Thương Đồng giẫm chân đi về phía trước, áp lực khổng lồ bao phủ mọi người, hắn xuất ra một chưởng, đám người Phàm Nhạc căn bản là không thể phản kháng, toàn bộ bị đánh bay ra ngoài.
Thời khắc này Thương Đồng đang tức giận, làm sao có thể cho phép đám người Phàm Nhạc phản bác.
- Các ngươi xử trí như thế nào, tùy ý.
Thương Đồng nhìn thoáng qua người Thác Thiên Giáo cùng với Đế gia, một số người Đế gia và Thác Thiên Giáo khó chịu lời nói của Thương Đồng, suy cho cùng bọn họ cũng là nhân vật phi phàm, chẳng qua chỉ bị áp chế tu vi mà thôi, Thương Đồng cao ngạo như vậy, ngược lại càng làm người khác muốn đánh hắn một trận, nhưng cũng may Thương Đồng giúp bọn họ, cũng không có tính toán cái gì, chẳng qua bọn họ đi tới bên cạnh Diệp Lăng Sương, ánh mắt nhìn hai vị mỹ nhân Diệp Lăng Sương và Vân Mộng Di, tròng mắt của bọn họ mang theo thần sắc khác thường.
Một đạo lãnh ý như có như không bao phủ bọn họ, quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy được Kiêu Dương công chúa lạnh lùng nhìn bọn họ, Kiêu Dương công chúa lại nhìn sang Thương Đồng, đạm mạc nói :
- Các ngươi không chút kiêng kỵ khi nhục người bị áp chế tu vi, nếu đợi mấy vị kia của Trượng Kiếm Tông quay lại, chẳng phải tự rước lấy nhục hay sao.
Rất hiển nhiên, Kiêu Dương công chúa cao ngạo đã chiến bại nhưng nàng vẫn miệt thị những gì Thương Đồng làm ra.
- Hừ.
Thương Đồng hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hắn biết làm như vậy không thích hợp, nhưng sẽ không thừa nhận cái gì, lúc này lại có một bóng người xuất hiện, nàng rất bắt mắt, là Lâm Tiên Nhi.
- Hoàng tử Đại Thương Hoàng Triều Thương Đồng lại là nhân vật như vậy.
Trong mắt Lâm Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, hiển nhiên có coi thường Thương Đồng, việc này làm Thương Đồng tức giận, liên tục có hai mỹ nhân khinh miệt hắn, hắn làm sao không tức giận, sắc mặt cũng rất khó coi.
- Thương Đồng ta làm việc, nghĩ muốn làm gì thì làm, không cần người khác khoa tay múa chân.
Dứt lời, không ngờ hắn đi tới chỗ đám người Diệp Lăng Sương, trên thân tỏa ra một tia sát ý, ánh mắt Kiêu Dương công chúa nhìn hắn, khinh miệt trong mắt càng mạnh, tuy rằng khinh thường Thương Đồng làm mọi việc nhưng nàng chẳng muốn nhúng tay loại chuyện này, suy cho cùng không quan hệ gì với nàng
- Hôm nay ta không quen nhìn ngươi làm như vậy.
Trên người Lâm Tiên Nhi tỏa ra hàn ý sát phạt, nàng lao tới chỗ Thương Đồng, một việc này càng làm những người khác chú ý.
Thương Đồng ngẩng đầu lên, hai người lại giằng co, nhưng trận chiến dự kiến không xảy ra.
Trước tấm bia đá, động tác của các thiên kiêu chậm lại, Tần Vấn Thiên đứng trước bia đá đầu tiên bảy ngày, sau đó mới đi tới hàng bia đá thứ hai, cảm nhận của hắn tỏa ra, sau đó hắn tiến tới trước một tấm bia đá, ý thức thấm vào trong bia đá.
Giữa hư không, ánh sao lóng lánh, phù quang rực rỡ chói mắt, chỉ thấy ở nơi nào có một bóng người mặc áo giáp đứng giữa ngôi sao, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa.
Phù quang bao phủ thiên địa và rơi vào trên thân Tần Vấn Thiên, ánh sao lánh lánh, trên người Tần Vấn Thiên khoác thêm một tầng sao sáng.
Trong ấm bia đá này ẩn chứa công pháp gì?
Tần Vấn Thiên còn chưa kịp tu hành đã có người xâm lấn bia đá của hắn, làm cho Tần Vấn Thiên không vui.
Hắn chưa từng chủ động xâm lấn bia đá của người khác, đơn giản là hắn muốn dùng nhiều thời gian hơn lĩnh ngộ lực lượng trong bia đá, hắn không muốn lãng phí vào việc khác.
Khi có người xâm lấn cầu nổi, lúc mọi người nhìn thấy bóng người tới gần Tần Vấn Thiên thì mọi người hô lớn, thầm nghĩ, hành trình Tiên Võ Giới của Tần Vấn Thiên đã kết thúc.
Bọn họ nói người này rất thâm trầm, hiện tại đã không nhịn được muốn xuất thủ với Tần Vấn Thiên.
- Trước kia không ra tay với ngươi, bởi vì ta biết ở nơi này không thể giết ngươi, cũng không nghĩ lãng phí thời gian của mình, ta không nghĩ tới ngươi vẫn còn ở đây, như vậy mặc dù hiện tại không giết được ngươi, chí ít cũng làm ngươi cút ra ngoài, tạm thời lưu lại mạng của ngươi.
Giọng nói bá đạo mà cường thế của Đế Thí vang lên, trong đó lộ ra tín niệm không thể chiến thắng, đôi mắt cao ngạo sắc bén quan sát thân ảnh nhỏ bé của Tần Vấn Thiên! - Thật mẹ nó vô sỉ.
Phàm Nhạc một miệng.
- Đồ mất dạy.
Thương Đồng giẫm chân đi về phía trước, áp lực khổng lồ bao phủ mọi người, hắn xuất ra một chưởng, đám người Phàm Nhạc căn bản là không thể phản kháng, toàn bộ bị đánh bay ra ngoài.
Thời khắc này Thương Đồng đang tức giận, làm sao có thể cho phép đám người Phàm Nhạc phản bác.
- Các ngươi xử trí như thế nào, tùy ý.
Thương Đồng nhìn thoáng qua người Thác Thiên Giáo cùng với Đế gia, một số người Đế gia và Thác Thiên Giáo khó chịu lời nói của Thương Đồng, suy cho cùng bọn họ cũng là nhân vật phi phàm, chẳng qua chỉ bị áp chế tu vi mà thôi, Thương Đồng cao ngạo như vậy, ngược lại càng làm người khác muốn đánh hắn một trận, nhưng cũng may Thương Đồng giúp bọn họ, cũng không có tính toán cái gì, chẳng qua bọn họ đi tới bên cạnh Diệp Lăng Sương, ánh mắt nhìn hai vị mỹ nhân Diệp Lăng Sương và Vân Mộng Di, tròng mắt của bọn họ mang theo thần sắc khác thường.
Một đạo lãnh ý như có như không bao phủ bọn họ, quay đầu lại, bọn họ nhìn thấy được Kiêu Dương công chúa lạnh lùng nhìn bọn họ, Kiêu Dương công chúa lại nhìn sang Thương Đồng, đạm mạc nói :
- Các ngươi không chút kiêng kỵ khi nhục người bị áp chế tu vi, nếu đợi mấy vị kia của Trượng Kiếm Tông quay lại, chẳng phải tự rước lấy nhục hay sao.
Rất hiển nhiên, Kiêu Dương công chúa cao ngạo đã chiến bại nhưng nàng vẫn miệt thị những gì Thương Đồng làm ra.
- Hừ.
Thương Đồng hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hắn biết làm như vậy không thích hợp, nhưng sẽ không thừa nhận cái gì, lúc này lại có một bóng người xuất hiện, nàng rất bắt mắt, là Lâm Tiên Nhi.
- Hoàng tử Đại Thương Hoàng Triều Thương Đồng lại là nhân vật như vậy.
Trong mắt Lâm Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, hiển nhiên có coi thường Thương Đồng, việc này làm Thương Đồng tức giận, liên tục có hai mỹ nhân khinh miệt hắn, hắn làm sao không tức giận, sắc mặt cũng rất khó coi.
- Thương Đồng ta làm việc, nghĩ muốn làm gì thì làm, không cần người khác khoa tay múa chân.
Dứt lời, không ngờ hắn đi tới chỗ đám người Diệp Lăng Sương, trên thân tỏa ra một tia sát ý, ánh mắt Kiêu Dương công chúa nhìn hắn, khinh miệt trong mắt càng mạnh, tuy rằng khinh thường Thương Đồng làm mọi việc nhưng nàng chẳng muốn nhúng tay loại chuyện này, suy cho cùng không quan hệ gì với nàng
- Hôm nay ta không quen nhìn ngươi làm như vậy.
Trên người Lâm Tiên Nhi tỏa ra hàn ý sát phạt, nàng lao tới chỗ Thương Đồng, một việc này càng làm những người khác chú ý.
Thương Đồng ngẩng đầu lên, hai người lại giằng co, nhưng trận chiến dự kiến không xảy ra.
Trước tấm bia đá, động tác của các thiên kiêu chậm lại, Tần Vấn Thiên đứng trước bia đá đầu tiên bảy ngày, sau đó mới đi tới hàng bia đá thứ hai, cảm nhận của hắn tỏa ra, sau đó hắn tiến tới trước một tấm bia đá, ý thức thấm vào trong bia đá.
Giữa hư không, ánh sao lóng lánh, phù quang rực rỡ chói mắt, chỉ thấy ở nơi nào có một bóng người mặc áo giáp đứng giữa ngôi sao, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa.
Phù quang bao phủ thiên địa và rơi vào trên thân Tần Vấn Thiên, ánh sao lánh lánh, trên người Tần Vấn Thiên khoác thêm một tầng sao sáng.
Trong ấm bia đá này ẩn chứa công pháp gì?
Tần Vấn Thiên còn chưa kịp tu hành đã có người xâm lấn bia đá của hắn, làm cho Tần Vấn Thiên không vui.
Hắn chưa từng chủ động xâm lấn bia đá của người khác, đơn giản là hắn muốn dùng nhiều thời gian hơn lĩnh ngộ lực lượng trong bia đá, hắn không muốn lãng phí vào việc khác.
Khi có người xâm lấn cầu nổi, lúc mọi người nhìn thấy bóng người tới gần Tần Vấn Thiên thì mọi người hô lớn, thầm nghĩ, hành trình Tiên Võ Giới của Tần Vấn Thiên đã kết thúc.
Bọn họ nói người này rất thâm trầm, hiện tại đã không nhịn được muốn xuất thủ với Tần Vấn Thiên.
- Trước kia không ra tay với ngươi, bởi vì ta biết ở nơi này không thể giết ngươi, cũng không nghĩ lãng phí thời gian của mình, ta không nghĩ tới ngươi vẫn còn ở đây, như vậy mặc dù hiện tại không giết được ngươi, chí ít cũng làm ngươi cút ra ngoài, tạm thời lưu lại mạng của ngươi.
Giọng nói bá đạo mà cường thế của Đế Thí vang lên, trong đó lộ ra tín niệm không thể chiến thắng, đôi mắt cao ngạo sắc bén quan sát thân ảnh nhỏ bé của Tần Vấn Thiên!