Thái Cổ Thần Vương

Chương 620: - Ai Vấn Đỉnh. (2)



Cố Lưu Phong cùng Hoa Thái Hư chân chính chiến ra hỏa diễm, bọn họ không tiếc hết thảy liên thủ công kích Tần Vấn Thiên. Tuy đứng đầu Tiên Võ Giới cổ bia bài danh lần này kỳ thực đã cực kỳ rõ ràng, nhưng có khả năng gặp phải đối thủ như vậy, bọn họ như trước nguyện ý điên cuồng chiến đấu một chiến, không vì cái gì khác, chỉ vì tôn trọng đối thủ của họ.

Bởi vậy, hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực chiến.

Trong cổ bia trong, quang mang sáng lạn bao phủ thiên địa, Tần Vấn Thiên từng bước đi ra phía trước, mỗi một bước đều muốn kiếm khí tru tâm, trảm diệt hết thảy; tháo xuống chưởng ấn Nhật Nguyệt Tinh Thần, đánh cho hư không nổ tung. Hoa Thái Hư vẫn như cũ hóa thân đông đảo, chân chân thực thực, hư hư giả giả. Cố Lưu Phong không chỉ có đao tiễn lợi hại, công kích của hắn còn có tính ăn mòn đáng sợ không gì sánh được. Tần Vấn Thiên bị một đao đánh trúng, cánh tay hắn suýt nữa bị chém xuống, hơn nữa, khi mũi tên của hắn rơi ở trên người, không chỉ có thể công kích thân thể, mà còn có thể đục khoét tâm can.

Đây là hai đối thủ đáng sợ, Tần Vấn Thiên rốt cục bỏ qua Hoa Thái Hư, toàn tâm toàn ý công kích Cố Lưu Phong. Hắn biết nếu mình đồng thời chú ý hai người đều không thể oanh diệt ai. Như vậy chỉ có một loại chiến lược, đánh bạ một người trước.

Cố Lưu Phong không để ý Hoa Thái Hư đang công kích Tần Vấn Thiên từng bước đè xuống, trong lòng sinh ra sóng dậy kịch liệt, cặp mắt khổng lồ vô cùng to lớn kia, dường như muốn khiến hắn ngủ say. Hắn không chỉ muốn chống lại công kích của Tần Vấn Thiên, còn muốn đối kháng lực lượng gặm nhấm của cỗ giấc mộng kia.

Cuối cùng, Cố Lưu Phong chính mắt thấy Hoa Thái Hư chặt đứt cánh tay phải của Tần Vấn Thiên, đả thương hắn. Vì thế, Cố Lưu Phong không tiếc đồng thời xông ra phía trước, như Dương Nghệ bắn Cửu Thiên, sát phạt rơi xuống, không ngừng oanh kích Tần Vấn Thiên, đồng thời hắn hóa thân thành ánh đao, bổ về phía cánh tay còn lại của Tần Vấn Thiên. Máu tươi bạo phát phun ra, Tần Vấn Thiên ở bên ngoài cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng đồng thời lúc ấy, Cố Lưu Phong thấy Tần Vấn Thiên có thể dùng tay phải của mình tháo xuống Nhật Nguyệt Tinh Thần, thân thể của hắn đều chìm xuống.

- Oanh, oanh, oanh!

Cố Lưu Phong lại không cách nào phản kháng, điên cuồng phun ra máu tươi, hấp hối. Hắn nhìn chằm chằm thần sắc của Tần Vấn Thiên, chấn động, hỏi:

- Đây là tạo mộng của ngươi sao, tạo ra từ khi nào vậy?

- Cánh tay của ta quả thực suýt chút nữa bị chém, máu cũng là thật, cánh tay trái của ta cũng xác thực bị ngươi chém, Mộng cảnh quá giả tạo, sao có thể khiến ngươi tiến lên.

Tần Vấn Thiên đáp lại. Hoa Thái Hư cũng tạm dừng công kích về phía Tần Vấn Thiên. Bóng dáng của hắn hóa làm một, ngạo nghễ đứng trong hư không, trường bào phiêu động, thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chấn động đến mức không phải ai cũng biết.

- Khi chiến đấu với ngươi còn phải phòng ngừa ngươi Tạo Mộng lừa dối, như vậy chiến đấu thống khổ cỡ nào. Làm đối thủ của ngươi, thật là một hồi ác mộng.

Cố Lưu Phong không nói, loại đối thủ này, thật là đáng sợ. Bản thân hắn công phòng đều đã siêu cường, hơn nữa lại Tạo Mộng thần thông không chút kẽ hở, đơn giản chính là ác mộng của bất kỳ đối thủ nào.


- Lưu Phong nhưng không phong lưu, bình hồ đoạn nguyệt, như Dương Nghệ bắn Cửu Thiên. Cố Lưu Phong ngươi quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi chỉ cần một cây cung tiễn đã có thể hành tẩu thiên hạ, một thanh đại đao của ngươi, cũng có thể hoành hành khắp nơi, đủ loại năng lực dung nhập trên người ngươi, ai lại nguyện có một người địch nhân như ngươi cơ chứ.

Tần Vấn Thiên than thở, rất có ý luyến tiếc.

- Kết thúc thôi.

Cố Lưu Phong từ tốn nói.

- Kết thúc.

Hoa Thái Hư đồng dạng nói. Hai người bọn họ không nghĩ phải tiếp tục chiến đấu như vậy nữa. Tất cả đã không còn cần thiết, danh hiệu thứ nhất đã thuộc về Tần Vấn Thiên, tranh thứ hai hay thứ ba thì cũng có ý nghĩa gì đâu.

- Oanh, oanh, oanh!

Cổ bia chấn động đáp xuống đất, thân thể ba người Tần Vấn Thiên cũng đều rơi xuống mặt đất, đón lấy quang mang trên cổ bia từ từ mờ đi.

Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư, Tần Vấn Thiên, ánh mắt ba người bọn họ đồng thời mở ra, có tinh mang lóng lánh phóng ra.

Khoảnh khắc này, trong lòng mọi người ở phía sau run lên mãnh liệt, chăm chú nhìn phía trước.

Trận đấu, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?

Thế nhưng, chiến cuộc thế nào?

Cuộc chiến ở Tiên Võ Giới, ai là người vấn đỉnh? Cố Lưu Phong cùng Hoa Thái Hư chân chính chiến ra hỏa diễm, bọn họ không tiếc hết thảy liên thủ công kích Tần Vấn Thiên. Tuy đứng đầu Tiên Võ Giới cổ bia bài danh lần này kỳ thực đã cực kỳ rõ ràng, nhưng có khả năng gặp phải đối thủ như vậy, bọn họ như trước nguyện ý điên cuồng chiến đấu một chiến, không vì cái gì khác, chỉ vì tôn trọng đối thủ của họ.

Bởi vậy, hai người bọn họ đồng tâm hiệp lực chiến.

Trong cổ bia trong, quang mang sáng lạn bao phủ thiên địa, Tần Vấn Thiên từng bước đi ra phía trước, mỗi một bước đều muốn kiếm khí tru tâm, trảm diệt hết thảy; tháo xuống chưởng ấn Nhật Nguyệt Tinh Thần, đánh cho hư không nổ tung. Hoa Thái Hư vẫn như cũ hóa thân đông đảo, chân chân thực thực, hư hư giả giả. Cố Lưu Phong không chỉ có đao tiễn lợi hại, công kích của hắn còn có tính ăn mòn đáng sợ không gì sánh được. Tần Vấn Thiên bị một đao đánh trúng, cánh tay hắn suýt nữa bị chém xuống, hơn nữa, khi mũi tên của hắn rơi ở trên người, không chỉ có thể công kích thân thể, mà còn có thể đục khoét tâm can.

Đây là hai đối thủ đáng sợ, Tần Vấn Thiên rốt cục bỏ qua Hoa Thái Hư, toàn tâm toàn ý công kích Cố Lưu Phong. Hắn biết nếu mình đồng thời chú ý hai người đều không thể oanh diệt ai. Như vậy chỉ có một loại chiến lược, đánh bạ một người trước.

Cố Lưu Phong không để ý Hoa Thái Hư đang công kích Tần Vấn Thiên từng bước đè xuống, trong lòng sinh ra sóng dậy kịch liệt, cặp mắt khổng lồ vô cùng to lớn kia, dường như muốn khiến hắn ngủ say. Hắn không chỉ muốn chống lại công kích của Tần Vấn Thiên, còn muốn đối kháng lực lượng gặm nhấm của cỗ giấc mộng kia.

Cuối cùng, Cố Lưu Phong chính mắt thấy Hoa Thái Hư chặt đứt cánh tay phải của Tần Vấn Thiên, đả thương hắn. Vì thế, Cố Lưu Phong không tiếc đồng thời xông ra phía trước, như Dương Nghệ bắn Cửu Thiên, sát phạt rơi xuống, không ngừng oanh kích Tần Vấn Thiên, đồng thời hắn hóa thân thành ánh đao, bổ về phía cánh tay còn lại của Tần Vấn Thiên. Máu tươi bạo phát phun ra, Tần Vấn Thiên ở bên ngoài cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng đồng thời lúc ấy, Cố Lưu Phong thấy Tần Vấn Thiên có thể dùng tay phải của mình tháo xuống Nhật Nguyệt Tinh Thần, thân thể của hắn đều chìm xuống.

- Oanh, oanh, oanh!

Cố Lưu Phong lại không cách nào phản kháng, điên cuồng phun ra máu tươi, hấp hối. Hắn nhìn chằm chằm thần sắc của Tần Vấn Thiên, chấn động, hỏi:

- Đây là tạo mộng của ngươi sao, tạo ra từ khi nào vậy?

- Cánh tay của ta quả thực suýt chút nữa bị chém, máu cũng là thật, cánh tay trái của ta cũng xác thực bị ngươi chém, Mộng cảnh quá giả tạo, sao có thể khiến ngươi tiến lên.

Tần Vấn Thiên đáp lại. Hoa Thái Hư cũng tạm dừng công kích về phía Tần Vấn Thiên. Bóng dáng của hắn hóa làm một, ngạo nghễ đứng trong hư không, trường bào phiêu động, thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chấn động đến mức không phải ai cũng biết.

- Khi chiến đấu với ngươi còn phải phòng ngừa ngươi Tạo Mộng lừa dối, như vậy chiến đấu thống khổ cỡ nào. Làm đối thủ của ngươi, thật là một hồi ác mộng.

Cố Lưu Phong không nói, loại đối thủ này, thật là đáng sợ. Bản thân hắn công phòng đều đã siêu cường, hơn nữa lại Tạo Mộng thần thông không chút kẽ hở, đơn giản chính là ác mộng của bất kỳ đối thủ nào.

- Lưu Phong nhưng không phong lưu, bình hồ đoạn nguyệt, như Dương Nghệ bắn Cửu Thiên. Cố Lưu Phong ngươi quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi chỉ cần một cây cung tiễn đã có thể hành tẩu thiên hạ, một thanh đại đao của ngươi, cũng có thể hoành hành khắp nơi, đủ loại năng lực dung nhập trên người ngươi, ai lại nguyện có một người địch nhân như ngươi cơ chứ.

Tần Vấn Thiên than thở, rất có ý luyến tiếc.

- Kết thúc thôi.

Cố Lưu Phong từ tốn nói.

- Kết thúc.

Hoa Thái Hư đồng dạng nói. Hai người bọn họ không nghĩ phải tiếp tục chiến đấu như vậy nữa. Tất cả đã không còn cần thiết, danh hiệu thứ nhất đã thuộc về Tần Vấn Thiên, tranh thứ hai hay thứ ba thì cũng có ý nghĩa gì đâu.

- Oanh, oanh, oanh!

Cổ bia chấn động đáp xuống đất, thân thể ba người Tần Vấn Thiên cũng đều rơi xuống mặt đất, đón lấy quang mang trên cổ bia từ từ mờ đi.

Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư, Tần Vấn Thiên, ánh mắt ba người bọn họ đồng thời mở ra, có tinh mang lóng lánh phóng ra.

Khoảnh khắc này, trong lòng mọi người ở phía sau run lên mãnh liệt, chăm chú nhìn phía trước.

Trận đấu, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?

Thế nhưng, chiến cuộc thế nào?

Cuộc chiến ở Tiên Võ Giới, ai là người vấn đỉnh?