Thái Cổ Thần Vương

Chương 585: - Chiến Cuộc Khó Bề Phân Biệt (1)



Trên bảo tháp chỉ còn sót lại sáu người, bao gồm : Tần Vấn Thiên, Lâu Băng Vũ, Lâm Tiên Nhi, Thái Yêu Giáo Thánh tử, Độc Hạt Tử, cùng với người thanh niên khoác trường bào hoa lệ mà Tần Vấn Thiên chú ý tới.

Tần Vấn Thiên nhìn thật kỹ tên Độc Hạt Tử, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, những người còn lại đều là những nhân vật hắn cho rằng khá nguy hiểm. Thiên Độc Cốc chính một trong trong chín đại môn phái. Người thanh niên trong đồng tử có tia sáng màu nâu đã khiến cho Lâm Tiên Nhi biến sắc chính là Thiên Yêu của Thiên Độc Cốc, đương nhiên hắn cũng có chỗ đáng sợ, huống hồ vừa mới hắn vừa phô bày cho tất cả mọi người biết hắn đáng sợ cỡ nào.

Tuy rằng hắn xuất thủ vẻn vẹn một lần, thậm chí không phải công kích chính diện, mà là hạ độc, nhưng lại càng khiến cho người ta kiêng dè. Càng là người như thế càng nham hiểm. Hắn có khả năng ở trong lúc lơ đãng dồn người ta vào chỗ chết, vừa mới ra tay liền hạ sát bốn nhân vật thiên kiêu cường đại. Nếu như để cho bọn họ chiến đấu với nhau, muốn loại bỏ bốn người kia có lẽ cần trải qua từng vòng từng vòng đại chiến.

- Quả là thoải mái hơn.

Lời nói của Độc Hạt Tử vừa dứt, người thanh niên khoác hoa bào liền tiếp lời. Trong đồng tử thâm thúy của hắn dường như ẩn chứa một luồng khí lưu hủy diệt đầy nguy hiểm. Quét mắt nhìn năm người còn lại, mỗi người đều muốn thăm dò rõ ràng kẻ địch của mình. Nhưng đối với bọn họ mà nói, ngoại trừ chính bản thân mình ra những người khác đều là kẻ địch.

- Ta có một đề nghị, hay là chúng ta giao ước một chút, bắt đầu từ người nào đó, luân phiên chiến đấu, để cho hắn chiến đấu một cách thoải mái, những người khác không được nhúng tay, xem xem ai sẽ bị đánh xuống trước, đến khi người này ngừng tay lại tiệp tục một người khác, thế nào?

Ánh mắt của thanh niên hoa phục dường như dừng lại trên người Lâu Băng Vũ trong chốc lát.

- Ngươi có thể bảo đảm những người khác đều đều sẽ chấp hành theo giao ước không? Nếu như có người lại hạ độc thủ thì sao?

Lâm Tiên Nhi ôn nhu nói, ánh mắt của nàng thoáng nhìn sang Độc Hạt Tử đứng bên cạnh.

- Cái này cần mọi người phải nhìn rộng ra một chút, nếu như ta luôn trong trạng thái công kích, có người hạ độc thủ liền biến thành đơn độc va chạm với ta, ta chúng ta đề phòng một chút là được. Nhưng thời khắc ta dừng lại, các ngươi cần phải đề phòng một chút, không nên giống như lúc nãy, để cho Độc Hạt Tử cắn.


Thanh niên hoa phục không thèm để ý cười nói :

- Đương nhiên nếu như có người không muốn chủ động công phạt, có thể nhảy qua, luôn giữ thế phòng ngự cũng được.

- Ta thì không có ý kiến gì.

Trong đồng tử màu nâu của Độc Hạt Tử chợt hiện lên một vệt sáng kỳ lạ, làm cho trong lòng mọi người cười lạnh. Hắn đương nhiên không có ý kiến. Nếu nói về hạ độc thủ đánh lén, tên Độc Hạt Tử của Thiên Độc Cốc này là am hiểu nhất, những người khác đề phòng hắn còn không kịp.

- Chí ít chiến đấu như vậy sẽ không loạn như thế này, ta cũng không ý kiến.

Thái Yêu Giáo Thánh tử vô cùng tự tin vào thực lực của mình, bởi vậy cũng đồng ý.

- Nếu các ngươi đều nói như vậy, Tiên Nhi chỉ có thể đồng ý. Chẳng qua là nếu như Tiên Nhi quả thực không địch lại được vẫn hy vọng các vị có thể hạ thủ lưu tình, chí ít để cho Tiên Nhi có cơ hội chạy trốn. Mặc dù bỏ lỡ cơ hội, không có cách nào bước lên bảo tháp, Tiên Nhi cũng chỉ có thể chấp nhận.

Lâm Tiên Nhi khóe miệng mỉm cười khiến người ta động lòng. Quả thực khó có thể xuống tay sát hại giai nhân.

Lâm Tiên Nhi tỏ ra yếu kém như vậy ngược lại khiến người ta có chút kỳ quá. Những người bại chiến khi nãy đều đã chết, không hề cho bọn họ có cơ hội chạy trốn. Lâm Tiên Nhi có thể nói ra những lời mềm yếu như vậy, một là là bởi vì nàng thân là nữ tử, khiến cho người ta không hề lưu tâm, đổi lại là Thái Yêu Giáo Thánh tử, hắn lại không thể nói ra những lời có chút sỉ nhục như vậy. Đương nhiên có lẽ còn có một nguyên nhân khác, khiến người ta trong lúc lơ đãng xem thường nàng.

Tần Vấn Thiên cười cười, coi như là thầm chấp nhận. Lâu Băng Vũ không nói gì, vẫn lạnh như băng. Không có ai phủ nhận, đương nhiên cũng không tính là cự tuyệt.

- Nếu đã như vậy thì để ta tới trước đi.


Thanh niên hoa phục cười nhạt như lúc trước, nhưng khí tức biểu hiện trên người hắn lại khiến người ta cảm thấy càng thêm nguy hiểm. Chỉ thấy hắn giơ bàn tay lên, một luồng khí lưu nóng rực trong nháy mắt phô bày mà ra, mang theo sức mạnh hủy diệt.

Hắn vươn tay ra, ấn một cái về hướng bên trong bảo tháp, trong phút chốc công kích của hắn đánh về phía mọi người. Đoàn người chỉ cảm thấy thân thể của thanh niên hoa phục trực tiếp xuất hiện trước mắt bọn họ, mặt đối mặt phát động thảo phạt về phía bọn họ.

Tần Vấn Thiên giơ tay lên, công kích hướng xuống phía dưới đánh ra, lại thấy đối phương khóe miệng mang theo nụ cười khẩy. Một ngọn lửa cháy mạnh cuồng bạo được sinh ra, trên người hắn xuất hiện đôi cánh lửa màu máu, tỏa ra khí lưu nóng bỏng đáng sợ cuồn cuồn. Ngón tay của hắn nhấn xuống một cái, Tần Vấn Thiên dường như thấy được từng con huyết sắc phượng hoàng bay về phía hắn sát phạt, uy lực vô cùng.

Huyết mạch của Tần Vấn Thiên quay cuồng, trên thân hắn huyết quang ngút trời. Thân thể của hắn bao trùm bởi áo giáp yêu. Cánh tay hắn tấn công dữ dội, va chạm với lợi trảo của huyết sắc phượng hoàng, chỉ cảm thấy cánh tay đã run lên mãnh liệt.

Phượng hót Cửu Tiêu, đối phương phun ra từng ngọn lửa màu đen. Mỗi một đốm lửa đều giống như là một đóa hoa hủy diệt, kèm theo uy lực sát phạt tàn bạo. Tần Vấn Thiên phát ra song chưởng đồng thời bạo kíck, ầm ầm chưởng vỡ vụn thiên địa, va chạm với những đóm hoa lửa đang không ngừng rơi xuống.

Đúng như giao ước, thanh niên hoa phục một mình không ngừng phát động lực công phạt, năm người còn lại đều đang phòng ngự. Nhưng thanh niên hoa phục suy cho cùng chỉ có một mình, công kích của hắn không thể có biến hóa nhằm vào năm người, chỉ có thể nhằm vào một người. Người tốn sức nhất khi đối mặt với công kích của hắn là Lâu Băng Vũ, chỉ vì thanh niên hoa phục rõ ràng nhằm vào phòng ngự của nàng mà không ngừng điều chỉnh công kích của hắn.

Thanh niên hoa bào am hiểu sức mạnh hỏa diễm. Lâu Băng Vũ lại am hiểu sức mạnh Hàn Băng, hỏa diễm va chạm với sương tuyết, chiến đấu giữa bọn họ là kịch liệt nhất.

Thanh niên hoa phục họ Lý, chính là thiên kiêu Lý Hàn Thiên của Lý tộc ở phía nam Hoàng Cực Thánh Vực, hắn là huynh trưởng của đệ tử thân truyền Mai Sơn Kiếm Chủ Trượng Kiếm Tông- Lý Hàn U. Hắn biết Lâu Băng Vũ là sư tỷ của muội muội hắn, lại còn được Mai Sơn Kiếm Chủ coi trọng hơn muội muội Lý Hàn U của hắn. Hơn nữa trận chiến ở Diệp Quốc hôm đó, Mai Sơn Kiếm Chủ đoạt lấy bảo vât của Diệp Thanh Vân giao cho Lâu Băng Vũ, lúc đó lão nhân của Lý gia đều mơ hồ yếu đi.

Bây giờ, Lý Hàn Thiên lại muốn phân cao thấp với Lâu Băng Vũ.

- Ngươi đã đủ chưa? Trên bảo tháp chỉ còn sót lại sáu người, bao gồm : Tần Vấn Thiên, Lâu Băng Vũ, Lâm Tiên Nhi, Thái Yêu Giáo Thánh tử, Độc Hạt Tử, cùng với người thanh niên khoác trường bào hoa lệ mà Tần Vấn Thiên chú ý tới.

Tần Vấn Thiên nhìn thật kỹ tên Độc Hạt Tử, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, những người còn lại đều là những nhân vật hắn cho rằng khá nguy hiểm. Thiên Độc Cốc chính một trong trong chín đại môn phái. Người thanh niên trong đồng tử có tia sáng màu nâu đã khiến cho Lâm Tiên Nhi biến sắc chính là Thiên Yêu của Thiên Độc Cốc, đương nhiên hắn cũng có chỗ đáng sợ, huống hồ vừa mới hắn vừa phô bày cho tất cả mọi người biết hắn đáng sợ cỡ nào.

Tuy rằng hắn xuất thủ vẻn vẹn một lần, thậm chí không phải công kích chính diện, mà là hạ độc, nhưng lại càng khiến cho người ta kiêng dè. Càng là người như thế càng nham hiểm. Hắn có khả năng ở trong lúc lơ đãng dồn người ta vào chỗ chết, vừa mới ra tay liền hạ sát bốn nhân vật thiên kiêu cường đại. Nếu như để cho bọn họ chiến đấu với nhau, muốn loại bỏ bốn người kia có lẽ cần trải qua từng vòng từng vòng đại chiến.

- Quả là thoải mái hơn.

Lời nói của Độc Hạt Tử vừa dứt, người thanh niên khoác hoa bào liền tiếp lời. Trong đồng tử thâm thúy của hắn dường như ẩn chứa một luồng khí lưu hủy diệt đầy nguy hiểm. Quét mắt nhìn năm người còn lại, mỗi người đều muốn thăm dò rõ ràng kẻ địch của mình. Nhưng đối với bọn họ mà nói, ngoại trừ chính bản thân mình ra những người khác đều là kẻ địch.

- Ta có một đề nghị, hay là chúng ta giao ước một chút, bắt đầu từ người nào đó, luân phiên chiến đấu, để cho hắn chiến đấu một cách thoải mái, những người khác không được nhúng tay, xem xem ai sẽ bị đánh xuống trước, đến khi người này ngừng tay lại tiệp tục một người khác, thế nào?

Ánh mắt của thanh niên hoa phục dường như dừng lại trên người Lâu Băng Vũ trong chốc lát.

- Ngươi có thể bảo đảm những người khác đều đều sẽ chấp hành theo giao ước không? Nếu như có người lại hạ độc thủ thì sao?

Lâm Tiên Nhi ôn nhu nói, ánh mắt của nàng thoáng nhìn sang Độc Hạt Tử đứng bên cạnh.

- Cái này cần mọi người phải nhìn rộng ra một chút, nếu như ta luôn trong trạng thái công kích, có người hạ độc thủ liền biến thành đơn độc va chạm với ta, ta chúng ta đề phòng một chút là được. Nhưng thời khắc ta dừng lại, các ngươi cần phải đề phòng một chút, không nên giống như lúc nãy, để cho Độc Hạt Tử cắn.

Thanh niên hoa phục không thèm để ý cười nói :

- Đương nhiên nếu như có người không muốn chủ động công phạt, có thể nhảy qua, luôn giữ thế phòng ngự cũng được.

- Ta thì không có ý kiến gì.

Trong đồng tử màu nâu của Độc Hạt Tử chợt hiện lên một vệt sáng kỳ lạ, làm cho trong lòng mọi người cười lạnh. Hắn đương nhiên không có ý kiến. Nếu nói về hạ độc thủ đánh lén, tên Độc Hạt Tử của Thiên Độc Cốc này là am hiểu nhất, những người khác đề phòng hắn còn không kịp.

- Chí ít chiến đấu như vậy sẽ không loạn như thế này, ta cũng không ý kiến.

Thái Yêu Giáo Thánh tử vô cùng tự tin vào thực lực của mình, bởi vậy cũng đồng ý.

- Nếu các ngươi đều nói như vậy, Tiên Nhi chỉ có thể đồng ý. Chẳng qua là nếu như Tiên Nhi quả thực không địch lại được vẫn hy vọng các vị có thể hạ thủ lưu tình, chí ít để cho Tiên Nhi có cơ hội chạy trốn. Mặc dù bỏ lỡ cơ hội, không có cách nào bước lên bảo tháp, Tiên Nhi cũng chỉ có thể chấp nhận.

Lâm Tiên Nhi khóe miệng mỉm cười khiến người ta động lòng. Quả thực khó có thể xuống tay sát hại giai nhân.

Lâm Tiên Nhi tỏ ra yếu kém như vậy ngược lại khiến người ta có chút kỳ quá. Những người bại chiến khi nãy đều đã chết, không hề cho bọn họ có cơ hội chạy trốn. Lâm Tiên Nhi có thể nói ra những lời mềm yếu như vậy, một là là bởi vì nàng thân là nữ tử, khiến cho người ta không hề lưu tâm, đổi lại là Thái Yêu Giáo Thánh tử, hắn lại không thể nói ra những lời có chút sỉ nhục như vậy. Đương nhiên có lẽ còn có một nguyên nhân khác, khiến người ta trong lúc lơ đãng xem thường nàng.

Tần Vấn Thiên cười cười, coi như là thầm chấp nhận. Lâu Băng Vũ không nói gì, vẫn lạnh như băng. Không có ai phủ nhận, đương nhiên cũng không tính là cự tuyệt.

- Nếu đã như vậy thì để ta tới trước đi.

Thanh niên hoa phục cười nhạt như lúc trước, nhưng khí tức biểu hiện trên người hắn lại khiến người ta cảm thấy càng thêm nguy hiểm. Chỉ thấy hắn giơ bàn tay lên, một luồng khí lưu nóng rực trong nháy mắt phô bày mà ra, mang theo sức mạnh hủy diệt.

Hắn vươn tay ra, ấn một cái về hướng bên trong bảo tháp, trong phút chốc công kích của hắn đánh về phía mọi người. Đoàn người chỉ cảm thấy thân thể của thanh niên hoa phục trực tiếp xuất hiện trước mắt bọn họ, mặt đối mặt phát động thảo phạt về phía bọn họ.

Tần Vấn Thiên giơ tay lên, công kích hướng xuống phía dưới đánh ra, lại thấy đối phương khóe miệng mang theo nụ cười khẩy. Một ngọn lửa cháy mạnh cuồng bạo được sinh ra, trên người hắn xuất hiện đôi cánh lửa màu máu, tỏa ra khí lưu nóng bỏng đáng sợ cuồn cuồn. Ngón tay của hắn nhấn xuống một cái, Tần Vấn Thiên dường như thấy được từng con huyết sắc phượng hoàng bay về phía hắn sát phạt, uy lực vô cùng.

Huyết mạch của Tần Vấn Thiên quay cuồng, trên thân hắn huyết quang ngút trời. Thân thể của hắn bao trùm bởi áo giáp yêu. Cánh tay hắn tấn công dữ dội, va chạm với lợi trảo của huyết sắc phượng hoàng, chỉ cảm thấy cánh tay đã run lên mãnh liệt.

Phượng hót Cửu Tiêu, đối phương phun ra từng ngọn lửa màu đen. Mỗi một đốm lửa đều giống như là một đóa hoa hủy diệt, kèm theo uy lực sát phạt tàn bạo. Tần Vấn Thiên phát ra song chưởng đồng thời bạo kíck, ầm ầm chưởng vỡ vụn thiên địa, va chạm với những đóm hoa lửa đang không ngừng rơi xuống.

Đúng như giao ước, thanh niên hoa phục một mình không ngừng phát động lực công phạt, năm người còn lại đều đang phòng ngự. Nhưng thanh niên hoa phục suy cho cùng chỉ có một mình, công kích của hắn không thể có biến hóa nhằm vào năm người, chỉ có thể nhằm vào một người. Người tốn sức nhất khi đối mặt với công kích của hắn là Lâu Băng Vũ, chỉ vì thanh niên hoa phục rõ ràng nhằm vào phòng ngự của nàng mà không ngừng điều chỉnh công kích của hắn.

Thanh niên hoa bào am hiểu sức mạnh hỏa diễm. Lâu Băng Vũ lại am hiểu sức mạnh Hàn Băng, hỏa diễm va chạm với sương tuyết, chiến đấu giữa bọn họ là kịch liệt nhất.

Thanh niên hoa phục họ Lý, chính là thiên kiêu Lý Hàn Thiên của Lý tộc ở phía nam Hoàng Cực Thánh Vực, hắn là huynh trưởng của đệ tử thân truyền Mai Sơn Kiếm Chủ Trượng Kiếm Tông- Lý Hàn U. Hắn biết Lâu Băng Vũ là sư tỷ của muội muội hắn, lại còn được Mai Sơn Kiếm Chủ coi trọng hơn muội muội Lý Hàn U của hắn. Hơn nữa trận chiến ở Diệp Quốc hôm đó, Mai Sơn Kiếm Chủ đoạt lấy bảo vât của Diệp Thanh Vân giao cho Lâu Băng Vũ, lúc đó lão nhân của Lý gia đều mơ hồ yếu đi.

Bây giờ, Lý Hàn Thiên lại muốn phân cao thấp với Lâu Băng Vũ.

- Ngươi đã đủ chưa?