổi giận gầm lên. Nhất thời dãy kiếm tiếp tục sát phạt xuống phía dưới, muốn giết chết Tần Vấn Thiên.
“Bùm!”
Trên người Tần Vấn Thiên đột nhiên bộc phát một trận kiếm uy đáng sợ, dường như khắp trời đất, tất cả đều hóa thành kiếm khí sát phạt.
Nhấc chân lên, Tần Vấn Thiên khó khăn lắm mới giậm chân xuống. Cuối cùng hắn đặt chân xuống, bước chân này vừa xuất hiện, một hàng lợi kiếm của Kiếm Kinh Thiên lại không chịu khống chế mà cuốn ngược lại, đồng thời một vùng không gian này đã xuất hiện vô số kiếm quang, sát phạt lướt qua. Trong phút chốc, máu tươi bắn ra tung tóe, không biết bao nhiêu cường giả đã lìa đời, thậm chí trực tiếp tan thành mây khói, tan biến dưới kiếm ý.
Lần này không còn là đánh cho bị thương nữa mà là giết chết một cách triệt để.
Mấy người Phong Vân Hạc và Thương Thích lùi về sau, Võ Mệnh Thiên Cương trong cơ thể đều run lên, dường như dưới cỗ kiếm uy này, Võ Mệnh Thiên Cương của bọn họ đều sắp vỡ vụn.
Lúc này, bọn họ thấy kinh hãi trong lòng. Thần thông này của Tần Vấn Thiên chính là vì giết cả bầy, nếu như chỉ nhằm vào một người thì uy thế còn khủng bố cỡ nào nữa.
Một kiếm này khiến cho kiếm chi nguyên phủ của Tần Vấn Thiên hầu như cạn kiệt. Dẫn động kiếm thứ bảy của Thất Sát Kiếm thuật này đúng là đáng sợ, nhưng hiệu quả cũng khiến người ta kinh ngạc. Chí ít thì có một nửa số người trọng thương hoặc là toi mạng ngay tại chỗ.
- Kẻ nào ngăn cản ta, giết!
Tần Vấn Thiên lạnh lùng quát một tiếng, tinh quang bộc phát, lại biến mất một lần nữa, không quan tâm nguyên lực tinh thần tiêu hao, xuất hiện ngay trước mặt một người. Huyết sắc đại chưởng ấn khủng bố nện xuống ầm ầm, người kia đỡ lấy bằng tay không, bị huyết sắc chú ấn đánh trúng, cánh tay trực tiếp hóa thành xương khô, lập tức lan đến trên người. Hắn kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống dưới.
“Bịch!”
Sau khi đánh chết người này, Tần Vấn Thiên lại biến mất, rồi xuất hiện ở trước mặt một người khác. Vẫy tay, chuông cổ vang vọng, rung động vào trong lòng người, khiến cho người kia phun máu tươi. Hắn cảm tri được rằng Tần Vấn Thiên sắp tới, lập tức lùi lại nhưng vẫn muộn rồi. Sau Tru Tâm cổ chung lại là Đấu Chuyển Tinh Di. Bàn tay Tần Vấn Thiên xẹt qua, kiếm ngâm, một kiếm cắt cổ!