Tại hoàng cung, trong điện Nhân Hoàng, trong tẩm cung xa hoa, Nhân Hoàng đang nằm trên giường rồng.
Nhân Hoàng nước Diệp, mặc dù giờ phút này vẫn im lặng nằm ở chỗ kia nhưng vẫn luôn toát ra một luồng cảm giác uy nghiêm, trong mái tóc đen xen lẫn vài sợi bạc, rất dễ thấy được đôi mắt của ông mở ra, lộ ra vẻ mỏi mệt. Thế nhưng giờ phút này trên khuôn mặt uy nghiêm ấy, lại xuất hiện một nụ cười yếu ớt, nhìn nữ tử tên Khuynh Thành đứng ở bên cạnh ông.
Ông biết người này là thánh nữ Dược Hoàng cốc, nếu không phải ngày xưa nước Diệp và Dược Hoàng cốc có phần giao tình, sợ rằng cái tông môn lánh đời này cũng sẽ không phái thánh nữ đích thân đến đây.
Thế giới bên ngoài có rất ít người biết về lực lượng của Dược Hoàng cốc, bọn họ không hỏi việc bên ngoài nhưng vì bọn họ am hiểu luyện đan luyện dược thế nên người của các đại tông môn đều không muốn đắc tội Dược Hoàng cốc.
Nhưng khiến cho Nhân Hoàng cảm thấy có phần ngoài ý muốn chính là hôm nay bên cạnh thánh nữ có một vị thanh niên, thanh niên này tuấn tú hơn người, ông thân là Nhân Hoàng nước Diệp, cả đời đã từng gặp qua vô số người, ông loáng thoáng cảm giác được có lẽ người này không hề tầm thường. Đứng trong cổ điện uy nghiêm, tẩm cung của Nhân Hoàng, có thể tâm lặng như nước, thậm chí là nhìn thẳng vào ông cứ như thể là chỉ đang đối đãi với một người hết sức bình thường.
Mặc dù hiện tại ông bị thương rất nặng nhưng vẫn không hề đánh mất đi sự uy nghiêm vốn có, chỉ một ánh mắt của ông cũng có thể khiến cho đám hậu bối phải sợ hãi không dám nhìn thẳng.
- Phụ hoàng, đây là Tần Vấn Thiên, một vị sư đệ mới vào sư môn của con. Ngày thứ nhất bước vào Trượng Kiếm tông, hắn đã hiểu được mười bốn kiếm ở nhà tranh của Trượng Kiếm tông, đánh bại bảy kiếm, mười bốn kiếm ghi chép, khiến cho rất nhiều nhân vật trưởng lão đều muốn tranh nhau thu hắn làm đệ tử, thậm chí Mai Sơn kiếm chủ còn tự mình đưa ra lời mời nhưng Tần sư đệ đã từ chối.
Diệp Lăng Sương ngồi ở bên mép giường, mỉm cười kể với cha mình, Nhân Hoàng khẽ gật đầu, dĩ nhiên là ông có biết đến truyền thuyết về nhà tranh hiểu kiếm của Trượng Kiếm tông.
- Lão yêu phụ Mai Sơn kiếm chủ kia vốn rất là kiêu ngạo, Tần tiểu huynh đệ lại dám từ chối lời mời thu đệ tử của nàng ở trước mặt mọi người như thế, đúng là hậu sanh khả úy.
Diệp Hoàng cười nói khiến cho người của Trượng Kiếm tông đều rất ngạc nhiên, dám gọi Mai Sơn kiếm chủ là lão yêu phụ, cũng chỉ có vị Nhân Hoàng của cái quốc gia cổ xưa này thôi.
- Tần sư đệ và thánh nữ đúng là trời sinh một đôi.
Diệp Lăng Sương nắm tay Nhân Hoàng yếu ớt cười nói, mặc dù trong lòng tràn đầy bi thương nhưng Diệp Lăng Sương ở trước mặt Nhân Hoàng vẫn luôn luôn nở nụ cười rất rực rỡ.
Nhân Hoàng cũng không ngạc nhiên, trên thực tế lần thứ hai thánh nữ tới chuẩn bệnh cho ông, nhìn sự thân mật giữa hai người, câu thứ nhất của Diệp Lăng Sương cũng đủ khiến cho ông đoán ra được mối quan hệ của hai người, có lẽ là thánh nữ nghĩ đến nữ nhi Diệp Lăng Sương của ông là sư tỷ của Tần Vấn Thiên mới bằng lòng đến chẩn bệnh thêm một lần nữa.
- Quả thật là ông trời tác hợp.
Nhân Hoàng mỉm cười nói, cũng không phải là ông nịnh nọt cái gì, ông là nhân vật thế nào, Nhân Hoàng nước Diệp, tung hoành thiên hạ, dù cho thật sự gặp phải lựa chọn sống chết cũng sẽ không bao giờ đi nịnh bợ người khác. Nhưng nhìn đôi tình nhân trước mặt làm ông nhớ tới chính mình lúc còn trẻ, đã từng cuồng ngạo đến mức nào.
- Bích U, nàng còn nhớ rõ Phượng Vũ Y bảy màu chứ?
Nhân Hoàng nhìn về phía một vị nữ tử xinh đẹp đứng ở bên cạnh, đó là người vợ kết tóc của ông, hoàng hậu nước Diệp.
- Nhớ chứ, năm đó hai người chúng ta xông xáo vượt qua Yêu Sơn, giết chết một con á Phượng, lấy cánh chim của nó luyện chế thành thần binh.
Hoàng hậu mỉm cười nói.
- Đưa cho thánh nữ, coi như là ta tặng bọn họ quà kết hôn trước, nàng thấy thế nào?
Nhân Hoàng nhìn về phía hoàng hậu hỏi.
- Nhân Hoàng tiền bối.
Tần Vấn Thiên có phần kinh ngạc, mới vừa định lên tiếng từ chối, lại nghe Nhân Hoàng nói:
- Mặc dù ta đã lâm vào tuyệt cảnh nhưng bảo vật mà ta lấy được nhiều không kể xiết, món thần binh này cũng không phải là đưa ngươi, mà là đưa cho thê tử tương lai của ngươi, đâu đến lượt ngươi từ chối.
Tần Vấn Thiên cụp mắt, sau đó gật đầu:
- Như thế thì đa tạ Nhân Hoàng tiền bối.
Hắn không phải là người thích đôi co nhiều lời, nếu Nhân Hoàng đã nói như thế rồi, hắn không thể làm gì khác hơn là thản nhiên nhận lấy.
Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành rũ xuống, thấy Tần Vấn Thiên nhận, nàng cũng không nói gì, chỉ chốc lát sau, hoàng hậu cầm một hộp gấm đến, bên trong là một chiếc áo thần binh bảy màu chói mắt, tỏa sáng lấp lánh nhưng lại mỏng manh như không, tựa như trong suốt.
- Năm đó Nhân Hoàng đã mời thần tượng tới cửa để chế tạo thành món thần binh này, đưa cho hoàng hậu làm vật đính ước, về sau Nhân Hoàng và hoàng hậu thành hôn, kết tình phu thê, món quà này vô cùng có ý nghĩa.
Một vị hoàng phi bên cạnh Nhân Hoàng mỉm cười nói, theo ý của Nhân Hoàng, hiển nhiên là hi vọng rằng tương lai cặp tình nhân trẻ tuổi trước mắt mình có thể trở thành một đôi.
Mạc Khuynh Thành nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng toát ra sự ngọt ngào, nhận lấy bảo vật, cảm kích nói:
- Đa tạ Nhân Hoàng và hoàng hậu.
- Ha ha, ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây xem bệnh cho một người sắp chết như ta, tiểu huynh đệ này lại là sư đệ của Lăng Sương, với mối duyên phận này, món lễ mọn kia có đáng là gì.
Nhân Hoàng không thèm để ý mà cười nói, chỉ là trong giọng nói của ông lại thoáng lộ ra sự suy yếu, trung khí không đủ.
- Trong người ông ta có huyết độc.
Lúc này, một giọng nói truyền đến, vẻ mặt Tần Vấn Thiên khựng lại, quay đầu lại nhìn về phía Mộ Phong ở phía sau, mở miệng nói:
- Mộ Phong, ngươi biết loại độc này?
- Huyết độc có khả năng ẩn giấu mạnh nhất nhưng một khi kích thích, độc tính cũng là đáng sợ nhất, nó núp trong trong huyết mạch, một khi đã bộc phát, huyết mạch lưu chuyển toàn thân, từng một bộ phận trong cơ thể cũng sẽ lây dính loại độc tố này, không có thuốc nào cứu được. Muốn dùng đan dược hay là thảo dược để chữa khỏi là chuyện cực kỳ khó khăn, trừ khi là siêu cấp đan dược, có thể cải tạo huyết mạch, đồng thời khiến cho huyết mạch tích chứa năng lực chữa khỏi, mỗi một giọt máu đều trở thành thuốc, sau khi bộc phát sẽ lưu chuyển toàn thân, loại trừ độc tố trong cơ thể.
Mộ Phong lên tiếng, trong lòng Mạc Khuynh Thành khẽ động, nàng cũng biết độc tố đã lan tràn khắp toàn thân Nhân Hoàng nhưng nàng không am hiểu về độc dược, không biết đây là do huyết độc tạo thành.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Mộ Phong, không ngờ người này lại am hiểu về độc dược như thế.
- Hắn là bằng hữu của ta, Mộ Phong, sư tôn của hắn được gọi là Độc Vương thế nên hắn cực kỳ tinh thông về độc.
Tần Vấn Thiên giới thiệu xong, liền quay sang hỏi Mạc Khuynh Thành:
- Khuynh Thành, có loại đan dược như vậy không?
- Cũng có loại đan dược thanh trừ độc tố trong máu, nhưng nếu loại độc này có thể đả thương Nhân Hoàng chứng tỏ nó có cực kỳ bá đạo, không phải đan dược cấp năm thì không thể thanh trừ. Nhưng còn phải cho huyết mạch tích chứa năng lực chữa khỏi, loại đan dược này cũng rất hiếm thấy, ta chưa từng nghe nói đến, không biết là sư tôn ta có biết hay không.
Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, Nhân Hoàng thì chỉ cười:
- Đúng là thủ đoạn rất độc ác, nếu bọn họ đã khiến cho ta mắc loại độc này, há lại để ta dễ dàng chữa khỏi.
Chỉ thấy lúc này Mộ Phong đưa mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên hơi nhướng chân mày, trong đầu hiện lên một mũi nhọn lóe sáng, thoáng cái đã hiểu được ánh mắt của Mộ Phong khi nhìn về phía mình. Năm đó chính mình trúng độc của Mộ Phong nhưng lại có thể tự lành, xem ra Mộ Phong vẫn luôn nhớ kỹ việc này, nếu Tần Vấn Thiên có thể tự lành như vậy ắt hẳn là trong cơ thể hắn có chỗ bất phàm.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận loại lực lượng huyết mạch thứ hai tương tự như ánh nến trong cơ thể, năm đó chính là loại lực lượng này đã giúp hắn đuổi đi toàn bộ độc tố, giống như vạn độc bất xâm.
- Thánh nữ, thật sự tìm không được loại đan dược này sao?
- Ta thật sự không biết, muốn để cho huyết mạch có năng lực chữa khỏi, ta mới nghe lần đầu, sợ rằng cho dù là một số trưởng bối ở Dược Hoàng cốc cũng khó mà làm được. Nhân Hoàng còn mới trải qua một cuộc đại chiến, đã làm cho độc tố lan tràn đến tất cả các bộ phận trong cơ thể rồi, có vẻ như ngoài phương pháp này ra thì không còn cách nào khác nữa.
- Khó trách bọn họ lại không tiếc một cái giá lớn mà vội vã đánh chiến một trận, xem ra đây đã là ý trời. Hôm nay điều duy nhất khiến ta lo lắng chính là các ngươi, sau khi ta chết, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Nhân Hoàng nhìn nữ nhi và thê tử ở bên cạnh, đây là lý do khiến ông không nỡ rời đi.
- Phụ hoàng!
Đôi mắt Diệp Lăng Sương hơi có chút ướt át, khó lòng kìm nén được sự thương cảm, một đời Nhân Hoàng lại có ngày bước vào đường cùng, ai cũng có thể đọc hiểu được ánh mắt của Nhân Hoàng lúc này, ông chỉ cầu mong người nhà được bình an.
- Vẫn có hi vọng.
Tần Vấn Thiên mở mắt, khiến cho mọi người đều nhìn về phía hắn.
- Nhân Hoàng tiền bối, ngài an tâm nghỉ ngơi, chuyện chữa thương chúng ta sẽ về bàn luận lại.
Tần Vấn Thiên không nói thêm gì, thương thế của Nhân Hoàng lúc này đã rất nghiêm trọng, nếu để người biết là có khả năng chữa khỏi, sợ rằng sẽ có người bí quá hoá liều, điều này rất bất lợi với bọn họ. Vì vậy, dù cho thật có thể chữa khỏi cho Nhân Hoàng, bọn họ cũng phải thật cẩn thận.
Trong mắt Nhân Hoàng hiện lên tia sáng, nhìn Tần Vấn Thiên thật kỹ, mở miệng nói:
- Được, một ngày ta còn chưa chết, bọn họ sẽ không dám manh động, mà dù có chết, ta cũng sẽ khiến cho mọi việc của bọn họ bị chậm trễ, bản thân ta muốn xem thử, bổn hoàng còn chưa nhắm mắt, ai dám lộng hành ở hoàng cung nước Diệp.
Tần Vấn Thiên lộ ra sự kính nể, dù Nhân Hoàng đã ở trong tình trạng cái chết cận kề nhưng vẫn vô cùng khí phách. Một ngày ông còn chưa chết, ông sẽ không để cho bất cứ ai dám phát động chính biến cuối cùng, nhân vật bá chủ đầy kiêu hùng này mặc dù đã hấp hối nhưng vẫn có lực uy hiếp đáng sợ bực này, có thể tưởng tượng ngày xưa ông đã từng uy phong đến mức nào.
Đám người Tần Vấn Thiên cáo từ rời đi, trở lại chỗ mà hoàng tộc đã chuẩn bị cho người của Dược Hoàng cốc, người của Dược Hoàng cốc nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành sóng vai đi ở phía trước, Tần Vấn Thiên lại muốn cùng đi về phía tẩm cung của Mạc Khuynh Thành, có vài người khẽ nhíu chân mày lại.
Mạc Khuynh Thành thân là thánh nữ Dược Hoàng cốc, thân phận bất phàm, nhất cử nhất động của nàng đều đại diện cho Dược Hoàng cốc.
- Thánh nữ!
Nghĩ đến đây, có người lên tiếng gọi khiến Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên dừng lại.
Mạc Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía các nàng, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tẩm cung của thánh nữ, người ngoài không thể dễ dàng bước vào!
Một người nữ tử nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh lùng lên tiếng.
- Thật suồng sã!
Mạc Khuynh Thành thấy đối phương nhằm vào Tần Vấn Thiên, lập tức lạnh lùng quát một tiếng, khiến cho vẻ mặt người nọ khẽ biến, khom người nói:
- Thánh nữ, chuyện này liên quan đến danh dự của người, huống chi dù sao nơi này cũng là hoàng cung nước Diệp, vốn dĩ là không giấu giếm được tai mắt người khác.
- Khuynh Thành...
Trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ động, lời đối phương nói cũng không phải là không có lý, nếu như thật sự gây tổn hại đến danh dự của Khuynh Thành tất nhiên là hắn cũng không muốn.
Nhưng Mạc Khuynh Thành lại cứ kéo tay của hắn, quay đầu lại nhìn hắn, thản nhiên cười, một nụ cười rực rỡ giống như thiếu nữ, có lẽ chỉ khi đối mặt với hắn, Mạc Khuynh Thành mới lộ ra nụ cười như vậy.
- Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, ta là thê tử của chàng.
Mạc Khuynh Thành nói với mọi người, ngay sau đó liền kéo tay Tần Vấn Thiên xoay người rời đi, đồng thời cũng cất tiếng nói:
- Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến quấy rầy.
Sắc mặt đám người của Dược Hoàng cốc cứng đờ, tất cả đều không thể phản bác được, tình cảm của thánh nữ đối với Tần Vấn Thiên đã vượt qua tất cả, so với thân phận thánh nữ của nàng còn quan trọng hơn, so với danh dự của nàng còn quan trọng hơn. Thậm chí so với Dược Hoàng cốc càng quan trọng hơn, đây là điều khiến các nàng khó mà chấp nhận nổi.
- Chuyện ở đây bất kỳ kẻ nào cũng không được tiết lộ.