Thái Cổ Thần Vương

Chương 605: - Lần đầu tiên xâm lấn (1)



Trước cổ bia của Tiên Võ Giới, mười hai đạo thân ảnh đều an tĩnh lĩnh ngộ lực lượng trong cổ bia.

Mười hai người này bao gồm tám vị thiên kiêu trấn áp thời đại:

Cố Lưu Phong, Trượng Kiếm Tông Quý Phi Tuyết, Đế thị gia tộc Đế Thí, Hình Thiên tộc Lê Thiên, Đông Nhạc Quốc Thái tử Đông Nhạc Hàn Giang, Huyết Ma Cung đệ tử Tây Vực Xích gia Xích Luyện, Vọng Tiên Lâu đệ tử Bắc Vực đại giáo Thiên Phạm Giáo Thánh nữ Phạm Diệu Ngọc, Thái Hư Giáo Phái Hoa Thái Hư.

Trong đó, Phạm Diệu Ngọc là nữ tử duy nhất trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, nàng có hai thân phận giống Xích Luyện, tức là Thiên Phạm Giáo Thánh nữ, lại gia nhập Vọng Tiên Lâu trở thành đệ tử Vọng Tiên Lâu.

Tại Hoàng Cực Thánh Vực, rất nhiều thiên tài thế gia đại tộc đều đưa đệ tử của mình vào chín đại phái, từ đó gia tăng thực lực của mình, cũng tạo ra bình đài tốt hơn cho bọn họ, đây không phải việc kỳ quái.

Không chỉ như vậy, nếu như những người này tiến vào tầng thứ mạnh hơn, thế lực của bọn họ sẽ đưa thân vào cấp cao hơn tu hành, nếu lưu lại trong tông môn cũ sẽ hạn chế phát triển, đó là hành vi của những kẻ thiển cận, có vài người nhất định không có khả năng vĩnh viễn lưu lại một chỗ, tông môn chỉ tác thành cho bọn họ, trợ giúp bọn họ tiến vào tầng thứ cao hơn.

Trong tám người này, Cố Lưu Phong danh vọng cao nhất, Phạm Diệu Ngọc cảnh giới mạnh nhất, Thiên Cương cửu trọng cảnh, Thái Hư Giáo Phái Hoa Thái Hư thành danh muộn nhất, thần bí nhất.

Sở dĩ tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại đều có tu vi trên Thiên Cương thất trọng, đây là bởi vì thời gian tu vi bọn họ yếu không có khả năng sáng tạo chiến tích quá huy hoàng, cho nên không được chú ý, bởi vậy thường thường phải đến Thiên Cương lục trọng cảnh hoặc về sau, bọn họ sẽ làm ra một ít thành tích huy hoàng cho mọi người biết, sau đó danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực.

Ngoại trừ tám người này ra, bốn người trong mười hai người khác là: Trượng Kiếm Tông đệ tử Tần Vấn Thiên, Trượng Kiếm Tông đệ tử Lâu Băng Vũ, Nam Cung thế gia Nam Cung Sương, Tử Lôi Tông đệ tử Tư Lăng, đồng thời Tư Lăng còn là hậu duệ đại tộc Tư gia trong Đại Thương Hoàng Triều.

Mười hai người này, Trượng Kiếm Tông chiếm cứ ba ghế, Quý Phi Tuyết, Lâu Băng Vũ, Tần Vấn Thiên, điều này cũng làm cho không ít người cảm thán, Trượng Kiếm Tông biểu hiện vô cùng cường hoành.

Lâu Băng Vũ rất khiêm tốn, hắn rất ít hiện thân, nhưng bởi vì nàng là đệ tử của Mai Sơn Kiếm Chủ, bởi vậy thanh danh của nàng bị rất nhiều người biết đến, nhưng Tần Vấn Thiên là một con hắc mã, Đế Thí tự mình ra tay cũng không thể đánh bại hắn.

Mười hai người đang an tĩnh lĩnh ngộ, hiển nhiên bây giờ bọn họ đều cẩn thận, đồng thời yên lặng đề thăng lực lượng.


Lúc này, Tần Vấn Thiên lựa chọn cổ bia Đế Thí tu hành lúc trước, chỉ thấy trong cổ bia tỏa ra ánh sao sáng ngời, một bóng người cao ngạo đứng trong hư không, dường như bóng người ấy hóa thân ngàn vạn, trong cùng một giây sẽ phát ra công kích kinh tâm động phách.

Trên cầu nổi, Âu Dương Cuồng Sinh nghe thấy lời của Diệp Lăng Sương thì ngạc nhiên, ánh mắt nhìn sang Diệp Lăng Sương, ngón tay chỉ về một bóng người trước cổ bia:

- Ngươi nói người nọ là Hoa Thái Hư?

- Đúng, Thái Hư Giáo Hoa Thái Hư, hắn có hai trận chiến thành danh, một lần là tru sát một cường giả cảnh giới cao hung danh hiển hách, một trận chiến khác với Đông Nguyệt Hàn Giang được mọi người ca tụng là thiên kiêu trấn áp thời đại mà không lâm vào hạ phong, cho nên hắn thành danh trở thành một trong tám thiên kiêu trấn áp thời đại.

Diệp Lăng Sương gật đầu, Âu Dương Cuồng Sinh vẫn ngạc nhiên.

Trên thực tế Âu Dương Cuồng Sinh xem Hoa Thái Hư như thần tượng thời niên thiếu, dốc lòng muốn siêu việt, đương nhiên hắn nhìn thấy bản thân Hoa Thái Hư, nhìn Hoa Thái Hư biến hóa khác ngày xưa một chút, cho dù dung mạo hay khí chất đều làm người ta nhìn không thấu, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, Âu Dương Cuồng Sinh vẫn có thể nhận ra đối phương.

- Đúng là hắn.

Âu Dương Cuồng Sinh ngạc nhiên, lúc trước hắn có nhìn thấy Hoa Thái Hư, nhưng bởi vì khí chất Hoa Thái Hư đã hơi mờ ảo, từ đó hắn không được chú ý nhiều, bởi vậy hắn không nhìn kỹ nên không nhận ra, lúc này hắn lại cảm thấy kinh hãi, thanh niên thiên tài Hoa Thái Hư từng trải qua huy hoàng chói mắt tại Đại Hạ, sau khi đi tới Hoàng Cực Thánh Vực cũng biến thành nhân vật chói lọi, ngược lại có một số tương tự như Tần Vấn Thiên, sau lần đi Tiên Võ Giới này, Tần Vấn Thiên tất nhiên sẽ danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực.

- Ngươi biết hắn?

Diệp Lăng Sương kinh ngạc nhìn Âu Dương Cuồng Sinh :

- Hoa Thái Hư phi thường thần bí, lần đầu tiên nghe được tin tức của hắn có lời đồn hắn được giáo chủ Thái Hư Giáo Phái thu làm đệ tử thân truyền.

- Biết, hắn là thần tượng của ta vào thời niên thiếu, đứng thứ nhất Đại Hạ Thiên Mệnh bảng năm đó, về sau Vấn Thiên cũng lấy được thành tựu giống như hắn, hơn nữa, Vấn Thiên và Hoa Thái Hư có thù với nhau, đệ đệ Hoa Thái Hư năm đó muốn khi nhục Mạc Khuynh Thành, về sau bị Vấn Thiên giết chết.


Âu Dương Cuồng Sinh nói lời này làm Diệp Lăng Sương không còn gì để nói, không nghĩ tới giữa bọn họ lại có ân oán như vậy, Tần Vấn Thiên đã quen biết Mạc Khuynh Thành từ rất lâu rồi, khó trách cảm tình tốt như vậy.

- Nói như vậy Vấn Thiên cũng có thể nhận ra đối phương.

Diệp Lăng Sương thấp giọng nói, tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, Tần Vấn Thiên đã sớm nghe qua tên của bọn họ, bây giờ thấy Hoa Thái Hư ở đây, đương nhiên hắn nhận ra.

- Khẳng định, gia hỏa này cũng nhận ra Hoa Thái Hư, hắn lại làm như không biết.

Âu Dương lắc đầu cười khổ.

- Không muốn phát tác, lẽ nào trực tiếp đại chiến một trận hay sao?

Diệp Lăng Sương cười cười :

- Xem đi, có lẽ bọn họ sẽ lợi dụng cổ bia giao phong.

- Tư Lăng muốn xuất thủ với Lâu Băng Vũ, xem ra hắn tích lũy nhân số đào thải, bằng không muốn dựa vào đánh bại người khác tiến lên phía trước quá khó khăn, cho nên hắn lựa chọn Lâu Băng Vũ.

Lúc này, Tư Lăng xâm lấn cổ bia Lâu Băng Vũ, hai người chiến đấu kịch liệt, Tư Lăng tu hành thần thông lôi đình, thiên lôi oanh động, uy lực khiến người ta sợ hãi; nhưng Lâu Băng Vũ rất cường đại, phòng ngự mưa gió không lọt, hai người chiến lực ngang nhau, sau cùng Tử Lôi Tông Tư Lăng bị đào thải.

Lại yên ổn vài ngày, mọi người an tĩnh tu hành, người trên cầu nổi rất kiên trì, lẳng lặng chờ đợi, những người này rất ẩn nhẫn nhưng chung quy sẽ có đại chiến thạch phá thiên kinh.

Quả nhiên, vào ngày thứ năm, Đông Nhạc Hàn Giang xuất thủ với Nam Cung Sương, vị Thái tử Đông Nhạc Quốc này là một trong thiên kiêu trấn áp thời đại, hắn xuất thủ bá đạo, cũng đánh bại Nam Cung Sương thiên phú dị bẩm ra ngoài, bia đá ảm đạm, đến tận đây, trước bia đá còn mười một người. Trước cổ bia của Tiên Võ Giới, mười hai đạo thân ảnh đều an tĩnh lĩnh ngộ lực lượng trong cổ bia.

Mười hai người này bao gồm tám vị thiên kiêu trấn áp thời đại:

Cố Lưu Phong, Trượng Kiếm Tông Quý Phi Tuyết, Đế thị gia tộc Đế Thí, Hình Thiên tộc Lê Thiên, Đông Nhạc Quốc Thái tử Đông Nhạc Hàn Giang, Huyết Ma Cung đệ tử Tây Vực Xích gia Xích Luyện, Vọng Tiên Lâu đệ tử Bắc Vực đại giáo Thiên Phạm Giáo Thánh nữ Phạm Diệu Ngọc, Thái Hư Giáo Phái Hoa Thái Hư.

Trong đó, Phạm Diệu Ngọc là nữ tử duy nhất trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, nàng có hai thân phận giống Xích Luyện, tức là Thiên Phạm Giáo Thánh nữ, lại gia nhập Vọng Tiên Lâu trở thành đệ tử Vọng Tiên Lâu.

Tại Hoàng Cực Thánh Vực, rất nhiều thiên tài thế gia đại tộc đều đưa đệ tử của mình vào chín đại phái, từ đó gia tăng thực lực của mình, cũng tạo ra bình đài tốt hơn cho bọn họ, đây không phải việc kỳ quái.

Không chỉ như vậy, nếu như những người này tiến vào tầng thứ mạnh hơn, thế lực của bọn họ sẽ đưa thân vào cấp cao hơn tu hành, nếu lưu lại trong tông môn cũ sẽ hạn chế phát triển, đó là hành vi của những kẻ thiển cận, có vài người nhất định không có khả năng vĩnh viễn lưu lại một chỗ, tông môn chỉ tác thành cho bọn họ, trợ giúp bọn họ tiến vào tầng thứ cao hơn.

Trong tám người này, Cố Lưu Phong danh vọng cao nhất, Phạm Diệu Ngọc cảnh giới mạnh nhất, Thiên Cương cửu trọng cảnh, Thái Hư Giáo Phái Hoa Thái Hư thành danh muộn nhất, thần bí nhất.

Sở dĩ tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại đều có tu vi trên Thiên Cương thất trọng, đây là bởi vì thời gian tu vi bọn họ yếu không có khả năng sáng tạo chiến tích quá huy hoàng, cho nên không được chú ý, bởi vậy thường thường phải đến Thiên Cương lục trọng cảnh hoặc về sau, bọn họ sẽ làm ra một ít thành tích huy hoàng cho mọi người biết, sau đó danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực.

Ngoại trừ tám người này ra, bốn người trong mười hai người khác là: Trượng Kiếm Tông đệ tử Tần Vấn Thiên, Trượng Kiếm Tông đệ tử Lâu Băng Vũ, Nam Cung thế gia Nam Cung Sương, Tử Lôi Tông đệ tử Tư Lăng, đồng thời Tư Lăng còn là hậu duệ đại tộc Tư gia trong Đại Thương Hoàng Triều.

Mười hai người này, Trượng Kiếm Tông chiếm cứ ba ghế, Quý Phi Tuyết, Lâu Băng Vũ, Tần Vấn Thiên, điều này cũng làm cho không ít người cảm thán, Trượng Kiếm Tông biểu hiện vô cùng cường hoành.

Lâu Băng Vũ rất khiêm tốn, hắn rất ít hiện thân, nhưng bởi vì nàng là đệ tử của Mai Sơn Kiếm Chủ, bởi vậy thanh danh của nàng bị rất nhiều người biết đến, nhưng Tần Vấn Thiên là một con hắc mã, Đế Thí tự mình ra tay cũng không thể đánh bại hắn.

Mười hai người đang an tĩnh lĩnh ngộ, hiển nhiên bây giờ bọn họ đều cẩn thận, đồng thời yên lặng đề thăng lực lượng.

Lúc này, Tần Vấn Thiên lựa chọn cổ bia Đế Thí tu hành lúc trước, chỉ thấy trong cổ bia tỏa ra ánh sao sáng ngời, một bóng người cao ngạo đứng trong hư không, dường như bóng người ấy hóa thân ngàn vạn, trong cùng một giây sẽ phát ra công kích kinh tâm động phách.

Trên cầu nổi, Âu Dương Cuồng Sinh nghe thấy lời của Diệp Lăng Sương thì ngạc nhiên, ánh mắt nhìn sang Diệp Lăng Sương, ngón tay chỉ về một bóng người trước cổ bia:

- Ngươi nói người nọ là Hoa Thái Hư?

- Đúng, Thái Hư Giáo Hoa Thái Hư, hắn có hai trận chiến thành danh, một lần là tru sát một cường giả cảnh giới cao hung danh hiển hách, một trận chiến khác với Đông Nguyệt Hàn Giang được mọi người ca tụng là thiên kiêu trấn áp thời đại mà không lâm vào hạ phong, cho nên hắn thành danh trở thành một trong tám thiên kiêu trấn áp thời đại.

Diệp Lăng Sương gật đầu, Âu Dương Cuồng Sinh vẫn ngạc nhiên.

Trên thực tế Âu Dương Cuồng Sinh xem Hoa Thái Hư như thần tượng thời niên thiếu, dốc lòng muốn siêu việt, đương nhiên hắn nhìn thấy bản thân Hoa Thái Hư, nhìn Hoa Thái Hư biến hóa khác ngày xưa một chút, cho dù dung mạo hay khí chất đều làm người ta nhìn không thấu, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, Âu Dương Cuồng Sinh vẫn có thể nhận ra đối phương.

- Đúng là hắn.

Âu Dương Cuồng Sinh ngạc nhiên, lúc trước hắn có nhìn thấy Hoa Thái Hư, nhưng bởi vì khí chất Hoa Thái Hư đã hơi mờ ảo, từ đó hắn không được chú ý nhiều, bởi vậy hắn không nhìn kỹ nên không nhận ra, lúc này hắn lại cảm thấy kinh hãi, thanh niên thiên tài Hoa Thái Hư từng trải qua huy hoàng chói mắt tại Đại Hạ, sau khi đi tới Hoàng Cực Thánh Vực cũng biến thành nhân vật chói lọi, ngược lại có một số tương tự như Tần Vấn Thiên, sau lần đi Tiên Võ Giới này, Tần Vấn Thiên tất nhiên sẽ danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực.

- Ngươi biết hắn?

Diệp Lăng Sương kinh ngạc nhìn Âu Dương Cuồng Sinh :

- Hoa Thái Hư phi thường thần bí, lần đầu tiên nghe được tin tức của hắn có lời đồn hắn được giáo chủ Thái Hư Giáo Phái thu làm đệ tử thân truyền.

- Biết, hắn là thần tượng của ta vào thời niên thiếu, đứng thứ nhất Đại Hạ Thiên Mệnh bảng năm đó, về sau Vấn Thiên cũng lấy được thành tựu giống như hắn, hơn nữa, Vấn Thiên và Hoa Thái Hư có thù với nhau, đệ đệ Hoa Thái Hư năm đó muốn khi nhục Mạc Khuynh Thành, về sau bị Vấn Thiên giết chết.

Âu Dương Cuồng Sinh nói lời này làm Diệp Lăng Sương không còn gì để nói, không nghĩ tới giữa bọn họ lại có ân oán như vậy, Tần Vấn Thiên đã quen biết Mạc Khuynh Thành từ rất lâu rồi, khó trách cảm tình tốt như vậy.

- Nói như vậy Vấn Thiên cũng có thể nhận ra đối phương.

Diệp Lăng Sương thấp giọng nói, tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, Tần Vấn Thiên đã sớm nghe qua tên của bọn họ, bây giờ thấy Hoa Thái Hư ở đây, đương nhiên hắn nhận ra.

- Khẳng định, gia hỏa này cũng nhận ra Hoa Thái Hư, hắn lại làm như không biết.

Âu Dương lắc đầu cười khổ.

- Không muốn phát tác, lẽ nào trực tiếp đại chiến một trận hay sao?

Diệp Lăng Sương cười cười :

- Xem đi, có lẽ bọn họ sẽ lợi dụng cổ bia giao phong.

- Tư Lăng muốn xuất thủ với Lâu Băng Vũ, xem ra hắn tích lũy nhân số đào thải, bằng không muốn dựa vào đánh bại người khác tiến lên phía trước quá khó khăn, cho nên hắn lựa chọn Lâu Băng Vũ.

Lúc này, Tư Lăng xâm lấn cổ bia Lâu Băng Vũ, hai người chiến đấu kịch liệt, Tư Lăng tu hành thần thông lôi đình, thiên lôi oanh động, uy lực khiến người ta sợ hãi; nhưng Lâu Băng Vũ rất cường đại, phòng ngự mưa gió không lọt, hai người chiến lực ngang nhau, sau cùng Tử Lôi Tông Tư Lăng bị đào thải.

Lại yên ổn vài ngày, mọi người an tĩnh tu hành, người trên cầu nổi rất kiên trì, lẳng lặng chờ đợi, những người này rất ẩn nhẫn nhưng chung quy sẽ có đại chiến thạch phá thiên kinh.

Quả nhiên, vào ngày thứ năm, Đông Nhạc Hàn Giang xuất thủ với Nam Cung Sương, vị Thái tử Đông Nhạc Quốc này là một trong thiên kiêu trấn áp thời đại, hắn xuất thủ bá đạo, cũng đánh bại Nam Cung Sương thiên phú dị bẩm ra ngoài, bia đá ảm đạm, đến tận đây, trước bia đá còn mười một người.